Hôn ước quý tộc - Chương 38 - 39 - 40
Chương 38: “Lục
Đại Mĩ Nam” Hay “Lục Đại Biến Thái”.
Đêm chính là tấm màn che chắn hoàn hảo cho những âm mưu
xấu xa, là cơ hội tốt nhất để các ái hình thành…
Ánh sáng ban ngày cuối cùng cũng khép lại nhường chỗ cho
màn đêm buông xuống.
Thành phố lên đèn rực rỡ. Nhưng không hiểu sao nó vẫn như
thế đáng sợ, vẫn như thế tạo nên cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.
Đằng sau cánh cửa bằng gỗ lim được chạm khắc tinh xảo
hình rồng, Đặng Vũ Khánh lạnh lùng đứng trước cửa sổ sát đất, hai mắt nhìn
không tiêu cự.
Người đàn ông tóc đã điểm bạc, gương mặt cương nghị nhìn
về phía cậu lại phá lệ lộ ra vẻ ôn nhu.
Đặng Chi Dân nhìn đứa cháu trai, thở dài, rồi nói.
- Haiz… con thật muốn trả thù sao?
Im lặng hồi lâu, Vũ Khánh chậm rãi xoay người đối diện
với ông ta, khóe miệng hờ hừng khẽ nhếch, lạnh lùng nói.
- Hừ, đây vốn chẳng phải là điều ông muốn sao? Nếu không
suốt mười mấy năm qua ông đưa tôi đi huấn luyện há chẳng phải là vô ích.
Lời nói lạnh lùng chất vấn, giọng nói pha lẫn mùi vị chua
xót. Đối với người đàn ông này, cậu không biết nên đối xử như thế nào với ông
ta.
Năm ba tuổi ông ta nhẫn tâm chia cắt gia đình cậu, ngay
sau đó ném cậu ra nước ngoài, nói cái gì mà huấn luyện để trở thành người thừa
kế gia tộc. Không lâu sau ông ta phái người tới nói ba mẹ cậu đã bị người sát
hại.
Ông ta gieo giắc vào tâm hồn một đứa bé ba tuổi lòng thù
hận, rốt cuộc ông ta cũng thành công chế tạo một công cụ giúp ông ta thỏa mãn
tham vọng. Nhưng mười mấy năm nay chính cậu cũng không quên rằng người chia cắt
gia đình cậu là chính ông ta.
- Ta sai lầm rồi, ta biết ta không nên đối xử với con như
vậy, nhưng mà con có thể tha thứ cho ta. Tất cả những gì ta làm cũng chỉ vì
muốn tốt cho con…
- Câm miệng. Tốt cho tôi hay muốn biến tôi thành công cụ
giúp thỏa mãn lòng tham vô đáy của ông.
Đặng Vũ Khánh lạnh lẽo gằn từng tiếng. Ông ta cư nhiên
không biết xấu hổ cầu xin cậu tha thứ cho ông ta. Hai mắt như hai lưỡi đao sắt
bén thẳng tắp nhìn chằm chằm Đặng Chi Dân.
Rốt cuộc Đặng Vũ Khánh “hừ” mạnh một tiếng, không thèm
liếc mắt đến người đàn ông đang đau khổ cúi đầu, cậu xoay người rời đi.
Cánh tay vừa chạm đến nắm cửa, Đặng Vũ Khánh hít sâu một
hơi rồi nói.
- Kế hoạch của ông tôi vẫn sẽ giúp ông hoàn thành, Đặng
lão gia.
Nói rồi bước nhanh ra ngoài, bỏ lại người đàn ông đang
cúi đầu, ông ta hơi sửng sốt một chút, hai mắt lóe lên mãnh liệt rồi nhanh chóng
biến mất. Còn đâu vẻ mặt đau khổ không chịu nổi như vừa rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng ngày mới cũng
đến.
VuHa - Sky vẫn náo nhiệt như thường lệ, hễ chỗ nào xuất
hiện “Tứ Hải mĩ nam” thì chỗ đó gà chó không yên, đất trời đặc biệt rung động.
