Tin nhắn (Kết)

Tin nhắn

“Tình yêu của anh ngủ ngoan nhé! Anh yêu
em!”.

Ðọc xong tin nhắn, Thu mỉm cười thấy thật
vui.

“Vâng, anh ngủ ngon nhé! Em cũng yêu anh!”.

Thu thấy mình đang trải qua quãng thời gian vô cùng hạnh phúc. Với
bất kỳ cô gái nào, tìm được một người yêu luôn quan tâm lo lắng mình, và bản
thân mình cũng thương yêu họ thật lòng, liệu còn điều gì tuyệt vời hơn?

Ngay từ nhỏ, Thu vốn đã thấy mình may mắn hơn rất nhiều người.
Sinh ra ở thành phố trong gia đình khá giả với tình yêu thương đủ đầy của cả ba
và má, dường như chưa bao giờ Thu phải sống một ngày nào cực khổ.

Càng lớn, Thu càng trở nên xinh đẹp. Vẻ đẹp tự nhiên chính là món
quà ưu ái của tạo hóa cho nàng mà không phải người ta cứ muốn là được.

Dù vậy không có nghĩa Thu chưa bao giờ buồn.

Không phải hễ đến tuổi trưởng thành có quá nhiều người theo đuổi
đã là niềm vui của người con gái. Với riêng Thu, nàng chẳng thích thú chút nào
khi có hàng chục vệ tinh luôn vây quanh mình. Nàng nghĩ, mình phải chọn lựa
thật kĩ càng.

Nàng có lẽ sẽ còn thui thủi một mình dài dài nữa nếu không ngẫu
nhiên gặp anh.

Trên đời, không biết có phải vậy hay không,
dường như mọi cái ngẫu nhiên đều được sắp xếp bởi Thượng đế?

Dường như đúng khi mà Thu và anh tìm ra nhau giữa bảy tỉ người
hoàn toàn xuất phát từ những chuyện tình cờ, ngẫu nhiên đó.

Ba tháng trước, điện thoại Thu nhận được một tin nhắn lạ, cũng
trong một đêm khuya khoắt như bây giờ.

Nó không giống với những tin nhắn nàng thường nhận được từ rất
nhiều số lạ trước đây. Hầu như chúng chỉ xoay quanh chuyện làm quen, tán tỉnh
từ những anh chàng tận đẩu tận đâu ngoài kia vẫn thường xuyên thầm thương trộm
nhớ nàng.

Tin nhắn ấy trắng xóa, không hiển thị bất cứ nội dung gì. Ban đầu,
đọc được một tin nhắn kì quái như vậy, Thu chỉ nghĩ: lại một cái đuôi mới
xuất hiện
. Nhưng rồi cả đêm nàng trằn trọc không sao ngủ được.

Tại sao gửi tin nhắn mà không viết gì cả? Người ta nhầm nhọt hay
thế nào?

Ở thời đại này, tin nhắn mang rất nhiều ý nghĩa và càng lúc càng
đóng một vai trò quan trọng. Quả thật, luôn có những chuyện người ta cảm thấy
rất khó khăn để mà thể hiện bằng lời nhưng sẽ cảm thấy khá dễ dàng nếu được
chuyển tải qua tin nhắn.

Không chỉ với Thu, đó thật sự là một phát minh vĩ đại không kém
điện thoại di động của nhân loại.

Vậy thì còn điều gì, chuyện gì không thể diễn đạt qua tin nhắn
nữa?

Câu hỏi ấy cứ lẩn quẩn trong đầu Thu không
yên. Cho đến sáng hôm sau thì nàng không tài nào chịu nổi nữa.

“Ai vậy?”.

Thu nhắn lại cho số điện thoại kia ngay khi vùng chăn bước ra khỏi
giường.

Không thấy tin nhắn trả lời.

Chắc là người bên kia biết mình nhắn nhầm nên đã chủ động im lặng.
Nàng nhíu mày tự hỏi.

Thu đến trường, vào lớp. Thỉnh thoảng bất giác lại nhìn màn hình
điện thoại. Chẳng có gì thay đổi cả. Trên giảng đường mà tâm trí Thu bay lên
thật cao thật xa. Những dấu chấm hỏi lại hiện ra vì nàng vẫn chưa sao dứt được
cơn thắc mắc xen lẫn tò mò.

