Tam sinh tam thế - Chẩm thượng thư (Phần IV) - Chương 16 Phần 2
Thấy Phượng Cửu rửa tai cung kính lắng nghe, nói tiếp: “Mấy ngày gần đây ta kiểm tra sổ sinh hồn, phát hiện ra có một hồn phách được đầu thai vào một dị giới, bèn tới đó tìm hiểu mới biết đó là một hồn phách không có kiếp trước, cũng không có kiếp sau, không đến từ đài luân hồi, sau khi chết đi cũng không qua đài luân hồi. Loại hồn phách không qua đài luân hồi bèn đầu thai hóa thế chỉ có thể là do các bậc tiên giả tạo ra, mà trên thế gian này, người có thể tạo ra kiểu hồn phách đó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong Thần tộc, ngoài ta ra, cũng chỉ có Vân Trang tiên bá trong cung Thái Thần mà thôi. Mấy năm trước nghe nói Đế Quân vì muốn hoàn toàn lĩnh ngộ tám nỗi thống khổ chốn hồng trần nên đã xin được đầu thai xuống phàm giới, trong sổ mệnh cách của Ti Mệnh mặc dù ghi rằng Đế Quân đầu thai xuống phàm trần chính là ba mươi năm sau, nghe nói trong ba mươi năm này, ngài ấy ở trong cung Thái Thần để tĩnh tu, nhưng khi tĩnh tu, đã lệnh cho Vân Trang tiên bá dùng bóng của mình để tạo nên một hồn phách đầu thai vào dị giới tôi luyện một phen, điều này cũng không có gì là không thể được, cũng không có gì bất lợi”. Nói nhiều khô họng, Tạ Cô Châu lại nâng bình rượu lên, uống một ngụm: “Đế Quân đã giấu chư vị tiên giả, chuyện này xem ra vô cùng cơ mật, ta suy nghĩ rất lâu rồi mới nói chuyện này với ngươi, ngươi có biết vì sao không?”.
Ráng chiều như đuôi cá đã dần tan đi, trên đỉnh núi xuất hiện nửa bóng trăng mờ nhạt, Phượng Cửu nằm xuống, ngước nhìn sắc trời nhá nhem, cười nói: “Vì muốn lấy của ta một vò rượu nữa ư?”.
Tạ Cô Châu liếc nhìn nàng một cái, lắc lắc bình rượu: “Trước mặt ta ngươi giả bộ gì chứ, ngươi có chuyện gì mà ta không biết đâu? Bảy năm trước khi uống rượu cùng ngươi, trong lúc uống say chẳng phải ngươi đã nói là Đế Quân đã từng cứu mạng ngươi ở núi Cầm Nghiêu, ngươi muốn báo ân nên mới tới Thập Ác Liên Hoa Cảnh cứu ngài ấy, kết quả là lại được ngài ấy cứu lại, cuối cùng ngươi vẫn nợ ngài ấy một đại ân cứu mạng, sớm muộn gì cũng phải tìm một thời cơ để báo đáp ngài ấy. Theo ta thấy, đây là một thời cơ, đối diện với cái bóng của Đế Quân còn tốt hơn đối diện với chính bản thân ngài ấy, bảo ngươi quay lại cung Thái Thần gặp ngài ấy, e rằng có chút làm khó cho ngươi, đúng không?”.
Phượng Cửu nhắm mắt lại, nói: “Ngươi hôm nay không giống ngươi, nhiều lời quá”. Một lúc sau lại chậm rãi nói: “Trước đây ngươi từng nói những chuyện đau lòng, thời gian trôi qua, tự nhiên sẽ nhạt đi, câu này không đúng”.
Tạ Cô Châu cúi đầu nhìn nàng: “Ồ? Tại sao?”.
Gió đêm thổi tới, Phượng Cửu lấy tay che mắt lại: “Mười năm rồi, ta vẫn nhớ những chuyện đau lòng đó, mỗi khi nhớ lại, lúc ấy đau lòng thế nào, giờ đây vẫn đau lòng thế đó”.
Tạ Cô Châu cũng nằm xuống, cùng nhìn lên bầu trời đêm mờ tối: “Đó là bởi vì thời gian mà ngươi trải qua chưa đủ dài”.
Phượng Cửu nghiêng đầu nhìn chàng ta: “Thực ra ta cũng nhớ tới những khoảng thời gian tươi đẹp. Ta đã nói với ngươi chưa nhỉ, Đế Quân từng làm cho ta một mái đình lục giác để tránh nắng, từng nướng khoai lang cho ta ăn, làm món cá sốt chua ngọt cho ta, còn từng băng bó vết thương cho ta nữa”.
Tạ Cô Châu nói: “Còn gì nữa? Ngài ấy còn từng làm cho ngươi việc gì nữa?”.
