Hôn ước quý tộc - Chương 08 - 09 - 10
Chương 8: Nữ Chủ Nhân Nổi Giận
Hai ngày
sau…
Tại biệt
thự Nguyễn Hà một trận náo nhiệt diễn ra, mọi người tất bật chuẩn bị mọi thứ
tốt nhất. Trên dưới nhà họ Nguyễn ai mà không biết hôm nay là ngày quan trọng
gì:
Thứ nhất
đó là ngày ông chủ và cháu gái duy nhất nhà họ trở về sau mười bảy năm mất
tích.
Thứ hai
hôm nay cũng là ngày sinh nhật mười bảy tuổi của công chúa Nguyễn Hà.
Và quan
trọng hơn là hôm nay là lễ đính hôn của công chúa họ Nguyễn và công tử họ Trần.
Vì chuyện
này mà họ đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời, mặc dù có chút ngờ vực nhưng họ vẫn
cố tin tưởng rằng hôm nay hai nhân vật chính sẽ xuất hiện.
Bên ngoài
đại sảnh biệt thự, người hầu thay phiên nhau trang trí, bày biện, để chuẩn bị
cho buổi lễ tối nay, tất cả dường như hoạt động hết công suất, cốt chỉ để cho
hai vị kia hài lòng.
Bên trong
phòng họp đại gia đình, đây là nơi dành để hội ý, bàn bạc những việc đại sự
trong gia đình, đây cũng được xem là truyền thống lâu năm của gia tộc Nguyễn
Hà.
Nhắc đến
phòng họp không ít người nghĩ ngay đến một chiếc bàn lớn, dài với nhiều chiếc
ghế xung quanh, cùng với không khí tràn ngập sự nghiêm túc cực độ.
Nhưng đó
là đối với những nơi bình thường khác, còn Nguyễn Hà là gia tộc như thế nào? Há
có phải bình thường như vậy, cho nên phòng họp đại gia đình không thể nào như
thế được?
Đó là một
gian phòng, à không nó chiếm cả một tầng lầu ấy chứ. Sau cánh cửa gỗ được điêu
khắc tinh xảo là ba bức tường lớn được vẽ cảnh thiên nhiên xanh mát bởi tay
những họa sĩ tài ba, bức tường còn lại được làm bằng kính trong suốt có thể
nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ở giữa gian phòng là hồ cá hình chữ nhật thật lớn
được thiết kế trên nền nhà, trong hồ là sen hồng, sen trắng bung nở tỏa ra
hương thơm thanh nhã làm say lòng người, những con cá màu sắc lượn lờ tạo nên
một bức tranh mang đậm chất quê hương đồng nội.
Sàn nhà
được lót thảm cỏ xanh nhân tạo thật mềm. Tất cả như một không gian khác, giống
như lạc vào thiên nhiên kì ảo. Đó là nơi thư giản tốt nhất, cũng là nơi thương
xuyên tụ tập thành viên trong gia đình này. Một gia đình vui vẻ.
- Cha sẽ
về chứ?
Trên chiếc
sopha hình lá sen thật to, con dâu cả nhà họ Nguyễn đang tựa người vào chồng
mình là ông Nguyễn Hà Đông mà lo lắng hỏi nhỏ.
Lúc này
hai vợ chồng Nguyễn Hà Huy - con trai thứ ba nhà họ Nguyễn, cũng lo lắng, nỗi
nhớ thương con mười bảy năm qua, tất cả hi vọng đều đặt hết vào ngày hôm nay.
Nguyễn Hà Huy cảm thây vợ mình lo lắng vội nắm chặt tay bà xã. Đối với người vợ
này hắn thấy vô cùng có lỗi, vất vả sinh con ra mà không được đích thân nuôi
dưỡng nó, nay sắp gặp lại thì phải gả đi, hắn cũng đau lòng không kém.
- Cha sẽ
về mà, tôi nghĩ sẽ về một cách hoành tráng nữa cơ. Tính cách cha thế nào mọi
người còn không rõ sao. Tôi nghĩ thay vì lo lắng mọi người nên chuẩn bị tốt quà
ra mắt cháu gái đi là vừa, đừng quên hôm nay không chỉ là lễ đính hôn của hai
gia tộc lớn, mà còn là sinh nhật mười bảy tuổi của cháu gái duy nhất nhà này.