Hay là gọi lại cho họ? Có nên không nhỉ?

Nàng mở lại tin nhắn trắng xóa đó, nhìn xoáy
vào số điện thoại từ người nhắn hiển thị phía trên.

Hết giờ học, Thu lặng lẽ ra về. Ði đâu nàng
cũng chỉ một mình và một mình như thế. Từ nhỏ đến lớn, hầu như nàng chẳng chơi
với ai. Cùng lắm chỉ là xã giao chứ tuyệt nhiên nàng không có một người bạn
thân nào. Kể ra nếu có bạn thân, nàng sẽ ngay lập tức chia sẻ cho cô bạn ấy
chuyện về cái tin nhắn, chứ không cần khổ sở thế này rồi.

Rất lâu rồi, đối với Thu, mọi người trong lớp
luôn có một khoảng cách quá xa. Nhiều người nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Ða
số lại thấy trong đó ngọn lửa của tị hiềm. Chưa ai thật lòng tốt với nàng mà không
vì vẻ ngoài của nàng hay vì sự khá giả của gia đình nàng. Cả những “vệ tinh”,
những “cái đuôi” thường xuyên bám theo kia nữa. Nàng ít khi giấu nổi cảm giác
khinh thường những con người như thế. Càng ngày nàng càng cảm thấy bị ghét
nhiều hơn. Cảm giác này khiến cả năm trời nàng không trò chuyện với ai trong
lớp. Nàng thầm cười vào mặt họ và tỏ ra cho họ thấy mình đủ đầy, hạnh phúc
nhường nào. Nàng muốn những kẻ lòng dạ xấu xí phải chết dần chết mòn trong đau
đớn.

Nhưng thực sự, trong lòng nàng rất cô đơn.
Nỗi cô đơn ấy cứ lớn dần. Thẳm sâu trong cõi lòng, Thu vẫn muốn được yêu ai đó
và được người đó yêu mình, như bao nhiêu người con gái khác.

Chỉ có điều chưa có ai nàng thấy thật sự xứng
đáng và rung động vì họ.

Về đến nhà, Thu lại mở tin nhắn ấy ra mà ngắm
nghía. Tất cả những tin nhắn trước đây gửi đến hầu như chỉ duy nhất với mục
đích tán tỉnh, nàng ngay lập tức xóa phăng không phải nghĩ ngợi lăn tăn. Vậy mà
riêng với tin nhắn này, nàng lại không thể vứt bỏ.

Người gửi tin nhắn này là ai?

Tại sao lại gửi cho nàng?

Những băn khoăn thắc mắc càng lúc càng lớn,
thôi thúc nàng phải làm điều gì đó.

Có nên gọi cho người này không?

Số điện thoại ấy lởn vởn ngay trước mắt Thu
như mời gọi.

Trong một tích tắc, nàng đánh liều bấm nút
“gọi”.

Tín hiệu báo chuông đang đổ từ đầu dây bên
kia phát ra trong điện thoại.

Tít tít… tít tít… tít tít…

Thời gian dường như đang kéo dài đến vô hạn.

“Cụp”.

Tín hiệu bị ngắt đột ngột, có lẽ vì quá lâu
không ai bắt máy.

Thu thở dài.

Thôi được rồi, có lẽ nên kết thúc ở đây. Nàng
toan bấm nút “xóa” thì điện thoại bỗng rung lên cùng âm thanh báo có tin nhắn
tới.

Tim
đập mạnh trong cơn hồi hộp, nàng mở tin nhắn ấy ra.

“Ai vậy?”.

Là số điện thoại đó. Người kia đã trả lời.
Nàng phải làm gì đây? Nàng phải nhắn lại như thế nào?

Xưa nay, Thu chưa từng nhắn tin với bất kỳ
người lạ nào. Chỉ có hai số điện thoại trong máy nàng thường xuyên trao đổi là
của ba và má nàng.

Ðầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.

“Ai vậy?”.

Thêm một tin nhắn nữa có cùng nội dung.

“Ai vậy?”.

