Duyên Kỳ Ngộ - Chương 26 - phần 1

Chương 26

Trong đại điện của Đông cung thái tử, Lưu Giám và các mưu
sĩ đang phân tích cảnh tượng diễn ra ở phủ An Thanh vương.

Trong mắt Lưu Giám lóe sáng, vui mừng: “Ta thấy tứ hoàng đệ
nhất định là tẩu hỏa nhập ma, hắn thật sự si mê Lý Thanh La!”.

Một mưu sĩ nói: “Tấn trò này, thần luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Với tư cách con người của tứ hoàng tử, nhất định không thể ngang nhiên cướp hôn
thê của Bình Nam vương ngay lúc vương thượng vừa băng hà, chuyện này, không đúng!”.

“Nhưng quả nhân đã tận mắt chứng kiến, biểu hiện đó của Lưu
Phi không thể là giả!”.

Một người khác nói: “Điện hạ, thần cho rằng, cứ coi hai người
đó cùng thích tam tiểu thư nhà Lý tướng, nhưng tám vạn binh mã ở Biên thành có dấu
hiệu điều động, chứng tỏ tứ hoàng tử định tranh vương vị”.

“Hắn và Lưu Giác có tư thù, hôm nay lại bị hạ nhục trước mặt
mọi người, An Thanh vương nhất định không đứng về phía Lưu Phi!”. Lưu Giám một mực
tin Tử Ly và Lưu Giác trở mặt, những lời như vậy, cũng không mấy để tâm.

[Chúc bạn
đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Vương Yến Hồi thong thả bước vào đại điện, nghĩ tới vẻ xúc
động bất thường không thể kìm chế của Tử Ly khi nhìn thấy A La, thở dài: “Điện hạ,
điện hạ cảm thấy tứ hoàng đệ liệu có đứng ra tranh giành vương vị?”.

“Ta đã nhận ra từ lâu hắn sẽ tranh giành với ta! Lần này trở
về, thái độ của hắn với ta khác hẳn trước đây”.

“Vậy thì đúng rồi, vào lúc này sao Lưu Phi có thể gây thù
địch với cha con An Thanh vương?”. Vương Yến Hồi nói.

Thái tử nghĩ một lúc, hơi băn khoăn: “Nhưng hôm nay trong
phủ, hai người đó quả thật không phải là diễn kịch!”.

Vương Yến Hồi thong thả đứng lên, nhìn những chồi non vừa
nhú trên đầu cành, những lá cờ tang hưu hắt cũng không che được sức xuân đang trỗi
dậy, màu xanh của mùa xuân cuối cùng đã tìm được không gian đâm chồi nảy lộc trong
mênh mông màu trắng lạnh của đất trời. Tử Ly chính là làn xuân xanh đó, cuối cùng
đã giành được không gian và địa vị của mình với tâm thái thực mạnh mẽ. Nàng khẽ
cười: “Chỉ có hai khả năng, một là tứ hoàng đệ đã có mưu kế chu toàn chờ chàng thay
đổi thái độ, cũng không sợ thế lực của cha con An Thanh vương. Hai là, họ đã liên
thủ với nhau. Bất luận là khả năng nào đều bất lợi đối với chúng ta. Nếu là khả
năng thứ nhất, không biết sâu nông thế nào, muốn tránh cũng không tránh được; nếu
là khả năng thứ hai, trong tay bọn họ nắm trọng binh, tình hình sẽ hết sức gay go.
Hơn
nữa, Phong thành đã do An Thanh vương khống chế”.

Các mưu
sĩ trong đại điện nghe Vương Yến Hồi phân tích như vậy, ghé tai nhau bàn luận. Một
vị nói: “Thần cho rằng, như thái tử phi vừa nói, nếu là khả năng thứ nhất, trong
tay tứ hoàng tử tất có chuẩn bị mà chúng ta không biết. Còn nếu là khả năng thứ
hai, nếu An Thanh vương và tứ hoàng tử liên thủ thì đây sẽ một cuộc chiến gay go”.

Lưu Giám
hơi cau mày: “Các ái khanh có đối sách gì?”.

Bên dưới
lần lượt lên tiếng.