Phượng Cửu khẽ mở miệng: “Ngài còn, ngài còn...”, nhất thời không biết phải nói gì, quay đầu về vị trí cũ, một lúc sau, nói: “Ngài ấy đã từng cứu mạng ta”.
Tạ Cô Châu lạnh lùng nói: “Cứu ngươi chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản với ngài, trong tình huống đó, cho dù là ai, Đế Quân cũng đều ra tay cứu giúp”. Thở dài một tiếng, nói: “Hồi ức mà ngài ấy đối xử tốt với ngươi, lại chỉ có như vậy thôi sao, Phượng Cửu, những hồi ức không đẹp lại có bao nhiêu chứ?”.
Phượng Cửu ngước lên nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Những hồi ức không đẹp... Ngươi có muốn nghe những chuyện buồn cười mà ta đã làm không?”. Yên lặng một lát, nói: “Ờ, có một lần, ta đã sửa lại bức vẽ đoản đao của Liên Tống quân, Cơ Hoành lại mạo nhận là do nàng ta sửa, ta đã cắn Cơ Hoành, Đế Quân đã trách mắng ta và bảo vệ nàng ta, lúc ấy ta uất ức chạy ra khỏi thư phòng, đêm xuống không hiểu sao luôn cảm thấy Đế Quân sẽ vì đã trách oan ta mà đi tìm ta để xin lỗi, còn thật lòng lo lắng ngài ấy không tìm thấy ta thì phải làm thế nào, nên đã cố ý nằm cuộn tròn trước cửa tẩm điện của ngài ấy, rất buồn cười phải không?”.
Tạ Cô Châu nói: “Vậy ngài ấy có tới tìm ngươi không?”.
Phượng Cửu yên lặng, hồi lâu, rồi đáp: “Không, ngài ấy ở trong phòng cùng Cơ Hoành vẽ tranh”.
Ánh trăng dần lên quá đỉnh núi, mấy con đom đóm tụ tập dưới tán cây như ý, Tạ Cô Châu hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Phượng Cửu nói một cách vô thức: “À, sau đó”, trầm mặc một lát, nói: “Sau đó Cơ Hoành luôn ở bên cạnh ngài ấy, mặc dù ta rất ấm ức, nhưng thực ra cũng rất muốn ở bên ngài ấy, ngươi biết lúc ấy ta luôn muốn ở bên cạnh ngài ấy, nhưng ta không tìm được một cơ hội thích hợp. Sau đó nữa... ta lại khiến Cơ Hoành bị thương, ngài ấy liền nhốt ta lại, Trọng Lâm thấy ta đáng thương, đã thả ta ra ngoài phơi nắng, nhưng lại gặp phải Tác Vinh, con vật cưỡi yêu quý của Cơ Hoành, nó... nó làm ta bị thương, ta bất cẩn rơi xuống sông, được Ti Mệnh cứu sống, sau đó nữa, ngài ấy thành thân với Cơ Hoành, ta liền rời khỏi Cửu Trùng Thiên”. Nàng thì thầm: “Đều là những chuyện vô vị, chắc ngươi nghe xong cũng cảm thấy rất vô vị, đúng không?”.
Tạ Cô Châu nhíu mày: “Từ trước đến nay, ngài ấy chưa từng nói chuyện với ngươi sao? Còn ngươi thì cứ như vậy rời khỏi Cửu Trùng Thiên sao?”.
Phượng Cửu có chút thất thần, khẽ nói: “Ờ, đúng vậy”. Đưa tay lên, nhìn bầu trời qua kẽ ngón tay: “Ti Mệnh nói tình cảm của ta, đã có thể coi là tình cảm sâu sắc như biển cả đối với Đế Quân rồi, nhưng thực ra tình yêu là gì, tình cảm sâu sắc là như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Cho dù ngài ấy như thế nào, ta đều rất thích, nhưng so với việc ngài ấy được tôn kính, tôn quý cao vời như thế, nếu được hy vọng, ta lại mong ngài ấy không tốt như vậy. Ta mong rằng ngài ấy không sống ở cung Thái Thần, không phải là Đế Quân, như vậy chỉ có một mình ta nhận thấy những điểm tốt của ngài ấy, chỉ riêng một mình ta thích ngài ấy, ta sẽ đối xử với ngài ấy rất rất tốt. Tri Hạc từng nói rằng nàng ta từ nhỏ đã ở bên cạnh Đế Quân, tình cảm giữa nàng ta và Đế Quân ta không thể sánh được. Ta cũng biết có rất nhiều người thích ngài ấy, nhưng nếu chỉ xét về tình cảm, ta nghĩ, trong số tất cả mọi người, ta nhất định là người thích ngài ấy nhất”.
Tạ Cô Châu thở dài nói: “Tấm lòng của ngươi, trước đây ngài ấy chưa từng biết đến, có thể cả đời này cũng không thể biết được”. Lại nói: “Lúc đó ngài ấy lạnh nhạt với ngươi như vậy, ngươi không đau lòng sao?”.
