Cùng Quân Đồng Mộng - Chương 09 phần 1

Chương 9

“Tam hoàng tử, Thiếu Sơ... có
thể tự mình đi được!”

Không để ý đến ánh mắt của
người ngoài, từ lúc ra khỏi ngõ tối, Chu Dục đã ôm Tô Thiếu Sơ chạy đi, vì sợ
ánh mắt của mọi người nhìn chòng chọc vào mình, nàng đành phải làm như không
biết, dựa vào hắn mà đi.

May mà hôm nay nàng mặc xiêm
y của nữ, người ngoài dù thấy hai người họ thân mật, nhưng đều nhận định là một
người đàn ông đang ôm vợ của mình; nếu nàng mặc đồ nam, không chừng lại xôn xao
không ít.

“Không được. Yêu đệ ngươi
tinh nghịch khôn ranh, bổn hoàng tử dám để ngươi tự đi sao?” Hắn cũng không
muốn thấy nàng biến mất trước mắt nữa. “Hơn nữa, vừa rồi bổn hoàng tử xúc động
như thế, không biết có làm ngươi... đau hay không, vì vậy, bổn hoàng tử nhất
định phải ôm ngươi.”

“Hứng thú kỳ lạ của ngươi quả
là vẫn không thay đổi.”

Nếu lúc trong ngõ tối không
có xảy ra chuyện như thế, chắc gì hắn đã tích cực đến “Cầu Duyến Tuyền” thế này.

“Yêu đệ luôn hiểu lầm bổn
hoàng tử như thế.” Muốn biết nàng suy nghĩ gì, Chu Dục chợt cúi xuống bên tai
nàng, ám hiệu đầy dâm dục. “Hay là tiểu tử vừa rồi dữ tợn quá, dọa ngươi sợ?
Yên tâm, đến lúc trở về, bổn hoàng tử sẽ bắt nó thật dịu dàng ‘đi vào’.”

“Đối với thứ dữ tợn như thế, Thiếu
Sơ có thể nói ‘đừng đa lễ’ sao?”

“Ai! Yêu đệ nói vậy là muốn
chỉ nó, hay là chủ nhân của nó?” Hắn tiến thêm một bước.”Để thay đổi cách nhìn
của ngươi, bổn hoàng tử có thể đặc biệt vận động cả ngày lẫn đêm với ngươi.”

“Tam hoàng tử đúng là xứng
đáng với cái tên ‘dâm ma hoàng tử’!” Có thể nói công khai một cách không đỏ mặt
như vậy cũng hay.

“Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt
vừa bướng bỉnh và sắc lạnh của ngươi, thật khó làm cho bổn hoàng tử không có
dục vọng, nói đến cùng, chỉ có thể trách yêu đệ ngươi thật làm cho người ta
muốn chinh phục.”

“Khụ khụ, đến miếu rồi.” Nàng
nhắc nhở, tiện thể cắt đứt cái miệng đầy mập mờ của hắn. “Nhớ kỹ, Tam hoàng tử
đã nói, đến đây sẽ buông tay.”

Phía trước, trên một con dốc
là một ngôi miếu cổ xưa lâu đời, cho dù là đêm khuya, trên hai cầu thang bằng
thạch đá vẫn đầy người đi đến đổ về, hương khói lan tỏa khắp nơi.

“Yêu đệ thật sự không cần
lòng tốt của bổn hoàng tử sao...”

“Thiếu Sơ cảm ơn Tam hoàng
tử.” Không đợi hắn nói xong, nàng đã nhanh chóng nhảy xuống, chạy đi.

“Khụ khụ.” Thấy nàng chạy về
phía trước, lúc này lại là Chu Dục hắng giọng, “Nghe nói tối nay có người muốn
đưa bổn hoàng tử đến xem ngôi miếu dân gian, để hồi báo chuyện tặng kiếm.”

“Là Thiếu Sơ sơ sót.” Tô
Thiếu Sơ vươn tay ra, vô cùng tôn quý mời mọc bàn tay ‘hoàng thân’ của hắn.
“Thỉnh, xin cẩn thận với thềm đá này, độ rộng của nó không bằng trong đại trạch
của Tam hoàng tử, độ cao của nó không thoải mái như trong hoàng cung, vừa nhỏ
vừa thấp, dù sao cũng chỉ là ngôi miếu nhỏ, chưa từng ngờ sẽ có ngày có Đại
Phật đến thăm.”