“Thần cho
rằng, nếu nghĩ theo hướng tốt, có thể được sự ủng hộ của An Thanh vương, ắt là nắm
phần thắng!”.

“Đúng, nếu
được An Thanh vương ủng hộ, tứ hoàng tử tất bại”.

“Điện hạ,
mặc dù thế, cũng không nên tin hoàn toàn! Nếu bọn họ liên thủ với nhau thật thì
cục thế Phong thành vô cùng nguy cấp!”.

“Thần cho
rằng điện hạ trị quốc anh minh, An Thanh vương và điện hạ xưa nay quan hệ tốt, chưa
hẳn đã đứng về phía tứ hoàng tử!”.

“...”.

Lưu Giám
đã hiểu, các mưu sĩ đều mong có được sự ủng hộ của cha con An Thanh vương. Chàng
trầm tĩnh nói: “Tình cảnh quả nhân chứng kiến hôm nay, mặc dù có hoài nghi, nhưng
vẫn thấy không giống diễn trò, bất luận thế nào ta không thể khinh suất bỏ qua sự
ủng hộ của cha con An Thanh vương!”.

“Điện hạ
anh minh! Được sự ủng hộ của cha con họ, cuộc chiến này, phần thắng của chúng ta
càng chắc chắn. Chỉ có điều thần cho rằng, ta không nên tin hoàn toàn”. Một mưu
sĩ trầm ngâm.

Thái tử
cau mày: “Phải tin, muốn mượn sức của họ, lại không tin họ hoàn toàn thì biết xử
trí thế nào?”.

Vương Yến
Hồi cười nhạt: “Điện hạ chớ lo, cha thiếp đã định xong kế hoạch, thay hết thị vệ
trong cung. Bình Nam vương khống chế được Phong thành, nhưng không khống chế được
vương cung, nếu có biến, vương cung sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng của chúng ta.
Chuyện này thần thiếp đã giao cho Thành thị lang đích thân lo liệu. Tấn công vương
cung mãi không thành, Ninh quốc tất đại loạn. Như vậy, binh mã bố trí ở các nơi
cũng sẽ chia thành hai phái, một ủng hộ chàng, một ủng hộ tứ hoàng đệ, lúc đó ai
chết trong tay ai, đành dựa vào bản lĩnh của mỗi người”.

Nỗi do dự
băn khoăn trong mắt Vương Yến Hồi dần dần thay bằng vẻ dứt khoát kiên định: “Ngày
mười lăm tháng ba, nếu tứ hoàng tử và Bình Nam vương giao chiến thật, chính là cơ
hội chúng ta quăng mẻ lưới bắt gọn, nếu bọn họ liên thủ, chắc chắn đã có bố trí,
như vậy bất luận là khả năng nào, chúng ta cũng phải khiến bọn họ không thể thoát
khỏi thung lũng”.

Thái tử
trầm ngâm một lát: “Nàng đừng quên, mười lăm vạn đại quân Nam lộ của Bình Nam vương
đang đợi chúng ta ra tay trước, chính là cho bọn họ cái cớ dấy binh, cách đại lễ
đăng cơ chỉ có ba ngày, tiêu diệt tứ hoàng đệ và Bình Nam vương, quần thần trong
triều ai phục?”.

“Điện hạ
quên rồi sao, muốn xuất binh, tất phải điều động hai vạn Bắc quân của thiếp ẩn trong
rừng Hắc sơn. Đội quân này không có quân chế, tra soát cũng không ra, thắng bại
đều không can hệ gì tới Đông cung và vương thất”. Nét mặt Vương Yến Hồi lộ vẻ tự
hào, “Hơn nữa, có thể đấu với tứ hoàng đệ và Bình Nam vương cũng là vinh hạnh của
Yến Hồi!”.

Mưu sĩ vui
mừng thần phục: “Thái tử phi nói chí phải”.

Lưu Giám
thở phào: “Vậy cứ làm như kế đã định, lui cả đi!”.

“Chúng thần
cáo lui!”. Các mưu sĩ thi lễ rời đi.

Thanh Lôi
đi đến ngoài cửa điện, cung nhân vào báo thái tử và Vương Yến Hồi. Vương Yến Hồi
cười cười nói với thái tử: “Lý lương đệ đối với điện hạ tình sâu nghĩa nặng, điện
hạ chớ phụ nàng”. Nói đoạn quay người tựa tràng kỷ, tươi cười chờ Thanh Lôi.

