Cô phương bất tự thưởng (Tập 2) - Chương 63 - Phần 1
Chương 63
Thành đô Quy Lạc.
Trong vương cung, người người lặng
tiếng, cả bước chân cũng phải rón rén nhẹ nhàng.
Tiểu Kính An vương quyết định quyền sinh
tử của mọi người chỉ bằng một lời nói, hôm nay đang lên cơn thịnh nộ.
Phi Chiếu Hành vội vã đi vào, thấy sắc
mặt bực bội của chủ nhân thì buông hay tay, cẩn trọng đứng sang một bên, đợi Hà
Hiệp cất tiếng.
“Ngươi đến rồi à?” Hà Hiệp không hề hỏi
đến những việc gần đây đã giao cho Phi Chiếu Hành mà chỉ đống công văn cao ngất
trên bàn, nói: “Ngươi xem đi, một lũ ngu dốt vô tri! Ta đã nói đi nói lại, tất
cả những điềm gở đó đều do có người cố tình chọc phá, binh mã cử đi cũng bắt
được một đám loạn đảng trà trộn khắp nơi tung lời xằng bậy mê hoặc chúng dân,
thế mà chúng còn liên tục gửi những thứ này cho ta, thỉnh cầu không nên vội vã
lập tân quốc, nói là chọc giận ông trời. Cái gì mà chọc giận ông trời, chẳng lẽ
ông trời không muốn cho tiểu Kính An vương ta lên ngôi?”
Phi Chiếu Hành thấy Hà Hiệp đang trong
cơn giận dữ, vội vàng tán đồng: “Tiểu Kính An vương nói rất phải, những kẻ vô
tri này không hề biết đến việc trọng đại quốc gia, tiểu Kính An vương hà tất
phải tức giận vì chúng? Mạt tướng cho rằng, việc lập tân quốc hãy cứ làm theo ý
kiến tiểu Kính An vương thì hơn.”
“Ta cũng định như vậy, nhưng không được,”
Hà Hiệp đã bớt giận, thở dài, “Sở Bắc Tiệp không có bất cứ động tĩnh nào. Ta đã
nghi ngờ liệu có phải đám tướng lĩnh đó nghĩ mình đã vất vả lập được công cao
rồi, hoặc sợ Sở Bắc Tiệp nên không dốc sức tìm kiếm? Nếu biết tung tích Sở Bắc
Tiệp, ta thật muốn dẫn binh quét sạch...” Hình như cảm thấy mình không còn giữ
được phong thái, Hà Hiệp dừng lại, bê chén trà lên uống một ngụm, lát sau bình
tĩnh nói, “Gần đây có quá nhiều việc, chiêu binh không thuận lợi, dù không muốn
điều động quân lương từ Vân Thường, nhưng Bắc Mạc, Đông Lâm và Quy Lạc đều trải
qua nhiều năm tranh chiến, ruộng đất hoang tàn, không cung ứng đủ số quân lương
cần thiết.”
Vì vấn đề lương thảo, phần lớn đội quân
đều lưu lại Vân Thường để nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mỗi lần ở vương cung Vân Thường,
Hà Hiệp lại nhớ đến Diệu Thiên, nỗi đau trong lòng cứ bùng phát, nên luôn trì
hoãn không chịu quay về.
Phi Chiếu Hành thầm tính, đạo quân Vĩnh
Tiêu của Quý Viêm đã bị tiêu diệt hoàn toàn, sau đó Hà Hiệp tập hợp hàng binh
các nước, chỉnh đốn thành đạo quân Vĩnh Tiêu mới. Bảy đạo quân của Vân Thường hiện
hai ở Quy Lạc, một ở Đông Lâm, một ở Bắc Mạc, ba đạo quân còn lại đều ở Vân
Thường. Thiên hạ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Hà Hiệp là chủ soái, lại rời khỏi
Vân Thường quá lâu, thực sự có chút nguy hiểm.
Nếu là trước đây, chắc chắn Phi Chiếu
Hành sẽ dâng lời với Hà Hiệp, nhưng từ sau lần vô cớ lo lắng không yên, Phi
Chiếu Hành trở nên cẩn trọng với tất cả mọi việc. Hắn đứng một bên suy nghĩ hồi
lâu, rồi đề nghị: “Sở Bắc Tiệp là một mầm họa, tuy hiện còn đang giấu mình,
nhưng không thể lơ là. Chắc chắn hắn vẫn đang ở Đông Lâm, hắn không có binh mã,
chúng ta chỉ cần cử nhiều binh mã càn quét, chắc chắn sẽ tìm ra tung tích hắn.
