Hôn ước quý tộc - Chương 20 - 21 - 22

Chương 20: Người Đứng Sau Ánh Mặt Trời

Ngay trong con đường nhỏ, cách bar The Night không xa có hai bóng người làm những chuyện rất mờ ám…

- Này, cậu buông tớ ra đi… ặc… khó thở quá

- Không, tớ không buông, Black thân yêu cậu vẫn đẹp trai như ngày nào…

- Khoan đã, Red sao cậu lại có mặt ở đây, lại còn ngồi chung với đám người đó?

- À… là Blue gọi tớ đến, nói muốn tớ tiếp cận bọn họ, nhưng thật đáng ghét, tớ xinh đẹp thế này mà không lay động được cái tên mặt lạnh ấy… hừ, nhưng không sao cả Black của tớ là nhất… ha ha ha.

- Này, này… cậu buông tớ ra đi khó thở quá, sao lại dùng nước hoa nồng nặc thế này.

- Là sản phẩm mới của tớ đấy… thích không.

- Ahhh… không được, buông tớ ra.

“Chụt”.

Hải Nam kịp thời đuổi tới trùng hợp nghe được âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng này, gương mặt hắn co quắp, biến sắc liên tục lúc trắng lúc đen, bất quá trong bóng tối không ai nhìn thấy được.

Nghe được trong kia trở nên yên tĩnh, hắn điều chỉnh tâm trạng đứng tựa vào tường. Không sai, người trong kia cuối cùng cũng ra rồi

- Hôm nay thật tuyệt. Black, hẹn gặp lại.

Nói rồi cô gái kia, ôm chầm lấy Black hôn “chụt” một cái mới chịu đi, khi đi còn không quên nháy mắt với “anh bạn”.

Lướt qua Hải Nam, Black coi như không thấy cứ thong dong mà đi. Hải Nam lúc này gương mặt đã chuyển sang màu đỏ, đầu có nguy cơ bốc khói. Nhưng giọng nói lại bình tĩnh cực độ.

- Định đi như vậy sao?

Black nghi hoặc quay đầu lại nheo mắt nhìn Hải Nam.

- Tôi và anh có quen nhau sao?

Thế rồi, sau câu nói đầy tính sát thương của Black, khói trên đầu Hải Nam được dịp bốc lên ngùn ngụt.

Hắn tức giận, ngẩng phắt dậy đứng trước mặt anh chàng tự xưng là Black này, nhìn chằm chằm thật lâu cho đến khi ai kia cảm thấy chột dạ, quay đầu đánh bài chuồn thì Hải Nam thân thủ nhanh lẹ mà bắt lấy nắm tóc nâu trên đầu cô.

- Đùa đủ rồi đấy vị hôn thê của tôi.

Mái tóc dài cứ thế bung ra, gió đêm thổi ngược làm cho tóc cô hơi rối, song càng trở nên mê người hơn.

Hải Nghi quá bất ngờ mà ngơ ngác nhìn Hải Nam, có chút khó tin vào tình huống này. Hắn cư nhiên phát hiện ra cô.

Đôi mắt to màu hổ phách trong bóng tối linh động lạ kì, ánh mắt không chút tạp niệm ngây ngẩn nhìn Hải Nghi. Nhìn một bên má vẫn còn in đậm dấu son môi đỏ chói, Hải Nam tức giận dùng sức kéo cô vào lòng, dùng môi mình chà sạch cái dấu đỏ gai mắt kia. Thật đáng ghét!

Hải Nghi không kịp trở tay, đến khi định thần lại thì nhúc nhích cũng không được. Cô khó khăn gằn từng tiếng.

- Anh… mau buông…

Câu nói chưa kịp định hình thì miệng cũng bị bịt kín, cô chỉ cảm thấy cái gì đó âm ấm áp vào môi mình thật mềm.

Chết tiệt, hắn hôn cô. Ôi chúa, “First kiss” của cô, tại sao lại như thế này, chẳng có hoa hồng, chẳng có rượu vang… đáng ghét!

