Cô phương bất tự thưởng (Tập 2) - Chương 45 - Phần 1

Chương 45

Thật ấm áp.

Ai đã từng trải qua gió tuyết ở sơn mạch
Tùng Sâm, qua đêm nơi đá băng đất lạnh mới có thể thực sự cảm thán trước sự ấm
áp trong chiếc chăn bông dày sụ.

Xương gãy đau nhức đến co giật, người
hôn mê đến mấy cũng phải tỉnh dậy.

Mở choàng mắt, Túy Cúc không kìm nổi mà
đưa tay chạm vào vết thương. Có người đã quấn qua loa chỗ gãy giúp nàng, dưới
lớp vải băng bó thoảng mùi thảo dược.

Nhưng vẫn có cái gì là lạ, nàng cau mày
nghĩ một lúc, lại thò tay vào trong chăn, chạm phải làn da trơn mềm của chính
mình.

“A...” Túy Cúc thất kinh, xấu hổ rụt
tay.

“Ha ha.” Từ góc tối của căn phòng bỗng
vang lên giọng cười giễu cợt của một nam nhân.

Túy Cúc trừng mắt: “Y phục của ta đâu?”

“Ở trong đất tuyết.”

Đúng rồi, đất tuyết, Dương Phượng, cứu
viện...

Sính Đình...

Chết rồi, Sính Đình!

Nàng vội vã sờ lên tóc, bên trên không
có thứ gì.

“Trâm dạ minh châu của ta?” Túy Cúc lo
lắng hỏi.

“Ở trong đất tuyết. Khó khăn lắm ta mới
tìm thấy thi thể của một nữ nhân, rồi cài cây trâm vào đó. Có điều, chắc đến
một nửa người đã vào bụng sói.”

“Bao lâu rồi?”

“Cái gì bao lâu rồi?”

Trong lòng lo lắng cho Sính Đình, Túy
Cúc hỏi dồn dập: “Từ lúc ngươi đuổi ta vào đàn sói cách bây giờ bao lâu rồi?
Nửa ngày? Hay một ngày? Ta phải làm thế nào mới tìm lại được y phục và cây trâm
của ta ngươi bỏ trong tuyết? Nhất định ta phải tìm cho bằng được!”

“Nửa tháng.”

“Cái gì?” Túy Cúc nhìn về phía góc phòng
vẻ không thể tin.

Phiên Lộc bước ra khỏi bóng tối, tay vẫn
nghịch cây cung tinh xảo, nhếch môi: “Tuyết trên đường đã tan cả rồi. Ngươi đã
ngủ được nửa tháng.”

Như bị ai đâm thẳng vào ngực, suýt chút
nữa ngạt thở, Túy Cúc lắc đầu, nói: “Không thể nào, không thể nào!”

Ba ngày, Sính Đình nói sẽ đợi ba ngày.

Sính Đình đang ở trên núi đá trong sơn
mạch Tùng Sâm với mạch tượng đã loạn.

“Bản lĩnh la lối của ngươi, ta đã lĩnh
giáo đủ rồi. Nếu không làm ngươi hôn mê, sao mang ngươi đi được?”

“Ngươi...”

Hắn ngắt lời, hỏi: “Ta cứu mạng ngươi,
sao còn không đa tạ?”

Túy Cúc giận dữ nhìn người trước mặt, im
lặng một lúc lâu, bỗng nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Ngươi là đồ khốn! Tên
trời đánh! Kẻ đáng chết! Sao ngươi hại ta? Rồi lại cứu ta? Ta phải giết ngươi!
Giết ngươi!”

Mắng mỏ hết hơn nửa canh giờ, sức cùng
lực kiệt, nàng thở hổn hển, vết thương trên đùi lại đau dữ dội, nên đành phải
dừng lại, ôm chăn nằm trên giường thở dốc.

Nhưng da mặt tên Phiên Lộc không biết
được làm bằng gì, dù Túy Cúc có nói khó nghe đến đâu, hắn vẫn thờ ơ đứng đó,
mặc cho lời mắng mỏ chui lọt vào tai. Chỉ đến khi Túy Cúc dừng lại, hắn mới
hỏi: “Ngươi mắng đủ chưa?”

“Chưa đủ!” Nỗi bi phẫn trong lòng Túy
Cúc sao có thể mắng mà hết được? Nàng ngẩng phắt đầu, lại nghiến răng nghiến
lợi lôi hếtnhững câu chửi khắp tứ quốc ra mà mắng thành bài bản.

Phiên Lộc nghe mãi, nghe mãi, khẽ mỉm
cười, khoanh tay đứng bên tường nhìn. Túy Cúc càng hận, hít một hơi thật sâu,
càng mắng càng hăng.

