Hôn ước quý tộc - Chương 01 - 02 - 03

Chương 1: Rốt Cuộc Cũng Tìm Được

Trần gia.

Tọa lạc
tại vùng ngoại ô Hà Nội, biệt thự Trần gia chiếm cả vùng đất rộng lớn, ngôi
biệt thự màu trắng sa hoa, thiết kế theo phong cách phương Tây hiện đại, bên
ngoài bao trùm một màu trắng tinh khiết, thoang thoảng hương hoa cỏ, đâu đó
tiếng chim ríu rít không thôi. Bên ngoài nhộn nhịp như thế nhưng trong thư
phòng Trần gia tràn ngập không khí nghiêm túc đến rợn người.

- Có thông
tin gì chưa?

[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trần lão nhân gia, ngồi trên ghế da cao cấp, quay lưng lại với bàn làm
việc, hướng về phía cửa sổ sát đất. Trên gương mặt nghiêm nghị kia là vẻ thâm
trầm đầy sự từng trải do được cuộc sống tôi luyện mà nên, không biết đang suy
nghĩ những gì.

- Vâng, đây… thưa cha!

Trần Vũ Văn, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Trần Vũ, cung kính để lên
bàn làm việc của cha mình một xấp ảnh.

- Mười bảy năm trước họ đã chuyển đến Pháp, hiện sống ở ngoại ô thành
phố này, đây là địa chỉ… cha xem.

Trần Vũ Văn đưa ra một tờ giấy có ghi địa chỉ.

Trần lão nhân gia xoay người lại, ở ông toát ra một sự uy nghiêm khó
cưỡng lại được, đúng chuẩn phong thái một thương gia. Ông từ tốn cầm xấp hình
lên, đôi con ngươi dãn ra ánh lên một niềm vui khó tả, trong đầu đã vạch ra kế
hoạch.

- Tốt lắm! Lão già này thật biết cách hưởng phúc.

Trong phúc chốc đôi con ngươi nheo lại nguy hiểm, lời vừa nói ra dường
như là rít qua kẻ răng.

- Bên nhà họ Nguyễn thế nào rồi?

- Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, họ vẫn đang tất bật chuẩn bị cho
lễ đính hôn vào tuần sau, họ vẫn tin rằng Nguyễn Hà lão gia sẽ giữ lời hứa mười
bảy năm trước mà quay về.

- Được rồi, chuẩn bị tốt cho buổi lễ đính hôn, và bảo “thằng nghịch tử”
đó quay về ngay cho ta.

Nói rồi phất tay ý bảo người trước mặt lui ra ngoài.

- Khoan đã, chuẩn bị máy bay cho ta, ta phải bay sang Pháp vào chiều
nay.

Trần Vũ Văn cung kính lui ra ngoài, sau khi đóng cửa thì lắc đầu ngao
ngán. Rốt cuộc cũng xong rồi, mười bảy năm nay mọi người vất vả điều tra tung
tích họ, họ cũng quá thanh thản đi. Để xem cô con dâu tương lai như thế nào
đây!

******

****

**

*

Nguyễn Hà Hải Nghi - xinh đẹp đến não lòng…

Nguyễn Hà Hải Nghi - thông minh, sắc sảo…

Nguyễn Hà Hải Nghi, tự hào là cháu gái của ông nội…

Nhưng có chúa mới biết bên trong bộ não nhỏ xíu của cô bán hồ lô
gì.

Nguyễn Hà Hải Nghi - siêu quậy phá của trường tư thục Paris, nhờ có sự
thông minh siêu khủng mà cô trở thành tâm điểm của mọi lời đồn đại trong
trường.

Làm ơn đi! Đừng nhìn cái dáng vẻ ngây thơ, dịu dàng, yếu đuối với gương
mặt xinh đẹp đến đau lòng đó mà mắc lừa chứ. Mười bảy năm qua Hải Nghi đã “dụ
dỗ”, “gạ gẫm” một trăm mười hai chàng trai với điệu bộ đó.

Cô có hẳn một tập đoàn Fan clup cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ, cả đàn
ông lẫn đàn bà… không đùa đâu nhé! Nguyễn Hà Hải Nghi, cô là ai, cô là một cô
gái tốt bụng, dễ thương, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, là anh hùng
trong lòng dân tình tư thục Paris.

