Điều Bí Mật - Chương 64 - 65
Chương
64:
Tuyệt
thực trong tù
Nếu không phải Linh nói rằng sau
khi sang Mỹ sẽ chuẩn bị tất cả, có lẽ Cường đã khuân hết những đồ đạc ở cửa
hàng bán đồ dành cho trẻ sơ sinh về nhà. Không thể miêu tả nổi sự vui mừng của
anh khi biết tin Linh mang thai, và có lẽ trên đời này cũng không có người chồng
nào chu đáo hơn anh nữa. Anh không cho cô làm bất cứ việc gì, từ đi chợ, nấu
cơm, giặt đồ tới lau nhà, rửa bát mà thuê một bà giúp việc về làm thay cô. Thậm
chí anh bắt cô nằm trên giường cả ngày, nếu không phải sau đó Linh đã phản đối
và anh đành phải nhượng bộ vì không muốn cô nổi giận, ảnh hưởng tới đứa bé
trong bụng.
Những ngày này, bất chấp sự phản đối
mãnh liệt từ bà Phượng, Cường đã gần như hoàn tất mọi thủ tục sang Mỹ, cũng như
bàn giao lại hồ sơ giấy tờ của công ty cho tập đoàn. Bà Phượng mặc dù vẫn còn rất
định kiến với cô con dâu, tuy nhiên từ sau khi biết Linh đã có thai, bà biết bà
không thể can thiệp được gì nữa rồi. Thậm chí mẹ mình mà Cường cũng không cần,
trong lòng anh giờ đây chỉ có hai mẹ con Linh. Bà Phượng biết, nếu để Cường đi
thì mọi hy vọng nắm tập đoàn trong tay của bà coi như mất sạch, mặc dù không
cam tâm nhưng bà lại không biết làm thế nào. Một nửa số tài sản của mình phải ngậm
ngùi giao lại cho Phong chỉ để đổi lấy một sự im lặng không chắc chắn, vậy mà
cuối cùng bà Phượng vẫn mất đi đứa con trai mà bà mất bao nhiêu công sức để dưỡng
dục. Bà Phượng cảm thấy vô cùng cay đắng, nhưng lại không dám căng thẳng với
con trai. Bà chỉ sợ rằng, nếu như Cường biết được bà đã từng làm những gì trong
quá khứ, chỉ sợ Cường sẽ căm hận bà, nhất là khi cô gái mà con trai bà lấy lại
chính là con gái của người đàn ông đó.
Là số phận trêu ngươi bà hay là hậu
quả mà bà phải gánh chịu cho quá khứ sai lầm đây?
Đến khi Linh nhận được một cuộc gọi
từ Minh thì cô không thể ở yên trong nhà được nữa. Sau đám tang bà Nguyệt, Minh
cũng hết thời gian nghỉ phép và phải trở về đơn vị. Hôm nay anh gọi điện cho
Linh từ đơn vị, nói với cô rằng Lâm đã tuyệt thực ở trong tù được năm ngày rồi,
kể từ sau khi biết tin mẹ anh qua đời. Hiện tại Lâm đang nằm ở phòng cấp cứu tại
khu khám bệnh của trại giam. Minh rất lo lắng nhưng không thể xin nghỉ thêm được
nữa nên mới gọi điện cho cô, mong cô hãy đi khuyên giải Lâm một chút. Cả ông
Phương, chị Tâm và Đại đều đã lên đó gặp anh nhưng Lâm kiên quyết không gặp ai,
chỉ một mực khóc lóc trong phòng giam của mình và nhất định không ăn uống gì. Đến
ngày hôm qua, Lâm đã hoàn toàn kiệt sức nên được đưa vào trạm xá.
Linh là người một khi đã quyết định
thì không ai thay đổi được, vì thế Cường cũng chỉ đành biết lái xe đưa cô lên tận khu trại giam ở Bắc
Giang để thăm Lâm. Chặng đường khá xa nên Cường vừa đi vừa nghỉ, sợ cô bị mệt.
