Điều Bí Mật - Chương 12 - 13

Chương
12:

Hợp
đồng

Cường lái xe qua vài con phố lớn,
không biết anh định đi đâu. Cuối cùng, chiếc xe đỗ lại bên bờ hồ Tây. Cường đưa
tay bật một bản nhạc, là bản nhạc mà hai người hay nghe chung khi còn ở nước
ngoài.

- Anh muốn nói gì thì nói nhanh
lên, em còn phải về - Linh nhìn ra phía cửa sổ nói khẽ.

- Em hãy rời khỏi căn nhà đó đi.

- Không được - Linh kiên quyết lắc
đầu.

- Tại sao không được? Nếu em cần một
công việc, anh có thể cho em. Nếu em cần tiền, anh cũng có thể cho em? Nhưng tại
sao em lại chọn công việc đó? Tại sao lại là ngôi nhà đó?

- Em có lý do riêng của em.

- Lý do của em là gì?

- Em không thể nói.

- Em coi anh xa lạ tới như vậy sao?

- Dù không xa lạ thì em cũng không
thể nói - Linh bướng bỉnh đáp.

- Em vẫn bướng lắm - Cường nói rồi
mở ngăn kéo, lấy từ trong đó ra một bì thư, đưa cho cô.

Linh ngạc nhiên nhìn anh, nhưng Cường
không có ý định giải thích gì hơn. Cô
mở phong bì ra, bên trong là một xấp ảnh. Vừa nhìn thấy những tấm ảnh cô liền
tái mặt đi, cả người run lên.

-
Anh theo dõi em? Anh không có quyền - Linh quay sang nói như hét với Cường.

-
Nếu anh đưa những tấm hình này cho nhà đó thì không biết họ sẽ phản ứng thế
nào.

-
Anh... Anh muốn gì? - Linh tức giận hỏi.

-
Anh muốn em từ bỏ tất cả những chuyện này và quay về với anh. Chúng ta sẽ cùng
nuôi đứa bé đó.

-
Anh không hiểu gì cả - Linh lắc đầu.

-
Anh hiểu nhiều hơn em có thể nghĩ đấy.

-
Không được, em ở đó còn có lý do khác, em không thể đi bây giờ.

-
Lý do của em là gì? Còn có lý do quan trọng hơn đứa bé này sao?

-
Còn... - Linh gật đầu một cách nghiêm túc.

-
Anh có thể giúp em - Cường khẳng định.

Linh
quay sang nhìn anh, ánh mắt cô gần như đang van lơn anh.

-
Anh không hiểu sao? Nếu anh còn tiếp tục tìm em thì mẹ anh rồi cả vợ chưa cưới
của anh nữa sẽ không tha cho em đâu. Một mình em thì không sao nhưng bây giờ em
còn bé Thiên Ý. Em không thể...

-
Quên đi... - Cường bất ngờ vươn tay kéo cô ôm vào lòng và nói tiếp - Đừng để ý
những chuyện đó nữa. Có anh ở đây, không ai có thể động tới em được. Chỉ cần em
tin anh.

-
Không được - Linh dứt khoát đẩy anh ra - Đây là việc riêng của em và em muốn tự
mình giải quyết.

-
Em còn yêu anh không, Linh? - Cường chợt hỏi.

Linh
sững người lại trong giây lát rồi cô mím chặt môi lại, lắc đầu. Một tia thất vọng
vụt qua mắt Cường. Nhưng rồi anh lấy lại vẻ bình thường:

-
Có phải em còn rất giận anh?

-
Không có - Linh lắc đầu.

-
Em có biết người con trai cả của nhà đó là bạn thân của anh không?

Linh
sững sờ, quay ngoắt sang nhìn Cường. Cường cười nói tiếp:

- Ừ,
thì bọn anh vừa là bạn thân vừa là đối thủ. Em nghĩ anh có thể mở to mắt nhìn
gia đình bạn thân của anh bị người khác âm mưu phá tan không?

-
Anh…

-
Hãy về bên anh và anh sẽ giúp em trả thù. Hoặc anh sẽ đem hết mọi chuyện nói
cho Đại. Thế nào thì em tự lựa chọn đi? - Cường lạnh lùng buông một câu.

- Anh muốn ép em sao?

- Anh không ép em. Là em ép anh. Em
tới làm vĩnh viễn cho anh và anh cho em mọi thứ em cần để đạt được mục đích của
mình. Em suy nghĩ kỹ đi.

