Hôn ước quý tộc - Chương 74 - 75 - 76

Chương
74: Áo Khoác

- Cái gì? Kết hôn?

Trong phòng khách sang trọng của
khách sạn Hoàng Gia, một chàng trai bất ngờ hét lên đầy nghi hoặc. Gương mặt
đẹp trai ngoại trừ không dám tin vẫn là không dám tin. Hải Nam như không tin
vào những gì mình vừa nghe thấy. Hải Lâm nói gì cơ. Nếu tai hắn còn hạn sử dụng
thì có lẽ vừa rồi hắn nghe thấy Hải Lâm “phán” rằng: Hải Nghi - vị hôn thê cao
quý của hắn sắp kết hôn.

Ngày kết hôn cũng là ngày sinh nhật
của Hải Nghi vào hai ngày sau. Mà điều đáng nói ở đây là vị hôn phu như hắn lại
phải thông qua người khác mới biết, vậy thì người cô ấy sẽ kết hôn là ai?

Hải Nam cảm thấy mình như bị cô gái
kia chọc đến phát điên rồi. Hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm ba người trong
phòng.

Dưới ánh mắt giết người của Hải Nam,
Hải Lâm có cảm giác như bản thân hắn đã làm điều gì sai trái lại chọc đến tổ
tông này. Hắn chỉ có lòng tốt đến thông báo cho cái tên này biết thôi mà. Hải
Lâm thật không dám đối diện với ánh mắt X- quang của Hải Nam.

Thật xấu hổ, nội công của hắn không
thâm hậu như vậy a.

- Có lẽ tin tức đã được phát tán
rồi…

Hải Duy không lạnh không nóng nói,
tay thuận tiện cầm điều khiển trên bàn mở TV.

- Sau đây là bản tin giải trí mới
nhất. Nữ siêu mẫu đẳng cấp quốc tế Black Rose, người đại diện độc quyền của tập
đoàn Đặng gia, còn là vị công chúa lạnh lùng kiêu ngạo trong gia tộc Nguyễn Hà,
người có scandal nhiều nhất và cũng hoành tráng nhất từ trước đến nay vừa tuyên
bố muốn kết hôn. Tin tức này hoàn toàn chính xác một trăm phần trăm, do chính
chủ tịch Nguyễn Hà Trung xác nhận, theo lời chủ tịch thì chú rể sẽ được tuyển
chọn ngay trong đêm hôm đó. Những người nhận được thiệp mời là những người có
cơ hội trở thành phò mã. Tất cả các thiệp mời hiện nay đã phát xong duy chỉ có
một thiệp mời đặc biệt dành cho người đặc biệt vẫn đang ở chỗ đặc biệt. Và
chúng ta hãy cùng chờ xem người đặc biệt ấy có phải là vị hôn phu năm năm trước
- Trần Vũ Hải Nam của vị công chúa lạnh lùng kiêu ngạo này hay không? Năm năm
trước là đính hôn, liệu vào năm năm sau có phải là kết hôn hay không? Chúng tôi
sẽ cập nhật tin tức sớm nhất có thể…

Hải Nam nhìn tin tức trên TV ánh mắt
sáng lên. Xem ra cô vợ nhỏ của hắn không đến nổi cho hắn mọc sừng. Nếu cô muốn
chơi với hắn thì hắn sẽ làm cho trò chơi này càng thêm hấp dẫn.

Hải Nam lạnh lùng cười. Nụ cười này
triệt để hạ gục vô số các động vật giống cái. Điển hình là con méo mun đang
lặng yên ngủ trong lòng hắn thấy vậy cũng không khỏi dựng lông.

- Vợ à, em thật đáng yêu.

- Tốc độ của gia gia quả thật đáng
khâm phục nha, mới được ba tiếng đồng hồ mà tin tức đã lan truyền rộng rãi rồi.
Còn nghĩ ra được thể lệ cuộc chơi nữa chứ! Thật là tò mò đến tột cùng thiệp mời
đặc biệt kia nằm ở đâu nhỉ? Haizz… ngài Tổng giám đốc mới nhậm chức à, lần này
ngài phải khiêu chiến với hàng ngàn người chứ không phải là con số một trăm
mười hai như năm năm trước đâu nhỉ?