Thậm chí khi tới những đoạn đường gồ ghề anh còn cố tình đi thật chậm, trong
khi Linh thì rất sốt ruột, nhưng cũng không đành lòng mắng mỏ hành động quá mức
cẩn thận của Cường. Cô vừa bực, lại vừa buồn cười, không nghĩ rằng Cường lại có
lúc cẩn trọng quá mức như thế.
Cuối cùng thì cũng tới nơi, vì Lâm
không có ai chăm sóc nên sau một hồi nói khó, Linh và Cường cũng được cho vào
thăm.
Khi Linh vào phòng bệnh, căn phòng
có tới mấy cái giường nhưng chỉ có một mình Lâm đang nằm bẹp dí một góc. Cả hai
tay, hai chân anh bị trói chặt vào giường, người y tá dẫn hai vợ chồng cô vào
giải thích rằng nếu không trói lại, Lâm sẽ giật đứt dây truyền nước ra, thậm
chí tự gây hại tới tính mạng của mình. Lâm gầy rộc, da tái xanh, mặt mũi đầy vết
bầm dập, vẻ đẹp trước đây hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ tiều
tụy, hốc hác đến thảm thương. Khi hai người bước vào, Lâm đang nằm quay mặt
nhìn bức tường trắng tinh, không biết đang nghĩ gì. Lúc cô và Cường bước vào,
Lâm quay mặt ra nhìn.
Thấy cô, Lâm thoáng ngạc nhiên. Hôm
qua khi anh được đưa đến đây, bố và anh
trai anh có vào thăm nhưng khi đó Lâm đang dùng thuốc an thần nên không tỉnh lại,
không ngờ rằng người lên thăm anh tiếp theo lại là Linh. Cô đi cùng một người
mà anh không biết là ai, nhưng thấy người đó đứng gần cô như thế thì anh cũng
có thể đoán được phần nào.
Lâm không nghĩ chỉ trong thời gian
ngắn ngủi, vừa mới nhận được tin Đại và Linh yêu nhau, thì ngay sau đó không
lâu lại nghe tin Đại cưới Huyền, cô con dâu mà bố mẹ anh đã chọn. Giờ tận mắt
thấy Linh đi cùng một người đàn ông khác, lại nhìn thấy nhẫn trên ngón tay áp
út của cô, anh biết có lẽ cô cũng đã êm ấm rồi. Trong lòng anh có hơi tiếc nuối
cho anh trai mình, nhưng số phận đã an bài hết thảy, người không thuộc về nhau
thì dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng vậy mà thôi. Anh và Trang là một ví dụ
rõ nhất. Yêu nhau rồi cuối cùng trở mặt tới tận nước này.
Khi Linh chưa vào đây thì Lâm đang
bần thần nhớ tới mẹ. Anh không còn nước mắt mà khóc, mà dù có còn thì cũng
không còn đủ sức để nhỏ thêm một giọt nước mắt nào nữa. Năm ngày tuyệt thực,
năm ngày vứt bỏ hoàn toàn ý chí sống làm anh hoàn toàn kiệt quệ, cả về sức lực
và tinh thần. Mẹ đi mà không nhắm mắt, anh biết là tại anh. Mẹ đi mà anh cũng
không được nhìn thấy mặt bà lần cuối, không được thắp cho bà một nén hương,
không được đưa bà về nơi an nghỉ. Chị Tâm nói rằng, lúc bà mất, đôi mắt bà vẫn
nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình phóng to treo trên tường. Không ai hiểu nỗi
khổ của anh trong những ngày qua, đến nỗi anh chỉ muốn chết đi cho nỗi đau đỡ
dày vò tim gan. Mỗi lần nghĩ tới mẹ, nghĩ tới việc sẽ không bao giờ được trông
thấy bà, không được gọi một tiếng “mẹ” mỗi lần về nhà, không được ngồi chung một
mâm cơm với bà, được bà gắp cho những miếng ăn ngon nhất, anh lại thấy không
tài nào thở nổi. Lòng anh như bị bóp nghẹt lại, từng cơn đau xốc lên tận trí
não.
