Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 01 - Phần 1

Lời dẫn

Trong phút chốc, Hồ
Quốc Hào có cảm giác như đầu mình bị ấn mạnh xuống nước mà không cưỡng lại được.
Ông ta uống phải một ngụm nước biển lớn, vị mặn chát kèm theo mùi tanh nồng. Bình
thường, bơi liên tục dưới biển hai giờ đồng hồ đối với ông ta thường như cơm bữa.
Nhưng hôm nay sao người lại chẳng có chút sức lực nào cả.

Màu trắng phía chân
trời không phải là tấm lưới ngăn cá sao? Chỉ cần bơi được tới đó là sống rồi!

Hồ Quốc Hào chân tay
khua loạn xạ cố trồi lên khỏi mặt nước. Nhưng đầu óc ông ta cứ ù đi, một ngụm nước
biển nữa lại ùa vào miệng. Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ... Con mẹ nó! Mình đang
ở đâu thế này, lẽ nào đây thực sự là địa ngục?

Trong cõi mông lung,
ông ta chợt nhìn thấy một con cá mập lớn có cái bụng trắng toát từ phía sau đuổi
đến, nó giương cặp mắt man dại nhìn ông ta rồi từ từ ngoác miệng. Hồ Quốc Hào liều
mạng vung mạnh hai tay cố bơi thẳng về phía trước. Nhưng giống như các pha hành
động trong phim trường mọi động tác đều không chứa đựng sức mạnh nào cả. Càng quẫy
mạnh thì ông ta lại càng chìm sâu. Ký ức xa xưa bỗng chợt quay về, mười mấy gương
mặt thiếu niên nam nữ hiển hiện, trong cõi huyền ảo, họ nở nụ cười tươi đẹp song
thật lạnh lùng…

Ông ta dường như nhìn
thấy lửa, lửa cháy rừng rực lan ra khắp nơi nhập nhòa ánh sáng ma quái.

Một làn khói lam nhạt
lãng đãng bay lên, giống như màu mực đen tan trong nước biển.

Những hình ảnh dần
trở nên nhập nhòa…

Hồ Quốc Hào muốn mở
to mắt để nhìn nhưng trước mắt chỉ thấy một màu trắng lờ mờ, không thể nhìn rõ là
vật gì. Đám bụi đó phất phơ trước mắt ông ta không rời, bỗng nhiên nó biến thành
vực sâu hun hút đen ngòm, khiến cho người ta phải run lên vì sợ.

Ông ta cảm nhận được
thần chết đang tiến sát bên mình, sau một cơn choáng váng, dường như có tiếng nói
từ trên trời vọng xuống: “Nó tắt thở rồi!”.

Hồ Quốc Hào chỉ kịp
cảm thấy tim mình đột ngột co giật dữ dội. Cuối cùng, ông ta chìm hẳn xuống.

Đó là chút ý thức
ít ỏi cuối cùng còn lại của ông ta.

Chương 1

BÍ ẨN TIỂU MAI SA

1

Tiểu Mai Sa, bãi biển
đắm say lòng người.

Đây là khu tắm biển
nổi tiếng khắp Thâm Quyến, được mệnh danh là “Hawaii của phương Đông”. Cứ tới cuối
tuần là các đoàn du khách lũ lượt kéo đến đây nghỉ dưỡng ngâm mình trong làn nước
mát.

Vào lúc chiều tối,
những căn lều dã ngoại được dựng dọc bãi cát, tạo thành tuyến đường đầy màu sắc
của Tiểu Mai Sa. Lều ở đây với đủ kích cỡ, hình dạng, có chiếc hình cong, chiếc
khác hình tam giác, các đỉnh nối tiếp nhau, này màu hồng, kia màu xanh, đây màu
vàng. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào những đóa hoa tươi nở rộ, rực rỡ sắc màu trong
ánh nắng chiều. Du khách chỉ cần bỏ ra tám mươi tệ là có thể thuê được một chiếc
lều, so với việc bỏ ra bốn, năm trăm tệ để ở một đêm trong khách sạn thì rẻ hơn
rất nhiều, hơn nữa lại còn rất lãng mạn. Đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi
và các cặp tình nhân. Khi mặt trời dần dần hạ xuống ở phía tây, du khách lần lượt
dựng lều của mình, tận hưởng gió biển lồng lộng hoặc cùng nhau ca hát nhảy múa,
hay gối đầu lên cát ngắm sóng vỗ bờ, tất cả tạo nên khung cảnh vui vẻ, náo nhiệt.