Hải Nghi tức giận cắn mạnh vào môi Hải Nam, cảm giác vị máu tràn vào trong miệng mặn đắng…

Hải Nam buông cô ra, ánh mắt hằn tơ máu vẫn nhìn cô chằm chằm. Nhưng hai tay vẫn ôm chặt cô không buông, nhờ vậy mà cô ngửi thấy mùi trà xanh trên người hắn, cô không biết trên người con trai lại có mùi hương thanh nhã này. Vậy chẳng lẽ người hôm đó là hắn? Vậy áo khoác mình đang mặc là của hắn phải không?

Hải Nghi âm thầm suy đoán. Nhìn biểu hiện kì lạ của cô, Hải Nam biết cô đã nghĩ ra nên nói.

- Tôi đã gặp em trước đó… trong vườn hoa hồng của biệt thự.

Câu nói nhẹ nhàng giải đáp chính xác thắc mắc của Hải Nghi, cô đoán không sai hôm đó rõ ràng có người khoác áo cho cô chứ không phải là mơ. Trong lòng cô không hiểu sao vui vẻ lạ.

Vẫn nhìn ánh mắt chứa ý cười của cô vợ nhỏ, Hải Nam nói thêm, vừa là câu hỏi nhưng vừa như chắc chắn.

- Người tôi gặp ở Pari cũng là em phải không?

- Xì… ai biết được anh gặp bao nhiêu người cơ chứ.

Hải Nam bật cười, lại càng ôm chặt cô hơn, chưa bao giờ hắn có cảm giác mãnh liệt với một cô gái nào như vậy. Nhưng cô gái này đưa hắn đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cho hắn cảm giác bảo vệ và được bảo vệ.

- Không sai, cảm giác của tôi luôn đúng. Hôm nay khi gặp em tôi đã biết mình không nhìn lầm.

- Này anh, buông ra được rồi đấy… khó thở quá.

Đến lúc này Hải Nam mới phát hiện hai má của cô đã đỏ như hai quả cà chua rồi, hắn nhẹ thả lỏng cô ra nhưng vẫn nắm chặt tay cô đi về phía trước.

- Khuya rồi, về thôi!

Đi ở phía sau, Hải Nghi cảm giác lòng bàn tay hắn thật ấm, hắn cho cô cảm giác an toàn ngay từ lần đầu gặp mặt. Thân hình cao lớn của hắn che phủ người cô. Hai chiếc bóng cao cao, người trước người sau đi trong đêm không nói gì cả nhưng tay vẫn nắm chặt tay.

Không biết tương lai thế nào, nhưng hiện tại họ là của nhau, họ cho nhau cảm giác an toàn, bảo vệ và được bảo vệ…

Sáng hôm sau, tại phòng khách nhà họ Nguyễn không khí nghiêm túc lạ lùng. Ba anh em Hải Duy, Hải Lâm và Hải Nghi ngay ngắn xếp thành hàng ngang, ánh mắt ai oán cứ chốc chốc lại liếc nhìn Hải Phong đang tao nhã ngồi trên sô pha uống trà.

Nguyễn Hà Trung đi tới rồi lại đi lui, nhìn hết đứa này lại nhìn đứa khác. Cuối cùng “hừ” tiếng, ngồi xuống. Tiếp đó nhìn Hải Phong nói.

- Hải Phong nói cho ông nghe điều thứ 99 trong gia pháp là gì?

Hải Phong bị điểm mặt gọi tên mà có chút chột dạ.

- Thưa ông, điều thứ 99 là… là… là không được… không được đi chơi khuya…

- Hử?

Không hiểu sao Nguyễn Hà lão nhân gia nghe được càng tức giận hơn, gương mặt trở nên méo mó nhìn từng đứa cháu mà lấp bấp.

- Thì ra, thì ra… mấy đứa hôm qua đi chơi đêm… trèo tường có phải không? Hả?