Thêm một tin nữa.

“Ai vậy?”.

“Ai vậy?”.

“Ai vậy?”.

Thu sợ hãi đánh rơi điện
thoại xuống nền đất vỡ tan tành.

Giật mình tỉnh giấc trong cơn hoảng hốt, nàng
nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường.

Là mơ ư? Nàng với tay tìm điện thoại. Ðây
rồi, vẫn còn nguyên vẹn. Nàng mở điện thoại lục tìm những tin nhắn của anh.

Ðâu rồi? Ðâu hết rồi?

Những tin nhắn lời lẽ ngọt ngào yêu thương
đêm nào nàng cũng nhận được chỉ còn một màu trắng xóa. Chuyện gì vậy? Chuyện
quái gì đang xảy ra thế này.

Có rất nhiều tin nhắn còn lưu trong máy nàng.
Nhưng khi mở ra, tất cả chỉ là những khoảng trắng. Không có gì cả. Không một
dòng chữ nào.

Thu toát hết mồ hôi.

Phải rồi, chắc là điện thoại bị lỗi. Có thể
nàng vô ý làm rơi, nên màn hình có vấn đề. Nàng sẽ gọi cho anh. Nàng tìm số
điện thoại của anh. Ðâu rồi, số điện thoại gửi cho nàng những tin nhắn này.
Nàng sẽ gọi…

Số
điện thoại này… có gì đó quen quen.

Thu nhìn kĩ hơn. Ðúng
vậy, số điện thoại rất quen. Ðến bây giờ nàng mới nhận ra. Nàng chỉ vừa mới
nhận ra.

Toàn bộ dãy số này.

Ðó là… trời ơi… đó chính là số điện thoại của
nàng.

Ðầu óc nàng quay cuồng. Nàng đang mơ hay
tỉnh? Sao lại thế này? Ðây là đâu? Tôi là ai?

“Thu! Dậy đi!”.

Nàng mở mắt ra. Xung quanh là một nơi hoàn
toàn xa lạ. Trước mặt nàng cũng là một khuôn mặt xa lạ.

“Mày làm sao vậy Thu, mày bệnh à?”.

“Cô là ai?”.

“Trời ơi! Con khùng! Tao nè, Phương, bạn thân
nhất của mày nè!”.

“Phương? Bạn thân?”.

“Dậy đi làm đi mày, tối nay tăng ca nữa đó!”.

“Làm… làm gì? Tăng ca gì?”.

“May chứ gì! Lộn xộn quản đốc la nữa bây giờ!
Dậy sửa soạn đi, không trễ…”.

Thu đảo mắt nhìn rõ xung quanh hơn. Ðây là
một phòng trọ. Nàng phát hiện một tấm gương nhỏ treo phía trên tường. Mồ hôi
túa ra khi nàng đứng dậy, tiến lại phía tấm gương.

Hình
ảnh trong gương là một phụ nữ thô kệch, đen đúa, xấu xí một cách thê lương.

Ðột nhiên, cái điện thoại rẻ tiền trên tay
nàng rung lên.

Tiếng chuông báo có tin nhắn tới.

3/2014

Trưa nay từ công ty về nhà ăn cơm với bố, vừa
mở cửa dắt xe vào nhà Phúc đã thoáng thấy bóng dáng người lạ đang ngồi ở sô pha
phòng khách. Ðó là một phụ nữ đã ngoài ngũ tuần anh chưa gặp bao giờ.

“Ai vậy nhỉ?”, Phúc nghĩ thầm.

“Kìa, thằng con trai anh về rồi. Vào đây chào cô Hạnh đi con!”.

“Cháu chào cô!”, anh nở một nụ cười xã giao.

“Chào cháu! Ôi, cháu giống hệt bố ngày trẻ…”.

“Chuyện. Ai cũng bảo nó đẹp trai giống bố mà!”, bố anh phá lên
cười hềnh hệch.

“Gớm chưa!”.

“Ngồi đi con trai. Con biết ai đây không,
đoán thử xem!”.

Phúc ngồi xuống ghế. Khuôn mặt của người phụ
nữ đối diện tuy đã bị thời gian in hằn lên bao nhiêu là vết dấu, anh vẫn có thể
nhìn ra: đây từng là một người có nhan sắc.

