Duyên Kỳ Ngộ - Chương 29 - phần 1

Chương 29

Trời vừa
sáng, Lưu Giác đã dẫn Nam quân bao vây vương cung, Tử Ly cũng đưa năm nghìn Hữu
quân đến trước cửa cung. Hai người nhìn nhau, một tướng lĩnh dưới trướng bước ra
khỏi hàng, nói vọng vào vương cung: “Thái tử tàn sát huynh đệ, đạo trời không dung,
nay đã cúi đầu nhận tội, các người mau mở cổng nghênh đón Ly Thân vương vào cung!”.

Vương thái
úy xuất hiện trên tường thành vương cung, trầm giọng nói: “Thái tử là người kế vị
chính thống, lão phu sao biết không phải các ngươi mưu phản, muốn ép vương cung?”.

An Thanh
vương thong thả cưỡi ngựa đến, Cố tướng, Lý tướng đã dẫn bá quan văn võ đứng ở trước
cổng cung, An Thanh vương trịnh trọng tay nâng một đạo thánh chỉ màu vàng, nói to:
“Tiên hoàng có di chỉ, bá quan quỳ tiếp chỉ!”.

Mọi người
bên ngoài cung môn nhất loạt quỳ xuống, Vương thái úy và cấm quân trên tường thành
cũng quỳ theo. An Thanh vương giọng trầm trầm đĩnh đạc đọc: “... tứ hoàng tử Lưu
Phi hiền năng thông đạt, xứng đáng kế thừa vương vị... Vương hoàng hậu rắp tâm mưu
hại tiên hoàng hậu Hiếu Hiền(*), nay phế làm thường dân, ban cho lụa trắng... Thái
tử giáng xuống làm Thanh vương, chuyển ngụ ở biệt viện đông thành suy nghĩ sai lầm
của bản thân... Vương thái úy tuổi cao chuẩn y cáo lão hồi hương... Khâm thử!”.

(*) Tiên hoàng hậu Hiếu Hiền: Chỉ mẹ của Tử
Ly, Hiếu Hiền là thụy hiệu (BTV).

Đọc xong
thánh chỉ, Cố tướng, Lý tướng và chúng quan lần lượt truyền tay nhau đọc rồi quỳ
phục trước ngựa của Tử Ly, miệng hô: “Vương thượng vạn tuế!”.

Cha con
An Thanh vương và các tướng sĩ tức thì hưởng ứng, đồng thanh hô: “Vương thượng vạn
tuế!”.

Tử Ly dõng
dạc nói: “Các ái khanh bình thân!”. Ngữ khí toát lên phong độ của bậc đế vương.
Chàng ngẩng đầu hướng lên tường thành hét to: “Vương thái úy còn nghi ngờ gì nữa?”.

Vương thái
úy miệng hấp tấp nói: “Ý chỉ của tiên vương, hạ thần không biết, xin vương thượng
tha tội!”.

“Không biết
thì không có tội! Ngay tại đây quả vương tuyên hứa, tuyệt đối không truy cứu những
người từng theo thái tử!”. Tử Ly trịnh trọng nói, tay rút gươm báu, ngón tay vừa
vuốt nhẹ, máu tươi ứa ra: “Nếu ta nuốt lời, sau khi chết không được vào hoàng lăng
trên đỉnh Ngọc Tượng!”.

Lời vừa
thốt ra, không ít quan viên thở phào nhẹ nhõm. Bởi có rất nhiều người không biết
di chiếu của Ninh vương, nhiều quan lại trong triều bấy lâu trung thành phò tá thái
tử Lưu Giám. An Thanh vương cũng thở phào, lúc này đế vị vừa lập, nếu thanh trừng
những người khác phe sẽ khiến triều đình rối loạn. Thực ra thái tử cũng không có
tội gì lớn, nhưng bị liên đới bởi tội của mẫu thân, hơn nữa việc này Ninh vương
đã quyết, trong tay họ cũng không có chứng cứ.

Cửa cung
từ từ mở ra. Tử Ly chầm chậm tiến vào, đây là nơi chàng lớn lên từ nhỏ, bao nhiêu
năm, hôm nay cuối cùng chàng mới trở thành chủ nhân của nó.

