Đợi anh ở Toronto - Chương 11 - 12
Chương 11: Nguyên và Quân
Trong những ngày
hạnh phúc sau đó, Vi đã nhanh chóng quên lần giận dỗi đầu tiên giữa cô và anh
kể từ ngày yêu nhau. Cô cũng không còn nhớ đến tin nhắn và cú điện thoại lạ
lùng là nguyên nhân của lần giận dỗi đó. Nhưng anh thì không dễ gì quên được
những cú điện thoại thường xuyên gọi vào máy di động của cô - những cú điện
thoại của Quân. Cứ vài ba ngày Quân lại gọi cho cô một lần, đều như vắt chanh.
Chỉ là những câu hỏi thăm thông thường như những người bạn, nhưng Quân là một
người nói chuyện rất có duyên. Anh không bao giờ để cho câu chuyện trở nên nhàm
chán hay rơi vào những khoảng im lặng khó xử do cạn đề tài. Đôi lúc, vốn sống
và vốn hiểu biết xã hội của Quân khiến cho Vi phải ngạc nhiên. Tuy tỏ ra rất quan
tâm đến Vi, nhưng anh chưa bao giờ tọc mạch vào đời sống tình cảm riêng tư của
cô. Anh không bao giờ hỏi cô đã có bạn trai hay chưa cũng như không hề vòng vo
tìm hiểu tiêu chuẩn chọn bạn đời tương lai của cô như thế nào. Nhưng linh cảm
con gái mách bảo Vi những động cơ bí ẩn đằng sau sự quan tâm đó. Vi có cảm giác
Quân tấn công cô một cách hết sức kiên nhẫn và đầy lý trí. Nếu như có một thứ
tình cảm nào đó gọi là tình yêu mà anh dành cho cô thì hẳn đó là thứ tình yêu
của một người vô cùng tỉnh táo, khác hoàn toàn với thứ tình yêu cuồng nhiệt đến
mê muội như Nguyên đã yêu cô. Nhưng những cuộc điện đàm thú vị với Quân như mưa
dầm thấm lâu. Đôi lúc Vi bỗng giật mình nhận thấy cô đang mong chờ điện thoại
của anh như một thói quen. Không muốn tự gây rắc rối cho mình sau này, và nhất
là không muốn gieo cho anh những hy vọng không có thực khiến anh phải chờ đợi,
Vi quyết định sẽ lựa một dịp nào đó thích hợp để giới thiệu anh với người cô
yêu. Khi Vi nói với Nguyên rằng cô muốn giới thiệu anh với Quân, anh chỉ cười
và bảo:
- Không ngờ người
yêu anh cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi quá nhỉ.
Câu nói đùa buông
ra từ một cái miệng với nụ cười vô cùng quyến rũ, nhưng khi nhìn anh, cô nhận
thấy màu nâu trong đôi mắt không cười của anh dường như sẫm lại. Thái độ chẳng
ra đồng tình cũng không ra phản đối của anh khiến cho cô cảm thấy bối rối. Giữa
lúc còn đang phân vân không biết nên làm thế nào thì một dịp tình cờ đã giúp cô
giải quyết điều đó.
Buổi chiều thứ
bảy ở Eaton Center đông nghịt người. Nguyên dắt tay Vi rảo bước qua các cửa
hiệu ngồn ngộn hàng hoá. Có một người quen của bố Vi sang đây công tác, nên cô
muốn mua chút quà gửi về cho bố và em trai. Cô nhờ anh đi cùng để giúp cô chọn
đồ. Giữa lúc họ đang ngắm nghía mấy chiếc áo len trong cửa hàng Banana Republic
thì Vi bỗng phát hiện thấy Quân cũng đang lúi húi ở giá quần áo ngay bên cạnh.
- Anh Quân - Vi
buột miệng gọi to.
Quân quay lại,
thoáng ngạc nhiên khi thấy Vi đi cùng một người đàn ông, nhưng ngay lập tức nụ
cười vui vẻ xuất hiện trên môi anh:
- Ồ, bữa nay ra
đường chắc anh bước chân phải hay sao mà lại may mắn gặp em ở đây thế này.
Vi cười ngượng
nghịu quay sang giới thiệu với Nguyên:
- Đây là anh Quân
mà em hay kể với anh đó.
Rồi quay sang
Quân, cô nói:
- Còn đây là anh
Nguyên, bạn em.