“Người yêu cũ của bố đấy!”.

“Thật ạ?”, anh ngạc nhiên.

“Thật chứ sao không!”, bố gật gật.

Tính bố là thế, cứ nửa đùa nửa thật. Anh toan
nói điều gì đó thì người kia đã lên tiếng.

“Cô là bạn thời sinh viên với bố cháu. Cả gia
đình cô định cư ở nước ngoài từ lâu rồi. Cô về nước chơi mới được mấy ngày
thôi…”.

“Vâng…”.

“Con tin không, bố và cô hơn ba mươi năm bây
giờ mới gặp lại nhau đấy…”.

“Ừ, cô với bố cháu mất liên lạc từ lâu lắm
rồi. May lần này về gặp được ông bạn cũ mới chỉ nhà cho cô biết…”.

“Vâng, cháu hiểu rồi…”.

Quả thật, dù là thời trẻ hay bây giờ, trông
cả bố và người phụ nữ này đều rất xứng đôi, Phúc nghĩ thầm.

“Không phải người yêu cũ đâu, bố cháu đùa
đấy. Ngày xưa bố cháu thầm thương trộm nhớ cô ấy mà!”.

“Này! Thế tôi yêu đơn phương thật à?”, bố tếu
táo.

“Ðâu phải chỉ mình ông, cả lớp ấy chứ!”.

Những tiếng cười cứ thế vang lên rộn rã. Phúc
quan sát bố và “người yêu cũ”, cảm giác như họ đang trẻ lại cả mấy chục tuổi.
Bao nhiêu kỷ niệm cứ thế ùa về, chuyện này tiếp nối chuyện kia không dứt, cô kể
- bố gật gù hưởng ứng, bố kể - cô cười phụ họa rất duyên.

“Ở lại dùng cơm với bố con tôi rồi hãy về. Bà
nhà tôi hôm nay đi chùa với mấy bà bạn, chiều tối mới về cơ!”.

“Ừ, được rồi…”.

Cơm nước đã được mẹ chuẩn bị chu đáo trước
khi đi, hai bố con chỉ việc hâm lại cho nóng là có bữa trưa tươm tất rồi. Cuộc
tâm tình của bố và “người yêu cũ” tiếp tục trên bàn ăn. Phúc vừa ăn vừa nghe,
thỉnh thoảng gật gù cười hưởng ứng.

“Thôi, cô về nhé. Cảm ơn hai bố con!”.

“Dạ, cháu chào cô!”.

Bố tiễn “người yêu cũ”
ra tận cổng, đón taxi, nhìn theo bóng dáng ấy cho đến khi chiếc xe hoàn toàn xa
khuất.

***

Buổi chiều, Phúc lại chạy xe lên công ty.

Ngồi vào bàn làm việc, tâm trí anh quẩn quanh
hình ảnh của bố và người phụ nữ kia. Người yêu cũ của bố… Chắc chưa đến mức là
người yêu, có lẽ chỉ dừng lại ở niềm cảm mến lãng đãng của một thời trẻ trung
sôi nổi.

Như bố vào bao nhiêu người khác, Phúc cũng đã
từng bước qua những tháng ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời ấy.

Rung động đầu đời ư? Tất nhiên là anh có…

Người yêu cũ ư? Có, chắc chắn là có…

Nhiều hơn một người. Là bao nhiêu? Ba? Hay bốn? Hay năm? Anh không chắc…

Tất cả giờ đây có lẽ đều thuộc về một miền ký ức xa xăm nhạt nhòa
nào đó trí óc hiện tại khó lòng tái hiện lại cho trọn vẹn.

Họ giờ ra sao? Cuộc sống hôm nay như thế nào?

Phúc không biết. Hoàn toàn chẳng hay chẳng biết.

Anh ngồi trong thinh lặng, cố gắng lục lọi tìm kiếm mớ ký ức lùng
bùng khô khốc ấy những cảm xúc quá vãng nào đó đã từng đầy tràn phập phồng
trong hởi thở, đong đầy nơi ánh mắt mỗi khi tim thắt lại vì được gặp người
thương.

