Hôn ước quý tộc - Chương 32 - 33 - 34

Chương 32: Cuộc Chiến Ngầm Của Những
Chàng Trai

- Tom à
con thật không có chuyện gì?... Ok, con biết rồi mà… thôi đến giờ rồi, Tom..
con yêu ông nhất… chụt. Bye bye!

Cúp điện
thoại Hải Nghi thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm than, trình độ lải nhải của
gia gia càng ngày càng cao rồi. Haiz…

Chuyện
giải thích với gia gia đã xong cơ mà mấy người này là sao đây?

Hải Nghi
vẻ mặt ba chấm tràn đầy nghi ngờ nhìn bốn người tay cầm va li, mong đợi nhìn
mình.

Cô nàng
Bảo Phi thích thú quan sát tòa nhà màu trắng phong cách Tây Âu cổ điển này,
trên người mặc váy màu đỏ thắt nơ màu hồng nhạt vui vẻ xoay vài vòng, trên mặt
lấp lánh ý cười khiến cho người ta không nhịn được muốn yêu thương.

Cô nàng
tung tăng nhảy đến ôm chầm lấy cô khiến cho người bên cạnh nhíu mày.

Không thèm
quan tâm đến ánh mắt thiếu thiện cảm từ phía Hải Nam. Bảo Phi hôn chụt một
tiếng thật kêu vào má của Hải Nghi, hưng phấn nói.

- Black à,
từ nay chúng mình sẽ được ở chung một chỗ rồi… ha ha.

Hải Nghi
sửng sốt, nhìn Bảo Phi, “ở chung một chỗ”? Có lầm hay không a, lời này nói ra
cũng có chút mập mờ đi.

Hải Nghi
chột dạ nhìn xung quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt khó tin nhìn mình.

Cố gắng
không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo bên cạnh, Hải Nghi vô tội chớp mắt nhìn Như
Băng một thân váy trắng, bộ dáng đứng xem kịch vui, thật đáng chết.

Còn có hai
tên con trai một người dịu dàng, nho nhã, một người cao ngạo, tùy hứng không
biết thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Hai người
họ mặt dù không nói gì, nhưng khóe môi kịch liệt co rúm đã chứng minh tất cả.
Là cố ý, chắc chắn là cố ý, hôm nay bọn họ cùng nhau tới chắc chắn là trả thù
cô che dấu thân phận lâu như vậy.

Đúng là
đáng chết, cư nhiên dám đùa bỡn Nguyễn Hà Hải Nghi này, muốn chết sao.

Khóe môi
trong phút chốc nhếch lên nụ cười đầy băng lãnh.

- Khụ…
khụ… Này, cái tiểu yêu tinh nhà cậu hôm qua vì lí gì mất tích hả? Hại tớ cả đêm
phải bồi Tom lão đại nhân lấy khẩu cung. Tớ nói, có phải kiếp trước tớ mắc nợ
cậu phải không, tại sao hết lần này tới lần khác gia gia nhà cậu lại kiếm tớ
đòi cậu vậy hả? Cả đêm tớ không thể ngủ ngon vì gặp ác mộng đó, nhìn xem mắt
còn thâm quầng đây nè.

Như Băng
bất giác rùng mình khi nhìn thấy cái nhếch miệng đầy hàn ý kia. Cố ý kho khan hai
tiếng để lấy bình tĩnh, không khách khí tố cáo cô, còn mở to hai mắt gấu mèo
làm bằng chứng.

Hải Nghi
không chút động lòng nhìn Dương Thế Hy cùng Đặng Vũ Khánh lạnh lùng nói.

- Chuyện
này là thế nào?

- Ách… là
chúng tớ nhờ Jack chuyển hồ sơ ở Pháp về đây đăng kí nhập học cho bọn tớ, không
ngờ tốc độ làm việc của hắn lại nhanh như vậy trong một đêm đã hoàn thành tất
cả…

Dương Thế
Hy bình tĩnh nói, đến nửa chừng mắt liếc nhìn tên đầu gỗ nãy giờ không lên
tiếng - Đặng Vũ Khánh.

