Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 05 - Phần 3
Nhiếp Phong hứng thú đưa mắt nhìn xung quanh, vài nhân viên cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện.
Đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên và Đào Lợi đều mặc thường phục, họ mời hai người đưa vòng hoa vào phòng nghỉ bên cạnh lễ đường làm việc. Thực ra họ cũng vừa mới đến đây. Tiểu Xuyên và Nhiếp Phong hội ý với nhau bằng những cái gật đầu. Tại gian phòng nghỉ của nhà tang lễ đội trưởng Thôi tra hỏi hai gã vừa mang vòng hoa kỳ dị đến.
Theo như lời khai của họ, vài ngày trước có một cuộc điện thoại đặt vòng hoa này. Khách hàng là một phụ nữ. Bà ta yêu cầu đúng mười một giờ trưa ngày hôm nay mang vòng hoa đến đây, màu sắc của hoa, nội dung câu đối đều được người phụ nữ hướng dẫn thông qua điện thoại.
Sau lưng áo hai người đó có in dòng chữ “Hoa nghệ lễ nghi”. Đây là một công ty rất lớn tại Bằng Thành chuyên về hoa sẵn sàng vận chuyển phục vụ theo yêu cầu khách hàng, bao gồm các loại hình dịch vụ lẵng hoa trong các dịp khánh tiết, vòng hoa đám ma, điện hoa...
“Là một phụ nữ ư?”. Đội trưởng Thôi chợt mường tượng khuôn mặt lạnh tanh của Chu Mỹ Phượng.
Trái tim căm hờn của phụ nữ thật đáng sợ!
“Công ty các anh không cảm thấy nội dung của vòng hoa này thật kỳ dị à?”.
“Chẳng cảm thấy gì cả, còn có người kì dị hơn... tôn chỉ của chúng tôi là phục vụ khách hàng hết lòng”.
“Thế tức là chỉ cần có tiền là được! Mang vòng hoa này đến đây các anh kiếm được bao nhiêu?”.
“Do đây là vòng hoa đặc biệt nên số tiền cũng khá lớn, tất cả là sáu trăm sáu mươi sáu tệ”.
“Thật quá đắt!”. Đào Lợi buột miệng.
“Tiền được thanh toán theo cách nào?”.
“Khách hàng giao cho một đứa trẻ mang đến”.
“Đứa trẻ trông như thế nào?”.
“Khoảng gần mười tuổi, giống như học sinh tiểu học vậy”.
Theo lời khai của họ, đứa bé đó cũng không quen biết người phụ nữ ấy, chỉ tình cờ gặp ở bốt điện thoại. Bà ta cho nó mười tệ rồi bảo đem phong bì dán kín đến cửa hàng.
“Được rồi, các anh có thể đi”.
Tiểu Xuyên ghi lại tên và số điện thoại của họ, sau đó cậu mở cửa cho họ bước ra.
Sau khi hai gã đó rời khỏi đội trưởng Thôi đăm chiêu suy nghĩ.
Vòng hoa thần bí, câu đối kỳ lạ, tất cả đều được đặt trước và vận chuyển bằng chiếc xe bus cỡ nhỏ - Khách còn hẹn đúng mười một giờ... Rốt cuộc người phụ nữ bí ẩn đó là ai?
5
Tòa nhà Địa Hào hai mươi tư tầng.
Chu Mỹ Phượng bước vào phòng làm việc của chủ tịch HĐQT, cô quăng chiếc túi xách sang bên rồi buông người xuống chiếc ghế sofa bằng da thật màu vàng nhạt.
Hôm nay cô mặc bộ đầm màu tro, vừa khít khuôn người nom rất trang nhã và xinh đẹp. Vẻ mặt khá bình thản, dường như qua một đêm đau khổ bi thương trong lễ tang Hồ Quốc Hào cô đã hồi phục trở lại, cử chỉ dáng điệu lồ lộ vẻ đẹp của người phụ nữ hiện đại.
Chu Mỹ Phượng quan sát xung quanh. Căn phòng làm việc của Hồ Quốc Hào thật sang trọng, tính ra cô mới chỉ có vài lần bước vào đây và lúc nào cũng có cảm giác ức chế. Kể từ khi Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện, chẳng có ai tới đây để sắp xếp lại di vật của ông ta. Căn phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng. Con cá sấu bằng gỗ trên bàn, chiếc tủ kính bày đồ lưu niệm, chiếc cúp giải thưởng lóe lên sắc sáng lạnh khi bị ánh nắng chiếu vào. Cô đột nhiên có cảm giác căn phòng trở nên trống trải.