Đại minh tinh Minh Quân gần đây cũng đi học đều đặn hơn,
nghe nói vì phải ôn thi Tốt Nghiệp, rước lấy không ít phiền toái, ngày nào cũng
ba chân bốn cẳng chạy trốn đám fan girl.
Không lâu sau hắn cư nhiên ôm trọn giải vô địch Maraton
toàn trường. Thật đáng kinh ngạc.
Không những thế, VuHa - Sky lại được một phen lột xác
mới, với sự xuất hiện của các du học sinh mới “Nam thanh, nữ tú”, điển hình là
Hoàng Tử Minh, và nhập học cách đây không lâu là bốn người Dương Thế Hy, Lê
Trần Như Băng, Đặng Vũ Khánh, Huỳnh Ngọc Bảo Phi.
Và thế là hai ngày nay toàn trường lại một phen náo động
mở cuộc bình chọn mĩ nam, đặc biệt sôi nổi, đặc biệt cuốn hút và kết quả đáng
được mong chờ là:
Bảng xếp hạng mĩ nam tử, vị trí đứng đầu vẫn là Leader
Trần Vũ Hải Nam với phong cách vương tử trời sinh.
Đáng ngạc nhiên nhất là xếp hạng thứ hai đã thuộc về Đặng
thiếu gia - Đặng Vũ Khánh, cao ngạo, lạnh lùng và có chút bí ẩn.
Xếp hạng thứ ba là Hoàng Tử Mặt Trời - Hoàng Tử Minh với
nụ cười ấm áp như ánh Mặt Trời.
Ấm ức tụt xuống vị trí thứ tư là bộ đội song sinh Hải Duy
- Hải Lâm.
Vị trí thứ năm thuộc về Dương Thế Hy - anh chàng dịu
dàng, lịch thiệp.
Vị trí thứ sáu là đại minh tinh, Vương đại thiếu gia - Vương
Minh Quân.
Và cuối cùng vị trí người đàn ông độc thân hoàng kim,
phong độ, lãng tử, thiên tài kinh doanh, được các quý cô ao ước trở thành bạn trai
dù chỉ một ngày, đó chính là Hiệu Trưởng đại nhân - Nguyễn Hà Hải Phong.
Hải Phong là trường hợp đặc biệt cho nên không được xếp
vào bảng xếp hạng “Mĩ nam tử”.
Các tinh tức bát quái trong trường này ngày nào chẳng có,
điều này phải nói đến sự tích cực trong công việc của Đội trưởng CLB Tạp chí Lá
Cải - Hà Hiểu Lam.
Từ chuyện, hôm qua đại minh tinh Minh Quân mặc áo màu gì,
phong cách thời trang thế nào, cho đến cậu ta đi toilet mấy lần một ngày cũng
đều trở thành chủ đề chính để dân tình VuHa -Sky lôi ra bàn tán.
Hải Nghi tay phải chống cằm, nhàm chán tựa người bên cửa
sổ nhìn hai nữ sinh phía trước đang nói chuyện về Lục Đại Mĩ Nam, ánh mắt không
dấu được si mê khi nhìn vào những tấm hình trong tạp chí, hiển nhiên không phát
giác được cô vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Thật đáng ghét, họ như thế nào lại chỉ nhìn chằm chằm
hình của Hải Nam, chán sống sao, cư nhiên đối với người của cô mơ tưởng, còn
công khai như vậy lộ ra hai mắt trái tim.
Mặc dù đôi khi cô nhìn hắn cũng lộ ra hai mắt như vậy mê
luyến, nhưng có chết cô cũng không thừa nhận.
Phải nói rằng CLB Tạp chí của Hiểu Lam làm ăn thật tốt a,
số lượng tạp chí phát hành nhanh chóng được tiêu thụ, số lượng bán ra có thể
lập kỉ lục về CLB giàu có nhất toàn trường.
