Hoa Tư dẫn - Phần IV - Chương 2 - Phần 1
Chương
2
Ngày mười hai tháng chín mừng thọ Tô Hoành. Nghe đồn Trần
hầu bệnh nặng đã lâu, đầu tháng tám đã di giá tới tĩnh dưỡng ở An Lạc cung trên
núi Đồ, việc triều chính do thế tử Tô Dự lo liệu. Vì vậy ngày mừng thọ bá quan sẽ
đến An Lạc cung chúc tụng.
Bắt đầu từ ngày mồng mười, trên công khanh dưới cung nhân,
quà mừng thọ đã tới tấp chuyển đến núi Đồ, vết xe ngựa để lại hai rãnh sâu trên
con đường lên núi, không biết bên trong đựng những gì.
Thực ra tặng quà cho cấp trên cũng là một nghệ thuật, quà
tặng phải mới mẻ mới chứng tỏ tâm huyết nồng hậu của người tặng, nhưng lại không
thể quá mới mẻ, mới chứng tỏ người tặng giữ đúng thân phận. Quân Vỹ do cơ duyên
thế nào kiếm được danh mục lễ vật đó, kết quả chúng tôi thất vọng phát hiện hầu
như toàn những thổ đặc sản quý hiếm của các vùng miền địa phương, quả nhiên vừa
mới vừa không quá mới.
Riêng quận thú(*) quận Kỳ An hơi khác người, quà mừng thọ
Trần hầu là nhạc cơ (mỹ nữ biết chơi nhạc). Quân Vỹ cảm thán lắc đầu: “Quận thú
Kỳ An này quả là quá nôn nóng muốn hưởng hậu lộc, khác người thế này chẳng khiến
khối người ghen tức sao?”.
(*)
Quận thú: Quan đứng đầu một quận.
Tôi ngẫm nghĩ nói: “Quận Kỳ An xưa nay nổi tiếng trong các
nước chư hầu bởi nghệ thuật ca nhạc phồn thịnh, nhạc cơ chẳng phải chính là đặc
sản của họ hay sao, ha ha”. Còn chưa cười xong đã thấy Quân sư phụ bước vào, mang
đến ba chiếc mặt nạ da người, theo sư phụ giải thích, một cái là quận thú quận Kỳ
An, một cái là người hầu quận thú, còn một cái chính là nhạc cơ, “đặc sản” mà tôi
nói...
Chúng tôi phải làm như vậy để có thể lọt vào An Lạc cung trên
núi Đồ, nhưng khi tôi thử đeo chiếc mặt nạ đó, hiển nhiên nhận ra bóng dáng Mộ Dung
An hiện lên trong chiếc gương lớn viền gỗ chạm trổ hoa văn.
Quân sư phụ nhìn rất lâu khuôn mặt tôi trong gương, thong
thả nói: “Trong tiệc mừng thọ, con xuất hiện với khuôn mặt này, Tô Hoành nhất định
sẽ tìm gặp riêng con để hỏi han, lúc này phải linh hoạt một chút, tìm cơ hội để
ông ta uống mấy giọt máu của con, xem Hoa Tư điệu của ông ta”.
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày dưới chân mình, gượng nói: “Nhất
định phải dùng hình dạng này sao, chắc chắn sẽ xảy ra bi kịch, trong các vở kịch
thường diễn như vậy, công tử hào hoa thời trẻ tình cờ gặp gỡ thục nữ yểu điệu, khi
thục nữ chết, suốt đời công tử đi khắp chân trời góc bể tìm người giống nàng. Tô
Hoành nhìn thấy con nhất định cho rằng đó là Mộ Dung An tái sinh, lúc đó con sẽ
bị ông ta coi là thế thân của Mộ Dung An đưa vào hậu cung, có khi còn phong là phu
nhân cũng nên...”.