Hải Phong cực kì vui vẻ khi nhìn đến
sắc mặt không mấy tốt đẹp của Hải Nam. Hắn “tốt bụng” nhắc nhở và đặc biệt nhấn
mạnh hai từ “hàng ngàn” trong lời nói. Hắn nói hoàn toàn không sai. Hải Nghi
hôm nay là người của công chúng có biết bao nhiêu thiếu gia công tử thầm thương
trộm nhớ em ấy hắn không thể nào đếm xuể. Việc này phải nhờ đến cô nàng Như
Băng kia.

Đương lúc không khí xung quanh Hải
Nam có dấu hiệu chuyển sang độ âm thì cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy ra. Kèm
theo đó là giọng nói vui vẻ vang lên.

- Thì ra ngài Kai bí ẩn chính là
thiếu gia cao cao tại thượng Trần Vũ Hải Nam của chúng ta. Tôi còn đang thắc
mắc là quý nhân nào đã hào phóng bao trọn cả tầng Vip của của chúng tôi.

Hoàng Tử Minh tựa lưng vào cửa, bộ
dạng hứng thú nhìn gương mặt xám đen của Hải Nam, dường như vô ý mà đánh rơi
cái thiệp màu đỏ trong túi quần. Hoàng Tử Minh rất đẹp trai mà cười vô hại,
thản nhiên cúi xuống nhặt lên cái thiệp mời bỏ lại vào túi quần.

Hai mắt Hải Nam nheo lại nguy hiểm,
hắn biết rằng tên này cố ý.

- Cậu cũng tham gia?

- Tất nhiên. Chúng tôi đều nhận được
thiệp mời, với lại là đích thân Nguyễn Hà lão gia mời, tôi không có lá gan từ
chối.

Hoàng Tử Minh nhún vai tỏ vẻ bất đắc
dĩ. Bàn tay trong túi quần siết chặt thiệp mời lại, bởi vì tận sâu trong đáy
lòng hắn vẫn mang một hi vọng nhỏ nhoi. Mặc dù biết khả năng kia rất nhỏ. Lúc
nảy hắn chỉ muốn trừng phạt tên kia một chút thôi, ai bảo tên này khiến Hải
Nghi của hắn đau khổ hết năm năm cơ chứ.

-Chúng tôi?

Hải Nam mang vẻ mặt không mấy dễ
nhìn, cắn răng hỏi Hoàng Tử Minh sắp sửa lâm vào trầm tư.

- Còn có tôi.

Chưa đợi Hoàng Tử Minh trả lời thì
ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Đặng Vũ Khánh tự nhiên bước vào,
gương mặt lạnh lùng hiếm hoi nở một nụ cười gian trá, trên tay phe phẩy một cái
thiệp giống với Hoàng Tử Minh, bộ dạng xem kịch vui nhìn Hải Nam trêu
tức.

………….

Biệt thự Nguyễn Hà.

Đây là lần thứ hai một sự kiện long
trọng và cũng đầy tính bất ngờ đến không thể nào kịch tính hơn được diễn ra vào
ngày sinh nhật của cô chủ nhỏ nhà này. Kể từ khi biết được tin tức thì cả gia
tộc gà chó không yên. Cái không khí bận rộn, tất bật này khiến cho cả tòa biệt
thự cứ như được sống lại, đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy. Và người cao hứng
nhất ở đây không ai khác mà chính là Nguyễn Hà lão gia đầy quyền uy của chúng
ta.

Nguyễn Hà Trung tâm trạng giống như
bay lên chính tận mày, khóe miệng mỉm cười không khép lại được. Vừa nghĩ tới vẻ
mặt nhăn nhó già nua xấu xí của cái lão già ngoan cố Trần Vũ Dương thì lão
không nhịn được mà cao hứng. Ông nhất định sẽ cho lão già kia đẹp mặt. Hừ! Cả
nhà Trần Vũ kia dám để cháu gái ông đau khổ suốt năm năm, hại ông không được
gặp cháu gái yêu quý thường xuyên. Ông mới không thèm cho cả nhà họ sắc mặt
tốt.