Phượng Cửu thì thầm nói: “Sao có thể không đau lòng chứ? Nhưng, chung quy là do ta muốn được ở bên ngài ấy, vì ngài ấy mà biến thành một con thú cưng, vì vậy bị ngài ấy coi như một con thú cưng là chuyện đương nhiên rồi. Thú cưng là như vậy, có lúc được cưng chiều, có lúc không được cưng chiều. Ngài ấy chỉ đối xử với ta hơi lạnh lùng một chút, ta đã đau lòng chết đi được, có thể bởi vì trong lòng ta không hề coi mình là một con thú cưng”.
Tạ Cô Châu lắc lắc đầu, nói: “Ngươi đã đủ hèn mọn trước mặt ngài ấy rồi, ngươi đã từ bỏ cả bộ lông quý giá, thân phận cao quý, người thân và bạn bè vì ngài ấy, nếu là báo ân, như vậy cũng đã đủ rồi”.
Phượng Cửu nhắm mắt lại nói: “Từ bỏ những thứ đó, chỉ là vì dục vọng riêng của ta thôi, việc này không thể đánh đồng với việc báo ân được”. Hồi lâu sau, nàng lại nói: “Ngươi nói rất đúng, nếu Đế Quân hạ giới là một cái bóng, đây quả là một cơ hội tốt, nếu Đế Quân đã giấu chư vị thần tiên, ngài ấy ở thế giới nào ta tốt nhất cũng không cần biết. Ngươi có thể cũng đem bóng của ta đi, tạo thành một hồn phách, đầu thai vào nơi mà ngài ấy đang ở. Ta hy vọng lần này, cái bóng của ta có thể thay ta báo ơn cho ngài ấy, khi ngài ấy gặp nguy hiểm sẽ tới cứu ngài ấy, ngài ấy muốn gì, đều giúp ngài ấy đạt được điều đó”.
Tạ Cô Châu đưa tay cầm lấy bình rượu, nói: “Ngài ấy muốn gì đều giúp ngài ấy đạt được... Nếu ngài ấy chưa có được thứ mình muốn, lần báo ân này vẫn không thành sao?”.
Phượng Cửu ngắm nhìn dãy núi tĩnh lặng phía xa dưới ánh trăng, nói: “Chẳng phải ngươi nói rằng ba mươi năm sau Đế Quân sẽ đầu thai xuống phàm giới sao? Nếu lần này không thành, đến lúc đó ta sẽ tới cầu xin Ti Mệnh, hỏi rõ xem Đế Quân đầu thai vào nhà nào ở đâu”, khẽ nói: “Ba mươi năm, ta nghĩ đến lúc đó ta gặp ngài ấy, nhất định sẽ không vô dụng như bây giờ đâu”.
Tạ Cô Châu uống một ngụm rượu, dịu giọng nói: “Được, hãy đưa một nửa cái bóng của ngươi cho ta, cho dù ân nghĩa này có đền đáp được hay không, đến lúc đó ta cũng sẽ nói với ngươi một tiếng”.
03.
Ánh trăng mông lung, cánh chim mông lung, cảnh sắc mông lung trong gương hóa thành một ngày trời xanh mây trắng, A Lan Nhược ra đời trong Phạn Âm Cốc, từng sự việc xảy ra sau đó lần lượt hiện lên trong gương. Hồn phách của A Lan Nhược tan biến bên bờ sông Tư Hành, cái bóng tạo nên hồn phách trở lại trong tay của Tạ Cô Châu ở U Minh ty, Trầm Diệp loạng choạng bước ra khỏi đình, Tô Mạch Diệp không ngăn cản, chàng ta muốn đi đâu, chàng cũng không dò hỏi.
Trầm Diệp là một người thông minh, chắc chắn đã đoán được bản thân mình là cái bóng của Đế Quân, cũng đã nhận ra A Lan Nhược chính là cái bóng của Phượng Cửu, hai cái bóng, cuộc đời của họ chẳng qua chỉ là chút tiêu khiển không mấy quan trọng trong đường đời của người khác, bất cứ ai khi biết được việc này cũng khó tránh khỏi bị đả kích. Hơn nữa, đúng như lời Đế Quân đã nói, A Lan Nhược không thể quay lại được nữa. Mà tại sao nàng lại yêu Trầm Diệp, muốn cứu Trầm Diệp, bất luận Trầm Diệp muốn gì nàng đều cố hết sức giúp hắn ta đạt được, Tô Mạch Diệp cuối cùng đã hiểu, bởi vì nàng sinh ra là vì hắn ta, nàng đã được định sẵn rằng cả cuộc đời đều vì Trầm Diệp. Chàng không biết Trầm Diệp đang nghĩ gì, khi hắn ta thất thần rời đi, vẻ mặt vô cùng đau khổ, chàng cũng không nỡ hỏi.