Quân sư phụ chống tay vuốt trán ngắt lời tôi, quay đầu nói
với Quân Vỹ: “Con nói với A Phất xem, một người đàn ông bình thường hơn hai mươi
năm sau khi người đàn bà của mình chết đi, lại nhìn thấy một cô gái trẻ rất giống
người đó, ý nghĩ đầu tiên của ông ta là gì?”.
Quân Vỹ gãi đầu, bộc lộ chính kiến với lối tư duy của một
tiểu thuyết gia, nói vẻ đắn đo: “Ông trời đoái thương nỗi lưu luyến nhớ nhung bao
năm đối với nàng, cho nàng tái sinh tiếp tục mối lương duyên?”.
Quân sư phụ kinh ngạc nhìn hai chúng tôi, khóe miệng hơi run
nói: “Theo ta, ý nghĩ đầu tiên của ông ta có lẽ là cô gái này liệu có phải con gái
của mình...”.
Vào
An Lạc cung theo đúng kế hoạch. Quân sư phụ đeo mặt nạ đóng giả quận thú quận Kỳ
An diễn xuất như thật, ngang nhiên tung hoành trước bao người quen của quận thú,
không ai phát hiện có gì khác thường, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tôi và Quân
Vỹ.
Mấy
ngày sau, gần đến giờ Ngọ, Trần hầu mở đại yến khoản đãi quần thần ở bên dưới Tử
Hoa lầu, văn võ bá quan theo thứ bậc phẩm hàm từng người tiến vào dâng tiến vạn
thọ tửu.
Cung
nữ dẫn tôi đợi ở phía sau mấy cây hoa quế, là vị trí hoàn toàn không bị ai nhìn
thấy. Từ không xa truyền đến âm thanh hỗn tạp, lát sau, thị quan cuối cùng xướng
đến tên tôi. Chỉ thấy một giọng kim the thé vang lên: “Tuyên, Kỳ An Mộ Dung Điệp”.
Tôi
ôm cây đàn đi trên hành lang dài lát đá xanh dưới bao nhiêu ánh mắt, bụng nghĩ,
ngoài lần tuẫn tiết chết cùng Vệ quốc, cả đời chưa bao giờ được nhiều người chú
ý như vậy. Ánh mắt bá quan với đủ loại hàm ý đan xen tựa như một tấm mạng nhện khổng
lồ giăng trước mặt tôi, chắc chắn họ cảm thấy Mộ Dung An rất đẹp, giống như ý nghĩ
của tôi khi lần đầu nhìn thấy cô.
Đột
nhiên có cảm giác dị thường, cảm giác thân này không phải là mình, còn từng bước
chân di chuyển bên dưới giống như có tiếng lục lạc vô hình. Khi tiến đến gần cầm
đài, cuối cùng nhìn rõ người đàn ông tay chống cằm ngồi trên vương tọa, đó chính
là Tô Hoành hai mươi ba năm sau. Trần quốc từ lâu đã sùng bái màu đen, ông ta toàn
thân mặc huyền bào, tuổi tính ra đã ngoại tứ tuần, nhưng dung quang vẫn rất trẻ
trung, sắc diện có xanh xao bệnh tật nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi của một quốc
vương, sau bao thăng trầm dâu bể khí chất càng trầm tĩnh lạnh lùng, khác xa so với
với chàng thiếu niên nằm rạp trên lưng ngựa lao vào khu rừng lá đỏ ngày xưa.
Tôi
có thể miêu tả chi tiết diện mạo ông ta là bởi vì tôi đứng đúng góc độ, ánh mắt
ông ta dừng trên mặt tôi rất lâu, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt hàm ẩn phong phú
như vậy, ưu sầu tựa lá đỏ thê lương, mông lung tựa ánh nguyệt thâm trầm, lấp lánh
tựa muôn tinh cầu chói lọi, nhưng tất cả cuối cùng lại trở về một màu đen tĩnh lặng.
