Điều Bí Mật - Chương 90 - 91
Chương
90:
Trò
chơi của con trẻ
Đúng như đội phá án nhanh dự đoán,
địa chỉ nhà trọ của tên bắt cóc từ trong lời khai của Hà Phương chỉ cách địa điểm
hắn bỏ lại chiếc taxi và người tài xế trong tình trạng hôn mê vài kilomet. Tên
bắt cóc này dường như không muốn giết người nên mới đánh thuốc mê người lái xe
và để ông ta lại trong xe. Còn Hà Phương, để đánh đổi lấy sự giúp sức của gã
này, cô ta đã mất một đêm với gã bắt cóc ngay tại nhà trọ lụp xụp của hắn, kèm
theo đó là một số tiền rất lớn.
Từ lời khai của Hà Phương, ban
chuyên án đã xác định được danh tính hung thủ. Hắn là một tên xã hội đen đã rửa
tay gác kiếm hai năm. Nếu không phải Hà Phương là người tình hắn từng một thời
quan hệ gần gũi, lại thêm một khoản tiền lớn cô ta đưa ra đủ để hắn mờ mắt, thì
hắn đã không ra tay như vậy.
Khi lực lượng công an tới được nhà
trọ của hắn thì chỉ thấy cửa đã khóa. Số thuê bao hắn dùng để liên lạc với Hà
Phương đã không dùng nữa, hiển nhiên là hắn muốn cắt đứt toàn bộ liên hệ với
người phụ nữ này. Trung sĩ Việt cùng anh em phá cửa vào nhà nhưng ngôi nhà trống
không, ngoài mấy mẩu bánh mì còn sót lại trên sàn thì không có một chút dấu vết
gì khác nữa.
Mọi người thất vọng đang muốn rút về
để thực hiện phương án tác chiến tiếp theo thì chợt một chiến sĩ công an dùng
đèn pin phát hiện ra những mảnh hình ghép rời rạc rơi ở ngay mép bậc tam cấp đi
xuống sân.
Trung sĩ Việt cầm lấy mấy mảnh ghép
hình xem xét. Linh đứng ở cách anh không xa, lập tức tái mặt. Cả Đại và Phong
cũng lập tức nhận ra, mặc dù không chắc chắn lắm nhưng nhìn phản ứng của Linh thì
cũng đoán ra mười mươi những mảnh ghép này là của Alex.
- Đây là đồ chơi của Alex – Phong
tiến lên, nói với Việt.
- Anh chắc chứ?
- Alex đi học đều mang theo hai bộ
ghép hình nhỏ tới lớp, đây là trò chơi nó thích nhất – Linh tiến lên xác nhận –
Anh cho em xem, em có thể nhận ra đó có phải của con trai mình hay không?
Việt nhìn Linh, sau đó đặt vào tay
cô mấy mảnh ghép đó. Linh lật từng mảnh nhỏ lên xem xét, lập tức nhận ra là bức
ghép hình vua sư tử mà thằng bé rất thích.
-
Đúng là của thằng bé.
Việt
gật đầunói:
-
Có lẽ tên bắt cóc đã đánh hơi được nguy hiểm nên đã rời khỏi đây trước khi
chúng ta đến. Chúng ta sẽ quay về cơ quan, sau đó triển khai phương án tiếp
theo – Việt gật đầu, không có ý định sẽ lấy lại mấy mảnh ghép hình kia.
Nhưng anh vừa quay người, lại nghe
thấy giọng Linh run run:
- Kho... khoan... khoan đã – Tiếng
sau cùng cô nói to thất thanh làm Việt cũng phải giật mình quay lại.
Linh nhìn chăm chú vào mấy mảnh
ghép hình trên tay, sau đó vội vàng chạy tới chỗ bậc thềm nơi tìm ra mấy mảnh
ghép, dùng ánh sáng mờ mờ trên màn hình điện thoại soi xuống như tìm kiếm gì
đó.
Việt thấy lạ, cũng lập tức cầm đèn
pin tới chiếu cho cô. Chỉ thấy Linh đang cố gắng nhặt hết các mảnh ghép vào. Có
tới gần hai chục mảnh ghép còn rơi lại ở đó. Sau khi nhặt hết những mảnh ghép
lên, Linh nhìn về phía Đại và Phong nói:
- Hai anh... mau ghép những miếng
hình này lại.