Trầm Diệp rời khỏi đó, Đế Quân cũng không hề ngăn cản, đừng nói là ngăn cản, thực ra lúc đó ánh mắt của Đế Quân chỉ tập trung nhìn vào trong gương, dường như không hề chú ý tới hắn ta. Đế Quân nhíu mày, chàng không rõ liệu trong thần sắc của Đế Quân có ẩn chứa sự đau buồn không, chàng chưa từng nhìn thấy Đế Quân trong bộ dạng như vậy.
Tô Mạch Diệp nghĩ, một tấm gương chẳng qua chỉ là một vật vô tri vô giác, lại có thể soi rõ nỗi sầu bi của mỗi người.
Chỉ giây lát sau, trong gương hiện lên cảnh Tạ Cô Châu lại một lần nữa tới Thanh Khâu, ngồi đối ẩm cùng Phượng Cửu bên bờ biển Vãng Sinh.
Gió se se lạnh, Phượng Cửu nâng bình lên rót rượu, nói: “Cái bóng của ta có hoàn thành tốt chức trách của nó không? Thứ mà cái bóng của Đế Quân muốn có, bóng của ta có giúp ngài ấy đạt được không?”.
Tạ Cô Châu đón lấy chén rượu, thở dài: “Không được. Thứ mà ngài ấy muốn có nhất, cho tới khi chết nàng ta cũng chưa từng hiểu được. Lần báo ân này không kết thúc như chúng ta dự liệu”.
Phượng Cửu hơi sững lại: “Nàng ta... chết rồi? Nói như vậy thì lần báo ân này lại thất bại? Xem ra không thể không chọn một ngày Hoàng đạo để đến cầu xin Ti Mệnh rồi”.
Tạ Cô Châu uống hết một chén, cầm lấy bình rượu tự rót cho mình: “Lần này gặp lại Đế Quân, ngươi đã không còn cảm thấy khó xử nữa?”.
Một đóa hoa vũ thời bay tới đậu lên kẽ ngón tay của Phượng Cửu, nàng cúi đầu cười thanh thản: “Thời gian qua lâu rồi, đương nhiên nỗi đau lòng sẽ nhạt dần đi. Trước đây ta không tin lời của ngươi, giờ đây lại cảm thấy ngươi đã nói đúng. Đến lúc đó gặp nhau dưới phàm giới, chẳng qua chỉ là để báo ân. Có thể cuối cùng cũng có một ngày, ta và ngài ấy có thể gặp nhau trên thiên đình, có thể là trong một buổi tiệc nào đó, ngài ấy là một tôn thần hiếm khi đi dự tiệc, ta là Phượng Cửu của Thanh Khâu, trong mắt ngài ấy, ta chẳng qua cũng chỉ là một tiểu Đế Cơ lần đầu gặp mặt mà thôi, tiền duyên giữa ta và ngài ấy, chẳng qua chỉ là ta từng thích ngài, còn ngài lại không hề hay biết mà thôi”.
Đông Hoa sững sờ, lần đầu tiên nàng gặp chàng là ở trên núi Cầm Nghiêu, còn lần đầu tiên chàng gặp nàng lại là ở bên bờ biển Vãng Sinh hơn hai nghìn năm sau đó. Nàng nói cuối cùng có một ngày, có thể bọn họ sẽ gặp nhau trong một bữa tiệc nào đó, nàng nói đúng, sau đó bọn họ gặp nhau trong hôn yến của cô cô nàng, nàng suýt nữa thì đá một chậu hoa trúng vào đầu chàng. Chàng đã khiến nàng phải đau khổ bao nhiêu năm như vậy, nhưng lúc đó, trên khuôn mặt nàng lại chẳng có chút biểu hiện gì, lại làm ra vẻ như một tiểu Đế cơ thông minh, hoạt bát, xinh đẹp lần đầu tiên bái kiến chàng vậy.
Mặt gương Diệu Hoa đã trở nên tĩnh lặng hồi lâu, nhưng Đế Quân mãi không lên tiếng. Tô Mạch Diệp nói: “Đế Tọa”. Ánh mắt của Đế Quân không biết đang nhìn về phương nào, vẫn không lên tiếng. Tô Mạch Diệp bước lên phía trước một bước, lại gọi: “Đế Tọa”. Đế Quân dường như cuối cùng đã bừng tỉnh, nhìn chàng trong giây lát, mới nói: “Lần đầu tiên ngươi gặp Tiểu Bạch là khi nào?”.