Tiếng nói
lười biếng của cậu hai nhà họ Nguyễn - Nguyễn Hà Thanh vang lên, thức tỉnh mọi
người trong phòng.
- Đúng
vậy, tin rằng tối nay sẽ có bất ngờ lớn. Cha chúng ta là người đứng đầu cả một
tập đoàn lớn lẽ nào nói không giữ lời. Em sẽ thiết kế tặng cho đứa cháu gái yêu
quý bộ lễ phục có một không hai. Chắc chắn con bé sẽ thích.
Bà xã của
Nguyễn Hà Thanh - Hồ Hương, nhà thiết thời trang hàng đầu trong và ngoài nước,
cũng lên tiếng góp ý. Trên mặt không che dấu nụ cười tự tin. Bà thật ao ước có
đứa con gái để thỏa sức biến nó thành người đẹp nhất, nhưng khổ nỗi bà lại sinh
ra hai thằng con trai quỷ sứ nghịch ngợm.
Cảm nhận
được ánh mắt của người nào đó bắn về phía mình, Hải Lâm chợt rùng mình một cái,
gương mặt tuấn tú hơi méo mó, rồi như nhớ tới việc gì đó, Hải Lâm hướng anh
trai, người có gương mặt giống hệt hắn, đang thản nhiên nghịch con vịt đồ chơi
dưới hồ sen cất tiếng hỏi hết sức ngây thơ.
- Hải Duy,
anh biết ông nội sao?
Người nào
đó đang đùa con vịt màu vàng dưới hồ không tình nguyện lên tiếng:
- Không
biết chắc, nhưng hình như đã từng gặp lúc bé.
- Vậy cũng
nói, em cũng nhớ lúc bé cũng từng gặp ông.
Hải Lâm ra
vẻ chán ghét, nhăn mũi với anh trai, rất biết thức thời ôm con ếch nhồi bông,
bộ dáng học hỏi hướng anh cả Hải Phong lặp lại câu hỏi:
- Anh, anh
biết ông phải không?
So với hai
cậu em, Hải Phong lớn hơn ba tuổi, hẳn là đã từng tiếp xúc với ông nội đi.
Hải Phong
rất đang chăm chú xem tạp chí “Người đẹp” nghe cậu em hỏi mình, mới liếc mắt
sang, bắt gặp bộ dáng học hỏi của Hải Lâm, thân là anh cả cũng không nên quá
hẹp hòi, Hải Phong cũng chỉnh lại tư thế, ra vẻ suy tư, vắt tay lên trán, nhăn
mày hết sức khó khăn, đến khi cảm thây kiên nhẫn của cậu em sắp hết mới hài
lòng lên tiếng.
- Uhm, tất
nhiên là gặp rồi, khi anh còn nhỏ từng được ông bế nữa cơ.
- Thế…
thôi à!
Đối với
câu trả lời của anh cả, bạn nhỏ Hải Lâm lần nữa thất vọng tràn trề.
- Vậy so
với cô em gái bí ẩn kia, anh em chúng ta thật đáng thương… huhu.
Nói xong
còn khoa trương khóc lớn. Hải Duy, rất chán ghét liếc em trai một cái, thật
không ngờ tại sao hai người đều cùng một mẹ sinh ra, cùng một gương mặt đẹp
trai, cùng một vóc dáng, thậm chí cả IQ cũng giống nhau, nhưng sao Hải Lâm luôn
thích nhõng nhẽo như thế chứ? Có lẽ nào... không cùng dòng máu không? Nghĩ
đến điểm này, Hải Duy bất giác rùng mình, thật điên rồ.
- Biết
rồi, mau nín đi.
Nghe thấy
tiếng Hải Duy, Hải Lâm đáng thương lủi thủi ôm ếch bông về chiếc sôpha hình lá
sen kia, ngồi xuống nhìn hai mắt to tròn của con ếch, rất nhàm chán chơi trò
"ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi".