Ngày nào Hiểu Lam cũng vác máy ảnh lén lén lút lút theo
dõi hành tung của các vị Mĩ nam kia, còn có dụ dỗ, lừa tình, thậm chí cả hâm
dọa Hải Nghi giúp cô ấy phỏng vấn sở thích, yêu ghét của bọn họ.
Ặc… nhắc mới nhở, hẳn là đến giờ rồi đi.
Thời gian không sai biệt lắm, ngày nào vào lúc này hắn
cũng đến tìm cô đi ăn trưa, mấy ngày nay chuyện này hẳn là chuyện hiển nhiên
nhưng vào lúc này cô có chút mong chờ.
“Aaa… Lục… lục… đại mĩ… mĩ… nam…”
Nagy sau đó một trận hỗn hợp tiếng hét khác nhau tạo
thành một âm hưởng loạn xạ, đinh tai nhức óc thế nhưng sống giữa một rừng toàn
trai đẹp Hải Nghi sớm đã miễn dịch với những trường hợp thế này.
Khỏi nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hải Nghi thản nhiên đứng dậy, chân một bước bước lên trên
bàn, tay khoanh lại trước ngực, ngẩng gương mặt xinh đẹp nhìn mọi người, lạnh
lùng phát ra hai tiếng.
- IM LẶNG.
Nhất thời mọi người hoàn toàn im lặng, không ai dám phát
ra âm thanh nào, quay đầu nhìn cô gái cao ngạo, xinh đẹp đang đứng trên bàn mỉm
cười tao nhã nhìn bọn họ, nhưng nụ cười này giống như mang theo hàn băng, làm
cho người ta nhìn vào lại cảm thấy nổi da gà.
Như thế xinh đẹp cô gái; Như thế tao nhã, quý phái; Một
cỗ khí thế làm cho người ta nhất thời im lặng. Dù thế nữa cô cũng là viên ngọc
quý trong tay Nguyễn Hà gia tộc, từng là tiểu công chúa trong truyền thuyết.
Còn có thể là người thừa kế tổ chức Dark tiếng tăm lừng lẫy, như thế nào có thể
giống như người bình thường.
Hải Nam mỉm cười nhìn vị hôn thê ẩn nhẩn tức giận, nhưng
lại đặc biệt xinh đẹp mê người. Bộ dáng nữ vương khiêu khích nhìn hắn.
- “Lục đại mĩ nam” các người có thể sau này xuất hiện một
cách bình thường hơn được không? Có biết hay không ảnh hưởng người khác?
Hải Nghi không chút khách khí nhìn sáu người bọn họ, như
thế nào lại trùng hợp đứng chung một chỗ, đặc biệt chói mắt. Cũng may thị lực
của cô rất tốt nếu không cũng sẽ như nam châm bị bọn họ hút vào đáy mắt không
thoát ra được.
- Cái gì “Lục đại mĩ nam” chứ! Hừ, tôi nghĩ “Lục đại đại
biến thái” thì đúng hơn.
Chương 39: Lịch
Sử Tái Diễn. Hải Nam… Đi Chết Đi
“Phốc… xuy”.
Hải Nghi không nhịn được cười, thực là quá đúng ý cô rồi
ha ha. Nhận thấy bản thân quá mất hình tượng, Hải Nghi cố gắng kìm chế các tế
bào hài hước đang vận công nổi dậy, khắc chế cảm xúc muốn lăn ra đất mà cười
giờ phút này.
Thuần thục động tác cô tiếp đất một cách đẹp mắt. Đánh
cái nheo mắt tán thưởng về phía người mới nói.
Bảo Phi tinh nghịch hai mắt thấy được cái nheo mắt tán
thưởng của Hải Nghi thì rất là đắc ý. Chỉ thấy cô nhóc hôm nay mặc đồng phục
khối 10 xinh xắn, trên đầu gắn một cái nơ con bướm màu đỏ thật to, tay cằm gói
bim bim, thỉnh thoảng bóc vài miếng. Bộ dáng thật không để ý đến lời nói của
mình có bao nhiêu tổn thương người khác.
