Đợi anh ở Toronto - Chương 30 - Phần 2
Câu chuyện nhanh chóng được chuyển trọng tâm sang ngày hôm nay của Vi. Anh hỏi cô đã đi những đâu, đã làm những gì, đã đọc cuốn sách nào…? Rồi anh kể cho cô nghe một vài chuyện buồn cười về những khách hàng khó tính mà anh phải làm việc cùng mấy ngày vừa qua. Vi thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Bất chợt, cô bỗng nhận ra một điều: né tránh không phải là giải pháp, bởi vì cô không thể nào trốn tránh sự thật được mãi mãi. Chỉ có đối mặt với nó mới là giải pháp đúng đắn và triệt để nhất. Cô nhất định phải dũng cảm đối mặt với quyết định của mình cũng như những hệ quả do quyết định đó mang lại... Bị cuốn theo dòng suy nghĩ, cô không để ý đến thời gian. Cho tới khi nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh cô mới chợt giật mình:
- Ôi, chết thật, khuya quá rồi. Anh nghỉ đi mai còn đi làm. Em xin lỗi nhé, mải nói chuyện không để ý thời gian.
- Không sao - Anh cười - Anh quen rồi. Em cũng nên đi ngủ sớm. Và không được phép ốm đâu nhé, vì có cả một núi công việc đang đợi em ở Toronto đấy.
Vi cười bảo rằng cô không dễ “gục ngã” đến thế đâu. Vi cũng cảm ơn anh đã cho cô những lời khuyên bổ ích. Trước khi dập máy, cô do dự một lúc lâu mới dám ấp úng nói:
- Anh Nam… thực sự… hôm nay tâm trạng em không được tốt… nên mới nói toàn chuyện linh tinh. Anh đừng hiểu nhầm nhé.
- Thế em nghĩ anh sẽ hiểu gì nào? - Vi nghe thấy tiếng anh cười từ đầu dây bên kia.
- À… không phải em cố tình làm phiền anh đâu. Chẳng hiểu sao hôm nay lũ bạn em trốn đi đâu hết, mà ở đây một mình buồn quá… Ôi, ý em không định nói như vậy, chỉ là… em không có ý gì… - Vi cuống quýt thanh minh, nhưng rõ ràng cô đang “nói dài, nói dai thành nói dại”.
- Đừng lo - Nam cười - Nếu anh có hiểu được điều gì thì cũng chưa chắc giống như em nghĩ đâu. Em đã được nghe chuyện của Roger và Elaine chưa?
- Roger nào ạ? - Vi ngơ ngác hỏi
Cô nghe thấy anh phá ra cười trong điện thoại:
- Thôi ngủ đi. Thế nào đêm nay em cũng sẽ mơ thấy một con ngựa trắng đấy. Goodnight!
Vi mấp máy môi nói “goodnight” với anh mà trong lòng hết sức băn khoăn không hiểu sao anh lại nhắc tới Roger và Elaine nào đó, lại còn cả con ngựa trắng nữa chứ. Nhưng chỉ một phút sau, tin nhắn của Nam đã giải đáp cho cô thắc mắc đó. “Hãy suy nghĩ một cách đơn giản, tích cực và đừng phức tạp hóa vấn đề thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều. Nhân tiện, giới thiệu với em đây là Roger và Elaine”. Phần sau của tin nhắn là đường link tới một câu chuyện của Dave Barry. Tiêu đề của câu chuyện là “Roger và Elaine: một câu chuyện tình”, còn nội dung thì như sau:
“Có một chàng trai tên Roger thích một cô gái tên Elaine. Chàng trai mời cô gái đi xem phim, cô đồng ý, và họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Mấy hôm sau chàng trai mời cô gái đi ăn tối, và một lần nữa họ lại cùng đi rất vui vẻ. Họ gặp nhau khá thường xuyên, và chẳng bao lâu sau thì họ hẹn hò.
Thế rồi một buổi tối, khi Roger lái xe chở Elaine về nhà, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Elaine. Và, ko kịp suy nghĩ, cô nói: “Anh có nhận ra rằng, cho đến tối nay thì chúng ta đã quen nhau được đúng sáu tháng không?”
Trong xe tự nhiên im lặng.
Ðối với Elaine, sự im lặng này quả là đáng sợ. Cô nghĩ: “Trời, không biết mình nói thế có làm anh ấy khó chịu không. Có thể anh ấy đang sợ ràng buộc; có thể anh ấy nghĩ mình đang cố trói buộc anh ấy vào những trách nhiệm mà anh ấy chưa sẵn sàng đón nhận”.
Roger nghĩ: “Trời, sáu tháng!”.
Elaine nghĩ: “Nhưng bản thân mình cũng ko chắc là mình muốn tiến tới. Đôi khi mình muốn có thêm thời gian để nghĩ về điều đó. Mình muốn nói là mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu? Liệu mình và anh ấy sẽ tiếp tục hẹn hò như thế này hay sẽ nghĩ tới chuyện đám cưới, sinh con, sống với nhau trọn đời? Liệu mình đã sẵn sàng cho những trách nhiệm đó chưa? Mình có thực sự hiểu rõ anh ấy không?!”.