[Chúc bạn đọc sách
vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Buổi sáng ngày hai
mươi lăm tháng sáu vào khoảng sáu giờ, khi ánh mặt trời vừa phá tan sương sớm. Một
đôi nam nữ có vẻ như tình nhân của nhau từ chiếc lều màu xanh bước ra. Người đàn
ông đeo kính, mặc quần bò, bụng hơi phệ do uống nhiều bia rượu. Cô gái mặc chiếc
áo sơ mi màu vàng, quần soóc màu trắng, mặt mũi không được xinh đẹp cho lắm nhưng
nom còn rất trẻ. Vừa ra khỏi lều người đàn ông đã suồng sã ôm lấy eo cô gái. Khuôn
mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện sau một đêm hoan lạc. Cô gái khẽ đẩy tay anh ta ra, khóe
miệng nở nụ cười ngượng nghịu, bối rối. Hai người kết đôi và vừa mới đến Tiểu Mai
Sa chiều tối ngày hôm qua. Người đàn ông bụng bia hiện là giám đốc của một công
ty máy tính, còn cô gái là nhân viên văn phòng của một công ty khác. Nói theo cách
thời thượng của cánh đàn ông hiện nay thì đó là một bí mật ngọt ngào “nho nhỏ”.
Sau đêm phong tình, dư vị vẫn còn đọng lại. Dưới ánh ban mai mờ mờ hơi sương, họ
dính chặt lấy nhau, tay trong tay sóng bước trên bãi biển. Vết chân hằn trên cát
mềm mát dịu, một cảm giác sung sướng thỏa nguyện. Sóng biển nhẹ nhàng vỗ về hôn
vào bờ cát, để lại những vòng bọt trắng xóa lấp lánh.

Biển yên tĩnh đến
lạ kỳ, phía xa xa xuất hiện một cồn cát với những mỏm đá nhô lên ẩn mình trong làn
sương mỏng.

“Vịnh Đại Bàng thật
là đẹp!”. Cô gái chợt thốt lên.

“Xin chúc mừng em,
biển lớn vĩnh hằng. Tiếng sóng của em giống thanh âm quê hương ta...”. Người đàn
ông dang rộng đôi tay, giọng nói vút lên như đang ngâm một câu thơ.

“Anh điên à?”. Cô
gái nhìn anh ta một cái rồi bật cười chọc quê.

“Ấy! Là thơ của Heine
đấy”.

“Heine là ai vậy?”.

“Là con trai của Long
Vương, cưng không biết thật à?”. Người đàn ông bụng bia nheo mắt cười bông lơn.

“Đáng ghét! Anh chẳng
lúc nào nghiêm chỉnh cả”.

“Ông ấy là nhà thơ
lớn người Đức, em đã đọc qua tập thơ Ca tụng biển chưa?”.

“Chưa từng...”.

“Lần sau anh sẽ mang
đến cho em đọc”.

“Em không đọc”. Cô
gái làm bộ giận dỗi.

“Em đừng suốt ngày
chỉ đọc sách của Haruki Murakami nữa... Thật chán chết đi được”.

“Nhưng em thích ông
ấy, ông ấy viết cuốn Nhảy, nhảy, nhảy mới tuyệt vời làm sao”.

“Lại là cái gã ‘người
cừu(*)’ cổ quái kỳ dị đó”.

(*) Một truyện ngắn của Murakami, Giáng sinh của Người
cừu.

“Nhưng em vẫn thích
đấy!”.

“Này, nhìn xem...”.
Người đàn ông bụng bia chợt chỉ lên phía bầu trời.

Cô gái ngẩng mặt lên,
chỉ có mấy con chim màu trắng lặng lẽ bay lướt qua đỉnh đầu.

