Đợi anh ở Toronto - Chương 23 - Phần 1
Chương 23: Cuộc gặp bất ngờ
Buổi chiều thứ
bảy ở Eaton Centre đông nghẹt người. Vi tự hỏi hình như người Canada cuối tuần
không có việc gì làm ngoài việc đi mua sắm hay sao? Hay họ cũng giống cô, đi ra
đường là để chạy trốn nỗi cô đơn? Vi dừng lại trước cửa kính của một quầy hàng
bán quần áo. Cô mải ngắm nghía chiếc áo đang hờ hững khoác trên vai của một cô
ma nơ canh có nét mặt lạnh lùng, đôi môi đỏ chót mở he hé và đôi mắt vô hồn
nhìn về phía xa xăm. Làm một con búp bê hoá ra lại hay, chẳng phải suy nghĩ
nhiều và chẳng bao giờ biết đến nỗi đau nhân tình thế thái. Đang mải suy nghĩ
miên man thì bất ngờ một khuôn mặt hiện ra trên tấm cửa kính sáng choang. Trái
tim cô như ngừng đập. Hai bàn chân như đóng đinh xuống đất. Anh, có đúng là anh
không? Vi quay phắt lại theo phản xạ. Bốn mắt gặp nhau. “Làm gì bây giờ?”. Cô
đứng như trời trồng trước con người tưởng như sẽ không bao giờ còn gặp lại. Khi
anh định làm một cử chỉ tiến lại gần hơn thì đột nhiên cô quay người chạy trốn.
Thật không may, trong lúc vội vã, cô va phải một người đi ngược chiều khiến cho
chiếc túi cô đang cầm rơi xuống đất, đồ đạc trong đó văng ra tung tóe. Bất đắc
dĩ, cô phải quay lại thu nhặt chúng. Nhưng một bàn tay đã nhanh hơn, túm được
chiếc túi và bắt đầu nhặt những vật vừa rơi ra trả về vị trí ban đầu. Cô lặng
lẽ nhận chiếc túi từ tay anh, mắt vẫn không nhìn anh, miệng lí nhí một câu cảm
ơn rồi quay người bước đi thật nhanh. Nhưng mới được hai bước cô đã phải dừng
lại vì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
- Em thật sự
không muốn nhìn mặt anh đến thế sao?
“Cô ấy vẫn cứng
đầu như vậy” - Anh thầm nghĩ - “Có vẻ gầy đi, chắc là vất vả nhiều” - Một
thoáng im lặng xót xa trong anh. Rồi anh sải bước đến bên cô, giật lấy chiếc
túi cô đang cầm trên tay:
- Em có thời gian chứ? Anh cần nói chuyện với em một lát.
- Làm sao anh biết em ở đây mà tìm? - Cô ngạc nhiên nhìn
anh.
- Anh đi theo em từ nhà… - Anh giải thích - Mà chuyện đó có
gì quan trọng đâu. Đi thôi, tìm một chỗ nào đó để ngồi nhé.
Không đợi cho cô kịp phản ứng, anh kéo tay cô bước ra phía
cửa. Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Dundas Square lung linh rực rỡ với những
bảng hiệu quảng cáo cao ngất trên nóc các tòa nhà. Trời chập tối se lạnh, những
đợt gió đầu thu khiến Vi bất chợt rùng mình. Vi làm một cử chỉ như muốn lấy lại
chiếc túi để tìm chiếc khăn quàng cổ, nhưng rồi lại hạ tay xuống vì chợt nhớ ra
lúc trưa trời ấm, cô đã quên không mang theo khăn. “Biết ngay mà, cô ấy vẫn
chẳng bao giờ nhớ đem theo khăn, mũ, đến sức khỏe của mình cũng không biết tự
lo” - Anh khẽ lắc đầu khi nhận thấy cái rùng mình của cô. Một tay vẫn nắm chặt
tay cô như sợ buông ra cô sẽ chạy trốn mất, còn tay kia lục tìm trong chiếc cặp
máy tính đeo bên mình, anh lôi ra một chiếc khăn lụa mỏng. Chiếc khăn này anh
mua cho cô trước hôm họ chia tay, nhưng sau đó anh đã không có cơ hội đưa tặng.