Roger nghĩ: “Thế tức là... xem nào... Mình quen cô ấy từ tháng hai, ngay khi mình mới mua cái ôtô này. Thế tức là... để mình xem công-tơ-mét cái đã... Chà! Mình đã quá hạn để đi thay dầu rồi!”
Elaine nghĩ: “Anh ấy đang buồn kìa! Mình có thể đọc được điều đó trên nét mặt anh ấy! Hay là mình sai? Hay là anh ấy chờ đợi nhiều hơn ở mối quan hệ này, anh ấy muốn chúng mình thân thiết hơn, gắn bó hơn? Hoặc có thể anh đã cảm nhận được là mình đang do dự? Mình cá là thế! Ðó là lý do tại sao anh ấy ngại nói ra tình cảm của anh ấy! Chắc anh ấy sợ mình từ chối!”.
Roger nghĩ: “Và mình cũng phải bảo bọn họ xem xét lại bộ truyền lực của xe nữa! Mình chẳng thèm quan tâm những kẻ ngốc nghếch đó nói gì, bộ truyền lực hoạt động thật tệ. Thế nào họ cũng đổ tại thời tiết lạnh cho mà xem. Thời tiết lạnh cái gì chứ? Ngoài trời đang tám mươi bảy độ (F), thế mà cái của nợ này lại chạy chả khác gì một cái xe hót rác. Và mình đã phải trả cho những kẻ ăn cướp ấy những sáu trăm dollar!”
Elaine nghĩ: “Anh ấy đang giận. Mình ko trách anh ấy. Nếu là anh ấy thì mình cũng giận ấy chứ! Thật ngại quá, mình lại đặt anh ấy vào tình huống khó xử này. Nhưng biết làm sao được, mình vẫn không cảm thấy chắc chắn về tình cảm của mình”.
Roger nghĩ: “Thế nào họ cũng nói là chỉ bảo hành chín mươi ngày thôi cho mà xem! Chắc chắn họ sẽ nói đúng như vậy. Ðồ đáng ghét!”.
Elaine nghĩ: “Có thể mình cứ hay lý tưởng hóa, cứ chờ một chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng, trong khi mình đang ngồi ngay cạnh một người hoàn hảo như anh ấy, người mà mình thực sự yêu mến, người mà mình thực sự quan tâm và anh ấy hình như cũng thực sự quan tâm đến mình, người đang phải khổ sở vì cái tính tự coi mình là trung tâm vũ trụ cũng như cái thói mơ mộng viển vông rất trẻ con của mình!”.
Roger nghĩ: “Bảo hành à? Bọn họ cần bảo hành chứ gì? Mình sẽ cho họ xem cái giấy bảo hành chết tiệt ấy, mình sẽ dán nó vào ngay…”.
- Roger! - Bỗng Elaine nói to.
- Gì cơ? - Roger giật mình.
- Anh đừng tự hành hạ mình nữa! - Elaine nói, bắt đầu rơm rớm nước mắt - Có lẽ em không nên... Trời ơi, em cảm thấy... (Elaine khóc òa lên).
- Gì cơ? - Roger ngạc nhiên.
- Em thật ngốc - Elaine sụt sịt - Em muốn nói là, em biết không có chàng hoàng tử nào, cũng không có con ngựa trắng nào...
- Không có ngựa à? - Roger ngạc nhiên.
- Anh nghĩ em thật ngu ngốc, đúng không? - Elaine hỏi.
- Không! - Roger đáp, rất hãnh diện vì cuối cùng cũng có cơ hội tìm được câu trả lời đúng.
- Chỉ là vì... em... cần có thời gian... - Elaine vẫn sụt sịt.
Roger ngừng lại trong mười lăm giây, cố nghĩ thật nhanh để tìm một câu trả lời “an toàn” cho Elaine khỏi khóc. Cuối cùng, Roger tìm được một câu trả lời mà anh nghĩ là hợp lý.
- Ðúng vậy! - Roger nói.
Elaine cực kì xúc động, nắm lấy tay anh:
- Ôi, Roger, anh cũng cảm thấy như thế phải không?
- Như thế nào cơ? - Roger hỏi.
- Về thời gian ấy!
- Ơ, đúng!
Elaine nhìn sâu vào mắt Roger, làm anh cực kì lo lắng về việc cô sẽ nói gì tiếp theo, đặc biệt là nếu như chuyện đó lại liên quan đến con ngựa trắng. Cuối cùng, Elaine nói:
- Cảm ơn anh, Roger!
- Ơ, cảm ơn em! - Roger cũng nói.
Roger chở Elaine về nhà cô. Cô nằm trên giường, trăn trở và khóc cho đến sáng.
Còn khi Roger về nhà mình, anh mở một túi khoai tây chiên Doritos, bật tivi, và ngay lập tức chìm đắm vào trận đấu quần vợt giữa hai tay vợt người Czech mà anh chưa bao giờ nghe nói đến. Roger cũng lờ mờ nhận thấy có chuyện gì đó quan trọng vừa xảy ra, nhưng anh biết chắc rằng chẳng bao giờ anh có thể hiểu được đó là chuyện gì, vì vậy tốt hơn hết là không nghĩ về nó nữa.