Một cuộc
chiến tử thủ vương cung vốn được suy tính kỹ càng, bố trí chu toàn lại thành ra
diễn biến hòa bình. An Thanh vương lặng lẽ không nói gì, Lưu Giác tròn mắt kinh
ngạc. Cục thế thuận lợi bất ngờ khiến họ rất mực bất an, người họ Vương dễ dàng
chịu từ bỏ như vậy sao? Nếu sớm biết suôn sẻ như vậy, đâu cần bỏ thời gian ba năm
nghiền ngẫm bố trí? Chàng nhìn cha tư lự không nói, nhìn cánh cửa cung mở rộng và
Tử Ly đang được bá quan nghênh tiễn vào cung, tạm thời dẹp bỏ bất an đó, thầm nghĩ,
đợi Tử Ly và văn võ bá quan cùng năm nghìn thiết binh của Tử Ly vào cung yên ổn,
chàng sẽ đi tìm A La.

An Thanh
vương nhận ra tâm tư của con trai, một tay nắm lấy tay chàng, nghiêm giọng: “Không
được đi đâu!”.

“Cha! Tại
sao?”. Lưu Giác sốt ruột.

“Ngoan ngoãn
đến đại điện đứng chầu cho ta, A La ta sẽ tự sắp đặt, không thiếu một sợi tóc! Chuyện
này có uẩn khúc, con trai nghe cha một lần đi!”. An Thanh vương trầm giọng.

Lưu Giác
vừa bực vừa sốt ruột, dòng suy nghĩ lại quay trở lại. Vốn tưởng người trong cung
sẽ tử thủ đến cùng, nhưng hóa ra lại đấm vào chỗ trống, quả là bất thường. Xem ra
suy nghĩ của ông già cũng giống mình, chàng liếc An Thanh vương, kìm chế nỗi bồn
chồn trong lòng.

Sau khi
vào cung, năm nghìn thiết binh nhanh chóng thay thế cấm quân bảo vệ vương cung,
công việc hoán đổi diễn ra nghiêm túc trật tự. Tất cả đều thuận lợi.

Vương Yến
Hồi chỉnh lại dung nhan, ung dung ngồi trong chính điện Đông cung, mặc cho lớp lớp
thiết vệ bao vây bên ngoài. Tất cả cung nhân của Đông cung đều quỳ trước cửa cung.

Tử Ly đứng
cạnh ngai vàng trên Kim điện, dõng dạc nói với bá quan: “Còn hai ngày nữa mới là
đại lễ đăng cơ, bây giờ quả nhân chưa dám ngồi lên ngai báu. Các khanh vẫn nên ai
làm việc nấy theo chức trách, quốc sự mấy ngày này vất vả, phiền Cố tướng, Lý tướng
quan tâm”. Nói xong chàng cúi chào quần thần bá quan.

Bá quan
vội quỳ đáp lễ, Lý tướng lên tiếng trước: “Mặc dù hai ngày nữa mới là đại lễ, nhưng
tân vương Ninh quốc đã định, bệ hạ hà tất phải thoái từ?”. Chúng thần vội vàng hưởng
ứng.

Tử Ly vẫn
không chịu, cuối cùng mới nhượng bộ nói: “Vương cung vừa ổn định, triều đình cũng
đã phiền hà trăm họ nhiều ngày, các khanh hãy vỗ về dân chúng trước đã...”. Rồi
chàng ban một loạt mệnh lệnh chính sự, bố trí tuần tra trị an Phong thành, cảnh
giới vương cung.

Lưu Giác
nhậm chức thống lãnh cai quản nội ngoại Phong thành, chàng tạ ơn xong nhận lệnh
rời khỏi vương cung. An Thanh vương sắc mặt mệt mỏi, luôn miệng kêu đau đầu, trở
về vương phủ nghỉ ngơi. Ra khỏi cung, đã thấy Lưu Giác đứng đợi bên ngoài: “Cha,
A La...”.

An Thanh
vương bực mình lườm chàng: “Nó không sao đâu!”.

Lưu Giác
buồn rầu, không gặp được người, sao có thể không sốt ruột? Bực mình vì ông già không
chịu nói, chàng ấm ức thúc ngựa bỏ đi. An Thanh vương liếc nhìn vương cung, mắt
cười hấp háy, lắc đầu, rồi cũng quay về phủ.

