Thầm Thương - Full - Phong Tử Tam Tam

Tên truyện: Thầm
Thương
Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Edit: MinnieKemi

Nguồn edit: http://minniekemi.wordpress.com/

Chân thành cảm ơn bạn
RamieNguyen (MinnieKemi) ở (http://minniekemi.wordpress.com)
đã cho phép Gác Sách đăng lại truyện này!

Rạng sáng năm giờ, màn cửa bị gió thổi tung nhẹ
nhàng phất phơ lên xuống, trong không gian còn loáng thoáng vang lên những âm
thanh rền rĩ, tôi quay đầu nhìn vào đôi mắt của người đang ngủ ngon lành bên
cạnh, không tự chủ được khẽ khàng giơ tay vuốt ve đôi môi của em.

Khóe môi vẫn còn vết bầm xanh, em ngủ cũng không
yên giấc… Ngón tay tôi chỉ vừa chạm vào môi thịt mềm mại, khi còn chưa kịp cảm
nhận sự ấm áp mong muốn đã lâu, em từ từ mở mắt ra.

[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại www.gacsach.com
- gác nhỏ cho người yêu sách]

Bốn mắt nhìn nhau, tôi không biết mở lời với em
thế nào, em cũng thế.

Bỗng nhiên tôi thấy rất căng thẳng, sau trận cãi
vã đêm hôm qua, dường như kí ức đã có phần không rõ ràng, không còn nhớ rõ,
cuối cùng làm thế nào mà chúng tôi đã kết thúc vụ tranh chấp khi gần như lao
vào nhau như điên lên? Có vẻ cả hai đều mệt mỏi, sự trầm mặc bao trùm cả căn
phòng, hơi thở của cả hai dần dần bình ổn trở lại.

Em nhìn tôi, trong mắt em mang theo vẻ lười biếng
và mơ màng khi vừa tỉnh ngủ, em chậm rãi nói, âm thanh quyến luyến giống như
tiếng mèo kêu: “Trời mưa ư?”

Tôi lắc đầu, gập chân phải tựa người vào đầu
giường, sự ấm áp bên trong chăn khiến tôi thấy tham lam, nhìn bức rèm bay lên
rồi lại hạ xuống, ánh nắng sớm lén lút tiến vào trong phòng, mọi thứ đã có thể
nhìn thấy rõ ràng hơn.

Tôi quay sang hỏi em: “Vẫn đau phải không, có
muốn tôi mua thuốc cho em không?”

Em cau mày, dường như lúc này mới nhớ đến trò
cười ngày hôm qua, trong mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng lại nhanh chóng gắng nở
một nụ cười, “Không sao, cũng chỉ bị cào vài vết, chuyện nhỏ.”

Tôi nhíu mày, không biết nên nói tiếp như thế
nào.

“Mấy giờ rồi, hôm nay anh không đến công ty sao?”

Em duỗi người mệt mỏi vặn thắt lưng, xoay người
đưa lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt em, chỉ nhìn
vào dáng vẻ gầy gò và tấm lưng trần trụi của em.

Tôi nhắm mắt, ép mình quay đầu lại: “Buổi trưa
tôi đi cùng em tới bác sĩ.”

Em không trả lời tôi ngay, qua một lúc vang lên
giọng nói hơi ngàn ngạt: “Em không muốn đi…”

Tôi cúi người qua, cánh tay chống xuống cạnh
người em, không kiên nhẫn nói: “Tôi không hỏi ý em.”

Có lẽ em cũng đã kiềm nén lâu rồi, bắt đầu tức
giận, vụt xoay người lại trừng mắt với tôi, “Bộ dạng em như vầy làm sao ra
ngoài? Đến rồi bác sĩ lại hỏi thì phải nói như thế nào, nói em và người ta lén
lút yêu đương, bị bạn gái của anh ta tóm được, bị đánh thành như vầy?!”

Tôi nhìn em, vậy mà lại bình tĩnh như không có
gì, đưa tay ra ôm lấy vai em, “Đi thôi, chỉ kiểm tra thử xem, coi thử có bị
thương đến bên trong không.”

Em gạt cánh tay của tôi, bực bội nói: “Anh không
cần lo, cũng đừng quan tâm chuyện của em.”

Tôi im lặng, ngón tay nắm chặt tấm chăn, móng tay
bấm vào lòng bàn tay, không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, kiềm chế,
lỡ có nói gì đó sẽ không thể cứu vãn.

Em kéo chăm trùm qua đầu, giọng nói nặng nề và
cam chịu: “Em ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”

Tôi nhìn em cuộn mình lại trong chăn, tư thế phòng
thủ, không ai hiểu nỗi đau và những gì em đã trải qua hơn tôi, nhưng cũng không
ai càng căm ghét dáng vẻ như ngày hôm nay của em hơn tôi, yêu thương và xem
thường, yêu và hận, cảm xúc cực đoan và mâu thuẫn, vậy mà tôi lại tìm thấy tất
cả trên người em.

Tôi đứng dậy cầm quần áo của mình, từng thứ từng
thứ mặc vào người, lạnh lùng nói: “Tùy em.”