Tô Mạch Diệp có chút kinh ngạc, chắc những gì diễn ra trong gương ban nãy, những lời mà Phượng Cửu nói đã khiến Đế Quân đau lòng, nhớ tới điều gì nên mới hỏi chàng câu này. Nhưng câu hỏi này lại không dễ trả lời, chàng gặp Phượng Cửu tại rừng đào mười dặm của thượng thần Chiết Nhan, hơn nữa hai người đã có cơ duyên gặp mặt riêng tư, nhưng không phải là kiểu kết giao chính thống giữa các thế gia. Nếu trả lời đúng sự thật, chưa biết chừng Đế Quân lại nghĩ rằng chàng có ý gì đó với Phượng Cửu, như vậy không thỏa đáng, nhưng lúc này nếu che giấu, sau này Đế Quân biết được, chưa biết chừng lại nghĩ rằng sở dĩ chàng che giấu là bởi vì chàng quả thực có tình ý gì đó với Phượng Cửu, như vậy cũng không thỏa đáng. Đắn đo giây lát, lại cảm thấy Đế Quân không hề chú ý tới hình thức mà họ gặp mặt, ngài chỉ hỏi về thời gian, bèn thận trọng nói: “Khoảng một nghìn năm trước, chỉ là vô tình gặp mặt điện hạ một chút thôi, Đế Quân hỏi chuyện này, không biết...”.
Đông Hoa chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Phượng Cửu trong lòng mình, tay kia vuốt ve bên má ửng hồng vì say ngủ của nàng, cau mày nói: “Nếu nàng muốn gặp các ngươi, đều có thể rất nhanh chóng gặp được, nàng thích ta, muốn gặp ta, đã tới cung Thái Thần làm tỳ nữ suốt hơn bốn trăm năm, chúng ta lại không có một cơ duyên gặp gỡ, xét về lý mà nói, sự gặp gỡ của chúng ta đáng ra không quá khó khăn như vậy, theo ngươi, tại sao lại như vậy?”.
Tô Mạch Diệp còn nhớ, khi Phượng Cửu kể lại mối tình này cho chàng nghe, đã dùng hai chữ “vô duyên”. Lúc đó chàng không cho rằng hai chữ này là đúng, chàng luôn cảm thấy, thứ được gọi là vô duyên, cần phải giống như chuyện quân hữu tình thiếp vô ý giống như chàng và A Lan Nhược mới được gọi là vô duyên, mà Phượng Cửu và Đế Quân lại chưa từng cưới gả, hơn nữa đều có tình cảm với nhau, chỉ là do thế sự khó định liệu, có chút trúc trắc mà thôi, sao có thể gọi là vô duyên được. Nhưng hôm nay, khi Đế Quân hỏi câu này, chàng lại có chút suy nghĩ, đắn đo nói: “Điện hạ từng nói, có lẽ là không có duyên với Đế Tọa, nhưng hạ thần cho rằng, chẳng qua chỉ là vì điện hạ đau khổ, tìm một cái cớ để từ bỏ mà thôi, không thể coi là thật được”.
Đông Hoa giơ tay trái lên tạo thành một kết ấn, nói: “Tiểu Bạch nói rất đúng, có thể quả thực là do duyên phận”. Đang nói bỗng có một cơn gió nổi lên từ lòng đất, lớp ngói trên mái đình không ngừng kêu lách cách, Phượng Cửu được Đế Quân ôm trong lòng, vẫn không có dấu hiệu sẽ thức dậy, mặt trăng trên trời bỗng nhiên được kéo gần lại, phía trước mặt trăng hiện lên một tảng đá lớn, một lão tiên giả râu tóc bạc phơ đang đứng bên tảng đá lớn đó.
Đây chính là thuật Điệp Trụ. Người rơi vào mộng cảnh này nếu sử dụng pháp thuật quá mạnh sẽ dễ khiến mộng cảnh tan vỡ, mà thuật Điệp Trụ chính là pháp thuật mạnh nhất. Nếu người tạo thế có ở đây, mộng cảnh này dù bị tan vỡ vẫn có thể dễ dàng khôi phục lại, nhưng nếu mấy người bọn họ rơi vào nguy hiểm, mất mạng luôn ở đây cũng chưa biết chừng. Tô Mạch Diệp vội tiến lên phía trước: “Tuyệt đối không thể thực hiện pháp thuật này được, vùng đất này đã có chút rung chuyển, Đế Tọa xin hãy bình tĩnh, bình tĩnh!”.
Lão tiên giả bên cạnh tảng đá lớn cất tiếng nói với một khuôn mặt hiền từ: “Theo lão thấy, Đế Quân còn bình tĩnh hơn vị tiên liêu này nhiều, có thể do tiên liêu đang ở trong đó nên không phát hiện ra rằng thế giới này vốn dĩ đã có hiện tượng sụp đổ rồi? Đế Quân có sử dụng thuật Điệp Trụ gọi lão tới để hỏi về thiên mệnh hay không, mộng cảnh này cũng không thể cầm cự được bao lâu nữa”.
Tô Mạch Diệp sững người lại.
