Cùng Quân Đồng Mộng - Chương 10 phần 1

Chương 10

Doanh Viên Thiện tự.

Yến Bình Phi cùng Tống Tử
Thiệu thật sự mang vô số quan binh, cầm lấy ngọn đuốc bao vây toàn bộ đường
dưới, trước cửa chùa, quan binh cũng lục đục, đứng ở hai bên.

“Tô công tử, Tam hoàng tử
đang chờ người, xin người hãy đi cùng thuộc hạ đi.”

Yến Bình Phi đi lên thềm đá, quỳ
xuống một chân, khoanh tay nói.

“Sợ là ta chỉ có thể phụ lòng
của Tam hoàng tử.”

“Xin Tô công tử đừng làm khó
xử thuộc hạ.”

Tô Thiếu Sơ thở dài, nhắm
mắt. “Thư Phương.”

Lý Thư Phương ôm lấy hông của
nàng, tung người bay lên, chân đạp lên tượng đá trước thềm chùa, thân thể càng
bay cao hơn, bỏ mặc quan binh đứng dưới thềm đá trơ trọi một mình.

“Người đâu... bao vây khu
rừng, không cho bọn họ chạy thoát!”

Dưới chỉ thị của Yến Bình Phi,
đám quan binh võ vệ nhanh chóng bao vây cả khu rừng.

Lý Thư Phương ôm Tô Thiếu Sơ,
dây thừng tím trên người động đậy, thanh kiếm bay lên giữa trời, bầu trời đêm
yên tĩnh như bị xé rách ra, nhìn thấy mọi người đều chạy về phía khu rừng đón
người, hắn chậm rãi đáp xuống.

Lý Thư Phương vừa đáp xuống
bên dưới, bọn quan binh võ vệ đã lập tức vây quanh bọn họ, đằng sau cũng có người
đáp xuống theo, hắn vừa định ôm Tô Thiếu Sơ nhảy lên lần nữa, kiếm thế mãnh
liệt sắc bén phía sau đã bức đến, làm hắn giật mình nhanh chóng đỡ lấy, vì sợ
ảnh hưởng đến Tô Thiếu Sơ nên hắn đành phải đẩy nàng về phía sau mình.

“Khụ, Thư Phương, ta phải
giới thiệu một chút, đây chính là cao thủ xuất thân từ Nam Nguyên, luôn luôn
giúp đỡ Tam hoàng tử tác oai tác quái - Phong Ngôn.”

“Ồ!” Từ kiếm pháp cũng nhận
ra được thân phận của người này. “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ngươi
thích chết kiểu nào, đâm qua yết hầu, xuyên tim hay xuyên não? Đoạn Ly đao sẽ
giúp ngươi chết theo cách ngươi mong muốn, đưa tiễn ngươi một đoạn đường.”

Phong Ngôn lạnh lùng đạm mạc
chẳng thèm trả lời, chỉ yên lặng liếc nhìn Tô Thiếu Sơ.

“Tứ thiếu, đa tình quá cũng
không phải là tốt.”

“Ừ.”

“Phong Ngôn không muốn đả
thương ngươi thôi, nếu là Tam hoàng tử ra tay, hẳn là không đơn giản như vậy
rồi.”

Vài câu nói đã đủ hết những
lời hắn muốn nói, Tô Thiếu Sơ thở nhẹ, cho dù Phong Ngôn có đánh thắng Lý Thư
Phương hay không, tối nay, hai người đánh nhau, bọn thị vệ, quan binh kia, chỉ
là một khúc nhạc dạo, thứ Chu Dục muốn chính là nàng tự trở về bên cạnh hắn.

Xem ra, nàng đành phải đi đến
bước cuối cùng.

“Nói với San San...” Nàng dựa
vào bên cổ Lý Thư Phương, thấp giọng nói: “Ta và Chu Dục, chỉ một người mới
được sống!”

“Có ý gì?” Lý Thư Phương kinh
ngạc.

Tô Thiếu Sơ chỉ cười một
tiếng, vỗ nhẹ mặt của hắn.

“Con trai ngoan, ngươi đừng
có nhân cơ hội thì trốn đi nữa, hại ta lại thêm mấy năm không được gặp ngươi.”

“Hả?” Có ý gì chứ...

“Khụ, kiếm pháp của ngươi tốt,
không có ai đến gần ngươi được, vậy nên ngươi đi xuống phía sau cản người đi!”

Trên thềm đá, Tô Thiếu Sơ
dùng sức đẩy Lý Thư Phương xuống...

“Hai người ở cùng nhau rất
khó thoát thân, mọi việc sau này giao cho ngươi.”