Ánh mắt
thái tử lay động, ý tứ sâu xa: “Kỳ thực có được tấm chân tình của Yến Hồi cùng Thanh
Lôi, Lưu Giám này đã mãn nguyện rồi”.

Thanh Lôi
thong thả bước vào, hành lễ xong đứng sang một bên: “Không biết tỷ tỷ gọi Thanh
Lôi đến có việc gì?”.

“Lôi Nhi
chắc không biết...”. Thái tử kể lại chi tiết sự việc nhìn thấy trong phủ An Thanh
vương, lại thở dài, nói: “Ta đang bàn với Yến Hồi, nên hóa giải thế nào?”.

Thanh Lôi
kinh ngạc: “Sao A La lại gây ra phiền phức lớn như thế! Phụ thân thiếp nói thế nào?”.

“Lý tướng
chỉ kêu đau đầu, phủ An Thanh vương không chịu thả Thanh La về nhà, ôi chà chà!”.

“Ý điện
hạ là...”. Thanh Lôi dè dặt hỏi.

Vương Yến
Hồi giọng khoan thai: “Theo thiếp, tốt nhất đón Thanh La vào cung, đợi qua lễ đăng
cơ, điện hạ đích thân ban tú cầu, ném tú cầu chọn rể là xong”.

Thanh Lôi
cười khúc khích: “Tỷ tỷ thực thú vị, chưa biết chừng hai vị vương gia tranh giành,
làm hỏng tú cầu cũng nên”.

“Còn không
ư? Hôm nay nếu không có mặt điện hạ, hai vị đó suýt phá tan phủ An Thanh vương.
Ta thấy tiểu muội Thanh La rất không muốn lưu lại phủ An Thanh vương, nhưng không
cưỡng được Bình Nam vương, về nhà lại sợ nghe Lý tướng phàn nàn, thà vào cung chơi
với Tâm Nhi cho khuây khỏa”. Vương Yến Hồi giọng vui vẻ, nhưng ánh mắt nhìn Thanh
Lôi lạnh như băng, thầm nghĩ, nhất định phải khống chế Lý Thanh La trong tay.

Thanh Lôi
hơi run, gượng cười: “Tỷ tỷ và điện hạ cũng suy nghĩ cho A La, thật là phúc của
muội ấy. Tâm Nhi sau khi gặp A La, suốt ngày hỏi bao giờ được gặp di nương. Thiếp
nghĩ, A La chắc cũng muốn gặp Tâm Nhi”.

Vương Yến
Hồi cười tươi như gió xuân: “Muội nghĩ rất chu toàn, Bình Nam vương là tổ kiến lửa,
đừng chọc giận y. À, ngày mười lăm tháng ba y còn giao đấu với tứ hoàng đệ. Chiến
đấu vì hồng nhan, thật nghĩa hiệp!”.

Thanh Lôi
cười: “Có hai vị vương gia như vậy chăm sóc, Thanh La cũng thực may mắn”. Mắt bất
giác liếc trộm thái tử, thấy chàng vẫn trầm tư, thầm thở dài, miệng vẫn tươi cười,
“Thanh Lôi cáo lui trước, còn đi báo tin vui với Tâm Nhi”.

Thanh Lôi
cúi chào lui ra, thái tử ngồi trong điện, mắt nhìn thái tử phi. Vương Yến Hồi lơ
đãng nói: “Yến Hồi hơi mệt, điện hạ đến thăm Tâm Nhi đi”.

Thái tử
nắm tay nàng ta, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của chàng không giấu nổi vẻ chán ghét,
chàng mỉm cười nói: “Ái phi nghỉ sớm đi”.

Vương Yến
Hồi cười cười. Chàng đâu phải ý trung nhân của ta, lần này coi như ta giúp chàng
ta lần cuối, nếu chàng không thắng được, ta cũng hết cách.

Tại Thành
phủ phía tây Phong thành, Thanh Phỉ đang khâu áo sơ sinh. Thành Tư Duyệt đẩy cửa
vào, Thanh Phỉ ngẩng đầu, dịu dàng nhìn chàng, lại cúi đầu khâu tiếp: “Tướng công
hôm nay về sớm vậy, còn mấy mũi nữa, chờ thiếp một lát!”.