Trong khu vườn hoa hồng đẹp như
trong cổ tích, từng cơn gió mát lạnh mang theo mùi hương thơm nồng của hoa hồng
lan tỏa trong không khí. Đêm đã buông xuống, tạo nên một tấm màn màu đen trải
dài vô tận trên nền trời. Từng ánh sao nhấp nháy nhấp nháy chiếu ra những tia
sáng mỏng manh.

Trên chiếc xích đu màu trắng đặt
giữa rừng hoa, một cô gái xinh đẹp như tiên tử lặng yên ngồi trên đó. Mái tóc
dài tùy ý xõa ra, làn váy dịu dàng đung đưa. Làn da trắng nõn dưới ánh trăng
màu bạc càng thêm mê người.

Hải Nghi ngẩng đầu nhìn bầu trời
đêm, ở nơi này yên tĩnh như vậy không biết bên ngoài đã loạn như thế nào rồi.
Cô tin tưởng năng lực của gia gia cũng tin tưởng sức ảnh hưởng của mình.

Trong không khí thoang thoảng mùi
thơm nồng của hoa hồng. Cô thích hoa hồng, cô thích sự lạnh lùng cao ngạo của
một bông hoa nữ vương xinh đẹp nhưng gai góc. Cô thích sự mạnh mẽ của nó, từ
nhỏ cô sống với hoa hồng ngửi rất nhiều mùi hương khác nhau của hoa hồng, đến
nổi những thứ hương thơm ấy không biết tự bao giờ đã thấm vào da thịt cô, tạo
nên mùi hương đặc trưng riêng của cô giống như bất cứ người phụ nữ nào trong
gia tộc.

Nghe nói mùi hương trà xanh thanh
mát của Hải Nam cũng là một mùi hương đặc trưng nhà Trần Vũ. Không hiểu sao khi
ở bên hắn cô lại cảm thấy an toàn và thanh thản. Có lẽ bởi vì mùi hương đặc
biệt trên người hắn.

Chết tiệt! Tại sao cô lại nghĩ đến
cái tên vô lương tâm kia chứ?

- Hải Nam là đồ ngốc, đáng ghét. Đồ
xấu xa…

Hải Nghi bất mãn, khó chịu tuôn ra
một tràng những uất ức trong lòng.

Thời gian không biết trôi qua bao
lâu, cô cảm thấy hình như mình đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Vừa rồi cô
cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực nhìn mình, trong ánh mắt kia hình như có
một tình cảm phức tạp mãnh liệt đong đầy cảm xúc nhớ thương. Cho đến khi cô mở
mắt ra thì mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh duy chỉ có gió là không ngừng thổi, mọi
thứ giống như không có chuyện gì xảy ra. Hải Nghi buồn cười nghĩ rằng chính
mình thật sự nhầm lẫn.

Cô đứng dậy lắc đầu xua đi ý nghĩ
vừa rồi của mình. Trên người đột nhiên trượt xuống một vật gì đó. Cô nghi hoặc
nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy một chiếc áo khoác da màu đen quen thuộc lẳng
lặng nằm yên dưới đất. Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương trà xanh nhàn
nhạt, hòa lẫn với hương hoa hồng tạo nên một hương thơm đặc biệt dễ ngửi.

Khóe miệng Hải Nghi giơ lên nụ cười
đắc ý. Xem ra ván cược này cô thắng chắc rồi.

Chương
75: Thử Áo

Trong hai ngày nay toàn thế giới như
náo động hẳn lên bởi sự kiện đầy bất ngờ liên quan đến cô công chúa Nguyễn Hà
Hải Nghi cùng những truyền thuyết liên quan đến cô không phải là tầm thường. Và
sự kiện lần này cũng khiến không ít người háo hức. Người ta muốn nhìn xem đến
tột cùng ai là người may mắn được chọn, nhưng so với tò mò về chuyện này thì
người ta lại muốn chờ xem vị hôn phu năm năm trước có xuất hiện hay
không.

Nguyễn Hà gia tộc hai ngày
sau.

Các khách mời đã đến đông đủ cả, có
người thực sự đến dự tiệc nhưng cũng có không ít người đến để xem trò vui.
Không ít những gia tộc khác muốn nhin xem hai nhà Trần Vũ và Nguyễn Hà trở
mặt.