Lão tiên giả chắp hai tay lại, nói với Đông Hoa: “Lão trông giữ đá Thiên Mệnh đã mấy vạn năm, không ngờ người đầu tiên gọi lão tới để thăm dò về thiên mệnh lại chính là Đế Quân. Tạo hóa, số kiếp của vạn vật trên thế gian đều nằm trong tay của Đế Quân, Đế Quân không phải là người bị rối trí vì thiên mệnh, lần này lại dùng cả thuật Điệp Trụ để gọi lão tới gặp, lão ngu muội không biết Đế Quân muốn tìm hiểu điều gì từ đá Thiên Mệnh?”.
Đá Thiên Mệnh chắn ngang trước mặt trăng tròn đã phình to hơn một chút theo lời nói của lão tiên giả, có thể nhìn thấy những dòng chữ đậm nhạt trên mặt đá, Đông Hoa chậm rãi nói: “Duyên phận giữa bản quân và Phượng Cửu ở Thanh Khâu, đá Thiên Mệnh đã chú giải như thế nào?”.
Tô Mạch Diệp sững lại, lão tiên giả cũng sững lại, sau đó mới nói: “Đá Thiên Mệnh khắc thiên mệnh của thần tiên, Đế Quân cũng biết, mặc dù có cách nói số kiếp đã định sẵn, nhưng thiên mệnh mà người khác không biết mới được định sẵn, nếu người khác đã biết về thiên mệnh, nó sẽ thay đổi theo, cho dù hôm nay lão nói cho Đế Quân biết trên đá Thiên Mệnh khắc những gì về mối quan hệ giữa Đế Quân và vị điện hạ kia, nhiều nhất là ngày hôm sau, những thứ khắc trên đó sẽ không giống như ngày hôm nay nữa, có thể sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt, cũng có thể thay đổi theo chiều hướng xấu, nếu Đế Quân hỏi xong, mối nhân duyên với vị điện hạ kia trở nên xấu đi thì làm thế nào, lão cho rằng Đế Quân... vẫn không nên hỏi thì hơn”.
Trận gió lớn do thuật Điệp Trụ gây nên vẫn không ngừng thổi, Đông Hoa lạnh lùng nói trong cơn gió dữ dội: “Còn có điều gì tệ hại hơn việc bản quân không có duyên phận với Đế cơ của Thanh Khâu?”.
Lão tiên giả tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng hiện qua trên khuôn mặt, lại thở dài nói: “Đế Quân tiên liệu rất đúng, Đế Quân và vị tiểu điện hạ của Thanh Khâu này, vốn dĩ là không hề có dù chỉ nửa phần duyên phận. Tiểu điện hạ một lòng yêu Đế Quân, mặc dù khiến người ta cảm động, nhưng chuyện duyên phận, lại không thể dựa vào sức người. Theo những gì vốn được khắc trên đá Thiên Mệnh, vị tiểu điện hạ này... tình cảm si mê cũng đành phải chôn vùi, những nỗi đau khổ đã gánh chịu đều trở thành vô ích. Tuy nhiên”, đắn đo giây lát, nói: “Ba trăm năm trước Đế Quân đã đưa bóng mình xuống hạ giới, trên đá Thiên Mệnh lại sinh ra một biến số”.
Đế Quân trầm giọng nói: “Nói tiếp đi”.
Lão tiên giả vuốt râu nói: “Bóng của Đế Quân hạ giới, tiểu điện hạ cũng đưa bóng của mình hạ giới để theo đuổi Đế Quân, sự cố chấp này thật hiếm có, không biết liệu có phải đã khiến trời xanh cảm động hay không, sau khi bóng của tiểu điện hạ hạ giới, trên đá Thiên Mệnh lại tạo một mối nhân duyên cho hai cái bóng này. Thiên mệnh đã định, mối nhân duyên của hai cái bóng này bắt đầu từ trong một hang rắn, người được cứu sẽ lấy thân mình để báo đáp, người tới cứu sẽ được như ý nguyện, cuộc đời tuy cũng gặp chút trắc trở, nhưng không phải là những trắc trở quá lớn, sẽ được hạnh phúc viên mãn tới già”, lão tiên giả đưa mắt liếc nhìn Tô Mạch Diệp một cái: “Nhưng vị tiên liêu này lại vô tình xen vào, không may đã làm loạn số mệnh, sinh ra những trở ngại khác, chuyện thiên số, chỉ thay đổi một chút đã thay đổi toàn bộ, dẫn đến việc hai người vốn có duyên phận với nhau lại trở nên vô duyên vô phận. Phải làm thế nào đây, thật đáng tiếc, đáng tiếc”.
Sắc mặt của Tô Mạch Diệp trở nên trắng bệch, nói: “Ta lại vô tình trở thành kẻ có tội ư?”.
