Đại Thanh Tửu Vương - Chương 02
Chương 2
“Ngươi đang làm cái gì?”
Âm thanh trầm thấp hùng hậu, từ trong bóng đêm truyền đến,
làm Đỗ Tử Vi sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn tứ
phương.
Nguy rồi! Bị phát hiện!
Nàng không nhìn thấy đối phương, bởi vì trong kho rượu tiếng
vang lớn, làm cho nàng không thể xác định nam tử đang nói chuyện hiện đang ở
nơi nào, thẳng đến một nam tử chậm rãi theo hướng âm u đi ra, đứng cách nàng
chừng năm bước chân, trên cao nhìn thẳng xuống nàng.
Gương mặt lạnh lẽo uy nghiêm, đường cao khắc hoạ xuất bạc, khí
lực cao lớn cường tráng bao quanh nàng, nàng cảm thấy một cỗ gió lạnh Mạn Bắc
thổi qua, làm nàng không khỏi lạnh cả người.
Nam nhân vừa xuất hiện liền làm cho người ta hít thở không
khí khó khăn, làm nàng ngây ngốc hồi lâu, ngơ ngác nhìn đối phương.
“Ngươi là ai?”
Câu hỏi mang hàn khí lãnh trầm lại lần nữa vang lên, mang
theo vị nồng đậm nguy hiểm, hội như muốn chuốc cho người ta say rượu, làm người
nàng bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Trên người nam nhân mang hơi thở âm lãnh lỗ mãng, làm trái
tim Tử Vi nhảy dựng, mà âm thanh của hắn đột nhiên tới gần, nhưng lại làm cho
người ta không hề cảnh giác.
Tử Vi cố gắng bảo trì trấn định, áp chế ngực không nên kích
động, cung kính lễ phép hướng đối phương đáp: “Tiểu nữ tử Đỗ Tử Vi, là nữ tử
nha hoàn.”
Mắt ưng lọi hại, chậm rãi mị tế: “Ta chưa thấy qua ngươi.”
“Tiểu nữ tử là mới tới.”
Bạc môi hừ ra lãnh trào. “Theo ta thấy, ngươi là đến trộm
rượu đi.”
Lời này làm đôi mi thanh tú của nàng kinh ninh, càng thêm
phần cẩn thận ứng đối.
“Tiểu nữ tử là má Lưu tự mình chọn lựa vào, đại gia nếu không
tin, có thể đi hỏi má Lưu, hơn nữa những vò rượu này mỗi một đàm ít nhất có
trọng lương hơn mười cân, ta một cái thiếu nữ tử thế nào khiêng được? Đại gia
quá đề cao ta.”
Nam tử đột nhiên hướng nàng tới gần, làm nàng cả kinh,
theo bản năng lui lại từng bước ra sau, nhưng đại chưởng hữu lực đã khóa trụ
nàng cẩn thận ở gáy nàng.
Nam nhân mắt sáng như đuốc, đem mặt nàng chuyển qua một nơi
có ánh sáng, cẩn thận xem xét.
Rõ ràng, đối phương là một nam nhân không dễ chọc, đại chưởng
khoá ở hầu nàng.
“Nha đầu khá khen nhanh mồm nhanh miệng.”
Nàng mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh mà chống
đỡ. “Tiểu nữ tử không phải là nhanh mồm nhanh miệng, mà chính là ăn ngay nói
thẳng thôi, nếu người nào ở trong này liền là tỏ vẻ muốn trộm rượu, vậy thì đại
gia ở trong này, hay không cũng phải là đến trộm rượu?”
“Hừ, nơi này là của ta, đương nhiên ta có thể đến.”
“Không, nơi này từ thảo mộc đến gạch ngói, từ một vò rượu đến
một tấc đất, tất cả đều là của Khương Thế Dung thiếu gia.”
Nam tử mày rậm vi chọn, mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Thật nhiều buồn cười, nha đầu này tự ý xâm nhập cấm địa của
hắn, lại ở trước mặt hắn bảo vệ hắn, mà cũng không hiểu được, đứng trước mặt
nàng chính là Khương Thế Dung, là đại chủ nhân ở đây.
Nha đầu kia thoạt nhìn chỉ mười bảy tuổi, mà gan mật thật
không nhỏ.