Nữ thần bóng đêm đã bắt đầu làm
nhiệm vụ của mình. Cả không gian lâm vào một màu đen tĩnh lặng, một màu đen dịu
dàng hơn bao giờ hết. Từ con đường dẫn đến biệt thự, khắp nơi đèn thắp lên sáng
rực. Cả rừng hoa hồng cứ như được trang điểm, hoa nào cũng xinh đẹp hẳn lên,
hoa nào cũng diễm lệ ướt át giống như đôi môi ngọt ngào của người con
gái.

Từng làn gió mát mang theo hương hoa
dịu dàng thơm ngát lan tỏa trong không gian xinh đẹp này. Căn biệt thự rực rỡ
ánh đèn nằm giữa một rừng hoa hồng xinh lung linh, giống như một tòa lâu đài
trong cổ tích.

Trên lầu son nọ, có một cô công chúa
vô cùng xinh đẹp đang đứng. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ. Đuôi váy kéo
dài trên sàn nhà, chiếc váy đơn vai làm nổi bật làn da trắng nõn. Làn váy nhẹ
nhàng rủ xuống bao phủ thân hình hoàn hảo của cô. Đai lưng được chế tác bằng
kim cương sang trọng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Bên hông trái có hai sợi dây kim
tuyến nhỏ xíu lấp lánh tùy ý buông xuống theo mỗi bước chân của cô tạo nên một
sự hấp dẫn tuyệt đối.

Mái tóc dài được chải thẳng xõa
xuống che đi tấm lưng trần, hai bím tóc nhỏ được tết khéo léo chắn ngang trán, bên
tai có đính một vương miệng kim cương cố định. Trên tay có đeo vòng tay kim
cương bản to. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng theo phong cách quý tộc. Duy chỉ
có trên cổ không đeo bất kì trang sức nào.

Chân ngọc thon dài chậm rãi bước đến
trước giường, làn váy màu đỏ xinh đẹp lay động theo mỗi bước đi. Trên giường
một chiếc áo khoác da màu đen nằm yên ở đấy. Hải Nghi nhẹ nhàng ngồi xuống cằm
chiếc áo lên, đôi tay nắm chặt tay áo, lúc này cô có một hành động rất mất hình
tượng dịu dàng lạnh lùng trước đó là… cười lạnh.

Đôi tay nắm chặt áo khoác giằng xé,
khóe miệng âm lãnh cười, hoàn toàn giống như một nữ quỷ chứ không phải là cô
công chúa dịu dàng, xinh đẹp.

- Hải Nam, hay cho anh thông minh đã
lấy được thiệp mời đặc biệt trong tay em. Chờ xem, em nhất định sẽ chỉnh anh
thảm hại. Được lắm vị hôn phu của em, em sẽ tận dụng cái áo khoác này thật
tốt.

Hải Nghi nở nụ cười cực kì quyến rũ,
nhưng mà ẩn chứa trong nụ cười ấy là hàng ngàn con dao nhọn hoắc đang hương về
phía người con trai trong bức hình đặt ở đầu giường.

………………

Phòng Vip, khách sạn Hoàng
Gia.

Hải Nam đứng trước gương, vừa thắt
xong chiếc caravat. Hắn mỉm cười nhìn chính mình trong gương. Đó là một chàng
trai cực kì điển trai, gương mặt hoa đào yêu nghiệt khẽ mỉm cười, mái tóc màu
hạt dẻ lãng tử được cắt tỉa cẩn thận. Bộ vest màu bạc sang trọng tôn lên dáng
người cao ráo.

Bước lại cạnh giường, mở ra ngăn
kéo, Hải Nam nhìn thiệp mời màu vàng trong tay thì cực kì hài lòng, khóe miệng
nhếch lên nụ cười tự tin. Ánh mắt nhìn xuống một chiếc hộp nhỏ, hắn cẩn thận
nắm chặt trong tay, lúc này ánh mắt hắn kiên định hơn bao giờ hết.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn
vang lên.

- Alo.

- Sẵn sàng chưa, con trai?

- Mẹ, con chuẩn bị rồi.

- Được rồi. Con
trai, cố lên!