Thành Tư
Duyệt đi đến ngồi trước mặt Thanh Phỉ, chớp mắt nhìn nàng. Thanh Phỉ sắp làm mẹ
mà vẫn đẹp như vậy. Chàng nhẹ nhàng đưa tay, vuốt ve cái bụng đang nhô lên của nàng,
còn năm tháng nữa, chàng sẽ làm cha: “Hôm nay tình hình vẫn tốt chứ?”.

Thanh Phỉ
thoáng đỏ mặt, mắt long lanh cười nũng nịu: “Vâng, vẫn tốt”. Nói đoạn cúi đầu cắn
sợi chỉ, trải chiếc áo bé xíu ra, “Xinh không?”.

“Tốt, mọi
thứ Phỉ Nhi làm đều đẹp, sau này bảo bối chúng ta mặc không biết sẽ đẹp thế nào!”.

Thanh Phỉ
dẩu môi, “Nhưng chàng luôn bận rộn, mấy ngày không về nhà. Sau này nếu chàng cứ
thế, bảo bối của chúng ta sẽ không nhận cha đâu”.

Thành Tư
Duyệt cười dịu dàng: “Ta hứa với nàng, đợi ta bận rộn qua lễ đăng cơ, nhất định
sẽ ở bên mẹ con nàng”.

Thanh Phỉ
mãn nguyện dựa vào lòng chàng, những việc trong nhà nàng cũng đã nghe nói. Đại tỷ
Thanh Lôi từ nhỏ đã thân với nàng, nàng hiểu nỗi khổ của tỷ ấy, còn đối với tiểu
muội Thanh La tuy không thân, những cũng chẳng có ác ý. Trong bữa tiệc ở Đông cung,
vì đại tỷ, cũng vì Thành Tư Duyệt, nàng đã làm chứng đổ tội cho Thanh La, lòng vẫn
áy náy không yên, may mà Thanh La cũng không xảy ra chuyện gì, mọi chuyện cũng đã
qua.

Đại tỷ ở
trong cung, mặc dù đắc sủng, thực tế có trăm nỗi khổ, tiểu muội Thanh La bị hai
vị vương gia tranh giành đến giờ vẫn chưa ngã ngũ. Chỉ có bản thân, từ ngày được
gả vào Thành phủ, không hề bước chân ra ngoài, cùng với Thành Tư Duyệt ngâm thơ
họa vần, sống rất hạnh phúc.

“Phỉ Nhi,
nàng có biết, từ nhỏ ta là trẻ mồ côi, có gia đình như ngày nay, tình cảm trong
lòng khác với mọi người. Nàng là thiên kim tướng phủ, lấy ta nàng sẽ khổ”. Thành
Tư Duyệt than thở.

“Tướng công
nói gì vậy, bất luận tướng công làm gì, thiếp đều ủng hộ. Chàng tốt với thiếp như
thế, bây giờ chúng ta lại sắp có con, ngày xưa sống trong tướng phủ thiếp cũng không
thấy thoải mái như bây giờ. Phỉ Nhi rất biết tự bằng lòng”.

Thành Tư
Duyệt cười: “Ta biết vì ta, bảo nàng cầm dao giết người nàng cũng sẽ làm”.

Thanh Phỉ
sung sướng, giơ tay bịt miệng chàng: “Nói gì thế, không được làm con chúng ta sợ”.

Thành Tư
Duyệt đỡ nàng đứng dậy: “Ta đưa nàng đi dạo, đi bộ nhiều mới tốt”.

Trong sân
nhỏ, mấy nhành nghênh xuân ra hoa rất đẹp, Thành Tư Duyệt hái một bông, nhẹ nhàng
cài lên tóc Thanh Phỉ: “Phỉ Nhi đẹp thật, sắp làm mẹ rồi, mỗi lần nhìn nàng ta đều
thấy hình như nàng lại đẹp hơn”.

“Ba chị
em thiếp, đại tỷ là đẹp nhất”. Thanh Phỉ cười.

“Theo ta,
luận về nhan sắc có lẽ Thanh La đẹp nhất”. Thành Tư Duyệt nói.