Vi ngỡ ngàng thấy anh kéo cô quay mặt lại, khẽ quấn chiếc khăn vào cổ cho cô
trong lúc một tay vẫn nắm chặt tay cô, không nói một lời. Vi bối rối không biết
phải phản ứng ra sao. Cô rụt rè gỡ tay ra, quay mặt đi, mắt không dám nhìn anh.
“Anh ấy vẫn như thế, vẫn cứ dễ làm người ta cảm động bằng những cử chỉ nhỏ
nhặt. Không biết anh ấy còn nhớ lần đầu tiên đã quàng khăn cho mình như thế nào
không?” - Cô bối rối nghĩ thầm - “Tại sao mình lại dễ dàng bị lung lay như thế,
đáng lẽ không nên đi theo anh ta mới phải” - Cô khẽ cắn môi, tự trách mình.
Nhưng anh thì không dễ dàng thay đổi mục tiêu của mình đến thế. Anh chộp lấy
bàn tay cô vừa rụt ra, kéo cô băng qua đường đi nhanh trên hè phố, lướt qua
những ô cửa kính lộng lẫy ánh đèn.
- Anh định đi đâu thế? - Cuối cùng cô không chịu nổi nữa
phải cất tiếng hỏi.
- Tìm một chỗ để nói chuyện. Đến cái hồ nhỏ ở gần City Hall
được chứ?
- Có thể đi bus hoặc subway(1) được không? - Cô đề nghị
(1) Tàu điện ngầm.
- Sao thế, em không có thời gian rảnh à? Ngày xưa em vẫn
thích được đi bộ trong những ngày thời tiết dễ chịu thế này cơ mà?
- Em đau chân - Cô nói nhỏ, than thầm trong bụng sao tự
nhiên hôm nay lại dở chứng mang đôi giày cao gót vẫn thường chỉ dùng khi đi
làm.
Anh khẽ liếc xuống đôi chân nhỏ nhắn của cô giấu trong đôi
giày gót nhọn, theo thói quen cắn môi một cái, thầm trách mình sao lại vô tâm
đến vậy. Anh ấn cô ngồi xuống một băng ghế đá bên đường:
- Em ngồi nguyên ở đây đợi anh một lát nhé. Không được đi
đâu đấy. Anh sẽ trở lại ngay.
Rồi anh cúi xuống, thận trọng rút hai chiếc giày của cô cầm
theo, vừa chạy thật nhanh vừa thỉnh thoảng ngoái đầu lại như một gã keo kiệt
canh chừng kho báu, mặc dù chìa khóa kho báu đã cất kỹ bên mình.
Khoảng mười phút sau anh quay lại, trên tay cầm theo một đôi
giày bệt xinh xắn. Chẳng nói chẳng rằng, anh nâng bàn chân cô lên xỏ vào đôi
giày mới. Vi bối rối co một chân lại, mắt vẫn không dám nhìn anh:
- Để em tự đi.
Anh không phản đối, đưa cho cô chiếc giày còn lại. Giải
quyết chuyện giày dép xong xuôi, anh lại kéo tay cô đi như người bảo mẫu dắt
tay một đứa bé con. Gió thổi vào mặt cô lành lạnh. Vi lơ đãng nhìn những người
đi bộ xung quanh cô, người hối hả, người thong dong, nhưng tất cả đều đang
chuyển động tiến về phía trước, trên những lộ trình rất riêng tư của họ. Vậy mà
bỗng nhiên Vi lại cảm thấy những ngày xưa cũ đang quay ngược trở lại. Chính là
đây, là những khi cô nắm tay anh lang thang qua các con phố: ồn ào có, tấp nập
có, tĩnh lặng cũng có nhưng luôn luôn ngập tràn hạnh phúc.
- Ngồi đây được chứ?
Vi giật mình thoát khỏi những hồi ức đẹp đẽ. Hoá ra là đã đến nơi. Cô khẽ thở dài, quay trở lại
thực tại, thầm hỏi không biết mối quan hệ của cô và anh sẽ đi đến đâu. Không
biết anh định nói gì mà kéo cô ra ngồi trước cái hồ lộng gió này chứ?