Nhận thấy
ánh mắt của Dương Thế Hy, Đặng Vũ Khánh chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, ngón
tay thon dài chỉ vào Hải Phong đang cùng Hoàng Bảo Anh ở một bên uống trà, phun
ra một câu.

- Là hắn
đưa bọn tôi tới đây.

“Phụt”.

Trong nháy
mắt, Hải Phong hoa lệ trở thành vòi phun nước, toàn bộ trà trong miệng vừa uống
xong chưa kịp bắt taxi vào cổ họng, thì lại bị tống ra ngoài nhờ đôi môi mỏng
quyến rũ chúng sinh.

Hỗn hợp
trà hoa lài lẫn enzim không báo trước hạ cánh khẩn cấp trên chiếc váy da đắt
tiền của đại tiểu thư nhà họ Hoàng.

Mọi người
kinh ngạc nhìn một màn này, có cần phải kích động như thế không!?

Hải Phong
xấu hổ cuống quýt xin lỗi người đẹp, lấy khăn tay trên người lau vết bẩn cho
Hoàng Bảo Anh.

Hoàng Bảo
Anh hốt hoảng trong nháy mắt lập tức lấy lại vẻ đoan trang, thật không hổ danh
là “Mỹ nhân thương trường”, là một thục nữ hiếm thấy. Trong mắt Hải Nghi lóe
lên tia tán thưởng.

- Thật ra
là hôm nay chúng ta có hoạt động ngoại khóa, đó chính là leo núi cho nên tối
qua vừa nhận được hồ sơ của Mr. James - Hiệu trưởng cũ của em ở Pháp, anh đã
đồng ý đưa họ đến đây.

Dưới cái
nhìn ác sát của cô em gái Hải Nghi, Hải Phong thành thành thật thật khai báo,
từ nay về sau nếu có người còn giữ quan niệm “trọng nam khinh nữ” thì hắn nhất
định sẽ đánh cho tàn phế tên đó. Cứ nhìn Nguyễn Hà gia tộc này xem, chẳng phải
Nguyễn Hà Hải Nghi cao cao tại thượng kia mới đáng sợ hơn sao.

Khổ thân
cho người anh cả là hắn a, cư nhiên bị huynh đệ khi dễ. Hải Phong hai mắt ai
oán nhìn ba con khỉ đột đang cười đến “hoa lê đái vũ” kia. Thi thoảng còn kịch
liệt ho sặc sụa.

Vẻ mặt của
ba khổ chủ Hải Duy, Hải Lâm cùng Minh Quân không biết nên dùng từ gì để hình
dung, khá khen cho tên nhóc kia, chỉ một câu nói đã trực tiếp phá vỡ hình tượng
thân sĩ bấy lâu nay của vị hiệu trưởng tôn quý Nguyễn Hà Hải Phong.

Ba người
trong thoáng chốc hai mắt hiện vẻ sùng bái bắn về phía Đặng Vũ Khánh, làm cho
hắn bất giác lạnh sống lưng.

Có cơ hội
được trả thù cớ sao họ lại không cười cho đã chứ… ha ha ha.

- Được
rồi, mọi người về phòng chuẩn bị, sau bữa sáng chúng ta sẽ khởi hành.

Hải Phong
thẹn quá hóa giận, cắt đứt tràn cười tưởng chừng như không dừng lại được của ba
người, bày ra bộ dáng hiệu trưởng uy nghiêm ra lệnh giải tán cục diện rắc rối
này.

Thật là
không có bữa sáng nào yên tĩnh!

Hải Nam
vẫn như cũ nhìn chằm chằm Đặng Vũ Khánh, cảm thấy người này có một cỗ uy hiếp
đáng sợ, ánh mắt người này tuy lạnh lùng nhưng khi nhìn Hải Nghi lại trở nên
phức tạp, nếu Hải Nam không nhìn lầm thì đó là ham muốn giữ lấy của một người
đàn ông.

Ánh mắt
này Hải Nam rất quen thuộc, vì hắn luôn dùng ánh mắt đó nhìn Hải Nghi. Suy nghĩ
này làm cho ánh mắt hắn lạnh lẽo thêm vài tầng, bàn tay bên cạnh cô bất giác
nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Đặng Vũ
Khánh.