Lão tiên giả nói: “Mọi sự việc đều có hai mặt, không thể chỉ nhìn nhận theo một phía, mặt này là có tội, chưa biết chừng mặt khác lại là một công đức, tiên liêu không cần quá bận tâm như vậy, nếu chỉ xét về chuyện này, Đế Quân thực ra còn cần phải cảm ơn ngài”. Ông ta thở dài: “Hai vị đó duyên phận còn chưa hết, nhưng cái bóng lại không có kiếp sau, đá Thiên Mệnh bèn đem mối duyên còn chưa hết của họ gắn vào Đế Quân và tiểu điện hạ, do đó mới có cuộc gặp gỡ chính thức giữa tiểu điện hạ và Đế Quân sau này, nếu không như vậy, số mệnh của Đế Quân và tiểu điện hạ phải là mãi mãi không thể gặp được nhau”.
Nói đến đây, lại có chút đắn đo, nói: “Đế Quân và tiểu điện hạ giờ đây thực ra cũng có thể coi là có duyên, chỉ có điều Đế Quân đã hỏi rồi, ngày mai đá Thiên Mệnh tất nhiên sẽ có thay đổi, Đế Quân và tiểu điện hạ sau này có duyên hay vô duyên, lão không thể phân biện được, chỉ là lão cảm thấy rằng, nếu chút nhân duyên mỏng manh khó khăn lắm mới có được lại tan biến vì sự dò hỏi của Đế Quân, thì có phần đáng tiếc”.
Đông Hoa lạnh nhạt nói: “Thiên mệnh nói có duyên thì sao, vô duyên thì sao, bản quân chưa từng sợ thiên mệnh, cũng không cần thiên mệnh bố thí”.
Lão tiên giả chấn động, chắp tay vái, nói: “Lão nghe nói Đế Quân đã thoái ẩn, càng ngày càng không bận tâm đến thế sự, hôm nay gặp mặt, chủ nhân vẫn là chủ nhân, những lời nói vừa rồi của lão chắc có phần vượt quá giới hạn, nhưng thấy chủ nhân như vậy, lão cảm thấy vô cùng vui mừng”.
Trong khi lão tiên giả tiếp tục vái lạy, mái đình bỗng rung chuyển mạnh, gạch ngói rơi xuống nền đất, gỗ đá lăn lông lốc, Tô Mạch Diệp vịn vào cột đình, nói với Đông Hoa: “Là do thuật Điệp Trụ sao?”.
Đế Quân đưa tay lên rút thanh kiếm Thương Hà vẫn cắm trên cột đình, nói: “Là do Trầm Diệp”.
Gió mát vẫn như bình thường, trăng bạc vẫn như bình thường, nhưng dưới trăng thanh gió mát, thế giới do Trầm Diệp tạo ra lại đang rung chuyển dữ dội, núi cao đổ sập nước chảy đổi dòng, tiếng người khóc than vang lên không ngớt bốn xung quanh, đó là dấu hiệu của việc thế giới này sắp sụp đổ.
Trầm Diệp - chủ nhân tạo dựng nên thế giới này đã muốn tìm đến cái chết, thế giới này đương nhiên sẽ sụp đổ, khi bọn họ tìm thấy Trầm Diệp bên bờ sông Tư Hành, quả nhiên thấy chàng ta đã chìm sâu xuống nước.
Dòng Tư Hành tung bọt trắng xóa thường ngày giờ phẳng lặng như một tấm gương, dòng nước đục giờ cũng hóa thành nước suối trong vắt, có thể nhìn rõ khuôn mặt yên bình tuấn mỹ của thần quan áo đen dưới đáy sông, dường như chưa từng có nỗi đau khổ nào, cũng chưa từng có phiền muộn nào.
Tô Mạch Diệp không thể nói rõ được mình cảm thấy đồng cảm hay áy náy đối với Trầm Diệp, trên thế gian này có mối tình vì ngẫu nhiên mà bất thành như thế này, rõ ràng là hai người có tình cảm với nhau, nhưng lại phải cách biệt chân trời góc bể, ban đầu là sinh ly, sau đó là tử biệt. Thế nhân nói khi yêu, điều đau khổ nhất là sống không thể gặp gỡ, chết không thể ở bên nhau. Thế nhân nói như vậy là có phần giảm nhẹ. Khi yêu, điều khiến người ta đau lòng nhất phải là rõ ràng rất yêu nàng, nhưng tới khi chết nàng vẫn không hề hay biết, còn ngươi thì không thể nào cho nàng biết được nữa.
Tô Mạch Diệp cất lời: “Thực ra ta vẫn luôn nghi hoặc, Trầm Diệp đã tạo ra mộng cảnh này, tại sao lúc đó còn cứu Quất Nặc, để bi kịch lại xảy ra trong mộng cảnh này như đã từng xảy ra trước đây chứ?”.