“Ai! Yêu đệ, ngươi thường
xuyên làm cho bổn hoàng tử cảm thấy, hoàng thân là không thể nào đắc tội đến.”

“Ai! Tội ở người, không hề
liên quan đến xuất thân thế nào, Tam hoàng tử nếu như cảm thấy như vậy, cũng có
lẽ là do Thiếu Sơ quá tài năng.”

Chu Dục mắt lạnh liếc qua, Tô
thiếu lập tức hắng giọng, quay đầu lại chào hỏi với người quen.

“Liễu cô nương.”

Bọn họ nhìn thấy hơn mười cô
gái bước ra từ miếu, tất cả đều mặc xiêm y màu vàng ngả đỏ.

“Ngươi...” Nhìn cô gái thanh
tú trước mắt, Liễu Điềm Nhi có chút nghi ngờ, cho đến khi nhận thấy đôi mắt
quen thuộc kia, cùng Chu Dục đứng phía sau, nàng mới hiểu ra, “Không biết Điềm
Nhi nên xưng hô thế nào đây?”

“Gọi ta là Thiếu Sơ đi!”

“Sợ là người phía sau của
ngươi... sẽ có ý kiến.” Chu Dục lãnh đạm liếc nàng một cái, hiển nhiên, nàng
vẫn còn sợ, vội vã rút tay lại, không dám nhìn hắn. “Vẫn gọi ngươi là công tử
thì hơn, Điềm Nhi cũng đã quen rồi.”

“Chỉ cần Điềm Nhi cô nương
không để ý đến lối ăn mặc này, Thiếu Sơ thì gì cũng được.”

“Công tử trời sinh thanh nhã
anh tuấn, đó là khí chất mà cả nam nữ đều khó có được, cho dù người đang mặc đồ
nữ cũng không tổn hại đến.”

“Đáng nhẽ ngươi nên ở Lục
Trúc Liễu Nhạc, chứ không phải ở đây.” Chu Dục lãnh đạm nói.

“Vị công tử này, xin hỏi
người có ý gì?” Liễu Điềm Nhi căng thẳng hỏi.

“Cứ mặc kệ hắn đi, hắn chỉ
nói nhảm thôi.”

“Vâng, nhưng người có ý gì?”
Liễu Điềm Nhi nhíu mày.”Công tử hẳn là hiểu lời của hắn nói.”

“Người hiểu hắn nói gì đều do
hoàn cảnh và cơ duyên ép buộc, Liễu cô nương không hiểu những lời hắn nói, mới
là người may mắn.” Nàng chính là quá hiểu, cho nên mới tạo nên tình cảnh hôm
nay.

“Cảnh giới của yêu đệ càng
lúc càng cao đó.”

Chu Dục trào phúng thấy rõ, Tô
Thiếu Sơ hắng giọng đáp. “Khụ, Liễu cô nương hôm nay đến dâng hương, hay là đến
xin tình duyên?”

“Ta đưa chúng tỷ muội đi thôi,
tiện thể để hiểu rõ nghi ngờ trong lòng.”

“Nghi ngờ trong lòng? Chẳng
lẽ hôm nay Tống Tử Thiệu cũng đến?”

Liễu Điềm Nhi có chút ngượng
ngùng cúi đầu. “Cái gì cũng bị công tử người đoán trúng.”

“Trong lòng ngươi hiểu rõ mọi
chuyện cũng tốt, ta cũng chúc phúc cho Điềm Nhi cô nương!”

“Yêu đệ, trước khi chúc phúc
cho người ta thì nên làm gương trước!”

“Không biết công tử và... Vị
công tử này rốt cuộc là...”

“Khụ khụ, Tống công tử ra
kìa.” Tô Thiếu Sơ lập tức lảng sang chuyện khác.

Liễu Điềm Nhi quay đầu lại, nhìn
thấy một vị công tử có làn da rám nắng rắn chắc, cũng cùng chúng tỷ muội bên
cạnh đi lên chào hỏi.

Tống Tử Thiệu gật đầu chào
hỏi lại bọn họ, thấy Liễu Điềm Nhi ra ám hiệu, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Thiếu Sơ, có
vài phần ngờ ngợ, nhưng nhìn thấy được Chu Dục, cả người hắn đều chấn động!