- Cô… cô… cái cô nhóc này, cô nói ai là biến thái
hả?
Hải Lâm bộ dáng tức đến phun khói, hận không thể dùng kim
may miệng Bảo Phi lại, từ khi nhập học tới nay, cô gái này cứ kiếm chuyện với
bọn họ, lời nói ra không có câu nào là dễ nghe.
- Tôi chính là nói mấy người các anh á. Thế nào hả? Không
đúng chắc? Nhìn đi nhìn đi khắp nơi chỗ nào mà không có tinh tức bát quái của
mấy người. Tùy tùy tiện tiện nhặt một cái tờ rơi trong trường cũng có thể nắm
được tất cả tin tức gần đây nhất của các anh. Hừ, xem đi “Sáng nay, lúc 8 giờ
32 phút đại minh tinh Minh Quân đi Toilet khoảng mười lăm phút, một ngày tắm
tám lần… lúc 8 giờ 45 phút nhị vị mĩ nam Hải Duy - Hải Lâm cùng ăn chung một
phần cơm, tình cảm thắm thiết khiến nhiều đôi tình nhân ghen tị…” Còn nữa nha
“Hoàng tử Mặt trời - Hoàng Tử Minh hôm qua vừa cười với tiểu thư nhà họ Quý
khiến cô nàng mất máu nghiêm trọng phải vào viện cấp cứu, nghe nói hôm nay vẫn
chưa đến trường… Đặng đại thiếu gia - Đặng Vũ Khánh vô tình đóng băng tám mươi
mốt trái tim cô gái khi họ đến tỏ tình… Trong tủ quần áo của Leader Hải Nam số
lượng thư tình trong tuần qua có thể đem bán để hổ trợ cho người nghèo một số
tiền không nhỏ…”
Nói xong một hơi Bảo Phi mặt đã đỏ tới mang tai, hít hít
thở thở để điều hòa hô hấp, không khách khí ném quyển tạp chí vừa đọc xong về
phía Hải Lâm.
Nghe Bảo Phi một lèo nói xong, mấy người bọn họ nhìn
chung là “thẹn quá hóa giận”, người nào cũng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm
quyển tạp chí trên tay Hải Lâm.
- Ách… cái này còn phải cảm ơn CLB Tạp chí của chúng ta, luôn
cập nhật chính xác các thông tin để mang đến cho mọi người tin tức hot
nhất.
Như Băng tùy ý nói một câu, cơ hồ làm cho mĩ nam bọn họ
đồng thanh gầm lên.
- HÀ… HIỂU… LAM.
Hải Nghi lắc đầu nhìn hai người này, đúng là chỉ sợ thiên
hạ không đủ loạn. Haiz… Hiểu Lam à, cậu tự mình cầu phúc đi.
Trên sân
thượng đúng là nơi lí tưởng để nghỉ trưa a. Gió mát lắm!
Hải Nghi
đứng trên sân thượng mà nhìn xuống, rất thỏa mãn mà cười.
Để hai
quyển sách xuống dưới làm gối đầu. Người cũng nhanh chóng nằm xuống chuẩn bị
tìm Chu Công đại nhân đánh cờ tướng.
Nhắm mắt… một…
hai… ba giây, mở mắt nhìn chằm chằm, rồi lại chớp chớp hai cái, tiếp tục nhìn.
Trời ạ như thế nào có người ở đây mà cô lại không hay biết.
- Nhìn đủ
chưa, chưa từng gặp qua mĩ nam sao?
Đặng Vũ
Khánh nửa nằm trên lan can, lưng dựa vào tường phía sau, một chân co lên, tay
tùy ý để trên đầu gối, chiếc khuyên tai màu bạc lấp lánh sau mái tóc nâu, bộ
dáng lười biếng 100% hấp dẫn mê người, nhàn nhạt nhìn cô.
- Ách… xin
lỗi tôi không biết ở đây có người.