- Tới làm vĩnh viễn cho anh? - Linh
nhìn anh nghi hoặc - Tức là không liên quan chuyện tình cảm, đúng không?

- Đúng, em có thể yêu bất cứ thằng
nào và lấy bất cứ thằng nào em muốn, anh không quan tâm. Anh chỉ cần bàn tay của
em... Thế nào?

- Em muốn suy nghĩ.

- Quyết định ngay bây giờ hoặc ngày
mai anh sẽ đi gặp Đại.

Cường nói rồi rút tiếp trong ngăn
ra một phong bì nữa. Linh run run mở ra. Bên trong là một tờ hợp đồng lao động.
Linh đọc lướt qua toàn bộ nội dung, thấy không khác những gì Cường vừa nói,
trán cô khẽ nhăn lại. Dường như cô đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, răng cắn
chặt vào môi, tưởng như muốn bật máu ra. Một hồi lâu sau, cô nhìn Cường, kiên
quyết nói:

- Được, em đồng ý. Đưa bút của anh
đây, em sẽ kí.

- Tốt.

Cường nhếch miệng cười:

- Vậy là được rồi. Anh mong em sớm
tới nhận việc.

- Anh có thể hoãn cho em một thời
gian được không?

- Bao lâu?

- Sáu tháng.

- Không được - Cường lắc đầu.

- Vậy ba tháng. Đúng ba tháng thôi.
Sau đó em sẽ tới chỗ anh làm, được không?

Cường suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:

- Cũng được. Anh cho em thêm ba
tháng.

Linh im lặng không đáp. Cường cũng
không để ý tới thái độ của cô lúc này, anh lạnh lùng mở máy rồi lái xe đưa cô
trở về.

Linh khẽ khàng mở cổng rồi lại đi
vào trong bằng lối cửa sau. Vừa lần mò được công tắc bật điện trong phòng, cô suýt hét ầm lên.

Minh đang ngồi ở cuối giường, nhìn
cô chằm chằm. Thấy vẻ mặt có vẻ hoảng sợ của cô, Minh cau mày, gườm gườm nhìn tới
chiếc phong bì mà cô vẫn cầm trên tay.

- Sao anh lại ở phòng của tôi vậy?
- Lấy lại bình tĩnh, Linh hỏi bằng giọng không bằng lòng.

- Nhà tôi, tôi muốn đi đâu thì đi,
không được sao? Cô vừa đi đâu về - Minh lạnh lùng hỏi.

- Tôi có việc phải ra ngoài - Linh
đặt phong bì vào trong tủ quần áo, đáp lại lạnh tanh.

-
Ra ngoài? Trên một chiếc Cayenne sao?

Minh
hỏi vu vơ một câu nhưng cũng đủ làm cho mặt Linh trở nên xám ngoét.

-
Nếu cô đã có thể ngồi lên một chiếc Porsche sang trọng như thế, vậy cô còn giả
nghèo giả khổ tới nhà tôi làm gì? - Minh nghiêm giọng hỏi.

-
Em là người thế nào, anh chỉ cần hỏi bác Hiền là biết thôi mà - Linh ấp úng
đáp.

-
Nếu cô không muốn nói với tôi, vậy mai nói chuyện với bố mẹ tôi nhé! - Minh nhếch
mép cười, dường như anh rất khó chịu khi thấy cô ngồi lên chiếc xe sang trọng
đó, mà người lái chiếc xe ấy lại là một người rất trẻ và đẹp trai.

-
Em nói thật mà... Có người muốn hỏi em tin tức về một người khác nên mới tới
tìm em - Linh nói.

-
Tìm ai? Cô thì có quen ai đủ khả năng làm bạn của những người giàu có như thế?
- Minh tiếp tục hỏi dồn.

-
Là... Là chị Nhật Lệ - Linh ấp úng trả lời Minh.

-
Nhật Lệ? Ai hỏi về chị ấy?

-
Em cũng không biết... Nhưng hình như là tìm để mời chị ấy tới làm đầu bếp cho
nhà hàng của anh ta - Linh lắc đầu, bắt đầu đáp trơn tru hơn.

-
Nhưng tại sao hắn lại tìm cô?

-
Anh ta biết người giúp việc của nhà anh là do chị Nhật Lệ giới thiệu tới làm
nên mới tới để hỏi tin tức của chị ấy. Nhưng anh ta lại không biết người giúp
việc đó là bác Hiền chứ không phải em.