Anh ân hận vì mình chỉ là một đứa
con gây họa. Nhật Lệ vì anh mà ra đi trong ngậm ngùi, bẽ bàng. Trang vì anh mà
mang thương tật cả đời. Anh trai, chị gái vì anh mà phải lao đao. Bố vì anh mà
cúi đầu đi cầu cạnh người khác. Còn mẹ, mẹ đã vì anh mà đến lúc mất đi vẫn
không nhắm mắt được. Anh chỉ muốn đi theo mẹ cho xong, ngày tháng tương lai đối
với anh gần như không còn ý nghĩa gì cả.
Linh ngồi xuống giường bệnh kế bên,
lặng yên lục lọi trong túi xách một lúc, sau đó cô lấy ra một cuốn sổ hơi cũ, đặt
lên trên bàn kê sát đầu giường bệnh của Lâm. Thấy Lâm đưa mắt nhìn cuốn sổ, cô
mới lên tiếng giải thích:
- Em sắp ra nước ngoài định cư nên
muốn mang cho anh cuốn sổ này. Đây là nhật kí mà chị Lệ đã viết trong suốt thời
gian mang thai Như Ý. Chị ấy viết cho anh và con bé. Vì vậy, em mong anh hãy giữ
gìn nó, sau này nếu hai bố con có nhận nhau, anh hãy đưa cuốn sổ này cho con
bé.
- Như Ý... – Hình ảnh đứa bé xinh xắn
xuất hiện trong đầu Lâm khiến anh vô thức gọi ra tên của con gái mình. Mặc dù
giọng anh khàn đặc nhưng Linh vẫn nghe rất rõ.
- Bác Ngân nói con bé khỏe, đã biết
chạy và nói rất sõi – Linh nói thêm – Em rất hy vọng hai bố con anh có thể nhận
nhau, nhưng em không hy vọng con bé biết nó có một người cha yếu đuối thế này.
- Anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng
– Lâm nhìn cô, phều phào nói nhưng sắp hết hơi.
- Nếu anh cứ như thế này thì anh thực
sự là kẻ vô dụng – Linh gật đầu – Anh tưởng bác gái sẽ yên lòng khi thấy anh tự
đày đọa mình thế này sao? Còn bố anh nữa, anh có biết nỗi đau nào lớn hơn việc
người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh không? Anh sống ích kỷ với chị Nhật Lệ, với
Như Ý còn chưa đủ hay sao? Anh còn muốn tiếp tục làm khổ cả nhà anh nữa ư?
Cường thấy Linh tức giận thì vội vỗ
nhẹ lên vai cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh lại.
- Xin lỗi – Lâm nhìn cô, nỗi thống
khổ tràn ra trên gương mặt xanh xao và đôi mắt đỏ sọng.
- Vậy là anh đã suy nghĩ thông suốt?
– Linh thấy Lâm như thế thì cũng hơi bối rối một chút, cô không ngờ có lúc mình
lại dám to tiếng với cả anh.
Lâm khẽ gật đầu và khẽ nhắm mắt lại.
- Còn nhiều việc đang chờ anh về để
giải quyết – Một hồi lâu sau, khi Linh tưởng Lâm không còn muốn nói chuyện nữa
thì anh lại mở mắt ra và nói – Cảm ơn em đã không ngại đường xa mà lên đây thăm
anh.
- Mọi người đều lo lắng cho anh.
Anh đã gần ba mươi tuổi, tốt nhất đừng nên xử sự như một đứa trẻ nữa. Cố gắng
rèn luyện và cải tạo cho tốt, không chừng anh sẽ được ra tù sớm hơn một chút –
Linh căn dặn.
- Ừm, anh biết. Ở trong này, anh có
nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện đã qua.
Thấy Lâm đã hoàn toàn thông suốt,
Linh mới tạm yên lòng một chút. Sau khi sắp xếp nói chuyện với mấy người y tá,
Linh để lại cho Lâm hoa quả cùng bánh kẹo rồi mới ra về. Cô bước ra tới cửa còn
nghe Lâm gọi lại. Khó khăn lắm anh mới thốt được thành câu:
- Nhờ em... hãy giúp anh thắp hương
cho Nhật Lệ nhé! Anh xin trễ hẹn với cô ấy sáu năm. Sáu năm sau, anh nhất định
sẽ tới trước mộ cô ấy xin lỗi.
