Năm tháng vội vã - Phần VIII - Chương 02 - 03

2

Mùa đông năm đó, kí túc xá nữ nổi
lên trò chơi “Tiên bút”. Trước hết là đặt một tờ giấy ở trước mặt, bên trên viết
“phải”, “không phải” và chữ số Arap và chữ cái tiếng Anh, hai người cùng nắm chặt
một cây bút, sau đó cùng mời “Tiên bút” ra, lúc đó cây bút sẽ tự quay, sau đó bạn
có thể hỏi, cây bút sẽ tự động khoanh tròn trên giấy, dùng chữ đơn giản là phải,
không phải hoặc chữ cái, chữ số đơn giản để giải đáp thắc mắc cho người cần hỏi.
Trò chơi này đem lại cảm giác thần bí, các sinh viên nữ thích chơi là vì nó mới
lạ, vì đều là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nên cũng không ai coi nó
là thật.

Những khi Trần Tầm không đến tìm
Phương Hồi, thì hầu như cô luôn ở lì trong phòng. Bởi vậy Phương Hồi cũng tham
gia vào trò chơi này. Đang chơi thì Lí Kì liền nắm tay cô, ngần ngừ một lát rồi
nói: “Cậu có thể hỏi chuyện Trần Tầm, tớ sẽ không kể cho Lưu Vân Vi và mọi người
đâu”.

Phương Hồi liền ngại ngùng gật đầu,
bất giác nắm chặt tay Lí Kì hơn.

Vì là người rất hiếu kì, nên Lưu
Vân Vi đã tìm hiểu ra được rằng cô bạn hay chuyện trò với Trần Tầm đó là Thẩm
Hiểu Đường. Cô không như Phương Hồi ngày ngày chỉ loanh quanh trong phòng, thỉnh
thoảng cô cũng gặp Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường, lần nào gặp đều báo cáo tỉ mỉ với
Phương Hồi. Tuy nhiên Lưu Vân Vi không biết rằng thực ra Phương Hồi không hề muốn
nghe chuyện của bọn họ, cô muốn giữ tinh thần AQ hơn, muốn một mình gìn giữ
tình yêu mong manh đó. Có lúc bạn bè trong phòng Phương Hồi nói chuyện với nhau
cũng thấy bất bình thay cho cô, bảo cô đi nói rõ mọi chuyện với Trần Tầm. Nhưng
cô vẫn không chịu lên tiếng, cô yêu Trần Tầm, yêu vô cùng, yêu đến mức khi tình
yêu đã sắp lụi tàn, cũng không muốn chủ động kết thúc.

“Bắt đầu chứ?”. Lí Kì hỏi Phương Hồi
đang để đầu óc tận đẩu tận đâu.

“Ừ”. Phương Hồi tĩnh tâm lại, cùng
Lí Kì đọc câu thần chú nực cười đó.

Sau khi bút quay, Lí Kì đã hỏi rất
nhiều câu hỏi, nào là ở đại học có bạn trai hay không, chữ cái đầu tiên của tên
bạn trai là gì, sẽ gặp sau bao lâu... Còn Phương Hồi thì liên tục vẽ các vòng
tròn linh tinh xuống giấy bằng ngón tay run rẩy và không hỏi câu nào. Sau đó Lí
Kì không nghĩ ra được câu hỏi gì nữa, cô nhìn Phương Hồi và ra hiệu mau hỏi
chuyện về Trần Tầm, Phương Hồi ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Xin hỏi trong lòng
Trần Tầm đang thích ai ạ?”.

Chiếc bút bi giữa hai tay liền xoay
tròn, xuyên qua chữ F rồi cuối cùng xoay tròn ở chữ S(*), nhìn vòng tròn đó, một
hồi lâu Phương Hồi không nói được câu nào, Lí Kì lại đọc thêm một hồi thần chú
mời Tiên bút đi.

(*)
Tên Phương Hồi phiên âm tiếng Trung là Fang Hui, Thẩm Hiểu Đường phiên âm tiếng
Trung là Shen Xiao Tang.