- Ok

Hải Nam vui vẻ
tắt điện thoại. Hải Nghi, vợ yêu à, em chạy không thoát đâu!

-----------

Buổi tiệc vừa
được bắt đầu, nhưng khác hẳn với không khí vui vẻ náo nhiệt ban nãy. Mọi người
mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn chiếc áo khoác được đặt phía trên sân khấu. Đây là
chiếc áo khoác da bình thường người có tiền đều có thể mua được, nhưng mà cái
tình hình gì đây. Tại sao lại cho họ xem chiếc áo đơn giản này.

Người họ muốn
gặp đến khi nào mới xuất hiện a!

Một làn gió mát
thổi tới mang theo vô số cánh hoa hồng rơi xuống, tạo nên một khung cảnh vô
cùng lãng mạn. Mùi hương hoa hồng đánh thức khứu giác các khách nhân, mọi người
nghe theo mùi hương đặc biệt kia mà nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như công chúa
sống trong lâu đài cổ tích từng bước từng bước đi lên sân khấu. Theo mỗi bước
cô đi vô số cánh hoa từ không trung rơi xuống, có cánh rơi trên mái tóc đen mềm
mượt của cô rồi lưu luyến không rời mà rơi xuống.

Hải Nghi tự tin
bước đi, gương mặt vẫn mang mặt nạ lạnh lùng cao ngạo của một cô công chúa,
nhưng ánh mắt không còn vẻ ưu thương như lúc ban đầu mà thay vào đó là ánh mắt
ánh lên vài tia gian xảo. Tối nay cô muốn kén rể, cô sẽ tận dụng thật tốt món
quà của tên kia.

Hải Nghi đứng
trên đài cao nhìn xuống vẻ mặt của tất cả mọi người. Cô nhìn thấy gia gia đang
cực kì vui vẻ trò chuyện với hai người Trần Vũ gia gia cùng Hoàng gia gia. Cô
rõ ràng nhận thấy được ông đẹp trai hôm nay rất bất mãn. Còn có ánh mắt của Tôn
Thúy Nguyệt hứng thú quan sát cô. Từ lúc tỉnh dậy cô mới biết Tôn Thúy Nguyệt
là người phụ nữ tự xưng là thầy bói hôm nọ.

Thật là chỉ có
người phụ nữ như vậy mới có thể đứng bên cạnh người cha chồng Trần Vũ Văn của
cô. Cô mỉm cười nhìn Trần Vũ Văn từ đầu đến cuối chỉ nhìn một người đó chính là
Tôn Thúy Nguyệt. Cô tự hỏi, tính cách tên kia chắc cũng trẻ con và cố chấp như
Trần Vũ Văn.

Như Băng cùng
Bảo Phi háo hức nhìn cô, cứ như họ nghĩ rằng cô sắp biến ra trò hay gì đó cho
hai người này xem vậy. Thật đáng thương cho Dương Thế Hy, suốt ngày đi theo cô
nàng Như Băng để trông chừng. Dương Thế Hy cũng là một trong số những công tử,
thiếu gia cao quý được nhận thiệp mời của gia gia. Chỉ tại cô nàng Như Băng cố
tình khiến anh chàng lao đao suốt năm năm.

Còn có một ánh
mắt cổ vũ nhìn cô từ nãy đến giờ. Cô biết đó chính là Hoàng Tử Minh, hắn luôn
là người đứng sau đáng tin cậy nhất của cô. Hải Nghi mỉm cười nhìn hắn gật
đầu.

Cô hít sâu một
hơi, hướng tất cả mọi người tuyên bố.

- Tôi muốn tìm
người có thể mặc vừa chiếc áo này.

Lời nói ngắn gọn,
lạnh lùng vang lên, không có lí do, không có bất kì từ ngữ dư thừa nào khác. Cô
nói cô muốn tìm người mặc vừa chiếc áo này, cũng có nghĩa là người mặc vừa
chiếc áo khoác kia sẽ là người được chọn. Cái này thật giống với câu chuyện
Hoàng Tử tìm "cô bé lọ lem" trong cổ tích nhưng lúc này trong một
hoàn cảnh khác cũng có một vị công chúa xinh đẹp "truy tìm" Hoàng tử
quý tộc.