Hải Nghi
khó hiểu nhìn Hải Nam, hắn sao vậy tại sao lại nắm tay cô chặt như vậy? Nhìn
gương mặt nửa như cười, nửa như không của hắn, tay cũng không tự chủ nắm lại
tay hắn.

Đặng Vũ
Khánh nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người, ánh mắt hắn lóe lên, không chút
lùi bước nhìn thẳng Hải Nam khiêu chiến. Trong không gian dường như có hai
luồng sấm sét mãnh liệt đánh nhau.

Dương Tử
Minh lẳng lặng đứng ở một bên ánh mắt thoáng chút mất mát.

Hoàng Bảo
Anh không biết từ lúc nào đứng bên cạnh anh, ánh mắt nhìn thoáng qua Hải Nghi
rồi vỗ vai em trai, ôn nhu nói.

- Nếu muốn
thì cứ cố gắng mà giành lấy, để sau này không phải hối hận.

“Giành
lấy” sao? Hắn có thể sao? Hắn đến muộn rồi. Chỉ cần cô vui vẻ thì hắn cũng vui
vẻ.

Hoàng Tử
Minh thoáng chốc tuyệt vọng nhưng thủy chung ánh mắt dịu dàng vẫn không thay
đổi nhìn về phía người con gái kia.

Mọi người
rất nhanh giải tán, đi chuẩn bị đồ của mình. Không có ai để ý có một ánh mắt
trong góc mãnh liệt lóe lên đáng sợ rồi nhanh chốc biến mất.

Chương 33: Leo Núi

Đã đến
giờ, tất cả mọi người sau khi dùng bữa sáng đều tập trung đông đủ. Tất cả tiến
hành bốc thăm chia nhóm, sau đó đi theo ba hướng khác nhau được định sẵn. Cuối
cùng sẽ tập trung ở đỉnh núi, cắm trại tại đó, sáng sớm ngày mai sẽ xuống
núi.

Sau khi
nghe Hải Phong thông báo mọi người, vui vẻ tiến lên bốc thăm. Hải Nghi cảm thấy
thiếu thiếu cái gì đó thì phải. Cô cau mày suy nghĩ, chợt “tách” một cái bộ
dáng suy tư của cô nhanh chóng được thu vào ống kính.

Hải Nghi
“a” một tiếng, lúc này mới phát hiện từ lúc sáng đến giờ không thấy Hà Hiểu
Lam, lúc sáng náo nhiệt như vậy không lí nào cô ấy không xuất hiện.

- Tiếc
thật, lúc sáng tớ không được tham gia náo nhiệt rồi.

Hiểu Lam
đội nón len màu xanh dương lệch sáng một bên, mang kính Nobita thật to, đôi môi
anh đào chu lên bất mãn, cứ như lúc sáng cô đã bỏ lỡ một khoảnh khắc quan trọng
vậy.

- Hiểu
Lam, sao sáng dậy tớ không thấy cậu trong phòng.

Đối với
việc lúc nào cũng trở thành người mẫu ảnh Hải Nghi đã dần thích nghi cho nên
cũng chẳng có ý kiến, cô lo lắng nhìn Hiểu Lam.

- A, tối
qua tớ phát hiện mình quên chuẩn bị phim chụp, cho nên sáng sớm lái xe đi xuống
đường lớn mua, không ngờ lại bỏ mất trò vui.

Chưa kịp
để Hải Nghi kịp thắc mắc, bóng dáng màu xanh của Hiểu Lam chợt vụt qua mặt
cô.

Phía sau
một trận hét chói tai quen thuộc vang lên, quay đầu chỉ thấy bốn người “Tứ Hải
Mĩ Nam”, Hoàng Tử Minh, Minh Quân, cùng hai người mới tới Dương Thế Hy và Đặng
Vũ Khánh, một thân quần áo thể thao năng động, rất trùng hợp mà cùng nhau đi
tới, rồi đứng chung một chỗ, bộ dáng đẹp trai không ai bì nổi, đứng dưới ánh
sáng vàng nhạt của mặt trời buổi sáng càng thêm chói mắt.