Hay tiểu Kính An vương cử mạt tướng hoặc cánh quân Cam Phượng của Thôi tướng
quân đến Đông Lâm, phối hợp vây bắt.”
Hà Hiệp im lặng, vẻ mặt không vui, hạ
giọng: “Tin này mới đến sáng nay, chắc ngươi chưa biết, Thôi Lâm Giám bị ám sát
rồi.”
“Hả?”
Thôi Lâm Giám là vị tướng mới được Hà
Hiệp cất nhắc, chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng vô cùng tinh nhanh tài cán, vì
cảm kích ơn tri ngộ của Hà Hiệp, nên trung thành hết mực. Cái chết của Thôi Lâm
Giám là một đòn nặng nề giáng xuống dự định sắp xếp thân tín trong quân, dần
khống chế quân quyền của Hà Hiệp.
“Ở ngay trong doanh trại, giữa đêm bị
người ta ám sát, đầu còn treo ngoài rèm trướng.”
Phi Chiếu Hành hỏi: “Không lẽ lại là Sở
Bắc Tiệp ra tay? Bây giờ cánh quân Cam Phượng mất chủ soái, phải lập tức cử một
vị tướng lĩnh tiếp quản.”
“Ngươi nói xem nên cử ai tiếp quản là
thích hợp nhất?”
Tất nhiên Phi Chiếu Hành sẽ không tiến
cử bản thân mình, bèn dâng lời: “Tuyển tướng cấp bách, rất khó chọn được người
thích hợp. Trong Vân Thường, đạo quân Vĩnh Thái của Kỳ Điền đại tướng quân ở
ngay gần Cam Túc, chi bằng nhập hai đạo quân làm một, tạm thời do Kỳ Điền đại
tướng quân quản lý?”
Hà Hiệp chậm rãi lắc đầu, hàng mày cau
lại: “Sở Bắc Tiệp có được bản lĩnh này, nhưng chưa chắc là hắn. Người không
biết về nội bộ quân Vân Thường, sẽ không chọn ra tay với Thôi Lâm Giám. Chỉ e
việc này không đơn giản như thế.”
Vốn thông minh, Phi Chiếu Hành lập tức
hiểu ý của Hà Hiệp. Một, Thôi Lâm Giám không phải là người Vân Thường; hai,
Thôi Lâm Giám cũng chẳng phải lão tướng trong quân, các đại tướng Vân Thường
đều dị nghị khi hắn được thống lĩnh đội quân Cam Phượng, Kỳ Điền là người oán
nhiều nhất.
Chẳng lẽ do tranh quyền đoạt lợi trong
quân, lại có người gan to bằng trời, dám ra tay ám sát thống lĩnh của một đạo
quân?
Phi Chiếu Hành thầm trách mình nói năng
không cẩn trọng, như thể đang nói đỡ cho Kỳ Điền nên vô cùng hối hận, nhanh
chóng quay lại chủ đề chính: “Liệu có nên cử thêm binh mã đi truy bắt Sở Bắc
Tiệp? Mạt tướng vẫn đang bận việc mà tiểu Kính An vương giao, e là nhất thời
không thể gác lại, hay cử cánh quân Vĩnh Thái của Kỳ Điền qua đó?”
Hà Hiệp gật đầu: “Cử hắn đi.” Đến trước
bàn, Hà Hiệp nâng bút viết quân lệnh, đóng soái ấn, rồi giao cho thị vệ, sau đó
mới hỏi Phi Chiếu Hành: “Việc vương miện làm đến đâu rồi?”
Phi Chiếu Hành bẩm báo: “Mạt tướng đã
tìm được một đội thợ, hai người Quy Lạc, một người hiện đang sai binh sĩ sang
Đông Lâm tìm. Họ đều là những vị đại sư, do thời buổi loạn lạc, nên trốn đi hết
cả, tìm được đều phải mất nhiều công sức. Về cơ bản đã tìm đủ đá quý các màu,
mạt tướng dự định dùng một viên đá lam bảo thượng hạng to nhất đặt ở chính
giữa, nhưng tạm thời mới tìm được một viên dùng cho mũ vương, còn mũ hậu...”