Thấy không ai trả lời, ông càng tức giận hơn. Bốn người vẫn không hiểu sao ông lại tức giận đến thế, chẳng phải là đi chơi khuya không về thôi sao? Song, câu trả lời lại khiến họ đau lòng muốn chết.

- Vậy, đứa nào làm gãy cả đám hoa hồng bên tường hả?

Thì ra là vậy, thì ra là đám hoa hồng của lão nhân gia bị hư cho nên ông mới tức giận như vậy, thật quá đáng, cháu đi khuya về trễ mà không lo an nguy ra sao, thế nhưng ông lại quan trọng đám hoa hồng ngoài vườn.

Bốn người ai oán nhìn nhau, và lẽ dĩ nhiên ai đó phải chăm sóc lại mấy khóm hoa hồng, chỉ có Hải Phong là thoát tội vì có lí do chính đáng là gặp phụ huynh học sinh. Có ai nửa đêm đi gặp phụ huynh không chứ, sự thật là hắn đi gặp phụ huynh nhưng là chị gái của học sinh…

Ba người mặc dù không cam lòng nhưng vẫn xách cuốc, xẻng ra sửa lại đám hoa hồng bị chà đạp tối qua.

Ở căn biệt thự xa xa, dường như có người mới tới ở. Trên tầng lầu, có một thiếu niên mặc đồ thể thao màu trắng đứng tựa vào lan can ngược hướng mặt trời mọc, nhìn về bên này thấy ba con người đang lui cui trồng lại đám hoa hồng.

Hắn cứ chăm chú nhìn như thế, cho đến khi Hải Nghi cảm giác có người nhìn mình, cô quay đầu lại, do ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn làm cô không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao cao dường như nhìn mình mỉm cười…

Chương 21: Học Sinh Mới

Một ngày
như mọi ngày, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Vẫn những tiếng hò rú réo tai
của những “thần dân” trung thành dưới sự “cai trị” của Tứ Hải Mĩ Nam.

Đừng nhìn
bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng của bốn người họ mà lầm tin. Thật ra, trong lòng
Hải Nghi âm thầm gào thét “Tứ Hải Đại Biến Thái” thì đúng hơn.

Cũng may
cô không mang thân phận nam nhi, chứ nếu không có phải cũng bị đám người ngu
ngốc này xếp vào “Ngũ Hải” thì thật là mất mặt cô. Hừ!

Hải Nam
rất thân sĩ mà mở cửa xe, lịch thiệp như một vương tử mà đưa một bàn tay ra
trước, hơi khom người mỉm cười nhìn cô.

Hải Nghi
lúc này mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, tao nhã nắm tay vị hôn phu, nhẹ nhàng
bước xuống. Ánh mắt nhẹ lướt qua từng người từng người một, chỉ một ánh mắt nhẹ
lướt qua như vậy mà khiến đám nữ sinh vây quanh Hải Nam nảy giờ phải lùi lại
vài bước.

Hôm nay,
cô buộc tóc dài thật cao, lộ ra cái trán tinh nghịch, mặc đồng phục váy caro
cùng sơ mi trắng ngắn tay, vẫn phong cách khỏe khoắn thường ngày, cô mang giày
thể thao màu trắng cổ cao. Không mang bất kì trang sức hay phụ kiện rườm rà
nào, trên cổ chỉ độc sợi dây chuyền mà Hải Nam tặng.

Hải Nam tự
hào khoác vai cô vợ nhỏ, cùng ba người kia đứng chung một chỗ, trong khoảnh
khắc làm cho người khác hít thở không thông, dường như tất cả ánh sáng đều tập
trung trên người bọn họ. Mĩ nam, mĩ nữ như tranh vẽ đứng dưới ánh mặt trời cao
ngạo nhìn mọi người.