“Những con hải âu
thật đẹp”. Cô nhắm nghiền đôi mắt nhỏ mơ màng.

“Mở mắt ra đi! Cưng
nhìn kỹ xem… là cò đấy”.

Những con cò trắng
bay thật chậm, đôi chân dài của chúng duỗi thẳng về phía đuôi.

“Đàn cò làm sao bay
tới biển được nhỉ?”.

“Chúng cũng muốn nhảy,
nhảy, nhảy đó!”. Người đàn ông tinh nghịch nhại lại cô gái.

“Anh thật đáng ghét!”.

“Trên cái cây đằng
kia có tổ của chúng đấy!”. Người đàn ông chỉ hướng gần đầu bãi biển, ở đó nhô lên
một dãy núi nhấp nhô cao tới hàng trăm mét, cây cỏ rậm rạp, xanh tốt.

Đàn cò kêu lên mấy
tiếng rồi hướng về phía đỉnh núi bay đến.

Dưới chân núi có một
con đường, gọi là “lối nhỏ tình yêu”. Men theo con đường một bên dựa vào biển, một
bên dựa vào núi, rồi đi qua cây đa cổ thụ cao vút tận trời xanh là có thể thong
dong leo lên đỉnh Quan Âm, từ vách đá Quan Âm đi xuống mươi bước băng qua cây cầu
gỗ nhỏ là có thể quan sát rõ cồn cát nổi giữa biển.

Hai người bọn họ đi
theo hướng đàn cò bay về phía tây, bỏ lại phía sau một dãy dài những dấu chân còn
mới nguyên in hằn trên cát.

Cồn cát nhấp nhô,
các mỏm đá trong vịnh Đại Bàng dần dần hiện ra trong làn sương mờ.

Khi bước nhanh đến
bãi biển, họ chợt đứng sững lại.

Từ xa nhìn lại, phía
dưới, cách chiếc cầu đá ở bến thuyền không xa, dường như có một người đàn ông lõa
thể đang nằm sấp, thân hình đỏ sẫm, đầu hướng về phía bờ, bên cạnh là bãi đá ngầm
lởm chởm, tiếp đó là con đập bằng đá ngăn sóng, cách bãi biển rất gần, phía trên
là con đường “lối nhỏ tình yêu”.

Người đàn ông bụng
bia và bạn gái vội vàng chạy tới gần cầu đá, họ phát hiện ra có điều rất lạ.

Người đàn ông nằm
trên cát chỉ mặc độc chiếc quần bơi màu hồng, hai chân dạng ra ửng đỏ, dường như
cơ thể theo thủy triều bị sóng đánh dạt vào bờ. Do ông ta gối đầu lên tay, mặt úp
xuống dưới nên không thể nhìn rõ mặt.

Người đàn ông bụng
bia lật ngửa thân người đó, đưa tay thử vào mũi không thấy có hơi thở, anh ta tiếp
tục sờ nắn khắp cánh tay song cơ thể ấy đã lạnh cóng từ bao giờ.

“Ông ta... chết rồi!”.
Anh ta hoảng hốt nói.

“...”. Cô gái mặt
trắng bệch, lặng đi không thốt lên lời. Người đàn ông nhìn khắp bốn phía, xung quanh
tĩnh lặng như tờ.

“Mình báo cảnh sát
chứ?”. Anh ta quay sang hỏi bạn gái.

“Anh bảo gì cơ?”.
Cô gái hỏi lại với vẻ thất thần.

Nếu như cảnh sát yêu
cầu họ làm nhân chứng, chuyện tình bí mật của họ sẽ không thể giữ kín được nữa.

“Phải đi báo án thôi!”.
Người đàn ông quyết định.

Cô gái do dự gật đầu.

Hai người vội vã quay trở lại, họ tìm đến căn phòng sơn trắng
có gắn biển “Trung tâm quản lý du lịch Tiểu Mai Sa” đánh thức nhân viên trực ban.

“Này, này tối qua có người chết đuối ở bãi biển”. Người đàn ông
bụng bia giật giọng gọi lớn.

