Điều Bí Mật - Chương 74 - 75
Chương
74:
Đi
bơi
Linh đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên
tường, sau đó ngoảnh đầu nhìn đứa con trai đang chơi đồ chơi trên sàn nhà. Alex
vẫn không để ý gì đến mẹ, tiếp tục với trò chơi xếp hình mà Cường mua cho nó tuần
trước.
Hôm nay đã là cuối tuần, từ ngày
mai cô có thể chấm dứt những tháng ngày nhàn rỗi và bắt đầu công việc ở cửa
hàng, dù đó không phải công việc nấu ăn như cô mong muốn. Có lẽ cô phải sắp xếp
lại với Phong, để anh tìm người quản lý cửa hàng giúp cô, còn cô sẽ tới Ẩm Thực
Đạo Quán của ông Cương để dạy như ông đã từng đề nghị cách đây không lâu. Từ
ngày mai, Alex cũng sẽ đi học.
Gập cuốn sách đang đọc dở lại, cô đứng
dậy đi lấy kem trứng sữa cho con trai, đang loay hoay trong bếp thì nghe thấy
tiếng chuông cửa. Nghĩ có lẽ là người thợ sửa ống nước đến, cô ngoảnh đầu ra
nói với Alex:
- Alex, mở cửa giúp mẹ đi con.
Ngay sau đó không lâu, cô nghe thấy
tiếng của Minh vang lên:
- A, chào nhóc con. Chuẩn bị đi bơi
chưa nào?
Sau đó lại là tiếng của Đại:
- Chắc không quên là tuần này chú sẽ
đưa cháu đi bơi chứ nhóc?
- Cháu chào hai chú – Tiếng Alex
ngoan ngoãn chào khách.
Linh vội buông đồ ăn đang sắp dở, vội
đi ra ngoài.
- Hai anh tới chơi... – Linh có vẻ
luống cuống với sự xuất hiện hơi bất ngờ này của ba người, nhưng sau đó cô cúi
đầu, mỉm cười nói với Như Ý – Như Ý, chào con, còn nhớ dì không?
-
Con chào dì. Dì là dì Linh.
-
Ngoan lắm, vào đây, dì lấy kem trứng sữa cho con ăn – Cô nắm lấy tay con bé và
dắt nó đi trước.
Cả
Đại và Minh đều đưa mắt nhìn căn phòng khách, tường đã được sơn mới lại, nội thất
cũng được mua mới hoàn toàn, cách bài trí cũng khác sáu năm trước. Một chậu hoa
xương rồng nhỏ được đặt ngay trên cửa sổ, rèm cửa được vén lên gọn gàng, ở góc
nhà còn có một thùng đồ chơi của trẻ con nữa.
-
Đang chơi xếp hình sao? – Đại không ra ghế ngồi ngay mà lại dừng ở giữa nhà,
nhìn xuống đống mảnh ghép mà Alex bày lung tung cười hỏi.
Linh
đã trở ra từ bếp, mang nước và kem ra cho mọi người, thấy thế thì nhắc con
trai:
-
Alex, con mau thu dọn đồ chơi lại rồi chuẩn bị đi bơi với các chú.
-
Mẹ dọn cho con đi – Alex nũng nịu chạy tới, sà vào lòng cô nói.
-
Không được – Linh nghiêm khắc lắc đầu – Con không dọn là mẹ sẽ không cho con
đi.
-
Vâng... – Alex phụng phịu đáp nhưng lại ngoan ngoãn làm theo lời mẹ.
Làm
xong đâu đấy, Alex lại chạy ra chỗ mẹ, lúc này Linh đang đưa cho Như Ý bát kem
trứng sữa cô vừa chuẩn bị xong. Thấy thế, thằng nhóc hét lên một cách ghen tỵ:
-
Mẹ, kem của con đâu?
-
Của con đây – Linh đưa cho Như Ý bát kem xong mới quay sang với con trai.
- Mẹ đút cho con – Alex kêu lên.
- Con tự ăn đi. Con không thấy chị
Như Ý cũng tự xúc ăn đó sao? – Linh từ chối.