Minh
nhíu mày nhìn cô, cố tìm ra một chút bối rối của cô. Mặc dù không tin lời Linh
lắm, nhưng dường như Minh ngồi ở đây đợi cô không phải để biết tường tận mọi
chuyện. Anh chỉ muốn cô nói rõ mối quan hệ của cô và thằng cha kia mà thôi. Anh
cũng quên mất cái phong bì mà Linh vừa cất vào trong tủ.

-
Cô nói thật chứ?

-
Em nói thật mà - Linh gật đầu chắc nịch.

-
Tốt nhất cô đừng có làm gì khuất tất sau lưng gia đình tôi, nếu không đừng
trách tôi vô tình - Minh gằn từng chữ một sau đó đi ra khỏi phòng.

Linh
đợi nghe tiếng bước chân Minh lên lầu rồi mới thở hắt ra. Tim cô vẫn còn đập
thình thịch. Thật may là Minh không phải người đa nghi nên cô nói quanh quanh một
lúc cũng đã có thể lừa được anh rồi.

Một
ngày nhiều chuyện và rất mỏi mệt cuối cùng cũng sắp trôi qua!

Chương 13:

Có con gái thật tốt

Đứa
trẻ được đặt tên là Như Ý, tên gọi ở nhà là Mít.

Mặc
dù chưa rõ ai là bố của đứa trẻ nhưng cả nhà ông bà Phương đều đồng ý cái tên
này. Đợi có kết quả ADN xong thì sẽ đi làm khai sinh cho nó. Sau những giây
phút căng thẳng ban đầu, vài ngày sau, không khí trong gia đình bà Nguyệt dường
như còn vui vẻ hơn trước.


lẽ vì gia đình chỉ có một cô con gái nuôi nhưng đã sớm đi lấy chồng xa nên cả
nhà ông Phương đều rất yêu quý đứa trẻ này. Ngày thường, ông Phương nếu không mải
mê với đám cây cảnh thì lại đạp xe đi thăm mấy người bạn già, đánh cờ, nói chuyện
phiếm cả ngày. Bây giờ ông ở nhà suốt ngày. Ông hay đòi bế đứa bé, nựng nó, mắng
“thằng bố” nó. Dù nó là con của đứa nào trong ba thằng con ông thì nó cũng là đứa
cháu nội đầu tiên của ông. Ông quý cháu gái tới mức bà Nguyệt thỉnh thoảng còn
phải lườm nguýt, tự nhủ trong đầu không biết chừng nó là con ông thì ông mới
yêu chiều đứa bé như thế.

Nhưng
sau đó bà phát hiện, cả ba đứa con trai của bà cũng thay đổi giống bố mình, kể
cả thằng Lâm vốn bận bịu nhất cũng năng về thăm nhà hơn. Thằng Minh thì chiều
nào đi học về cũng phải vào hôn đứa bé một cái rồi mới chạy lên phòng. Còn thằng
Đại thì cứ hai ngày lại rẽ về một lần, mang theo đủ các thứ đồ chơi, sữa và thức
ăn, dặn dò bà Nguyệt và Linh đủ các kiểu.

Sau
khi đi xét nghiệm ADN về, hôm sau Đại lại tới chở bà Nguyệt và Như Ý tới bệnh
viện. Đứa bé hiện đã được hơn bảy tháng, sức khỏe phát triển bình thường, không
có bệnh bẩm sinh nào. Điều đó càng làm bà Nguyệt thắc mắc, không biết người mẹ
nào lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi một đứa con như thế?

Ngày
Đại cầm kết quả xét nghiệm ADN về, ông Phương gọi cả mấy đứa con lại, trịnh trọng
bóc chiếc phong bì còn nguyên niêm phong trước mặt cả nhà. Sau khi xem qua nội
dung của tờ kết luận xét nghiệm, mặc dù có nhiều chỗ là thông số khoa học ông
không hiểu, nhưng ông hiểu rõ kết quả cuối cùng là gì. Ông ngẩng đầu liếc nhìn
Lâm và Minh. Hai người này mặt mũi tái mét. Nhưng ông cũng không nhìn hai đứa
con lâu mà đánh mắt sang Đại. Đại dường như đã biết trước kết quả nên trong mắt
anh vừa có sự bối rối, lại vừa có niềm vui và hưng phấn, anh ngẩng cao đầu,
nhìn thẳng vào mắt bố mình, không hề có ý né tránh.