Linh sững lại, sau đó cô khẽ gật đầu
đáp ứng và theo Cường rời khỏi trạm xá.
- Bà xã anh thật tuyệt – Cường thốt
lên khi lái xe quay trở lại Hà Nội – Bà xã quá uy vũ. Chỉ quát mấy câu đã khiến
cậu ta phải hồi tâm chuyển ý.
- Anh ấy thực sự là một người rất
đáng thương.
Chương
65:
Người
anh yêu nhất
Trong căn phòng làm việc rộng rãi
và sang trọng bậc nhất ở Winter, Phong vừa đọc mấy tờ fax mới được gửi đến vừa
cau mày. Muốn dồn bà Phượng vào chân tường nên anh quyết tâm lục lọi lại chuyện
quá khứ trước đây của người đàn bà này. Chỉ không ngờ, đến lúc này, thứ mà anh
biết được lại làm anh lưỡng lự. Anh cảm thấy số phận đúng là rất biết trêu ngươi
người khác. Cô gái mà anh nóng lòng muốn tìm ra tung tích không ngờ lại là Nhật
Lệ, chị gái của Linh. Bố của Linh và mẹ của Cường từng có quan hệ tình cảm với
nhau, đến bây giờ hai đứa con của hai người lại lấy nhau. Linh hoàn toàn không
biết điều đó. Phong không biết nếu anh cho Linh biết chuyện này, thì cô có đủ
dũng cảm để rời bỏ Cường hay không? Đó là kết quả mà anh muốn thấy, nhưng một mặt,
anh lưỡng lự vì không muốn cô gái này bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Từ
sau khi tan vỡ chuyện tình cảm với Đại và cưới Cường, Linh không còn cười như
trước đây.
Phong không lý giải nổi con tim
mình kể từ sau khi gặp Linh. Vì thấy hình ảnh mẹ mình trong cô gái đó nên anh
muốn dang tay che chở cho cô, hay anh thực sự bị cô làm cho rung động? Phong
không muốn đào sâu vào trái tim mình, anh sợ phải đối mặt với những điều mà
mình không muốn. Từ lâu nay, trong trái tim anh chỉ có duy nhất một mục đích, mục
đích này trở thành bản năng sống, thành mục tiêu phấn đấu, thành bức tường vững
chãi để anh dựa vào, từng bước đi tới đỉnh cao của quyền lực ở tập đoàn Hoàn Mỹ.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé cô độc ấy, anh lại muốn bỏ đi tất cả,
muốn trở thành người che chở cho cô, muốn được một lần nữa khiến cô có thể hạnh
phúc.
- Sao, anh bất ngờ ư? – Đại mỹ nhân
của Phong đang ngồi đối diện, ung dung chơi game trên chiếc smart phone màu trắng
thấy anh đột nhiên trầm tư thì thích thú hỏi – Nếu tin này mà lên báo, đảm bảo
thiên hạ sẽ có chuyện tha hồ mà buôn. Dù sao, hào quang của Kim Thủ Vương Đặng
Huy Lâm quá mức huy hoàng, nhiều người coi ông ta như một đỉnh cao.
- Người cũng đã mất rồi, em có cần
thiết phải bới lại đời tư của họ không? – Phong bất bình hỏi.
Đại mỹ nhân – nữ hoàng truyền thông
bị câu nói này của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả chiếc điện
thoại trên tay. Phong mà cô biết từ khi nào lại biết nói lời bênh vực người
khác thế này?
- Sao? Anh động lòng thương người
ta sao? Hay vì anh không muốn thấy cô con gái của ông ta phải rơi lệ?
Phong nhìn cô gái đang cười ma
mãnh, trong lòng cũng thấy nhột, chỉ một câu thôi mà cô gái sắc sảo này đã nói
trúng tim đen của anh rồi.
- Từ bao giờ em lại quá quan tâm tới
đời tư của anh như thế?
- Dù sao thì chúng ta cũng từng là
một đôi, mặc dù giờ đây chỉ có quan hệ công việc, nhưng chẳng phải khi cô đơn
anh vẫn tìm tới em đó sao?