Đại ngồi khoanh tay ở một bên, hứng
thú nhìn Linh với hai đứa nhỏ, khi thì quay sang đứa nọ, lúc lại quay sang đứa
kia, giống như một bà mẹ trẻ đang bận bịu chăm sóc hai đứa con vậy. Nhưng khi
ánh mắt cô vô tình chạm phải cái nhìn của Đại, anh lại vờ nhìn đi chỗ khác,
kiên quyết lạnh lùng không nói với cô một câu.
- Em không định đi bơi với bọn nhóc
sao?
Minh xoay xoay cốc nước trên tay hỏi,
anh còn cố tình nhấn mạnh từ “bọn nhóc” cốt để làm cho Linh động tâm. Dù sao
anh cũng chẳng hy vọng gì ông anh trai như băng tuyết ngàn năm của mình sẽ chủ
động mời cô đi cùng, mà nếu hai người họ cứ thế thì làm sao có thể hàn gắn được
cơ chứ?
- Em phải nhờ các anh trông Alex
giúp em rồi. Em phải ở nhà, chút nữa thợ sửa ống nước sẽ tới xem, bồn nước
trong nhà vệ sinh nhà em không hoạt động từ sáng tới giờ – Linh lắc đầu cười.
- Mẹ đi đi, chẳng phải mẹ rất thích
gặp chị Như Ý sao? – Alex mở đôi mắt to tròn, đen láy của nó nhìn cô, thậm chí
còn mang cả “chị Như Ý” của nó ra dụ dỗ mẹ mình.
- Không được, chút nữa bác Phong
cũng sẽ tới đây, mẹ phải ra ngoài đi công chuyện với bác một lát. Nếu con muốn
mẹ được chơi với chị Như Ý thì con mời hai chú và chị tối nay ăn cơm ở nhà mình
đi.
- Bác Phong sẽ tới đây ạ? – Alex
sáng mắt lên.
- Ừ... – Linh lấy khăn giấy lau vệt
kem ở trên mép con trai – Tối nay con muốn ăn gì?
- Con muốn ăn sườn nướng – Alex
toét miệng cười.
Linh ngẩn ra, chợt phát hiện hình
như thằng nhóc này có sở thích giống Đại, rất thích món sườn nướng. Cô liếc
nhìn Đại, chỉ thấy mặt anh vẫn lạnh tanh, đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếc
smart phone của mình.
- Vậy còn Như Ý, con thích ăn món
gì, dì sẽ làm cho con ăn?
- Con thích ăn gà rán mật ong.
- Ừ, vậy tối nay dì sẽ làm cho con
ăn – Linh gật đầu, đưa tay xoa mái tóc tơ mềm mại của con bé.
- Hai đứa ăn xong kem chưa? Chúng
ta đi thôi – Đại đột ngột cắt ngang câu chuyện.
Minh nhếch miệng cười trước thái độ
đó của Đại nhưng cũng không nói gì, để xem anh trai của anh có thể đóng vở kịch
người mặt lạnh tới bao giờ. Chỉ sợ lúc này trong lòng đã nổi cơn ghen vì khi
nãy Linh vô tình nhắc tới người đàn ông tên Phong nào đó. Vừa rồi, khi Linh buột
mồm nói ra cái tên đó, Minh thấy sắc mặt Đại trầm xuống, sau đó không thèm nhìn
tới cô nữa mà lôi điện thoại ra giả vờ chơi điện tử. Nếu không phải trong lòng
đang nổi sóng gió ầm ầm thì sao ông anh của anh chơi mãi cũng không qua level một
của trò chơi như thế chứ, Minh thầm nghĩ.
Linh vào phòng Alex, mang ra chiếc
ba lô màu xanh mà cô đã chuẩn bị từ trước, đeo lên vai cho con trai:
- Phải ngoan và nghe lời các chú đấy.
- Vâng, tạm biệt mẹ xinh đẹp – Alex
cười và nghiêng đầu hôn chụt lên má cô một cái thật kêu.
Nhật Linh quay sang nói với Như Ý:
- Chị Như Ý cho em chơi với nhé!