Việt cau mày, nhưng anh hiểu không
phải tự dưng mà người phụ nữ này lại đánh mất thời gian chỉ để chơi trò ghép
hình nên cũng yên lặng. Đại và Phong đều ngồi xuống, bốn người bắt đầu nhanh
chóng ghép bức tranh vua sư tử chỉ to bằng bàn tay người lớn lại. Linh, Đại và
Phong đều thường xuyên chơi trò này cùng với Alex nên chỉ hai phút sau, họ đã
ghép được bức tranh một cách hoàn hảo.
Linh mừng rỡ, cô nhẹ nhàng lật bức
tranh lên, để lộ ra phần mặt sau của tấm hình.
Ba người đàn ông lập tức há hốc mồm,
trợn to mắt nhìn.
- Cái gì vậy? – Phong lên tiếng khi
nhìn thấy những nét bút chì nguệch ngoạc trên mặt sau của tấm hình.
Nhưng rõ ràng, đó là một dãy kí hiệu
được vẽ rất thẳng hàng, được vẽ có mục đích chứ không phải trẻ con nghịch ngợm
gì. Các kí hiệu bao gồm các các thanh ngang, thanh dọc ghép lại với nhau, hầu hết
là các hình vuông khuyết cạnh, hoặc hình vuông, hoặc góc nhọn quay sang phải hoặc
sang trái. Trong các hình này đều có một dấu chấm tròn.
- Mật mã... – Linh cười mừng rỡ.
Lần đầu tiên sau hơn mười tiếng
căng thẳng cô mới nở một nụ cười.
- Mật mã? – Việt kinh ngạc hỏi lại.
- Phải – Linh chậm rãi giải thích.
– Tôi thường dùng cách này để dạy Alex học chữ. Đây là loại mật mã dễ nhất và
thằng bé thích nhất. Tên của nó là mật mã chuồng bò, hay còn gọi là góc vuông
góc nhọn. Tôi không có thời gian để giải thích cách chơi trò này bây giờ, nhưng
theo quy luật của góc nhọn mà chúng tôi thường chơi thì chữ này là...
Linh suy nghĩ một chút, sau đó bật
thốt ra hai tiếng:
- Thanh Thủy.
- Cửa khẩu Thanh Thủy – Việt chau
mày – Ý chị là cháu bé cố ý để lại thông tin này cho chúng ta?
- Tôi nghĩ vậy. Có thể nó đã nghe
tên bắt cóc nhắc tới nơi này, nên cố ý muốn báo cho chúng ta.
- Là thật sao? – Việt vỗ vỗ trán vẻ
khó tin – Nó mới chỉ là một thằng bé năm tuổi.
- Mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó
có thể nói tới bốn thứ tiếng thông dụng và đã từng đặt chân tới gần 20 quốc gia
trong vòng năm năm qua – Phong lạnh lùng nói.
- Sáng nay khi tôi chuẩn bị đồ đi học
cho con, rõ ràng chưa có những hình này. Alex cũng chưa bao giờ chơi trò này
trên lớp với các bạn, hơn nữa những từ mà chúng tôi thường chơi với nhau đều
thuộc một chủ đề nhất định nào đó. “Thanh Thủy” là một khái niệm tương đối lớn
so với tầm nhìn của thằng bé – Linh khẳng định nói.
- Tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo.
Chúng tôi sẽ lập tức gửi ảnh của cháu bé và thủ phạm lên các cửa khẩu ở Hà
Giang, đặc biệt tập trung lực lượng ở cửa khẩu Thanh Thủy.
- Cũng không nên ngoại trừ các cửa
khẩu ở những nơi khác nữa – Phong vẫn dặn dò thêm.
- Điều đó là tất nhiên rồi – Việt gật
đầu.
- Đi, chúng ta cũng đi thôi – Đại đỡ
Linh dậy – Chúng ta lập tức xuất phát đi cửa khẩu Thanh Thủy.
- Đã gần ba giờ sáng rồi. Các anh
chị nên nghỉ ngơi một chút, đợi trời sáng rồi hãy đi. Chúng tôi sẽ liên hệ với
công an tỉnh bạn và công an ở các cửa khẩu, chuẩn bị đón lõng hắn và sẽ bắt nếu
hắn xuất hiện – Việt khuyên.