“Tống Tử Thiệu, con trai của
Tống tri phủ trông coi Tĩnh Hủy thành?” Chu Dục hồi tưởng lại hai năm trước, trong
hoàng cung, hắn cũng từng nhìn thấy thiếu niên này đi cùng cha vào cung diện
thánh.

Thấy đối phương vội vàng muốn
hành lễ, Chu Dục lắc đầu, ám chỉ hắn không muốn để lộ thân phận, đối phương do
dự một chút rồi khoanh tay gật đầu chào, không đi đến.

“Yến tổng quản có nói với
ngươi những chuyện đã xảy ra ở Lục Trúc Liễu Nhạc không?”

“Tống Tử Thiệu là một trong
những công tử có võ nghệ tài giỏi, thân thủ nhanh nhẹn, nghe Bình Phi nhắc đến,
hiển nhiên đã tiến bộ nhiều hơn hai năm trước.” Năm đó, kiếm thuật, thân thủ
của người này cũng không kém, thân ảnh cũng khá nhanh nhẹn, nhưng lại thiếu dứt
khoát và nhuệ khí cần có.

“Không biết yêu đệ còn muốn
nói bao lâu nữa, mới vào thăm miếu đây?”

“Ai! Ít nhất cũng phải nói
thêm một lát nữa, nhìn kìa, Yến tổng quản đến rồi.” Nàng chỉ vào thềm đá phía
dưới, Yến Bình Phi đang đưa người đến, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Yến tổng quản tìm đến, ta
nhường ngươi nói vài lời với hắn vậy!” Thấy Chu Dục cau mày, Tô Thiếu Sơ đành
nói: “Hai người họ đều có tình ý với nhau, ngươi cũng nghe Yến tổng quản nói
rồi, chúc phúc một cái, cũng không thể gọi là phạm vào cấm kỵ của ngươi chứ?”

Ai, dù sao cũng là lần đầu
tiên nàng nhỏ nhẹ với hắn như thế, Chu Dục đành phải đè nén dấm chua xuống.

“Chúc phúc thì không cần bổn
hoàng tử sao?”

“Hừ, mấy ngày trước ngươi làm
vậy, Liễu cô nương vừa nhìn thấy ngưoi liền sợ, Tống Tử Thiệu cũng biết thân
phận của ngươi, ngươi nghĩ xem, trừ làm cho người ta ‘hoảng sợ’ ra, ngươi còn
làm được gì nữa.” Nàng lạnh nhạt mỉm cười nói.

“Ai! Miệng lưỡi của yêu đệ
càng lúc càng lợi hại.” Cứ nói thẳng ra là muốn cách xa hắn thì tốt hơn. “Bổn
hoàng tử cho ngươi mười phút, sau mười phút, chúc phúc gì cũng phải kết thúc
hết.”

“Lỡ như không kết thúc thì
sao?”

Chu Dục mỉm cười hiểm ác. “Bổn
hoàng tử trước giờ rất rộng lượng, không thích lạm dụng quyền uy, yêu đệ tốt
nhất đừng trở thành ngoại lệ thì hơn.”

“Đúng là rộng lượng đến mức
làm cho người ta hoảng sợ.”

“Yêu đệ tốt nhất nên dùng
mười phút này để chúc phúc thì hơn!” Chu Dục xoay người, đi về phía thuộc hạ

“Chủ nhân.” Thấy chủ nhân
bước đến, Yến Bình Phi vội vàng hành lễ. “Phong Ngôn đã đến Tĩnh Hủy thành.”

“Ồ! Có lẽ thu hoạch cũng
không ít.” Đông Vực, hắn đã sớm muốn ra tay, chỉ là ngại thế lực của Ma Hi vẫn
còn quá mạnh mẽ, vẫn còn liên quan mật thiết đến Đông Vực hoàng tộc, nên mới chậm
chạp không có hành động gì. “Chỉ tiếc, lại để vuột mất Mạnh Diêm Ty khỏi tay.”

“Sao... sao không thấy thiếu
phu nhân nữa?”

“Đang ở đằng sau nói chuyện
với Tống Tử Thiệu.”

“Tống Tử Thiệu?” Yến Bình Phi
nhìn người đằng sau chủ nhân, nghi ngờ hỏi: “Là vị thiếu niên mặc áo bào kia
sao?”