RẦM…
Âm thanh
kinh hồn bạt vía gì thế kia, mà khiến anh bạn Hải Duy hoa hoa lệ lệ ngã nhào
xuống hồ sen, trực tiếp hưởng thụ cảm giác của chú vịt đồ chơi mà nãy giờ cậu
đang tâm nhấn chìm nó.
Vịt đồ
chơi: Đáng đời nhà ngươi.
Nguyễn Hà
lão phu nhân - nữ chủ nhân nhà này rốt cuộc cũng nổi giận rồi ha.
Chờ đợi
suốt mười bảy năm, hôm nay nhất định bà sẽ tóm được lão già kia.
- Mau cho
người, giám sát tất cả các sân bay cho ta, lão già kia thích hoành tráng thì ta
sẽ cho hoành tráng.
Tất cả mọi
người không hẹn mà rùng mình một phen. Nữ chủ nhân nổi giận rồi, thực sự nổi
giận rồi.
Chương 9: Sự Trở Về Hoành Tráng
Ngay khi
mệnh lệnh của Nguyễn Hà lão phu nhân được ban bố thì ngay lập tức các tòa soạn
trong nước liên tục nhận gọi điện thoại không ngơi tay, gấp đến mức không kịp
thở.
Có kẻ điên
mới bỏ qua cơ hội kiếm tiền lần này!
Ngay tức
khắc, hầu như tất cả các phóng viên đều nhanh chóng có mặt tại các sân bay lớn
trong nước, với mong ước có thể “chộp” được một bức hình nào đó của chủ tịch
tập đoàn đá quý. Diamond trong truyền thuyết, người đã dựng nên gia tộc Nguyễn
Hà đồ sộ như ngày nay. Chỉ thế thôi, tin rằng với tin tức này, tòa soạn của họ
sẽ kiếm được lợi nhuận cực khủng.
Chỉ trong
vài phút ngắn ngủi, khắp các sân bay trong nước đã chật nít người. màn hình lớn
ngay sân bay giờ phút này đã có phóng viên trực tiếp đưa tin.
“Nghe nói
hôm nay chủ tịch tập đoàn đá quý Diamond và cháu gái trong truyền thuyết sẽ trở
về thực hiện hôn ước với gia tộc Trần Vũ sau mười bảy năm mất tích. Hiện tại
người của chúng tôi đang có mặt tại sân bay quốc tế để kịp thời đưa tin…”
- Tom… Tom
à. Ông xem… xem đi không phải là hoành tráng quá chứ.
Trong
khoang máy bay hạng nhất “anh bạn” Hải Nghi của chúng ta, rất mất hình tượng mà
mắt chữ A mồm chữ O mà chỉ vào màn hình. Không phải chứ, tại sao về nước lại
không thoát khỏi cái tình trạng “săn đón” này. Thật muốn khủng bố người ta hay
sao? Làm sao mà tập trung nhiều nhà báo đến thế?
Mặc dù
biết được thân phận thực sự của mình không bình thường cho lắm, nhưng không đến
nổi trở thành truyền thuyết như trong lời đồn đấy chứ! Lạy chúa! Mặc dù cô cũng
muốn trở thành truyền thuyết gì đó lắm nha!
Bên cạnh,
Nguyễn Hà lão nhân gia nghe vậy không khỏi đắc ý nhưng bên ngoài vẫn không có
biểu hiện gì. Thật ra đây chính là dụng ý của ông. Liếc nhìn đứa cháu nghịch
ngợm, ông vẫn là rất thất bại… thất bại một cách thảm hại.
Cái gì mà
sợ trở thành tâm điểm của sự chú ý, lo cho bản thân bị mấy cô nàng khác ghen tị
mà cho “ăn” dép, cái gì mà không muốn ông bị đám đông quay quanh mà tăng huyết
áp… vân vân và mây mây. Tất cả cũng chỉ để biện hộ cho việc “hóa mĩ nam” của
cô.
Nhìn xem,
áo pull rộng, mũ lưỡi trai, đính toàn gai nhọn, ngay cả áo khoát da ở ngoài
cũng toàn gai, quần bò đen mài rách lởm chởm, vẫn cái phong cách giày thể thao
của cô khiến ông tức chết mà.
