Cùng Quân Đồng Mộng - Chương 07

Chương 7

“Ngươi muốn rời khỏi bổn
hoàng tử sao? Muốn rời khỏi ta sao?” Chu Dục từ phía sau, dán mặt vào cổ nàng, cũng
như lực đạo lúc này hắn ôm nàng, mạnh bạo làm cho người ta run rẩy sợ hãi.

“Ngươi không làm được, bổn
hoàng tử tuyệt không cho ngươi làm được...” Hắn cuồng loạn la. “Chỉ cần có lần
sau, bổn hoàng tử nhất định sẽ chặt đứt hai chân của ngươi, một con tuyết nhạn
cao ngạo, cắt mất đôi cánh, chặt mất đôi chân, để xem ngươi có thể bay đến nơi
nào.”

“Ngươi... Ngươi thật sự sợ
mất ta đến vậy sao?”

Hô hấp của nàng tựa vào hắn, không
ngừng thở dốc.

“Sợ!” Ngón tay của hắn vỗ về
cằm nàng, lực đạo tuy nhẹ, nhưng ẩn chứa uy hiếp bên trong. “Yêu đệ hình dung
thật là hời hợt, phải nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thành người chết, bổn
hoàng tử cũng sẽ chiếm lấy thân thể của ngươi, xác của ngươi, cho dù là ai, thậm
chí là người nhà của ngươi, cũng đừng nghĩ có thể lấy được.”

Chợt giống như nghĩ đến điều
gì đó, tuấn nhan giận dữ bổng chuyển sang cười lạnh, nhìn chằm chằm vào người
trong lòng, tuấn nhan cúi xuống gần gò má của nàng, hơi thở ấm áp phà ra.

“Cũng còn một cách nữa, Thiếu
Sơ yêu đệ, hãy nghe rõ cảnh cáo của bổn hoàng tử với ngươi, đừng để phạm vào
rồi xảy ra chuyện đáng tiếc. Nếu ngươi không cẩn thận chết trong tay bổn hoàng
tử, bổn hoàng tử nhất định sẽ cho ngươi chết không nhắm mắt!”

Giống như đang nói đến một
chuyện hưng phấn, gương mặt tuấn mị chí cực lúc này tản ra một vẻ xinh đẹp mê
hoặc lòng người.

“Bổn hoàng tử từng lấy được
một Băng Liên quan ở Tây Cương, có thể bảo vệ thi thể đầy đủ không hư thối, chỉ
cần ngươi chết, bổn hoàng tử tuyệt đối sẽ lấy tim của ngươi ra, sau đó giữ gìn
cho thi thể xinh đẹp và trái tim này thật hoàn chỉnh.” Hắn cười, liếm mút gò má
non mịn của nàng. “Ha ha, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cách đó mới có thể có được
ngươi, không cần lo lắng ngươi sẽ hành hạ bổn hoàng tử thế nào nữa.”

Lời vừa mới dứt, hai tay của
hắn trở nên mạnh bạo, vói vào vạt áo trước ngực, tham lam sờ đến thân thể dưới
áo của nàng, động tác hoàn toàn đối lập với giọng nói, trong mềm nhẹ mang theo
che chở, những cũng đủ làm cho người ta sợ hãi đến phát run.

“Mỗi ngày, bổn hoàng tử sẽ ôm
ngươi... Mà dân gian gọi là “gian thi” đúng không?” Hắn khinh bỉ hừ lạnh, giống
như bất mãn với cách hình dung này. “Bổn hoàng tử cảm thấy, có thể ôm thi thể của
người yêu đã chết, cảm giác âm dương cách biệt, đúng là một ‘vẻ đẹp’ đến cực
đoan.”

“Chỉ sợ, Thiếu Sơ không dám
nhận ý tưởng điên cuồng này!”

Không thể tránh thoát được
hai cánh tay kềm chặt, khi hai tay dò vào ngực dưới của nàng, chia ra, mỗi bên
một tay, nặng nề vắt lấy, làm nàng đau đớn thốt lên.