- Không cần đâu. Chúng tôi sẽ lên
đường – Phong lắc đầu, sau đó cùng Đại và Linh đi ra xe riêng của anh.
Anh đưa hai người về nhà Linh trước,
sau đó gọi điện cho lái xe của mình để anh ta chuẩn bị. Cuối cùng, chỉ sau đó một
giờ đồng hồ, chiếc xe đã tiến thẳng về Hà Giang.
Phong ngồi ở ghế trước, tranh thủ
chợp mắt một chút. Vì chiếc xe sẽ đi liên tục không nghỉ nên mọi người phải thường
xuyên đổi lái cho nhau, vì thế ai cũng cần nghỉ ngơi. Đại và Linh ngồi ở ghế
sau. Linh không còn giữ được tỉnh táo nữa, vừa lên xe là cô đã chìm vào giấc ngủ.
Đại ngồi sát về phía cửa, ôm lấy cô, cho cô ngả đầu gối lên đùi mình, lấy áo
bông đắp lên người cô. Anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Linh không biết mình đã ngủ được
bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi thì trời bên ngoài đã tang tảng
sáng, sương mù mờ mịt giăng trắng đường đi. Những chiếc xe khách đi ngược chiều
lao qua vun vút, ánh đèn rọi sáng trưng. Cô nhổm người dậy khỏi lòng Đại làm
cho anh cũng thức giấc theo. Anh vuốt má cô, khẽ giục:
- Kệ nó, cứ ngủ thêm chút nữa đi.
Chúng ta mới tới Tuyên Quang thôi.
Nếu là bên công an gọi thì chắc chắn
sẽ gọi cho Phong chứ không phải gọi cho cô. Giờ phút này không còn điều gì quan
trọng hơn việc đi tìm Alex nữa nên Đại cũng không ngần ngại mà ngăn cản cô nghe
máy.
Cuộc gọi đổ chuông một hồi rồi kết
thúc. Sau đó lại tiếp tục đổ chuông lần thứ hai. Là từ quản lý của Cường. Nếu
không phải có việc quan trọng thì nhất định anh ta sẽ không gọi sớm thế này.
Trong đầu Linh xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ hãi hùng, cô bắt máy.
- Em Linh đây ạ! Có việc gì gấp thế
anh?
- Cô đã tìm thấy Alex chưa?
- Bọn em đang đi Hà Giang tìm thằng
bé.
- Cô... có thể trở về Hà Nội ngay
không? – Do dự một chút, người trợ lý e dè đề nghị.
Nghe giọng anh ta khang khác, Linh
càng cảm thấy dự cảm của mình đã đúng. Cô cắn răng, lắc đầu:
- Bọn em sẽ quay về sớm thôi.
- Cậu ấy... chủ tịch...
- Anh ấy làm sao? – Linh lo lắng hỏi
khiến cho cả Đại ngồi bên cạnh và Phong vừa tỉnh giấc cũng phải quay lại nhìn.
- Bác sĩ nói... chủ tịch sẽ không
qua khỏi hôm nay – Nói tới đây, viên trợ lý nghẹn lại không nói được gì nữa.
- Cái gì? Anh nói là không qua khỏi
là sao? Tại sao lại như thế được?
- Tối qua cậu ấy có tỉnh lại một
chút. Sau đó biết tin bé Alex bị bắt cóc, cậu ấy lập tức lên cơn co giật, khó
thở. Bác sĩ phải cấp cứu cậu ấy mới qua được cơn nguy kịch... Bác sĩ nói gan cậu
ấy đã yếu lắm rồi, lại thêm cú sốc làm nhồi máu cơ tim...
Hai bên đều im lặng. Vài giây sau,
người trợ lý như đã lấy được hơi nên tiếp tục nói:
- Cậu ấy vừa mới lại tỉnh lại. Cậu ấy
rất muốn gặp cô và Alex, nhưng tôi không chắc cậu ấy có thể đợi được qua hết
hôm nay. Nếu có thể, tôi xin cô hãy quay về gặp cậu ấy. Tôi xin cô đấy. Ước
nguyện cuối cùng của chủ tịch là có cô ở bên khi cậu ấy ra đi...
Giọng người đàn ông ở bên kia đầu
dây khàn dần đi, sau đó là tiếng nấc cụt. Rõ ràng là anh ta đã không giữ được
bình tĩnh khi nói ra những lời như van nài này nữa. Linh buông thõng tay xuống,
chiếc điện thoại cũng rơi cạch xuống chân. Cuộc gọi bị ngắt.