“Chuẩn thật đấy! Vừa nãy tớ không hề
động! Tớ cứ cảm giác như cậu đang kéo tay tớ!”. Lí Kì cũng là lần đầu tiên chơi
trò này nên rất hào hứng.

“Ừ tớ kéo cậu đi rất mạnh”. Phương
Hồi cúi đầu xuống, thực ra cô cũng biết rốt cuộc là mình có kéo hay không, chỉ
có điều nói như vậy có thể giảm bớt “ý trời”.

“Hả? Vậy hả? Nếu kéo thì không chuẩn
đâu”. Lí Kì hiểu được suy nghĩ của cô nên lựa lời nói theo ý cô.

“Nghe bọn họ nói hay nhưng thực ra
cũng chẳng có gì”. Phương Hồi liền đứng dậy nói: “Tớ sang phòng Gia Mạt chơi
đây”.

“Ừ. Phương Hồi, tớ nghĩ cậu nên nói
chuyện cho rõ ràng với Trần Tầm”. Lí Kì khuyên bạn.

Phương Hồi sang tìm Lâm Gia Mạt,
nhưng cô không có trong phòng, bạn bè cùng phòng nói Tống Ninh hẹn Lâm Gia Mạt
ra ngoài, vừa nói bọn họ còn gợi ý hỏi Phương Hồi, rốt cuộc hai người có quan hệ
gì, liệu có phát triển thành người yêu của nhau hay không.

Phương Hồi lắc đầu đi ra, cô thực sự
không biết bọn họ đã yêu nhau hay chưa, mặc dù học cùng trường với Lâm Gia Mạt,
nhưng hàng ngày bọn họ đã không còn ở bên nhau như thời cấp ba nữa. Lâm Gia Mạt
tham gia hội sinh viên của khoa, bình thường rất bận rộn, thỉnh thoảng đi ăn
cùng nhau, gần như một nửa số người gặp ở đường đều chào cô, còn Phương Hồi thì
chỉ quen sơ sơ với bạn bè cùng lớp. Phương Hồi lẻ loi loanh quanh trong trường
và cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cô có cảm giác rằng lời hứa mãi mãi không bao giờ
xa nhau của bọn họ khi tốt nghiệp đã trở thành cột mốc để họ tỏa đi bốn phương
tám hướng, chỉ có mình cô còn ngờ nghệch cố thủ ở đó và không chịu rời đi.

Theo như cách nói hiện tại thì
Phương Hồi không tiến cùng thời đại và ở thời điểm đó, cô chỉ là một đứa trẻ ngốc
nghếch yêu quá dại khờ.

Không có việc gì làm nên Phương Hồi
đã vào phòng máy để check email, đúng là không nằm ngoài dự đoán, trong mấy lá
thư, nổi bật nhất là tên của Kiều Nhiên. Sau khi sang Anh, tuần nào Kiều Nhiên
cũng viết cho Phương Hồi một lá thư, trong thư cũng không viết gì nhiều, cùng lắm
là hỏi thăm cộng với viết sơ qua về tình hình của mình, thỉnh thoảng còn gửi
kèm một hai tấm ảnh. Lần nào câu cuối cùng trong thư cậu cũng hỏi: “Mọi chuyện
của cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt lành và mong sớm nhận được hồi âm của
cậu”. Phương Hồi thường viết về những chuyện xảy ra trong trường, cũng thường
nhắc đến Trần Tầm và Lâm Gia Mạt, nhưng lần này, khi đọc đến câu “Mọi chuyện của
cậu có ổn không? Chúc cậu mọi điều tốt lành và mong sớm nhận được hồi âm của cậu”,
Phương Hồi chỉ đánh được chữ “ổn” rồi không thể viết thêm được gì nữa, cô gục
xuống bàn phím và khóc nức nở.

Cô không ổn, không gì tệ hơn thời
điểm này.

Tống Ninh hẹn Lâm Gia Mạt đi ăn cơm
riêng, lí do của cậu rất kì cục, thời tiết đã chuyển lạnh, cùng đi ăn bữa cơm
cho ấm lòng, để tăng thêm nhiệt độ cho tình cảm.