Nói xong Hải
Nghi chẳng giải thích gì thêm chỉ lẳng lặng quan sát trong đám người tìm người
mình muốn tìm. Ngay cả Nguyễn Hà trung cũng khó khăn nuốt nước bọt, cách làm
này cũng qua là bá đạo đi, ông không nghĩ rằng Jerry nhà ông thích chơi trò
này. Nhưng mà trò này cũng thú vị ấy chứ. Ha ha… như thế cuộc vui mới hấp
dẫn.

Tôn Thúy Nguyệt
nhìn Hải Nghi lặng yên đứng trên sân khấu, ánh mắt lập tức lóe lên, trong lòng
có chút hoảng hốt. Cô gái này quá táo bạo rồi.

Hoàng Tử Minh
nhìn cô chỉ biết lắc đầu bó tay, đối với những trò nghịch ngợm của cô hắn xem
rất nhiều rồi nhưng mà lần này vẫn là lần đầu tiên hắn thỉnh giáo, e rằng đây
sẽ là lần cuối cùng hắn được xem.

Khỏi nói cũng
biết rằng sau lời cô nói, bên dưới náo thành một đoàn, những âm thanh to nhỏ
vang lên, ai ai cũng chắc rằng chính mình sẽ mặc vừa cái áo đó, ai cũng đang
rất nóng lòng muốn lên thử áo.

Nhìn mọi người
như thế ba người Hải Phong sắc mặt rất khó coi, tối nay bọn hắn giữ nhiệm vụ
ngăn chặn kẻ nào có nguy cơ làm "phò mã" a. Nếu như thế này thì rất
là làm khó bọn hắn rồi. Đắc tội với tên kia cũng không khác gì đắc tội với cô
em gái mà bọn hắn vẫn "tôn thờ".

Chương 76: Ngoài Dự Tính

Buổi thử áo kén
rể có một không hai của vị công chúa Nguyễn Hà gia tộc đang bước vào giai đoạn
mở đầu. Hải Nghi chậm rãi lui về phía sau yên tĩnh ngồi trên chiếc xích đu màu
trắng được chuẩn bị sẵn. Ánh mắt vẫn nhìn ra phía xa xa, đôi môi mím lại thật
chặt, trong lòng tức giận đến cực điểm.

Cái tên chết
tiệt kia có gan thì đừng đến nữa. Hừ!

Hải Nghi tức
giận hừ lạnh, cô không tin đến cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện. Cô cũng không
thèm quan sát tình hình phía trước vì cô biết sẽ chẳng ai mặc vừa chiếc áo kia.
Chiếc áo khoác này là vào năm Hải Nam mười tám tuổi, thân hình năm năm sau của
con trai có sự khác biệt rất lớn, cô dám chắc ngay cả hắn cũng không mặc vừa
cho nên mới tự tin đưa ra thử thách này.

Cô tin ánh mắt
của gia gia, ông ấy sẽ không chọn người tầm thường, ít ra người ông ấy chọn
nhất định sẽ là những mĩ nam có vóc người hoàn hảo. Người đàn ông hai mươi mấy
tuổi có sự khác biệt rất lớn so với cậu trai mười tám tuổi. Trò chơi này, cô đã
nắm trong tay phần thắng huống chi còn có vài người quan trọng giúp cô.

- Này, tay anh
dài quá rồi. Không vừa.

Vị thiếu gia
đầu tiên vừa lên thử áo, mới chỉ xỏ vào một tay thì đã bị người khác kéo xuống,
mà người này không ai khác đó chính là vị hiệu trưởng nổi danh của trường tư
thục VuHa – Sky - Nguyễn Hà Hải Phong của chúng ta. Hải Phong tay lôi chân kéo
mà phán rằng người kia không thể là người được chọn.

Ngay lập tức
như một sự tính toán có kế hoạch, trước lúc vị thiếu gia kia kịp phàn nàn vấn
đề gì thì Hải Lâm nhanh tay lấy đi áo chiếc áo khoác trên tay anh ta, còn Hải
Duy "tốt bụng" tặng cho anh ta một quả táo giòn ngọt vào mồm, khiến
anh chàng muốn nói cũng không được.