- Anh nói rồi, tiền chu cấp cho em
anh vẫn gửi đều đặn không thiếu một đồng nào. Em chỉ cần làm tốt những gì anh bảo
là được, còn lại tốt nhất đừng động vào những điều không liên quan tới em.
Phong lạnh lùng đáp trả, lúc này
anh chẳng hề để tâm tới thân hình mê người của cô gái nữa, thay vào đó chỉ còn
vẻ đề phòng. Bởi chỉ có anh mới biết, đằng sau vẻ quyến rũ này là một con rắn độc
tới mức nào, không cẩn thận sẽ bị nó giết chết.
- Được rồi, không đùa anh nữa. Anh
yếu đuối hơn xưa rồi, em mất hứng quá – Cô gái chống tay vào bàn đứng dậy.
* * *
Cường thực hiện chuyến công tác cuối
cùng của mình trên cương vị giám đốc điều hành công ty con của gia đình, còn
Linh cũng dành thời gian này để về thăm quê, chào người thân. Sau khi từ quê trở
về thành phố, cô lại tới chào ông Cương, dành trọn vẹn một ngày ở Đạo Quán để
nói chuyện và thưởng trà cùng ông, hai thầy trò còn cùng nhau vào bếp rất vui vẻ.
Linh biết, sẽ rất lâu nữa cô mới trở
lại mảnh đất thân yêu này, vì thế cô muốn tận dụng thời gian để ở bên cạnh những
người mà mình yêu quý nhất. Cô muốn dành thời gian nhiều nhất cho Như Ý, nhưng
mỗi khi nghĩ tới lời mà Đại đã từng nói, rằng không muốn gặp lại cô thì cô lại
chần chừ. Mỗi lần cô gọi điện cho bác Ngân đều hỏi thăm tình hình con bé. Bác
Ngân vẫn trông Như Ý giúp Đại khi anh bận bán hàng cả ngày. Con bé lười ăn hơn
và không còn được bụ bẫm như trước nữa, nhưng lại có làn da bánh mật và duyên
giống mẹ. Bác Ngân thường mở ti vi mỗi khi chương trình Master Chef phát sóng
và chỉ cho con bé đâu là dì Linh. Bây giờ Như Ý đã gọi “dì Linh” rất sõi, chỉ
tiếc là cô chưa có cơ hội được nghe.
Khi cô còn đang ngần ngại không biết
có nên tới thăm Như Ý hay không thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Đại.
Anh muốn gặp cô. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Quán cà phê quen thuộc của hai người
vẫn như xưa, chỉ có tâm tình của mỗi người là thay đổi. Mặc dù đã cố tỏ ra thản
nhiên, nhưng Linh vẫn không tài nào giấu nổi sự bối rối hiện ra trong mắt. Đại
lãnh đạm nhìn cô, gương mặt điển trai phủ thêm một tầng từng trải nữa khiến anh
trông càng già dặn hơn, càng quyến rũ hơn.
- Anh gặp em vì muốn cảm ơn em chuyện
của Lâm. Nhờ em mà nó đã suy nghĩ thông suốt – Đại đi ngay vào vấn đề chính của
cuộc hẹn, nhưng Linh biết, nếu chỉ vì điều đó thì anh đã không hẹn gặp cô.
- Không có gì, đó cũng là việc em
muốn làm thôi. Dù sao em cũng đã coi anh ấy là anh rể mình.