A Anh đã nói cho cô biết căn phòng này được giữ y nguyên cho tận đến lúc cô bước chân vào đây. Ngày hôm qua, sau khi di thể Hồ Quốc Hào được hỏa táng cô đã trở thành vị chủ nhân thực sự của vương quốc Địa Hào. Dưới con mắt của nhiều người việc đó đã trở thành việc tất nhiên. Thế nhưng cô hoàn toàn không có cái hùng tâm và dã tâm của Hồ Quốc Hào... lại không mấy hứng thú với việc kinh doanh bất động sản, làm sao có thể lèo lái con thuyền Địa Hào cho được.
Đúng lúc này A Anh bước vào, cô thư ký riêng khép nép nói.
“Cô Chu, các thành viên trong HĐQT đã được thông báo, chín giờ chính thức mở cuộc họp”.
“Thế còn phó tổng giám đốc Châu?”.
“Ông ấy vừa gọi điện, nói là đang trên đường đến đây”.
“Đã báo cho Chung Đào chưa?”.
“Rồi ạ!”.
“Tôi nghỉ ngơi một lát, cô pha giúp tôi một tách cà phê nhé!”.
“Vâng”.
A Anh lui bước.
Một lát sau cô đem đến cho Chu Mỹ Phượng một tách cà phê nóng sau đó đóng cửa nhẹ nhàng bước ra. Trong tích tắc khi khép cửa ánh mắt cô khẽ liếc về phía chiếc cúp bày trong tủ kính.
Trong căn phòng trợ lý chủ tịch HĐQT trước giờ tổ chức cuộc họp HĐQT.
Chung Đào mở ngăn kéo bên trái bàn viết, ở đó có để một gói phủ bên ngoài là lớp nhung màu xanh bên trong là chiếc hộp dài, anh cầm nó trong tay vỗ nhè nhẹ.
Thần kinh Chung Đào căng lên như đang vỗ vào trái tim mình, anh cẩn thận mở tấm nhung xanh bên ngoài, trong đó là một chiếc đàn acmonica cũ, đã bị biến dạng do bị lửa thiêu, thanh vỏ ngoài và rãnh đàn đều bị cháy chỉ còn lại xác thép và gỉ sắt.
Chung Đào nhắm mắt lại, anh dường như đang lắng nghe âm thanh du dương của tiếng kèn acmonica.
Sắc xanh lè của ngọn lửa, tiếng thét gào xé tâm can...
Khi anh mở mắt ra khuôn mặt đã nhòa nước mắt.
“Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là vì chưa đến nỗi đau thương”. Nào ai biết được trong thời khắc này trái tim Chung Đào đang nhỏ máu...
Có tiếng gõ cửa, là A Anh đến thông báo đến thời gian họp HĐQT.
“Trợ lý Chung, cô Chu mời anh đến dự cuộc họp”.
“Tôi sẽ đến ngay”.
Chung Đào thu dọn lại chiếc hộp rồi bỏ vào ngăn kéo khóa lại cẩn thận.
Anh đẩy cửa, hướng về phía phòng hội nghị rảo bước. Buổi họp HĐQT hôm nay có tính quyết định đến vận mệnh Địa Hào Trí Nghiệp cũng như quyết định đến số phận chìm nổi của mỗi thành viên cao cấp trong công ty. Chung Đào đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần “chống đối đến cùng”, thậm chí là sẵn sàng bàn giao chức vụ của mình.
Hồ Quốc Hào chết đi, có ở lại Địa Hào hay không đối với anh không còn ý nghĩa. Chỉ là anh vẫn còn một việc cần phải hoàn thành nốt.
Trên chiếc bàn bầu dục trong phòng hội nghị được tô điểm bởi những bát hoa tươi. Hiện đang tạm giữ chức chủ tịch HĐQT, bà góa Chu Mỹ Phượng, phó tổng giám đốc Châu Chính Hưng và những nhân vật tai to mặt lớn khác trong tập đoàn đều đã có mặt đầy đủ. Mọi người hờ hững lật giở tài liệu hội nghị để phía trước mặt. A Anh hôm nay mặc váy đen, mái tóc búi cao phía sau đầu. Cô sắp xếp đống tài liệu chuẩn bị cho công việc thư ký cuộc họp của mình.