Hai người đàn ông
lịch sự bắt tay nhau và bật ra câu chào cùng một lúc:
- Chào anh!
Cả ba cùng cười
vì sự trùng hợp đó. Nguyên nói một cách xã giao:
- Vi rất hay nhắc
đến anh đấy. Cô ấy rất ngưỡng mộ một người giỏi giang và giàu nghị lực như anh.
- Vậy sao, cô ấy
cứ thích cho người ta đi tàu bay giấy như thế đó - Quân đáp lời, rồi quay sang
Vi, anh nói với vẻ trách móc một cách thân tình:
- Em tệ à nha, có
bạn đẹp trai như vậy mà giấu hoài, không bao giờ kể cho anh hết á.
Nhận thấy một
thoáng sa sầm trên gương mặt Nguyên, Vi vội cười xòa rồi chuyển ngay sang đề
tài khác:
- Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đi shopping thế này? Anh đã
ăn gì chưa? Hay tiện đây đi ăn chung với bọn em cho vui, cũng đã gần bảy giờ
rồi. Em đang đói quá đây.
Vừa nói, Vi vừa đưa tay sang nắm lấy tay Nguyên và nhìn anh
ra ý dò hỏi.
- Anh đi luôn với bọn tôi cho vui, chả mấy khi có dịp gặp gỡ
thế này - Nguyên đỡ lời.
- Ờ, hôm nay tôi cũng rảnh rỗi. Không phiền hai người chứ? -
Quân nhận lời không chút khách sáo, đúng theo phong cách miền Nam.
Lần này họ chọn một quán ăn Việt Nam ở phố Tàu. Có lẽ một
phần nhờ cách nói chuyện có duyên của Quân, một phần nhờ tính hài hước và tài
ngoại giao của Nguyên nên bữa ăn diễn ra trong bầu không khí thoải mái và cởi
mở. Vi cũng hoàn thành xuất sắc vai trò của một thính giả nhiệt tình. Cô thấy
nhẹ nhõm cả người khi thực hiện xong nhiệm vụ tế nhị này mà không làm cho Quân
bị tổn thương hay Nguyên cảm thấy ngại ngùng. Bữa ăn kết thúc bằng màn trao đổi
số điện thoại “để thỉnh thoảng rủ nhau đi uống bia” của hai người đàn ông. Họ
chia tay nhau ở bến tàu điện ngầm. Vi và Nguyên bắt chuyến tàu đi về hướng
North, còn Quân đợi chuyến tàu đi về hướng South. Cho đến khi Nguyên nắm tay cô
bước vào toa và con tàu bắt đầu chuyển bánh, cô vẫn còn nhìn thấy Quân đứng vẫy
theo ở sân ga qua lớp cửa kính dày.
Chương 12:
Họa vô đơn chí
Những ngày đông lạnh giá đã sắp trôi qua. Tuyết bắt đầu tan
ở khắp mọi nơi. Trên tất cả các đường phố đều lép nhép một thứ tuyết nhão màu
cháo lòng lẫn với rác bẩn và nước đọng khiến cho Vi liên tưởng đến những con
đường quê lầy lội bùn ở Việt Nam trong mùa mưa gió. Phải sống ở Toronto những
ngày như thế này Vi mới biết rằng thực sự có một thứ gọi là “tuyết bùn lầy” như
trong một bài hát mà cô ưa thích: “Dù có gió, có gió lạnh đầy, có tuyết bùn
lầy, có lá vàng gầy. Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em...”.