“Nếu biết nơi này là của Khương Thế Dung, ngươi cũng nên hiểu
được, kho rượu này, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể bước vào.”
“Ta không phải cố ý, nếu không có mùi hương của Vân Nam rượu
này, ta cũng sẽ không bị hấp dẫn đến đây.”
Đáy mắt lãnh đạm, hung hăng càng sâu: “Ngươi làm sao biết đó
là Vân Nam rượu?”
Vò rượu này cũng không có ghi chú rõ, thế nhưng nàng như thế
rõ ràng, làm hắn càng thêm hoài nghi, đại chưởng ở cổ nàng siết thêm vài phần,
làm mặt nàng khẽ biến.
“Ta chỉ ngửi mùi hương, liền có thể đoán ra.”
“Hừ, bậy bạ!”
“Nếu không tin, chúng ta có thể đánh cược, đại gia tuỳ tiện
chọn một vò, ta nhất định có thể nói ra trong đó là rượu gì.”
Khẩu khí thật lớn! Nhưng lại khiến cho hắn hứng thú.
“Như thế nào cược?”
“Nếu như tiểu nữ tử đoán đúng, đại gia vu oan ta một chuyện,
phải hướng ta giải thích, sau đó để ta đi.”
“Còn nếu ngươi đoán sai?”
Nàng sẽ không đoán sai đâu, bởi vì nàng từ thuở nhà đã làm
bạn với rượu, cùng với rượu lớn lên, mặc kệ là rượu đế, rượu vang, đạm rượu, liệt
rượu, nàng đều có thể phân biệt được, cho dù đoán không ra tên rượu, đại khái
cũng có thể đoán ra nguyên liệu làm rượu, chắc tới tám chín phần mười, hơn nữa
nàng không còn lựa chọn nào khác, vì quyền thoát li bị hắn nắm trong tay, nàng
vội vàng nói.
“Nếu đã đoán sai, sẽ theo đại gia xử trí đi.”
Mày rậm khẽ nhếch. “Ngươi nắm chắc như vậy?”
Đương nhiên! Nếu không nắm chắc, nàng làm chi khẩu khí lớn
như vậy a.
“Không biết đại gia có dám cược?” Nàng biết, nam nhân này
nhất định chịu cược, bởi vì trên người hắn phát ra cuồng ngạo, tuyệt sẽ không
cho phép hắn cự tuyệt.
Khương Thế Dung khóe môi gợi lên nụ cười bạc, buông ra nàng.
Cơ hồ hai tay hắn vừa buông lỏng kiềm chế, nàng lập tức nắn
gáy chính mình, khụ vài tiếng, hít thở không khí.
Nam nhân này cánh tay lực mạnh mẽ, liền làm đau nàng.
Hắn thân thủ chỉ một vò rượu nơi góc tường. “Kia là
loại rượu gì?”
Nang chỉ cần liếc mắt một cái,
liền đáp: “Đinh xa lực thạch rượu.”
Khương Thế Dung sửng sốt, không
tin nàng lại lợi hại như vậy, chỉ chỉ một vò khác. “Đây là rượu gì?”
Nàng không chút do dự trả lời: “Sơn
tra rượu.”
Kế tiếp, mặc dù hắn chỉ vò nào,
nàng chỉ cần hơi ngửi thấy một chút, liền có thể hiểu được là loại rượu gì, mặc
kệ là rượu xuất xứ từ nam hay bắc, đại mạc hay đông bắc, tây vực hay Giang Nam,
nàng đều có thể đoán được không sai một chữ.
Cặp mắt kia căn bản con ngươi đen
trong thanh đạm, nay cũng nhìn nàng bằng ánh mắt khác xưa.
“Thế nào? Còn rượu nào muốn thử
ta, mau mang hết ra đây.” Nàng nghiễm nhiên bày ra bộ mặt nắm chắc phần thắng
lợi.
Hắn trầm ngâm một lát, nhân tiện
nói: “Còn có mấy vò, nếu ngươi có thể đoán ra, đương nhiên ngươi thắng.”
“Không thành vấn đề.” Nàng nâng
lên cằm, tràn đầy tự tin.
“Đi theo ta.”
Hắn dẫn dắt nàng, hướng bên trong
kho rượu đi tới, mở ra một phiến cửa đá khác, nàng bây giờ mới hiểu được,
nguyên lai kho rượu này còn có những phòng khác thông nhau a.