Hải Nghi
khôi phục lại tinh thần, cẩn thận bí mật kiểm tra mình có hay không chảy nước
miếng. Chống tay ngồi dậy nhìn Vũ Khánh trêu chọc nói.
- Ha ha…
không nghĩ tới Green của Black Rose cư nhiên biết nói đùa.
Đặng Vũ
Khánh lười biếng nhắm hai mắt, không thèm quan tâm lời cô nói, khiến Hải Nghi
tức đến phồng mang trợn mắt, cô bĩu môi xem thường. Trong lòng thầm nghĩ anh
không nhìn tôi, tôi cũng chẳng để ý anh, anh có thể ngủ, tôi cũng có thể ngủ.
Hừ!
Ngủ đi,
ngủ đi, đây là tầng năm đó, còn làm như không sợ chết ngủ trên lan can tầng
thượng, té chết anh.
- Năm đó
tại sao lại chọn tôi?
Cơ hồ
khoảng ba phút sau Vũ Khánh chợt mở miệng hỏi, biết rõ người kia vẫn chưa
ngủ.
Quả thật
Hải Nghi lập tức mở mắt, có chút suy nghĩ câu hỏi của hắn, sau đó bỡn cợt trả
lời.
- Vì anh là mĩ nam a.
“Phốc… xuy”.
Không nghĩ tới cô còn dám trả lời như vậy, vốn gương mặt
lạnh như băng Đặng Vũ Khánh bất chợt không nhịn được bật cười.
Hải Nghi nghe thấy tiếng cười liền ngẩng đầu nhìn hắn,
trong phút chốc có chút ngốc nghếch nhìn hắn. Người băng cũng có lúc biết cười a.
- Đôi lúc
cũng nên tháo xuống cái mặt nạ lạnh băng của anh đi, cười như vậy thoải mái
hơn, không phải sao.
Nói rồi cô
cũng cười, chậm rãi khép lại hai mắt đi vào mộng đẹp.
Vũ Khánh
nghe thấy tiếng thở đều đều truyền đến, nhìn xuống cô gái này cứ như vậy mà
ngủ. Nghĩ lại câu cô nói lúc nãy, hắn có thể sao, hắn có thể cười như vậy nữa
sao, từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ cười thật lòng nhưng vừa rồi hắn lại có
thể cười thoải mái như vậy.
Tại sao
vậy, tại sao cô có thể khiến hắn phá vỡ mặt nạ lạnh lùng của mình dễ dàng như
vậy? Tại sao lúc đầu cô lại chọn hắn? Tại sao cô gái này lại ở trong tim hắn
không chịu đi ra? Tại sao cô lại chính là cháu gái của Nguyễn Hà Trung? Thật là
buồn cười hắn nên như thế nào mới phải?
Đặng Vũ
Khánh nhẹ nhàng bước xuống, đứng nhìn Hải Nghi thật tình đã ngủ, chậm rãi xoay
người rời đi.
Không biết
đã qua bao lâu, Hải Nghi cảm thấy trên mặt mình có chút ngứa, mũi nữa không
nhịn được “Hắc… hắc xì” một cái.
Kẻ nào cả
gan dám quấy rầy cô bàn đại sự với Chu Công đại nhân. Chán sống sao?
Hải Nghi
theo bản năng vung tay lên nhưng cổ tay lại bị người ta nắm lấy, sau đó bên
truyền đến giọng nói đầy ai oán cùng ái muội.
- Vợ à… em
nỡ ra tay phá hủy gương mặt đẹp trai của chồng em sao?
Nghe thấy
giọng nói cùng mùi hương trà xanh quen thuộc, Hải Nghi rốt cuộc cũng lưu luyến “bye
bye” mộng đẹp mà mở mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Hải Nam đang phóng đại
trước mắt.
Tròng mắt
mơ màng chớp chớp, thật là một cái gương mặt xinh đẹp, lông mi dày như vậy, da
mặt còn trắng mịn như vậy, hắn dùng sữa rửa mặt gì vậy? Môi mỏng, mũi cao, đôi
mắt hẹp dài, đúng là rất đẹp nha.