- Vâng – Như Ý gật đầu sau đó còn nắm
lấy tay Alex dắt ra cửa.
- Bọn anh đi đây, bữa tối nhờ em vậy
nhé! – Minh cười, nhìn theo Đại đã đi cùng lũ trẻ ra ngoài, nói với cô.
- Anh trông chừng Alex giúp em nhé,
nó rất hiếu động.
- Được rồi, chỉ là một thằng nhóc
năm tuổi thôi mà – Minh vẫy tay và đi ra khỏi cửa.
Linh nhìn bốn người đi vào thang
máy rồi mới đóng cửa lại. Tạm quên đi vẻ lạnh lùng khó hiểu của Đại, cô cũng
chuẩn bị ra ngoài.
* * *
Phong rời khỏi phi trường là tới thằng
chỗ Linh và đưa cô tới gặp trưởng đại diện chi nhánh miền Bắc của tập đoàn để
tiếp nhận cửa hàng, hay nói đúng hơn là một trong những siêu thị mini mà cô sẽ
quản lý bắt đầu từ ngày mai. Công việc của cô cũng không có gì nhiều, chỉ là kí
nhận nhập hàng vào kho hay xuất kho mà thôi. Phong muốn cô quản lý hết toàn bộ
hệ thống cửa hàng ngoài miền Bắc, nhưng Linh lấy lý do chưa làm quản lý bao giờ
nên chỉ nhận một cửa hàng. Cô là cổ đông lớn nhất của công ty, nói cách khác
chính là người có quyền quyết định cao nhất, nhưng chưa bao giờ Linh để ý tới
việc làm ăn này, cô toàn ỷ lại vào Phong. Nhưng tương lai, cô có thể sẽ phải tiếp
nhận một trong những nhà hàng năm sao từng lớn mạnh nhất thành phố - Winter, cô
phải bắt đầu học làm một người chủ ngay từ bây giờ. Từ sau khi Phong từ bỏ mọi
quyền lợi ở tập đoàn Hoàn Mỹ, anh đã biến mình trở thành một trong những đối thủ
đối chọi gay gắt nhất với tập đoàn này, và Winter, niềm tự hào của Hoàn Mỹ sắp
bị anh thu vào tay với giá hời. Có khối óc của Phong, có sức hút từ danh tiếng
của Linh, Winter sẽ sớm được vực dậy và trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây mà
thôi.
Ngồi trên taxi, nhìn ra đường phố
đã tắt nắng chiều, người đi chơi cuối tuần dường như cũng đông vui hơn, Linh
nghĩ tới những món ăn sẽ làm để chiêu đãi mọi người tối nay. Lâu rồi cô không
có hào hứng vào bếp như thế này.
- À phải rồi, anh đã nhờ một bên
môi giới hỏi mua lại căn nhà cũ của gia đình em, nhưng nó kiên quyết không bán
– Như nhớ ra, Phong quay sang nhìn cô nói.
- Hoàn Mỹ đang mắc một khoản nợ lớn
do đầu tư thua lỗ vào một resort ở Ba Vì, đáng lẽ anh ấy phải tìm mọi cách để cứu
vãn chứ nhỉ? Giữ lại một căn nhà mà anh ấy chưa từng bước chân vào liệu có ích
gì? Hay là anh ấy biết đây chính là ngôi nhà cũ của gia đình em?
- Anh cũng không biết được, nhưng
có lẽ nó biết đấy. Trước đây nó đã bỏ ra một cái giá không nhỏ để chuộc ngôi
nhà từ tay một gã xã hội đen, nghe nói con trai người chủ trước đó của ngôi nhà
đã mang cầm cố giấy tờ nhà vì thua bạc. Hay em chủ động ra mặt đi, biết đâu nếu
nó biết là em thì nó sẽ nhường bán lại cho em.
- Không... – Linh lắc đầu – Em
không muốn anh ấy biết là em đứng sau chuyện mua bán này. Đặt tiền cao hơn một
chút, em không tin là không mua được ngôi nhà đó.