Nàng đi theo phía sau hắn, tiến
vào một gian thạch thất khác, trong này không gian không lớn, vò rượu tất cả
đều là thùng mộc, hình dạng kích thước lớn nhỏ không giống nhau.
“Trong đây là cái gì rượu?”
Khương Thế Dung chỉ một cái thùng mộc trong đó, muốn nàng trả lời.
Nàng nghe nghe, trên mặt xuất
hiện vẻ hoang mang, đáp: “Rượu nho.”
Xem hắn không phủ nhận, làm cho
nàng nhẹ nhàng thở ra.
“Còn cái này?”
Nàng đi lên phía trước, nghe
nghe, lần này, trên mặt hiện vẻ hoang mang càng nhiều.
Không phải rượu trắng phương Bắc,
cũng không phải cao lương, thiệu hưng hoặc mao thai, loại rượu này, nùng liệt
không đồng nhất, mùi thơm ngát không đồng nhất cùng bên ngoài này rượu hoàn
toàn bất đồng, làm cho nàng cau mày. Nàng nghĩ đến, chính mình đối với đại
giang nam bắc rượu đã biết được rất nhiều, lại gặp phải hương rượu xa lạ.
Nàng không ngừng đổ mồ hôi lạnh,
mà hắn, động tác ung dung chờ đáp án của nàng, tà khí cười ngân, bạc môi hai
bên mở rộng, làm cho lòng của nàng càng hoảng.
Cuối cùng, nàng rốt cục thất bại
buông tha. Mặc dù không cam lòng, nhưng đành chịu thua.
“Được rồi, ta không biết đây là
rượu gì, ngươi thắng.” Nàng cắn môi, mười đầu ngón tay khẩn trương xé góc áo
chính mình, không yên bất an nhìn hắn.
“Cho nên, ngươi để mặc cho ta xử
trí.” Ý cười kéo dài tới tận đáy mắt hắn, đã tính toán xử trí con mồi trong tay
như thế nào.
“Ngươi sẽ không... đem ta giao
cho đại thiếu gia Khương Thế Dung đi?” Nhất thời tưởng tượng đến ba ngày trước
nam nhân kia bị chặt hai tay, nàng đáy lòng liền sợ hãi.
“Đem ngươi giao cho đại thiếu
gia, thật là ý kiến hay.” Hắn chậm rãi đi lên phía trước, từng bước một đem
nàng đẩy vào góc chết.
Nàng lui về phía sau, thẳng đến
lúc lưng chạm góc tường, mới ý thức được chính mình đã không còn đường trốn.
“Không cần đem ta giao cho hắn.” Nàng cầu xin.
Tay hắn nắm lấy cằm nàng, nâng khuôn mặt thanh tú lên, làm
cho hắn có thể cẩn thận thưởng thức vẻ con mồi đang sợ hãi. Hắn có một đôi mắt
đẹp, trong bóng đêm càng thêm trong suốt xa xăm, giống như một đôi dạ minh
châu, lấp loáng ánh sáng ngọc. “Ngươi không phải nói, nếu thua, ngươi mặc cho
ta xử trí.”
“Ta… Đúng là nói như vậy, nhưng
là…”
“Ngươi nghĩ tới việc đổi ý?”
Nàng hít sâu một hơi, không nói
gì mà chống đỡ, chỉ cắn chặt môi.
Khi hai ngươi tiếp cận, trong
người nàng dính hương thơm của rượu, cũng truyền vào mũi hắn.
Nhìn đôi môi đỏ tươi mỏng manh
trên khuôn mặt trắng bệch, cùng với bị răng cắn càng trở nên đỏ bừng ướt át,
làm người hắn dâng lên một cỗ nóng dẫn dắt hắn dục vọng.
Hắn xử trí nàng, chính là lấy môi
hắn, đoạt lấy môi của nàng.
Tràn đầy nhiệt năng chiếm lấy đôi
môi mềm mại, doạ nàng choáng váng.
Ngọn lửa nóng xâm nhập, giống như
rượu trắng nhập vào hầu nàng, dây dưa cùng cái lưỡi đinh hương của nàng, cố tình
làm bậy, làm nàng trở tay không kịp.
“Ngô... Ngô...”