Tay săn
ảnh Hà Hiểu Lam tích cực làm công việc “tách, tách” quen thuộc. Nhìn cô nàng
hưng phấn nhảy lên nhảy xuống để có được những bức ảnh đẹp nhất mang đến cho
dân chúng VuHa - Sky.

Nghe nói
số báo tuần trước với tiêu đề “Cơn sốt mang tên Nguyễn Hà Hải Nghi” được tiêu
thụ rất nhanh a, dạo này CLB Báo chí làm ăn không tệ.

Hải Nghi
có chút sửng sờ, đứng bất động hồi lâu. Cho đến khi thấy cái nháy mắt tiêu hồn
cùng nụ cười đắc ý xuất hiện trên mặt Hải Nam thì cô hốt hoảng quay đầu đi, tận
lực khắc chế các tế bào mê trai đẹp đang rục rịch trong người.

Cô tức
giận mắng thầm “Yêu nghiệt”.

- Thế nào,
vị hôn phu này của cậu đúng là không tệ a, rất đẹp trai. Tớ đồng ý.

Bất thình
lình vai bị người ta vỗ, Hải Nghi không khách khí trừng mắt nhìn Như Băng, hôm
nay mặc bộ quần áo năng động màu hồng nhạt, đứng bên cạnh mình, bộ dáng mê trai
nhìn về hướng Hải Nam.

- Cậu đồng
ý cái gì? - Hải Nghi kinh ngạc hỏi.

- Tất
nhiên là đồng ý giao “bạn trai” mấy năm nay của tớ cho hắn a. - Như Băng thản
nhiên nói, khiến cho bạn nhỏ Hải Nghi tức muốn ói máu.

Khi nhìn
thấy bóng dáng tuấn mĩ nho nhã chật vật lách khỏi đám con gái đằng kia, Hải
Nghi gợi lên nụ cười gian ác.

- Tớ nghĩ
người cậu nên quan tâm lúc này hẳn không phải là tớ đi. - Hải Nghi ý vị nói,
ánh mắt như vô tình nhìn về phía đám đông.

Không đợi
Hải Nghi kịp nói xong, Như Băng hai mắt rực lửa nhìn Dương Thế Hy cư nhiên bị
đám con gái vậy quanh lại không dám đẩy ra. Tức chết cô, Như Băng hai bước
thành một tiến lên giải cứu mĩ nam, thoát khỏi móng vuốt của nhện tinh.

Hải Nghi
nhìn tình hình này, không nói nhiều lời nở nụ cười mê người đi về phía trước.
Hai mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Hải Nam.

Xung quanh
mọi người hình như cũng cảm nhận được sát khí đang bao trùm bầu không khí này,
tự động tách ra hai bên nhường đường cho cô.

Hải Nghi
từng bước tiến lên cho đến khiđứng trước mặt Hải Nam, thì nụ cười chói mắt kia
vẫn không giảm bớt.

Hai người
họ không hẹn mà cùng mặc áo thun màu đen quần sọt màu trắng năng động, mang
giày thể thao màu trắng. Hải Nghi buột tóc dài thật cao, gương mặt xinh đẹp mỉm
cười nhìn Hải Nam, nắm tay hắn nói.

- Chúng ta
đi trước.

Chỉ có
thế? Đơn giản chỉ có thế?

Mọi người
hít thở một hơi thật sâu, nghi hoặc thật lâu, tại sao họ cảm thấy vừa rồi nguy
hiểm đang tới gần a? Nhất là nụ cười xinh đẹp đó giống như tiểu ma nữ đang
giương móng vuốt về phía họ vậy. Thật đáng sợ.

Mọi người
từng top tảng ra đi theo ba con đường khác nhau.

Anh em Hải
Duy dĩ nhiên sẽ không tách ra, họ cùng Minh Quân và một số người khách cùng một
nhóm.

Hiệu
trưởng tôn quý Hải Phong, cùng người đẹp Hoàng Bảo Anh chỉ huy nhóm thứ hai bao
gồm Dương Thế Hy và Lê Trần Như Băng.

Còn nhóm thứ ba à…

Đương lúc Hải Nam còn đang sung sướng khi được cùng nhóm
với Hải Nghi thì đột nhiên xuất hiện một con “bạch tuộc lửa” bám lấy Hải Nghi
không buông, chưa hết còn hai cái bóng đèn này khi không chạy đến đây phát
sáng.