- Em... em... phải làm gì bây giờ?
– Linh hoang mang, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.
Suy nghĩ rằng Cường đã sắp rời xa
thế giới này làm cô sợ hãi tới phát khóc. Đại nắm lấy hai tay cô, muốn ôm cô
vào lòng, chỉ thấy hai tay cô run rẩy, lạnh ngắt. Ở trên, Phong cũng vừa nhận
được một cuộc gọi. Sau khi bình tĩnh cúp máy, Phong quay lại nhìn cô, quả quyết
nói:
- Nếu em tin tưởng bọn anh thì cứ để
bọn anh đón Alex. Còn em quay về Hà Nội đi.
- Em...
- Ừ, em hãy về đi. Bọn anh sẽ thuê
xe ở thành phố Tuyên Quang và đi tiếp. Bọn anh sẽ đưa con về cho em – Đại vỗ
nhè nhẹ lên tay cô – Về với cậu ấy, một lần cuối cùng thôi. Nếu không, sau này
em sẽ rất hối hận.
Chiếc xe dừng lại ở thành phố Tuyên
Quang, thả hai người đàn ông xuống, sau đó nó lại quay về con đường cũ, trở lại
Hà Nội với tốc độ còn nhanh hơn cả lúc đi.
Chương
91:
Đau
thương tới tột cùng
Linh về tới Hà Nội, mệt nhoài nhưng
cô không muốn ăn sáng theo lời dặn của Đại mà đi thẳng vào bệnh viện. Khi cô tới
phòng bệnh của Cường thì gặp người quản lý đang ngồi ở hành lang. Linh giật
mình khi thấy mắt anh ta thâm đen, hằn những tia máu đỏ, rõ ràng là đã lâu rồi
anh ta không ngủ một chút nào. Bà Phượng đang gục đầu tựa vào vai một người phụ
nữ khác, có lẽ là họ hàng của bà mà khóc. Nghe tiếng khóc của bà Phượng, Linh
có cảm giác tim mình cũng như muốn ngừng đập, hai nắm tay cô dần dần siết chặt
lại. Viên quản lý nhìn cô, thở dài một tiếng. Bà Phượng chậm rãi ngẩng đầu và
quay lại nhìn. Thấy Linh, trong mắt bà Phượng xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng rồi
bà như chợt nhớ lại điều gì đó, ánh mắt bà lại cụp xuống, tiếp tục khóc. Chiếc
khăn tay đã bị bà vo nhàu nhĩ thành một nhúm rồi.
- Anh Cường thế nào rồi, anh ấy...
– Linh ngập ngừng hỏi.
- Bác sĩ đang cấp cứu – Người quản
lý lắc đầu vô vọng.
Bà Phượng dù trong lòng rất muốn lập
tức đuổi cô con dâu cũ này đi khỏi đây, nhưng cuộc nói chuyện với con trai trước
đó của bà đã khiến bà hiểu rằng, nếu Cường không được gặp vợ cũ của mình, nó sẽ
không cảm thấy yên lòng. Rồi bà chợt nhớ đến những gì mình mới nghe được từ
thám tử thân tín của mình báo rằng mẹ đẻ của Gia Hân hiện tại đang bị tạm giam
và chính cô ta là người bày ra việc bắt cóc Gia Bảo. Trong lòng bà thở dài một
tiếng, cũng muốn cất tiếng hỏi Linh về tình hình của Gia Bảo, nhưng những khúc
mắc vẫn chưa thể tan đi ngay được. Vì thế sau khi liếc nhìn Linh một cái lạnh
lùng, bà cũng không nói gì nữa.
Linh đứng sững lại một chút, sau đó
ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo bên cạnh viên quản lý. Cứ thế, Linh chìm vào kí ức
của những tháng ngày cô hạnh phúc nhất bên Cường.
Anh là mối tình đầu của cô, là người
đầu tiên đưa cô đi vào những giấc mộng ái tình nhiều sắc màu nhất. Lần đầu tiên
cô gặp anh là khi anh tới nhà hàng nơi cô làm việc để xin làm người đi giao
hàng. Anh không nói nhiều về bản thân mình, sau này cô mới biết anh là một
nghiên cứu sinh mới từ Việt Nam sang. Từ nhân viên giao hàng, anh được chuyển
lên làm nhân viên chạy bàn, sau đó là tới phụ bếp cho cô. Cuối cùng, anh và An
đều được coi là ‘học trò’ của cô. Sau ba tháng quen nhau, anh tỏ tình với cô.