Môi bị che lại, không kịp kêu
cứu, mà cho dù có kêu được, chưa chắc đã có người nghe thấy.
Hay tay nhỏ bé bối rối, muốn đem
hắn quái vật lớn lập tức đẩy ra, nhưng trong ngực hắn như tường đồng vách sắt,
áp vào trước bộ ngực no đủ của nàng.
Thậm chí, một bàn tay không khách
khí bao lại bộ ngực đẫy đà của nàng tuỳ ý vuốt ve đùa giỡn.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành
quyền, kháng nghị đánh hắn, nhưng chẳng những không ngăn cản được hắn đoạt lấy,
ngược lại càng làm hắn không kiêng nể gì hôn nàng, sờ nàng, làm nàng giãy dụa
chẳng những không có hiệu quả, dường như lại giống như đang lấy lòng hắn.
Hôn nàng, là ý nghĩ nhất thời dấy
lên, mang một chút trừng phạt, nhưng Khương Thế Dung lại ngoài ý muốn phát
hiện, chính mình dường như rất thích hương vị này, trong cơ thể bị dục hoả
thiêu đốt.
Đôi tay cách xiêm y mỏng tinh tế
thăm dò đường cong của nàng, nha đầu kia so với hắn tưởng tượng càng có phần
thêm mỏng manh, cũng không như bề ngoài thoạt nhìn tinh tế.
Hắn hôn, tay hắn, đều tính xâm
lược nàng, giống thổi quét mang đến phong vân, làm trong tâm nàng cơ hồ nhấc
lên cơn sóng gió động trời, làm nàng sợ hãi.
Ông trời! Hắn hắn hắn — đại
chưởng làm càn thế nhưng với vào trong cái yếm của nàng sờ loạn!
Không! Không thể!
Nàng dùng sức đẩy ra hắn, cũng sử
dụng hết khí lực bình sinh có được chạy ra bên ngoài, thoát đi hắc ám! Thoát đi
hắn!
Nàng chạy thật nhanh tìm chỗ
trốn, giống như đằng sau có quái thú ăn thịt người truy đuổi. Chạy thoát ra
khỏi kho rượu, ra khỏi lâm viên, lướt qua khúc kiều, rốt cục chạy đến khi chính
mình không còn khí lực, nàng mới dừng lại cước bộ, cả người nóng như than, quỳ
xuống bên một gốc đại thụ bên một hồ nước thở hồng hộc.
Gương mặt lạnh lùng kia, đã khắc
sâu vào tâm trí nàng, muốn quên cũng không được, nhưng nụ hôn của hắn, có chút
gì đó không lạnh, giống như vậy nóng rực cường hãn, làm nàng vô cũng sợ hãi.
Đến bây giờ, lòng nàng vẫn đang nhảy lên thật nhanh, không thể bình tĩnh trở
lại.
Nhìn ảnh trong nước phản chiếu,
chiếu rọi đôi môi đỏ tươi sưng vù hắn vừa hôn, làm nàng tâm hoảng ý loạn.
May mắn là nam nhân kia không
đuổi theo, nếu không nàng thực không biết nên làm cái gì bây giờ.
Dùng nước ao rửa mặt, làm cho
chính mình bình tĩnh một chút, nhìn xem thời điểm cũng không sớm, nàng đã đi lâu
rồi, mau chút trở về mới được, may mắn nàng trí nhớ tốt, còn nhớ được đường trở
về.
Nàng đứng lên, sửa sang lại trong
phục cùng dung nhan, hít sâu vài hơi, hướng nhân phòng đi đến.
Vừa vào cửa, Bình Nhi cùng Ngọc
Điệp lập tức đi tới chỗ nàng.
“Tử Vi, ngươi vừa đi nơi nào vậy?
Như thế nào lâu như vậy mới trở về, làm cho người ta lo lắng gần chết.”
“Chúng ta hai người còn lo lắng
ngươi lạc đường đâu.”
Nàng áy náy cười. “Bởi vì bụng có
điểm đau, cho nên...”
“Đau bụng? Ngươi có khỏe không?”
“Hiện tại không có việc gì.” Tử
Vi nhìn một cái bốn phía, thấp giọng hỏi: “Má Lưu phát hiện sao?”
“Má còn không có đến.”