- Nguyễn Hà Hải Nghiiiii… Đứng lại đó cho tôiiii…

Đó, tôi còn chưa giới thiệu xong sản phẩm độc nhất mang thương hiệu
Nguyễn Hà Hải Nghi mà đã xảy ra chuyện rồi, thấy chưa. Nhìn đi, nhìn đi bộ phim
hoạt hình thế kỉ “Tom and Jerry” đang được phát sóng trực tiếp ngay lúc này
đây. Xem nào! xem nào!

Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Phim hay mà chả có ma nào xem là sao nhỉ?

Bởi lẽ chuyện này xảy ra như cơm bữa đây mà, mỗi ngày không có tiết mục
này thì chán lắm, cơ mà cứ chiếu đi chiếu lại mỗi một tập phim thế này thì cũng
chán nên chả ai thấy tò mò nữa.

Như thường lệ, Nguyễn Hà Hải Nghi ba chân bốn cẳng lách bên này, tránh
bên kia, hòng lẫn vào đám đông mà trốn được “Tom đầu hói”, vừa chạy vừa nháy
mắt ra bộ đáng thương, quả thật… ai nấy cũng phải đau lòng.

Thế đấy, chưa đầy mười giây sau, y như được tập luyện sẵn, “Tom đầu
hói” bị đám đông vây lại. Phù, thế là an toàn.

Đố các bạn biết chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng qua Hải Nghi nhà ta chỉ “vô ý” đập vỡ mấy chiếc camera theo dõi ở
hành lang để tiện cho việc cúp tiết, và may mắn làm sao chiếc giày thể thao đỏ
chóe lại yên vị trên cái đầu hói của thầy hiệu trưởng.

Quay đầu lại nhìn “Tom đầu hói” còn bị kẹt trong đám đông, Hải Nghi nở
nụ cười chiến thắng, kèm theo hành động lè lưỡi hết sức cute, làm các thanh
niên mới lớn phải đổ máu mà ngất tại chỗ. Vận hết tốc lực, nhảy qua bức tường
cao ngất, không ngờ đáp xuống lại là trần xe hơi sang trọng, coi như là may mắn
đi.

- Ai… ui, cái mông của tui! Kẻ đáng chết nào rảnh rỗi đổ xe…

- Cháu không sao chứ!

Đang viếng thăm mười tám đời tổ tông của kẻ vô nhân đạo nào làm hại cái
mông yêu quý, thì Hải Nghi nghe một giọng nói trầm dịu, ngẩng đầu lên thấy một
ông cụ thật đẹp lão như ông nội vậy khiến Hải Nghi cứ ngây ngốc nhìn.

Phải biết rằng Hải Nghi cô rất thần tượng ông nội mình.

- Này, cháu không sao chứ, cháu tên gì?

Ông cụ cười hiền rồi cho người đỡ cô xuống.

- Cháu xin lỗi, cháu tên là Nguyễn Hà Hải Nghi, cháu của ông nội…

Như bị phát giác làm chuyện xấu, Hải Nghi cuống quýt xin lỗi rồi trả
lời theo quan tính. Bất thình lình cô ngẩng phắt đầu lên.

- Ông... ông là người Việt Nam ạ!

Nhận được cái gật đầu của ông cụ Hải Nghi reo lên, vui như điên, giống
như vừa phát hiện ra châu lục thứ bảy vậy.

- Hay quá, cháu rất thích người Việt Nam, cháu cũng là người Việt Nam…

Ring... ring...

Đột ngột chuông điện thoại vang lên cắt đứt màn phấn khích của Hải
Nghi, nhìn màn hình điện thoại cô cười trừ, không quên kèm theo đôi mắt ướt
nhìn người đối diện.

- Cháu có việc gấp, cháu đi trước được không ạ?

- Không sao cháu đi đi, hẹn gặp lại.

Hải Nghi chần chừ đưa mắt nhìn trần xe thảm thương dưới sự công phá của
mông cô mà bị móp méo tệ hại, rồi tiếp tục giương đôi mắt về phía chủ nhân của
nó.