“Bổn hoàng tử không có hứng
thú chơi đùa với thi thể, nhưng chỉ cần liên quan đến yêu đệ ngươi, nghĩ lại, có
thể ôm ngươi, còn có thể chạm vào trái tim ngươi, ai! Dù cách này kinh khủng
một chút, nhưng ít ra cả thân thể của ngươi đều ở trong tay ta!”

Vô tâm với tình, lại cố tình
đùa giỡn với ái tình, cuối cùng chỉ là tự rước lấy kiếp số cho mình.

Những lời của kiếm sư bỗng
hiện lên trong đầu nàng!

“Yêu đệ nên cảm thấy sợ, bởi
bổn hoàng tử cũng giật mình khi biết mình có ý nghĩ như vậy, nhưng ta không thể
ức chế được vọng động này!”

Cảm giác được cả người nàng
phát run, hắn đau lòng cắn vành tai của nàng, lời nói đầy tính uy hiếp...

“Yêu đệ, có lẽ ngươi nên kêu
một tiếng: tướng công, tha cho ta, có lẽ bổn hoàng tử sẽ dịu dàng yêu thương
ngươi, nếu không...” Một tay của hắn rời khỏi áo của nàng, cách một lớp quần áo,
vỗ về nơi tư mật của nữ nhân.

“Ta nghĩ, yêu đệ hẳn là chưa
từng thử, cảm giác thẹn thùng khi bị trói lại, bôi mị dược lên nơi đáng yêu này,
rồi yêu đệ sẽ biết, dưới tác dụng của thuốc, tôn nghiêm chẳng là gì cả!”

Lòng bàn tay xoa xoa nơi nào
đó, hắn vừa nói, vừa kích thích bên dưới, nàng cắn răng nhẫn nhịn khó chịu, nhưng
kiên quyết không nói ra nửa lời hắn muốn.

“Đến lúc đó, ngươi sẽ cầu xin
bổn hoàng tử ôm ngươi, thỏa mãn cùng nhau mấy ngày mấy đêm, sau này, thân thể
này thấy bổn hoàng tử sẽ lập tức dang chân ra, chủ động mở cánh hoa này ra
nghênh đón ta, Thiếu Sơ yêu đệ trước giờ đạm đạm như nước, khi đó lại có bộ
dáng dâm đãng như vậy, có lẽ tương đối xinh đẹp hơn!”

Lời nói trắng trợn như vậy, làm
cho hai tròng mắt của Tô Thiếu Sơ rét lạnh, trong đồng tử tóe lên ngọn lửa kiêu
ngạo.

“Ép Thiếu Sơ lui một bước, nhưng
ngươi có thể tiến thêm một bước không?”

Ván cờ này, vẫn chưa đi đến
nước cuối cùng, ai có thể trụ lại... vẫn chưa biết được!

“Cái gì?”

“Chu Dục là người không ai bì
nổi, trong sinh mệnh của ngươi, ngươi chỉ biết nhận mà không biết quý trọng, bây
giờ, muốn một người đến mức mất đi tỉnh táo, mất đi thân phận như thế, Thiếu Sơ
đã biết, không nên châm chọc tình cảm của ngươi nữa, mà là nên thương hại cho
ngươi lúc này!”

“Đến giờ vẫn còn khiêu khích
bổn hoàng tử, xem ra Thiếu Sơ yêu đệ rất muốn thử năng lực của mị dược?”

Tô Thiếu Sơ bỗng dưng quay
đầu, đón nhận lấy gò má, chóp mũi kia, không nói gì nhìn nhau, hơi thở nóng
bỏng giao hòa, khi Chu Dục hôn lên, nàng mở môi, tiếp nhận đầu lưỡi đầy tính
cướp đoạt của hắn, đáp lại cái hôn thật sâu, thật sâu của hắn, cho đến khi bốn
môi cùng giao nhau, nàng khẽ run rẩy.

“Yêu đệ lúc này đầu hàng ta, làm
ta thật không thể tin được.” Nàng chủ động đáp lại, làm cho gương mặt hắn càng
thêm thâm trầm.

“Làm như vậy mới có thể nói
cho ngươi biết... Vân Lưu các vào thu... rất lạnh.”