Dù ở bất
cứ lúc nào trên người họ cũng mang hơi thở quý tộc tôn quý, làm cho người ta có
cảm giác khó với tới được…

Hải Nghi
mệt mỏi nằm vật ra bàn, lúc này cô chỉ muốn ngủ thôi, đôi tay mỏi nhừ do hôm
qua trồng lại đám hoa hồng, cứ nghĩ sẽ nhanh chóng xong thôi nhưng làm chung
với hai ông anh sinh đôi kia thì thật là lắm trò… Haiz, hôm qua tới khuya cô
mới được ngủ, đã vậy sáng sớm cái tên hôn phu không biết xấu hổ kia dám chạy
vào phòng cô làm ầm ĩ lên. Thật tức chết mà!

Nhưng nghĩ
tới gương mặt hắn xụ xuống khi bị cô mắng, thì thật là đáng yêu quá đi. Hải
Nghi cười nham nhở không biết rằng khoảnh khắc ấy đã bị “chộp” lại.

“Tách”.

- Này, cậu
làm gì thế?

- Chào
cậu, tớ là Hà Hiểu Lam - Trưởng nhóm CLB truyền thông của trường, hi hi mình
làm quen nhé!

Hải Nghi
ngây ngốc nhìn cô bạn tóc ngắn xinh xắn đang chìa tay trước mặt mình. Thoạt
nhìn cô ấy hoạt bát, đáng yêu khiến người ta vừa nhìn đã thích, thế là Hải Nghi
vui vẻ bắt tay với cô nàng kia.

Sau này
Hải Nghi đại tiểu thư của chúng ta mới muốn đập đầu vô gối bông cực mềm mà tự
sát vì quyết định ngày hôm nay của mình. Nhưng đó đã là chuyện của sao này, còn
hiện tại, quen được cô bạn mới Hải Nghi mới biết được nhiều chuyện khá thú vị.

Như hôm
nay, nhờ thông tin cực nhanh của cô bạn mà Hải Nghi biết được có học sinh mới
vừa chuyển đến đây. Điều này cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái tên bá đạo của
hắn “Hoàng Tử Minh”, cậu ba nhà họ Hoàng vừa du học Anh về…

Hải Nam
chỉ lạnh lùng đánh giá Hoàng Tử Minh, không biết sao hắn cảm thấy người này
không vừa mắt. Hoàng Tử Minh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt ngồi vào bàn không biết
đã thu hút bao nhiêu ánh mắt si mê trong lớp.

Xung quanh
hắn dường như luôn có vầng sáng bao quanh mỗi khi hắn cười. Từ đây “Hoàng Tử
Minh” sẽ là cái tên gây xôn xao dư luận tại VuHa - Sky này.

Giờ ra
chơi, Hải Nghi thật muốn nhân cơ hội mà ngủ cho đã ghiền, nhưng cái cô bạn Hà
Hiểu Lam kia lại không để cô được yên. Sau một hồi dằn co, lôi kéo, rốt cuộc
Hải Nghi đáng thương bị cô nàng túm gọn, thẳng tiến về hướng 12-1.

Vì khối 12
ở tầng trên cùng cho nên hại bạn nhỏ Hải Nghi đi muốn rụng chân luôn rồi.

- Aiss… tớ
không muốn, không đi nữa, mệt chết tớ.

Hải Nghi
rất không khách khí mà ngồi chồm hổm giữa hành lang, ai oán kêu la. Hiểu Lam
khoanh tay buồn cười nhìn Hải Nghi, chậm rãi nói.

- Tất
nhiên là không đi nữa rồi, 12-1 đang trước mặt cậu kia kìa.

Quả thật
như vậy, khi Hải Nghi ngẩng đầu lên thì thấy rất nhiều nữ sinh chồm về phía
trước, giống như… giống như lần đầu thấy khỉ không bằng. Ách… đột nhiên chính
cô cũng buồn cười vì suy nghĩ này của mình. Bên tai lại nghe Hiểu Lam bình
luận.

- Ngày
thường đã đông như vậy, hôm nay lại càng đông hơn, chứng tỏ “người mới” này
không tệ.