Anh cho cô một chỗ dựa vững vàng đủ để cô không còn cảm giác cô đơn nơi xứ lạ nữa.
Anh yêu thương và tôn trọng cô thực sự, anh nói rằng cô quá nhỏ bé khiến anh
luôn có suy nghĩ muốn bảo vệ, che chở, không muốn làm cô bị tổn thương.
Nếu ngay từ đầu anh không tiếp cận
cô vì mục đích khác, có lẽ dù cô có trở lại Việt Nam vì chuyện của Nhật Lệ thì
chắc chắn tình cảm của hai người cũng không hoàn toàn chấm hết. Nếu mẹ anh và bố
cô chỉ là hai người xa lạ, có lẽ cô và anh đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc,
dù từ đầu cuộc hôn nhân ấy có sự gượng ép từ phía cô. Mối quan hệ định mệnh giữa
anh và cô không biết là duyên hay nợ, chỉ biết rằng cho tới lúc này, sự ràng buộc
giữa hai người không chỉ là đứa con bé bỏng, mà còn là một thứ tình cảm khó lý
giải khác. Cũng giống như trước đây, khi cô ở bên Cường, cô nhận ra rằng cô yêu
cả Đại. Còn bây giờ, trong lòng đã xác định tình cảm hoàn toàn dành cho Đại
nhưng Cường vẫn luôn là một vướng bận khó gỡ trong lòng cô. Cuộc đời này, cô dường
như không thể thoát được mối quan hệ tình cảm rắc rối với hai người đàn ông ấy,
kể cả bây giờ khi Cường sắp không còn tồn tại trên thế gian này. Có lẽ kể cả
khi anh chết đi rồi, cô vẫn sẽ nhớ anh.
Tiếng mở cửa phòng làm Linh giật
mình bừng tỉnh. Vài người mặc blouse trắng bước ra, vẻ mặt ai nấy đều hết sức
căng thẳng. Bà Phượng lập tức bật dậy, nhào tới, túm lấy cánh tay vị bác sĩ đi
đầu, hoảng hốt hỏi:
- Con tôi, nó làm sao rồi, bác sĩ?
Ông bác sĩ già đưa mắt nhìn gương mặt
tèm lem nước mắt của bà Phượng, sau đó thở dài nói:
- Gia đình vào nói chuyện với cậu ấy
lần cuối đi.
Linh lảo đảo người suýt ngã. Nếu
không có bà Phượng ở đây, chắc chắn cô sẽ lập tức lao vào trong căn phòng kia.
Nhưng cô biết, lúc này cô không có quyền tước đoạt đi những giây phút gần gũi
cuối cùng của mẹ con bà Phượng. Quả nhiên, đoàn bác sĩ cấp cứu vừa rời đi, bà
Phượng đã lập tức chạy vào trong phòng. Viên quản lý đưa mắt nhìn Linh vẫn còn
chôn chân tại chỗ một cách sững sờ, khẽ nhắc:
- Cô cũng vào đi, người anh ấy mong
gặp nhất là cô.
Linh siết chặt tay, sau đó cũng bước
vào theo. Bà Phượng đã ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Cường, hai tay nắm chặt
lấy tay con trai, khóc ròng, nói không thành tiếng. Linh đưa mắt nhìn Cường,
không ngờ anh đã nhìn mình từ bao giờ, giống như anh luôn đưa mắt tìm kiếm cô
ngay sau mỗi lần tỉnh giấc. Trên mặt anh xuất hiện một nụ cười yếu ớt, nhưng vẫn
tràn đầy ấm áp như mỗi lần anh cười với cô. Cường luôn thế, dù trước đây cô có
chọc giận anh cỡ nào thì anh vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương và vị tha
như lúc này. Dù cô ví anh như Mặt Trăng quay quanh mình, nhưng anh lại luôn ấm
áp như Mặt Trời, không lúc nào để cho cô có thời gian cảm thấy cô đơn.
Nụ cười ấy hôm nay chỉ làm Linh thấy
nhói ở trong lòng.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở
mong manh của Cường. Cô cũng muốn vươn tay, nắm lấy bàn tay gầy của anh.