Chung Đào hướng về phía Chu Mỹ Phượng và mọi người gật đầu tỏ ý chào, sau đó ngồi xuống.
Đúng chín giờ cuộc họp HĐQT bắt đầu.
Cuộc họp do phó tổng giám đốc Lý Đông Bảo, một người dáng béo phệ chủ trì.
Địa Hào Trí Nghiệp là công ty TNHH, Hồ Quốc Hào chiếm 54% cổ phần, Châu Chính Hưng chiếm 36% cổ phần, 10% còn lại thuộc về một số cổ đông khác là tầng lớp quản lý trong công ty. HĐQT gồm có bảy người Hồ Quốc Hào (đại diện tư cách pháp nhân, chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc), Châu Chính Hưng (phó chủ tịch HĐQT, phó tổng giám đốc thường vụ), Lý Đông Bảo (phó tổng giám đốc kinh doanh), Chung Đào (trợ lý chủ tịch HĐQT kiêm trưởng phòng hành chính), Hoàng Lợi Hồng (trưởng phòng tài vụ), Lưu Gia Lực (trưởng phòng kinh doanh), Dư Minh (trưởng phòng kế hoạch). Trong đó Lý Đông Bảo, Lưu Gia Lực được coi là người của Châu Chính Hưng, Lý được Châu Chính Hưng cất nhắc lên chức vụ hiện thời nên có thể nói là trung thành tuyệt đối với anh ta, còn ba người Chung Đào, Hoàng Lợi Hồng, Dư Minh đều là tâm phúc của Hồ Quốc Hào, ngoài ra còn một người nữa chưa kể đến là A Anh, nữ thư ký riêng của Hồ Quốc Hào.
Vấn đề đầu tiên được đưa ra trong cuộc họp là bầu chủ tịch HĐQT mới.
Hồ Quốc Hào chết đột ngột, không để lại di chúc. Căn cứ vào quy định của pháp luật, 54% cổ phần trong công ty cũng như toàn bộ bất động sản và động sản của ông ta đều thuộc sở hữu của người vợ góa Chu Mỹ Phượng.
Việc bầu chủ tịch HĐQT chỉ còn là hình thức bởi nó nghiễm nhiên thuộc về tay Chu Mỹ Phượng. Mọi thủ tục về đại diện tư cách pháp nhân đã được trình lên Cục quản lý hành chính công thương.
Vấn đề thứ hai của cuộc họp là bầu tổng giám đốc tập đoàn.
Tổng giám đốc là người lãnh đạo toàn bộ Địa Hào, cũng là người có thực quyền điều hành mọi hoạt động của công ty. Chính vì vậy việc bầu bán diễn ra không hề suôn sẻ, có hai luồng ý kiến trái chiều. Ý kiến thứ nhất thuộc phái trung thành với Hồ Quốc Hào đưa ra, Chu Mỹ Phượng sẽ đảm nhiệm luôn chức vụ này để tập trung quyền lực giống như Hồ Quốc Hào đã làm thống nhất cả ba vị trí lãnh đạo cao nhất là đại diện pháp nhân, chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc.
Thế nhưng ý kiến này bị phái Châu Chính Hưng kịch liệt phản đối, họ nhận định thời Hồ Quốc Hào bắt đầu lập nghiệp đã đi qua từ lâu rồi, hiện nay tập đoàn đang đi vào ổn định và phát triển, chủ tịch HĐQT không cần đảm nhiệm thêm chức vụ tổng giám đốc, tránh hiện tượng quyền lực quá tập trung vào một cá nhân, dễ đưa ra những quyết sách sai lầm gây phương hại đến công ty.
Hai bên đều kiên quyết bảo vệ chính kiến của mình không bên nào nhượng bộ
Đúng lúc này Châu Chính Hưng mới sử dụng đến con át chủ bài, công khai toàn bộ những bí mật trong nội bộ công ty mà ngay cả các thành viên HĐQT cũng không được biết, đó là hiện nay Địa Hào đang gánh một khoản nợ khổng lồ.