Và lý do
cô đưa ra cũng hết sức phù hợp là phòng ngừa mấy cô nàng háo sắc.
Có phải nó
nhắc khéo ông không nên xúc động quá mức mà ôm nó đúng không? Hừ, ông mới không
thèm để ý tới con bé.
Đợi thật
lâu mà không thấy người kia đáp lời, Hải Nghi lúc này mới quay mặt sang nhìn
con người trẻ con kia, không phải vẫn còn giận đấy chứ, rõ ràng là cô vô tội
mà.
Tâm trạng
hào hứng khi sắp gặp được gia đình, làm cô quên mất phải dỗ dành ông nội.
Tại sao
máy bay không mở điều hòa vậy, như thế nào là da gà, da vịt thi nhau nổi lên
thế này. Nguyên lai là mấy cô em mới lớn bắt gặp nụ cười đầy chất “sát gái” của
Hải Nghi nhà mình đây mà. Ngẩng đầu, định nhờ tiếp viên mở điều hòa thì Hải
Nghi bắt gặp mấy pho tượng người đang nhìn cô chằm chằm. Phần lớn là ánh mắt si
mê của mấy cô nàng, còn lại là ánh nhìn thù hận của các đấng mày râu khi không
thu hút được sự chú ý của bạn gái.
Hải Nghi
nhà ta thật đáng thương, cô đã tận lực làm suy giảm vẻ đẹp của mình lắm rồi,
thậm chí còn giả trai để không bị nhận ra, vậy mà sao vẫn bị “nửa thế giới” còn
lại căm thù.
Trong lòng
Hải Nghi gào thét: “Xinh đẹp hơn người cũng khổ quá đi”.
Mắt điếc
tai ngơ, bỏ qua những ánh mắt đầy hàm ý kia, Hải Nghi cụp mũ… ngủ.
Ngay khi
máy bay vừa hạ cánh, đám phóng viên tranh nhau tìm kiếm người. Khung cảnh hỗn
độn lần nữa được diễn ra.
Hai ông
cháu, đẩy vali đi ra, bắt gặp cảnh tượng này không khỏi hãi hùng. Mặc dù đã mai
danh ẩn tích mười bảy năm nhưng những đường nét trên gương mặt Nguyễn Hà Trung
cũng không khác mấy so với mười bảy năm trước tung hoành thương trường, ông ăn
mặc như một khách du lịch nhưng không tránh khỏi con mắt điêu luyện của đám
phóng viên.
Có người
nhanh miệng hô to.
- Kia,
người đó là Nguyễn Hà Trung chủ tịch tập đoàn Diamond.
Như một
đàn ông vỡ tổ, tất cả bay về phía ông như tìm mật ngọt, vô tình ném nhân vật
không kém phần quan trọng là Hải Nghi tiểu thư ra sau.
- Chủ tịch
ngài cho biết tại sao mười bảy năm trước ngài mất tích hay không?
- Chủ tịch
nghe nói mười bảy năm trước ngài mang theo cháu gái mới sinh bỏ đi phải không?
- Chủ tịch
hôm nay ngài về nước có phải hay không là vì lễ đính hôn của hai gia tộc Nguyễn
Hà và Trần Vũ?
- …
Lần lượt
câu hỏi được đặt ra, không hổ danh là người đứng đầu tập đoàn lớn, Nguyễn Hà
Trung bình tĩnh mỉm cười lịch sự, giữ vững phong thái một nhà lãnh đạo, đơn
giản nói lời cảm ơn đối với các bạn phóng viên đã nhiệt tình quan tâm.
Ánh mắt
như hai luồng sáng thẳng tắp, rọi về phía đám đông đằng trước. Thấy Hải Nghi
đang được rất nhiều “ong bướm” vây quanh, khóe miệng lần nữa co rút.
Tên phóng
viên dày dạn kinh nghiệm, bắt gặp tầm mắt của ông, lần nữa nêu ra câu hỏi thu
hút sự chú ý của mọi người.
- Chủ
tịch, cậu trai lúc nảy đi cùng, là gì của ngài?