Em không nói gì nữa, tôi cũng buồn bực, trong
ngực như có tảng đá chèn ép làm tôi khó chịu, nhưng không thể nào nói ra, đều
do lòng dạ xấu xa của bản thân.

Tôi vội vội vàng vàng mặc quần áo, lòng đầy tâm
sự, cổ áo cọ vào mặt bỏng rát, tôi lại nghĩ đến vết bầm trên khuôn mặt em, lòng
quặn thắt, khó chịu nói không nên lời.

Bỗng nhiên em xốc chăn lên, từ phía sau ôm lấy
tôi, thật chặt, thật im lặng,…

Lưng áo sơ mi từ từ thấm ướt, em úp mặt vào lưng
tôi, nghẹn ngào, hơi thở ấm áp thổi vào lớp vải mỏng, nhẹ nhẹ phía sau lưng
tôi.

“Xin lỗi, em rất hèn hạ, đúng không?”

Tiếng khóc của em dần to hơn, không còn kiềm nén,
tôi giữ tay em đặt tại bên hông mình, xoay người lại ôm lấy em, chậm rãi vuốt
ve suối tóc dài của em.

“Không phải, em chỉ lạc đường.”

Em ngẩng đầu, trong đôi mắt đã đầy nước mắt, mê
muội nhìn tôi, đôi mắt như vậy, lại một lần nữa tôi mất phương hướng. Tôi cúi
đầu, tới gần em như mất trí, chủ động hôn lên đôi môi mà tôi mong nhớ bấy lâu.

Em mở to mắt, khó tin nhìn tôi, khoảng cách gần
quá, tôi chỉ nghe được tiếng tim mình đập.

Có điều gì đó đã bỏ lỡ quá lâu, một khi chạm vào
thì lại càng không nỡ buông tay, tôi ôm lấy em vẫn đang ngã ngồi trên giường,
một tay chạm vào má em, chậm rãi lau đi những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt
em.

Rời môi em, cũng không có cái tát tai như dự
đoán, em hoàn toàn sợ hãi, khó tin nhìn tôi: “Anh…”

“Tôi…” Tôi cười, xoa xoa trán em, “Thích em.”

Mặt trời lên cao, một dải ánh sáng vàng rực rỡ
theo bức rèm bay lên ùa vào, tôi nhìn gương mặt rầu rĩ đầy vết thương của em,
một màu ửng hồng phơn phớt lướt qua.

Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, có phải, em cũng có
hơi thích tôi phải không?

Tôi đến gần, em lui về sau sợ hãi, đôi mắt kinh
ngạc trân trân nhìn tôi. Tôi chống lên đệm giường, cúi người vây hãm lấy em,
nheo mắt lại quan sát em thật kĩ: “Hiểu Hiểu, em cũng thích tôi, đúng không?”

Em cắn cắn môi, không nói tiếng nào, tôi đưa tay
ôm lấy vòng eo mềm mại của em, cười khẽ tới gần em: “Nói đi.”

Em vẫn bướng bỉnh không chịu mở miệng, ánh mắt
nhìn xuống, lại không dám nhìn tôi.

Tôi có phần hiểu ra, cảm xúc trong phút chốc phấn
chấn hẳn lên, cười khẽ bên tai em, “Tôi hiểu rồi, Hiểu Hiểu của chúng ta mắc
cỡ.”

Em ngây người nhìn lên, trong mắt đầy vẻ ngờ vực
không yên, lắp bắp hỏi tôi: “Anh, chúng ta… Không phải là bạn bè từ nhỏ sao?
Sao anh…?”

“Em vẫn luôn xem anh là bạn tốt mà.” Em ngốc
nghếch nói thầm, còn tưởng tôi không thể nghe được gì, tôi bất đắc dĩ bật cười,
cô bé ngốc, chỉ có em là luôn xem tôi như bạn thân, còn tôi từ lâu coi em là
thanh mai của mình, duy nhất một quả này thôi.

Tôi thở dài, vuốt lọn tóc mềm mại của em: “Đợi
khi tôi muốn nói với em những lời này, bên cạnh em, đã có một người khác.”

Có lẽ em vẫn cảm thấy bối rối, có lẽ bị thương,
cũng không dám… tùy tiện bước bước tiếp theo, lưỡng lự cũng không dám trả lời
tôi.

Cũng đúng, tôi vương vấn em nhiều năm như vậy,
năm tuổi quen biết, mười lăm tuổi xa cách, hai mươi tuổi gặp lại, mỗi một lần
tất cả tôi đều nhớ kĩ, còn em, e là đã mau chóng quên mất tôi rồi.

[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại www.gacsach.com
- gác nhỏ cho người yêu sách]

Gặp lại nhau, cũng chỉ xem tôi như một người bạn
thuở nhỏ.

Tôi ôm lấy em, lại đem em đắp trong chăn, cầm lấy
mấy đầu ngón tay hơi lạnh của em, đan tay vào nhau: “Tôi nói rồi, là em lạc
đường, bây giờ tôi đưa em về nhà.”

(End)

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên
Gác Sách:

Thảo Little - vuthungoc
- trangchic

(Tìm - Chỉnh sửa -
Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3