Châu Chính Hưng yêu cầu trưởng phòng tài vụ Hoàng công bố mọi chương mục, trước đây tình hình tài chính của tập đoàn đều do một tay Hồ Quốc Hào nắm giữ, mọi ghi chép tài chính của Địa Hào dù to hay nhỏ trưởng phòng Hoàng chỉ được phép báo cáo trực tiếp với Hồ Quốc Hào. Bên ngoài nói rằng Địa Hào mạnh lắm, luôn đứng đầu trong các công ty bất động sản cũng chỉ là những lời đồn thổi, rốt cuộc Địa Hào có bao nhiêu tài sản, cho vay bao nhiêu, nợ nần lớn thế nào thì ngay cả tầng lớp quản lý trong nội bộ công ty cũng không thể biết rõ. Căn cứ vào những tài liệu mà trưởng phòng Hoàng đưa ra việc cạnh tranh đấu thầu dự án “Điền Đông Bối” với công ty Đại Đông chỉ là mặt hình thức, trên thực tế đây là thủ thuật tài chính khéo léo, miếng đất đó đã được mua bán trao tay vòng vèo...
Trưởng phòng Hoàng mở cặp nhựa màu vàng để tập tài liệu thống kê tình hình tài chính công ty lên bàn.
Anh ta khái quát lại rồi đọc những phần trọng tâm, căn cứ vào bản báo cáo tài chính dài mười lăm trang khóa sổ ngày hai mươi tư tháng sáu, cái ngày Hồ Quốc Hào tử nạn. Số dư tài khoản, hối phiếu dư nợ, tín chấp ngân hàng, tài khoản thế chấp (hối phiếu...) trong các ngân hàng của tỉnh tính theo đồng nhân dân tệ lần lượt là 19.329 vạn tệ, 2.175 vạn tệ, 7.197 vạn tệ, 13.328 vạn tệ, tổng cộng 42.029 vạn tệ. Ngoài 2.175 vạn tệ tín chấp ngân hàng không thể xác định được là đã thực hiện hay chưa. Số nợ chưa thanh khoản trong các ngân hàng của Địa Hào Trí Nghiệp khoảng 39.854 vạn tệ.
Tổng tài sản của Địa Hào trị giá 4.060 triệu vạn tệ, khoản nợ gần 400 triệu. Nửa cuối năm nay cần phải trả 8.565 vạn tệ.
Trưởng phòng Hoàng đọc xong, gập tập tài liệu lại.
Thì ra Địa Hào sớm đã bị Hồ Quốc Hào đục rỗng.
Tất cả mọi người có mặt trong cuộc họp chấn động.
“Thế còn số tiền mua ‘Điền Đông Bối’?”.
“Mua ‘Điền Đông Bối’, thực chất là một trò lừa đảo. Kế hoạch của chủ tịch Hồ Quốc Hào là muốn rũ bỏ mọi trách nhiệm”.
Trưởng phòng Hoàng tránh ánh mắt Chung Đào, thái độ có chút ái ngại.
Chung Đào dường như cũng nhận ra thái độ “trở giáo” của ông ta.
Chu Mỹ Phượng vẫn bình tĩnh kỳ lạ. Cô hoàn toàn không hề lo lắng, cũng không phản đối gay gắt trước các số liệu mà trưởng phòng Hoàng trình bày, khuôn mặt cô không biểu lộ tình cảm gì cũng như chẳng thèm nói vài câu biện hộ. Hình như tất cả mọi việc đều không liên quan đến cô hoặc giả cô đã sớm có dự tính từ trước.
Châu Chính Hưng tự tin nói với tất cả những người trong HĐQT: “Tôi đã có biện pháp chấn hưng lại Địa Hào”.
Về số tiền 8.565 vạn tệ phải trả ngân hàng, Châu Chính Hưng nói rõ đã đàm phán với bạn bè trong giới tài chính ở phố Đông Thượng Hải. Có thể nói vấn đề đó đã được giải quyết. Điều kiện là thế chấp miếng đất bỏ hoang lâu ngày không sử dụng của Địa Hào. Đối với công ty việc này vô cùng có lợi, một mũi tên trúng hai đích. Hồ Quốc Hào giã từ thế giới chưa được mười ngày, Châu Chính Hưng vực dậy một công ty đang đứng trên bờ vực phá sản. Khả năng đối phó với mọi tình hình nguy cấp của anh khiến người ta phải thật sự khâm phục.
Tất cả biểu quyết nhất trí thông qua Châu Chính Hưng sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.
Cuộc họp HĐQT kết thúc, Chu Mỹ Phượng thay thế Hồ Quốc Hào đảm nhiệm chức chủ tịch HĐQT, đại diện tư cách pháp nhân. Do cô tuyên bố không hiểu biết về hoạt động của công ty, chức chủ tịch HĐQT trên thực tế chỉ là trên danh nghĩa. Châu Chính Hưng được bầu làm tổng giám đốc, chính thức trở thành người đứng đầu tập đoàn.