Hải Nghi
lúc này, nghe ra câu hỏi, vận dụng sức uống sữa… hộp mười bảy năm qua, thoát
khỏi đám mê trai đẹp kia. Chen chen lấn lấn cuối cùng cũng đứng bên cạnh gia
gia đại nhân. Rất đẹp trai mà cười lạnh lùng.
- Xin
chào, tôi là vệ sĩ của ngài chủ tịch.
Câu nói
này thành công chặn lại ý muốn nói của gia gia. Lúc này mới phát hiện sau lưng
hình như có một tầng mồ hôi lạnh. Suýt chút nữa, bại lộ rồi.
Dường như
chỉ chờ có thế, ngay khi tin tức truyền đi, lớn bé nhà họ Nguyễn đều có mặt tại
sân bay. Uy thế nhà họ Nguyễn ai mà không biết, không hẹn mà tất cả đều tách
làm hai nhường đường cho họ. Nguyễn Hà lão phu nhân đi đầu,trên mắt lộ rõ sự
xúc động mãnh liệt khi gặp lại phu quân nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười yếu ớt
đầy quý phái hướng vị chủ tịch kia bước tới.
Thật sự
khiến người ta cảm động, vợ chồng mười bảy năm không gặp, xứng đáng trở thành
một vở kịch“Chinh phụ
ngâm”hiện đại, khiến người người xúc động rơi nước mắt. Các máy
quay, máy ảnh, đèn lash không ngừng lóe sáng, khoảnh khắc đẹp như thế này nên
được ghi lại.
- A ui.
Tiếng kêu
thê lương của Nguyễn Hà chủ tịch vang lên, khi Nguyễn Hà lão phu nhân bất ngờ
ôm chầm lấy ông và ngay lập tức phần da thịt nào đó sau lưng ông bị người ta
hành hạ.
- Ông dám
lớn tiếng xem.
Lời nói
“nhẹ” tựa Thái Sơn của lão bà bà được phát qua kẽ răng, kịp thời đem tiếng hét
sắp phát ra của chồng giữ lại.
Lúc này,
tại biệt thự Trần gia.
Trần Vũ
Dương đang ngồi trên sô pha xem tin tức, khóe miệng tự nhiên tạo thành một
đường cong.
- Lão già
cố chấp, rốt cuộc ông cũng chịu lết về.
Khi hình
ảnh của cậu bé điển trai kia xuất hiện trên màn ảnh, nụ cười của ông càng rộng,
tâm tình rõ ràng rất sảng khoái.
Chương 10: Người Một Nhà
Từ sân bay
trở về nhà đến giờ, Hải Nghi luôn cảm thấy có hai đạo ánh mắt nóng rực nồng nặc
mùi thuốc súng thẳng tấp bắn về phía mình, làm toàn thân cô cứ nóng nực, bứt
rứt không yên.
Mà nguồn
gốc của nó chính là xuất phát từ hai con người giống nhau như một kia, đang
chằm chằm nhìn về phía cô như sinh vật lạ. Từ lúc ở sân bay hai người này cứ
phóng “tia lửa điện” bắn về phía cô, làm cô có chút chột dạ mà xem lại bản
thân.
Có phải
trình độ của cô càng ngày càng thấp không, như thế nào lại bị hai người kia
phát hiện, không đúng nha, lúc ở sân bay chẳng phải cô đã thành công “lừa tình”
mấy cô nàng mê trai đẹp kia sao!? Thật khó hiểu?
Hải Nghi
thật sâu kiểm điểm bản thân mình.
Hai anh em
Hải Duy và Hải Lâm, vẫn còn ấm ức lắm vụ việc ở sân bay. Đường đường là hai
thiếu gia của gia tộc Nguyễn Hà lừng danh, lại đẹp trai ngời ngời thế này, cớ
sao lại để cho tên nhóc “vệ sĩ” vắt mũi chưa sạch qua mặt, thật là đáng xấu hổ
mà!
Từ sân bay
trở về bọn họ quan sát thật kĩ tên “vệ sĩ” kia có điều gì hơn anh em họ chứ.