“Thiếu Sơ...”

Lý Thư Phương nhanh chóng
nhảy trở về, khi ngẩng đầu lên đã thấy nàng bị Yến Bình Phi đưa đi, hắn vội
vàng muốn nhảy lên, nhưng kiếm chiêu của Phong Ngôn đã ngăn chặn hắn!

Trong một góc tối, đôi đồng
tử nhẫn nhịn đã lâu, nhìn thấy được hai người như khó chia lìa, Tô Thiếu Sơ
không chút giấu giếm tình cảm với người kia, còn tựa đầu vào người đối phương, làm
cho hắn không chịu nổi, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh cũng bắt đầu nổi
lên.

Đông Vực đại hoàng tử, Lưu
Tinh kiếm thủ Lý Thư Phương, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai mới thật sự là
người trong lòng của ngươi?

“Tam hoàng tử.” Chu Dục đưa
tay lên, ý bảo võ vệ đưa cung tên lên.

“Bổn hoàng tử nên làm thế nào
mới thật sự có được ngươi? Chẳng lẽ thật sự biến ngươi thành một khối thi thể
lạnh lẽo mới được hay sao?”

Kéo dây cung, mục tiêu đã
định, Chu Dục lạnh lẽo bắn tên ra.

Nghe thấy tiếng động lớn, Tô
Thiếu Sơ quay đầu lại, nhìn thấy một cung tên xé gió đưa đến, nàng kinh ngạc
gọi...

“Thư Phương...”

Mũi tên này không phải bình
thường, Tô Thiếu Sơ xoay người xông đến, lại thêm một mũi tên bay đến, mũi tên
này xuyên qua vai của nàng...

“Tô công tử!”

Thấy Tô Thiếu Sơ trúng tên, quỳ
xuống mặt đất, Yến Bình Phi cũng phải khiếp sợ nhìn chủ nhân, Phong Ngôn đã đi
đến bên cạnh Tô Thiếu Sơ, xé vạt áo ra tạm thời băng bó cho nàng, những chuyện
khác phải đợi trở về rồi mới có thể xử lý.

“Lý Thư Phương đã rời khỏi.”

“Vậy... sao?” Tô Thiếu Sơ tự
tiếu phi tiếu, mũi tên đầu tiên là để thử nàng ư? Thử vị trí của Lý Thư Phương
trong lòng nàng, chỉ cần nàng dám quay đầu lại, thì mũi tên thứ hai sẽ chọn
nàng làm mục tiêu.

Ha ha, đến nước này, hắn quả
thật đã giận điên rồi.

“Tam hoàng tử.”

Nghe thấy tiếng gọi cung kính
của đám võ vệ, nàng nhịn đau, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu, đã bị hắn thô bạo
đưa cằm dưới lên, nghênh đón nàng là đôi mắt tuấn mỹ nhưng âm trầm đáng sợ kia.

“Tối nay đúng là làm Thiếu Sơ
yêu đệ cảm thấy vui sướng, nhưng thật sự phải nói, chỉ một Lý Thư Phương thì
không đủ!”

“Nếu Tam hoàng tử thích, ta
có thể... phụng bồi.”

“Không được đùa bỡn với Tam
hoàng tử nữa, ngươi vĩnh viễn cũng không chịu nghe lời.” Nụ cười trên mặt Chu
Dục biến mất, lạnh lùng nói.

Tô Thiếu Sơ nhịn không được
cười nhẹ, chậm rãi nhếch môi khinh bỉ hắn, “Thiếu Sơ... không có phúc đó, không
đáng nhận ân hoàng tộc.”

“Xem ra, yêu đệ rất thích ép bổn
hoàng tử dạy dỗ ngươi.”

***

Bên trong ‘Vân Lưu các’, thân
thể nửa trần truồng nằm úp sấp xuống mép giường, khéo léo đưa đẩy cái đệm trắng
mềm mại dưới vai trái, mũi tên đã được gỡ ra, vết thương không ngừng chảy máu, nhuộm
cả giường đệm phía dưới cũng một màu đỏ tươi.

“Yêu đệ, có đau không?”

Giọng nói đáng sợ, dịu dàng
hướng về gương mặt cứng nhắc phía trước, cánh môi của nàng còn cứng nhắc hơn cả
gương mặt, lẩm bẩm nhẹ nói gì đó, sau đó nhấp chặt lại, giống như đang chịu
đựng thứ gì đó!