Hai người gọi một nồi lẩu nhỏ, dưới
tác dụng của cồn, nước canh sôi sùng sục. Tống Ninh nhìn Lâm Gia Mạt đang gắp
miếng tiết mà không hề tỏ ra ngại ngùng bèn cười nói: “Tớ thích vẻ đẹp hùng hổ,
bất chấp tất cả của cậu”.

“Cảm ơn! Người đẹp dù bất chấp đến
đâu cũng vẫn là người đẹp! Tớ khá thích những chàng Đông Gioăng luôn coi trọng
bản thân”. Lâm Gia Mạt phồng má thổi cho hết nóng nói.

“Có phải tớ đã làm cậu thất vọng
không?”.

“Khá thất vọng”. Lâm Gia Mạt trả lời
thành thật.

“Thế tớ mời cậu ăn cơm, cậu nhận lời
vui vẻ thế để làm gì?”. Tống Ninh giả vờ nói với vẻ đau đớn.

“Không ăn thì thiệt thôi, hơn nữa tớ
cũng không biết cách từ chối, trước đây có bài học đau đớn rồi”.

“Cậu có biết rằng cậu làm như vậy tức
là gieo rắc cho tớ hi vọng rồi không?”.

“Vậy hả? Thế thì để tớ rút về”. Lâm
Gia Mạt lại vớt một miếng tiết lên nói.

“Thật hả?”. Tống Ninh khoanh tay
lên với vẻ rất hào hứng.

“Thật, cậu cười kinh tởm thế làm
gì?”. Lâm Gia Mạt chăm chú gật đầu.

“Thế tại sao cậu lại mơ thấy tớ?
Sigmund Freud nói đó là do sự thể hiện của tiềm thức con người”. Tống Ninh cúi
về đằng trước và nói với vẻ bí ẩn.

Lâm Gia Mạt liền bỏ đũa xuống, nhếch
mép lên cười nói: “Freud nói không sai, nhưng cậu nói sai, người mà tớ mơ thấy
không phải là cậu”.

“Cậu nói thế có nghĩa là sao?”. Tống
Ninh không cười nữa mà nói với vẻ nghiêm túc.

“Đúng vậy, tớ đã nằm mơ và cũng đã
kể cho Phương Hồi, sau đó cậu ấy lại kể cho Trần Tầm, Trần Tầm lại kể cho cậu”.
Lâm Gia Mạt ngồi thẳng người lên nói: “Nhưng tớ đã nói dối cậu ấy, người mà tớ
mơ thấy không phải là cậu mà là Trần Tầm”.

Lâm Gia Mạt nói xong, hai đứa đều
im lặng, cồn dưới nồi lẩu cháy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng tắt ngấm. Một lát
sau Tống Ninh ngẩng đầu lên nói: “Cậu thích Trần Tầm?”.

“Tớ quan tâm đến cậu ấy”. Lâm Gia Mạt
nghĩ một lát rồi trả lời: “Đã vượt quá mức độ quan tâm giữa bạn bè”.

“Thẳng thắn nhỉ”. Tống Ninh cười
nói.

“Từ trước đến nay tớ luôn thẳng thắn
trước tình yêu”.

“Nhưng đó có phải là tình yêu
không?”. Đột nhiên Tống Ninh ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc và hỏi.

“Dĩ nhiên... dĩ nhiên là phải rồi”.
Lâm Gia Mạt đáp với vẻ luống cuống.

“Coi như là phải vậy, nhưng ở
phương diện khác, cậu lại không thẳng thắn với tình bạn, tại sao cậu không dám
nói với Phương Hồi?”. Tống Ninh tiếp tục hỏi.

“Tớ sợ cậu ấy không chịu nổi”. Lâm
Gia Mạt cúi đầu xuống nói: “Chắc chắn tớ sẽ cố gắng để giành lấy Trần Tầm, đối
với Phương Hồi tớ cũng sẽ không từ bỏ!”.

Tống Ninh liền vỗ tay nói: “Tốt! Tốt
lắm! Lời lẽ rất hoành tráng! Thế tớ hỏi cậu, cậu sẽ dựa vào cái gì để giành lấy,
rồi lại dựa vào cái gì để không từ bỏ? Đừng nói những lời hoa mĩ nữa, cậu đã lường
trước được hậu quả chưa? Đợi đến khi cậu cảm thấy không thể cứu vãn tình thế được
nữa thì mọi thứ đã muộn mất rồi!”.