“Sao? Ba
năm thiếp không gặp A La, bây giờ A La còn đẹp hơn đại tỷ hay sao?”. Thanh Phỉ kinh
ngạc.

Thành Tư
Duyệt cười: “Đúng thế. Có điều ta chỉ yêu một mình Phỉ Nhi của ta”. Chàng dừng lại,
ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, mỉm cười, “Bởi vì Phỉ Nhi đã vì ta mà vứt bỏ cả lương
tâm của mình”.

Thanh Phỉ
biết chàng đang nói chuyện xảy ra trong bữa tiệc ở Đông cung ba năm trước, bất giác
vừa buồn vừa hối hận: “Chàng còn gợi chuyện cũ trêu thiếp!”.

Thành Tư
Duyệt ôm nàng vào lòng, “Lúc đó ta đã biết có ẩn tình, nhưng Phỉ Nhi có thể vì ta
bất chấp lương tâm để nói dối, mặc dù người khác chê cười nàng, nhưng trong lòng
ta nàng vẫn là người hiếm có. Bắt đầu từ lúc đó ta đã quyết lấy nàng làm vợ”.

Thanh Phỉ
bỗng đỏ mặt, bẽn lẽn: “Làm gì có lối thích người khác như thế!”.

“Ta khác
người thường. Phỉ Nhi, nàng là vợ ta, một lòng một dạ với ta, như vậy ta đã mãn
nguyện rồi”. Thành Tư Duyệt trang nghiêm nói, chần chừ một lát, lại tiếp: “Phỉ Nhi,
sắp tới tình hình rất căng thẳng, ta muốn nàng hứa với ta, không được rời phủ nửa
bước. Bất luận là ai, cho dù mẹ nàng đích thân đến đón, nàng cũng tuyệt đối không
được rời phủ!”.

Sắc mặt
trầm lặng, chàng nhìn Thanh Phỉ, vẻ rất nghiêm túc. Thanh Phỉ cười: “Thiếp hiểu,
tướng công cần làm gì cứ đi, thiếp biết, lúc này càng gần lễ đăng cơ, tình hình
càng căng thẳng”.

Mắt Thành
Tư Duyệt lóe sáng: “Nhất thiết không được vào cung, bất luận là đại tỷ cầu khẩn
thế nào, nàng đều không được đi. Trong cung rất nguy hiểm, không được giẫm vào vũng
lầy đó, càng không nên vì ta làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần mẹ con nàng bình an,
là ta không lo gì hết”.

Thanh Phỉ
gật đầu, cười: “Tướng công, căng thẳng như vậy sao? Bình thường chàng bận đến đâu,
mấy ngày không về nhà, cũng không thấy chàng nghiêm túc như vậy”.

“Con người
ta luôn có điểm yếu, bây giờ điểm yếu của ta là mẹ con nàng”. Thành Tư Duyệt nói
nhỏ. “Ta đã thu xếp người bí mật bảo vệ nàng, ngộ nhỡ có biến cố, sẽ đón nàng đi.
Nhớ kỹ trừ phi có người đưa mảnh ngọc bội giống như mảnh nàng mang trong người,
nếu không nhất định không được tin ai. Cho dù cha nàng đến đón, nàng cũng không
được đi”.

Thanh Phỉ
không nén nổi, bắt đầu lo lắng: “Chàng có gặp nguy hiểm không, tướng công? Thiếp
sợ lắm!”.

Thành Tư
Duyệt trầm giọng: “Phỉ Nhi của ta là người cứng rắn, cho dù ta có bất trắc gì, vì
con của chúng ta nàng phải kiên cường sống tiếp, hiểu không?”.

Thanh Phỉ
đỏ mặt, Thành Tư Duyệt khẽ thở dài, “Không có đâu, trên đời chẳng ai cần cái mạng
của tướng công nàng”. Chàng lấy lại tinh thần, tươi tỉnh hẳn, ngây người nhìn Thanh
Phỉ, cảm giác bình yên lại dâng trong lòng.

Theo bố
trí của An Thanh vương, Thành Tư Duyệt bắt đầu tráo đổi người vào cung. Tương ứng,
những quần thần trung thành với Tử Ly cũng bố trí tai mắt trong cấm vệ quân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3