“Ai bảo ngươi luôn không nghe
lời như vậy, lại muốn rời khỏi bên cạnh bổn hoàng tử, ta đã sớm cảnh cáo ngươi,
sẽ xảy ra chuyện, hiểu không?” Hắn cười, cầm lấy chai thuốc đổ bột xuống vết
thương.

“A a...”

Bột rắc xuống vết thương, như
thể đang xẻo từng miếng thịt của nàng vậy, càng làm nàng thấy khó khăn là, bên
dưới, dục vọng của hắn đang tung hoành trong cơ thể của nàng.

“Sao nhìn ngươi đau đớn thế?
Là vết thương hành hạ hay là tiểu tử kia dữ tợn quá? Yêu đệ cũng nên lượng thứ
cho nó, tối nay nó rất không hài lòng về ngươi!”

Từ lúc nàng tỉnh lại, đã phát
hiện đặt bên cạnh giường là thuốc trị thương và bông vải trắng, ý thức còn chưa
kịp tỉnh táo lại, giọng nói thăm hỏi ân cần quen thuộc theo phía sau truyền
truyền đến, làm nàng thở gấp rên rỉ.

“Ngươi đúng là... vô sỉ, hoang
dâm... tàn... tàn bạo... Làm cho ta không biết nên nói gì.”

“Bổn hoàng tử trước giờ luôn
giữ chữ tín với những lời ta đã nói, ta đã cảnh cáo yêu đệ nhiều lần, làm việc
xấu thì phải nhận lấy hậu quả, về điều này thì... Bổn hoàng tử đã nói, tối nay
phải cho tiểu tử này hảo hảo đi vào!”

“Yêu đệ, cánh tay này đừng
lộn xộn quá, dù bột thuốc có thể cầm máu nhưng nếu yêu đệ còn làm động đến vết
thương nữa, cho dù là thuốc tốt đến mấy cũng là vô dụng, ai, yêu đệ thật đáng
thương, trúng mũi tên này phải nằm trên giường tịnh dưỡng vài ngày.”

Theo giọng nói ân cần của hắn,
bên dưới không ngừng trêu chọc thân thể mềm mại trắng như tuyết, nàng muốn động
một cái, lập tức động đến vết thương bên vai, đau đớn không thôi!

“Vì hành động của yêu đệ
ngươi tối nay, bổn hoàng tử nhất định phải hảo hảo thưởng thức ngươi mới đúng, phải
làm ngươi cảm thấy thẹn, vì đó là niềm vui thú lớn nhất của bổn hoàng tử.”

“Ngươi... thật đáng sợ!” Con
ngươi hung ác nhìn hắn, ẩn sâu trong đó là bất khuất kiên cường.

“Ha ha ha...” Chu Dục rét lạnh
cười, cắn răng nhả ra từng từ, từng chữ đầy hận thù, “Một câu nói của ngươi, chúng
ta cứ từ từ thưởng thức đi!”

Tiết tấu bên dưới càng thêm
rong ruổi, hoàn toàn chà đạp thân thể mềm mại không thương tiếc, vết thương
trên vai vì cơ thể cử động quá độ mà bắt đầu chảy máu lại, từng giọt từng giọt
thấm xuống giường đệm phía dưới.

“Thân thể này đúng là xinh
đẹp tuyệt sắc, làm ta hoàn toàn không muốn buông ra.”

Thân thể đau đớn vạn phần, tình
dục lại như làn sóng ập đến bao phủ cả người nàng, hai cảm giác trái ngược đan
xen vào nhau, như thể muốn cướp đi ý thức và tôn nghiêm của nàng.

“Không... Tam hoàng tử, a...”
Nàng run rẩy ngâm lên, mang theo đau đớn và rên rỉ.

Hắn vô tư đùa bỡn với chủ
nhân của thân thể này như không biết gì, nhìn thấy nàng đau đớn vì vết thương
trên bả vai, rồi đẩy nàng lên đỉnh cao của tình dục, luật động dần chậm lại, hắn
chậm rã thưởng thức nhìn nàng đau đớn vì vết thương, rồi lại khó chịu giãy giụa
vì dục vọng.

“Trong đau lại có dục, đúng
là mất hồn lòng người nha!”

Thấy nàng nhắm mắt lại, rồi
lại mở mắt ra, trong con ngươi đọng lại vài phần hoảng hốt, Chu Dục khẽ cười, luật
động bắt đầu nhanh trở lại, nhưng không khác gì một hình phạt tàn nhẫn với
nàng.

“Ngươi hận bổn hoàng tử lòng
dạ độc ác đúng không?”

Không muốn kích thích hắn
càng thêm tức giận, càng thêm dục vọng, nàng đành phối hợp với luật động của
hắn, tiếng thở dốc của hai người đan xen vào nhau vang lên.