Không khí bắt đầu chuyển lạnh,
trong làn gió lại mang theo hơi lạnh của mưa, làm cho nàng run lên, đành phải
vừa tựa, vừa ôm chặt hắn.

“Có phải ngươi muốn nói với
bổn hoàng tử, ngươi đang lạnh, không có hứng thú với những việc đó?”

Chu Dục ôm nàng đi vào rèm
lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, ngăn trở khí trời mát mẻ của mùa thu, hắn
càng thêm ôm chặt người trong lòng.

“Chỉ cần sau này yêu đệ biết
điều một chút, tựa vào trong ngực bổn hoàng tử, ngươi sẽ thấy ấm áp thôi.”

“Chỉ sợ là... ấm áp quá mức, càng
làm bệnh nặng thêm.”

Có rèm lụa mỏng che chắn, nàng
dựa lưng vào người hắn, mặc cho hắn càn rỡ dưới áo yếm, nhũ phong ôm trọn trong
tay hắn, dịu dàng yêu thương nắm lấy.

“Với trí tuệ và tỉnh táo của
ngươi, nên nghĩ tới, muốn dùng nhạc khúc giúp người hay giết người, cần phải có
một nội lực nhất định, nội lực của Thiếu Sơ tự tay được ngươi phong bế, không
đủ nội lực, làm sao dùng âm luật để giải phóng phong bế đây?”

“Yêu đệ muốn nói cho ta biết,
trò chơi này ngươi thích thú lắm sao?” Hơi thở nóng bỏng của hắn dán vào tóc
nàng, hôn lên gò má ửng đỏ của nàng. “Bây giờ ngươi đã hiểu rõ, cho dù là vui
đùa, bổn hoàng tử cũng không chịu nổi khi mất đi ngươi.”

Dù không nhìn thấy hắn đang
làm gì, nàng cũng biết, lòng bàn tay của hắn đang nhu nhu đầu vú hồng hào, tiếng
ngâm khẽ bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng đang mím chặt.

“Giữ lại cây đàn tì bà năm đó,
đây căn bản là chuyện ngươi không nên làm, nếu đã bị ngươi nhốt lại đây, đùa
bỡn ngươi dĩ nhiên là một niềm vui thú tốt nhất.”

Ngón tay vuốt ve chợt véo
chặt nhũ hồng, làm nàng kinh hoảng thở gấp.

“Tam hoàng tử...” Nàng đè tay
hắn lại, cắn răng, “Ngươi... đối với chúng có thù không đội trời chung sao? Tại
sao cứ muốn làm chúng bị thương chứ.” Lúc trước, ở đế đô bị hắn cắn mạnh vào
còn chưa lành đây.

“Có lẽ bọn chúng làm ta yêu
thích không buông tay, nhưng chủ nhân của chúng càng làm ta nghiến răng nhiều hơn.”

“Ngươi... Đừng có tiếp tục
nữa.” Dục vọng cứng rắn phía sau, làm nàng cảm thấy rất không ổn.

“Yêu đệ, ngươi càng từ chối, bổn
hoàng tử càng muốn ôm ngươi.” Hắn nhẹ nhàng cởi quần áo của bọn họ ra, không để
ý đến kháng cự của nàng.

“Ngươi tốt nhất đừng có để
cho dưới kia biến thành quái vật dữ tợn, nếu không... Lát nữa ngươi nhất định
đau khổ khó chịu không kém ta.”

Cách hình dung của nàng làm
cho hắn vui vẻ cười, dục vọng cũng hoàn toàn cao vút lên.

“Tiểu tử này cũng là vì Thiếu
Sơ yêu đệ mà trở thành quái vật dữ tợn thôi, bổn hoàng tử bây giờ đã rất đau
khổ khó chịu rồi, yêu đệ sao không trấn an dỗ dành bổn hoàng tử đi...”

“Mẹ...” lời còn chưa dứt, ngoài
phòng, Vô Ưu, Vô Sầu đã trực tiếp đẩy cửa vào, hưng phấn hô to, “Nói chuyện với
cha thế nào rồi? Tối nay có thể đến chợ chơi không?”