- Anh đã nâng mức giá cao nhất có
thể rồi, với số tiền đó em hoàn toàn có thể mua một biệt thự rộng rãi ở khu ven
hồ Tây cũng được. Ngôi nhà đó ngoài vị trí ở trên Phố ra thì vừa cũ vừa chật chội
– Phong nhăn mặt trước sự cố chấp của cô.
- Anh cứ nâng giá nữa cho em, nếu
không được thì em sẽ nghĩ cách khác vậy – Linh thở dài.
Ngôi nhà cũ ở Hà Nội của gia đình
cô không có nhiều kỷ niệm với Linh, dù sao lúc ấy cô còn quá nhỏ để nhớ hết,
nhưng đây chính là mục đích mà Nhật Lệ đã đặt ra và kiên quyết muốn đạt được.
Cô muốn giành lại ngôi nhà, sau đó để lại nó cho Như Ý.
Linh còn đang mải đuổi theo những
suy nghĩ về ngôi nhà cũ thì điện thoại chợt reo, là số điện thoại của Minh. Giờ
này còn sớm, không lẽ bốn người họ đã trở về sao?
Nhưng cô vừa bắt máy thì đầu dây
bên kia đã nói ngay, mà vừa nghe hết câu thì mặt Linh cũng tái mét đi, điện thoại
tuột khỏi tay rơi cạch xuống chân. Mặc kệ cái máy, Linh nói như hét với người
lái xe taxi ở đằng trước:
- Mau, làm ơn cho tôi tới bệnh viện
Việt Đức.
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Ai vào
viện? – Phong nhặt điện thoại lên dúi vào tay cô, chỉ thấy hai tay của Linh
đang run dữ dội.
- Alex... Alex bị ngã ở bể bơi, giờ
đang ở trong bệnh viện – Linh nói như hụt hơi, giọng tự nhiên lạc đi, tay cô bất
giác siết chặt lấy tay Phong.
- Sẽ không sao đâu, em đừng lo –
Phong vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô, trấn an.
Nhưng Linh đâu còn tâm trí nào nghe
anh an ủi nữa, lúc này trong đầu cô chỉ có sự lo lắng và sợ hãi mà thôi.
Chương
75:
Bị
thương
Lúc Linh và Phong vào tới bệnh viện
thì mọi người đang tập trung trước cửa phòng chụp X-quang, vẻ mặt ai nấy đều lo
lắng. Linh chộp lấy cánh tay Đại, là người đứng gần cửa nhất, run run hỏi:
- Anh Đại, Alex đâu? Nó làm sao rồi?
Đại bị Linh kéo tay thì khẽ giật
mình, cúi nhìn vẻ mặt tái mét của cô, trấn an:
- Đang chụp X-quang, không sao đâu.
Cửa phòng chụp khẽ mở, một nam bác
sĩ bước ra đầu tiên, sau đó là một chiếc xe lăn, Alex ngồi lọt thỏm trên đó, đẩy
phía sau xe là Cường. Vừa nhìn thấy Alex đầu quấn băng trắng tinh, Linh vội
nhào tới, ôm con trai vào lòng, lo lắng hỏi:
- Alex, con sao rồi? Có còn đau chỗ
nào không?
- A... Mẹ... Tay con đau... – Vừa
được mẹ ôm vào lòng, thằng nhóc đã hét ầm lên – Tay con đau lắm.
Linh giật thót mình, vội buông nó
ra, chỉ thấy tay phải của con trai sưng đỏ lên, không nhúc nhích gì. Cô ngẩng đầu
nhìn người bác sĩ trẻ hỏi:
- Bác sĩ, con tôi làm sao vậy?
- Ba mươi phút nữa sẽ có kết quả chụp
CT, nhưng theo chúng tôi chẩn đoán thì cháu bé chỉ bị ngoại thương ở vùng trán,
không ảnh hưởng gì tới não bộ bên trong. Vết thương nghiêm trọng nhất chính là
cánh tay phải của cháu, có lẽ đã bị gãy, chúng tôi đã tạm thời tiêm thuốc tê để
cháu đỡ đau, nhưng vẫn cần gây mê để bó bột ngay. Anh chị đi theo tôi, đưa cháu
đi bó bột để cố định xương càng sớm càng tốt.