“Cái gì…? Có người chết đuối sao”. Người quản lý vội vã đưa tay
dụi mắt, giọng nói thất kinh.

Để bảo đảm an toàn cho những người đi bơi, người ta đã đặt mấy
vọng quan sát dọc theo bãi tắm Tiểu Mai Sa, trên đó luôn có nhân viên cứu hộ thường
trực theo dõi. Đương nhiên điều ấy cũng không thể đảm bảo an toàn đến mức tuyệt
đối, đôi khi cũng có những sự cố nằm ngoài dự liệu. Đặc biệt là vào thời điểm người
tắm biển quá đông, hỗn loạn như nồi bánh sủi cảo, thì người cứu hộ cũng khó mà quản
lý được hết. Hơn nữa, số nhân viên này cũng không thể bao quát được cả hai mươi
tư giờ trong ngày, đối với những người thích tắm đêm thì mức độ nguy hiểm càng lớn
hơn. Ngoại trừ những tay bơi lội cừ khôi hay những người thích tắm tiên, thì chẳng
mấy ai hứng thú với việc đêm hôm khuya khoắt bơi lội trên biển.

Người quản lý vội vã gọi điện đến đồn cảnh sát báo cáo sự việc.

Sau mười lăm phút hai đồng chí công an địa phương mặc cảnh phục
được cử đến hiện trường.

Do vị trí xác chết được phát hiện trên bãi biển, sát với cầu
đá ở bến thuyền, nằm ngoài phạm vi quy định được phép tắm biển nên họ lập tức báo
cáo lên cấp trên. Nửa giờ sau, đội trưởng đội hình sự khu Y Thôi Đại Cân dẫn theo
vài cộng sự và cán bộ điều tra đến đó. Vừa đến nơi, cảnh sát đã nhanh chóng đem
dây vàng khoanh vùng hiện trường. Chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài lan can trên con đường
“lối nhỏ tình yêu”.

Lúc này trời đã hửng sáng, song sương mù vẫn còn lẩn quất chưa
tan hết. Lều dã ngoại của những người tắm biển lờ mờ hiện ra trong ánh nắng ban
mai. Trên bãi biển, từ phía xa xa thấp thoáng bóng du khách dậy sớm nhặt vỏ ốc.

Thôi Đại Cân khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, áo jacket
mở tung để lộ chiếc sơ mi màu trắng bên trong. Anh cao chưa đầy một mét bảy mươi
song đôi mắt cực kỳ sắc bén, uy nghi, khiến người khác nể phục, e ngại. Anh hướng
về phía người đàn ông bụng bia và cô bạn gái của anh ta thẩm vấn vài câu liên quan
đến tử thi do họ phát hiện, đồng thời gọi người cấp dưới còn rất trẻ của mình là
Vương Tiểu Xuyên ghi lại lời khai. Nữ cảnh sát trẻ Đào Lợi đứng lặng im bên cạnh,
đôi mắt của cô không ngừng quan sát hai người làm chứng. Hai người cảnh sát có mặt
đầu tiên đứng vòng ngoài dây vàng đảm nhiệm việc giữ nguyên hiện trường.

Sau khi đội trưởng Thôi hỏi xong, Tiểu Xuyên bảo người đàn ông
bụng bia và cô gái cùng ký tên vào bản khai báo.

“Nếu như sau này cần đến, chúng tôi sẽ liên hệ với anh chị”.

Hai người đó cùng gật đầu đồng ý.

Hiện trường cơ bản đã được điều tra, cảnh sát cho chụp ảnh xác
chết dưới nhiều góc độ.

Người chết ước chừng năm mươi bảy, năm mươi tám tuổi. Ông ta
mặc chiếc quần bơi màu hồng khá bắt mắt, dáng người tầm thước, thể trạng hơi béo,
nằm sấp trên cát, bên cạnh là bãi đá ngầm rất gần mép đường “lối nhỏ tình yêu”.
Sóng biển tung bọt trắng xóa cách hai chân tử thi khoảng bốn, năm mét.