- Cháu xin lỗi, cháu đi đây, chào ông nhé… ông đẹp trai.

Dứt lời, phủi áo phóng như bay đi, để lại ông cụ với khóe môi giật
giật, mi mắt nheo lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong.

Sẽ thú vị lắm đây, đâu phải dĩ nhiên mà ông cho đỗ xe ở đây chứ, cốt
chỉ để diện kiến cô cháu dâu tương lai, nhưng không ngờ màn chào hỏi lại hoành
tráng đến thế!

Chương 2: Black Rose

Khi nhắc
đến hoa hồng đen, người ta sẽ nghĩ ngay đến…

Hoa hồng
đen bí ẩn…

Hoa hồng đen kiêu sa…

Hoa hồng đen ẩn chứa một sức mạnh của ác quỷ…

Hoa hồng đen đại diện cho cái ác…

Và như một lẽ tất yếu, khi nhắc đến Black Rose, người ta
không rét mà run. Black Rose, một tổ chức xã hội đen được thành lập khoảng ba
năm, nhưng đã thâu tóm hàng trăm tổ chức, quán bar… trong và ngoài nước. Đa số
thành viên trong tổ chức đều là học sinh.

Như bất kì một tổ chức nào khác, Black Rose cũng có thủ
lĩnh, nhưng kì lạ thay không một ai trong tổ chức biết được đó là ai, nam hay
nữ, giới tính còn không rõ thì làm sao biết mặt mũi vị thũ lĩnh trẻ kia thế
nào. Đối với thành viên của Black Rose, vị thủ lĩnh này như một huyền thoại
vậy, bí ẩn như chính cái tên của mình. “Black Rose”.

Phó tướng Những cánh tay đắc lực của Black Rose, ai mà
không biết đến uy danh của họ. Đầu tiên phải kể đến White, người duy nhất biết
được thân phận thật sự của thủ lĩnh, bởi họ đã cùng nhau thành lập tổ chức này,
cũng là người duy nhất biết cách liên lạc với thủ lĩnh…

Như lúc này đây, điện thoại của Hải Nghi cứ không ngừng
nhấp nháy cái tên “White”.

- Chết tiệt.

Hải Nghi rủa một tiếng chửi thầm rồi lười biếng nhấc máy,
tay kia đồng thời chấm mồ hôi trên trán. Chưa kịp thở đã nghe bên kia đầu dây
là một tràng vọng cổ với tần số cao ngất ngưởng, đến nổi người đi đường phải
quay lại xem gần đấy có loa phát thanh nào không.

- CÁI CON KIA, BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ?! CÒN BA MƯƠI
PHÚT NỮA HỘI NGHỊ BẮT ĐẦU, CẬU ĐANG CHUI Ở CÁI XÓ NÀO HẢ?! HẢ?! HẢ?!

- Tớ…

- IM ĐI. CHO DÙ CẬU ĐANG TRONG HANG CHUỘT NÀO CŨNG PHẢI
CHUI RA NGAY CHO TỚ, TRONG VÒNG BA PHÚT NỮA CẬU PHẢI CÓ MẶT TẠI NHÀ TỚ, NGHE RÕ
CHƯA?! HỪ…

- Mệt quá! Sao cậu không chịu lên tiếng, cậu…

- Ừ, nói xong rồi hả? Nãy giờ được ba phút rồi đó, thở
xong chưa, xong rồi thì mở cửa cho tớ, mỏi cả chân.

Hải Nghi uể oải đáp nhẹ rồi, ngắt điện thoại, mặc kệ cái
kẻ đang ngây ngốc ở trong nhà kia, cô thoải mái tựa vào tường dưỡng sức. Từ khi
chia tay “ông đẹp trai” kia, cô đã chạy tới đây không ngừng nghỉ, thế mà còn bị
mắng xối xả nữa chứ! Đạo lí ở đâu, công đạo ở đâu nha?