- Em tới rồi sao? – Anh cất tiếng hỏi
cô.
Linh gật đầu, bước tới bên kia giường
của anh.
- Con đâu rồi? Nó an toàn không?
Linh lắc đầu, sau đó thở dài đáp:
- Anh Đại và anh Phong đi đón thằng
bé rồi, nó sẽ sớm tới đây thăm anh.
- Thật may mắn – Cường không nhìn
cô nữa mà đưa mắt nhìn thẳng lên trần nhà, giọng anh thì thào như nói với chính
mình.
Thấy cô lặng yên, anh lại nói tiếp:
- Anh đúng là vô dụng quá!
Sau đó, anh quay sang nhìn mẹ mình.
Từ sau khi bà biết anh mắc bệnh, bà đã không còn giữ được những nét trẻ trung nữa,
thay vào đó là vẻ già nua, tiều tụy. Mái tóc bà đã bạc trắng gần hết, những nếp
nhăn cũng hằn rõ hơn.
- Mẹ, con xin lỗi mẹ. Con luôn là một
đứa con không nghe lời, khiến mẹ luôn tức giận. Bây giờ con lại càng bất hiếu
khi không thể phụng dưỡng mẹ được nữa.
- Con nhất định sẽ khỏe mà. Bác sĩ
nói con sẽ khỏe – Bà Phượng lắc đầu, bà không muốn tưởng tượng tới viễn cảnh
không còn đứa con này bên cạnh nữa.
Đó là nỗi đau tột cùng của người
làm cha, làm mẹ.
Từ khi được sinh ra, Cường luôn chỉ
có tình thương yêu và sự chăm sóc của bà. Chồng bà là người trăng hoa, ngay cả
khi bà bụng mang dạ chửa, ông ta đã lập tức có thêm những người đàn bà khác. Đến
tận bây giờ, khi con hấp hối bên giường bệnh, ông ta vẫn đang mải mê ở bên người
vợ trẻ trung chỉ bằng tuổi con trai mình, không hề đoái hoài gì tới đứa con
này.
- Mẹ, mấy hôm nay Gia Hân đi học có
ngoan không? Con bé không bị viêm họng hay bỏ bữa chứ?
- Ừ... nó rất ngoan. Nó còn bảo tối
nay tan học sẽ vào thăm con, khoe với con bức tranh nó mới vẽ nữa – Bà Phượng gật
đầu.
Mặc dù ngoài mặt Cường tỏ ra lạnh
lùng và luôn khắc nghiệt với Gia Hân, nhưng anh vẫn luôn âm thầm chú ý tới những
sinh hoạt dù là nhỏ nhặt nhất của con bé. Con bé không được ở cạnh mẹ, còn anh
thì chẳng sống được bao lâu, vì vậy Cường quyết định dùng cách tàn nhẫn nhất để
dạy con mạnh mẽ hơn. Anh không muốn nó phải nhớ thương một người cha tồi như
mình, người cha mà ngay từ đầu đã không mong muốn nó có mặt trên cõi đời này. Với
Gia Hân, anh luôn cảm thấy day dứt nên anh khó lòng có thể đối mặt với nó.
- Mẹ hãy giúp con nuôi nấng và chăm
sóc cho Gia Hân. Mẹ hãy cho con bé gặp mẹ của nó. Cô ấy thực ra cũng rất đáng
thương... Ngày ấy con không muốn lấy cô ấy là vì không muốn cô ấy phải chôn vùi
hạnh phúc ở bên một người như con. Là con cố chấp nên Gia Hân mới không có mẹ...
Nếu Gia Hân được sống với mẹ, giống như Gia Bảo, chắc chắn nó sẽ là một đứa trẻ
ngoan và đáng yêu như Gia Bảo.
Bà Phượng khóc nấc lên. Em gái của
bà ở phía sau cũng bật khóc. Người quản lý cúi gằm mặt xuống đất như cố che đậy
cơn xúc động của mình. Còn Linh, mặt cô cũng đã đỏ hoe.
- Còn chuyện này nữa. Thực ra con
đã biết chuyện giữa mẹ và bố vợ của con trước đây từ lâu rồi. Gia đình chúng ta
thật sự mắc nợ gia đình Linh rất nhiều. Mẹ đừng giận cô ấy nữa, lỗi là của
chúng ta, cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này. Mẹ cũng phải hứa với con
không được ốm, không được đau buồn, nếu không con sẽ không thể yên lòng ra đi
được.