Hải Nghi
hai tay bưng lấy mặt hắn, tận lực sờ nắn, còn có bộ dạng rất là thỏa mãn.
- Vợ à… em
đang quyến rũ anh sao?
- Cái gì…
gì… quyến rũ?
Hải Nghi
chính thức tỉnh lại ý thức được hành động khiếm nhã của mình lập tức buông tay,
mặt giờ này đã đỏ như quả cà chua chín. Luống cuống ngồi dậy, lắp bắp
nói.
Hải Nam
nhìn bộ dáng bối rối của cô bật cười hai tiếng, khộng nhịn được nhân cơ hội hôn
chụt một cái vào má cô. Cười rất chi là vô lại nhìn gương mặt đỏ hồng của cô
thong thả nói.
- Còn nói
là không có quyến rũ anh sao?
Tầm mắt
như có như không dừng trên váy của Hải Nghi. Theo tầm mắt của hắn nhìn lại, Hải
Nghi rất muốn đào cái hố chôn mình đi, váy cô như thế nào bị gió thổi tung lên,
khi nào thì như vậy, hắn ở đây bao lâu rồi?
Chết tiệt
đây là lần thứ hai bị hắn bắt gặp bộ dáng cô xấu hổ như vậy, nhìn vẻ mặt đắc ý
của Hải Nam, Hải Nghi thẹn quá hóa giận, lập tức đứng dậy, một cước đá Hải Nam
ra xa, đồng thời tiếng hét kinh khủng vang lên.
- TRẦN…
VŨ… HẢI… NAM… ANH ĐI CHẾT ĐI!
Xung quanh
cây cối mãnh liệt rung động, chim chóc bạch bạch vỗ cánh bay lên, xem chừng bị
tiếng gầm thét của ai đó làm cho kinh động.
Chương
40: Người Đàn Ông Đó
Chán thật!
Hôm nay bọn người của Hải Nam làm gì
không biết, bốn người bọn họ cứ làm ra vẻ có chuyện gì nghiêm trọng lắm. Tùy ý
nhắn một cái tin bảo có việc gấp rồi biến mất tăm.
Hải Nghi nhàm chán đi bộ ra cổng,
sáng nay Hải Nam đến rước cô đi, bây giờ phải tự đi về rồi. Dù sao cô cũng
không có ý định gọi điện cho tài xế hay bắt taxi.
Đúng là trường tư thục lớn nhất
nước, nhìn đi toàn là tiểu thư công tử con nhà giàu. Xe hơi đưa rước đặc nghịt,
làm cho người đi bộ như cô cũng khó mà chen chúc qua.
- A, có rồi… hắc hắc.
Trong đầu một bóng đèn nhanh chóng
phát sáng, Hải Nghi cười sáng lạn, búng tay cái tách, người cũng thoắt biến
mất.
Aizz… gia gia à, con cũng rất muốn
làm thục nữ đại tiểu thư lắm nha, nhưng mà tình thế bắt buộc thôi, với lại lâu
ngày không có vận động rồi.
- Một… hai… ba… Nhảy.
Động tác lưu loát, nhanh nhẹn như
mèo nhỏ, Hải Nghi lập tức phóng qua rào chắn, nghiêm chỉnh đứng bên kia bức
tường, vẻ mặt còn thật sự đắc ý vì không bị “lục nghề”.
Nhìn trước nhìn sau, phải ngó cái,
trái ngó cái, hẳn là không có ai đi, dù sao đây cũng là cửa sau a, mấy vị thiên
kim, công tử đó chắc sẽ không đi đường này chứ. Nếu bị người nhìn thấy thì quá
là mất mặt rồi.
Nhưng mà dường như ông trời luôn
không muốn người ta được thỏa mãn. Đương lúc Hải Nghi còn đang đắc ý thì một
giọng nói cợt nhã vang lên.