Linh gật đầu, biết lúc này chưa phải
lúc để hỏi chuyện xảy ra thế nào nên cùng Cường đưa Alex đi theo người bác sĩ
kia. Trong lòng cô đau đớn vô cùng, nhìn vẻ mặt tái mét đi vì thiếu máu của
con, cô chỉ hận tại sao tai nạn không xảy ra với cô mà lại với con mình. Nó còn
bé như thế, làm sao mà chịu đau được.
- Alex, tay con đau lắm phải không?
– Cô vừa đi bên cạnh xe lăn, nghe tiếng con khóc thút thít mà ruột gan như quặn
lại.
Mười lăm phút sau, Alex đã gây mê
thành công và được đưa vào phòng bó bột. Mọi người lại tiếp tục phải chờ ở
ngoài. Linh ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật
không rời. Như Ý ngồi bên cạnh cô, im lặng không nói gì, nhưng chốc chốc nó lại
đưa mắt nhìn bố đang ngồi ở phía xa. Đại ngồi cách xa với mọi người, hai tay
đan vào nhau, không biết đang nghĩ gì mà cứ thần người ra.
Phong đứng một bên đưa mắt nhìn,
lúc này, ở đây, ngoài Đại, một người đàn ông giống Đại mà anh không biết tên và
một đứa bé gái, thì bất ngờ nhất chính là sự xuất hiện của Cường. Cường ngồi
trên ghế, mặt cũng tái đi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Trên ngực áo Cường
còn nguyên cả vết máu đỏ tươi, có lẽ là do khi ôm Alex và máu từ trán thằng
nhóc đã thấm sang.
- Chuyện gì đã xảy ra với thằng bé
vậy? – Lúc này Linh mới quay sang, nghiêm khắc nhìn hai người đàn ông phía xa
là Đại và Minh.
Minh liếc mắt nhìn Đại, thấy mặt Đại
vẫn lạnh tanh thì cười khổ đáp:
- Là thế này, lúc ấy bốn người bọn
anh đang ở bể bơi trong công viên nước hồ Tây thì gặp chồng cũ của em...
Nói đến đây, Minh lại không biết giải
thích thế nào nữa. Linh đưa mắt nhìn Cường, lúc này chỉ thấy trên gương mặt hốc
hác của anh, ngoài sự lo lắng còn có một phần áy náy. Cô lặng im, nhìn anh, chờ
đợi được nghe câu giải thích tiếp theo. Nhưng Minh còn chưa kịp nói thì Đại đã
cất giọng:
- Đằng nào cô ấy chẳng biết, sao phải
giấu giếm làm gì...
- Em biết chuyện gì? – Linh tỏ vẻ
không hiểu.
- Chuyện này là lỗi của anh... – Cường
đứng dậy, đưa mắt nhìn về phòng bó bột – Chính là do Gia Hân đã đẩy ngã Gia Bảo.
- Gia Hân? Gia Hân là ai? – Linh
càng nghe càng thấy mờ mịt.
-
Nó là con gái anh.
Linh
sững người trước câu thú nhận đó của Cường, càng không biết phải nói gì cho
đúng. Nếu là lúc khác, hẳn cô sẽ hỏi về đứa con riêng đó, anh có khi nào, tại
sao anh chưa từng kể về sự tồn tại của nó. Cô chỉ có thể tự trách mình, nếu hôm
nay cô đi cùng con, có lẽ đã không có chuyện đáng tiếc này xảy ra. Cô không thể
trách Đại và Minh lúc đó không để mắt tới Alex, vì khi ấy con cô chọn ở bên bố
nó, và mối bất hòa giữa Đại và Cường vốn cả đời này không thể hóa giải nổi, làm
sao họ có thể cùng bắt tay trông một thằng nhóc cơ chứ. Còn Cường, cô có thể
oán trách anh sao, khi người đẩy ngã Alex chỉ là một đứa nhóc, mà hơn nữa đứa
bé ấy còn có chung một dòng máu với con trai cô. Hai đứa là anh em, cô có tư
cách để trút giận sao?