Có lẽ trong cuộc đời mình chưa bao giờ Vi cảm thấy sợ mùa
xuân như lúc này. Không phải vì cô nuối tiếc những kỷ niệm mùa đông đẹp đẽ,
không phải vì cô sợ tuyết tan lúc giao mùa, cũng chẳng phải cô lo lắng cho một
học kỳ mới ngập đầu với bài vở, mà chỉ đơn giản vì sau mùa xuân ngắn ngủi sẽ là
một mùa hè không mong đợi. Nguyên tốt nghiệp vào tháng sáu này và sẽ trở về
Việt Nam, cô sẽ phải xa anh ít nhất là trong hai năm tới. Cô cứ khắc khoải đếm
từng ngày một. Mỗi ngày trôi qua là một ngày cô thầm nuối tiếc thời gian ít ỏi
còn lại được ở bên anh. Cô không thể tưởng tượng nổi nếu không có anh cô sẽ
sống như thế nào. Đôi lúc cô thấy mình cũng thật là kỳ lạ. Trước đây, khi anh
chưa xen vào cuộc đời cô, cuộc sống của cô lúc nào cũng nhuộm một màu hồng hy
vọng. Những điều tốt đẹp và mới mẻ luôn chờ đợi cô ở phía trước. Tương lai đối
với cô đầy ắp những điều thú vị. Cô tận hưởng cuộc sống bằng sự bận rộn với
những dự định và ước mơ. Cô mơ đến ngày được mặc áo choàng đen, đầu đội mũ cử
nhân lên nhận bằng trong lễ tốt nghiệp. Cô mơ đến ngày bố và em trai ra đón cô
ở sân bay khi cô về nước. Cô mơ đến ngày thay bố cô tiếp quản công ty của gia
đình. Cô cũng có tham vọng một ngày nào đó sẽ đem những sản phẩm tơ tằm truyền
thống mà gia đình cô đang sản xuất vươn tới những thị trường nước ngoài đầy
tiềm năng, biến nó thành một thương hiệu nổi tiếng không chỉ trong nước...
Chẳng có gì là không thể khi người ta hai mươi, với một trái tim đầy nhiệt
huyết và một cái đầu đầy những khát vọng lớn lao. Vậy mà giờ đây khi nghĩ đến
chuyện phải xa anh, cô có cảm giác hụt hẫng như mình sắp mất đi một phần không
thể thiếu trong cuộc đời. Chưa bao giờ cô lại ý thức được tầm quan trọng của
anh đối với cô như chính lúc này đây. Cô ngạc nhiên nhận ra một sự thật là cô
yêu anh biết chừng nào. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô sẽ phải nếm trải cảm
giác chia ly trong tình yêu.
Nếu như Vi lo lắng một thì Nguyên còn đau khổ gấp đôi. Một
người chín chắn và từng trải như anh, khi yêu cũng trở nên yếu đuối trước chia
ly. Anh không muốn nghĩ đến ngày anh sẽ phải để cô lại đây một mình, cho dù chỉ
là tạm thời. Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện tìm việc làm ở đây hoặc tiếp tục
học lên để khỏi phải xa cô. Nhưng anh còn rất nhiều ràng buộc và trách nhiệm ở
Việt Nam, anh không thể và không có quyền tiếp tục trốn tránh. Anh nhớ mẹ anh
đã buồn như thế nào hai năm trước, khi anh quyết định rời bỏ công ty để sang
Toronto... Anh cố gắng che giấu tâm trạng ngổn ngang âu lo đằng sau vẻ mặt điềm
tĩnh. Anh an ủi cô rằng chia ly chỉ là tạm thời, anh hứa với cô mỗi năm vào dịp
hè anh sẽ sang Toronto thăm cô một lần. “Bây giờ thời đại công nghệ thông tin,
ngày nào anh cũng có thể gọi điện hoặc chat với em được” - Anh nói - “Mà hai
năm nhanh lắm, có khi em cãi nhau với anh chưa hết giận thì hai năm đã trôi qua
rồi ấy chứ” - Anh cố gắng tỏ ra hài hước. Cô lườm anh một cái đến đau cả mắt,
nhưng cũng hứa với anh sẽ học luôn cả hè để rút ngắn thời gian, để có thể nhanh
chóng tốt nghiệp và trở về với anh.
Nhưng trong cuộc đời, chẳng ai học được hết chữ ngờ. Cả cô
và anh đều không hề biết rằng những dự tính của họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội
để được thực hiện. Cuộc chia tay lẽ ra bịn rịn và đầy nước mắt cuối cùng lại
được thay thế bằng một cuộc chia tay tuy cũng ngập tràn nước mắt nhưng đầy căm
hận. Có lẽ phải mất nhiều năm sau nhìn lại, Vi mới có thể hiểu được cô đã lấy
đâu ra nghị lực để vượt qua quãng đời sóng gió này. Nhưng ngay thời điểm đó, cô
đã có thể hiểu được thế nào là “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí”...