“Tớ hiểu Trần Tầm, cũng hiểu Phương
Hồi! Tớ biết phải làm thế nào, cậu không phải giáo huấn tớ!”. Lâm Gia Mạt bực bội
nói.

“Chỉ tiếc là cậu không hiểu về tình
cảm”. Tống Ninh lắc đầu nói: “Việc này cũng không thể trách được cậu, tình cảm
giữa hai người rất mong manh, cậu không thể hiểu được. Gia Mạt, cậu nên yêu một
lần nghiêm túc, cậu không thể...”.

“Đủ rồi!”. Lâm Gia Mạt liền đứng phắt
dậy, lạnh lùng nói: “Chuyện của tớ, tớ biết phải làm thế nào. Tống Ninh, cậu rất
thông minh, nhưng nhiều lúc thông minh đến mức khiến người ta ghét! Cảm ơn cậu
đã mời tớ ăn cơm! Tớ về trước đây, tạm biệt!”.

Lâm Gia Mạt với lấy áo khoác rồi ra
ngoài, Tống Ninh vội vàng thanh toán và đuổi theo, cậu chạy đến kéo cô lại, còn
Lâm Gia Mạt thì bực bội hất ngay tay cậu ra.

“Tống Ninh! Cậu đừng tưởng cậu
thích tớ thế nào cũng được đâu nhé! Người thích tớ đầy ra đấy, chưa đến lượt cậu
đâu! Cậu đừng đi theo tớ nữa, tớ ghét cậu! Rất ghét cậu!”.

“Cậu ghét tớ cái gì? Cậu ghét tớ vì
tớ cảm nhận được là cậu đang nghĩ gì, hay là ghét tớ vì tớ đã móc hết sự ích kỉ
trong con người cậu ra cho cậu xem?”. Tống Ninh không đuổi theo cô nữa mà đứng
sau lưng cô hét lớn: “Lâm Gia Mạt! Cậu rất cô đơn! Cậu đã từng toàn tâm toàn ý
thích người khác nhưng không có kết quả, cậu đã từng làm tổn thương người khác
từ đầu đến cuối nhưng mình lại vẫn lưu luyến! Cậu rất cô đơn! Cô đơn đến mức muốn
tìm một cậu bạn đến với cậu, nhưng lại không cam tâm với sự thất bại của mình!
Người kiêu căng và cô đơn là người ngớ ngẩn nhất! Lâm Gia Mạt! Cậu nghe cho rõ
đây! Tớ không quan tâm đến việc cậu mơ thấy ai, tớ thích cậu! Tớ vẫn thích cậu!”.

Lâm Gia Mạt không ngoái đầu lại mà
bước đi rất nhanh, nhưng mỗi từ mà Tống Ninh nói đều xuyên qua gió lạnh và lọt
vào tai cô. Chẳng mấy chốc, cô đã bắt đầu khóc.

3

Trong buổi tập nhảy bao bố của giờ
thể dục mùa đông, Phương Hồi đã bị trẹo chân.

Hồi đó cô rất gầy, vì một thời gian
dài ở trong kí túc xá không chịu vận động nên người không săn chắc. Đối với động
tác nhảy bao bố phải sử dụng cả chân và tay này, cô không thể nhảy qua dễ dàng
như Tiết San hay Lưu Vân Vi. Sau khi miễn cưỡng tập mấy buổi, trong buổi kiểm
tra, tay cô không chống được nên đã ngã xuống, chân trái chạm đất trước, sau đó
ngã phịch xuống đất. Đến khi đám Lí Kì chạy đến đỡ Phương Hồi, nhìn xuống mắt
cá chân trái thì đã sưng như quả đào.