- Này, vị tiểu thư này bị lạc đường
sao hay là để anh em chúng tôi đưa cô về nhé? Thế nào? Ha ha ha
Tiếp theo là một tràng cười dâm đãng
vang lên.
Cái gì? Lạc đường?
Mụ nội nó, nếu muốn kiếm người trêu
chọc thì mấy người lầm to rồi, nhìn tiểu thư đây giống loại chân yếu tay mềm
lắm chắc. Nếu mấy người không có mắt nhìn thì cô nương đây sẽ cho mấy người mở
rộng tầm mắt, không phải loại người nào cũng dễ động vào, hôm nay nhìn thấy
Black này mà không đi đường vòng thì lo mà hối hận đi. Hừ.
Nghĩ rồi, Hải Nghi quay sang nhìn
người cầm đầu. Khá lắm, coi bộ cũng là người có tiền, quần áo hàng hiệu, đầu
tóc nhuộm vàng, đeo khuyên tai hình tròn, miệng còn đang nhai kẹo cao su, ánh
mắt ghê tởm nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới.
Chờ đó, đùa với mấy con chuột hôi
các người coi như là làm chút vận động tốt cho cơ thể vậy. Cũng coi như kiểm
tra lại bản lĩnh của mình đi.
Hải Nghi tâm trạng tốt cực kì, cô
nhìn đám lưu manh rất thân thiện, miệng còn cười rất tươi khiến cho đám người
đó có chút ngốc ngây ngất. Đạt được hiệu quả như mong muốn, Hải Nghi rất không
có ý tốt, khóe miệng cười càng rực rỡ hơn.
Động tác nhanh nhẹn lập tức ví trong
túi của mấy người đó đều nằm trong tay cô. Hải Nghi vui vẻ vẫy vẫy những cái ví
mà mình cầm được, hướng bọn người còn đang chảy nước miếng đó, cười hì hì,
nói.
- Cảm ơn các anh đẹp trai, chị đây sẽ
dùng tiền bắt taxi về, không cần các anh lo lắng, bye bye.
Nói rồi cô tung tăng đi mất bỏ lại
đám người kia vì vừa được người đẹp gọi ba chữ “anh đẹp trai” còn đang ngây
ngốc đứng như trời trồng, hiển nhiên không biết mình bị người ta móc bóp.
Ha ha ha, hôm nay vui quá, nhìn đám
người đó Hải Nghi tự nhiên nhớ đến đám bạn trai của cô ở Pháp, mỗi khi cô cười
lên bọn họ cũng sẽ ngốc nghếch như vậy, không tự chủ đều chiều theo ý cô. Không
biết Jack bây giờ thế nào? Đúng là có chút hoài niệm.
Hải Nghi nhàm chán vứt mấy cái ví
đắc tiền vào thùng rác. Đoán chừng một lúc lâu sau khi bọn họ tìm được thì
trong ví không còn gì cả.
Hải Nghi một mình đi bộ về nhà, con
đường này dẫn đến biệt thự Nguyễn Hà gia, cũng không đông người lắm. Một cô nữ
sinh đi bộ trên đường, vừa đi vừa hát, không khỏi khiến người ta yêu thích.
Cũng không ai nghĩ đến cô gái thoạt nhìn đáng yêu này vừa rồi đã lừa tiền đám
lưu manh trên dưới chục người.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân,
Hải Nghi kinh ngạc quay đầu lại không nghĩ tới gặp được Hoàng Tử Minh.
Hoàng Tử Minh cũng ngẩng đầu nhìn
cô, đầu tiên hơi sửng sốt vì cô đột ngột dừng bước, sau đó nở nụ cười ấm áp như
thường lệ, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, hắn nhún vai nói.
- Chỉ cùng đường thôi.
Thật ra Hải Nghi cũng không phải hỏi
hắn tại sao lại xuất hiện ở đây, mà cô đang thắc mắc hắn tại sao hắn lại đi bộ,
không phải hắn có xe riêng sao. Còn nữa hắn đi phía sau cô bao lâu rồi? Tại sao
cô lại không phát hiện?