Tôi chơi hết khúc đàn trong ánh mắt đó, không sai một âm, cảm thấy mình thật trượng
nghĩa, mặc dù đóng giả nhạc cơ cũng không hay gì nhưng lại giúp quận Kỳ An một lần
nữa quảng bá mạnh mẽ nghệ thuật ca nhạc của họ...
Tất
cả đúng như Quân sư phụ nói, sau khi nhận lời chúc tụng của quần thần, Trần hầu
đã rời bàn tiệc rất sớm, lát sau tôi được một thái giám đưa lên Trường An lầu, là
nơi Tô Hoành thường nghỉ ngơi. Gần tới giờ Mùi, mặt trời mùa thu nhợt nhạt, người
đó đứng quay lưng về phía tôi, đang lau một thanh trường kiếm sắc nhọn. Thị quan
bước ra, tiếng cánh cửa đóng sập sau lưng, cuối cùng ông ta quay người lại, kề kiếm
sắc vào cổ tôi: “Ngươi là ai?”.
Quân
sư phụ nói tôi càng giống Mộ Dung An, Tô Hoành càng tin tôi là con gái ông ta, hơn
nữa do công lực của viên giao châu, máu của tôi có thể tương hòa với các loại huyết
dịch khác, như vậy càng tiện cắt máu nhận người thân, nếu tôi có thể dùng cách đó
khiến Tô Hoành tin tưởng, chuyện để ông ta uống vài giọt máu của tôi, nhìn thấy
Hoa Tư điệu của ông ta dễ như trở bàn tay.
Mặc
dù cảm thấy chuyện này có phần nguy hiểm, nhưng dưới ánh kiếm sắc lạnh lùng cơ hồ
cũng không có cách nào tốt hơn. Tôi giơ tay đẩy kiếm ra, nghiêng đầu nhìn ông ta,
đó là động tác Mộ Dung An thường làm, còn đôi mắt hơi nhướn lên, lúc đó luôn mê
hồn nhất: “Theo lời sư phụ tôi dặn lại trước lúc qua đời, tôi có một ca ca song
sinh, tên là Tô Dự, mẫu thân tôi là Mộ Dung An ở khu rừng lá đỏ trên Phương Sơn,
cha tôi là Trần vương Tô Hoành”.
Trường
kiếm trên vai run run khựng lại. Tất cả đều có thể xảy ra, chuyện này ông ta không
có lý do không tin. Bởi nếu năm xưa Mộ Dung An sinh đôi thật, theo tính cách của
cô, hoàn toàn có khả năng cô giữ lại nuôi dưỡng đứa con gái. Trong vẻ sững sờ của
ông ta có vài phần chấn động, tôi tiến lại gần, khẽ nói: “Cha có muốn gặp mẹ một
lần nữa không, cha”.
Trường
kiếm rơi choang xuống đất, ông ta ngoảnh mặt đi, sắc mặt trắng bệch lộ vẻ đau khổ,
giọng khàn khàn: “Hai người rất giống nhau”.
Hoa
Tư điệu trầm trầm vang lên từ lầu Trường An, giai điệu nhuốm màu thiền, yên bình
đến mức không nhìn ra bất kỳ tình cảm nào. Tôi chỉ không ngờ lại dễ dàng đưa Tô
Hoành vào Hoa Tư mộng như vậy, bản thân cũng thấy khâm phục sự bình tĩnh cơ mưu
của mình, Mộ Ngôn nói từ khi lấy chàng tôi trở nên thông minh hơn nhiều, coi như
chàng nói đúng.
Thực
ra trong suốt hai mươi ba năm qua, có thể nhận ra Tô Hoành chưa bao giờ quên Mộ
Dung An, nhưng nếu tất cả quay trở lại, trở lại lúc Văn hầu bức ép ông ta, liệu
ông ta sau khi trải qua bao đau đớn có lựa chọn khác ngày xưa hay không, quả thực
tôi không dám chắc.