Mấy cô bạn liền vội vàng đưa Phương
Hồi đến trạm y tế của trường, bác sĩ khám sơ qua, cho chụp phim thì không bị
gãy xương nên chỉ kê cho cô một ít thuốc. Lí Kì lấy thuốc hộ Phương Hồi rồi sửng
sốt nói: “Trường mình cũng có thuốc Diclofenac hả? Hơi bất ngờ đấy! Tớ tưởng chỉ
có thuốc đỏ, thuốc tím thôi cơ! Cậu không thấy thuốc cảm kê cho sinh viên chẳng
có loại nào ra hồn à!”.

“Dù tốt đến đâu cũng vẫn là thuốc,
không bị bệnh là tốt nhất”. Phương Hồi vịn tay vào tường miễn cưỡng đứng dậy
nói.

Lí Kì liền dìu cô hỏi: “Chân cậu sưng
như vậy có đi học được không? Phòng bọn mình ở tầng bốn, hàng ngày cậu lên xuống
thế nào? Hay là nhắn tin cho Trần Tầm, bảo cậu ấy đưa cậu về nhà nhé”.

Phương Hồi ngần ngừ một lát rồi lắc
đầu nói: “Không cần đâu, hôm nay đã là thứ tư rồi, cố chịu thêm hai ngày nữa là
cuối tuần. Lúc đó tớ bảo mẹ tớ đến đón là được. Nhóm nhạc cụ của Trần Tầm và hội
sinh viên trường đang lo tổ chức cuộc thi hát karaoke, dạo này bận lắm”.

“Ừ”. Lí Kì chỉ ừ rồi thôi, cô cũng
không nỡ lòng nói thêm gì nữa với Phương Hồi. Thực ra hôm qua Lưu Vân Vi về
phòng kể với cô rằng, gặp Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường ngồi ăn cơm với mấy người
trong nhóm nhạc cụ ở nhà ăn, chuyện trò ồn ào đến mức đứng ở ngoài cũng nghe thấy.
Đầu bên kia tiếng đàn tiếng hát rộn ràng, đầu bên này vắng tanh, buồn tủi, Lí
Kì cũng thấy thương thay cho Phương Hồi.

Mãi đến tận thứ sáu Trần Tầm mới biết
chuyện Phương Hồi bị trẹo chân, mấy hôm trước không có thời gian liên lạc với
cô, thứ sáu muốn hỏi cô có về nhà cùng không, nhưng không tài nào gọi được cho
cô vì máy cô luôn ở trạng thái tắt. Buổi chiều sau khi tan học, Trần Tầm gọi
vào số máy phòng Phương Hồi, Lí Kì nhấc máy, sau khi nghe thấy giọng cậu, cô bạn
tỏ ra lạnh lùng hẳn.

“Phương Hồi vừa xuống sân”.

“Ừ, thế để tớ xuống sân đợi cậu ấy”.

“Thế cậu phải đợi một lúc”. Lí Kì
“hứ” nhỏ một tiếng rồi đáp.

“Có chuyện gì vậy?”. Trần Tầm có cảm
giác Lí Kì đang muốn nói điều gì.

“Cậu ấy bị trẹo chân trong giờ thể
dục hôm thứ tư, phải vịn cầu thang xuống từng bước một. Sao vậy, cậu không biết
chuyện à?”.

“Ừ... thôi thế đã nhé, tớ xuống chỗ
cậu ấy đây, cảm ơn cậu! Bye bye!”. Trần Tầm cảm thấy đầu óc mình đột nhiên trống
rỗng, rồi cậu vội vàng cúp máy.

Trần Tầm chạy đến sân khu kí túc xá
của Phương Hồi đúng lúc cô vừa ra khỏi cửa, chiếc áo khoác rộng màu xanh đậm lắc
lư trên người cô, khuôn mặt và bàn tay lộ bên ngoài đều nhợt nhạt. Vì không có
chỗ nào để vịn nên lúc xuống mấy bậc tam cấp trước cửa, Phương Hồi xuống rất chật
vật, cô đeo ba lô trước ngực một cách vụng về, nhìn như sắp lao người xuống.

Trần Tầm có cảm giác như tim mình
giật lên từng hồi, đau nhói, cậu bước vội đến đỡ Phương Hồi nói: “Từ từ thôi!”.