Tử Vi nhẹ nhàng thở ra.” Vậy là
tốt rồi, di? Các ngươi dáng vẻ giống như thật khẩn trương.”
“Đương nhiên khẩn trương nha, đợi
lát nữa rồi chúng ta phải phân phối đi hầu hạ chủ tử, không biết chính mình sẽ
bị phân phối cho ai? Khẩn trương muốn chết.”
Ngọc Điệp hai tay tạo thành chữ
thập, chờ đợi nói: “Hy vọng ta có cơ hội hầu hạ nhị thiếu gia.”
Bình Nhi lại khẩn cầu trời xanh.”
Ta lại hy vọng chính mình có thể chờ hầu hạ tam thiếu gia..”
“Tử Vi, ngươi thì sao? Ngươi hy
vọng hầu hạ ai?”
Nàng nhún nhún vai.” Đều giống
nhau cả.”
“Không giống với!”
Tử Vi vẻ mặt kỳ quái thay phiên
nhìn các nàng hai người, kích động như vậy làm chi?
“Như thế nào lại không giống với
nhau?”
“Nhị thiếu gia nhã nhặn nho nhã,
ôn nhu săn sóc, nếu có thể hầu hạ hắn, nhưng là kiếp trước đã tu luyện có
phúc.”
“Tam thiếu gia mới tốt đâu, tính
tình hào sảng, đối hạ nhân đều rất tốt.”
Hai người nói tới vị thiếu gia
chính mình yêu quý có vẻ tốt lắm, làm Tử Vi cảm thấy không biết nên khóc hay
nên cười, bất quá nhưng thật ra cảm thấy kỳ quái, vì sao không có người nói tới
đại thiếu gia?
“Kia đại thiếu gia đâu?”
Ngọc Điệp cùng Bình Nhi sắc mặt đột nhiên biến đổi, giống như
nghĩ đến cái gì đáng sợ quái dị.
“Hầu hạ ai đều có thể, trăm ngàn lần đừng là đại thiếu gia.”
“Nghe nói đại thiếu gia thực âm trầm, thực đáng sợ.”
“Nếu là có người không cẩn thận làm hắn tức giận, ăn không
xong đâu đi, coi như may mắn đâu.”
“Hắn thưởng phạt nghiêm minh, cũng không khoan dung, ngày
thường không nói không cười, coi như hắn tâm tình tốt, còn nếu hắn nếu nở nụ
cười, kia đã có thể rất nghiêm trọng!”
Di? Này nghe qua, như thế nào cảm giác cùng người nào đó rất
giống nhau?
“Ta nghe nói vài ngày trước, hạ nhân bị chặt hai tay, là hắn
hạ mệnh lệnh.”
“Hơn nữa vị hạ nhân kia, nhưng là ở Khương gia mười năm, còn
cùng nhị thiếu gia, tam thiếu gia từ nhỏ vui đùa cùng một khối lớn lên!”
Hai người ngươi một câu ta một câu, đem đại thiếu gia miêu tả
sinh động nhưng thật giống như lãnh huyết Diêm La, vô tình vô lệ, trong lòng Tử
Vi có một dự cảm không lành.
“Các ngươi đã hỏi thăm đổ rất rõ ràng.”
“Đương nhiên a, chúng ta thật quan tâm chính mình hạnh phúc,
đương nhiên phải nghe rất rõ ràng a.”
Hẳn là sẽ không khéo như vậy đi? Khương gia chủ nhân đương
nhiên y phục đẹp đẽ quý giá, không là vải thô quần áo đi. (Tỷ ấy là đang nghi ngờ có phải anh đại
thiếu gia là cái anh lúc nãy gặp không đấy bởi vì lúc ở trong hầm rượu anh ý
chỉ mặc quần áo làm bằng vải thô thôi, xem ra tỷ này thông minh phết. Hihi.)
Bỏ ra trong lòng bất an, nàng an ủi hai người nói: “Dù sao
chỉ cần thật cẩn thận cẩn thận, làm việc còn thật sự thủ phân (giữ mình), hầu hạ ai, không phải đều
giống nhau? Làm đều là nô tài việc.”
“Di? Chẳng lẽ ngươi định cả đời làm nha hoàn?”
“Không lo làm nha hoàn? Làm cái gì?”
Ngọc Điệp cùng Bình Nhi liếc mắt lẫn nhau một cái, sau đó
nhất trí đối nàng mở miệng: “Làm thị thiếp.”