“Ngươi hiểu rõ, phụ hoàng và
Nam Nguyên thánh nữ đã chết có khúc mắc tình cảm với nhau, quá trình trưởng
thành của ta, mọi người đều dùng đền bù để lấp đầy nó, tám tuổi, khi luyện kiếm,
ta bất cẩn giết người, phụ hoàng, mẫu hậu chỉ dỗ dành ta, bảo ta đừng quan tâm
đến chuyện đó, bởi ta là cao cao tại thượng thiên gia hoàng tử, mạng của bất kỳ
kẻ nào cũng không tôn quý bằng ta, chỉ cần máu tanh đừng dính vào người ta, thì
ta giết ai cũng không có vấn đề gì...”

Sau khi mạnh bạo cướp đoạt
nàng, hắn nghiêng người, cúi xuống hôn tấm lưng trần đầy mồ hôi bên dưới.

“Từ đó bổn hoàng tử nhớ kỹ
những lời này, từ sau đó, ai làm cho ta không vui, ta lập tức giết kẻ đó, không
có ai dám nói ta sai, bởi vì phụ hoàng, mẫu hậu đều nói với ta, mạng của bất kỳ
kẻ nào cũng không tôn quý bằng ta.”

Tiếng cười lại có chút kỳ lạ,
như thể nó là tiếng thở dài trong cô đơn, chứ không còn là tiếng cười trong vui
vẻ nữa.

“Ta tàn bạo, cũng không có ai
đến ngăn cản ta, hoàng huynh ta cũng có lúc không chịu nổi, nhưng cũng như phụ
hoàng, mẫu hậu, nói với ta vài câu rồi dung túng mặc kệ ta làm gì thì làm, bọn
họ dùng cưng chiều, yêu thương để bù đắp cho ta, cho dù ta làm chuyện đáng sợ
cỡ nào, lúc nhỏ thì vỗ vỗ đầu ta, lớn lên thì vỗ vỗ vai ta, không có ai thật sự
ở bên cạnh ta, giải thích cho ta không nên làm vậy, nói cho ta biết ta nên làm
thế nào, chỉ cần ta vui vẻ, thì mọi chuyện đều được.”

Hắn hôn lên mồ hôi trên tóc
nàng, tiếng cười khẽ của hắn truyền vào tai nàng.

“Thậm chí, ta nhúng chàm Mai
Ngọc, phụ hoàng cũng ngầm cho phép, ta bắt đầu cảm thấy lễ giáo, luân thường
chẳng là gì cả, bất cứ thứ gì ta cũng có thể khiêu chiến, ha ha...”

Ánh mắt nàng nhìn hắn, bên
trong là dịu dàng và thương xót, nhưng sau đó, hắn lập tức dùng tay che đi mắt
của nàng.

“Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn
ta, ngươi dịu dàng đến mấy, đến cuối cùng cũng chỉ là mưu kế để rời khỏi bổn
hoàng tử thôi.”

Tử Miên hương bên cạnh giường
bắt đầu dâng lên, Thiếu Sơ cảm nhận được, hắn đã rút dục vọng bên trong nàng ra,
đặt nàng lên giường, ngược lại với thô bạo vừa rồi, hắn vô cùng mềm nhẹ, dịu
dàng chà lau thân thể giúp nàng.

Không lâu sau, ngoài cửa
truyền đến tiếng của Yến Bình Phi.

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ
chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lên đường thẳng hướng Giang Nam.”

Hắn chuẩn bị xiêm y giúp nàng
tốt rồi vỗ về sắc mặt tái nhợt của nàng.

“Đối với ta, ngươi chỉ muốn
khước từ thôi, đúng không?”

Vừa sửa sang lại quần áo xong,
liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài.

“Tam hoàng tử!” Là Phong Ngôn,
rất ít khi nghe thấy giọng nói của hắn gấp gáp đến thế, “Vô Ưu quận chúa đã xảy
ra chuyện.”

Chu Dục tìm đến phòng ngủ của
Vô Ưu, nhìn thấy cánh môi của con gái yêu trở nên tím tái, đôi mắt nửa nhắm nửa
mở, trắng dã, Vô Sầu ở bên cạnh hoảng sợ nhìn nàng.

“Vô Ưu!” Chu Dục vội vàng đỡ
con gái dậy. “Độc của Đông Vực?”

Kinh ngạc một tiếng, Vô Ưu
chợt mở mắt ra, mở miệng phun Tử Yên ra nhắm về phía Chu Dục!

“Tam hoàng tử... cẩn thận.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3