- Ừ, mẹ hứa... mẹ hứa mà – Bà Phượng
vừa lau nước mắt, vừa liên tục gật đầu.
Cường mỉm cười yếu ớt, sau đó đưa mắt
tìm trợ lý của mình gọi:
- Anh Quang...
- Chủ tịch – Viên trợ lý ngẩng đầu
nhìn anh, mạnh mẽ áp chế những giọt nước mắt chảy ngược vào trong lòng khiến
cho gương mặt anh càng thêm méo mó tới khổ sở.
- Đến giờ này anh vẫn còn gọi tôi
là Chủ tịch sao? Thật vui vì lúc này tôi còn có một người anh em tốt như anh ở
bên.
- Chủ tịch... – Quang nhìn anh, chỉ
nói được hai tiếng một cách thảng thốt sau đó im bặt.
- Những gì cần nói với anh tôi cũng
đã nói rồi. Tôi chỉ muốn lần cuối cám ơn vì đã ở bên tôi tới tận lúc này. Anh
hãy giúp tôi đưa mẹ tôi và dì tôi ra ngoài, tôi có chuyện riêng muốn nói với
Linh.
- Không, mẹ muốn ở bên con. Cho mẹ
được ở bên con – Bà Phượng lắc đầu nguầy nguậy, không đành lòng rời xa giường bệnh
của con trai một chút nào.
- Mẹ, cho phép con được bướng bỉnh
lần cuối. Con chỉ muốn được ở riêng với cô ấy một lúc, mong mẹ đồng ý.
- Cô Phượng, chúng ta đi – Quang bước
lên mấy bước, tới gần bà Phượng, dứt khoát dìu bà đứng dậy, mặc cho bà gào khóc
vật vã đòi ở lại.
Một phút sau, căn phòng được trả lại
sự yên tĩnh. Chỉ có tiếng nấc của Linh nhấn chìm tất cả tiếng thở yếu ớt của Cường
lẫn tiếng máy móc rung nhè nhẹ. Cường mỉm cười với cô:
- Em ngồi xuống đi. Ngồi xuống cạnh
anh.
Linh làm theo lời anh như một cái
máy. Cường vươn tay, Linh hiểu ý nắm lấy tay anh, chỉ cảm thấy bàn tay của Cường
lạnh ngắt, những ngón tay siết nhẹ lấy tay cô. Linh không kiềm chế được, một
tay còn lại bưng miệng để không bật ra thành tiếng nức nở.
- Đừng khóc nữa. Tay anh không còn
khả năng vươn tới để lau nước mắt cho em đâu. Nhìn anh và đừng khóc nữa, được
chứ? – Cường thì thào, dường như anh cũng không còn nhiều sức để nói to hơn được
nữa.
Linh đưa mắt nhìn anh, khẽ gật đầu,
những giọt nước mắt cũng ngừng chảy, chỉ thỉnh thoảng vẫn còn vang lên nấc
không sao kiềm chế được mà thôi.
- Anh rất muốn được gặp con.
- Con sắp về tới nơi rồi – Linh cố
gắng an ủi anh, nhưng cô biết rõ, nếu anh không qua khỏi hôm nay thì cơ hội cho
anh gặp con là rất nhỏ.
- Anh mừng là nó vui vẻ với Đại, và
cậu ấy cũng rất yêu quý nó.
Linh yên lặng không nói.
- Con thích món quà Giáng sinh chứ?
- Vâng...
- Vậy là tốt rồi. Anh chỉ sợ thằng
bé không thích món quà ấy.
- Nó vẫn nghĩ rằng đó là do Bà chúa
Tuyết nào đó gửi tặng – Linh thở dài.
Cường cười:
- Linh... Cảm ơn em đã sinh Gia Bảo
cho anh. Cảm ơn em đã nuôi con khôn lớn...
- Đó là nghĩa vụ của em, anh không
cần phải nói như vậy.
- Không, anh vẫn phải nói, đó là những
lời từ lâu anh rất muốn nói với em. Ngoại trừ những ngày tháng chúng ta còn ở
bên Mỹ cùng nhau, thì những ngày ở bên con là những ngày anh cảm thấy hạnh phúc
nhất. Nó chính là minh chứng tình yêu của chúng ta... Anh... anh có một lời thỉnh
cầu này...