Sâu trong lớp rèm mỏng tầng
tầng lớp lớp, ở nơi nào đó, truyền ra tiếng mắng nhỏ của Chu Dục.

***

Tĩnh Hủy thành về đêm đặc
biệt rực rỡ, ngày đầu tiên, khói lửa sẽ thắp sáng cả bầu trời đêm, kế tiếp là
lễ thị khánh mười ngày liên tiếp, màu sắc rực rỡ làm cho mấy người nào đó vừa
vui vẻ, vừa sợ hãi kêu lên...

“Oa, thật là xinh đẹp...”

“Đúng vậy! Chiều nay mưa lớn,
còn tưởng bữa tối không có náo nhiệt chứ!”

Trên lầu hai có một cái lan
can, Vô Ưu, Vô Sầu nhìn lên trời và đường phố rực rỡ sắc màu, mừng như điên quơ
hai tay la hét.

“Cha, ăn cơm xong thì xuống
chơi một chút đi.”

“Đúng vậy, cứ ở Vân Lưu các
mãi, chẳng phải nhàm chán lắm sao.”

Hai tỷ muội hưng phấn quay
đầu ra đằng sau hỏi.

Chu Dục dù không giống như
trước, châu ngọc đá quý một thân, nhưng áo bào quý giá cùng chuỗi Lan Xích
thạch màu đỏ trên tai vẫn không thay đổi, vốn là như thế, vẻ tôn quý trời sinh
này vẫn chói lọi hơn người.

Tô Thiếu Sơ ngồi bên cạnh hắn,
mỉm cười nhìn, không còn là váy tím như ban ngày nữa, giờ phút này, nàng mặc
quần áo màu xanh nhạt, thanh dật xuất trần, hoàn toàn đối lập với Chu Dục ngồi
bên cạnh, nhưng hai người lại có thể tôn lên những ưu điểm của đối phương, dung
hòa vào nhau.

“Ngồi cho đàng hoàng, không
ăn com xong thì không được rời khỏi chỗ ngồi.”

Hai nha đầu không thể làm gì
hơn, đành bĩu môi trở về chỗ ngồi.

Đây là một tiệm ăn xa hoa
trong Tĩnh Hủy, cả lầu hai đều bị Chu Dục bao mất, khách quý rộng lượng như vậy,
làm cho lão bản tiệm ăn và cả bọn tiểu nhị đều hầu hạ thật cẩn thận.

Thức ăn rất tinh xảo, dù
không xa hoa như trong hoàng cung, nhưng cũng mang theo một hương vị khác, món
ngon trước mắt, nhưng hai nha đầu này chỉ chọn món mình thích ăn, vẫn không
quên đấu võ mồm với nhau.

“Tô công... À ừ, khụ khụ, mẹ,
ăn ngon không?” Thấy ánh mắt Chu Dục híp lại, Vô Sầu nhanh chóng le lưỡi đổi
lại xưng hô, đối với chuyện này, cha nàng không bao giờ chịu nhân nhượng nhường
nhịn cho các nàng gì cả.

Chiếc đũa được đặt kế bên, trên
đĩa là màu vàng óng ánh của nấm rơm, bên cạnh là món rau xanh tươi ngon, nhưng
nàng không thích ăn.

“Đúng vậy! Mẹ, nếu ngươi
không ghét ăn, Vô Ưu gắp cho ngươi.”

“Ta cũng muốn.” Vô Sầu cũng
chen vào.

Hai nha đầu thay phiên nhau
gắp nấm rơm, rau xanh qua cho nàng, từ trước đến giờ, các nàng ghét nhất là ăn
những món này, lại thêm khoảng thời gian trước bị giam cầm trong chùa, làm cho
các nàng càng thêm sợ.

Lúc trước, cha luôn tùy ý, để
các nàng thích ăn món nào thì ăn, không thích ăn thì đừng động vào, khi các
nàng từ nha hoàn trở thành quận chúa cũng không thay đổi, vì vậy, với chuyện
kiêng ăn và lãng phí thức ăn, các nàng đều không cảm thấy có gì không ổn.

