Ấn tượng sai lầm - Chương 57 (Hết)

Chương 57

Ông Nakamura thức dậy vào lúc vừa qua 6 giờ, khi ông ta nghĩ mình nghe thấy
tiếng một chiếc cánh cửa được đóng lại. Ông
ta nghĩ về những chuyện đã xảy ra tối hôm trước, và cố thuyết phục mình rằng đó
không phải là một giấc mơ.

Ông ta thả chân xuống thảm,
tìm đôi dép lê và chiếc áo khoác mỏng bên cạnh giường. Ông ta xỏ chân vào dép
lê, khoác chiếc áo lên mình và đi về phía đuôi giường, nơi trước khi đi ngủ ông
ta đã để chiếc áo xmôckinh, áo sơ mi và những quần áo khác trên một chiếc ghế.
Ông ta đã định thức dậy để đóng gói hành lý trước khi rời đi, nhưng không thấy
ở đó nữa. Ông ta cố nhớ lại xem mình có cất vào vali không. Ông ta mở vali ra
và thấy chiếc áo sơ mi đã được giặt là và được gấp lại, còn chiếc áo xmôckinh
đã được là ủi và được treo vào chiếc móc dành riêng để treo complê.

Ông ta bước vào phòng tắm và
thấy chiếc bồn tắm lớn đã được lấy đầy nước. Ông ta cho tay vào nước: ấm nhưng
không nóng. Rồi ông ta nhớ lại là đã nghe thấy tiếng cửa phòng mình được khép
lại. Rõ ràng là vừa đủ gây tiếng động để đánh thức ông ta nhưng không làm ảnh
hưởng đến người khác. Ông ta cởi chiếc áo ngủ ra và bước vào bồn.

Anna bước ra khỏi phòng tắm
và bắt đầu mặc quần áo. Cô đang đeo chiếc đồng hồ của Tina vào thì thấy một
chiếc phong bì trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. Có lẽ Andrews đã đưa nó tới
phòng cô trong khi cô đang tắm? Cô biết chắc chắn là nó không có ở đó khi cô
thức dậy. Trên chiếc phong bì có đề chữ Anna, kiểu chữ mạnh mẽ của Arabella.

Cô ngồi xuống đuôi giường và
bóc chiếc phong bì ra.

Lâu đài Wentworth

Ngày 26 tháng Chín năm 2001

Anna vô cùng yêu quý,

Nữ hoàng Elizabeth đệ nhất
tặng thưởng vàng bạc và châu báu cho một vị tổ tiên của tôi vì lòng dũng cảm và
những chiến công của ngài. Vì vậy sẽ hợp lý khi mà sau khi cô đã cứu vãn danh
dự…

Anna bật cười vì lối nói là
lạ trong thư, khiến cho hai tờ giấy rơi ra khỏi phong bì. Anna cúi xuống nhặt
lên. Tờ thứ nhất là một tấm séc ghi tên người lĩnh là Anna có trị giá một triệu
bảng. Tờ thứ hai…

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tạiwww.gacsach.com- gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Sau khi Nakamura mặc quần áo
xong, ông ta cầm chiếc điện thoại di động từ chiếc bàn con bên cạnh giường lên
và bấm một số để gọi về Tokyo.
Ông ta chỉ thị cho giám đốc tài chính chuyển bốn lăm triệu đôla bằng hình thức
chuyển tiền điện tử vào tài khoản của ông ta tại London. Ông ta không cần phải báo cho các
luật sư của mình biết, bởi vì ông ta đã yêu cầu họ chuyển toàn bộ khoản tiền đó
tới ngân hàng Coutts & Co, nơi gia đình Wentworth vẫn gửi gắm tiền bạc của
mình trong suốt hai thế kỷ qua.