“Dùng trước cho mũ hậu.”
“Việc này...,” Phi Chiếu Hành đờ đẫn một
lúc.
“Dùng viên đá lam bảo đó cho mũ hậu
trước, mũ vương không vội, cứ từ từ tìm. Nhớ kỹ, tay nghề phải tinh xảo, nguyên
liệu thượng hạng, đặc biệt là mũ hậu.”
Phi Chiếu Hành nghi hoặc nhìn Hà Hiệp,
khuôn mặt tuấn tú như bao phủ lớp sương mù dày đặc khó tan, rõ ràng cả con
người Hà Hiệp đang đứng ngay trước mặt mà như cách thật xa. Phi Chiếu Hành chỉ
còn cách vâng vâng dạ dạ, rồi lui ra.
Phi Chiếu Hành trở về chỗ ở, thuộc hạ An
tướng quân lại hào hứng xuất hiện, rủ đi uống rượu.
An tướng quân cũng là lão tướng trong
quân Vân Thường. Sau khi Quý Thường Ninh chết, Phi Chiếu Hành tiếp quản đạo
quân Úy Bắc. Về việc này, Phi Chiếu Hành có kinh nghiệm hơn Đông Chước rất
nhiều, hắn hoặc công khai hoặc ngấm ngầm lôi kéo mấy vị tướng lĩnh trong quân
Úy Bắc, quan hệ với họ rất tốt. Thấy An tướng quân, Phi Chiếu Hành cười nói: “Lại
uống rượu ư? Tướng quân lập bao công lao, được tiểu Kính An vương ban thưởng
không ít, sao không mua lấy một trạch viện ở đây, chọn thêm mấy mỹ nữ về hưởng
phúc? Việc đó hứng thú hơn uống rượu rất nhiều.”
An tướng quân xua tay: “Ta chỉ thích
uống hai ngụm rượu ngon. Gối giáo chờ trời sáng, cũng không biết có thể sống
đến lúc nào. Nữ nhân một người là đủ, lấy thêm thê thiếp, sau này lại có mấy
quả phụ,” An tướng quân thở dài một tiếng, nói tiếp, “Hơn nữa nữ sắc cũng chẳng
phải điều gì hay ho. Tướng quân nhìn Sở Bắc Tiệp xem, vì một nữ nhân mà mai
danh ẩn tích, nghe nói gần đây lại xuất hiện, theo ta chỉ là lời đồn. Còn phò
mã của chúng ta...” Bỗng nghĩ đến việc Hà Hiệp ban lệnh cấm người dưới không
được gọi mình là “phò mã”, An tướng quân ngừng ngay câu chuyện.
Phi Chiếu Hành vô cớ giật mình, cười
hỏi: “Tiểu Kính An vương thì sao?”
An tướng quân lắc đầu, nói: “Tiểu Kính
An vương cũng thật nặng tình... Tiếc là công chúa của chúng ta mệnh bạc, khó
sinh mà qua đời, nếu còn sống đến ngày hôm nay, công chúa sẽ hưởng không hết
vinh hoa phú quý...”
Phi Chiếu Hành càng nghe càng cảm thấy
không ổn, sắc mặt dần thay đổi, trong lòng vừa nghiền ngẫm vừa hỏi: “Gần đây ta
phụng mệnh làm chiếc mũ hậu, còn đang không biết kích thước thế nào... Sau này
tiểu Kính An vương đăng cơ, e là vẫn cần tìm một tân hậu?”
Vốn là người thẳng thắn, An tướng quân
không để ý đến tâm tư của Phi Chiếu Hành, liên tục lắc đầu: “Lấy đâu ra tân
hậu? Phi tướng quân có thấy tiểu Kính An vương gần gũi nữ nhân không? Dù sau
này có lấy, theo ta nhiều nhất cũng chỉ là một thứ phi. Thế nên ta mới nói tiểu
Kính An vương đối với công chúa không tồi, nghe nói bên Vân Thường còn đang
trùng tu lăng mộ của công chúa! Thật là, mấy kẻ tiểu nhân ngấm ngầm phá hoại,
nói rằng phò mã đã hại chết công chúa, theo ta, với tình nghĩa phu thê của họ,
điều đó là hoàn toàn không thể.”