Dường như không có… chẳng hề có…

Phúc ôm đầu, thở dài, trán đội lên những nếp nhăn mỏi mệt.

Anh có mối tình đầu không nhỉ?

Phải có chứ… Nếu không làm sao có thứ hai… thứ ba…

Người ta vẫn nói tình đầu là mối tình đẹp đẽ nhất, lưu giữ nhiều
kỷ niệm khó phai nhất… Vậy mà, quả thật lúc này đây anh chẳng nhớ gì về nó cả.

Anh đứng đó, trong khoảng trống tối tăm ấy. Gương mặt người ấy lờ
mờ phía trước mắt anh. Mỗi lần cố gắng tiến lại để nhìn cho rõ, khuôn mặt ấy
lại lùi đi. Phúc chạy theo. Cái bóng càng bị đẩy ra xa. Xa mãi. Xa tít tắp. Anh
nhắm tịt mắt lại.

Không, không phải chỉ một người…

Mở mắt ra. Hiện tại với bàn
giấy, máy tính, công việc cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày.

Chẳng còn gì khác nữa. Cũng chẳng thể quay lại được nữa.

***

Ði làm về, Phúc đón nàng ghé đâu đó cùng nhau
ăn tối.

Cả hai sẽ sớm làm đám cưới. Anh nghĩ vậy.

Anh đâu còn trẻ để mà rong chơi hoài. Hai năm nữa là anh bước qua
cái tuổi người ta vẫn thường bảo: “tam thập nhi lập” rồi.

Nàng là con nhà khá giả.

Nàng lại khá xinh xắn.

Nói chuyện với nhau có thể cho là hợp.

Dường như nàng thật sự yêu anh, dù cả hai chỉ
mới quen nhau sáu tháng.

“Anh ơi, quán ở kia cơ mà?”.

Phúc thắng xe cái “két” rồi vòng lại.

“Anh làm sao thế?”.

“Ừ, anh mải nghĩ về mấy việc ở công ty ấy
mà…”.

Vào quán ngồi, gọi món xong Phúc lại nhớ đến
bữa trưa với bố. Công ty chỉ cách nhà một đoạn nên trưa nào anh cũng tạt về nhà
ăn cơm, nghỉ ngơi một chút rồi chiều lại đi làm. Nhờ vậy anh mới có dịp gặp
“người yêu cũ” của bố đến chơi. Anh toan kể chuyện đó cho nàng nhưng ngần ngừ
một lúc lại thôi.

Kể làm gì nhỉ? Có khi nàng lại bắt anh khai
ra những người yêu cũ của chính mình mất thôi.

Mà ngay cả khi có khai ra, anh cũng không thể
nói cho rõ ràng rành mạch được. Anh chẳng nhớ về ai sâu sắc, cũng chưa chắc ai
trong số đó đã một lần ngẫm ngợi nghĩ về anh.

Hậu quả của những điều đến nhanh thì sẽ đi
nhanh.

Nhưng đó là khi Phúc còn trẻ, còn cảm thấy
vui với những nghĩ suy nông nổi bồng bột. Giờ thì anh mệt mỏi rồi, đã thấy chán
chường mọi thứ.

Yêu ai cũng được. Lấy ai cũng được. Ðằng nào
thì cũng phải lấy. Lấy đại cho rồi.

Vừa ăn nàng vừa kể cho anh những chuyện ở
công ty. Anh gật gù, cười hưởng ứng như lúc ngồi ăn trưa với bố, dù vậy hầu như
chẳng có lời nào lọt vào tai. Tâm trí anh ở đâu đâu bên trên kia, thường là như
vậy.

Trong giây phút đó, anh chợt nhận ra hiểu ra
vì sao những điều đã cũ không hề đọng lại trong anh một ti một tí nào.

Ðã từ lâu lắm, anh không có thói quen lắng
nghe người khác. Anh cũng chẳng dành thời gian để mà cảm nhận điều gì cho mình.
Cho đến khi thời gian và mọi thứ trong anh dần vơi cạn. Trước mặt mọi người,
anh làm tròn vai diễn của mình, khoác lên những cảm xúc giả tạo, mặc bên trong
đang hoàn toàn trống rỗng.