Phút
chốc, trước cửa phòng bó bột chỉ còn là một khoảng im lặng đáng sợ, đến ngay cả
Như Ý cũng không thể chịu nổi không khí gượng gạo này. Nó nắm lấy tay Linh, khẽ
nói:
-
Dì Linh, em ấy sẽ không sao đâu. Bố cháu nói các bác sĩ rất giỏi. Ngày trước
cháu cũng...
-
Như Ý... – Đại lên tiếng ngắt lời con bé – Con qua đây với bố, để dì nghỉ ngơi
một chút.
Linh
không còn tâm trí nào mà để ý đến thái độ lạ lùng của Đại, cô vòng tay ôm lấy
vai cháu gái, cúi đầu nói với nó:
-
Như Ý ngoan lắm, Alex nhất định sẽ sớm khỏe thôi. Nhưng thời gian tới em sẽ phải
ở nhà, cháu có thể tới chơi với em và đọc truyện cho em nghe chứ?
-
Vâng, nhất định là thế rồi – Như Ý gật đầu chắc nịch.
Hai
dì cháu rủ rỉ nói chuyện cũng khiến thời gian lặng lẽ trôi đi, chỉ có mấy người
đàn ông là không ai nói với ai câu gì. Bốn người ba phe, lẳng lặng chờ đợi.
Cuối
cùng thì phòng bó bột cũng mở ra, Alex nằm trên giường, vẫn còn ngủ do tác dụng
của thuốc gây mê nên được đẩy thẳng về phòng hồi sức.
Sau
khi nhận được kết quả chiếu chụp hoàn toàn bình thường, mọi người mới thở phào
một hơi. Linh ngồi bên giường cúi nhìn con vẫn đang say ngủ, sau đó quay lại
nhìn Đại và Minh nói:
-
Xin lỗi hai anh, bữa tối hôm nay chắc em không làm được rồi. Hẹn hai anh bữa
khác vậy nhé!
-
Không sao. Việc chính là phải chăm sóc Alex cho tốt. Bọn anh đã yêu cầu soi chụp
đầy đủ, không có vấn đề gì với đầu thằng bé cả, chỉ là vết thương bên ngoài
thôi. Còn cánh tay chắc phải mất thời gian đấy – Minh lắc đầu cười.
- Ừm...
– Cô gật đầu, rồi lại quay sang nhìn Cường – Anh cũng về đi, em tự chăm sóc
Alex được.
-
Anh muốn ở lại đợi con ra xem thế nào đã – Cường lắc đầu.
-
Có anh Phong ở đây với mẹ con em rồi.
Linh
vừa nói xong, đồng thời mấy ánh mắt đều liếc nhìn về phía người đàn ông điển
trai mà cô vừa nhắc tới. Đại nhận ra ngay người này, chính là anh trai cùng cha
khác mẹ của Cường, trước đây chính Cường đã từng kể với anh và anh cũng đã từng
biết mặt rồi. Không ngờ “bác Phong” mà hai mẹ con Linh từng nhắc lại chính là
người này.
Bị
mấy ánh mắt soi trên người, Phong vẫn tỏ ra như không biết, anh thản nhiên nói
với Linh:
-
Anh đi hỏi bác sĩ xem có thể xuất viện ngay được không. Dù sao thì cũng không
còn gì nguy hiểm nữa.
- Ừm
– Linh gật đầu đồng ý.
Phong
bỏ đi rồi, Đại mới quay sang nói với Minh:
-
Chú về trước đi, anh với Như Ý ở lại đây, chừng nào Alex tỉnh lại hai bố con sẽ
ra về.
-
Không sao đâu, anh cứ đưa Như Ý về đi, bác sĩ cũng nói là Alex đã không sao rồi
– Linh lắc đầu, có lẽ chạm mặt với Cường trong không gian chật hẹp này cũng là
một điều quá sức với Đại.
-
Chuyện đáng tiếc này cũng là một phần lỗi của bọn anh, cứ để hai bố con anh ấy ở
lại đi, có thế bọn anh mới yên tâm – Minh biết Đại còn giữ nhiều khúc mắc trong
lòng với Linh nên nói đỡ cho anh trai mình.