“Ngươi đã gặp hắn ở Lục Trúc
Liễu Nhạc rồi mà.” Xem ra trước khi bắt được Mạnh Diêm Ty, nên cấm Vô Ưu, Vô
Sầu ra khỏi Vân Lưu các thì an toàn hơn. “Hai vị tiểu thư có chuyện gì không?”

“Chủ nhân...” Yến Bình Phi
sắc mặt kinh ngạc, hoảng sợ nói: “Người này không phải là Tống Tử Thiệu mà
thuộc hạ đã gặp ở Lục Trúc Liễu Nhạc, hơn nữa thiếu phu nhân... cũng mất tích
rồi.”

Chu Dục quay đầu, trước mặt
chỉ còn Tống Tử Thiệu và vài hạ nhân bên cạnh, không chỉ Tô Thiếu Sơ, mà ngay
cả Liễu Điềm Nhi cùng đám tỷ muội cũng biến mất.

“Thiếu Sơ?”

Chu Dục kinh ngạc, vội vã
chạy đến, nhìn bốn phía chung quanh, trực tiếp bắt Tống Tử Thiệu lại!

“Tam... Tam hoàng tử?”

“Người đâu? Cô nương vừa rồi
nói chuyện cùng ngươi đâu?” Tống Tử Thiệu bị hắn nắm chặt vạt áo, suýt nữa nói
không nên lời.

“Lúc Tam hoàng tử xoay người,
bọn họ đều đã bỏ đi rồi, đêm đã khuya, hạ thần xin được phép cáo từ.”

“Liễu Điềm Nhi chẳng phải là
kế muội của ngươi sao?”

Tống Tử Thiệu vội vàng lắc
đầu. “Từ sau khi gia mẫu qua đời, gia phụ đều không có tái giá.”

“Đám cô nương vừa rồi vừa nói
vừa cười với ngươi, chẳng lẽ không có chút quan hệ nào?”

“Tam hoàng tử xin đừng hiểu
lầm, tại hạ chỉ mới gặp vị Liễu cô nương kia một lần, có thể nói là quen biết, nhưng
không đến mức thâm giao.”

Hoảng sợ chiếm lấy Chu Dục, hắn
buông Tống Tử Thiệu ra.

“Thiếu Sơ... đi ra...” Hắn
cất giọng quát, càng quát càng điên cuồng, làm cho những người trong miếu đều
hoảng sợ chạy đi! “Không được đùa giỡn nữa... Thiếu Sơ...”

Trong lòng hắn biết rõ, lần
này không như lần trước nữa, không phải là đùa, nàng thật sự đã biến mất, tối
nay, tất cả những gì của nàng, mỗi một nụ cười với hắn, cũng chỉ là mưu kế để
nàng rời khỏi hắn mà thôi.

Hắn vốn là bị xé lòng rồi, chỉ
là kéo dài thời gian thêm một chút mà thôi...

“Thiếu Sơ...” Hắn đau đớn
nhắm mắt lại, lại một lần nữa, nàng đùa bỡn hắn!

Chưa từng nhìn thấy chủ nhân
tỏ ra bất lực mất khống chế thế này, làm chúng thuộc hạ bên dưới đều hoảng sợ!

“Tam hoàng tử, có cần bắt giữ
Tống Tử Thiệu để tra khảo không?”

Đôi mắt sắc lạnh của Chu Dục
lần nữa nhìn về phía Tống Tử Thiệu, đối phương sợ hãi lập tức quỳ xuống khấu
đầu xin tha.

“Tam hoàng tử, tiểu dân thật
sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nếu như cần tiểu dân giúp gì, tiểu dân
nguyện dốc toàn lực phối hợp!”

“Lục Trúc Liễu Nhạc ngươi có
biết không?”

“Từng nghe nói đến, nhưng
chưa từng giao thiệp với; nhưng mấy hôm nay, gia phụ có chiêu đãi vài vị bạn bè
giang hồ đi ngang qua!”

“Bạn bè giang hồ?” Chu Dục
nắm chặt ngón tay thành quyền, “Bình Phi, Tống Tử Thiệu ngươi thấy có hình dáng
thế nào?”

“Bộ dáng anh tuấn, thân hình
cao thẳng đúng chất người luyện võ, lúc nói chuyện dù có chút kiêu căng ngạo
mạn của một cậu ấm, nhưng trong vẻ mặt mang theo một hơi thở ưu sầu, khác hẳn
với dáng vẻ bên ngoài.” Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng vẻ cậu ấm bên ngoài là gắng
gượng mà tạo nên mới đúng.