Anh thở ra nặng nề.

“Mình về thôi anh!”.

Phúc lại gật đầu. Như một cái máy.

***

Anh chạy xe lang thang vô
định sau khi đã chở nàng về nhà.

Thành phố này lúc nào cũng vậy, người và xe luôn luôn đông đúc hối
hả. Ngổn ngang giữa những cái cũ chen lấn nhau. Phúc biết đi đâu về đâu?

Không có điều gì để mà nhớ đến.

Nhìn đâu cũng chỉ thấy xa lạ, lạc lõng.

Ba mươi năm sau, liệu có “người yêu cũ” nào bất chợt ghé thăm anh
không?

Một câu hỏi mà anh không thể trả lời.

3/2014

Ly

Chẳng biết từ lúc nào, nàng bắt đầu sưu tầm chúng như một sở thích
cá nhân.

Cũng có thể vì tên gọi của chúng gắn chặt với cuộc đời mình, bản
thân nàng mới dành cho chúng một mối quan tâm đặc biệt đến vậy.

Phải rồi, tên của nàng là Ly.

Trong nhà nàng, đâu đâu cũng có thể thấy chúng với đủ mọi hình
dạng, màu sắc khác nhau.

Nàng vẫn thường bỏ rất nhiều thời gian chỉ để ngắm nghía chúng.
Cầm từng chiếc lên soi qua ánh đèn, cứ thế nàng chìm dần trong một niềm mê đắm
khó tả.

Ðẹp. Ðẹp tuyệt…

Hôm nay nàng về căn hộ chung cư của mình rất muộn. Ðâu rồi? Nàng
tìm trên kệ chiếc ly mình chỉ chuyên dùng để uống rượu. Ðó là một trong những
chiếc ly nàng quý nhất.

Nàng chộp lấy chai rượu, rót vào ly thật đầy.

“Nào cạn ly!”.

Nâng ly lên cao phía trước mặt, nàng soi bóng mình phản chiếu trên
nó. Ðôi mắt trong kia buồn rười rượi.

Nhắm mắt lại, môi nàng chạm miệng ly, từng giọt rượu trôi vào
cuống họng.

Hai hàng nước nóng hổi trào ra nơi khóe mi. Rượu ngon! Phải uống
bằng đúng cái ly này nàng mới cảm nhận hết vị ngon của rượu.

Và cả vị của nỗi buồn nữa.

Nàng vẫn thường ngồi trong đêm mà tự mình gặm nhấm nỗi buồn cùng
với ly và rượu. Chỉ cần như thế là quá đủ rồi!

Không gã đàn ông nào là cần thiết với nàng trong cuộc đời này cả!
Nàng đổ thêm rượu vào ly. Uống! Quên anh ta đi thôi, Ly à! Quên phắt đi!

Men rượu dần làm nàng chuếnh choáng. Hình
ảnh gã đàn ông kia hiện ra trước mắt. Kể cả khi nhắm chặt đôi mi, anh ta vẫn ở
đó, rõ mồn một. Tại sao lại thế? Biến đi! Biến ra khỏi đầu tôi đi! Tôi không
muốn thấy anh nữa!

Gã vẫn ở đó, phản chiếu trên thành ly. Nàng
định ném cái ly xuống đất nhưng chợt chùn tay lại. Không được. Chỉ còn mỗi cái
ly này bầu bạn với nàng đêm nay thôi.

Nàng lại đổ đầy rượu vào nó.

Uống! Ðầu óc chao đảo, nàng gục xuống bàn. Nước mắt vẫn không thôi
trào ra. Nàng nhớ anh, thực sự nhớ…

“Anh phải về, Ly ạ. Anh xin lỗi…”.

“Chị ấy đang đợi phải
không, cả bé Na nữa?”.

“Ừ…”.

“Về đi! Tôi không cần!”.

“Không phải vậy đâu. Anh yêu em, Ly… đừng giận anh mà…”.