- Gần đây em sống
thế nào? Công việc tốt chứ?
Anh ngập ngừng
hỏi, mắt nhìn đăm đắm đâu đó vào khoảng tối ở giữa hồ.
- Vâng, mọi
chuyện ổn cả - Cô trả lời với một giọng cố tỏ ra bình thản.
- Anh sang bao
giờ thế? - Cô hỏi.
- Sáng nay… - Anh khẽ trả lời.
Sau đó là một khoảng lặng, cả anh và cô đều không biết phải
nói gì nữa.
- Dạo này em... - Anh cố tìm một vài câu hỏi xã giao, nhưng
cuối cùng không thể kiềm chế được, anh bỏ lửng câu nói, quay sang nhìn xoáy vào
mắt cô, cái nhìn như muốn xuyên thấu tim cô:
- Em nói đi, em đã quyết định thế nào?
- Quyết định chuyện gì?... Em không... - Lời nói tắc lại ở
đầu môi, cô không biết phải nói gì với anh nữa. Có lẽ chính bản thân cô cũng
không biết mình muốn gì.
- Em biết anh muốn nói tới chuyện gì mà, em có một trái tim
sắt đá đến thế sao? Hay em không còn chút tình cảm nào với anh? Hay là... em đã
có người khác?
Một thoáng nghi ngờ bất chợt hiện lên trên khuôn mặt anh.
Anh hướng đôi mắt nâu sâu thẳm quan sát từng cử động trên nét mặt cô một cách
dò xét.
- Chính anh tự tay hắt đổ bát nước, giờ lại muốn hớt lại
được sao? - Cô chua chát, cảm thấy bị chạm nọc vì câu hỏi của anh, anh làm sao
biết được cô đã sống những ngày tháng đau đớn thế nào khi thiếu vắng anh - Anh
đừng quá tham lam. Tại sao anh chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không nghĩ đến
tình cảm của người khác thế?
“Chỉ nghĩ đến bản thân mình - Anh cay đắng - Cô ấy có ý thức
được mình đang nói cái gì không vậy?”. Anh nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm chặt
để cố gắng kiềm chế những xung đột nội tâm.
- Chẳng phải em đã nói hết những gì cần nói với anh lần
trước rồi sao? Hay anh nghĩ số tiền anh bỏ ra đã đủ để mua được em? - Vi nói
bằng một giọng châm chọc.
- Em đang muốn nói gì? - Anh gằn giọng hỏi cô, từng chữ như
rít qua kẽ răng, quai hàm anh khẽ giật giật.
Vi hối hận cắn chặt môi, cô biết mình đã hơi quá lời, cô
biết mình đã làm cho anh bị tổn thương sâu sắc. Nhưng cô không phải là một
người biết kiềm chế và che giấu cảm xúc.
- Nếu như em cho tôi cơ hội, thì tôi đã cho em biết từ lâu
rồi. Người đó chưa bao giờ là vợ thực sự của tôi - Anh nói sau giây phút im
lặng, dường như đã chế ngự được cơn giận dữ - Đó là một sai lầm. Tôi không phủ
nhận rằng tôi đã quá nhu nhược, nhưng cô ấy đã dùng mọi sức ép, kể cả dùng ảnh
hưởng của bố cô ấy để bắt tôi phải kết hôn. Mẹ tôi đã đau đầu rất nhiều vì
chuyện đó, vì vậy, tôi không có lựa chọn nào khác. Ngay sau đó, tôi bỏ sang
Canada du học. Tôi mong cô ấy sẽ hiểu ra tình trạng của một cuộc hôn nhân không
có tình yêu thì sẽ như thế nào, mong cô ấy có được khoảng thời gian của riêng
mình để suy nghĩ lại. Và chính trong thời gian đó, tôi đã gặp em... Em là tình
yêu thực sự của tôi, tình yêu đầu tiên của tôi. Tôi đã giữ gìn em như giữ gìn
một kho báu, không dám làm gì tổn thương đến em. Thậm chí khi em cho... tôi đã