Thị thiếp không phải thê tử, mà là chuyên cùng nam nhân thành
thân trước, giải quyết bọn họ nhu cầu khi bọn họ cần.
Nam nhân cũng có thể thành thân cưới vợ trước, bên người lại
có thể an bài vài thị thiếp mĩ mạo, có đôi khi chọn vài nha hoàn bên người làm
thị thiếp, ban ngày hầu hạ, buổi tối thì tại trên giường lấy lòng bọn họ.
Thị thiếp xuất thân, không cần cao quý, bởi vậy không có thân
phận địa vị như nha hoàn, con đường duy nhất để phấn đấu, đó là nghĩ biện pháp
trở thành thị thiếp.
Có vài đứa nhỏ rất tốt, mặc dù không thể trở thành đại phòng (vợ cả), ít nhất có thể có cơ hội xây
nhà kề cạnh, nửa đời sau liền vô tư.
Khương gia ba vị huynh đệ bộ dạng khuôn mặt tuấn mỹ, hơn nữa
lão Nhị cùng lão Tam, mười tám, chín tuổi tuổi, tuổi trẻ chính trực khí thịnh,
một người tướng mạo nhã nhặn, một người dẫn tính hào khí, toàn bộ cô nương
thành Tô Châu không có một ai không ái mộ huynh đệ bọn họ, thậm chí chia làm
hai phái, đều tự ủng hộ ý trung nhân chính mình.
Có thể ở bên người Khương gia công tử làm nha hoàn hầu hạ, so
với nữ nhân khác đã là hạnh phúc hơn.
Vì có thể có cơ hội trở thiếu gia thị thiếp trong cảm nhận
của mọi người, Ngọc Điệp cùng Bình Nhi cố gắng cho rằng chính mình, toàn tâm
toàn ý chờ mong thần may mắn có thể chiếu cố các nàng.
Về phần Tử Vi, nàng chưa từng nghĩ tới phải làm thị thiếp,
chỉ cần trộm được bí phương, nàng liền rời đi.
“Ngươi không nghĩ tới làm thị thiếp?”
“Không nghĩ.” Câu trả lời của nàng, gọn gàng dứt khoát.
“Không làm thị thiếp? Vậy ngươi tiến vào Khương phủ làm cái
gì?”
Trộm bí phương a, nhưng nàng đương nhiên sẽ không nói như
vậy.
“Đương nhiên là để kiếm cơm ăn, chỉ cần có cái ăn có nơi ở,
có ngân lượng cùng cả nhà ta ấm no, cho dù chỉ làm nô tỳ rửa chân cho chủ tử,
ta cũng cảm thấy mỹ mãn.”
“Dã tâm của ngươi cũng thật nhỏ.” Ngọc Điệp nhún nhún vai. “Cũng
tốt, tùy ngươi, nếu không như vậy tốt lắm, nếu là tương lai ta thành thiếp, ta
sẽ khiến cho ngươi không cần làm việc nặng, chuyên trách đến hầu ta thì tốt
rồi.”
Bình Nhi cũng phụ họa: “Đúng rồi, trước tiên là nói về tốt
số, chúng ta nếu ai trước trở thành thiếp của thiếu gia, liền chiếu cố hai
người kia, mọi người giúp đỡ cho nhau, ngày cùng hạnh phúc.”
“Ý kiến hay nha!”
Tử Vi buồn cười nhìn các nàng, hai vị cô nương vui vẻ hồn
nhiên, mặc dù xuất thân nghèo khổ, lại trời sanh tính đơn thuần thiện lương,
hảo ở chung, không có gì tâm nhãn, làm cho người ta thích. Không giống một số
nữ nhân khác, luôn tranh giành, lục đục với nhau, tỷ như mẹ kế của nàng.
Nàng tuy rằng cùng Bình Nhi, Ngọc Điệp quen biết không lâu,
nhưng cũng trò chuyện với nhau thật vui, vừa rồi nàng nói dối, nói chính mình
bụng không thoải mái, các nàng liền quan tâm, này phải phân chia đi hầu hạ chủ
tử, làm nàng thực uất ức.