Đã giữa tháng năm mà tiết trời buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh
nhưng không khí mùa hè đã bắt đầu lấp ló đâu đó trong màu xanh mướt bóng bẩy
của những tán lá cây, trong trang phục mát mẻ và sặc sỡ của các cô gái trên
đường phố. Hoa tulip cuối vụ rực rỡ khoe màu trong các công viên và trước những
hiên nhà. Nắng sớm như đang phết mật ong óng ả và trong suốt lên các mái nhà,
khiến Vi liên tưởng đến ngôi nhà có mái bằng đường phèn, cửa sổ bằng đường kính
và các bức tường bằng bánh bích quy trong một câu chuyện cổ tích thời thơ bé.
“Một ngày cuối tuần hoàn hảo cho tất cả mọi người” - Vi nghĩ thầm khi đang đứng
đợi chuyến xe buýt đến nhà anh. Anh bảo anh muốn nấu một món gì đó thật ngon
cho cô “để đền bù cho những ngày em học thi vất vả”. Nhưng sáng nay anh phải
thi môn cuối cùng nên anh đã đưa chìa khoá nhà cho cô từ hôm trước để cô có thể
đến sớm một chút giúp anh chuẩn bị. Họ sẽ nấu nướng, ăn uống vào buổi trưa, để
buổi chiều và tối dành thời gian đi xem phim rồi lang thang dạo phố - một trong
những hoạt động ưa thích của cô lúc rảnh rỗi.
Rửa sạch chỗ rau dùng để trộn salat và chuẩn bị đầy đủ mọi
thứ theo đúng lời dặn dò của “đầu bếp”, nhìn đồng hồ mới hơn mười rưỡi, Vi lười
biếng ngả lưng xuống chiếc sofa. Cô với tay lấy chiếc điều khiển ti vi bật lướt
qua tất cả các kênh xem có chương trình nào thú vị không. Cuối cùng cô thở dài,
tắt ti vi và kết luận rằng, thôi thì tranh thủ ngủ một giấc trong lúc đợi anh
về lại có ích hơn. Đúng lúc cô đã bắt đầu thiu thiu ngủ thì tiếng chuông điện
thoại di động của cô vang lên gay gắt. Vi giật bắn mình, ngồi dậy ngơ ngác mất
mấy giây mới như sực tỉnh, chạy lại lục tìm điện thoại trong túi xách. Cô áp
vội chiếc điện thoại lên tai, không cả kịp nhìn xem đó là số điện thoại của ai
gọi tới.
- Hello!
- Hu hu, chị Vi à - Tiếng đứa em trai của cô nức nở vang lên
từ đầu dây bên kia.
- Sơn, em làm sao thế. Có chuyện gì vậy? - Cô lo lắng hỏi,
linh cảm thấy chuyện chẳng lành.
- Bố bị bắt... hôm qua rồi, hu hu - Tiếng cậu em đứt quãng,
nghẹn ngào.
- Hả, em đang nói linh tinh gì thế? Bình tĩnh lại và kể đầu
đuôi xem nào - Cô quát cậu em như là một cách để tự trấn an mình.
- Hu, hu...
Vi ngồi phịch xuống đất, đầu óc mụ mị, bức tường kính trước
mặt cô như đang quay cuồng. Giữa những tiếng nức nở và lời kể lộn xộn của cậu
em mới học lớp bảy đang trong cơn hoảng loạn, Vi lờ mờ biết được rằng bố cô mới
bị bắt hôm qua vì tội trốn thuế. Nhà đã bị niêm phong, chú Phương (phó giám đốc
công ty) đã bỏ trốn. Em trai cô hiện đang tạm sống với một người bác họ xa bên
nội (vì bố cô là con một, không có anh em, còn gia đình bên mẹ lại ở quê xa).
Cả người Vi run lên, những ý nghĩ lẫn lộn, chồng chéo như một nắm chỉ rối trong
đầu cô. Vi không muốn tin đó là sự thật. Tai họa ập xuống với cô bất ngờ như
một cơn sóng thần không hề dự báo trước. Ngay cả trong những cơn ác mộng kinh
hoàng nhất, cô cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra một chuyện như thế này.