Trong
cuộc đời mỗi người, có những nỗi đau khổ có thể tránh, có những nỗi đau khổ không
thể tránh. Tôi không biết lòng Tô Hoành thế nào khi mất Mộ Dung An, hơn hai mươi
ba năm không có cô, rốt cuộc hối hận nhiều hơn hay yêu nhiều hơn? Hay là ông ta
không hề do dự để tôi dệt mộng cảnh này chỉ là muốn gặp lại cô một lần rồi đoạn
tuyệt mãi mãi?
Dải
ánh sáng lờ mờ thông đến mộng cảnh xuất hiện trước mắt, tôi ôm cây đàn đang định
bước vào luồng sáng đó, Quân sư phụ không biết từ đâu xuất hiện, khi tôi nhận ra
đã thấy hai thầy trò rơi vào một khu rừng đỏ rực như lửa cháy, nhìn quanh khắp lượt,
nếu nhớ không nhầm đây chính là khu rừng lá đỏ trên Phương Sơn. Ban ngày tràn trề
sinh khí, ban đêm im lìm như mộ địa.
Tôi
đang định hỏi, Quân sư phụ đã lên tiếng trước: “Thật khéo, đúng vào ngày Văn hầu
cho người đến đón Tô Hoành về Hạo thành”. Ngừng một lát lại nói: “... là ngày sư
phụ bị bỏ rơi”. Nhìn theo ánh mắt sư phụ, quả nhiên thấy bên cạnh đầm nước phía
xa có hai người đàn ông ăn vận kiểu võ tướng đang đứng, tôi quay đầu hỏi: “Sư phụ
theo con vào đây làm gì”.
Khi
hỏi thế đã biết câu trả lời, nhưng nghe sư phụ nói vẫn không khỏi giật mình, bởi
vì trong lòng tôi Quân sư phụ đâu phải là người thích giết người, suốt đời ông chỉ
nghiên cứu những độc dược độc cỡ uống vào trông giống hệt bị đầu độc chết, thực
ra chỉ là chết giả. Một Quân sư phụ như vậy lúc này gương mặt lại hằn lên vẻ dữ
tợn: “Ta đã nói nếu lần này ông ta vẫn lựa chọn vương vị, ta sẽ cho ông ta chết
không có chỗ dung thân”.
Hoa
Tư mộng là dùng giấc mộng đẹp trói buộc những ai không tự vượt qua được tâm ma của
chính mình, chìm đắm trong mộng đẹp, lần này lại chỉ là tái hiện quá khứ khiến Tô
Hoành lựa chọn lần nữa, không có gì gọi là mộng đẹp, nếu Tô Hoành lựa chọn vương
vị, mọi chuyện sẽ giống như trong hiện thực, tức là không đưa ông ta ra khỏi giấc
mộng, ông ta sớm muộn cũng tỉnh lại, nếu muốn ông ta không tỉnh lại, chỉ cần giết
ông ta trong mộng cảnh.
Tôi
nghĩ, có thể trong ý nghĩ Quân sư phụ cảm thấy Tô Hoành sẽ vẫn lựa chọn vương vị,
điều này cũng giống như ban đầu khi tôi tuẫn tiết cùng Vệ quốc, mặc dù sống lại
nhờ viên giao châu vẫn có bao điều bất tiện, nhưng nếu thời gian quay lại, tôi vẫn
sẽ nhảy từ trên tường thành Vệ quốc xuống.
Ngồi
trên một cây phong, chỗ Tô Hoành nhất định phải qua khi ra khỏi khu rừng lá đỏ,
cây đàn để trên đầu gối, tay lơ đãng vuốt trên dây đàn vang lên những âm điệu ngẫu
nhiên, tiếng vó ngựa phi gấp đến, dừng lại cách cây phong mười trượng. Chàng thiếu
niên dáng thanh tú hơi ngẩng đầu nhìn tôi: “Sư phụ đợi ở đây là có gì sai bảo?”.