Tử Ly xử
trí xong công việc, được cung nhân dẫn vào Đông cung. Trong khoảnh khắc cánh cửa
đại điện từ từ mở ra, Vương Yến Hồi chợt thảng thốt, ngây người bất động.

Đến khi
người đã đến trước mặt, nàng ta mới sực tỉnh, khoan thai bước đến quỳ trước mặt
Tử Ly. Tử Ly nhìn nàng ta rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn nàng!”.

Vương Yến
Hồi muốn cười, không ngẩng đầu, cũng không trả lời. Tựa hồ nàng ta đang đợi, đợi
Tử Ly đỡ nàng dậy, đợi chàng thực hiện lời hứa.

“Nếu không
có nàng, ta không nắm được binh quyền, ít nhất cũng không thể nắm binh quyền nhanh
như vậy, không có được ba năm mưu hoạch luyện binh. Cho dù đấu với thái tử, được
cha con An Thanh vương ủng hộ, được Cố tướng và nhiều trọng thần ủng hộ, cũng sẽ
không thuận lợi như vậy, nhanh như vậy!”. Tử Ly nói rất thành thực, “Thậm chí, nàng
bảo tồn vương cung, không tốn một sĩ tốt, một mũi tên của ta, càng tránh cho Ninh
quốc không rơi vào nội chiến tranh giành vương vị”.

Vương Yến
Hồi vẫn không lên tiếng, trong lòng đột nhiên dội lên cuồn cuộn cay đắng. Vì chàng
nàng đã cãi nhau một trận kịch liệt với cha, tình thế bức bách, Vương thái úy đành
bất lực lựa chọn con đường do nàng sắp đặt, chỉ thở dài than thở: “Rút cục con vẫn
là đàn bà!”. Tối đó, nàng quỳ phục bái biệt phụ thân, lòng đầy hối hận tủi hổ, hôm
nay nàng chỉ có một lựa chọn cuối cùng.

Tử Ly nói
tiếp: “Thông tuệ như nàng, có lẽ đã sớm tiên liệu rồi?”.

Vương Yến
Hồi cuối cùng ngẩng đầu, đúng, nàng đã sớm tiên liệu. Sắc mặt điềm tĩnh, nàng từ
từ đứng lên, chỉnh lại xiêm y: “Cho dù vì người trong lòng chàng, chàng cũng không
chịu để thiếp toại nguyện?”. Vương Yến Hồi đã thành công, nhìn thấy đồng tử trong
mắt Tử Ly co mạnh, thầm thở dài, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân đến thật rồi,
những mầm lộc xanh đầu cành trổ ra mơn mởn, nhưng đã không phải là mùa xuân của
nàng nữa.

Tử Ly trầm
giọng hỏi: “A La ở đâu?”.

Nét mặt
Vương Yến Hồi tươi trở lại: “Là bởi vì thiếp quá mạnh mẽ phải không? Thanh La nói,
nữ nhi quá mạnh mẽ đàn ông sẽ sợ, không dám yêu. Thiếp vốn tưởng rằng, chỉ có chàng
là người duy nhất có thể hiểu lòng thiếp”.

“Phải, ta
thừa nhận, hai vạn Bắc quân tinh nhuệ do nàng đưa đến để trở thành Bắc quân của
ta, lễ này quá hậu khiến ta hổ thẹn! Nàng là bậc kỳ nữ, kỳ nữ thực thụ, rất xứng
với ta! Thiên Lâm với cốt cách thanh cao như lan, khoan hậu dịu hiền, xứng danh
mẫu nghi thiên hạ. Nhưng nàng có hoài bão lớn, có thể giúp ta tranh bá thiên hạ,
cao ngạo như tùng bách, sánh vai với ta, đối với ta là sự lựa chọn tốt nhất!”.

“Nhưng,
đều không bằng Thanh La, nàng ta không có tư chất làm quốc mẫu, cũng không có tài
sánh với chàng, cùng chàng chinh chiến, thống nhất thiên hạ, nhưng nàng ta lại là
người chàng yêu nhất”. Vương Yến Hồi tiếp lời.

“Nàng đã
biết vậy sao còn dùng nàng ấy uy hiếp ta?”. Tử Ly thản nhiên nói.