Mọi người vỗ tay tiến đến chúc mừng Châu Chính Hưng.
Lý Đông Bảo đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc thường vụ, điều hành công việc thường ngày. Các chức vụ cũ của các thành viên trong HĐQT được giữ nguyên như cũ. Trái với dự liệu của mọi người, sau khi nhậm chức Châu Chính Hưng bổ nhiệm Chung Đào làm phó tổng giám đốc kinh doanh, thay thế vị trí của Lý Đông Bảo.
A Anh ngước mắt nhìn dường như muốn đánh giá thái độ mỗi gương mặt trong phòng.
Lần thăng chức này không chỉ cô mà không ít người cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Chung Đào cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Đây mới đúng là đòn cao tay của Châu Chính Hưng. Nói đó là sự độ lượng hay biện pháp ổn định giữ gìn hòa khí trong công ty cũng chẳng hề sai. Không rõ việc sắp xếp nhân sự lần này liệu có phải là do Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng đã bàn bạc từ trước hay không. Song có lẽ cách Châu Chính Hưng đối xử với những người thuộc phái chủ tịch HĐQT chính là điều kiện trao đổi mà Chu Mỹ Phượng đưa ra để từ bỏ việc đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Điều này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Mục đích cuối cùng vẫn là ổn định đại cục, thu hút nhân tâm.
Mọi việc diễn ra thật dễ dàng. Châu Chính Hưng đã chứng tỏ được khả năng bản lĩnh của ông chủ mới!
Trong tất cả sự việc diễn biến vừa qua, nhất cử nhất động của Chu Mỹ Phượng, người nắm 54% cổ phần đều có quan hệ đến toàn cục. Song thái độ của cô rất bình thản, giống như Nữ hoàng Anh chứ không phải thủ tướng Anh Thatcher(*). Chẳng qua mọi người trong phái chủ tịch HĐQT đều biết bà tân chủ tịch HĐQT từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến công việc kinh doanh của tập đoàn, đồng thời cũng không hề có tham vọng lớn. Nhìn ở một góc độ khác nếu như Chu Mỹ Phượng dựa vào số cổ phiếu tuyệt đối của mình cố giữ lấy cái chức tổng giám đốc cô liệu có đủ sức đảm nhiệm? Hoặc là Châu Chính Hưng liệu có toàn tâm toàn ý phò trợ giúp đỡ bà quả phụ Hồ Quốc Hào? A Anh thầm nghĩ: Chị ta quả là một phụ nữ thông minh.
(*) Giữ chức thủ tướng Anh nhiệm kỳ từ 1979 đến năm 1987.
Chỉ cần dựa vào những điều trên Châu Chính Hưng cũng đã có thể nhẹ nhàng thâu tóm toàn bộ Địa Hào Trí Nghiệp.
Trở thành nhân vật có quyền lực cao nhất tại Địa Hào Trí Nghiệp, quyết định đầu tiên Châu Chính Hưng đưa ra là xóa bỏ dự án đấu thầu Điền Đông Bối.
Đây chính là việc thứ ba trong cuộc họp HĐQT: Thảo luận quyết định số phận dự án Điền Đông Bối.
Chung Đào chủ trương vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ bởi giới đầu tư trong ngành bất động sản nhận định đây là vùng đất có rất nhiều tiềm năng. Vấn đề tài chính để thực hiện cũng không quá lớn. Thế nhưng Châu Chính Hưng nói thẳng: “Việc trước mắt đặt lên hàng đầu là trả nợ ngân hàng, dự án Điền Đông Bối phải ba, bốn năm nữa mới có thể nhìn thấy lợi nhuận”.
Đa số thành viên trong HĐQT đều nghiêng về ý kiến này. Kế hoạch về dự án khu nhà ở, biệt thự ven biển mà Hồ Quốc Hào dồn hết tâm sức cuối cùng đã bị phủ quyết.
Chung Đào cũng đành bó tay.
Chu Mỹ Phượng không hề đưa ra ý kiến nào. Cuộc họp HĐQT hình thành lên một cục diện cực kỳ đặc biệt: Chỉ cần Chu Mỹ Phượng từ bỏ vai trò của mình thì có nghĩa là Châu Chính Hưng nắm toàn quyền tuyệt đối.