Trước khi rời khỏi phòng để
xuống ăn sáng, ông Nakamura dừng lại một lát trước bức chân dung của Wellington. Ông ta khẽ
cúi chào ngài Công tước Thép, và cảm thấy rằng chắc chắn ngài Công tước đã rất
thích thú với cuộc giao tranh nhỏ tối hôm qua.

Trong lúc bước xuống những
bậc cầu thang bằng đá hoa cương, ông ta trông thấy Andrews trong đại sảnh.
Andrews đang chỉ đạo việc vận chuyển chiếc thùng màu đỏ, trong đó đựng bức
tranh Van Gogh đã được lắp vào khung tranh gốc. Người phụ việc của Andrews dựng
chiếc thùng cạnh cửa trước để có thể đưa nó lên xe của Nakamura ngay khi tài xế
riêng của Nakamura xuất hiện.

Arabella bước vội ra khỏi
phòng ăn sáng khi vị khách của bà xuống đến bậc cầu thang cuối cùng.

“Chúc một buổi sáng tốt lành,
ngài Nakamura”, bà nói. “Tôi hy vọng rằng, bất chấp những chuyện đã xảy ra,
ngài vẫn ngon giấc”.

“Ồ, vâng, xin cảm ơn Phu
nhân”, ông ta đáp lời, vừa lúc Anna khập khiễng bước xuống sau lưng ông ta.

“Tôi không biết phải cảm ơn
Phu nhân như thế nào”, Anna nói.

“Sotheby chắc chắn sẽ bắt tôi
phải trả tiền phí cao hơn nhiều”, Arabella nói mà không giải thích gì thêm.

“Và tôi biết rằng Tina –”
Anna bắt đầu, vừa lúc đó có một tiếng gõ dứt khoát ở cửa trước. Nakamura dừng
lại, và Andrews bước qua sảnh về phía cửa.

“Có lẽ là tài xế của tôi”,
ông ta nói khi người quản gia mở chiếc cánh cửa sồi ra.

“Xin chào ngài”, Andrews nói.

Arabella quay người lại và
mỉm cười với vị khách không mời.

“Chào anh, Jack”, bà nói.
“Tôi không biết là anh sẽ tới ăn sáng cùng chúng tôi. Anh vừa từ Mỹ qua à, hay
đêm qua anh ngủ ở chỗ đồn cảnh sát địa phương?”

“Không, thưa Phu nhân, tôi
không ghé qua đồn cảnh sát ấy, nhưng tôi nghe nói nhẽ ra phu nhân phải vào đó
ngủ đêm qua”, Jack trả lời, kèm theo một nụ cười nhăn nhở.

“Xin chào, người hùng của
tôi”, Anna nói và hôn lên má Jack. “Anh vừa kịp tới để cứu chúng tôi”.

“Không công bằng”, Arabella
nói chen vào, “bởi vì chính Jack là người đã báo với cảnh sát địa phương”.

Anna mỉm cười. Cô quay sang
Nakamura và nói, “Đây là bạn của tôi, Jack Fitzgerald Delaney”.

“Chắc chắn tên thánh là
John”, ông Nakamura nói khi bắt tay với Jack.

“Chính xác, thưa ngài”.

“Cái tên do một bà mẹ người
Ailen lựa chọn, và có lẽ anh sinh ngày 20 hai tháng Mười, năm 1963?”

“Hoàn toàn chính xác”, Jack
thú nhận.

“Kỳ lạ thật”, Arabella nói và
dẫn các vị khách sang phòng ăn sáng, và Anna giải thích với Jack lý do tại sao
chân cô lại bị băng bó.

Arabella mời Nakamura ngồi
bên phải mình. Bà ra hiệu cho Jack và nói, “Lại ngồi bên trái tôi, chàng trai.
Còn một vài câu hỏi mà tôi muốn có câu trả lời”. Jack nhìn món cật nướng khi
anh cầm dao và dĩa lên. “Và anh đừng mơ đến thức ăn”, Arabella nói thêm, “trước
khi giải thích tại sao tôi lại không được lên mặt báo sau những nỗ lực dũng cảm
của mình đêm qua”.