“Nếu thiếp
dùng Thanh La để ép chàng, liệu chàng có giữ lời hứa?”. Vương Yến Hồi nhếch mép
cười.

Tử Ly cười:
“Thử đi, nàng sẽ biết!”.

“Được! Đi
theo thiếp”. Vương Yến Hồi quay người đi về phía tẩm cung.

Nàng vén
bức họa trên tường, ngón tay ấn nhẹ mấy cái, một phiến đá trên mặt đất di chuyển,
lộ ra một bậc thang. Vương Yến Hồi thong thả bước xuống bậc thang đó: “Sáng sớm
nay thiếp đã đưa nàng ấy xuống địa cung. Tòa địa cung này thiếp đã bỏ ra ba năm
để xây, bên trong có vô số cạm bẫy, chàng đã nghĩ xong chưa?”.

“Cứ đi trước
dẫn đường!”. Tử Ly bình thản nói, theo chân Vương Yến Hồi đi xuống địa cung. Địa
đạo quanh co như mê cung, Tử Ly thầm ghi nhớ đường đi. Vương Yến Hồi khẽ cười: “Sao
Tử Ly bạo gan như vậy? Không sợ thiếp giết sao?”.

“Nàng sẽ
không làm thế!”.

“Ồ, sao
chàng lại khẳng định như vậy?”. Vương Yến Hồi ngoái đầu nhìn Tử Ly, thấy nụ cười
thoảng trên mặt chàng, chính khí độ cao ngạo đó, khiến chàng vượt xa thái tử. Nàng
lại thở dài, quay đầu đi tiếp, không nói gì thêm nữa.

Đi qua mấy
khúc ngoặt, phía trước hiện ra một một gian phòng nhỏ hình vuông bằng đá. A La bị
treo rút trên cao, hình như đã rất lâu, đầu nàng ngoẹo sang một bên, rơi vào hôn
mê. Tử Ly lòng đau thắt, nhìn Vương Yến Hồi: “Nàng thắng rồi!”.

Lời vừa
dứt, tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng Vương Yến Hồi đột nhiên sụp đổ. Nàng nhìn
A La, từ từ nhắm mắt, hai hàng nước mắt ứa ra nhưng không quay đầu, giọng nhỏ nhẹ:
“Tại sao? Rõ ràng chàng biết người nàng ta yêu là Bình Nam vương!”.

“Nàng không
hiểu yêu là gì!”. Tử Ly ngắt lời nàng.

“Chàng hiểu
ư? Rút cục chàng yêu nàng ta cái gì? Nói cho thiếp biết!”

“Nàng ấy
giống như ánh nắng, xua tan u ám trong lòng ta, không cần nàng ấy lập công, không
cần nàng ấy hiền thục đoan trang, chỉ cần nàng ấy như bây giờ là đủ”.

Vương Yến
Hồi bật cười: “Dùng ngôi báu của chàng đổi mạng nàng ta, chàng có bằng lòng không?”.

“Lấy mạng
ta cũng được!”. Tử Ly không do dự.

“Ha ha ha,
chàng... chàng nói thật hay nói chơi? Chàng
không đùa ta chứ! Một người mưu đồ bá chủ thiên hạ như chàng, ha ha, vì một nữ nhi
dám từ bỏ vương quyền, từ bỏ tính mệnh?”. Vương Yến Hồi cười đến trào nước mắt.
Nàng đã khiến cho họ Vương rơi vào thảm cảnh không còn đường lui, không đầu hàng
tất bị tàn sát. Tất cả những điều đó... nàng mâu thuẫn bao nhiêu, rõ ràng biết một
nửa phần thắng cũng không có hy vọng, vậy mà vẫn tình nguyện đánh bạc. Vậy mà chàng
lại không phải là tri âm của nàng! Vương Yến Hồi đột nhiên nói: “Thiếp không có
được, sẽ không ai có được! Thiếp sẽ không giết chàng, thiếp muốn chàng suốt đời
không thể quên nàng ta chết thảm trước mặt chàng thế nào!”. Suốt đời chàng sẽ không
quên được thiếp! Nàng tự nhủ.