Nguyên nhân là khi họ đến sân bay, chỉ nhìn thấy cảnh tên kia được rất nhiều cô
gái vây quanh mà đáng lẽ ra anh em nhà họ được chào đón nhiệt tình mới đúng.
Thật lòng
hai anh em rất “tâm đầu ý hợp” mà đưa ra lí do “chắc là mấy cô nàng ấy không
nhìn thấy họ thôi” mặc dù trong hoàn cảnh ấy Hải Duy và Hải Lâm cũng tận lực
gây chú ý.
Như cảm
nhận được nỗi uất ức của Hải Duy và Hải Lâm, anh cả Hải Phong cũng tận lực đem
sự chú ý đặt lên người của Hải Nghi nhà mình, ánh mắt của Hải Phong chỉ dừng
lại ở Hải Nghi đúng một giây. Rất ra dáng thám tử mà cầm cái kính lúp tiến từng
bước về phía Hải Nghi, làm cô cảm thấy lưng mình hình như có một tầng mồ hôi
đang dần ướt áo.
- Da
trắng, thật mịn, còn hồng nữa, mi mắt thật dày và cong, mắt to, mũi cao, miệng
nhỏ, môi mỏng… rất xinh đẹp.
Hải Phong
rất khoa trương mà đưa chiếc kính lúp to sụ soi người cô từ trên xuống
dưới.
Nguyễn Hà
Trung lúc này mới thoát khỏi móng vuốt của bà xã đại nhân, hướng Hải Nghi đang
đứng như trời trồng phía trước, tuyên bố một câu làm mọi người trong nhà choáng
váng, thật sự là khó tin.
- Hải
Nghi, đây là bà nội của con, kia là gia đình bác cả, bác hai và hai người họ
chính là ba mẹ con.
“Hải
Nghi”, là Nguyễn Hà Hải Nghi sao? Trong gia phả thì sinh con gái thì đặt tên là
Nguyễn Hà Hải Nghi, vậy thằng bé là con bé? Nếu không lầm thì chẳng phải Bạch
Kim Xuân - vợ của Nguyễn Hà Huy, mười bảy năm trước sinh hạ một đứa con gái
sao? Tại sao lại biến thành thế này?
Lúc này
suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, riêng Hải Nghi thì từ ngay lần đầu gặp
thì cô đã biết người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp kia chính là mẹ của cô. Vì vẻ
ngoài của hai người không sai biệt lắm, lúc này cô có thể hoàn toàn khẳng định
rằng lời nói trước kia của gia gia là “lừa đảo”.
Lúc nhỏ
gia gia đã bảo với cô rằng: “Jerry à, con xinh đẹp như vậy là vì con giống
ta”.
Cô có ngốc
mới tin.
- A dui…
Tiếng kêu
thê thảm của Nguyễn Hà lão gia làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người.
- Ông dám
đem con bé sang Thái Lan chuyển giới sao lão già chết tiệt này, ông thật to
gan.
Vừa nói vị
“Thái Hậu” cao quý nhà họ Nguyễn vừa ra sức cấu vào hông chồng. Đồng thời ánh
mắt nhìn về phía Hải Nghi tràn đầy vui vẻ.
Không để
cho Nguyễn Hà Trung có cơ hộ biện hộ, sức tay vẫn không thuyên giảm mà còn có
xu hướng tăng thêm. Nguyễn Hà lão nhân gia đáng thương hướng Hải Nghi cầu cứu.
Lão bà bà
thật lợi hại nha! Rất có uy lực! Cô xác định cô rất thích người này. Nhưng nhìn
gia gia tội nghiệp phải chịu đòn oan cô rất không nhẫn tâm.
Hải Nghi
gỡ bộ tóc giả màu nâu kiểu Hàn, những lọn tóc đen thẳng được dịp tự do, xõa tự
nhiên trên lưng cô. Tiến về trước một bước, hướng lão phu nhân cúi đầu, gọi một
tiếng thân mật.
- Bà nội.
Một tiếng
này thành công dừng lại hành động véo hông chồng của Nguyễn Hà lão phu nhân.
Tiếng “Bà nội” này bà rất mong được cháu gái gọi rất lâu, đến giờ mới được nghe
làm bà xúc động không thôi. Nguyễn Hà lão gia được dịp thoát nạn, nhanh chân
tránh xa bà xã một chút.