“Tôi không hiểu Phu nhân nói
gì”, Jack nói, lúc đó Andrews đang rót cho anh một cốc cà phê.

“Này, đừng có thế”, Arabella
nói. “Chẳng trách gì mà nhiều người tin vào các giả thuyết về đủ thứ âm mưu và
sự che đậy của cảnh sát. Cố lên một chút đi, Jack”.

“Khi tôi hỏi các đồng nghiệp
của mình ở MI5 lúc sáng nay”, Jack trả lời rồi đặt dao và dĩa xuống bàn, “họ có
thể cam đoan với tôi rằng trong hai mươi bốn giờ qua, không có tên khủng bố nào
đột nhập vào đất nước này”.

“Nói một cách khác, ả kia đã
trốn thoát”, Anna nói.

“Không hẳn là như thế”, Jack
nói, “nhưng tôi có thể nói rằng một phụ nữ cao khoảng năm bộ, nặng khoảng 100
pao, có một vết thương do súng săn gây ra, đã ngủ qua đêm tại nhà lao
Belmarsh”.

“Nơi mà ả có thể trốn thoát
dễ dàng”, Arabella nói.

“Tôi có thể cam đoan với Phu
nhân rằng không kẻ nào có thể trốn thoát khỏi nhà lao Belmarsh”.

“Nhưng cuối cùng họ sẽ dẫn độ
ả sang Bucharest”.

“Không thể có chuyện đó”,
Jack nói, “bởi vì không có hồ sơ nào cho thấy cô ta từng vào nước Anh, và sẽ
không có ai tìm kiếm một phụ nữ ở nhà lao đặc biệt đó”.

“Nếu đúng là như vậy, tôi sẽ
cho phép anh ăn một chút nấm”.

Jack cầm dao và dĩa lên.

“Một món mà tôi đánh giá rất
cao”, ông Nakamura nói và đứng dậy, “nhưng tôi e là tôi phải tạm biệt bà, Phu
nhân Arabella ạ, nếu tôi muốn kịp giờ cho cuộc hẹn của mình”.

Jack đặt dao và dĩa xuống lần
thứ hai, khi mọi người đều đứng lên tiễn ông Nakamura ra đại sảnh.

“Tôi nghĩ”, ông Nakamura vừa
nói vừa quay sang Arabella, “rằng cụm từ đáng ghi nhớ sẽ mô tả một cách thích
hợp chuyến đi ngắn ngủi của tôi tới Lâu đài Wentworth”. Ông ta mỉm cười, trước
khi nhìn bức chân dung của Catherine lần cuối. “Hãy giúp tôi nếu tôi nói sai
nhé, Phu nhân”, ông ta tiếp tục, “nhưng đó có phải là chuỗi hạt mà bà đã đeo
trong bữa tiệc tối qua không?”

“Chính là chuỗi hạt ấy”,
Arabella mỉm cười và trả lời. “Phu nhân là một nữ diễn viên, ngày nay có thể
gọi là một vũ nữ, vì vậy chỉ có Chúa mới biết ai trong số những người hâm mộ
của Phu nhân đã tặng cho bà chuỗi hạt này. Nhưng tôi không phàn nàn gì về điều
đó, bởi vì tất nhiên nhờ có bà mà tôi được hưởng chuỗi hạt ấy”.

“Thế còn khuyên tai”, Anna
nói.

“Khuyên tai, thật đáng buồn”,
Arabella nói và sờ lên dái tai phải của mình.

“Khuyên tai”, Jack lặp lại và
nhìn lên bức tranh. “Tôi ngu quá”, anh nói thêm. “Nó ở ngay trước mặt tôi, thế
mà tôi không nhìn ra”.

“Và cái gì ở ngay trước mặt
anh mà anh không nhìn ra?” Anna hỏi.