Đợi lát nữa nhi sẽ phân công việc đi hầu hạ chủ tử, Ngọc Điệp
cùng Bình Nhi đều tràn ngập chờ mong, đã nhiều ngày, ngẫu nhiên nhị thiếu gia
cùng tam thiếu gia qua tới chỗ này đi dạo, cũng chỉ có lúc này, các nàng mới có
cơ hội nhìn thấy thiếu gia nhóm, đều mong có cơ hội được thiếu gia chọn trúng.
Sau đó không lâu, má Lưu vào đến, đồng thời phía sau theo hai
nha hoàn khác.
Má Lưu nhìn các nàng ba người, tuyên bố nói: “Đã nhiều ngày
huấn luyện cũng không nhiều, quy củ nên biết, các ngươi cũng đều hiểu được, hai
vị này phía sau ta, đều tự hầu hạ nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia, về sau các
nàng phụ trách bọn ngươi, các ngươi cần phải cùng các nàng học hỏi nhiều thêm.”
“Là, má.”
Vì thế, má Lưu mệnh lệnh Ngọc Điệp cùng Bình Nhi, đều theo
nhóm học tập các tỷ tỷ được chỉ định, các nàng thủy chung vui vẻ hưng phấn,
không giống một bên Tử Vi, khép nép lẳng lặng quan sát.
Hai vị nha hoàn tỷ tỷ này, tư sắc cũng đã nhạt phai, nhưng là
thần thái dính chút ngạo khí cùng lõi đời, Tử Vi vừa thấy biết ngay hai nàng
không dễ chọc, cảm thấy không khỏi âm thầm vì Ngọc Điệp cùng Bình Nhi lo lắng.
Sau khi các nàng đi rồi, má Lưu mới quay đầu nhìn phía nàng,
mệnh lệnh nói: “Ngươi, đi theo ta.”
Nói xong, xoay người bước ra môn khảm, Tử Vi lập tức đi theo
phía sau.
Má Lưu chưa nói muốn nàng đi hầu hạ ai, nàng cũng không có
hỏi, im lặng theo sau, cuối cùng vẫn là má Lưu tò mò quay đầu lại.
“Ngươi như thế nào không hỏi, ta muốn đem ngươi phân phối đến
chỗ nào đi?”
Tử Vi mềm mại trả lời: “Toàn bằng lòng má an bài.”
“Chẳng lẽ ngươi không nghĩ hướng ta muốn cầu xin, đi hầu hạ
nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia?”
Những dân nữ nghèo, tranh đến Khương gia làm nha hoàn, ai
cũng hy vọng có một ngày có thể trở thành một trong nhóm thị thiếp của thiếu gia,
làm tốt chính mình lao vào vị trí nhà kề, má Lưu đối với việc này sớm hiểu
nhưng cũng không thể trách, nhưng Tử Vi nha đầu này, tựa hồ cũng không ham
thích hoá phượng hoàng.
“Tử Vi tự biết chính mình có mấy lượng trọng, không dám trèo
cao.”
Nàng cúi đầu vén lên mi cong, biểu hiện khiêm tốn, suy nghĩ
lại cảm thấy, nếu có thể, nàng mới không nghĩ đến đâu! Làm thị thiếp có cái gì
tốt? Một đống nữ nhân cùng chung một người nam nhân, mà cũng không phải là cùng
ăn một bát tô đồ ăn a.
Khó được có một nha đầu chịu đảm đương làm nha hoàn, lại
không tranh thủ tình cảm, má Lưu nhìn nàng một cái thật sâu, liền lại quay đầu,
miệng thì thào tự nói: “Bất quá này khả không phải do ngươi, ngươi mặc dù không
được hầu hạ hai vị thiếu gia, lại bị đại thiếu gia chọn trúng, thật khó a, đại
thiếu gia cư nhiên chỉ định muốn ngươi đi hầu hạ hắn...”
“Cái gì?” Nàng vẻ mặt mờ mịt, không biết má Lưu miệng ở nói
thầm cái gì?
“Ta nói, ngươi vận khí tốt lắm, hầu hạ đại thiếu gia, liền
giao cho ngươi.”
Nàng trong lòng trầm xuống, nguyên lai chính mình bị phân
công cấp cho đại thiếu gia. Nhớ tới theo như trong lời nói của Ngọc Điệp cùng
Bình Nhi, đại thiếu gia tính tình âm trầm cổ quái, hầu hạ không tốt, hy vọng
chính là nói ngoa.