Tiếp theo,
hướng vợ chồng Nguyễn Hà Đông và Nguyễn Hà Thanh, lễ phép cúi đầu, chào hỏi.
- Thưa bác
cả, bác hai.
Sau đó, cô
đi tới trước mặt vợ chồng Nguyễn Hà Huy xúc động gọi hai tiếng.
- Ba… mẹ…
Hải Nghi đã về.
Bạch Kim
Xuân hai mắt đẫm lệ, kích động đứng dậy ôm con gái bảo bối vào lòng mà khóc. Có
lẽ do quá nhớ nhung, quá kích động cho nên khi gặp lại con bà không biết phải
nói gì? Những gì muốn nói đều tắt nghẹn không nói nên lời?
Nguyễn Hà
Huy cũng vô cùng kích động đứng dậy ôm cả hai mẹ con vào lòng. Một nhà ba người
cứ thế đứng ôm nhau, nước mắt cứ thế tuôn dài, đó là niềm vui mừng khi được
đoàn tụ, là nước mắt của hạnh phúc. Hải Nghi như trẻ con mà vùi vào lòng mẹ…
nức nở.
Bên cạnh
mọi người cũng vô cùng xúc động lau khô nước mắt. Nguyễn Hà lão phu nhân không
biết tự lúc nào mà nắm chặt tay ông xã. Nguyễn Hà Trung đau lòng mà ôm người vợ
mà ông bỏ rơi suốt mười bảy năm, cũng chỉ tại ông quá ích kỉ.
Ba người
Hải Nghi đang ôm nhau sụt sùi, thì mẹ của cô đột nhiên kêu đau, làm cô bất đắc
dĩ phải thoát khỏi vòng ôm ấm áp của ba mẹ. Sỡ dĩ, cũng tại cái áo đầy gai mà
cô đang mặc làm đau mẹ cô.
Lúc này
Hải Nghi bước lại phía ba người con trai đứng sững sờ nảy giờ, mỉm cười xinh
đẹp như một thục nữ Pháp.
- Anh cả
Hải Phong. Anh Hải Duy, Hải Lâm.
Chẳng
những biết tên cả ba người mà còn phân biệt được đâu là Hải Duy đâu là Hải Lâm.
Vì vừa rồi cô có nghe họ nói chuyện với nhau nên mới xác định rõ như vậy.
Ba người
có chút giật mình khi bị điểm tên, đồng thời cũng thoát khỏi tình trạng “hóa
đá”.
Là một anh
lớn trong nhà, Hải Phong lịch sử mỉm cười với cô em gái trong truyền thuyết
này, khác xa với bộ dạng thám tử nghiệp dư vừa rồi.
- Xin
chào, cô em gái xinh đẹp.
Sau đó rất
thân sĩ mà nâng tay cô lên hôn nhẹ, đúng chuẩn một thân sĩ Pháp, rất lịch
thiệp.
Lớn lên ở
đất nước Pháp hoa lệ, văn minh Hải Nghi cũng rất phối hợp mà mỉm cười.
Hai anh em
Hải Duy, Hải Lâm từ khi biết được Hải Nghi là con gái thì cũng không còn hiềm
khích nữa, là con gái thì không còn là mối đe dọa của họ nữa nên hai người
không hẹn mà cùng nhảy bổ vào ôm chầm lấy Hải Nghi như anh em thân thiết lắm.
Nhưng khi
vừa chạm tay vào người cô, giống như được đặt chế độ sẵn hai người đồng thời
phát ra tiếng kêu đau đớn, rụt tay lại, ăn ý xấu hổ mà cười hề hề. Nguyên nhân
cũng lại là chiếc áo da đầy gai nhọn hoắc mà cô đang mặc đây mà.
Hải Nghi
tinh nghịch mà cười ha ha. Ai bảo ngay từ đầu họ nhìn chằm chằm cô như thế chứ,
đáng đời.
Cả nhà
nhìn cảnh này không nhịn được cười vui vẻ, cuối cùng cả gia đình cũng được đoàn
tụ. Đây mới chính là người một nhà.