Cô nhất định phải làm một cái gì đó, nhưng làm cái gì thì nhất thời cô không
thể quyết định được. Bây giờ em cô sẽ sống ra sao, và ngay cả cô nữa, sẽ sống
ra sao? Tương lai dường như đã đóng sầm cánh cửa trước mắt cô. Ôi, và bố cô, bố
cô sẽ phải trả giá như thế nào? Nghĩ đến bố, cô bỗng thấy cõi lòng tan nát. Cảm
giác như không còn một chút sinh lực nào, Vi gục xuống, nước mắt như mưa tuôn
ra làm ướt cả một góc thảm. Những tiếng nức nở trào ra không thể kiềm chế. Tại
sao cô lại có thể là một đứa con vô tâm đến vậy? Tại sao cô có thể đắm chìm
trong hạnh phúc riêng tư của mình mà không hề quan tâm đến bố như thế nào suốt
thời gian qua? Giá như cô đã thường xuyên hỏi han chuyện làm ăn cũng như công việc
gia đình thì ít ra cô cũng có thể biết được một manh mối gì đó. Sao cô không hề
nghĩ rằng những đồng đô la cô chi tiêu ở một nơi đắt đỏ như thế này cũng đóng
góp một phần không nhỏ vào gánh nặng tài chính trên vai bố cô - những đồng tiền
mà bố cô sẽ phải đánh đổi bằng tự do của mình. Vi cảm thấy như chính mình là
người có lỗi. Nỗi ân hận dày vò cô mà ngay cả nước mắt cũng không thể làm cho
nguôi ngoai. “Phải làm gì bây giờ?” - Vi tuyệt vọng nghĩ thầm - “ Mình có thể
làm được gì cho bố vào lúc này? Phải làm thế nào để lo cho em trai tiếp tục ăn
học? Có lẽ mình phải bỏ học thôi, lấy đâu ra tiền để sống, để học nốt hai năm
nữa bây giờ?” - Vi cố gắng vùng vẫy một cách bất lực giữa những câu hỏi không
có lời giải đáp. “Mình phải về Việt Nam ngay lập tức” - Cô túm lấy ý nghĩ sáng
suốt đầu tiên hiện lên trong đầu. Phải, về nhà, về nhà, cần phải về nhà! Có thể
không giải quyết được gì, nhưng cô nhất định phải có mặt bên bố và em trai
trong thời điểm này. Quyết định được cần phải làm gì khiến cho cô cảm thấy nhẹ
lòng đôi chút. Cô gượng đứng lên, nhặt lấy mấy tờ khăn giấy lặng lẽ lau nước
mắt...
Trong khi Vi còn đang thẫn thờ vì tai họa bất ngờ, thì đột
nhiên cô lại bị dứt ra khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng chuông điện thoại. Vi rùng
mình, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Chuyện gì nữa đây, ôi những
tiếng chuông điện thoại quái ác. Cô lập cập vớ lấy chiếc điện thoại di động áp
vào tai, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên gay gắt. Ngơ ngác một lúc Vi
mới chợt nhận ra tiếng chuông đang phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn làm
việc chứ không phải từ chiếc điện thoại di động của cô. “Chắc là anh gọi về” -
Cô nghĩ thầm và vội vàng nhấc máy:
- Anh à - Cô nghẹn ngào thốt lên chẳng kịp chờ nghe tín hiệu
từ đầu dây bên kia.
Vài giây im lặng. Vi sốt ruột “A lô” mấy tiếng liền nhưng
không có tiếng trả lời. Cô chán nản đoán có ai đó gọi nhầm số và toan dập máy
thì một giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên:
- Làm ơn cho gặp anh Nguyên.
Vi thoáng giật mình, cố gắng lấy lại giọng nói bình thường:
- Anh Nguyên không có nhà chị ạ. Chị có nhắn gì không ạ?
- Nhắn anh ấy rằng vợ anh ấy gọi điện - Đầu dây bên kia trả
lời cộc lốc.
“ Vợ ư?” - Vi ngơ ngác:
- Chị ơi, chắc là chị nhầm máy...
- Thế cô là ai, gái bao hay bồ nhí? Cô nghĩ cô là ai mà dám
nói như vậy?
Người phụ nữ ngắt lời và mạt sát Vi một cách thô bạo - Tôi
cảnh cáo cô, biết điều thì nên tránh xa anh ấy ra, anh ấy đã có vợ rồi và không
phải dành cho cô đâu, đừng để cho tôi nghe thấy tiếng cô lần thứ hai.
Những tiếng tút tút dài đều đặn vang lên bên tai cô. Đầu dây
bên kia đã dập máy. Nhưng tất cả những gì mà Vi nghe được chỉ là những tiếng
“vợ” được lặp đi lặp lại miệt mài như một cuốn băng cát sét hỏng. Đầu Vi ong
ong, cô cảm thấy máu đang dồn lên nóng bừng khuôn mặt. Tim cô đập nhanh và mạnh
đến mức cô có thể nghe thấy cả những tiếng thình thịch, thình thịch mỗi lúc một
to. “Anh ấy đã lừa dối mình”. Ý nghĩ đó lóe lên như một ánh chớp rạch ngang bầu
trời trước khi tất cả bỗng đột nhiên chìm vào bóng tối...