Phi Chiếu Hành nghe hết, bỗng thấy như
có một bàn tay vô hình đang tóm sạch những suy nghĩ vướng mắc bấy lâu nay trong
lòng, cả người đứng đờ tại chỗ.
Lúc này An tướng quân mới phát hiện có
điều gì không ổn: “Phi tướng quân sao thế?”
Phi Chiếu Hành đờ đẫn đáp: “Ta vừa mới
nhớ ra một việc gấp, phải đi xử lý ngay, hôm khác uống rượu vậy.” Dứt lời, hắn
đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, chặn đứng ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài.
Cơn lạnh thấu xương từ gan bàn chân dâng
lên.
Hà Hiệp muốn giết người.
Vì Diệu Thiên công chúa, Hà Hiệp muốn
báo thù cho Diệu Thiên công chúa.
Chẳng trách, bao nhiêu viên quan, Hà
Hiệp lại chọn Phi Chiếu Hành lo việc làm mũ hậu. Bên Vân Thường thì rầm rộ
trùng tu lăng mộ của công chúa, lại phong thanh rằng có người đang điều tra
những sai phạm của Phi Chiếu Hành... Quay đầu nhìn lại, đây thực là một tấm
lưới đã giăng sẵn chỉ chờ chụp xuống đầu, bắt con cá này.
Chỉ mấy ngày trước Phi Chiếu Hành còn mơ
màng đến tiền đồ phú quý, giờ tất cả chỉ còn là ảo ảnh. Hà Hiệp đã là người có
quyền lực nhất trong thiên hạ, muốn lấy mạng hắn, thật dễ như trở bàn tay.
Ngày đó đúng là Phi Chiếu Hành đã năm
lần bảy lượt khuyên Hà Hiệp trừ bỏ Diệu Thiên công chúa, nhưng đó cũng chỉ vì
thực lòng suy nghĩ cho quyền lực của Hà Hiệp. Hà Hiệp tự mình bức tử công chúa,
giờ hối hận khôn nguôi, muốn mang Phi Chiếu Hành ra giải hận.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vừa tức giận
vừa ủ ê buồn bã, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt lóe lên tia hung hãn, Phi Chiếu
Hành nghiến răng, lầm bẩm: “Không lẽ lão tử này lại chịu bó tay cho ngươi chém
giết? Thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy?”
Bất giác thấy lòng bàn tay đau nhói, hắn
cúi xuống nhìn, hóa ra móng tay đã cắm chặt vào thịt tự lúc nào.
Kế dùng dược liệu được tiến hành vô cùng
thuận lợi.
Phiên Lộc là người khỏe mạnh, Túy Cúc
lại chỉ dùng một lượng nhỏ, nên chưa đến hai, ba ngày sau, Phiên Lộc đã hoàn
toàn hồi phục, cũng là lúc được Túy Cúc giao cho nhiệm vụ mới: “Mau nghĩ cách
trộn thứ này vào quân lương.” Nói xong, nàng đưa cho Phiên Lộc bọc dược liệu
trong tay.
“Trộn thế nào? Quân lương đựng trong bao
tải đay, không lẽ bắt ta mở từng bao ra trộn thuốc? Nàng tưởng đám quan trông
coi quân lương là đồ ngốc chắc?”
“Ngươi mới là đồ ngốc, ai bắt ngươi phải
mở từng bao?” Túy Cúc lấy ít vụn thuốc làm mẫu, “Lấy một chút thuốc hòa vào
trong nước, sau đó đổ vào bao, thuốc chẳng ngấm vào gạo đó ư?”
Chủ ý này thật không tồi. Một bát nước
thuốc nhỏ ngấm vào bao, thần không biết, quỷ chẳng hay. Dù trong bao chỉ có một
ít gạo bị ngấm thuốc, nhưng trong quân xưa nay vẫn nấu cả bao gạo, chỉ cần nấu
cùng một nồi, thì lo gì họ không trúng kế?
Túy Cúc đưa bọc thuốc qua, Phiên Lộc
không nhận, trơ mặt hỏi: “Ta giúp nàng làm việc quan trọng thế này, nàng thưởng
gì cho ta?”