Gã luôn biết cách dỗ dành nàng. Những lời giả dối đó cứ như mật
ngọt đều đều rót vào tai. Nào là anh yêu em, anh chỉ cần em thôi. Nào là anh
chỉ còn cái nghĩa với vợ, chứ trái tim đã thuộc về em rồi…

“Tôi không còn lòng tin về anh! Anh về với vợ và con anh luôn đi!
Ðừng tìm tôi nữa!”.

Im lặng. Gã đàn ông ấy quay lưng bước đi, mặc nàng đứng đây đợi
chờ gã sẽ làm điều gì đó khác hơn. Nhưng không, cuối cùng thì anh ta vẫn là
người đàn ông của gia đình. Anh ta buộc phải trở về với mái ấm bé nhỏ của mình,
bất kể từng vui chơi ở đâu chăng nữa.

Ðiện thoại trên bàn rung lên. Nàng mở mắt ra, với lấy nó.

“Em đừng uống nữa, vào giường ngủ đi”.

Nàng phì cười. Có lẽ chưa ai hiểu nàng hơn anh ta. Và cũng chẳng
ai làm nàng đau khổ nhiều hơn.

“Kệ tôi! Lo cho vợ con anh trước đi!”.

“Anh xin lỗi. Mai gặp, Ly nhé. Anh yêu em”.

Yêu ư? Tình yêu này rồi sẽ đến đâu?

Ngón tay nàng miết nhẹ trên miệng ly. Phải
rồi, một vòng tròn luẩn quẩn không có lối ra. Ngay từ khi bắt đầu nàng vốn đã
biết trước kết thúc rồi.

Nàng thiếp đi. Trong những giấc mơ đứt đoạn
thỉnh thoảng lại gọi tên anh.

Tiếc rằng đời ít khi đẹp như mơ.

***

Sáng hôm sau nàng bị đánh thức bởi tiếng
chuông réo liên hồi cho đến khi phải uể oải ra mở cửa.

“Cô Ly phải không? Xin cô nhận bưu phẩm”.

Trong cơn ngái ngủ khi bị nhân viên chuyển
phát làm phiền, nàng kí roẹt vào tờ phiếu nhận mà không để ý đến tên người gửi.
Mà hình như cũng chẳng có tên người gửi nào trên đó.

Nàng cầm lấy nó. Một gói quà hình hộp chữ
nhật cầm vừa vặn trên tay.

Cái gì thế này?

Vào lại trong nhà, nàng ngồi xuống sô pha rồi
xé lớp giấy gói bên ngoài ra. Mắt nàng đột nhiên sáng lên khi nhận ra thứ ở bên
trong.

Một cái ly. Không phải loại ly bình thường –
chắc chắn là như vậy.

Ðẹp thật, nàng nghĩ thầm. Từ chất liệu cho
đến những đường nét tinh xảo: tất cả đều ánh lên một sự quý phái, sang trọng
khác thường.

Ngắm nó một chốc, nàng đã
trở nên say sưa. Quá đẹp! Cái ly này xứng đáng có mặt trong bộ sưu tập của
nàng! Cơn vui không ngăn được nàng mỉm cười thích thú.

Bất giác, nàng liếc mắt qua lớp giấy gói trên
bàn kia.

À, hiểu rồi. Quà chuộc lỗi từ anh.

Nàng cảm thấy nhẹ lòng. Ðể xem phải đặt nó ở
đâu trên kệ đây.

Nàng nhìn quanh nhà. Ðâu đâu cũng là ly. Một
rừng ly được sắp xếp bày biện trên đủ các ngăn kệ treo dọc các bức tường.

Ðến lúc này nàng mới nhận ra dường như chẳng
còn chỗ trống nào nữa. Sao lại thế này? Nàng căng mắt tìm kiếm. Phải có chứ,
một chỗ trống để đặt chiếc ly đặc biệt này vào.

Nàng đi qua đi lại. Ngắm chỗ này, nghía nơi
khác.

Tệ thật! Tất cả đã kín chỗ hết rồi.

Tại sao đến bây giờ nàng mới nhận ra điều đó
nhỉ.

Phải làm thế nào đây? Nàng ngắm chiếc ly trên tay. Nó thật sự rất xứng đáng có một chỗ
trong nhà nàng. Nhưng là chỗ nào?