Khi nói
mắt cứ dán vào cánh cửa ra vào, tay như vô ý mà nắm chặt máy ảnh trên cổ. Lúc
này Hải Nghi đói đến muốn ngất luôn rồi, nhìn đám nữ sinh vô duyên chắn ở cửa
thật ngứa mắt. Đại tiểu thư lúc này đã khôi phục lại hơi thở nhịp nhàng ban
đầu, vận hết sức bình sinh hét lên.

- TRÁNH
RA…

Mọi nguời
đồng loạt quay đầu để tìm ra ngọn nguồn âm thanh kia, chỉ thấy Hải Nghi xinh
đẹp nở nụ cười, từ từ đi tới. Tất cả không hẹn mà cùng tách ra nhường lối cho
vị tiểu thư trong truyền thuyết này.

Lướt qua
đám người, Hải Nghi nhanh chóng thấy được vị trí của Hải Nam. Hắn sửng sốt nhìn
cô, đầu tiên là bất ngờ, vui mừng sau đó ánh mắt lại âm u. Chẳng lẽ cô cũng
giống đám con gái kia chạy tới đây để nhìn mặt Hoàng Tử Minh sao? Tâm trạng hắn
phút chốc chùng xuống.

Nhìn thần
thái biến hóa như tắt kè hoa của vị hôn phu Hải Nghi thật muốn đấm cho hắn một
phát, hắn đang làm trò cho đám nữ sinh kia sao, hắn có biết hắn như vậy có bao
nhiêu phần đáng yêu hay không? Tức chết cô mà.

Hải Nghi
ba bước cũng thành hai, nhanh chân tiến lại nắm ngay cà vạt thắt hờ của Hải Nam
mà kéo đi, khiến anh chàng bất ngờ đến nghẹt thở, cố gắng đi theo cô nàng.

Hải Nghi
hài lòng hướng mọi người cười xinh đẹp.

- Đến giờ
ăn rồi, chồng à!

Trong lời
nói ngấm ngầm đe dọa cùng công bố quyền sở hữu đối với ai kia.

Hải Nam
đáng thương nghe được lời này muốn cười nhưng không được, cô vợ này sao nặng
tay thế. Trong lòng một cỗ hạnh phúc đang dâng trào.

Từ đầu đến
cuối Hải Nghi không nhìn đến anh bạn ngồi cùng bàn với Hải Nam, chỉ một mực chú
ý đến Hải Nam vì đơn giản cô tìm hắn để tính tiền cho cô nha. Thật ra cô không
mang tiền.

Hoàng Tử
Minh chăm chú nhìn hai người vừa đi mất, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức xung
quanh hắn ánh sáng lóe lên.

- Ồ, rất
tốt… có lẽ sẽ có một scandal nữa chăng? Hay mối tình tay ba nhỉ?

Hoàng Tử
Minh kinh ngạc nhìn cô gái tóc ngắn đang chăm chú nghiên cứu bức hình vừa chụp
được. Không hiểu ra làm sao.

Chương 22: Tên Biến Thái

Từ trước
đến giờ Hải Nghi luôn là người chú trọng đến quy tắc, có lẽ là do ảnh hưởng của
gia gia. Mặc dù sống chung chỉ có hai ông cháu nhưng gia gia luôn tự tay xuống
bếp làm đồ ăn cho cô đúng giờ, cho nên đối với sức khỏe của bản thân Hải Nghi
tuyệt đối không bạc đãi nó.

Hải Nam
thích thú nhìn bộ dáng cô ăn, rất điềm tĩnh cùng tự nhiên, dường như không ai
có thể xâm phạm đến cô lúc này.

Mặc dù bên
cạnh hắn có rất nhiều hoa hồng yểu điệu nhưng hắn cảm thấy dáng cô ăn là đẹp
mắt nhất. Hắn thích.

Hải Nghi
kịch liệt bỏ qua ánh mắt của tên kia, giờ phút này cô chỉ muốn giải quyết cái
bao tử trống rỗng của cô trước đã.