Túy Cúc khinh bỉ: “Không có ngươi, người
khác làm không được chắc? Một việc đơn giản như thế, vương gia có thể cho bất
cứ ai mạo nhận là thân tín của ngươi đi tuần một vòng kho quân lương là xong.
Chẳng qua ta thấy ngươi không có việc gì làm, nên tìm việc giúp người thôi.”
Phiên Lộc bất mãn hừ mấy tiếng, nhưng
vẫn nhận lấy bọc thuốc đi làm nhiệm vụ.
Mấy ngày sau, tin tức đã truyền đến.
Đầu tiên binh lính Vân Thường nghi có
bệnh dịch, nhưng các đại phu không tìm được nguyên nhân. Thế là quan trên cho
tìm đại phu có tiếng các vùng đến, sau đó chẩn đoán rằng, không phải bệnh dịch
mà e là môi trường sống không hợp.
“Bọn chúng cũng không ngu, ngay từ đầu
chúng đã nghi quân lương có vấn đề, nhưng kiểm tra đi kiểm tra lại, vẫn không
điều tra được điều gì. Bản thủ thành đã làm hết phận sự của mình, lập tức sai
người sao chép một bản độc vật của Thả Nhu đưa qua, cố ý chỉ rõ có những loại
độc dược không thể kiểm tra bằng kim bạc, mà phải dùng cây rong phơi khô nhúng
vào nước để kiểm nghiệm, nếu nước biến màu là có độc. Đám đại phu bên đó tha hồ
tất bật một phen.”
Những lời của Phiên Lộc khiến mọi người
đang ngồi trong phòng cười rộ lên.
Chỉ có Túy Cúc trừng mắt nói: “Sao ngươi
lại lừa người ta? Toàn làm những việc tốn công vô ích, nếu để chúng nghi ngờ
thì chẳng phải gây ra họa lớn hay sao?”
Sính Đình ngồi bên cạnh, nghe thế thì
khẽ nắm tay Túy Cúc, quay lại cười, giải thích: “Đúng là có loại độc này, Phiên
Lộc đâu có lừa người.”
Sở Bắc Tiệp cũng nói: “Chúng ta đang dự
định gặp vị tướng quân bên đó, nên phải để Phiên Lộc lấy lòng trước, có chút
giao tình cũng tốt.”
Túy Cúc giờ mới biết đã trách nhầm Phiên
Lộc, vốn định nhận lỗi, ngẩng lên thấy Phiên Lộc đang dương dương tự đắc nháy
mắt với mình, câu xin lỗi lại chui tọt vào bụng.
Mạc Nhiên hỏi: “Còn có tin tức gì khác
không?”
“Tin tốt thì rất nhiều, hình như cả ông
trời cũng đang giúp chúng ta.” Giờ Phiên Lộc phụ trách do thám tin tức nội bộ
Vân Thường, mọi người đều quây quanh hắn thành một vòng. Nhắc đến việc quân
trọng đại, Phiên Lộc mặt mày hớn hở, tinh thần thêm hăng hái, giọng đĩnh đạc: “Trước
tiên là việc Trấn Bắc vương ám sát Thôi Lâm Giám, Trấn Bắc vương dùng đao, mà
không dùng Thần uy bảo kiếm, chiêu này thực khiến người ta khâm phục.”
Sở Bắc Tiệp thẳng thắn: “Chọn Thôi Lâm
Giám hoàn toàn là công lao của Phiên thủ thành, không có Phiên thủ thành, bản
vương không thể tạo được cục diện ngày hôm nay.”
Phiên Lộc nghe câu này của Sở Bắc Tiệp,
biết Sở Bắc Tiệp đã đoán được khái quát tình hình. Lúc này Sở Bắc Tiệp cho
Phiên Lộc nói ra tình hình, cũng chỉ là để vị thủ thành Thả Nhu này nhanh chóng
ra nhập với đội quân của Mạc Nhiên và những người khác. Bất giác, Phiên Lộc cảm
kích nhìn qua Sở Bắc Tiệp, rồi nói tiếp: “Cái chết của Thôi Lâm Giám khiến Hà
Hiệp nghi ngờ Kỳ Điền. Hà Hiệp đang mưu đồ dùng những tướng lĩnh trẻ tuổi thay
thế đội ngũ lão tướng trong quân, việc này khiến các lão tướng Vân Thường vô
cùng oán thán, Thôi Lâm Giám cũng chính là một vị tướng trẻ mà Hà Hiệp đề bạt
lên cao nhất, lại không phải người Vân Thường.”