Đang mải miết tưởng niệm về nỗi oan “kinh thiên động địa”
của mình. Đùng một tiếng cửa mở ra, chưa kịp nhìn rõ chủ nhà, Hải Nghi bị một
“cơn gió” cuốn bay vào nhà. Nhanh đến nổi, cô chỉ kịp chớp mắt một cái đã đứng
như trời trồng giữa căn phòng ngủ màu trắng trang nhã. Như không muốn để cho cô
có thời gian chiêm ngưỡng căn phòng, chủ nhân của nó đã đẩy cô đến trước gương,
bôi bôi, trét trét, tô tô, vẽ vẽ… cuối cùng là ném cho cô một bộ quần áo rồi
đẩy cô vào phòng thay đồ.

Mọi việc dường như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh
đến nổi cô chưa kịp nhận ra mình thay đồ bắng cách nào… Cho đến khi, nhận được
cái gật đầu kiểm duyệt của kẻ đang mỉm cười tươi tắn như nắng trưa gay gắt kia,
cô mới kịp điều hòa lại hơi thở và xắp xếp các sự việc lại với nhau.

- Woa… quả thật nha, cậu rất đẹp… trai.

Cô nàng với gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, mái tóc dài cài
thêm kẹp nơ màu trắng, diện một chiếc váy màu trắng nốt, nàng như con búp bê sứ
tinh khiết, đôi mắt to chớp chớp hình trái tim nhìn chằm chằm “anh chàng” trước
mặt thiếu điều nhỏ nước dãi nữa thôi.

- Thật là mất hình tượng quá đi!

Hải Nghi không để dành chút mặt mũi nào cho cô bạn mà
phan một câu làm tụt mất cảm xúc của Như Băng. Chỉnh sửa lại quần áo, chải lại
mái tóc, dưới bàn tay điệu nghệ của Như Băng, mà giờ đây từ một mái tóc dài đen
tuyền biến thành mái tóc ngắn đúng kiểu handsome đầy cá tính. Thật sự phải thừa
nhận mình đúng là rất đẹp trai nha.

Quá quen với tính khí này của cô bạn, Như Băng cũng chẳng
cần giữ hình tượng gì cho cam, bay lại ôm chầm cái người đang đứng trước gương
kia, ghé đôi môi mỏng thủ thỉ vào tai Hải Nghi một câu xanh rờn.

- Đi thôi, “bạn trai” của tớ. Ha ha ha.

Sau một tràng cười khả ố kia, Như Băng phóng như bay ra
ngoài, bỏ mặt “anh bạn trai” đầu đầy khói.

******

*****************

Tại quán bar Evil, quán bar lớn nhất Pháp, nơi diễn ra
các hoạt động quan trọng hay tụ tập ăn chơi của thành viên trong Black Rose.
Hôm nay, Evil náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, vì hôm nay một sự kiện quan trọng
được diễn ra.

Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, tiếng nhạc xập xình, DJ
chuyên nghiệp trong việc điều khiển nhạc, những con người điên cuồng lắc lư
theo điệu nhạc, tất cả như một hỗn hợp đầy màu sắc. Nó tách biệt hoàn toàn với
thế giới bên ngoài, đây như là một xã hội thu nhỏ, đầy cạm bẫy.

“Binh”.

Một âm thanh “thanh thúy” vang lên dập tắt mọi ồn ào bên
trong, mọi người như chết lặng trước hai con người đang đứng ở cửa kia. Một cô
gái mang vẻ đẹp thiên thần, với chiếc váy trắng tinh khôi. Một chàng trai khôi
ngô, mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng có chút gì đó lãng tử pha lẫn nét tinh nghịch
tuổi ô mai.

- Hai người đến trễ quá đấy!

Đưa mắt nhìn người mới nói, huých nhẹ tay cô bạn, Black
mỉm cười đầy ẩn ý. Đó là Blue, anh càng phó tướng thứ hai bên cạnh Black Rose.
Như chính cái tên, Blue có vẻ đẹp dịu dàng, thư sinh với áo sơ mi trắng kiểu
cách, quần jean đen, giày thể thao màu trắng nốt, nhưng điểm thu hút ánh nhìn
lại là khuyên tai hình đầu lâu bên tai trái, lấp lánh dưới mái tóc nâu kiểu Hàn
càng tăng thêm sự hấp dẫn với mọi người.