Khuôn mặt A Anh trở nên khó coi, Chu Mỹ Phượng đường đường trên cương vị là chủ tịch HĐQT lại phó thác mọi quyền hành cho Châu Chính Hưng, Chung Đào được đối phương đưa vào thế “há miệng mắc quai” nên cũng phải ngồi yên, trưởng phòng Hoàng ngay trong giờ phút quan trọng cũng đã “trở giáo”... Cô chỉ còn biết đứng yên nhìn sự nghiệp, tham vọng cũng như tài sản tích cóp của Hồ Quốc Hào bị những người được ông ta coi là thân cận, tâm phúc giày xéo, chà đạp lên, nếu nói đó là nỗi thống khổ thì chi bằng nói đó là sự khinh rẻ và căm hờn đang trào dâng trong cô.
6
Cục công an khu Y, phòng làm việc đội cảnh sát hình sự.
Đội trưởng Thôi và các thành viên cùng nhau nghiên cứu vụ án. Cục trưởng Ngũ đích thân kiểm tra. Nhiếp Phong cũng ngồi bên lắng tai nghe ngóng tin tức.
Buổi họp tập trung nghiên cứu sự việc chiếc vòng hoa bí ẩn. Mọi ý kiến phân tích, dự đoán đều được đưa ra.
Cục trưởng Ngũ phát biểu: “Phân tích nội dung của câu đối và thời gian đưa vòng hoa đến, kẻ táo tợn đó không chỉ biết nội tình tập đoàn Địa Hào Trí Nghiệp mà còn rất am hiểu tính cách của Hồ Quốc Hào. Vì vậy không thể loại trừ đây là kẻ nằm ngay trong nội bộ công ty”.
“Tôi tán thành ý kiến của cục trưởng Ngũ”. Đội trưởng Thôi tiếp lời “Tôi cảm thấy đối tượng đáng nghi nhất là Chu Mỹ Phượng”.
“Bà vợ góa của Hồ Quốc Hào, Chu Mỹ Phượng?”.
“Người đàn bà này không hề đơn giản, ngay từ đầu tôi đã có cảm giác phản ứng của cô ta trước cái chết của chồng hoàn toàn lãnh đạm, không giống với những người khác”.
Dựa trên phán đoán của đội trưởng Thôi, mọi nghi ngờ tập trung cả vào Chu Mỹ Phượng.
“Còn nữa, vì sao lại dùng hoa tử la lan để làm vòng hoa, chắc chắn là hàm chứa ẩn ý gì đó”.
Đội trưởng Thôi châm một điếu Hồng Tháp Sơn, nhả khói mù mịt: “Không biết các cậu có chú ý không? Túi xách Chu Mỹ Phượng sử dụng cũng màu tím. Về mặt này nhất định có mối liên hệ... Đối với thói trăng hoa của Hồ Quốc Hào người căm giận nhất là ai? Đó chính là Chu Mỹ Phượng”.
“Hơn nữa, mọi chuyện thầm kín của Hồ Quốc Hào cô ta là người rõ nhất”. Trịnh Dũng phụ họa.
Cũng có người đưa ra nghi ngờ khác, nhưng lý do đưa ra không có sức thuyết phục.
“Tôi không hề đồng ý với phân tích của đội trưởng”. Đào Lợi thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy nhận định vòng hoa kỳ lạ đó là do Chu Mỹ Phượng quá căm giận đặt mang đến hoàn toàn là suy diễn. Cô ta là gia chủ của buổi lễ truy điệu, vòng hoa này xuất hiện chỉ làm xấu mặt cô ta mà thôi”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”. Tiểu Xuyên tán thành quan điểm của Đào Lợi, “Nếu như Chu Mỹ Phượng tham gia âm mưu giết Hồ Quốc Hào thì cô ta càng không dám để lộ thân phận, làm thế khác nào tự châm lửa đốt mình”.
Nhiếp Phong gật đầu tỏ ý tán thành ý kiến của Tiểu Xuyên.
Vòng hoa tang đó rõ ràng là rất kỳ lạ.
“Sự chế giễu của những người trong giới kinh doanh bất động sản? Những kẻ thích tạo tình huống gây cười?”.
“Sự châm biếm, vui mừng trước tai họa của đối thủ cạnh tranh”.
“Hay là có kẻ muốn định công luận tội Hồ Quốc Hào ngay cả khi ông ta đã nằm trong áo quan”.
Dường như tất cả đều không đúng, dường như đó là một lời nguyền rủa...