Trong lòng
thầm rủa Hải Phong ngàn lần. Hắn cố ý, chắc chắn là hắn giở trò quỷ trong thùng
thăm, nếu không cũng chẳng trùng hợp tới vậy. Hừ, hắn sẽ tính sổ với tên kia
sau.

Hải Nam
dùng sức chín trâu mười bò mới kéo được Hải Nghi ra khỏi con “bạch tuộc lửa”,
hai mắt cảnh giác nhìn Hoàng Tử Minh cùng Đặng Vũ Khánh.

Bảo Phi
mặc váy ngắn màu đỏ ngang đùi, áo sát nách cùng màu, trước ngực có in số 01
thật lớn. Mang giày thể thao màu đỏ, đầu đội mũ híp hop màu đỏ, giống như một
cổ động viên tinh nghịch, tức giận đến phồng mang trợn mắt nhìn Hải Nam tố
cáo.

- Anh làm
cái gì thế hả?

- Tôi nói
con bạch tuộc nhà cô nên trở về đại dương đi thôi, đừng có ở đây bám lấy vợ
tôi.

Hai chữ
“vợ tôi” này được hắn nhấn mạnh cố ý để cho người nào đó nghe.

- Á… đau,
vợ à em lại mưu sát chồng em sao?

Hải Nghi
cười cười, hai mắt long lanh nhìn hắn, đồng thời lực nơi bàn tay vẫn không giảm.

- Ha ha…
đáng đời. - Bảo Phi khoái chí cười khi người gặp họa.

“Tách”.

Chết tiệt
sao hắn lại quên còn có một người phiền phức này nữa chứ.

Hà Hiểu
Lam thích thú nhìn thành quả của mình, tin rằng số báo tuần này sẽ kiếm được
không ít lợi nhuận nha. Ha ha cứ thế này cô rất nhanh sẽ giàu to rồi.

- Này ai
cho cô chụp hình đại tiểu thư chứ hả. Cô có biết cô đã vi phạm nhân quyền của
tôi hay không hả, cô có biết là bản quyền của ngôi sao rất đáng giá không? Đưa
đây.

Bảo Phi
không cho người ta cơ hội phản kháng, liên tục tố cáo, nói rồi xòe bàn tay
trắng tinh trước mặt Hiểu Lam.

- Đưa cái
gì a? - Hiểu Lam ngốc toàn tập.

Mọi người
cũng hiếu kì nhìn Bảo Phi.

- Tất
nhiên là tiền thù lao làm người mẫu rồi.

“Sặc”.

Hải Nghi
không nhịn được bật cười.

- Còn
không đi là không kịp đâu.

Hải Nam bỏ
lại một câu rồi nắm tay Hải Nghi đi lên con đường đá trước mặt.

Hoàng Tử
Minh dịu dàng cười rồi tiếp bước đi sau. Đặng Vũ Khánh lạnh lùng nhìn hai người
đang cãi nhau bên cạnh rồi cũng thản nhiên đi tiếp.

- Này sao
cô không nói lý vậy hả? Tôi nói tôi không đưa là không đưa.

- Cô mới
không nói lí, nếu không trả hình cho tôi… Này, tôi chưa nói xong sao cô dám đi
hả? Đứng lại…

Chương 34: Mỗi Người Một Tâm Trạng

Ánh nắng
mặt trời buổi trưa gay gắt không kiêng nể gì mà xuyên thẳng qua tàn lá, khéo
tay vẽ nên những hoa văn sống động màu đen mơ hồ in trên mặt đất.

Nóng!
Nóng! Thật sự là rất nóng!

Hải Nghi
khó chịu lau mồ hôi trên trán, vết thương dưới chân chưa lành lại bị mồ hôi
thấm ướt gây nên cảm giác ngưa ngứa, khó chịu.

Cô nhíu
mày nhìn chằm chằm miếng băng gạc màu trắng bị thấm ướt hơn phân nữa, nghĩ xem
có nên dùng tay gãi ngứa hay không, cứ để thế này vết thương cũng sẽ bị nhiễm
trùng. Hải Nghi đang do dự xem nên giải quyết cái chân của mình như thế
nào.