Hôm sau, Elaine gọi điện cho cô bạn thân nhất cũng có thể là gọi cho hai người bạn thân nhất. Họ nói về tình trạng của Elaine trong suốt sáu tiếng, phân tích từng từ cô nói và từng từ anh nói, rà soát từng chi tiết, lật đi lật lại từng biểu hiện, cử chỉ, xem xét mọi khả năng. Họ nói về đề tài đó trong nhiều ngày, có thể là nhiều tuần, nhiều tháng nhưng chẳng bao giờ rút ra được kết luận nào cả, mà cũng chẳng thấy nhàm chán gì hết!
Còn Roger, trong một lần chơi squash(5) với anh bạn thân -người đã giới thiệu Elaine cho anh - dừng lại một chút trước cú đánh bóng và hỏi anh bạn:
(5) Môn thể thao giống tennis nhưng chơi trong phòng kín, đánh bóng vào tường cho bật lại, mục đích không để trái bóng rơi xuống, thường chơi hai đến bốn người.
- Này có phải Elaine đã từng có một con ngựa trắng không?”
Vi vứt điện thoại sang một bên, ôm bụng cười không dứt, bao nhiêu trăn trở, buồn rầu hình như tan biến đi đâu hết. Không biết đêm nay cô có mơ thấy con ngựa trắng nào không? Cô nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ, nụ cười vẫn còn đọng trên môi.
*
* *
Vi dán băng dính lên chiếc thùng giấy cuối cùng. Tất cả đã sẵn sàng để ngày mai cô dọn đến một căn hộ mới. Vi đã quyết định như vậy ngay khi trở về Toronto sau chuyến công tác ở Florida. Quyết định đột ngột này của cô là tổng hòa của rất nhiều lý do, mà lý do nặng ký nhất chính là vì cô muốn trốn tránh tất cả mọi thứ có thể gợi nhớ đến Nguyên cho dù đó chỉ là một cây cột đèn vô tri trước cửa nhà, đã từng chứng kiến nụ hôn chia tay đầy lưu luyến của anh vào một đêm đầu thu. Cô cũng lo xa muốn trốn tránh một cuộc gặp mặt không mong muốn.Vẫn biết rằng chỉ cần Nguyên muốn, anh có thể tìm ra cô ở bất cứ nơi đâu, trừ khi cô tan vào không khí như bong bóng xà phòng. Nhưng chỉ có bằng cách này cô mới có thể gửi đến anh một thông điệp rằng cô muốn mối quan hệ của họ hoàn toàn chấm dứt. Chỉ có bằng cách này, cô mới có thể hoàn toàn là “người không liên quan” với anh, cũng là cắt đứt với những ngày xưa cũ. Chỉ có bằng cách này cô mới có thể tự ru ngủ trái tim bất an của mình. Nếu như có thể, cô còn muốn cắt đứt luôn cả những giấc mơ…
Khi biết ý định chuyển nhà của cô, Nam đã vui mừng bảo cô về làm hàng xóm nhà anh, vì trong building chỗ anh ở có một căn hộ cùng tầng với anh vừa có người dọn đi, còn đang để trống. Mới đầu Vi cũng định từ chối. Nhưng có lẽ lối tư duy của Nam hoàn toàn chẳng giống cô chút nào. Anh ra sức thuyết phục cô rằng khu nhà anh ở hết sức tiện nghi, cơ sở hạ tầng tương đối mới, lại rất gần subway, tiện đường highway(6), giá cả thì không quá đắt… Và một ưu điểm hấp dẫnnữa là rất an toàn, nằm trong khu vực dân trí cao… Thêm vào đó, cô sẽ không phải đi đêm về hôm một mình mỗi khi đi làm về muộn nữa. “Em là may mắn đấy, vì cả mấy năm nay chỗ này không có phòng trống đâu, cái chị ở căn hộ đó hết hạn visa phải về nước nên mới trả phòng đấy” - Anh nhấn mạnh để chốt lại bài diễn văn của mình cho thêm phần thuyết phục… Trước những lý lẽ hết sức xác đáng mà anh đưa ra, lại thêm ưu điểm “sẵn có”, khỏi phải tìm kiếm, hỏi han lôi thôi nên cuối cùng cô đã đồng ý. Vậy là vấn đề nhà cửa đã được giải quyết xong.
(6) Đường cao tốc
Bước tiếp theo sẽ là đổi số điện thoại mới. Vi mất ngủ mấy đêm liền rồi cuối cùng vẫn không thể “xuống tay” xóa đi số điện thoại của Nguyên. Vi đành nhắm mắt làm ngơ, cho nó một chỗ khiêm tốn trong bộ nhớ của chiếc điện thoại mới, chỉ đổi tên anh thành một nickname kỳ cục “Sẽ Quên”. Cô đã thực sự bắt đầu con đường gian khổ đó, sẽ quên, một cách triệt để…