Thân người Tử Ly vừa động, Vương Yến Hồi hét: “Chớ động đậy,
chân thiếp giẫm lên bẫy, dù chàng võ công cao cường, cũng không nhanh hơn ngàn mũi
tên đang nhằm vào người nàng ta!”.

Tử Ly nhìn nàng, giọng mềm hẳn: “Nàng hà tất phải làm vậy?
Ta đã hứa sẽ giữ lời, nàng còn muốn gì?”.

“Tử Ly, ngay từ đầu thiếp đã không nghĩ chàng sẽ giữ lời.
Ngay từ đầu thiếp đã hiểu sẽ có ngày hôm nay. Thiếp đã sắp đặt xong mọi kế hoạch,
nhưng bây giờ thiếp đổi ý, thiếp sẽ để chàng chứng kiến nàng ta chết thế nào”. Tay
Vương Yến Hồi vừa động, từ trong ống tay trượt ra một lưỡi đoản kiếm, nhằm vào thân
mình: “Khi thiếp ngã xuống là sẽ chạm vào chốt bẫy, nàng ta sẽ bị ngàn mũi tên cắm
vào người như con nhím, không ai cứu được!”. Nói xong thúc kiếm sắc vào bụng, máu
đỏ vọt ra.

Tử Ly sải hai bước đến ôm lấy nàng, mắt liếc về phía A La,
mặt hốt hoảng.

“Phải... chàng chỉ có như thế, ôm như thế... cứ ôm thiếp như
thế... một bước... một bước không rời... mới không chạm vào chốt bẫy”. Vương Yến
Hồi nói nặng nhọc, ngắt quãng, sắc mặt tựa như cười, “Tử Ly, nếu chàng yêu thiếp...
thiếp có thể giúp chàng... thống nhất thiên hạ, nhưng, đáng tiếc...”.

Chính trong lúc đó, từ cửa gian mật đá một bóng người phi
vào, bay vọt lên chém đứt sợi dây thừng, ôm lấy A La nhảy xuống đất. Tử Ly và Vương
Yến Hồi sững sờ nhìn, người đó cúi chào: “Vương thượng, thần Thành Tư Duyệt cứu
giá chậm trễ! Xin tha tội cho thần không thể hành lễ”.

Tử Ly thở phào, buông tay, Vương Yến Hồi rơi xuống, chỉ nghe
tiếng gió “sì sì”, nhưng không thấy tên bắn ra, Vương Yến Hồi trợn mắt kinh ngạc
nhìn Thành Tư Duyệt nói: “Ngươi... ngươi là...”. Nhưng mắt lại nhìn Tử Ly, trên
môi nở nụ cười vô cùng bí hiểm, “Ninh... Ninh quốc... đại loạn...”. Giọng nàng đứt
quãng, rồi tắt hẳn, Vương Yến Hồi cuối cùng tắt thở.

Tử Ly lùi hai bước, sững người, thở dài nhìn Thành Tư Duyệt:
“Ngươi đến bao lâu rồi?”.

“Vương thượng tha tội, thần đã tìm thấy lối vào, nhưng loanh
quanh không biết bao lâu mới tìm thấy gian phòng này, thấy thái tử phi mình đầy
máu, Thanh La bị treo rút trên cao, không kịp thỉnh an vương thượng, phải cứu muội
ấy trước đã”. Thành Tư Duyệt cẩn thận đáp.

“Ngươi chẳng phải là thần tử trung thành của Đông cung sao?”.
Tử Ly bình thản hỏi.

Thành Tư Duyệt nhìn chàng: “Thần chỉ trung thành với hoàng
đế Ninh quốc”.

Tử Ly cười: “Lui ra đi!”.

“Xin vâng!”. Thành Tư Duyệt ôm A La đi trước dẫn đường, hai
người ra khỏi địa cung.

Tử Ly không đón A La từ tay Thành Tư Duyệt. Thành thị lang
là anh rể A La, còn chàng là hoàng đế Ninh quốc. Ra khỏi địa cung, Tử Ly khẽ ra
lệnh: “Phá hủy!”. Chàng nhìn A La vẫn thiêm thiếp trong tay Thành Tư Duyệt, lòng
lo lắng vô hạn, nhưng không dám thể hiện trước mặt thần tử, đành ra lệnh: “Tìm thái
y khám, nếu không có gì nghiêm trọng đưa tam tiểu thư trở về tướng phủ điều dưỡng”.