Đang đi
đằng trước chợt cảm thấy người phía sau đột nhiên dừng bước không đi nữa, Hải
Nam nghi hoặc quay đầu lại xem, bắt gặp bộ dáng Hải Nghi do do dự dự nhíu mày
nhìn chằm chằm vết thương dưới chân.

Hắn yêu
thương, cưng chìu lấy tay vò đầu cô, mỉm cười rất đẹp trai nhìn cô đang ngây
ngốc nói.

- Đồ ngốc!
Đi qua bên kia nghỉ một chút.

Hải Nam
nhanh chóng kéo cô đến bóng mát phía trước, ôm cô đặt cô ngồi trên tảng đá to
lớn bên cạnh.

Hải Nghi
không nói gì, chỉ nhìn Hải Nam chăm chú.

Nhìn hắn
cao lớn như vậy, đẹp trai như vậy.

Nhìn hắn
cẩn thận dùng khăn tay lau khô mồ hôi trên mặt cô.

Nhìn hắn
từ từ ngồi xổm, quỳ một gối dưới chân cô, nâng chân cô để lên đùi hắn.

Nhìn hắn
nhẹ nhàng từng bước, từng bước tháo lớp băng gạc ẩm ướt ra, lộ ra vết thương
sưng vù.

Hắn đau
lòng dùng khăn lau xung quanh vết thương, ngẩng đầu nhìn cô dịu dàng nói.

- Khó chịu
sao?

Hải Nghi
nảy giờ vẫn nhìn hắn, nhìn gương mặt đẹp trai mê người của hắn, nhìn mái tóc
ngắn của hắn bị gió thổi rối tung.

Trong lòng
nảy sinh ý tưởng xấu, cánh tay rảnh rỗi thản nhiên vò mái tóc hắn rối lên, trả
thù lúc nảy hắn vò đầu cô. Hải Nghi nhìn gương mặt nhăn nhó của hắn trong lòng
rất là hả hê.

- Ha ha ha…
Hải Nam anh thật đáng yêu nha.

Nói rồi
bàn tay không yên phận nắm hai má hắn mà ra sức véo thật mạnh.

- Thôi
nào, đừng nghịch nữa.

Hải Nam
kiên nhẫn từng chút, từng chút lau sạch vết thương cho cô. Vết thương sau khi
tiếp xúc với không khí tươi mát cũng trở nên khô ráo hơn.

Cô nghiêng
đầu nhìn Hải Nam dùng miệng thổi vết thương cho cô, cảm giác ngưa ngứa cũng dần
biến mất, bàn tay hắn mát lạnh khi chạm vào vết thương cảm thấy thật thoải mái,
dễ chịu.

Thì ra làm
vậy quả thật sẽ hết đau nha!

Nhìn gương
mặt chuyên chú của hắn, Hải Nghi lại nổi tính trêu ghẹo.

- Nhưng
mà, Hải Nam… anh chắc là mình có mang theo bông băng chứ?

Hải Nghi
thắc mắc hỏi, không ngờ thực sự nhìn thấy Hải Nam đình chỉ động tác, ngẩng đầu
lên nhìn cô, méo miệng thành thành thật thật khai báo.

- Anh
quên!

- Anh
quên?

- Ừm… anh
quên rồi. - Hải Nam khó khăn nói.

- Trần Vũ
Hải Nam, anh… Thôi được rồi, bây giờ làm sao đây? Nếu để như vậy thì sẽ nhiễm
trùng thật đấy.

Hải Nghi
vốn định mắng cho hắn một trận nhưng khi nhìn gương mặt xấu hổ kia của hắn bỗng
thấy mềm lòng.

Cô cố ý
bày ra bộ dáng nhăn nhó đáng thương, hai mắt cún con chân thành nhìn hắn. Trong
lòng cảm thấy hắn khó xử mà có chút hả hê khi người gặp họa mà quên mất chính
mình mới là người bị thương.

Hải Nam
nhìn gương mặt đau khổ của cô, trong lòng ray rứt nặng nề, tại sao hắn lại quên
mất chứ? Hải Nam vội vàng đứng dậy không chút do dự nói.