- Anh đi phía sau tôi bao lâu
rồi?
Hải Nghi nhìn hắn thắc mắc, hiển
nhiên đối với nụ cười đẹp trai của hắn, cô sớm đã miễn dịch, không đến nỗi phải
chùi nước miếng như trước nữa, huống hồ cô cũng nhìn đại mĩ nam yêu nghiệt Hải
Nam đến quen mắt, đối với những người khác cô không thấy hứng thú.
- Ha ha đủ thấy những việc không nên
thấy.
Đối với thắc mắc của Hải Nghi, Hoàng
Tử Minh thẳng thắn thừa nhận. Hắn mang vẻ mặt hứng thú dạt dào nhìn cô không
chớp mắt. Không nghĩ tới cô nhóc càng ngày càng tinh nghịch.
- Hừ… anh khá lắm. Nhìn cái gì mà nhìn,
không nhanh về đi.
Nói rồi cô xoay người đi nhanh không
thèm quan tâm đến ánh mắt kì lạ của hắn. Ánh mắt này khiến cô rất quen thuộc,
nhưng lại mơ màng không rõ.
Hoàng Tử Minh chạy chậm tiến đến đi
ngang hàng với cô. Hai tay bỏ vào túi quần, nhìn cô nói.
- Ừm chúng ta về nhà thôi, dù sao cũng
cùng đường, tôi đi với em được chứ?
- Đường này cũng không phải là của
tôi, anh muốn đi thì đi liên quan gì đến tôi. - Hải Nghi vẫn còn tức giận, hậm hực
nói.
Hoàng Tử Minh chỉ nhìn cô cười nhẹ,
trong mắt đầy sự nuông chiều, dịu dàng nhìn cô gái này.
Đột nhiên cô dừng lại bước chân,
nhìn đằng trước chẳng phải là Đặng Vũ Khánh sao? Anh ta làm sao đứng ở chỗ này,
còn người trong xe là ai? Tại sao anh ta tức giận như vậy?
Hải Nghi mơ hồ cảm thấy bất an, cô
nhìn Đặng Vũ Khánh mở cửa xe ngồi vào trong đó, ngay sau đó, chiếc xe hơi sang
trọng đi ngược lại hướng của cô.
Trong thoáng chốc chiếc xe đi ngang
qua hai người bọn họ, Hải Nghi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông ngồi trong xe,
ánh mắt rất đáng sợ, ánh mắt mà cô luôn ám ảnh suốt bao nhiêu năm nay, ánh mắt
luôn xuất hiện trong mỗi cơn ác mộng của cô.
Hải Nghi cảm thấy người đàn ông đó
đặc biệt đáng sợ, gương mặt cô tái xanh, thân mình run run, nỗi sợ hãi kinh
khủng nhanh chóng đánh úp vào tâm hồn cô, cơn ác mộng hôm nào nhanh chóng trỗi
dậy vây lấy đầu óc cô.
Hình ảnh đáng sợ đó như một đoạn
phim quay chậm cứ tua đi tua lại trong đầu cô không biết bao nhiêu lần. Hải
Nghi cảm giác đầu óc mình quay cuồng, cô không muốn suy nghĩ nữa, không muốn
nhớ lại hình ảnh đầy mùi máu tanh kia.
- Hải Nghi… Hải Nghi…
Trong lúc cô sắp ngất đi thì Hoàng
Tử Minh đột ngột ôm chằm lấy cô, và trong lúc cô sắp mất đi ý thức thì cô nhìn
thấy sợi dây chuyền trên cổ hắn. Bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm chặt lấy chiếc nhẫn
được treo vào đó, khóe miệng mỉm cười thỏa mãn giống như cô vừa mới tìm được đồ
vật bị đánh mất rất lâu.
Trước khi cô ngất đi, Hoàng Tử Minh
còn nghe thấy cô gọi… - Anh à.