Linh
không từ chối, việc Đại có ở lại hay không lúc này với cô cũng chẳng quan trọng
bằng tình trạng của Alex. Đại đã không đi, cô biết chắc chắn Cường cũng sẽ
không đi, ít nhất cho tới khi Alex tỉnh lại nên không bảo ai về nữa. Đại nhìn vẻ
mặt của Linh, thấy cô có phần khó xử thì lạnh nhạt nói:
- Ở
đây đi, anh đưa Minh ra bến xe buýt, rồi sẽ đi mua chút cháo. Chắc Alex tỉnh dậy
sẽ rất đói... Như Ý, con ở đây với dì Linh, nhớ không được nghịch ngợm.
-
Đại nói xong, quay đầu rời đi. Minh lắc đầu trước thái độ nửa quan tâm, nửa hờ
hững của ông anh trai mình, sau đó chào cô và cũng đi theo.
Trong
phòng chỉ còn lại hai dì cháu Linh và Cường. Cường ngồi trên ghế, bộ dáng già
nua và mỏi mệt. Linh vừa ôm Như Ý vào lòng, vừa đưa mắt nhìn con, lòng như lửa
đốt, chỉ mong Alex mau mau tỉnh lại.
- Xin lỗi em, chuyện hôm nay là do
anh. Anh không nghĩ lũ trẻ sẽ phản ứng với nhau dữ dội như thế – Cường đan hai
tay vào nhau, áy náy nói.
Linh nhìn anh, sau đó quay đi, giọng
cô như gió thoảng:
- Sai lầm của người lớn, tại sao lại
bắt con trẻ phải gánh chịu? Đứa bé ấy, nó bao nhiêu tuổi?
- Kém Alex một năm...
- Mới chỉ bốn tuổi. Anh dạy con thật
tốt... – Linh nhếch miệng cười đầy ai oán.
- Do anh và mẹ quá nuông chiều nó.
Nó cũng là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên.
Linh lặng im, một lúc sau mới lại
tiếp tục:
-
Thời gian tới anh không cần đến thăm Alex nữa, con đã bị anh làm cho tổn
thương rồi, hãy để nó có thời gian quên đi.
Câu nói mang đầy sự trách móc của
Linh như một cú đấm giáng thẳng vào trái tim Cường, một cơn đau thắt dưới bụng
lại trào lên dữ dội, anh cắn răng không kêu, mồ hôi rịn đầy trên vầng trán vốn
đã nổi đầy gân xanh. Cường mím môi, anh không thể nói với cô rằng anh không còn
nhiều thời gian nữa. Những ngày tháng này, anh chỉ muốn dành hết thời gian ở bên
hai đứa trẻ mà thôi. Sự cự tuyệt lạnh lùng của Linh khiến anh hiểu ra rằng cô sẽ
không bao giờ thay đổi quyết định này. Nếu anh không đồng ý, có lẽ cô sẽ một lần
nữa mang con rời xa nơi này, đến khi ấy anh có muốn gặp cũng sẽ không có một cơ
hội nào, tuyệt đối không có.
Phong và Đại sau đó cũng lần lượt
trở lại, và cuối cùng thì Alex tỉnh giấc.
Đại không lấy cớ để nấn ná lại thêm
nữa mà quyết định đưa con gái ra về.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn
người của một gia đình. Cường đứng dậy, đi tới bên giường của con trai, đau
lòng nhìn con trai nhỏ thó trên chiếc giường trải ga trắng muốt, khuôn mặt hồng
hào đáng yêu thường ngày bây giờ xanh hơn tàu lá. Anh biết con giận, nhưng lại
không biết giải thích thế nào cho nó hiểu. Sự tồn tại của Gia Hân không sao có
thể so sánh được với tầm quan trọng của Gia Bảo trong lòng anh. Dù sao Gia Bảo
chính là kết tinh của tình yêu mà anh giành cho Linh, còn Gia Hân chỉ là đứa
con rơi mà anh không mong muốn có. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có
chút tình cảm máu mủ nào với con bé. Sống với con, nhìn nó lớn lên, trong lòng
anh nó cũng có một vị trí nhất định. Mặc dù hôm nay là con bé sai, nhưng anh
cũng chỉ có thể trách sự ích kỷ và ngang ngược của nó là do mẹ anh quá nuông
chiều mà ra. Chính môi trường giáo dục đã làm hỏng con bé chứ không phải tự
thân nó như thế.