Đông Hoa lạnh lùng nói: “Cứu Quất Nặc mới có thể ép Khuynh Họa phản lại Thượng Quân, Thượng Quân chết, chàng ta chắc sẽ tìm cách để A Lan Nhược kế vị, kiếp trước, A Lan Nhược chết vì không có quyền lực, chắc hắn muốn cho nàng thứ đó, cho dù hắn không ở đó, cũng vẫn có thể bảo vệ được nàng”.
Tô Mạch Diệp im lặng. Khi định thần lại, thấy Đế Quân vuốt nhẹ trên vầng trán của Phượng Cửu lúc này vẫn đang say ngủ, giữa các ngón tay tụ lại một chùm sáng màu trắng bạc, Tô Mạch Diệp buột miệng nói: “Đây là...”.
Đế Quân tiếp lời: “Khí trạch của A Lan Nhược mà Trầm Diệp nhọc công thu thập mặc dù bị Tiểu Bạch nuốt gọn rồi, lại phân tách nó ra thực ra cũng không phải là việc khó”. Vừa nói vừa tách đôi mặt nước sông Tư Hành, dòng nước biếc cuộn sóng, chùm ánh sáng màu trắng đó từ từ thâm nhập vào cơ thể của Trầm Diệp.
Khi sóng nước khép lại, đã không còn nhìn thấy hình bóng của thần quan áo đen dưới đáy sông nữa, trong nước lại mọc lên một cây tứ quý song sinh, cây vươn cao ngút trời, hoa nở đầy cành.
Đông Hoa giơ tay lên, cây tứ quý hóa thành cây non rơi vào lòng bàn tay chàng, chàng chăm chú ngắm nhìn trong giây lát, đưa cho Tô Mạch Diệp, nói: “Sau khi ra khỏi đây hãy đưa nó cho Tức Trạch, đem trồng trong Kỳ Nam thần cung”.
Tô Mạch Diệp đón lấy cây non, ấp úng nói: “Trầm Diệp nếu chết đi, hồn phách đương nhiên sẽ hóa thành bóng của Đế Tọa, trừ phi Đế Tọa...”.
Đông Hoa gật đầu nói: “Ta đã phong ấn nó trong cây này rồi”. Dừng lại một lát, nói: “Ngay cả một nửa cái bóng hóa thành A Lan Nhược của Tiểu Bạch cũng được ta phong ấn trong đó. Hai người bọn họ, vốn là người chết thì vạn sự đều tan biến, nhưng vạn sự trên thế gian nếu đều tuân theo lẽ thường tình thì khó tránh khỏi thiếu đi không ít điều thú vị. Phong ấn họ vào trong đó, nghìn vạn năm sau, liệu bọn họ có thể có chút tạo hóa nào hay không, thì còn phải xem ý trời”.
Phía sau lưng bỗng nhiên xuất hiện lửa cháy dữ dội, tiếng rắc rắc không biết vang lên từ phương nào, giống như tiếng nứt của lưu ly, kiếm Thương Hà nghe động liền xuất bao, lập tức hóa thành hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm, kết thành một kiếm chướng vững chắc hơn tiên chướng hộ thể nhiều, bảo vệ tuyệt đối cho ba người bên trong kiếm chướng.
Cùng với một tiếng nổ rách trời, đến khi mở mắt ra nhìn, họ đã đang ở trong suối Giải Ưu của Phạn Âm Cốc.
Trên mặt hồ rỗng tâm với bốn bức tường nước xung quanh, Liên tam điện hạ của Cửu Trùng Thiên thò đầu ra ngoài bàn cờ, từ trên cao nhìn xuống, chào hỏi họ: “Ồ, ba vị anh hùng cuối cùng cũng trở về rồi”. Chàng ta tươi cười rạng rỡ nói với người ngồi đối diện: “Bọn họ đã quay trở lại mà không hề tổn hại tới một sợi tóc, ván này bản tọa đã thắng một cách tuyệt đối rồi, ha ha, mau trả tiền đi, trả tiền đi”. Một cái đầu đang ngủ gà ngủ gật trên bàn cờ lập tức nhổm dậy, lộ ra một khuôn mặt như hoa như ngọc, vừa nhìn thấy ba vị anh hùng bình an trở về, lập tức nổi giận nói: “Tiểu Cửu sao vậy, tại sao tên Mặt lạnh đứng thẳng đi ra còn Tiểu Cửu lại được bế ra, mỗ quả nhiên anh minh, sớm đã nói rằng Mặt lạnh không nhân nghĩa như mỗ, không biết thương hoa tiếc ngọc!”. Tô Mạch Diệp chóng hết cả mặt, nhìn hai người trên mặt hồ, nói: “Đấu khẩu quả thực là một chuyện thú vị, nhưng nhị vị có thể tạm nghỉ một chút, tìm một nơi cho chúng ta nằm nghỉ không?”.