- Chật quá.
Không được. Đi xuống đi…

- Không vừa
rồi.

- Không
vừa.

- Bắp tay cậu
to quá, rách áo bây giờ.

- Quá
ngắn.

- …

Cứ thế từng
người từng người lên thử áo, nhưng ai nấy cũng phải thất vọng mà quay về, dùng
ánh mắt tiếc hận nhìn chằm chằm Hải Nghi.

Anh em nhà Hải
Phong thì rất tích cực mà phụ trách nhiệm vụ hóa thân làm "Trình Giảo Kim",
quyết tâm sống chết bảo vệ chiếc áo khoác này đến giờ phút cuối cùng. Trong
lòng không biết đã nguyền rủa Hải Nam bao nhiêu lần, thầm hận tên kia sao lúc
này còn chưa tới.

- Này, cậu định
làm gì?

Từ lúc bắt đầu
đến giờ Minh Quân luôn một mực theo dõi Dương Vỹ. Khi thấy anh chàng định bước
lên "thi thố" thì ngay lập tức Minh Quân tiến lên phía trước chắn
trước mặt Dương Vỹ, bộ dạng biết rõ còn cố hỏi.

- Tôi làm gì
thì liên quan gì tới cậu. Tránh ra.

Dương Vỹ bực
mình nói. Từ đầu hắn đã không vừa mắt tên này. Bởi hắn không xác định được Minh
Quân có tình cảm với Black Rose hay không? Thế nhưng người này cứ thích phá đám
hắn, khiến hắn rất khó chịu.

- Tất nhiên là
có rồi. Việc gì liên quan tới cậu đều sẽ liên quan tới tôi.

Lời này nói
xong Minh Quân cảm thấy vô vàng ánh mắt ái muội không tên một mực phóng tới
hắn, lúc này mới biết mình lỡ lời có hối hận cũng không kịp.

Thật ra ý hắn
không phải là vậy nha. Da gà da vịt nổi cả lên khi hắn cảm nhận được ánh mắt mờ
ám của mọi người đang phóng tới. Hắn thật không dám tưởng tượng đám người này
sẽ vẽ nên viễn cảnh gì cho hắn nữa đây. Còn chưa kể xung quanh đây đều là nhà
báo, phóng viên, hắn tin chắc vài ngày nữa trên thị trường sẽ xuất hiện một
cuốn tiểu thuyết đam mỹ oanh chấn thiên hạ, mà nhân vật chính trong tiểu thuyết
không ai khác ngoài hai người bọn hắn.

Ôi trời ơi, cái
này có phải cái mà giang hô vẫn hay gọi là "giận quá hóa ngu" hay
không? Hắn như thế nào lại mang đá đập vào đầu cơ chứ.

Anh chàng Dương
Vỹ sau giây lát sững sốt thì ném cho Minh Quân một cái nhìn tổng quát từ trên
xuống dưới đầy hàm ý xem thường. Ánh mắt nhìn Minh Quân cứ như nhìn một tên gay
bệnh hoạn khiến đại minh tinh của chúng ta tức muốn ói máu mà không làm gì hơn.
Quan trọng là phải giữ hình tượng a.

- Bệnh thần
kinh.

Ném cho Minh
Quân ba chữ, Dương Vỹ tiêu sái bước lên khán đài, hắn nhìn Hải Nghi xinh đẹp
như công chúa ngồi yên tĩnh trên xích đu. Cô vẫn xinh đẹp như vậy nhưng vẫn
lạnh lùng như thế. Hắn thật muốn biết tột cùng cảm xúc trên gương mặt kia là
gì.

Dương Vỹ nheo
mắt nhìn chiếc áo khoác trên tay Hải Lâm. Chiếc áo này nói nhỏ không nhỏ, nói
lớn cũng không đúng. Nếu hắn trở lại năm năm trước đây chắc có lẽ sẽ mặc vừa
nhưng mà…

- Siêu người
mẫu nam đẳng cấp thế giới cũng có ngày phân vân khi đứng trước một cái áo đơn
giản như vậy sao?