Thành Tư Duyệt cúi đầu nhận lệnh. Chàng thầm nghĩ, con người
này đã kìm chế mọi tình cảm trong lòng, người ta nói bụng vua khó dò, tâm thái ấy
không phải tự nhiên mà có, mà từng chút được bồi nên trong cuộc sống luôn căng thẳng
đề phòng.

Thái y sau khi xem xét kỹ nói: “Tam tiểu thư chỉ do quá mất
sức, không có trở ngại lớn, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi”.

Thành Tư Duyệt thở phào, chàng đã bắt mạch cho nàng, biết
là thế, lúc này nghe thái y chẩn đoán, nét mặt mừng rỡ. Nữ chủ này nếu có mệnh hệ
gì chàng sẽ phiền phức to: “Ông đi bẩm báo Ly... vương thượng”. Thành Tư Duyệt chữa
lại, thầm nhắc bản thân, Lưu Phi bây giờ không còn là Ly Thân vương, chàng đã là
tân vương Ninh quốc, đại lễ đăng cơ hai ngày sau chỉ là nghi thức mà thôi.

A La vẫn chưa tỉnh. Thành Tư Duyệt cau mày, rõ ràng là mạch
bình ổn, tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh? Chàng theo xe ngựa đích thân đưa nàng về
tướng phủ. Lý tướng vẫn chưa về, đại phu nhân sai một a hoàn đưa A La đến Đường
viên, chăm sóc cẩn thận.

Đại phu nhân tươi cười đón Thành Tư Duyệt vào đại sảnh, Thành
Tư Duyệt cúi chào: “Các nhạc mẫu xin chớ lo lắng, cục thế trong cung đã định, nhạc
phụ là hữu tướng quốc, bận rộn quốc sự, lát nữa sẽ về thôi”.

Các phu nhân thở phào, tam phu nhân nước mắt lưng tròng: “Không
biết Thanh Lôi nhà ta thế nào, cô gia có biết không?”.

Thành Tư Duyệt nghĩ, Thanh Lôi chắc là đã bị giam lỏng cùng
thái tử ở ngoại thành phía đông rồi. Chàng thở dài: “Tính mạng không sao, phu nhân
yên tâm!”.

Chàng lại nói với tứ phu nhân: “Những ngày này Tư Duyệt việc
nhiều, Phỉ Nhi lại đang mang thai... liệu có thể đón thân nương đến đó?”. Mắt nhìn
sang đại phu nhân.

Đại phu nhân sao có thể không cho đi, thái tử bị đổ, Thành
Tư Duyệt này hình như lại không hề hấn gì. Anh ta là rể nhà này, Thanh Phỉ đang
mang thai, muốn để mẹ ruột đến chăm sóc cũng phải, bà cười: “Tứ muội à, tướng phủ
nhiều việc, ta không lúc nào rời đi được, muội đến đó chăm sóc A Phỉ. Tư Duyệt một
mình xoay sở sao được?”.

Tứ phu nhân phấn khởi, chạy đi sắp đồ. Lúc ngang qua Thành
Tư Duyệt, bà chợt nghe thấy tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Sau này phu nhân
không phải quay về tướng phủ nữa”. Tứ phu nhân ngây người, nhìn ánh mắt tươi cười
của Thành Tư Duyệt, lòng bà khấp khởi, phải rồi, có thể sống cùng con gái và cháu
ngoại, việc gì phải ở trong tướng phủ chịu sự ức hiếp của mấy phu nhân kia. Bà phải
nhân cơ hội chăm sóc Thanh Phỉ, rời khỏi chốn thị phi này.

Trong vương phủ, Lưu Giác đứng ngồi không yên, ngược lại An
Thanh vương ngồi uống trà, ung dung nhàn tản. Lưu Giác đi đi lại lại mấy vòng, mắt
liếc nhìn cha, cũng ngồi xuống, thong thả uống trà, còn gọi người hầu: “Hôm nay
ta cũng mệt rồi, chuẩn bị vài món ăn, kiếm bình rượu mang đến đây”. Chàng lại nhìn
An Thanh vương, nói: “Đại cục đã định, cha có muốn uống vài chén?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3