“Leapman đã viết lên mặt sau
tấm ảnh chụp cảnh Fenston đang bắt tay với Tổng thống Bush rằng: “Đây là tất cả
những bằng chứng mà anh cần”“.

“Tất cả những bằng chứng mà
anh cần cho chuyện gì?” Arabella hỏi.

“Để chứng minh chính Fenston
là người đã sát hại chị gái Phu nhân”, Jack đáp.

“Tôi không nhìn thấy mối quan
hệ giữa Phu nhân Wentworth với Tổng thống Mỹ”, Arabella nói.

“Đó cũng chính là sai lầm mà
tôi đã mắc phải”, Jack nói. “Không phải là mối quan hệ giữa Phu nhân Wentworth
với ngài Bush, mà là giữa Phu nhân Wentworth với Fenston. Và đầu mối luôn ở
ngay trước mặt chúng ta”.

Mọi người đều nhìn lên bức chân
dung do chính Gainsborough vẽ.

Sau một lúc yên lặng, Anna là
người đầu tiên lên tiếng.

“Cả hai đều đeo cùng một
chiếc khuyên tai”, cô trầm giọng nói. “Tôi cũng hoàn toàn không để ý đến chuyện
đó. Tôi thậm chí còn thấy Fenston đeo chiếc khuyên tai đó vào hôm ông ta sa
thải tôi, nhưng tôi đã không tìm ra mối quan hệ ấy”.

“Leapman ngay lập tức nhận ra
tầm quan trọng của nó”, Jack nói và gần như xoa hai tay vào nhau. “Ông ta đã
nhận thấy rằng đây là một bằng chứng quan trọng mà chúng ta cần để kết tội
Fenston”.

Andrews húng hắng ho.

“Ông nói đúng, Andrews”,
Arabella nói. “Chúng ta không nên giữ ngài Nakamura lâu hơn nữa. Người đàn ông
tội nghiệp này đã phải chịu đựng quá nhiều mối quan hệ gia đình trong một
ngày”.

“Quả là thế thật”, ông
Nakamura nói. “Tuy nhiên, tôi xin được chúc mừng anh Delaney vì phát hiện này
của anh”.

“Chậm, nhưng cuối cùng thì
cũng tới đích”, Anna nói và cầm lấy tay Jack.

Ông Nakamura mỉm cười khi
Arabella tiễn ông ta xuống chỗ chiếc xe hơi đang đợi, trong khi Jack và Anna
đứng chờ trên bậc thềm cao nhất.

“Giỏi đấy, Người Rình rập.
Tôi đồng ý với ông Nakamura, rằng đó không phải là một phát hiện tồi”.

Jack mỉm cười và quay sang
nhìn Anna. “Thế còn những nỗ lực của cô thì sao? Cô đã phát hiện ra tại sao
Tina...”

“Tôi cứ tưởng anh sẽ không bao
giờ hỏi”, Anna nói, “cho dù tôi phải thú nhận rằng chính tôi cũng bỏ qua rất
nhiều đầu mối hiển nhiên, mà ngay cả một người nghiệp dư cũng có thể nhìn
thấy”.

“Ví dụ?” Jack hỏi.

“Một cô gái hâm mộ đội 49ers
và đội Lakers, hiểu biết về nền nghệ thuật Mỹ, có sở thích là đi trên một chiếc
thuyền buồm gọi là Christina, được đặt theo tên một trong hai người con
của người chủ”.

“Cô ấy là con gái của Chris Adam?”, Jack nói.

“Và là em gái của Chris Adam Jr”, Anna nói.

“Đúng, điều đó có thể giải thích mọi chuyện”.

“Gần hết mọi chuyện”, Anna nói, “bởi vì Tina Adam không chỉ mất nhà và
chiếc du thuyền sau khi anh trai chị ấy bị Krantz cắt cổ chết, mà chị ấy còn
phải bỏ học ở trường luật”.

“Vậy là Fenston đã dùng nhầm người”.