- Mẹ, con đói – Alex thấy cả bố và
mẹ đều không nói gì, nó níu lấy ống tay áo của mẹ nói.
- Đây, để bác xúc cho cháu ăn –
Phong cười dỗ dành.
- Không, mẹ cơ – Alex giãy nảy lên,
sau đó lại cúi đầu bặm môi, dường như nó đang cố nén lại sự tủi thân của mình.
Alex cũng không ngờ rằng hôm nay đi
công viên nước Hồ Tây, nó không những gặp được daddy, mà còn gặp cả bà nội và một
đứa bé gái. Daddy giới thiệu đó là em Gia Hân của nó, một đứa em gái chỉ kém nó
một tuổi. Nó vui vẻ đồng ý, chỉ nghĩ rằng em Gia Hân cũng giống như chị Như Ý.
Không ngờ, khi nó còn đang vui vẻ đợi daddy đi mua kem về ăn thì đứa con gái ấy
đi tới, sau một câu hét: “Bố là của tao, ai cho mày tranh của tao”, con bé đã đẩy
nó. Sàn bể bơi trơn trượt nên thằng nhóc bị ngã đập đầu xuống, máu từ trán chảy
ra ròng ròng, tay nó thì đau, nó chỉ biết khóc thét lên. Người đầu tiên hốt hoảng
chạy tới ôm nó lên là bố của chị Như Ý. Sau đó daddy quay lại, tranh ôm lấy nó
từ tay chú Đại, sau đó nó được đưa vào đây.
Càng nghĩ nó càng thấy giận daddy,
tại sao bố nó lại cho nó một đứa em gái hung dữ như thế? Vậy mà daddy nói rằng
cả đời này chỉ yêu một mình nó, sao còn bắt nó san sẻ daddy với một đứa con gái
khác chứ? Nó ghét bố, nhưng nó lại không dám nói, sợ bố sẽ buồn và không bao giờ
quay lại với nó nữa.
Linh ngồi xuống giường với con, vuốt
ve gương mặt ngây thơ lúc này đã xám ngoét lại vì mất máu nhiều của con, lòng
cô đau thắt lại. Thằng nhóc đã ngẩng đầu lên, tròng mắt nó phủ đầy một tầng nước,
nhưng nó gan lỳ không khóc. Có lẽ thằng nhóc đang rất thất vọng về bố nó.
Thấy sự khó xử của Cường lúc này,
Linh thở dài nói:
- Anh về thay áo đi, áo anh bẩn hết
rồi.
- Ừ... Vậy lúc khác anh sẽ tới thăm
hai mẹ con. Alex, con ngoan nhé, ngày mai bố sẽ tới thăm con – Cường bất lực, gật
đầu đáp.
Alex không trả lời, cũng không gật,
không lắc, chỉ rúc vào lòng mẹ một cách tủi thân. Cường nén một tiếng thở dài,
sau đó lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Linh nghe tiếng bước chân của anh đi xa dần,
bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve trên lưng con, dỗ cho nó bình tâm lại. Phong chứng
kiến toàn bộ cảnh này, trong lòng chỉ cảm thấy xót xa, đứa em trai cùng cha
khác mẹ của anh không ngờ lại có lúc lâm vào hoàn cảnh đau khổ như thế.
miệng cười:
- Mẹ xinh đẹp, đi thôi, mau đi mua
đồ bơi cho con...
Linh lắc đầu cười với con, cũng tạm
quên đi lời từ chối lạnh lùng của Đại khi nãy. Cô biết nói Như Ý bận học piano
chỉ là cái cớ, có lẽ Đại thực sự còn oán giận cô và không muốn cho cô gặp cháu
mình thì đúng hơn, nếu không Đại đã không sảng khoái đồng ý với Alex về chuyện
đi bơi như thế!