Trên mặt cát, ngoài vết chân còn mới của hai người làm chứng
thì không còn phát hiện thêm dấu vết nào khác. Nếu có chắc cũng đã bị sóng biển
xóa sạch đi rồi. Xung quanh vùng gần xác chết không tìm thấy quần áo hay vật dụng
cá nhân của người chết. Xa hơn một chút là chiếc cầu đá dài hướng ra biển, sóng
biển cuộn trào lên gần mặt cầu, sóng đập vào các mỏm đá tạo lên tiếng ầm ì vang
vọng.

Nhân viên pháp y Điền Thanh ngồi xổm xuống, mắt nhìn vào kính
lúp tỉ mỉ quan sát phần lưng và sau gáy tử thi rồi lấy ngón tay ấn nhẹ lên trên.
Khi anh lật ngửa cái xác ra, chợt có người phát hiện gương mặt đó có gì đó rất quen.

Khuôn mặt to bè, lấm lem đầy cát, sắc mặt xám ngoét sưng phù,
cặp môi cũng tương tự như vậy.

“Có nhiều nét giống Hồ Quốc Hào, chủ tịch Hội đồng quản trị (HĐQT)
của tập đoàn Địa Hào Trí Nghiệp”. Người cảnh sát trẻ béo lùn Vương Tiểu Xuyên lẩm
nhẩm nói trong miệng.

“Cậu nhận ra người này hả?”. Đội trưởng Thôi nghi hoặc đưa mắt
nhìn Tiểu Xuyên.

“Trên ti vi trong chương trình “Nhân vật nổi tiếng trong giới
bất động sản” phát sóng tối qua còn quay rõ mặt và dòng chữ ghi tên tuổi và chức
vụ ông ta ở dưới”. Chàng cảnh sát trẻ khẳng định.

Người cảnh sát cao lớn đưa máy ảnh chụp lại toàn bộ gương mặt
xác chết.

“Em hình như cũng nhìn thấy ảnh người này rồi!”. Nữ cảnh sát
Đào Lợi ngoảnh đầu lại góp lời.

Đội trưởng Thôi nhìn kỹ một lần nữa, trong lòng pha chút kinh
ngạc.

“Quả thật cũng rất giống! Có lẽ nào là ông ta?”.

2

Hồ Quốc Hào là con
cá lớn rất nổi danh trong lĩnh vực bất động sản Thâm Quyến, ông ta là người đứng
đầu công ty TNHH Địa Hào Trí Nghiệp, một tập đoàn thâu tóm giới đầu tư bất động
sản phương nam. Là nhân vật có tầm ảnh hưởng mạnh đến nhiều công ty và giới kinh
doanh, nên mọi hành vi, cử chỉ của ông ta đều thu hút sự chú ý của công chúng. Hồ
Quốc Hào là ủy viên chính trị hiệp thương thành phố Thâm Quyến, doanh nhân ưu tú
tỉnh Quảng Đông. Từng được bầu là một trong mười nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn tới
hoạt động bất động sản phía nam Trung Quốc.

Nếu như người chết
là Hồ Quốc Hào thì đây sẽ là một tin nóng gây chấn động Thâm Quyến.

Đội trưởng Thôi rút
máy di động, anh bấm số 114 gọi cho tổng đài.

“A lô, cho tôi xin
số điện thoại của công ty TNHH Địa Hào Trí Nghiệp!... Vâng! xin cảm ơn”.

Anh lập tức bấm số
máy điện thoại vừa nhận được, tiếng chuông đổ dồn liên tục nhưng không có người
nhấc máy. Bấm lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

Đến lần thứ ba gọi
điện, đầu dây bên kia mới có người lên tiếng.

“Ai đó...?”. Một
giọng nữ cất lên như còn ngái ngủ.

“A lô, đây có phải
công ty Địa Hào Trí Nghiệp? Xin cho tôi gặp Chủ tịch HĐQT”.

“Xin lỗi ông, hôm
nay là ngày nghỉ, văn phòng không có người làm việc”.

Đối phương trả lời
nhã nhặn nhưng khuôn mặt đội trưởng Thôi lại trở nên khó coi, giọng nói đầy vẻ bực
dọc.