Vừa cười vừa nghe một hồi, bỗng Phiên
Lộc không cười nữa, sắc mặt sa sầm, nói: “Đủ rồi, ngươi còn nói thêm một câu
nào nữa, ta sẽ kéo chăn của ngươi ra.”

“Ngươi...,” Túy Cúc khựng lại, im bặt.

Vốn không sợ chết, nhưng lúc này đang
chẳng mảnh vải che thân dưới chăn, nếu bị hắn kéo chăn ra nhìn cho hết, đến lúc
chết nàng còn mặt mũi nào mà gặp ma? Nữ nhân khắp thiên hạ, có mấy người không
sợ sự uy hiếp này?

Thấy nàng như vậy, Phiên Lộc nở nụ cười
vô cùng tà ý.

Im lặng một lúc, Túy Cúc như dịu đi,
lạnh lùng: “Ta không cần ngươi cứu mạng, hãy giết ta đi.” Qua cơn tức giận, nỗi
ai oán dâng lên, nàng co người trong chăn, quay đi chỗ khác.

Nghĩ đến Sính Đình ở trên núi tuyết nửa
tháng nay, có khi đã chẳng còn trên thế gian, nước mắt Túy Cúc lại trào ra.

Nhưng trong lòng nàng lại có chút hy
vọng, nghĩ tên xấu xa này tưởng nàng là Bạch Sính Đình, vậy cũng bớt được một
bọn người tìm cách hãm hại Sính Đình trên sơn mạch Tùng Sâm. Biết đâu ông trời
đoái thương, cho Sính Đình một con đường sống.

Nghĩ như vậy, nàng những mong được chắp
thêm đôi cánh bay đến sơn mạch Tùng Sâm để xem xem. Nhưng, bộ dạng nàng lúc này
có thể đi được đâu?

Tuyệt đối không thể để tên ác nhân trước
mặt biết được bí mật ấy.

Nước mắt như chuỗi hạt trân châu bị đứt,
lăn dài trên má.

Phiên Lộc thấy nàng co rúm một góc, nhỏ
bé trên giường, bờ vai run run, chắc là đang khóc thì cũng chẳng thèm để ý. Hắn
quay đi, một lúc sau, bê bát cơm trở lại.

“Ăn chút gì đã.”

Túy Cúc đâu nghĩ đến chuyện ăn, đang hận
hắn như thế nên cắn răng chẳng thèm lên tiếng.

Thấy nàng vẫn nằm im, thừa biết nàng
đang nghĩ gì, Phiên Lộc lạnh lùng: “Không phải ta đang cầu xin ngươi, mà là
đang ra mệnh lệnh cho ngươi. Ngoan ngoãn mà ăn, để ta ra tay, đừng trách ta
không thương hoa tiếc ngọc.”

Cảm giác thấy cái chăn bông đang đắp
trên người đang bị kéo ra, Túy Cúc sợ hãi, vội vàng ngồi dậy, túm chặt cái
chăn, vừa hoảng hốt vừa giận dữ: “Ngươi... ngươi định thế nào?”

Khóe môi Phiên Lộc lại nhếch lên một nụ
cười, ánh mắt vô cùng hung hãn: “Vất vả lắm ta mới cứu được ngươi về đây, trên
đường ngày nào cũng phải bón nước cháo cho ngươi ăn, không biết đã tốn bao
nhiêu công sức. Nếu ngươi định tìm đến cái chết, hãy để ta đòi lại chút công
sức đã.”

Hắn giơ tay ra, Túy Cúc vội vàng co rúm
lại trên giường, ánh mắt khiếp sợ.

Cố ý dọa nàng, tay Phiên Lộc giơ ra đến
nửa chừng thì dừng lại, khoanh trước ngực, uể oải dựa lưng vào tường, hất hàm
về phía cơm canh đặt bên giường: “Ăn sạch cho ta.”

Đôi mắt sáng hằn những tia máu, Túy Cúc
giận dữ trừng trừng nhìn người bên cạnh. Thấy hắn lại có vẻ sắp ra tay đến nơi,
nàng đành miễn cưỡng bưng bát cơm lên, và vài hạt.

Túy Cúc đã chịu đủ đói khát trên núi
tuyết, sau khi hôn mê chỉ uống toàn nước cháo, trong lòng tuy buồn rầu oán hận,
nhưng ăn một hai miếng, bụng đã sôi lên sùng sục, càng ăn càng thấy ngon.

Cuối cùng, không những nàng ăn hết một
bát cơm, mà còn ăn sạch cả hai đĩa thức ăn.

Buông bát đũa, ngẩng đầu lên, mới phát
hiện tên ác nhân đó vẫn đứng quan sát mình ăn, Túy Cúc bất giác trừng mắt nhìn
hắn.