Phía sau Minh
Quân lập tức nói, trước khi Hải Nam xuất hiện hắn không cho phép bất cứ tên nào
động đến Hải Nghi. Nghe thấy thế, Dương Vỹ lạnh lùng nhìn Minh Quân, khóe miệng
vừa động, lời nói ra quả thật khiến người khác tổn thương.

- Đại minh tinh
Minh Quân cậu có phải thích tôi rồi hay không? Đây có phải là lý do cậu cản trở
tôi đến với Black Rose? Thật ra cậu không hề có tình cảm với cô ấy, có phải hay
không?

Dương Vỹ tựa
tiếu phi tiếu mà nhìn sắc mặt khó coi của Minh Quân, ánh mắt cũng như có như
không mà quan sát vẻ mặt của Hải Nghi. Chỉ là hắn thất vọng rồi vẻ mặt cô vẫn
lạnh nhạt như cũ, không có tí biến hóa nào, điều này có phải cho thấy cô không
có quan tâm đến cái tên chướng mắt trước mặt này.

Vẻ mặt Minh
Quân biến hóa linh hoạt từ trắng sang hồng sau đó hóa đỏ. Minh Quân tức nghẹn
lời, ánh mắt ác liệt nhìn Dương Vỹ thật hận không thể đấm tên này một phát.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy mờ ám của tất cả bàn dân thiên hạ, Minh Quân rất ra
dáng một đại minh tinh thực thụ mà nở nụ cười mê người với chúng khách nhân.
Rất lãng tử mà vuốt mái tóc màu nâu kiểu mới, thân thân thiết thiết nhìn Hải
Nghi vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ cười quyến rũ.

- Đại thiếu gia
tôi làm sao có thể thích một tên gà mái như cậu, người tôi thích phải là người
con gái xinh đẹp và tài năng như công chúa Hải Nghi của chúng ta.

Hải Nghi buồn
cười nhìn Minh Quân. Tên này ghét cô không còn chỗ để như thế nào lại nói thích
cô, có ma mới tin. Nhưng mà nụ cười lạnh của cô lúc này được hiểu lầm là nụ
cười hạnh phúc của một cô gái đang yêu. Cứ nhìn đám phóng viên mắt chữ O mồm
chữ A kinh ngạc thì rõ, khổ nỗi hai nhân vật chính giờ này vẫn còn mắt đấu mắt
với nhau mà không hay biết gì.

- Hai ông chú
này, hai người đang chắn đường người khác đó.

Một giọng con
trai vang lên khiến mọi người dời sự chú ý sang một thanh niên khôi ngôi, cao
khoảng một mét tám mươi, vóc người cân đối, hai tay bỏ tui quần, trên mặt có
đeo kính, vẻ mặt cao ngạo khi đứng trước hai người nổi bật như Dương Vỹ và Minh
Quân vẫn không yếu thế.

Hải Nghi nhìn
Đỗ Nhật Minh đứng trên sân khấu thì có chút ngoài dự tính, cô không biết rằng
thằng nhóc này cũng có thiệp mời.

- Nhóc con, cậu
có biết hai chúng tôi là ai không hả? Ông chú? Mắt cậu cận bao nhiêu vậy
hả?

Minh Quân khó
chịu nhìn tên nhóc trước mặt. Hắn một đại minh tinh đẹp trai ngời ngời thế này
mà thằng nhãi ranh này dám gọi hắn là "ông chú". Quả thật điều này đả
thương tinh thần hắn nghiêm trọng.

- Cậu là Đỗ
Nhật Minh?

So với Minh
Quân thì Dương Vỹ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn chỉ nhìn Đỗ Nhật Minh lên
tiếng hỏi.

- Liên quan gì
anh?

Nói rồi Nhật
Minh chậm rãi mặc vào áo khoác kia dưới cái nhìn không tình nguyện của Hải
Lâm.

Thật vừa
vặn!

Đỗ Nhật Minh
năm nay mới mười tán, so với Hải Nam năm năm trước thì vóc người không sai biệt
lắm. Lúc này mọi người đều khẩn trương nhìn Hải Nghi. Ngay cả Hải Nghi cũng có
chút ngoài dự tính, cô nhìn tình hình trước mắt có chút nói không nên lời, vẻ
mặt co rút nhìn gia gia đang nở nụ cười như cáo già ngồi ở phía dưới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3