- Anh cứ nói đi, nếu em có thể nhận
lời, chắc chắn em sẽ không từ chối...
- Anh mong em hãy tha thứ cho mẹ.
Anh biết những tổn thương bà ấy đã gây ra cho gia đình em là rất lớn, nhưng anh
mong em nể tình anh, nể tình Gia Bảo là con chúng ta, mong em tha thứ cho mẹ.
Em hãy cho mẹ được nhận Gia Bảo. Khi anh không còn nữa, em hãy cho Gia Bảo được
tới chơi với bà nội, được không? Linh, anh cầu xin em... – Vừa nói, những ngón
tay xương xẩu của Cường như càng siết chặt hơn lấy tay cô.
- Anh không cần phải nói nữa... –
Linh lắc đầu – Em hiểu ý anh. Em sẽ suy nghĩ chuyện này...
- Ừ... – Cường gật đầu, cũng không
cố gắng nài ép cô nữa – Còn nữa... ngôi nhà đó, anh để lại cho em và con.
- Ngôi nhà?
- Ừ, là ngôi nhà em đã từng bỏ ra
cái giá rất cao để mua mà anh không bán. Trước đây khi anh mua nó, anh cũng chỉ
biết đó là ngôi nhà mà mẹ anh đã lấy từ tay một người đàn ông, anh mua lại vì
muốn tìm hiểu về người đàn ông đó. Không ngờ nó lại chính là ngôi nhà cũ của
gia đình em. Anh không để lại cho con và em tài sản gì ngoài ngôi nhà đó.
- Em và con không cần tài sản của
anh.
- Vì thế em mới kiên quyết bỏ tiền
ra mua nó phải không? Em biết, dù cả tập đoàn của anh, tất cả tài sản của anh,
thậm chí cả tính mạng của anh, chỉ cần em nói là em muốn có, anh sẵn sàng đưa
cho em vô điều kiện mà. Sao lúc nào em cũng phải bướng bỉnh và tỏ ra không cần
dựa dẫm vào ai như thế?
Linh im lặng, cố gắng kiềm chế cơn
xúc động đang muốn trào ra. Cường một lần nữa lại nắm chặt lấy tay cô, giống
như anh đang cố gắng một lần cuối tìm lấy hơi ấm từ bàn tay mảnh dẻ mềm mại
này.
- Em bắt tay với Phong, anh cũng biết.
Em từng bước ép sát, bức bách anh phải bán lại Winter anh cũng biết... Nhưng
sao em cứ phải gồng mình lên như vậy? Sao em cứ phải cố chấp như thế?
- Anh biết hết ư? – Linh cười chua chát,
nước mắt một lần nữa không thể kiềm chế được mà cứ thế trào ra.
Ngay từ đầu anh đã biết, vậy mà anh
cắn răng nhẫn nhịn, cắn răng nhượng bộ cô. Anh thật ngốc!
- Anh yêu em. Ngày trước cũng vậy,
bây giờ cũng vậy, và sau này cũng vậy.
Cô bắt đầu khóc to hơn.
- Anh ước gì kiếp sau, chúng ta sẽ
tiếp tục gặp nhau. Nhất định anh sẽ không buông tay em ra, để em chạy trốn khỏi
anh, không cho phép em được ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh. Nếu
có kiếp sau, anh nhất định sẽ làm một người chồng tốt...
- Gia Bảo, nói với con rằng... anh
rất yêu nó...
- Sống với cậu ấy, chắc chắn em sẽ
được hạnh phúc... Em phải hạnh phúc đấy.
Từng giây từng phút chầm chậm trôi
qua trong căn phòng thoang thoảng mùi nước hoa oải hương. Một lúc sau, những
người đi lại ngoài hành lang có thể nghe thấy rõ ràng một tiếng hét thương tâm
phát ra từ một căn phòng khép kín. Những người đang sốt ruột đứng ở bên ngoài
xô cửa chạy vào, chỉ thấy Linh đã ngất đi bên giường bệnh. Trên chiếc giường trải
ga và chăn bông trắng muốt, Cường đã nhắm nghiền mắt, tim đã hoàn toàn ngừng đập,
một nụ cười vĩnh viễn in hằn trên gương mặt thanh thản và hạnh phúc của anh.