Định cho
vào miệng miếng thịt nướng vừa cắt xong, thì đột nhiên điện thoại trong túi
vang lên. Hải Nghi nhíu mi quyết định bỏ qua tiếng chuông điện thoại.

Thế nhưng
tiếng chuông như âm thanh đòi mạng vậy khiến cô ăn không ngon, giờ khắc này nếu
biết ai chán sống dám quấy rầy bổn tiểu thư cô ăn trưa thì người đó chết chắc.

Nhấc điện
thoại lên nghe máy, không sai hẳn là người của mình đi, khóe môi câu lên nụ
cười tà. Nhẹ áp di động vào tai, không nói gì.

Người bên
kia dường như cũng gắp đến độ không kịp chờ cô lên tiếng đã vội nói.

“Ôi, tổ
tiên của tôi à, giờ này cô mới bắt máy. Red gây chuyện rồi, nhanh một chút.”

Nói rồi
cụp máy chẳng cho cô lời giải thích nào. Ngoài mặt cô tỏ ra ngơ ngác, nhìn chằm
chằm di động trên tay. Trong đầu lại không khỏi than vãn, biết cô ta gây chuyện
nhưng không phải nhanh vậy chứ, mới hôm qua thôi mà.

Hải Nam
nhìn biểu hiện của cô, dường như có chút biết rõ, hắn không nói gì, tay dò vào
túi quần, tin nhắn lập tức gửi đi…

Lúc Hải
Nghi tới nơi thì thấy một cô nàng mặc váy màu đỏ, thắt nơ trắng ngang lưng,
trên đầu cài một cái ruy băng, đang tựa vào White khóc bù lu bù loa… cô lắc
đầu, nhanh chóng bước vào.

Quán bar
hôm nay hẳn nên đóng cửa đi, cô đánh mắt sang Blue đang cùng quản lí nói chuyện
gì đó, xem chừng khó khăn lắm vì sắc mặt tên quản lí kia rất khó coi… chắc là
doanh thu tháng này giảm xuống nghiêm trọng đi.

- Chuyện
gì?

Khôi phục
bộ dáng lạnh lùng thường có, Black ngồi xuống đối diện Green, cô phát hiện dù
trong hoàn cảnh nào cô và Green vẫn luôn đối nghịch nhau như thế.

Nghe tiếng
Black cô nàng kia nhanh chóng chuyển đối tượng mà ngã nhào về phía cô, hít hít
cái mũi đỏ bừng, khó khăn nói.

- Black…
tớ… tớ xin lỗi… hức… hức tớ… oa oa oa…

Black cật
lực nghe từng chữ cô nàng phát ra nhưng thất bại, người bên cạnh lại nhào về
phía cô mà khóc thậm chí còn dùng áo cô để lau nước mắt.

Trong nhóm
Red là cô gái rất mau nước mắt, có thể nói là yếu đuối luôn được mọi người bảo
vệ. Nhớ lúc trước cô và White tình cờ cứu được cô ấy khỏi đám thanh niên kia,
cô ấy khóc rất nhiều hỏi bao nhiêu lần cũng không nói đã xảy ra chuyện gì chỉ
khóc mãi.

Nhưng từ
đó, cô ấy luôn xem cô là người cô ấy mến mộ nhất, cô cũng không biết làm sao,
lúc đó còn bảo rằng sao này chỉ gả cho cô. Lúc đó Black dở khóc dở cười, thật
là “đẹp trai” thật khổ nha.

Mọi chuyện
chỉ có thế nhưng không ngờ càng ngày cô gái này dành cho cô nhiều tình cảm, cô
không nỡ nói cho cô ấy biết sự thật mình là con gái.

Black
chuyển tầm mắt sang White, chỉ thấy cô ấy lắc đầu. Lúc này Blue cũng bước đến,
anh chàng ngồi cạnh White. Sắc mặt nghiêm trọng, nhìn mọi người.

- Người
của chúng ta bị đánh…

Câu nói
vừa nói ra, người úp mặt khóc nảy giờ đột nhiên nín bặt…

Jack tính
tình nóng nảy, vội nói:

- Đi,
chúng ta đi giải quyết chúng.