Nàng tìm kĩ hơn cho đến lúc thở dài ngồi phịch xuống sô pha. Quái
lạ. Không còn dù chỉ một chỗ trống.

Một ý tưởng bỗng lóe lên. Ðúng rồi, đã có cách. Nàng chỉ cần loại
ra cái ly nào không ưng ý để thay thế bằng nó thôi. Có thế mà bây giờ mới nghĩ
ra! Nàng bật dậy, đảo một vòng quanh nhà.

Biết chọn cái nào đây? Mỗi lần nàng giơ tay định bụng lấy chiếc ly
nào đó ra khỏi kệ thì lại rụt tay lại. Không được! Ðây cũng là cái ly nàng từng
rất thích. Không thể bỏ ra được.

Cứ thế, cả trăm lần nàng đưa tay lên rồi lại thôi.

Sau cùng, nàng bỏ cuộc.

Nàng ngồi xuống, tay vẫn ôm khư khư chiếc ly. Sau rốt, nàng thấy
mệt.

Nàng đặt nó lên bàn, nhìn chăm chăm vào vật thể trước mặt. Thực sự
nàng đã hoàn toàn say mê nó mất rồi.

Và cả người tặng nó cho nàng nữa…

Cơn giận ngày hôm qua đã nguôi. Lục tìm điện thoại, nàng nhắn cho
anh.

“Cảm ơn anh về món quà!
Nhưng giờ em không biết phải làm sao với nó nữa!”.

Màn hình vẫn im lìm. Quái lạ! Bình thường chỉ cần nàng nhắn tin là
anh đã lập tức trả lời ngay.

“Cái ly rất đẹp! Tối nay mình gặp nhau nhé!”.

Vẫn không thấy tăm hơi anh đâu. Sao vậy? Nàng nhắn thêm một tin
nữa:

“Em nhớ anh!”.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người
yêu sách.]

Ðáp lại chỉ là một sự thinh lặng kéo dài.

Lòng nàng như có lửa đốt. Nàng tìm tên anh trong danh bạ rồi bấm
nút gọi.

“Tút tút… tút tút… tút tút…”.

Tín hiệu bị ngắt đột ngột.

Tại sao anh không nghe máy? Nỗi khó chịu dâng lên. Anh lại định
trêu đùa tôi ư?

Nàng gọi lại lần nữa. Tín hiệu bị ngắt gần như ngay lập tức.

Có lẽ anh đang bận họp… Nàng vội vã trấn an mình.

Vừa lúc đó, tiếng chuông báo có tin nhắn mới vang lên.

Tim đập nhanh, nàng mở tin nhắn ấy ra. Những dòng chữ lạnh lùng
đập mạnh vào mắt.

“Chào cô. Chồng tôi để quên điện thoại ở nhà. Tôi sẽ chuyển lời
của cô đến anh ấy sau”.

Trời ơi. Chuyện gì thế này. Là người đàn bà ấy…

Toàn thân nàng run lên. Vậy là chị ta đã biết chuyện. Chị ta biết rồi, biết hết
rồi…

Hai tay ôm lấy đôi vai mình, nàng vẫn không
ngừng run rẩy.

Chợt, nàng nhận ra một chỗ trống trên kệ.
Nàng đứng dậy, tiến về phía ấy. Chỗ trống này… Ðây là nơi nàng đặt chiếc ly
chuyên dùng để uống rượu. Nó đâu rồi? Chiếc ly ấy đâu?

Toàn thân run lên bần bật. Cơ thể nàng như tan ra.

***

Khi anh vào được phòng thì đã quá muộn.

Thi thể nàng ở đó, cứng đờ với vết cắt kéo
dài trên cổ tay.

Quanh nàng là những mảnh vụn thủy tinh vỡ
nát.

Cảnh sát nói rằng: theo hiện trạng thì nạn
nhân đã đập vỡ ly rượu rồi ghim thẳng mảnh thủy tinh sắc nhọn lên cổ tay. Thời
gian tử vong của nạn nhân vào khoảng mười hai giờ đêm qua.

Kết luận ban đầu cho thấy đây là một vụ tự
tử.

4/2014

HẾT

Thực
hiện bởi

nhóm
Biên tập viên Gác Sách

Nhocmuavn

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3