“Và còn nữa”, Anna nói. “Tina đổi tên và tới New York, học qua một lớp thư
ký, xin vào làm một công việc tạm thời ở ngân hàng, chờ cho cô thư ký từ chức –
một chuyện thường xuyên xảy ra – trước khi bước vào chỗ khuyết”.

“Và bám chặt lấy vị trí đó cho đến khi cô ấy bị sa thải vào tuần trước”,
Jack nói, cũng là lúc ông Nakamura cúi chào Arabella trước khi bước vào trong
xe.

“Còn chuyện này nữa, Người Rình rập ạ”, Anna tiếp tục sau khi vẫy tay chào
Nakamura. “Tina đã tải tất cả các tài liệu có thể chứng minh tội ác của Fenston
về máy tính của mình. Chị ấy có tất cả, từ thư từ đến hợp đồng, thậm chí cả các
rác thư cá nhân mà Fenston nghĩ là đã bị huỷ hết khi Tháp Bắc sụp đổ. Vì vậy
tôi có cảm giác là chẳng bao lâu nữa anh có thể khép hồ sơ về vụ Fenston lại”.

“Nhờ có cô và Tina”, Jack nói. Anh dừng lại. “Nhưng cô ấy vẫn mất mọi thứ”.

“Không phải mọi thứ”, Anna nói, “bởi vì anh sẽ vui khi biết rằng Arabella
đã tặng chị ấy một triệu đôla cho vai trò của chị ấy trong việc cứu vãn gia tài
của Lâu đài Wentworth”.

“Một triệu đôla?”, Jack nói.

“Không kể đến một triệu bảng mà bà ấy đã tặng cho tôi, “vì người lao động
đáng được hưởng thành quả từ công sức của mình” là lý do mà Arabella viết trong
thư”.

“Thánh Luke”, Jack nói. “‘Và trong cùng một ngôi nhà, cùng ăn uống những gì
được ban cho: bởi vì người lao động đáng được hưởng thành quả từ công sức của
mình’.”

“Rất ấn tượng”, Anna nói.

“Và tôi vẫn còn chưa ăn
sáng”.

“Đáng thương quá, Người Rình
rập ạ, vậy hãy cùng ăn trưa với tôi ở ghế hạng nhất trên chuyến bay về nhà”.

Jack quay sang Anna và mỉm
cười. “Tôi rất muốn cô tới dự bữa tối với chúng tôi vào thứ Bảy”.

“Món thịt hầm của mẹ anh à?”,
Anna nói. “Còn trên cả hạng nhất. Tất nhiên là tôi sẵn lòng”.

“Nhưng trước khi cô đồng ý,
Anna, còn một chuyện này nữa mà tôi muốn nói với cô”, Jack nói, cũng là lúc
chiếc xe của Nakamura khuất sau cổng.

“Chuyện gì vậy?”, Anna hỏi và
quay sang nhìn anh.

“Mẹ tôi chỉ biết là cô đã qua
ba đời chồng, có năm đứa con, không phải tất cả đều là con của ba người chồng
đó. Bốn trong năm đứa con của cô nghiện ma tuý và đứa còn lại đang ngồi tù”.
Anh dừng lại. “Mẹ tôi cũng nghĩ rằng cô làm một cái nghề lâu đời hơn rất nhiều
nghề tư vấn nghệ thuật”.

Anna cười phá lên. “Nhưng anh
sẽ nói gì nếu bà phát hiện ra rằng không có bất kỳ một sự thật nào trong những
chuyện đó?”

“Cô không phải là người Ailen”,
Jack nói.

Hết

Lời cuối:

Xin cám ơn đến:

Trang
Web:http://vnthuquan.net

Những người đã bỏ công sưu
tầm, đánh máy, sửa chính tả, design để có được bản Ebook này.

phát hành:Phạm Huy
Hùng...

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác
Sách:

Mai –Catcat– H.y

(Tìm - Chỉnh sửa -
Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3