Đừng nhìn Blue thư sinh như thế mà lầm tưởng anh chàng
này là “con ngoan trò giỏi” nhá. Sai lầm to rồi, có ai nói cho bạn biết rằng
bar Evil là một trong “hàng đống” quán bar khác của anh này không? Đúng thế
đấy, chủ của Evil là Blue.

- Lâu rồi không gặp sếp, nhưng có cần phải xuất hiện một
cách hoành tráng thế không?

Green, phó
tướng thứ ba của Black Rose. Trái ngược với Blue. Green mang vẻ đẹp bất cần
đời, một vẻ đẹp ngạo mạn, như xem thường tất cả mọi người vậy. Tay đung đưa ly rượu, giơ lên hướng Black xem như chào
hỏi. Nhưng trong lời nói còn có ý mỉa mai, không khó để nhận ra.

- Thôi nào!
Mọi người đã đông đủ chưa?

Nhận thấy
cái nhíu mày khó chịu của kẻ bên cạnh White lên tiếng chuyển chủ đề, nảy giờ
hai người đang trở thành trung tâm của mọi lời bàn tán nên không muốn tiếp tục
nữa.

- Đủ cả
rồi. Vào thôi!

Tinh ý
phát hiện cái nháy mắt của White, Blue cũng lên tiếng ngăn chặn chiến tranh sắp
diễn ra.

Chương 3: Bạn Cũ

Một ngôi
biệt thự không tính là quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ. Màu đen chủ đạo được phủ
bên ngoài tạo nên sự bí ẩn lạ lùng, làm nổi bật hơn các căn biệt thự nào khác
trong vùng này.

Ẩn sau
cánh cổng rào màu trắng, đối lập với ngôi biệt thự, là một giàn nho tím đầy
nhựa sống, có những dây bướng bỉnh chòm ra ngoài rào như để hưởng được nhiều
ánh sáng hơn vậy.

Bên dưới
giàn nho là những cây hồng trắng mạnh mẽ vươn lên tranh giành chút ánh sáng
cuối ngày.

Những vệt
sáng hoàng hôn chảy dài trên nền có xanh mướt, báo hiệu đã hết giờ làm việc của
ngày và đã đến lúc màn đêm trình diễn.

Mười chín giờ
đúng.

Chuông
đồng hồ đúng lúc vang lên. Cùng lúc đó, người đang ngồi trên sô pha mở TV, rót
trà ra tách, bắt chéo chân, nhàn nhã tựa vào lưng sô pha, chầm chậm thổi thổi
tách trà cầm trên tay, nhấp một ngụm, mắt luôn hướng vào màn hình xem… Tom và
Jerry. Mọi việc diễn ra trôi chảy như thế, logic như thế hẳn là đã được lặp đi
lặp lại nỗi ngày.

Tính
toong… tính toong …

Tính
toong… tính toong …

“Kẻ chán
sống nào dám quấy rầy việc đại sự của ta, đang lúc con mèo ngu ngốc bị chuột
Jerry hạ đo ván mà lại…”

Đùng đùng
bước ra mở cửa cho vị khách chán sống kia, vị chủ nhân đáng kính hơi bất ngờ
nhưng chỉ trong vài giây mọi chuyện như đã liệu trước, Nguyễn Hà lão gia cất
tiếng.

- Không
ngờ nhanh thế!

Trần Vũ
lão gia cười mỉa một tiếng xem như chào hỏi.

- Ông chưa
chết à!

- Đại sự
chưa rồi, sao tôi chết được. Có chết cũng phải chờ ông đi trước thì tôi mới cất
bước theo sau chứ.

Ha ha ha… ha ha ha …

Nói rồi hai người đồng thời cười ha ha, hai cái dáng
người cao cao, tay đã chống gậy cả rồi nhưng trên gương mặt vẫn không giấu được
vết tích một thời làm lung lay bao trái tim phụ nữ, ở họ luôn tỏa ra khí thế
bức người, khí thế vương giả của một thời chinh chiến thương trường.

Không sai, họ là bạn thân từ hồi trong bụng mẹ, cùng nhau
lớn lên, cùng nhau gầy dựng sự nghiệp.