Phương Hồi ngẩng đầu lên nhìn thấy
cậu, nét mặt lộ rõ vẻ sửng sốt, sau đó lại sầm xuống ngay lập tức, cô cúi đầu
xuống, cố gắng giữ khoảng cách với Trần Tầm, chống vào tay cậu, tập tễnh đi xuống.

“Em làm sao vậy? Sao không báo với
anh để anh đưa em về?”. Trần Tầm ngồi xuống, xắn gấu quần cho cô nói.

Phương Hồi vội lùi ra sau một bước,
ống quần tuột khỏi tay Trần Tầm, giữa hai người chỉ còn lại không khí lạnh giá.

“Em bị ngã trong buổi nhảy bao bố
giờ thể dục. Lái xe của mẹ em đến đón bây giờ, vừa nãy gọi đến thoại, chắc đến
ngay thôi. Không phải phiền anh nữa”.

Trần Tầm liền rụt tay lại, đứng dậy
hỏi: “Sao không nói với anh?”.

“Gọi cho anh một lần... anh không
nhấc máy”. Phương Hồi mím môi nói.

Trần Tầm giờ đã nhớ ra, hôm đó cậu
đi mua đạo cụ cho nhóm kịch nói với Thẩm Hiểu Đường, cậu thấy điện thoại trong
túi rung lên, thấy tên Phương Hồi nên không nhấc máy, sau đó cậu gọi lại thì cô
đã tắt máy. Nhìn Phương Hồi trong tình trạng này, lại nhớ đến cuộc điện thoại
ngày hôm đó, trái tim Trần Tầm như bị ai véo mạnh một cái, vô cùng đau đớn.

Cậu liền cau mày hỏi: “Sau đó sao
em lại tắt máy?”.

“Hết pin...”.

“Thì sạc pin chứ sao! Hoặc không gọi
vào phòng anh cũng được mà!”.

“Ổ điện dưới gầm bàn... cúi xuống
không tiện, em ngại làm phiền người khác”. Phương Hồi bình thản nói.

Trần Tầm thấy cảm giác đau đớn
trong tim càng rõ rệt hơn, bất giác cậu đưa tay ra định ôm Phương Hồi, nhưng
Phương Hồi đã nghiêng người tránh.

“Xe đến rồi, em về đây, bye bye”.
Phương Hồi đeo ba lô lên nói.

“Hay là để anh tiễn em nhé!”.

“Không cần đâu anh”.

“Thế tối anh gọi cho em nhé”.

“Vâng”.

Phương Hồi quay đi, bước được mấy
bước thì dừng lại, cô ngoái đầu lại nói: “Thực ra, hôm đó anh cũng có thể gọi
điện vào phòng em...”.

Nói xong cô liền bước đi, lái xe xuống
xe, đón lấy ba lô và mở cửa cho cô rồi đóng lại, chiếc xe màu bạc liền lao vút
đi, Trần Tầm đứng đằng sau, thẫn thờ nhìn theo hồi lâu.

Hôm đó, sau khi về nhà, Trần Tầm liền
đeo guitar, xách ba lô như một kẻ lang thang. Cậu kể với tôi rằng tâm trạng của
cậu lúc đó như đang lang thang, nói chính xác hơn là phiêu dạt, hoàn toàn không
tìm thấy phương hướng. Cậu nói ngày trước cậu rất thích sự tự do như đang được
bay trên trời, cậu không bao giờ sợ lạc đường, vì cậu biết, chắc chắn Phương Hồi
đang đứng dưới đất đợi cậu trở về. Chỉ cần nghĩ đến việc luôn có một người đợi
mình như vậy, cho dù bay cao bao nhiêu cũng không cảm thấy sợ. Tuy nhiên sau đó
cậu cảm thấy mình đã bay quá xa, rời xa tầm nhìn của người đó sẽ cảm thấy thoải
mái như được giải thoát, nhưng sau đó lại rất ngơ ngác, không biết mặt đất đang
nằm ở đâu, chính vì thế không biết bay đến lúc nào mới dừng lại được.

Trần Tầm nói tình cảm của cậu đối với
Phương Hồi, từ thời điểm đó đã không rõ ràng nữa.