“Xin... xin hỏi Yến tổng quản,
người này... có phải là thoạt nhìn có hơi tái nhợt không?” Tống Tử Thiệu nghe
xong, vẻ mặt kinh hãi.

“Đúng vậy, Tống công tử.”

“Ngươi biết là ai sao?” Chu
Dục trầm giọng hỏi.

“Không dám giấu giếm Tam
hoàng tử, đó là một vị hiệp khách từng cứu sống gia phụ của ta: Lưu Tinh Khoái
kiếm, Lý Thư Phương.” Tống Tử Thiệu nhỏ giọng nói.

“Lý Thư Phương!”

Trong trí nhớ, khi hắn nhìn
thấy Tô Thiếu Sơ ngồi cạnh bờ suối, vui đùa cùng con khỉ vàng kia, có từng nhắc
đến người này.

“Tam hoàng tử, có cần phái
người đuổi theo không?” Yến Bình Phi khoanh tay hỏi: “Dù sao cũng đã biết hướng
mà Tô công tử bỏ đi, bây giờ đuổi theo có lẽ bắt kịp.”

“Cho dù đuổi kịp cũng là ngụy
trang thôi, không còn kịp nữa. Đừng nói đến đám người của Liễu Điềm Nhi tối nay
đều mặc chung một màu váy, đến đây cũng có rất nhiều nam nữ mặc đồ màu vàng ngả
đỏ, hơn nữa, có lẽ bọn họ đã sớm ra khỏi ngôi miếu này, phân tán khắp nơi rồi.”
Cho dù bắt được cũng vô dụng, nơi Thiếu Sơ muốn đi, sẽ chỉ có nàng biết mà
thôi.

“Tam hoàng tử, tiểu dân tinh
tường khắp các nơi trong Tĩnh Hủy thành, nguyện cống hiến một chút sức lực.”
Tống Tử Thiệu cũng nói.

Chu Dục trầm tư nhắm mắt lại,
đưa tay ý bảo bọn họ đừng nói nữa, một tay đặt phía sau, tay kia nắm chặt rồi
lại buông ra, liên tục vài lần như vậy, như thể đang nhắc nhở chính mình, phải
tỉnh táo để suy nghĩ hành động.

Chuyện này thật kỳ quặc, cho
dù Thiếu Sơ và Liễu Điềm Nhi ăn ý đến thế, nhưng từ lúc ở Lục Trúc Liễu Nhạc, rồi
đến lần dạo chợ tối nay, là như thế nào? Làm sao có thể truyền tin tức cho nhau,
rồi cùng đến cầu Duyến Tuyền một lúc... Thiếu Sơ nhất định là có mục đích, nhưng...

“Mộc cây trâm... Kiếm... Cầu
Duyến Tuyền... Kiếm!” Chu Dục chợt mở mắt ra. “Thân kiếm nhẹ nhàng, đón gió không
trở ngại! Băng Oánh Hồng kiếm!” Rốt cuộc, hắn cũng nhớ được cây kiếm này.

Người được hắn điều đi điều
tra về Tô Thiếu Sơ từng nói, ‘Tô Thiếu Sơ’ ở Nam Nguyên có một Băng Oánh Hồng
kiếm do Minh Tông kiếm sư tặng cho, nhiều năm sau, đổi sang vô số cây kiếm khác,
không gặp lại thanh kiếm này nữa, lúc ấy, Chu Dục đoán là Tô Tuyết Sơ giao cây
kiếm này cho Tô Thiếu Sơ, vì với đặc tính của nó mà nói, thanh kiếm này có phần
thích hợp với Tô Thiếu Sơ hơn.

“Thì ra là từ ban đầu đã đều
tính kế tỉ mỉ!”

“Phu nhân có thể đặt cây kiếm
này xuống nước, đảm bảo, có thể tìm được đáp án đang mê hoặc lòng ngươi.”

Lời của lão thư sinh bán kiếm
chợt quanh quẩn trong đầu của hắn.

“Băng Oánh, Duyến Tình...
Oánh Duyên...” Đôi mắt thoáng qua vẻ chấn động. “Thành tây Doanh Viên Thiện
tự!”

Báo cáo nội dung xấu