- Ở đây,
chờ anh, anh sẽ quay lại lấy.

- Không
cần đi.

- Chờ
đã…

Nói rồi
vừa định xoay người đi thì bàn tay bị người ta nắm lấy, đồng thời hai thanh âm
đột ngột vang lên.

Hải Nam
nghi hoặc nhìn tay Hải Nghi kéo tay hắn. Gương mặt cô cũng bất ngờ nhìn người
vừa phát ra thanh âm.

- Chờ đã,
không cần đi đâu, tôi có chuẩn bị hộp y tế rồi.

Phía sau,
Hoàng Tử Minh vừa nói, vừa tháo ba lô trên lưng ra lấy ra hộp y tế đưa cho Hải
Nam, gương mặt vẫn như cũ, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Hải Nam
nhìn hắn rồi nhận lấy hộp y tế, lại ngồi xổm trước mặt Hải Nghi tự tay xử lí
lại vết thương cho cô. Trong suốt quá trình mặc dù có hơi đau rát nhưng thủy
chung Hải Nghi vẫn không nhíu mi một cái, an tĩnh ngồi như thế cho hắn xử lí vết
thương.

- Cảm ơn.
- Hải Nam khách sáo nói rồi trả lại hộp y tế cho Hoàng Tử Minh.

- Không có
gì, chỉ là mang theo đề phòng trường hợp cần dùng tới.

Hoàng Tử
Minh dịu dàng nói.

- Hôm nay
leo núi mà không mang theo dụng cụ trị thương, anh cũng quá sơ ý rồi. -Từ phía
sau đi tới Bảo Phi nhìn hắn trêu chọc nói.

- Cô…

- Tôi? Tôi
thì sao hả? Tôi nói không đúng sao, băng bó cũng không đẹp. Hứ, nhìn xem chân
của Black nhà chúng tôi bị anh biến thành bánh chưng rồi kìa.

Theo hướng
bàn tay cô chỉ, mọi người quay sang nhìn thấy Hải Nghi bộ dạng nín cười chật
vật nói.

- Thật…
Thật không sao đâu mà.

Hải Nam
thẹn quá hóa giận, một bụng oán khí sắp bùng nổ nhìn chằm chằm “con bạch tuột
lửa” đáng chết cư nhiên lại tiếp tục bám lấy Hải Nghi.

- Trưa rồi
chúng ta dừng chân nghỉ một chút đi.

Hiểu Lam
hiểu biết mà đề nghị, thành công dập tắt ngòi nổ chiến tranh sắp bộc
phát.

Đặng Vũ
Khánh liếc mắt nhìn chân của Hải Nghi một cái cũng không nói gì, lẳng lặng đứng
tựa vào thân cây bên cạnh.

Hoàng Tử
Minh cũng sắp xếp ngồi dựa vào tảng đá lớn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ riêng
Hải Nam hai mắt phát hỏa nhìn “bạch tuột lửa” hai tay ôm lấy Hải Nghi cứ thế mà
ngủ.

Hải Nghi
khó xử nhìn hắn cười khổ. Cô không có cách nào a, từ lúc trước đã như thế rồi,
cô chưa bao giờ từ chối được cô gái này. Thật hết cách.

- Có cần
tớ băng lại không. - Hiểu Lam nhìn cái bánh chưng trên chân cô, tốt bụng
hỏi.

- Không
cần đâu…

- Không
cần.

Hai người
cùng quay đầu nhìn Hải Nam, chỉ thấy hắn quay đầu đi, nói.

- Không
được tháo.

Hải Nghi
nhìn người này, sao lại trẻ con như vậy chứ. Cô cười nhìn theo hắn, nụ cười
hạnh phúc thật khiến cho người ta chói mắt.

Hoàng Tử
Minh cùng Đặng Vũ Khánh trùng hợp đều nhìn thấy nụ cười chói mắt như vậy, lòng
họ cũng đau như vậy, cô cũng sẽ không hướng bọn họ cười rực rỡ như vậy.

Hà Hiểu
Lam ánh mắt sâu thẳm nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi dừng thật lâu ở bóng
dáng cao lớn kia, lẳng lặng quay người đi...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3