Trần Tầm hỏi tôi, cứ nghe cậu kể về
những chuyện tình yêu đương đó có cảm thấy ngớ ngẩn hay không, tôi nhìn cậu và
lắc đầu, thực ra chúng tôi đều hiểu rằng, cũng chỉ ở trong độ tuổi đó, chúng
tôi mới có thể nghĩ về những chuyện yêu đương một cách trong sáng, sau khi trưởng
thành, chúng tôi chỉ có thể ngồi hút thuốc lá Trung Nam Hải với nhau.

Sau đó Trần Tầm dừng lại trong đường
hầm dành cho người đi bộ ở Vĩnh An Lí, có một anh chàng nhìn như nghệ sĩ để tóc
dài đang đứng đó ôm guitar hát, âm thanh đó khiến cậu cảm thấy rất chói tai,
nhưng anh chàng nghệ sĩ đó còn liếc cây đàn guitar của cậu một cái. Bị anh ta
nhìn, Trần Tầm lập tức nổi hứng thi đấu, liền ngồi đối diện với anh chàng nghệ
sĩ, vứt bao guitar xuống đất và bỏ vào mấy đồng tiền lẻ và bắt đầu hát.

Hai người phối hợp khá ăn ý, anh
hát một bài tôi hát một bài, tiếng Trung tiếng nước ngoài, không có bài nào
trùng lặp. Giữa chừng, Trần Tầm nhận được điện thoại của Thẩm Hiểu Đường, anh
chàng nghệ sĩ đó còn trịnh trọng đợi cậu một lát, ra hiệu cho cậu cứ việc nghe
máy, không vội.

“Cậu đang làm gì vậy? Đã về nhà
chưa?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi ở đầu bên kia điện thoại.

“Tớ về rồi, nhưng vẫn chưa về đến
nhà!”. Trần Tầm hà hơi vào lòng bàn tay nói.

“Đang ở đâu vậy?”.

“Đường hầm dành cho người đi bộ
Vĩnh An Lí”. Trần Tầm nhìn anh chàng nghệ sĩ đó cười nói: “Đang hát với một người
anh em!”.

“Hả? Thật hay giả vậy? Không đùa tớ
chứ?”. Thẩm Hiểu Đường sửng sốt hỏi.

“Thật, thôi thế đã nhé, đến lượt tớ
hát rồi, người ta đang đợi!”. Trần Tầm cầm miếng gảy gảy xuống dây nói.

“Ừ! Cậu hát tiếp đi! Tớ đến tìm cậu
bây giờ đây, xem xem có phải đúng như vậy không!”.

Trần Tầm đang định nói cậu không cần
phải đến nhưng Thẩm Hiểu Đường đã cúp máy. Không biết làm thế nào cậu đành đút
điện thoại vào túi, nói xin lỗi với anh chàng nghệ sĩ rồi tiếp tục chơi đàn.

Khoảng nửa tiếng trôi qua, rõ ràng
là anh chàng nghệ sĩ đã thấm mệt, chắc cũng không còn gì để hát nữa. Anh ta cất
đàn đi rồi bước đến chỗ Trần Tầm nói: “Người anh em, nhìn cậu còn trẻ lắm,
không đơn giản, rất có trình độ!”.

“Cũng chưa ổn, không chất bằng
anh”. Trần Tầm cười khiêm tốn nói.

“Hút thuốc không?”. Anh chàng nghệ
sĩ đưa cho cậu một điếu thuốc, Trần Tầm lắc đầu, anh ta liền châm thuốc và hút:
“Thất tình hay sao mà mò đến đây hát?”.

“Không, người yêu em chuẩn bị đến
tìm em”. Trần Tầm đáp bừa.

“Tốt! Lãng mạn quá nhỉ! Thôi anh
không tiếp chuyện chú được nữa, phải về trước đây, thấy cổ họng đau rồi”. Anh
chàng nghệ sĩ vỗ vai cậu rồi đứng lên.

“Vâng, anh về nhé! Lần sau gặp nhau
lại hát tiếp!”. Trần Tầm vẫy tay nói.