Định nhất
chân đi, người đã ngã cái rầm. Jack bực bội nhìn người đối diện đang thong thả
rút chân về, hắn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm tên kia.

Chỉ thấy
Black nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, quát:

- Ngồi
xuống cho tôi, cậu biết là ai mà đi tìm.

Jack thiu
thỉu, không trả lời chỉ đành ngồi xuống, thủ lĩnh nói đúng, hắn không biết ai
đánh người mình thì làm sao mà đi tìm. Anh chàng ủy khuất ngồi đó cắn móng tay.

Lúc này
Blue nhìn mọi người chậm rãi nói.

- Người
của nhóm Ngũ Hổ có chứng cứ nói rằng Red đánh trọng thương người của họ, cho
nên không nói không rằng đánh người của chúng ta ở bar The Night II, gây tổn
thất không nhỏ…

Khi nói
hắn có nhìn sang Red, cô nàng ngồi im nãy giờ không lên tiếng, mọi người cũng
đổ ánh mắt về phía cô nàng, cô lúng túng cúi mặt xuống. Mọi người đồng thời
hiểu rõ, kẻ đầu sỏ là ai rồi.

White hỏi
ngay.

- Người
của chúng ta mới chuyển đến đây chưa bao lâu, họ có bằng chứng gì chứ?

Đây cũng
là vấn đề mọi người muốn hỏi. Blue chậm rãi nói.

- Họ nói
rằng, trong tay người bị thương có cầm một đóa hồng đỏ…

Đúng vậy,
Black Rose có năm màu tượng trưng đó là: Đỏ, trắng, xanh lá, xanh dương và đen.
Tương thích với tên của từng người trong nhóm. Biểu tượng của nhóm là hoa hồng,
cho nên nhóm có một quy tắc đó là ai hành động thì để lại kí hiệu của người đó,
lần này là hoa hồng đỏ vậy khẳng định là Red ra tay.

Nhìn cô
nàng nhí nhảnh đáng yêu như thế chắc ai cũng không nghĩ rằng cô ấy và cô nàng
nóng bỏng tối hôm qua là cùng một người. Chuyện là lúc Red trên đường về gặp
một tên siêu cấp biến thái không biết sống chết chọc vào cô, thế nên không do
dự cô cho hắn đo ván…

- Chuyện
chỉ có thế?

Sau khi
nghe Red kể, Black hỏi ngay, có quỷ mới tin chuyện đơn giản là vậy.

- Vì… vì…
Oaaaa…

Ấp úng hai
tiếng, nước mắt như vỡ đê ào ạt chảy ra, mọi người lắc đầu ngao ngán.

- Ngoan
nào, nói cho tớ biết tại sao cậu khóc nhiều như vậy?

Black hết
cách đành dịu dàng dụ dỗ vậy. Jack không khách khí cho cô một bộ mặt muốn ói,
thế nhưng Red nghe thấy Black phá lệ dịu dàng thì ngây ngốc, nước mắt cũng có ý
thức mà ngưng lại. Vô thức nói ra nổi đau trong lòng.

- Vì hắn
đụng vào tớ.

“Rầm”.

- Cái gì?
Tớ nhất định sẽ thiến hắn.

Mọi người
rùng mình mà nhìn phía cô nàng White dịu dàng thục nữ ngày nào, đúng là người
của Black Rose có khác, cái gì không có nhưng tính cách ác liệt thì cũng phải
có một phần.

Blue bên
cạnh không tự chủ mà dịch chuyển ra cuối ghế.

Mọi người
còn lại ăn ý mà nhìn nhau cũng thầm đưa ra quyết định nhất định phải khiến tên
kia sống dở chết dở.

Từ đầu đến
giờ Green vẫn trầm mặt không cho ý kiến. Hôm nay hắn không rảnh cùng đám người
này gây chuyện, hắn còn có việc cần làm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3