Khi Vi tỉnh dậy, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là khuôn mặt
lo lắng của Nguyên đang cúi xuống bên cô. Cô nhận thấy mình đang nằm trên chiếc
sofa quen thuộc, mũi cô ngửi thấy mùi dầu gió xông lên nồng nặc. Cô thấy anh
vội vàng vòng cả hai cánh tay đỡ lấy bờ vai cô, giọng đầy âu lo:
- Có chuyện gì xảy ra thế? Em thấy trong người thế nào rồi?
Cô nhìn anh đăm đăm, không thốt nổi một lời. Thay vào đó,
nước mắt cô tuôn ra như mưa, như thể anh đã vô tình khơi trúng mạch nước ngầm.
Anh bối rối đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên gò má cô, rồi dịu dàng ôm
lấy bờ vai cô. Vi để mặc cho anh tựa đầu cô vào vai anh. Cô không phản ứng gì.
Tất cả những gì mà cô có thể làm lúc này là khóc. Khóc như trong đời cô chưa
bao giờ được khóc. Cô những muốn gào lên cho vơi nỗi lòng, nhưng cuối cùng lại
chỉ là những tiếng nức nở, nghẹn ngào. Anh xót xa nhìn cô chìm đắm trong nỗi
đau khổ đến cùng cực. Không biết chuyện gì đã xảy ra, anh có thể làm gì để dịu
bớt nỗi đau đớn của cô? Anh lặng lẽ vỗ về cô, để mặc cho cô khóc, hy vọng nước
mắt có thể làm vơi bớt nỗi buồn trong lòng cô.
Một lúc lâu sau, Vi đẩy anh ra, lấy hai tay quệt nước mắt
trên khuôn mặt ướt đẫm. Cô lặng lẽ nhìn anh và nói:
- Em muốn chúng mình chia tay.
- Em đang nói linh tinh cái gì thế? - Anh sửng sốt nhìn cô,
cả người anh run lên như vừa bị dội một gáo nước lạnh - Có chuyện gì cũng phải
nói cho anh biết chứ?
- Anh nghĩ là sự thật có thể che giấu được mãi sao?
Cô thấy nghẹn lời. Anh lao đến bên cô, nắm chặt vai cô:
- Vi, bình tĩnh nghe anh nói đây. Có chuyện gì, em phải nói
cho anh biết đã.
Cô không trả lời, dùng hết sức mình đẩy anh ra, với lấy
chiếc túi xách rồi lao ra cửa, một tay gạt những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn
rơi. Nhưng anh không nhượng bộ, anh đuổi theo cô, ôm lấy cô, nói một cách cương
quyết:
- Em không đi đâu hết trước khi cho anh biết có chuyện gì
xảy ra. Tại sao em lại muốn chia tay? Nếu em giận gì anh thì ít nhất cũng phải
nói với anh, nghe anh giải thích trước đã.
Cô cười nhạt, gạt tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, trả
lời:
- Chẳng có lời giải thích nào có thể bào chữa cho sự lừa dối
cả.
Cô quay lưng bước đi. Anh lại lao đến, nắm chặt hai tay cô
muốn giữ cô lại. Cô giận dữ gạt tay anh ra. Ánh mắt vừa đau đớn, vừa da diết
lại vừa chất chứa sự cay đắng đến mức căm giận. Cô cứ đăm đắm nhìn anh khiến
anh phải chùn bước. Đôi mắt cô có một thứ cảm xúc không thể gọi tên, nhưng sẽ
còn là nỗi ám ảnh đối với anh trong những năm sau này.
- Vợ anh nhắn anh gọi điện lại cho chị ấy.
Cô lạnh lùng nói với lại phía sau trước khi hai cánh cửa
thang máy sập lại trước mũi anh, mang theo bóng dáng cô nhỏ bé với đôi mắt đen
đẫm ướt.