“Cậu coi là trò chơi còn tôi coi là
trò kiếm ăn, chắc chắn lần sau ta sẽ không gặp nhau nữa”. Cuối cùng anh chàng
nghệ sĩ liền hát thêm đôi câu của bài Trắng tay, đeo đàn guitar ra khỏi đường hầm
dành cho người đi bộ.

Sau khi anh chàng nghệ sĩ về, dần dần
Trần Tầm đã cảm nhận được cái lạnh dưới đường hầm, cậu co người lại rồi bắt đầu
gảy đàn và hát một mình.

Lúc Thẩm Hiểu Đường đến, Trần Tầm
đang hát bài Năm tháng vội vã, hát đến câu “Bên sông bao đóa sen hồng đã nở, giữa
vòng đời chúng mình đã đi lướt qua nhau mấy trăm năm” thì nụ cười của Thẩm Hiểu
Đường đã hiện ra trước mắt cậu.

“Có một phần, vừa nãy có một ông
người nước ngoài đến còn cho tớ năm tệ, tớ hát cho ông ấy nghe bài Rage of the
winter”.

“Tớ cũng cho cậu tiền! Tớ muốn cậu
hát theo yêu cầu của tớ!”. Thẩm Hiểu Đường liền ngồi xuống, móc ra đồng xu một
tệ và vứt vào bao đàn nói.

“Cậu thích nghe bài gì? Nói đi!”.
Trần Tầm cười nói.

“Bài cậu vừa hát đó. Ban nhạc nào
hát vậy? Tên nó là gì?”.

“Ban nhạc Trần Tầm, Năm tháng vội
vã, nghe nhé”.

Trần Tầm cúi đầu xuống gảy đàn và cất
tiếng hát. Thẩm Hiểu Đường nghiêng đầu nhìn cậu, nghe rất say sưa.

Cậu vừa hát xong, Thẩm Hiểu Đường
liền cầm đồng xu một tệ đó lên rồi vứt xuống nói: “Hát thêm lần nữa!”.

Trần Tầm liền cười và tiếp tục hát.

Thẩm Hiểu Đường vứt đi vứt lại đồng
tiền xu năm lần tất cả, khi Trần Tầm hát xong và đợi lần thứ sáu, đột nhiên cô
nắm chặt đồng xu trong tay và dừng lại, Trần Tầm đưa mắt nhìn cô với vẻ dò hỏi,
mặt cô hơi đỏ lên, nghiêng đầu nói: “Này, tớ có hai ý nghĩ thế này”.

“Gì vậy?”.

“Thứ nhất, đừng tập bài Nothing
else matters nữa, ca khúc hát trong buổi chung kết thi hát karaoke đổi thành
bài Năm tháng vội vã đi, cậu dạy tớ đánh đàn, tớ đệm đàn cho cậu, bọn mình cùng
biểu diễn!”.

Trần Tầm chậm rãi gật đầu.

“Thứ hai...”. Thẩm Hiểu Đường ngập
ngừng một lát rồi nói: “Hiện tại tớ muốn trao mình cho cậu, cậu có nhận
không?”.

Trần Tầm sững người, cậu nhìn Thẩm
Hiểu Đường, Thẩm Hiểu Đường cũng nhìn cậu, hai đứa cách nhau rất gần, có thể
nhìn thấy vẻ bối rối của mình qua con ngươi đối phương, cũng nhìn thấy hơi thở
hai đứa đang phả ra.

Trần Tầm liền đỡ tay ra sau gáy Thẩm
Hiểu Đường, Thẩm Hiểu Đường quỳ xuống đất, chưa kịp thốt lên điều gì thì Trần Tầm
đã hôn lên môi cô. Lúc đầu chỉ là nụ hôn thoảng qua, cuối cùng hai người đã ghì
siết bên nhau và trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt, Thẩm Hiểu Đường nhắm mắt lại,
lòng tràn ngập hạnh phúc.

Trần Tầm nói, lúc đó cậu tưởng rằng
mình đã tìm thấy mặt đất, nhưng sau này mới phát hiện ra rằng, cái mà cậu tìm
được là chú chim cùng bay cao như cậu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3