không dám nhận vì tôi sợ sẽ làm khổ em nếu mọi chuyện không thành. Tôi đã sợ
mất em đến tê tái cả người, làm sao tôi có can đảm nói với em sự thật ngay khi
đó? Em xốc nổi, em trẻ con, em hay giận dỗi, liệu em có thể chấp nhận việc tôi
đã kết hôn hay không?... Vậy mà em đã không cho tôi lấy một cơ hội để được giải
thích. Em có biết khi quyết định sử dụng chiêu bài cuối cùng để thuyết phục
Quân giúp em ở lại, tôi đã đau đớn như thế nào không? Chấp nhận đặt cược với số
phận, có thể sẽ không bao giờ có em được nữa, nhưng đổi lại, ít nhất tôi cũng
có thể biết được em vẫn sống ổn, vẫn đang tiếp tục thực hiện những mơ ước của
em. Những ngày tháng không có em, tôi mới biết cảm giác hụt hẫng, cô đơn là như
thế nào, tôi mới biết cuộc sống không có mục đích là như thế nào. Có thể nhìn
thấy em, nghe tin tức về em nhưng không thể đến gặp em, không thể chạm vào em
mới đau đớn làm sao, khốn khổ làm sao. Tôi không dám xuất hiện một chút nào
trong cuộc sống của em hai năm đó là vì tôi không muốn làm em xáo trộn, để em
có thể chuyên tâm vào việc học. Vậy mà trong mắt em, tôi không hơn gì một kẻ
lừa đảo, ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Sao em có tài hành hạ người
khác đến thế?
Anh nói một hơi, như đang muốn trút hết những gì chất chứa
trong lòng anh hơn hai năm qua, kết thúc bằng một cái xoay đầu, hai tay giữ
chặt cho khuôn mặt cô đối diện với anh, gần đến nỗi mũi của cô tưởng như sắp
chạm vào mũi anh. Anh nhìn xoáy vào mắt cô một cách dữ dội. Cô cảm thấy cứng đờ
cả người, đôi mắt anh như có một luồng điện chiếu vào khiến cho hai má cô nóng
bừng. Cô nhớ lại cái cách anh vẫn thường nói một tràng không nghỉ như vậy mỗi
khi có điều gì bức xúc.
- Buông em ra - Cô khẽ kêu lên.
Lúc đó, anh mới chợt nhận ra đã mạnh tay với cô, vội buông
tay khỏi đầu cô, ngồi xa ra một chút, không nói câu gì, dường như vẫn chưa bình
tĩnh lại. Vi cũng im bặt trước cơn phẫn nộ của anh, từng lời nói của anh bắt
đầu thấm mềm trái tim cô. Nước mắt nhỏ ra từ lúc nào cô không hề hay biết. Một
bàn tay nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt đang lăn trên má cô. Anh chẳng bao
giờ mang theo mùi soa hay khăn giấy, bất giác cô so sánh. Nhưng những ngón tay
anh mềm mại và dễ chịu hơn bất kỳ một thứ khăn giấy nào.
- Anh không tìm cách liên lạc với em suốt thời gian qua là
vì không muốn em bị xáo trộn hay vì cam kết anh đã hứa với Quân? - Cô hơi nhếch
miệng cười.
- Vi - Anh kêu lên một cách khổ sở - Hoàn cảnh khi đó như
vậy, anh nghĩ chỉ có cách thông qua Quân mới khiến em chấp nhận ở lại tiếp tục
học. Nếu khi đó anh nói anh bị người ta ép phải kết hôn, liệu em có tin anh
không?
- Thực sự mọi chuyện như vậy sao? Cô ấy là người như thế
nào? - Vi hỏi, sự minh mẫn đã trở lại với cô sau cơn xúc động.
- Anh sẽ kể tường tận mọi việc cho em nghe - Anh nhìn cô dịu
dàng, khẽ hít một hơi đầy lồng ngực, rồi bắt đầu kể cho cô nghe câu chuyện về
cuộc hôn nhân không mong muốn của mình.