Bởi vì quá thân nên khi chào hỏi cũng khác người thường.
Đừng lấy làm lạ khi hai người họ xỉa xói nhau như thế.

- Đúng là không thay đổi nhỉ!

- Có gì mà không thay đổi chứ, già cả rồi!

Nói rồi, Nguyễn Hà lão gia vào nhà trước “cái tên kia
chắc cũng không đợi mời đâu nhỉ!”. Nghĩ vậy, chủ nhà đi trước, khách tiếp bước
đi sau, Nguyễn Hà lão gia bất ngờ quay đầu lại, “sao giống cảnh Tom và Jerry
thế nhỉ!”. Cười một cái đầy ẩn ý, rồi ngồi vào sô pha ngay vị trí cũ, nhưng
chương trình hoạt hình Tom và Jerry đã kết thúc tự lúc nào. Tiếc thật!

Buông một tiếng thở dài, Nguyễn Hà lão gia bất ngờ nghiêm
mặt nhìn người mới ngồi xuống phía đối diện, gương mặt không còn vẻ cười cợt
ban nãy nữa, hỏi một vấn đề mà ông đang lo sợ.

- Ông đã gặp con bé?

Trần Vũ lão gia nhìn gương mặt thoáng nét lo lắng của ông
bạn mà buồn cười, nhưng vẫn nhịn lại, giữ thái độ dĩ nhiên, thoải mái tựa lưng
vào sô pha, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực.

- Gặp rồi đã sao chứ? Tôi gặp cháu dâu tôi cũng phải xin
pháp ông à?

- Biết mà, biết mà. Tôi đã biết trước ông sẽ gặp con bé
trước mà.

Nguyễn Hà lão gia lẩm bẩm điều mình đã nghĩ. Không ngờ
tin tức của lão già này cũng nhanh thật.

- Chẳng phải tôi đến đây là mục đích của ông sao. Không
dễ gì để tìm ra tung tích của hai người. Người của ông cũng làm việc tốt quá
đi. Mười bảy năm trước, hẳn là ông đã có sắp xếp. Nếu ông không cho người ngăn
chặn tin tức thì ông nghĩ tôi phải chờ lâu như thế này sao? Chẳng phải ông muốn
trở về một cách hoành tráng nên mới cho người để lộ tin tức trước lễ đính hôn
à? Hẳn là, ông sẽ không quên ông đã hứa gì chứ?

- Ha ha ha… không hổ danh Trần Vũ đại nhân, ông đúng là
quá hiểu tôi đi, nhưng ông cũng biết là tôi làm vậy là có nguyên do mà.

- …

- Nguyễn Hà nợ Trần Vũ các ông một ân huệ, tôi nhất định
sẽ trả lại.

- Lão già này, mấy chục năm rồi còn gì, sao ông cố chấp
vậy?

- Ha ha… tuần sau tôi sẽ đem con bé quay về, dù sao hôm
nay có lẽ nó cũng hoàn thành xong thử thách cuối cùng rồi, con bé cũng không
“ngoan ngoãn” cho lắm đâu! Ha ha ha.

- Người do ông đào tạo không hề “đơn giản”… tôi đã tận
mắt nhìn thấy rồi. Quả là, KHÔNG tầm thường.

Từ bên ngoài có một người áo đen cung kính đi vào, ghé
tai Trần Vũ lão gia thì thầm gì đó khiến con ngươi ông nheo lại bí hiểm, gương
mặt bỗng chốc cứng ngắt.

- Tôi có việc đi đây, chờ xem màn xuất hiện hoành tráng
của ông, tôi nghĩ người nhà ông chắc cũng không tha cho ông. Còn nữa…

Trần Vũ lão gia đứng dậy đi ra không thèm liếc mắt đến
khóe môi đang giật giật của ông bạn, trước khi đi không quên quay đầu lại,
buông một câu khiến Nguyễn Hà lão gia suýt sặc nước… bọt.

- … Tôi không phải là con mèo “Tom ngu ngốc”.

Sặc… có cần phải chính xác thế không chứ!

“Mười bảy năm rồi, giờ đã đến lúc phải quay về rồi Hải
Nghi à!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3