Sợ Phiên Lộc kéo chăn ra, nàng chỉ biết
trừng mắt nhìn, mà không dám nói thêm một tiếng.

“Ngươi vẫn thường trừng mắt nhìn Trấn
Bắc vương thế này sao?” Phiên Lộc bỗng hỏi.

Túy Cúc sững người, chợt nhớ đến việc
hắn vẫn tưởng mình là Bạch Sính Đình, tất nhiên nàng sẽ chẳng trả lời câu hỏi
này của Phiên Lộc, chỉ mím môi đáp: “Không liên quan đến ngươi.”

Phiên Lộc không lên tiếng, lặng lẽ nhìn
Túy Cúc.

Ánh mắt hắn vừa to gan vừa vô lễ, Túy
Cúc đã cuộn mình trong chăn, nhưng vẫn có cảm giác cả người không mảnh vải che
thân đang bị người ta nhìn trộm. Nàng cố gắng chịu đựng, đến lúc không thể chịu
thêm bèn nhìn thẳng vào mắt Phiên Lộc, gằn giọng hỏi: “Ngươi nhìn gì?”

Phiên Lộc không trả lời, vẫn tiếp tục
nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Người ta đồn rằng ngươi không đẹp, nhưng ta
thấy đâu phải vậy.”

Trong lòng vô cùng sợ hãi, Túy Cúc cảnh
giác nhìn hắn, mười đầu ngón tay túm chăn càng chặt.

Hai người không ai lên tiếng, bầu không
khí bỗng chốc cô đặc khiến người ta khó thở.

Phiên Lộc cũng chẳng rời bước, cứ lặng
lẽ nhìn Túy Cúc.

Túy Cúc thấy ánh mắt hắn còn đáng sợ hơn
bầy sói, khắp người nổi gai ốc, cảm giác sống lưng như đang chạm phải vật gì
rất cứng, hóa ra nàng đã lùi tít tới góc giường, áp lưng vào tường.

“Đây là đâu?” Túy Cúc hỏi.

Phiên Lộc nhếch môi, không đáp.

Túy Cúc phẫn nộ: “Ngươi cười cái gì?”

Phiên Lộc nói: “Ta đang đánh cuộc với
mình, trong vòng một tuần hương, ngươi sẽ nói chuyện với ta, quả nhiên là vậy.”
Hắn nở nụ cười gian tà để hở hàm răng trắng bóng.

“Ngươi sợ ta?”

“Hừ, nghĩ hay lắm.”

Lời chưa nói hết, Phiên Lộc đã lao tới
như con mãnh thú.

“A!” Túy Cúc kêu lên thất thanh, bị một
lực rất mạnh ép vào tường không thể cử động.

Hàng mi khẽ mở, ngay trước mắt nàng,
khuôn mặt Phiên Lộc gần trong gang tấc.

“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”

“Nhìn bộ dạng ngươi, rõ ràng là chưa
biết sự đời.” Phiên Lộc không hề nể nang, túm chặt cằm nàng. “Theo Sở Bắc Tiệp
bao lâu như thế, chẳng lẽ hắn lại chưa từng chạm vào người ngươi?”

Túy Cúc từ nhỏ đã theo sư phụ, được sư
phụ yêu chiều, ra vào đâu đâu cũng được danh tiếng “đệ tử thần y” che chở, ngay
cả người trong vương tộc Đông Lâm còn đối xử với nàng vô cùng quy củ, đâu có
chuyện bị tên nam nhân uy hiếp ở cự ly gần thế này.

Hơi thở nóng rẫy của Phiên Lộc phả vào
mặt còn đáng sợ hơn cả khi nàng bị ném vào giữa bầy sói. Túy Cúc vừa sợ hãi vừa
xấu hổ, vội nói: “Tránh ra! Ngươi mau tránh ra!”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Bạch Sính Đình, ta là Bạch Sính Đình!”

“Bạch Sính Đình?” Phiên Lộc hừ một
tiếng, thả nàng ra, bước xuống giường.

Túy Cúc như được cải tử hoàn sinh, thở
phào nhẹ nhõm, người càng áp sát vào tường.

Xuất thân mật thám, là người nhạy bén,
Phiên Lộc rất biết quan sát sắc mặt người khác, đánh giá tình hình quân địch.
Đã đến lúc này, liệu còn điều gì chưa rõ?

Nữ nhân này không phải Bạch Sính Đình.

Dù vì bất cứ lý do gì mà cài lên đầu cây
trâm dạ minh châu, nữ nhân này cũng không phải là Bạch Sính Đình.

Biết Bạch Sính Đình đã chết, trong lúc
vui mừng, thừa tướng đã lập tức thăng quan cho hắn, phong hắn làm thủ thành của
thành Thả Nhu.