Đó là thời kỳ hoàng kim của ngành ngân hàng và cũng là thời
kỳ hoàng kim của tập đoàn DP. Trong lĩnh vực kinh doanh tài chính khi đó, DP
nổi lên như một ông lớn với lĩnh vực kinh doanh trải rộng từ ngân hàng, công ty
chứng khoán đến đầu tư, kinh doanh bất động sản. Một trong những cổ đông sáng
lập của tập đoàn DP là người cha quá cố của Nguyên. Ông mất hai năm trước đó
trong một tai nạn xe hơi, để lại một khoản thừa kế không nhỏ là 3% vốn điều lệ
của tập đoàn DP cho mẹ con anh. Nghiễm nhiên, Nguyên trở thành một trong những
tỷ phú trẻ nhất thời điểm đó, khi mới ngoài hai mươi tuổi. Tốt nghiệp đại học
từ Canada trở về được khoảng hơn một năm, anh vào làm việc ở bộ phận ngoại hối
thuộc ngân hàng Z (một trong những ngân hàng con của DP), nơi mẹ anh vừa là
tổng giám đốc điều hành, vừa là một thành viên trong hội đồng quản trị. Ngoài
công việc ở ngân hàng, Nguyên còn phải cáng đáng việc quản lý một công ty tư
vấn tài chính, đồng thời có chân trong hội đồng quản trị của một công ty khác.
Công việc ngập đầu khiến Nguyên quay như chong chóng. Thêm vào đó, anh còn mắc
căn bệnh cầu toàn, cái gì cũng phải làm cho đến mức hoàn hảo mới yên tâm. Chính
vì vậy, quỹ thời gian eo hẹp của Nguyên chỉ có đủ để dành cho các nhu cầu thiết
yếu của bản thân, cộng thêm mỗi tuần một lần chơi tennis với cậu bạn nối khố và
đến phòng tập thể hình một tiếng đồng hồ vào các chiều thứ bảy. Mà ngay cả thời
khóa biểu khiêm tốn đó thỉnh thoảng cũng bị anh cắt cho tơi tả những khi có các
đợt công tác ngắn, dài… Ấy là còn chưa nói đến thời gian ngủ, nhiều lúc cũng bị
anh cắt xén mỗi khi công việc không được xuôi chèo mát mái, chứ nói gì đến
chuyện gặp gỡ, làm quen, tán tỉnh, yêu đương. Ngay cả tụ tập cà phê, cà pháo
với bạn bè cũng đã là chuyện xa xỉ… Nói như thế không có nghĩa là anh không cà
phê, cà pháo, nhậu nhẹt. Nhưng hầu như đó chỉ là những buổi nhậu nhẹt, tiếp
khách vì công việc làm ăn. Cậu bạn thân của anh vẫn thường bảo: “Mày chắc yêu
mấy cái công ty của mày hơn gái, hay là phải xem lại giới tính đi”. Anh chỉ
cười: “Lo cái thân mày đi đã”. Cũng chẳng phải anh không quan tâm đến chuyện
tình duyên. Công việc bận rộn chỉ là một phần lý do, cái chính là do chưa có cô
gái nào lọt được vào mắt xanh của anh.
Trẻ tuổi, đẹp trai, có học thức, lại là con trai duy nhất
của một gia đình giàu có, anh trở thành niềm mơ ước của các cô gái dịu dàng, và
mục tiêu theo đuổi của các cô nàng đáo để. Nhưng hình như mũi tên của thần tình
ái chưa nhắm trúng anh, cho nên anh vẫn còn là một chàng trai độc thân vui
tính. Theo tình, tình chạy, chạy tình, tình theo… Anh còn chưa chạy thì tình đã
rượt theo anh sát nút. Bằng chứng là số lượng các vệ tinh vây quanh anh vẫn
đang ngày một tăng lên. Trong công ty còn rộ lên tin đồn: các nhân viên nữ của
anh đang cá cược với nhau xem cô nào sẽ giành được trái tim của chàng sếp trẻ
đẹp trai. Cậu bạn thân vẫn thường bảo, ở đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn,
mày cứ khó tính thế rồi thế nào cũng gặp phải nữ quái cho mà xem. Anh chỉ cười,
nhún vai: “Tao không vội”.