Tôi
nhìn kỹ ông ta, nhìn khuôn mặt đẹp vẫn còn non nớt trước mắt, hoàn toàn không nhận
ra nỗi bi thống giày vò về sau, có lẽ người ta đều thế, từ bỏ điều gì đó để có được
thứ tưởng là có giá trị hơn, sau khi mất đi mới trân trọng, tiếc nuối thì đã muộn.
Tôi ôm cây đàn chống tay vào má, lặng lẽ ngắm nhìn ông ta, sau khi nhìn đủ, lắc
đầu: “Tôi không phải là Mộ Dung An, nhưng Tô Hoành, công tử có muốn nghe tôi kể
chuyện?”.
Trong
hiện thực gảy Hoa Tư điệu, cảnh trong giấc mộng sẽ hiện lên trong thế giới hiện
thực, trái lại, trong giấc mộng gảy Hoa Tư điệu, cảnh trong hiện thực lại hiện ra
trong mộng, gảy nốt cuối cùng, trong ánh mặt trời bị cành cây khẳng khiu cắt vụn,
từng sự kiện trong hiện thực lại phản chiếu trên không trung.
Trong
ánh nến long phượng sáng rực, vị phu nhân vừa cùng ông ta bái đường lặng lẽ ngồi
tựa mép giường, còn ông ta thẫn thờ ngồi bên song cửa, liên tục tự rót rượu uống
cạn hết chén rượu này đến chén rượu khác.
Đêm
ông ta được phong thế tử, trong màn đêm khi những chùm pháo hoa chúc mừng tan hết,
Quân sư phụ ôm Tô Dự mới đầy tháng xuất hiện trong thư phòng trước mặt ông ta: “Cô
ấy chỉ là vong hồn, để sinh được con đã khổ cực khó khăn thế nào? Cô ấy đã chết,
đây là cốt nhục của hai người, hãy chăm sóc cho tốt”.
Trong
cái đêm bị bao vây ở Lịch Khâu, con bướm đỏ trên trán cô vẫy cánh bay đi, nằm trong
lòng ông ta, cô mỉm cười: “Trở về ư? Ta không trở về được nữa rồi”.
Hoa
Tư điệu đột nhiên dừng lại, dừng lại lúc Mộ Dung An chết.
Tô
Hoành ngồi trên lưng ngựa, cặp mày cau lại, đôi đồng tử đen đặc đáng sợ: “Đó là...
là gì vậy?”. Bàn tay nắm dây cương run run.
Tôi
thu lại cây đàn: “Ông cảm thấy đó là gì?”.
Ông
ta mím môi, đăm đăm nhìn tôi.
Tôi
đứng trên cao nhìn ông ta một lát, thở dài: “Ông cũng đoán ra rồi phải không, đó
là sự thật, những chuyện đó xảy ra hơn hai mươi ba năm rồi, cảnh tượng mà ông tưởng
là thực chẳng qua là mộng cảnh người ta ủy thác tôi dệt cho ông, mặc dù Mộ Dung
An đã chết hơn hai mươi năm, ông đối với cô ấy thế nào đã hoàn toàn vô nghĩa, nhưng
người ủy thác tôi muốn biết, nếu tất cả quay trở lại lần nữa, ông sẽ lựa chọn thế
nào...”.
Trán
ông ta toát mồ hôi: “Chuyện quá hoang đường...”.
Tôi
nghĩ một lát, nhẹ giọng: “Bây giờ tôi nói với ông, ông có thể lựa chọn lại, nếu
vẫn lựa chọn vương vị thì lại trở về hiện thực tiếp tục cô đơn ở ngôi cao, nếu lựa
chọn Mộ Dung An...”.
Tôi
dừng lại: “Ông sẽ không quay trở lại hiện thực được nữa, nhưng Mộ Dung An sẽ đợi
ông ở ngôi lầu trúc nơi hai người đã chung sống hai năm, chờ để cùng ông sống trọn
đời bình an”.