Hắn bất chấp tội chết, giở trò lừa gạt,
khai man về cái chết của Bạch Sính Đình, còn tưởng đã kiếm được hàng hiếm giá
cao.

Kết quả lại là một trò cười.

Trong đầu Phiên Lộc quay cuồng bao ý
nghĩ, đuôi mắt quét qua nữ nhân đang cảnh giác nhìn mình.

Nữ nhân này không phải Bạch Sính Đình,
cũng có nghĩa là chẳng còn chút giá trị nào.

Hơn nữa, nếu để thừa tướng biết được sự
việc này, hắn chỉ có một con đường chết.

Giết người diệt khẩu?

Tay Phiên Lộc chậm rãi tiến về phía cây
nỏ đặt trên bàn. Khi chạm phải tay cầm quấn gân bò quen thuộc, hắn bỗng dừng
lại.

Giết nàng ta thì có tác dụng gì? Nếu
Bạch Sính Đình một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời, thì dù có giết nữ
nhân này, sự thật vẫn bị phơi bày.

Phiên Lộc quay lại, ánh mắt dán vào nữ
nhân trên giường đang nhìn mình thù địch.

Đôi mắt to đen, mái tóc dày mượt, làn
môi quật cường.

Hôm đó thần xui quỷ khiến thế nào mà
mình lại cứu nàng ta?

Ngoài việc tưởng nữ nhân kia là hàng
hiếm giá cao, nàng ta còn điều gì đáng để mình bất chấp nguy hiểm, liều mạng
cướp ra khỏi miệng sói?

Hắn nhìn nàng, một lúc lâu mới nói: “Nơi
này là Thả Nhu, một thành nhỏ của Vân Thường.”

Hắn nhìn Túy Cúc, khóe miệng lại nhếch
lên nụ cười tà ý chỉ mình hắn có: “Ta vừa tiếp quản chức quan thủ thành của
thành này, là chức quan to nhất ở đây. Nếu ngươi muốn chạy, ta sẽ bắt lại ngươi
như bắt một con thỏ.”

Dừng lại giây lát, hắn bồi thêm một câu:
“Sau đó, lột trần ngươi như lột da thỏ, treo trên tường thành.”

Dương Phượng ngồi trên giường uống
thuốc, đầu hơi tựa vào thành giường. Tâm bệnh đã hết, nàng cảm thấy cả người dễ
chịu. Trong lòng vẫn lo cho Sính Đình, Dương Phượng bèn gọi thị nữ lại.

Thị nữ e dè: “Phu nhân, thượng tướng
quân đã nói, Bạch cô nương đang nghỉ trong khách phòng[1]
cuối hành lang, khi nào đại phu bắt mạch và viết xong đơn thuốc, thượng tướng
quân sẽ qua với phu nhân. Bạch cô nương đã có người chăm sóc, phu nhân hãy lo
dưỡng bệnh.”

[1] Khách phòng là phòng được chuẩn bị
cho khách nghỉ ngơi.

Dương Phượng ngồi dậy, thò chân xuống
tìm giày: “Ngươi đừng sợ thượng tướng quân, có ta ở đây. Ngươi yên tâm, ta
không cậy khỏe, chỉ qua đó nhìn một lát rồi quay về nằm. Lúc nãy mới chạm mặt,
ta chưa được nhìn kỹ Sính Đình. Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây đỡ ta.”

Thị nữ sợ Tắc Doãn giận, thấy bộ dạng
của Dương Phượng như thế thì cũng sợ chọc giận nàng, khó cả đôi đường. Cuối
cùng, a hoàn đấy đành đỡ Dương Phượng, rồi gọi thêm một người nữa, hai người
dìu phu nhân đi.

Thị nữ cầu xin: “Có thật là phu nhân chỉ
sang nhìn thôi không? Nếu thượng tướng quân trách tội, tốt xấu gì phu nhân cũng
phải nói đỡ một lời cho nô tỳ.”

“Ta biết rồi,” Dương Phượng bật cười, “Các
ngươi thông minh thật. Sợ thượng tướng quân mà không sợ ta?” Hai tay đặt trên
vai hai thị nữ, nàng từng bước rời phòng.

Ba người vừa bước tới hành lang, đúng
lúc Tắc Doãn và đại phu ra khỏi khách phòng. Ngẩng lên thấy Dương Phượng, Tắc
Doãn vẻ mặt sa sầm, bước nhanh qua, hai tay bế lấy nàng, giọng trách móc: “Bảo
nàng nằm im một chỗ, sao đã xuống giường rồi? Sính Đình ở đây, muốn gặp lúc nào
chẳng được?”

Hai thị nữ thấy ánh mắt lạnh lùng của
Tắc Doãn quét tới, sợ hãi quá lùi về sau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3