“Công ty các chị là
một tập đoàn lớn, chủ nhật mà không có người trực ban là sao?”.

“Dạ... Phiền ông đợi
cho một chút”.

Dường như điện thoại
được chuyển đến phòng trực ban, một giọng nam tiếp nhận.

“Xin hỏi, ông có việc
gì ạ?”.

“Tôi ở cục công an
khu Y, có việc gấp muốn liên hệ với ông Hồ Quốc Hào”. Đội trưởng Thôi thử thăm dò.

“Ồ, hôm nay là chủ
nhật, chủ tịch không có mặt ở công ty”.

“Vậy làm thế nào để
tôi liên lạc được với ông ấy?”.

“Chuyện này...”. Người
kia có vẻ khá do dự, nghi hoặc. “Tôi đọc cho anh số di động lái xe riêng của ông
chủ”.

Khoảng hai phút sau
Thôi Đại Cân liên lạc được với lái xe Tiểu Lưu.

“Phải anh Lưu không?
Bây giờ anh đang ở đâu?”.

“Ai đó? Tôi đang ở
nhà riêng ở Bội Lĩnh”.

“Tôi là Thôi Đại Cân,
đội trưởng đội hình sự cục công an khu Y, có việc gấp muốn tìm ông Hồ Quốc Hào”.

“Ồ! Hôm qua, ông chủ
đã đi Đại Mai Sa rồi!”.

“Đại Mai Sa? Đi từ
khi nào vậy?”.

Quả nhiên đúng là
Hồ Quốc Hào, đội trưởng Thôi và Tiểu Xuyên đưa mắt trao đổi nhanh với nhau, biểu
lộ vẻ căng thẳng.

“Buổi chiều hôm qua,
là chính tôi lái xe đưa ông ấy đi...”.

Đại Mai Sa là bãi
tắm khác trong vịnh Đại Bàng, nó nằm khá gần Tiểu Mai Sa.

Theo tin tức mà người
lái xe cung cấp. Buổi chiều ngày hai mươi tư Hồ Quốc Hào đi bơi ở Đại Mai Sa. Vào
các ngày thứ bảy hàng tuần ông ta thường đến đây tắm biển, có khi hẹn gặp vài người
bạn làm ăn, cũng có lúc chỉ đi một mình. Thường là sau đó sẽ qua đêm tại tổ hợp
khách sạn nhà hàng Hào Cảnh ở Đại Mai Sa. Nhưng chiều qua cũng là ngày thứ bảy thì
ngược lại, khoảng ba giờ mười lăm phút Hồ Quốc Hào đến Đại Mai Sa trên chiếc xe
BMW màu đen do Tiểu Lưu lái. Một phòng ăn sang trọng ở Hào Cảnh đã được đặt sẵn.
Tiểu Lưu được ông chủ cho phép lái xe một mình về thành phố, hẹn bốn giờ chiều ngày
hôm nay đến đó để đón ông ta.\

“Ông chủ các anh có
khả năng đã xảy ra chuyện rồi, hãy đến ngay Tiểu Mai Sa!”.

“Tiểu Mai Sa?”. Người
lái xe không tin hỏi lại.

“Đúng, bãi tắm Tiểu
Mai Sa”. Nói đoạn, đội trưởng Thôi cúp máy, chỉ thị cho Tiểu Xuyên và Đào Lợi.

“Hai người đến ngay
khách sạn Hào Cảnh ở Đại Mai Sa để kiểm tra thử xem”.

“Rõ!”. Xuyên, Đào
quay lưng bước đi.

Lúc này trời đã sáng
bảnh mắt. Trên bãi biển người đã đông hơn. Một số du khách hiếu kỳ chạy tới bên
sợi dây màu vàng được hai người cảnh sát giăng ra để ngăn những người không liên
quan đến gần.

Đội trưởng Thôi nhìn
vào đồng hồ đeo tay thầm nghĩ: “Chưa đầy nửa ngày, cái tin có người chết ở đây sẽ
lan ra khắp thành phố”.

Báo cáo nội dung xấu