Vi lao ra khỏi toà building, đi như chạy trên đường phố. Một
làn gió thổi vào mặt cô mát rượi. Đầu óc trống rỗng, cô cứ tiến về phía trước
mà không biết là mình đi đâu. Mọi thứ nhòe nhoẹt sau làn nước mắt, cô cũng
chẳng buồn xin lỗi mỗi khi va phải những người đi ngược chiều. Cô không biết vì
sao cô lại có thể khóc nhiều đến thế. Vì cơn hoạn nạn của gia đình, vì nỗi đau
đớn mất anh, vì cảm giác cay đắng của người bị lừa dối hay vì tất cả những thứ
đó cộng lại đã khiến cô tan chảy thành nước mắt? Cô giận dữ một cách bất lực
trước sự yếu đuối của mình. Cô cắn chặt môi để không khóc, những móng tay bấm
sâu vào lòng bàn tay như muốn xé rách da thịt. Hít một hơi thật sâu vào lồng
ngực, cô tự nhủ đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng cho chuyện này. Mọi
chuyện rồi sẽ qua, cô sẽ không nhỏ thêm một giọt nước mắt nào vì anh nữa. “Mọi
chuyện rồi sẽ qua, nhất định sẽ qua, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi’’
- Cô lặp đi lặp lại ý nghĩ này. Dù sao thì khóc cũng không giúp cô giải quyết
được chuyện gì, cô cần có sức lực và một tinh thần khỏe mạnh để đương đầu với
những khó khăn trước mắt của gia đình. Cô sẽ là chỗ dựa duy nhất cả về tinh
thần lẫn vật chất của cậu em trai. Nếu không làm được gì cho bố thì ít nhất cô
cũng phải tỏ ra mạnh mẽ để bố cô không phải lo lắng... Mải mê với những ý nghĩ
ngổn ngang trong đầu, Vi bước đi như người mộng du, không hề biết rằng cô đang
bước qua đường khi đèn dành cho người đi bộ vẫn còn màu đỏ. Tiếng một ai đó hét
lên thất thanh, rồi tiếng còi ô tô rít lên đầy giận dữ. Nhưng ngay lúc đó, một
cánh tay mạnh mẽ kéo Vi về phía sau. Cô mất thăng bằng ngã chúi xuống kéo theo
cả người vừa cứu cô thoát chết trong gang tấc. Vẫn còn nằm nguyên trong vòng
tay người đó, nhưng Vi đã nhận ra giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai cô:
- Vi, em có sao không?
Cô giật mình quay lại, không trả lời, lồm cồm bò dậy. Người
lái chiếc taxi vừa phanh két trước mặt cô vội vã mở cửa xe, miệng văng ra một
câu chửi tục. Anh ta hỏi cô có ổn không rồi lên lớp cho cô vài câu trước khi
chui lại vào xe, phóng đi. Tai nạn nho nhỏ này cũng khiến cho một hàng xe phía
sau ùn tắc. Mọi ánh mắt tò mò đổ dồn vào cô. Anh vội vã kéo Vi vẫn còn đang đờ
đẫn bước lên vỉa hè, nhanh chóng hoà lẫn vào dòng khách bộ hành trên phố.
Đến một chiếc ghế đá bên đường, anh kéo Vi ngồi xuống. Cô
dường như vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cô ngồi xuống bên anh như một cái
máy. Anh lay lay vai cô, gọi tên cô:
- Vi, em có nghe anh nói không?
Cô từ từ ngẩng lên. Khuôn mặt anh nằm trọn vẹn trong đôi mắt
cô. Cô nhìn sâu vào cặp mắt màu nâu sẫm của anh, chợt cảm thấy bao nhiêu cố
gắng kiềm chế bỗng chốc tan biến đi đâu hết. Vi vội vàng hít một hơi thật sâu,
cố gắng đứng dậy, gạt tay anh ra và bước đi. Nhưng anh kiên quyết không chịu
buông bàn tay cô, nói một cách dứt khoát:
- Anh sẽ đưa em về.
Cô nhìn anh điềm tĩnh:
- Em không muốn nhìn thấy anh. Đừng đi theo em nữa.
Cô cương quyết bước ra phía đường, vẫy một chiếc taxi đang
trờ tới. Anh đứng lặng người, một bàn tay vươn ra như muốn níu cánh cửa xe vô
tình đang sập lại. Anh thấy nhói lên trong tim khi nghĩ đến những giọt nước mắt
của cô. Khuôn mặt trông nghiêng của anh như tạc bằng đá vào ráng chiều tháng
năm đầy bức bối.