Đại lặng yên ngắm nhìn cô khi cô
nói. Linh đã béo lên một chút, da dẻ mỡ màng hơn, nụ cười của cô cũng buồn hơn
vài phần, nhưng dù sao, nó vẫn làm anh cảm thấy chếnh choáng hệt như khi cô còn
ở bên anh. Chỉ có mấy tháng thời gian thôi, vậy mà tất cả thay đổi thật chóng
vánh, anh đã qua một đời vợ, còn cô cũng đã có chồng. Cô đi rồi, không biết cuộc
đời này anh còn cơ hội nào được ngồi đối diện mà ngắm nhìn cô như thế này hay
không? Thế nhưng Đại lại không có cách nào nói tỏ được lòng mình cho cô. Mọi thứ
đã qua đi, anh không muốn cho cô thấy anh đã yếu đuối như thế nào những ngày
không có cô. Mặc dù anh nói không muốn gặp lại cô, nhưng anh chưa từng quên cô
một giây, một phút nào. Trong thâm tâm anh luôn muốn gặp lại cô, được nhìn thấy
cô, thế nhưng lòng tự trọng của người bị phản bội lại không cho anh tìm bất cứ
lý do nào để làm thế. Dù cho sau khi Linh rời bỏ anh, Đại cũng chấp nhận lấy
Huyền vì cái thai, nhưng cuối cùng anh vẫn là người bị phản bội trước.
- Anh nghe nói em sắp ra nước
ngoài? – Đại hỏi.
- Vâng. Em ra nước ngoài định cư
luôn – Linh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cốc sữa chua trước mặt.
- Thế cũng tốt, ở nước ngoài tốt
cho sự nghiệp của em hơn – Đại gật đầu.
- Trước khi đi, em muốn tới nhà
thăm bác trai và thắp hương cho bác gái, anh đồng ý chứ?
- Được, dù sao bây giờ cũng chỉ có
mình ông ở nhà, em tới chơi cho ông đỡ buồn – Đại lại tiếp tục gật đầu nhưng
trong lòng thầm thở dài.
Linh lại hỏi cả ý kiến anh chuyện
này, có lẽ cô đã để bụng quá sâu câu nói kia của anh. Anh thật sự không muốn
làm tổn thương cô đến như vậy, nhưng nếu cô cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt
anh, anh có thể sẽ không kìm lòng được mà tìm cách đưa cô quay lại bên cạnh
mình.
- Em có thể đón Như Ý về nhà chơi một
ngày được không?
- Ngày mai em tới chỗ bác Ngân đón
hai bác cháu về chơi đi. Không cần mua quà gì cho con bé đâu, trẻ con được chiều
quá sẽ sinh hư – Đại đồng ý và dặn dò thêm.
Linh gật đầu mỉm cười, tảng đá lớn
đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng được cởi bỏ.
- Cảm ơn anh.
Đại không nói gì. Cô làm sao có thể
biết được vị trí của cô trong lòng anh quan trọng thế nào, dù cô có đề nghị khó
khăn đến đâu anh cũng sẵn sàng đáp ứng, đừng nói mấy chuyện cỏn con này. Cô là
người anh hận nhất, hận vì đã rời bỏ anh lúc anh cần cô, hận vì cô lại đi lấy
chính người đã làm anh khốn đốn và trở thành tay trắng, hận vì cô đã làm cho
anh cảm nhận được nỗi đau mà anh chưa từng trải qua trong tình yêu, hận vì cô
làm anh tổn thương đến mức phải đóng băng mọi tình cảm của mình lại, từ một người
hay cười đùa thành một người đàn ông lạnh lùng và trầm lặng. Nhưng cô cũng là
người mà anh yêu nhất, yêu đến mê muội và điên dại, cô làm anh không có cách
nào tiếp nhận bất kỳ một cô gái nào khác bước vào cuộc đời mình. Nếu nói lý do
lớn nhất dẫn đến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của anh đổ vỡ, thì đó chính là
cô. Cô là một định số bất biến trong lòng anh, không ai, không gì có thể thay
thế được.
- Em hạnh phúc chứ?
Khi cô đứng dậy và chuẩn bị bước ra
về, anh đột nhiên lên tiếng hỏi. Linh quay lại nhìn anh sửng sốt, nhưng sau đó
cô khẽ mỉm cười, đặt một tay lên bụng nói:
- Em sắp có con đầu lòng rồi.
Rồi cô bước ra về. Nhìn Linh bước
xuống phố từ trên tầng hai của quán cà phê trong chiếc váy trắng tinh khôi, Đại
bần thần cả người. Câu cuối cùng của cô rót vào tai anh như một tiếng sét đánh
vào tầng hy vọng mỏng manh cuối cùng.
- Ừ, em nhất định phải hạnh phúc đấy.