Bất quá cũng nghe nói, đại thiếu gia thường cả ngày bận công
việc tửu phường thương vụ, có đôi khi mấy ngày liền không ở nhà, như vậy xem
ra, sự việc lần này cũng không tính là tệ, nói không chừng nàng ngược lại có cơ
hội điều tra chỗ cất giấu bí phương.
Chỉ cần chính mình cẩn thận hầu hạ hắn là đến nơi, tin rằng, nàng
an lòng không ít, chẳng qua, vì sao của nàng mí mắt vẫn khiêu đâu?
Má Lưu đưa nàng đi vào “Tụ văn trai”, nơi này là thư phòng
của đại thiếu gia, mà ngoài cửa một nam nhân với lưng hùm vai gấu đang đứng
sẵn.
“Vị này là Thạch Tiều, phụ trách bảo hộ chúng ta chủ tử.” Má
Lưu nói.
Tử Vi cẩn thận xem xét người nọ liếc mắt một cái, khuôn mặt
không cười cũng không chút biểu cảm, ngày thường một đôi mắt một mí, nhếch môi,
nhìn ra được là người không dễ chọc.
Nàng cung kính phúc thân. “Tiều gia.”
Thạch Tiều mặt không chút thay đổi, má Lưu nói với hắn ý đồ
mình đến, hắn liền tránh ra, cho má Lưu đi vào, mà nàng thì tại bên ngoài trước
chờ.
Không bao lâu, má Lưu đi ra, dặn dò nàng. “Về sau việc cơm áo
đại thiếu gia, từ ngươi phụ trách hầu hạ, đại thiếu gia bên người trừ bỏ gã sai
vặt A Khoan, chưa từng có nha hoàn, ngươi là người thứ nhất; A Khoan mẫu thân
sinh bệnh, hồi hương rồi, cho nên cũng không có người khả dạy ngươi, nên làm
như thế nào, chính ngươi nhìn làm đi, hiện tại, đi vào gặp đại thiếu gia.”
“Vâng.”
Má Lưu xoay người đi ra, Tử Vi một người bước vào trong
phòng.
Nói không khẩn trương là gạt người, nhất tưởng tượng đến
chính mình sắp đối mặt với vị bá chủ rượu nghiệp, nàng trong lòng dâng lên một
cỗ khó có thể hình dung kính sợ.
Bước vào trong phòng, nàng nhìn thấy một người nam nhân ngồi
ở phía trước bàn án thư, theo góc độ này nhìn lại, chỉ nhìn thấy đối phương
sườn mặt, nam nhân tựa hồ chính chuyên chú ở hồ sơ ở trên.
Nàng ghi nhớ má Lưu chỉ thị, đứng ở môn quá, thấp đầu, khiêm
tốn nói.
“Đại thiếu gia, nô tỳ Đỗ Tử Vi, là nha hoàn mới tới, được đặc
biệt tới nghe thiếu gia sai phái.” Nàng quy củ đứng thẳng, thần thái cung kính,
chờ đại thiếu gia chỉ thị tiến thêm một bước.
“Đem chén trà lại đây.”
“Vâng, đại thiếu gia.”
Nàng khinh bước lên tiền, thủy chung cúi đầu, chuyện thứ nhất
phải làm chính là châm trà, đơn giản.
Trên bàn trà đã có ngâm vào nước tốt trà nóng, nàng châm thất
phân mãn, bưng khay trà, thật cẩn thận hướng đại thiếu gia đi tới. Khi gần tiếp
cận hắn, nàng thoáng nâng lên mặt, vừa vặn xem rõ ràng đối phương diện mạo,
không khỏi chấn động.
“A!”
Bởi vì rất kinh ngạc, hai tay buông lỏng, khay trà liền như
vậy hạ xuống, liền một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ thanh nhiều mảnh nhỏ, nước
trà cũng đổ tràn ra đất.
Ông trời! Là hắn!
Nam nhân trước mặt, đúng là người trước ở kho rượu đã đoạt đi
nụ hôn của nàng.
Gương mặt lạnh lùng kia, chậm rãi chuyển lại đây, mâu quang
sâu không thể thấy, giống một người săn báo thẳng tắp khoá trụ nàng, nàng hiểu
được lúc này thật là thảm!