Tôi
đánh lừa ông ta, nếu ông ta lựa chọn vương vị, Quân sư phụ trốn sau cây phong nhất
định sẽ một nhát kiếm lấy mạng ông ta. Nhưng lựa chọn bao giờ chả thế, sự chênh
lệch giữa hai thứ so sánh càng lớn mới càng thử thách lòng người.
Gió
xuân tháng hai làm vướng tầm nhìn, trong chớp mắt con tuấn mã màu đen đã hí vang
một tiếng tung vó lao về phía sâu trong rừng, bỏ lại vết móng ngựa hằn sâu trên
cỏ.
Tôi
ngoái đầu cười với Quân sư phụ phía sau: “Sư phụ đoán xem, ông ta đi đâu?”. Vừa
nói tay vừa gảy hai âm trên dây đàn, chớp mắt đã ở bên ngoài ngôi lầu trúc của Mộ
Dung An.
Với
thân phận một người chết thì đâu biết thở, nên chuyện dễ nhất là nhìn trộm kẻ khác
mà không sợ bị phát hiện, so với Quân sư phụ vẫn sống sờ sờ thì dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng nói gì thì tôi và sư phụ vẫn phải nhanh chóng tìm một chỗ nấp để quan sát
bên trong.
Trong
phòng không thấy Tô Hoành, qua chấn song ô cửa sổ không đóng, nhìn thấy Mộ Dung
An đang đứng lặng trước bức bình phong. Vốn tưởng cô đang ngắm nghía bức tranh sơn
thủy vẽ trên đó, nhưng đợi mãi không thấy cô nhúc nhích.
Tôi
không dám chắc hai âm tôi vừa gảy trên dây đàn khiến chúng tôi tới vào thời điểm
nào, về lý có lẽ là sau một tuần trà, nếu Tô Hoành quay lại tìm Mộ Dung An thì chắc
cũng sắp xuất hiện, lẽ nào ông ta phi ngựa phóng đi không phải đến tìm cô?
Tôi
nhìn Quân sư phụ vẻ thăm dò, nhưng sư phụ hoàn toàn không để ý đến tôi, ánh mắt
đăm đăm hướng vào Mộ Dung An. Cửa phòng bị đẩy “xịch” một tiếng, ngón tay thanh
mảnh của chàng thiếu niên dừng trên then cửa, tôi ôm ngực, cảm giác hòn đá tảng
đè nặng đã rơi xuống đất, thân người Mộ Dung An khẽ động nhưng không quay lại: “Ta
đã nói thế nào? Nếu đã ra đi thì đừng quay trở lại, mới chưa quá nửa ngày chàng
đã quên?”.
Trong
phòng chợt lắng lại, những ngón tay của Tô Hoành cuối cùng ngừng run khi nhìn thấy
cô, cách năm bước, giơ ra định nắm lấy cô, nhưng bị cô dửng dưng né tránh, tuy nhiên
động tác của chàng vẫn nhanh hơn cô giống như sau lần đầu đấu kiếm thắng cô, chàng
đều vừa vặn nhanh hơn cô nửa chiêu.
Cô
cuối cùng vẫn bị chàng nắm được tay, kéo giật cô vào lòng, giống như trước giờ chàng
luôn biết khi nào dùng cách gì có thể khiến cô khuất phục. Cầu xin cô tha thứ là
vô ích, chỉ có thể khiến cô khuất phục.
Chàng
nhắm mắt, xiết cô thật chặt: “Ta sẽ không bao giờ xa nàng nữa. Ta đã sai một lần,
không thể sai lần nữa”.
Tay
cô che mắt, hơi ngửa đầu, nước mắt lọt qua kẽ ngón tay, lăn qua má, từng giọt từng
giọt lặng lẽ rơi trên vai chàng.