Mạc Nhiên nghe rất kỹ càng, bỗng nhiên
hỏi Phiên Lộc: “Ngươi còn có cả tai mắt ở thành đô Quy Lạc ư?”
Phiên Lộc cười ha ha, đáp: “Ta đâu có
được bản lĩnh để cài người bên cạnh Hà Hiệp? Nhưng muốn biết được điều này cũng
không khó. Vì Thôi Lâm Giám bị giết, đạo quân Cam Phượng mất người thống lĩnh,
Hà Hiệp không những không cử Kỳ Điền đang ở gần đó đến tiếp quản đạo quân Cam
Phượng mà lại cử hắn sang tận Đông Lâm để truy quét Trấn Bắc vương.” Vừa nói,
hắn vừa nhìn sang Sở Bắc Tiệp.
Túy Cúc cười khúc khích: “Tên Kỳ Điền đó
thật xui xẻo. Nay đạo quân Vĩnh Thái của hắn, kẻ nào kẻ nấy không còn chút sức
lực, mà lại không tìm được căn nguyên, sao có thể hành quân sang Đông Lâm? Làm
lỡ quân lệnh, chắc chắn Hà Hiệp sẽ không tha.” Dứt lời, thấy mọi người đều lặng
lẽ nhìn mình, Túy Cúc bất giác đỏ bừng mặt, hạ giọng hỏi: “Có phải Túy Cúc đã
nói sai điều gì không?”
Phiên Lộc đáp lời: “Chính vì nàng nói
đúng nên mọi người mới hết sức ngạc nhiên.”
Túy Cúc trợn trừng mắt, còn chưa kịp trả
miếng, Phiên Lộc đã nhìn sang Sính Đình, chắp tay cảm thán: “Bạch cô nương danh
bất hư truyền, khâm phục, khâm phục.”
Sính Đình nói: “Thủ thành đại nhân quá
khen, kế nhận biết thời cơ, phát triển ưu thế, lấy yếu thắng mạnh này hoàn toàn
do vương gia nghĩ ra, không có chút công lao nào của Sính Đình.”
Phiên Lộc lắc đầu: “Cũng không thể nói
như thế, không có Bạch cô nương, ai sẽ phối ra loại thảo dược tuyệt diệu kia?”
Túy Cúc suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng
hiểu ra, khi Sở Bắc Tiệp nghĩ ra kế sách dùng thảo dược là đã có ý định ly gián
Hà Hiệp và Kỳ Điền. Ám sát, phối thuốc, dùng thuốc, để Phiên Lộc lôi kéo Kỳ
Điền... là một chuỗi những việc có liên quan đến nhau. Túy Cúc khẽ thổi phù một
cái, lẩm bẩm: “Nói đến đánh trận, nam nhân các vị đều có sở trường dùng tâm kế,
bất kỳ việc gì cũng suy nghĩ tính toán thật kín kẽ.” Bỗng nghĩ tới Bạch quân sư
đang ngồi bên cạnh, Túy Cúc lắc đầu lè lưỡi, làm mặt quỷ với Sính Đình.
Hoắc Vũ Nam gần đây cũng hào hứng ngồi
nghe mọi người luận đàm việc quân, hôm nay còn hỏi: “Theo tình hình hiện nay,
mục tiêu làm dao động lòng quân Vân Thường của vương gia đã sắp đạt được, liệu
vương gia đã nên ra mặt lôi kéo Kỳ Điền chưa?”
Sính Đình suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thời cơ
chưa chín muồi, đại tướng trong quân sẽ không dễ dàng phản bội...”
“Bản vương cũng thấy thời cơ chưa chín
muồi, Kỳ Điền sẽ không lập tức phản bội Hà Hiệp.” Sở Bắc Tiệp quay sang Sính
Đình, nở nụ cười anh tuấn khí phách mê hoặc lòng người, rồi chuyển chủ đề, “Nhưng
chiến sự khẩn cấp, bản vương vẫn dự định sẽ lập tức đi gặp Kỳ Điền.”
“Vương gia?”
“Thời cơ chưa chín muồi, thì phải thúc
cho nó chín.”