Thấy
thái độ của con trai như vậy, ông Phương chỉ thở dài rồi đưa tờ kết quả cho bà
Nguyệt. Bà Nguyệt nheo mắt đọc một lúc, sau đó nhìn thẳng vào mắt Đại hỏi:

-
Con bé là con gái của con, con định thế nào?

Lời
bà Nguyệt nói ra chính là một lời khẳng định. Ngồi ở bên kia, cả Lâm và Minh đều
thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đã
chuẩn bị sẵn câu trả lời nên Đại đáp một cách bình tĩnh:

-
Bây giờ con còn chưa có điều kiện để nuôi bé Như Ý một mình được. Con muốn nhờ
bố mẹ trông cháu giúp con một thời gian, tới khi con tìm ra mẹ con bé, hoặc một
người bảo mẫu đáng tin. Nếu được thì từ mai con sẽ chuyển về nhà ở…


Nguyệt thở dài:

-
Thôi thì con dại cái mang. Con bé dù sao cũng là máu mủ nhà mình, là cháu nội của
bố mẹ, tất nhiên không thể không chăm sóc nó. Nhưng cũng phải cố gắng tìm ra mẹ
nó, hỏi rõ nguyên do, đừng để người ta phải chịu thiệt thòi.

Đại
gật đầu vâng dạ. Sau đó anh đi lên phòng của mình, căn phòng bây giờ đã được
trưng dụng làm phòng ngủ cho con gái anh, gần đó là một chiếc giường dành cho
Linh. Như Ý đã ngủ từ sớm, anh khẽ ngồi xuống cạnh chiếc giường nhỏ của con
gái, nhìn nó bằng ánh mắt vừa yêu thương, vừa bối rối, lại vừa có chút khó tin.
Anh không thể tin được rằng, mới hôm qua anh còn là một người độc thân, vậy mà
giờ đây anh đã có một cô con gái xinh xắn, đáng yêu thế này.

Cảm
giác làm cha thật lạ. Trước đây anh không hề có suy nghĩ muốn có gia đình, nhưng
hiện tại, khi có một đứa con, anh lại thấy có gia đình cũng thật tốt. Đứa bé rồi
sẽ lớn lên, nó sẽ gọi anh là bố, sẽ ôm hôn anh khi anh đi làm về. Mỗi ngày cuối
tuần, thay vì tiêu phí thời gian vào những mối tình chẳng đi đến đâu, anh có thể
đưa con gái đi chơi công viên, đi thăm sở thú, đi xem phim hoặc đi dã ngoại. Mỗi
tối, thay vì đi bar uống rượu tới say khướt rồi tìm một cô nàng nào đó qua đêm,
anh có thể dạy con học bài, đọc truyện cổ tích cho con nghe. Trước đây, khi còn
yêu thật lòng một cô gái, anh cũng từng có mơ ước viển vông về một gia đình êm ấm.
Anh cũng từng ước sẽ có những cô con gái, để có thể đặt cho chúng những cái tên
thật hay và cho chúng mua thật nhiều quần áo đẹp.

Đại
cứ ngồi thất thần như thế, không biết rằng Linh đã vào phòng từ bao giờ. Cô đứng
ở ngoài cửa nhìn anh một lúc sau đó mới bước vào. Tiếng bước chân khiến Đại sực
tỉnh. Thấy cô, anh mỉm cười:

-
Anh định lên chơi với con bé một chút rồi về, không ngờ nó ngủ rồi.

Linh
kéo chăn đắp lại cho bé, nói khẽ:

-
Em bé vừa mới ngủ một lúc rồi.

- Ừ...
Thời gian này chắc em và mẹ anh vất vả lắm nhỉ?

-
Chỉ bác mới vất vả thôi, em chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nên cũng không
giúp gì được nhiều cho bác.

-
Em nhìn con bé có giống anh không? - Đại lại nhìn cô con gái đang ngủ say rồi
chợt hỏi tiếp.

Linh
gật gật đầu:

-
Giống anh lắm.

- Ừ...
Con gái anh thì phải giống anh chứ.

-
Thế còn mẹ đứa bé?

-
Anh không biết. Trong đầu anh thực sự không nghĩ ra ai có thể là mẹ của Như Ý cả
- Đại nhún vai.

-
Nhiều vậy sao? - Linh tủm tỉm cười hỏi lại.

-
Cũng có thể chỉ là tình một đêm với một cô nàng nào đó - Đại dửng dưng trả lời.

-
Nhưng chắc hẳn phải là người biết rõ về anh chứ? Vì người đó biết nhà bố mẹ của
anh cơ mà? - Linh gợi ý.

- Ừ
nhỉ... - Đại ngẩn ra một lúc - Thế thì có lẽ là khi đó anh say. Anh mà say thì
khi tỉnh sẽ chẳng nhớ gì hết.

-
Thế thì nguy hiểm đó - Linh cười.

- Nhưng anh ít khi say lắm. Người
có thể làm anh say cũng không nhiều, đó mới là vấn đề. Được rồi, anh sẽ suy
nghĩ vấn đề này sau. Dù sao có con gái cũng thật tốt mà, đúng không?

- Nhưng Như Ý cũng cần có mẹ chứ?

- Anh có thể nuôi con một mình - Đại
nói nửa đùa nửa thật.

Linh không nói gì, vặn nhỏ đèn ngủ
hơn một chút rồi nói với anh:

- Anh nên về nhà để ngày mai còn đi
làm chứ?

-
À ừ... Tất nhiên rồi. Phải làm việc chăm chỉ để lấy tiền mua sữa cho con - Đại
bật cười, sau đó anh đứng dậy, khẽ hôn lên má đứa trẻ rồi mới đi ra ngoài.

-
Người ta nói trẻ con còn nhỏ không nên hôn nhiều, nếu không đêm ngủ nó sẽ hay bị
giật mình - Linh nói với anh.

-
Thế à? Anh sẽ không hôn nhiều nữa.

-
Với lại anh nên bỏ thuốc đi, hơi thở có mùi thuốc lá cũng không tốt cho con bé.

-
Được... Được... Anh sẽ bỏ. Sao em nói em không có kinh nghiệm chăm trẻ con mà?
Anh thấy em rất rành đấy chứ?

-
Có vài cái em biết, vài cái không. Em cũng có cháu cơ mà - Linh giải thích.

-
À, ừ nhỉ - Đại gãi đầu

Thấy
hai người đi xuống, Minh liếc mắt nhìn Linh. Từ sau hôm bị Minh phát hiện cô ra
ngoài gặp Cường, Linh thường xuyên tránh mặt Minh. Bữa ăn sáng của anh, cô cũng
không tự làm theo ý mình nữa, để tránh lại phải tranh cãi với anh.

Dường
như không hiểu những đợt sóng ngầm đang diễn ra trong chính gia đình mình, vợ
chồng ông Phương vẫn đang bàn bạc về việc làm khai sinh cho Như Ý cũng như làm
cỗ mời họ hàng vào tuần kế tiếp.

*
* *

Sau
khi biết được Như Ý là con của mình, Đại lập tức chuyển về sống cùng bố mẹ. Sau
khi Đại làm giấy khai sinh cho con gái xong thì nhà ông bà Phương lại tổ chức một
bữa tiệc coi như làm lễ ra mắt Như Ý với họ hàng nội ngoại. Đứa trẻ rất ngoan
và kháu khỉnh nên ai cũng yêu quý, tranh nhau bế và tặng nó rất nhiều quà.

Đại
vẫn đi làm đều đặn mỗi ngày, nhưng buổi tối anh không la cà quán xá, hò hẹn
trai gái nữa mà chăm chỉ về nhà ăn cơm cùng bố mẹ, sau đó chơi đùa cùng con gái
cho tới khi nó ngủ. Như bà Nguyệt nhận xét, từ ngày có con gái, Đại ngoan hẳn
ra. Anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, càng không buông thả mình vào những
cuộc hẹn hò vô bổ nữa. Anh dường như trở thành một người bố mẫu mực, một người
đàn ông trưởng thành thực thụ.

Huyền
- cô con dâu tương lai được ông bà Phương chọn, sau vài ngày giận dỗi vì quá bất
ngờ, hiện tại đã chấp nhận sự thật này. Có vẻ Huyền cũng quý đứa bé, chăm chút
nó rất cẩn thận.

Ngôi
nhà từ khi có bé Như Ý thì vui nhộn hẳn. Ngay cả người nghiêm túc như ông
Phương cũng rất hay cười đùa. Ông cũng bớt khó tính hơn với mấy đứa con của
mình. Đôi khi nhìn thấy cảnh đầm ấm trong gia đình, bà Nguyệt thầm nghĩ: có một
đứa cháu gái thật là tốt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3