Cho đến khi đến Thiên Nhược
tự lễ phật, trưởng công chúa dạy các nàng, không được lãng phí thức ăn, nếu
không sẽ có tội, kiếp sau sẽ bị đói, mặc dù không biết kiếp sau sẽ như thế nào,
nhưng các nàng không muốn sau này không có đồ để ăn đâu! Nhưng không muốn ăn
vẫn là không muốn ăn, đành gắp thức ăn sang cho người khác vậy, không còn dư
lại, chắc là không lãng phí đâu!

“Đưa sang đây đi!” Tô Thiếu
Sơ cười cười, hoan nghênh đồ ăn mà các nàng đưa đến. “Nghe nói ăn nhiều rau
xanh sẽ ngủ ngon, tối nay nhất định có thể mơ thấy một giấc mơ đẹp rồi.”

“Mơ giấc mơ đẹp?” Hai nha đầu
lần đầu tiên nghe những điều kỳ lạ như vậy, ngẩng đầu hỏi.

“Ở Tĩnh Hủy thành, màu xanh
đại diện cho điềm tốt, may mắn đến, ăn nhiều may mắn một chút, có gì không tốt
sao?” Tô Thiếu Sơ lấy đũa cầm rau và nấm lên, nghiêm túc nói: “May mắn cũng đại
biểu cho hạnh phúc, có được may mắn, dĩ nhiên phải nắm chặt một chút.”

“Thật... thật không?”

Hai nha đầu cầm đũa lên, tinh
tế cảm nhận món ăn trong miệng, đột nhiên cảm giác nấm rơm vàng kia như hòa tan
trong miệng, thanh thúy ngọt ngào động lòng người.

“Các ngươi không thích ăn, thì
gắp cho ta đi!” Nàng đưa tay đón lấy.

“Cái này gọi là... may mắn
sao!” Vô Ưu gắp lại vào chén của mình. “Ta... ta chưa ăn xong!”

“Vô Sầu cũng vậy!”

“Mẹ, thật xin lỗi, Vô Ưu, Vô
Sầu muốn nhiều may mắn hơn.”

“Không sao, ta cũng thích các
ngươi có thêm nhiều may mắn.”

Tô Thiếu Sơ thú vị nhìn hai
nha đầu đang lẩm bẩm xin lỗi nàng, sau đó rất nghiêm túc nhìn ngắm các nàng
‘ăn’ may mắn.

“Cái này cũng không tệ, muốn
uống không?”

Tô Thiếu Sơ với tay cầm lấy
món súp màu xanh biếc, mời các nàng uống cùng.

“Mẹ, cái đó đắng lắm, không
uống đâu!”

“Đúng vậy! Ta vừa mới uống
thật, mùi của nó rất đáng sợ, ta cũng không muốn uống!”

“Các ngươi không muốn ăn
sao?” Nàng tỏ vẻ tiếc hận. “Ta định mời các ngươi uống cùng, thử xem truyền
thuyết có phải có thật hay không!”

“Truyền thuyết gì vậy?”

“Thú vị không?”

Hai nha đầu chuyển đầu về
phía nàng hỏi.

“Nghe nói, món súp này có cho
thêm đường vàng, uống xong rồi, đến tối đêm, những người uống cùng nhau sẽ rất
ăn ý, không cần nói gì nhiều cũng biết ý nghĩ của nhau.” Tô Thiếu Sơ tỏ vẻ đáng
tiếc khi thấy các nàng từ chối món súp.

“Ta vừa nghĩ, uống xong rồi, tối
nay sẽ cùng Vô Ưu, Vô Sầu đáng yêu trò chuyện, để xem truyền thuyết này có thật
hay không!”

“Thật sao?”

“Tối nay mẹ muốn cùng chúng
ta trò chuyện sao?”

“Các ngươi không muốn uống, dĩ
nhiên là không được nữa!” Bất đắc dĩ buông buông tay, tỏ vẻ cô đơn khi biết chỉ
có mình uống.

“Khoan đã, mẹ, chúng ta cùng
uống với ngươi.”

“Ta cũng muốn, đợi ta với.”

Hai nha đầu còn nhanh hơn cả
Tô Thiếu Sơ, nghiêm chỉnh cầm chén súp lên, hai đôi môi mở ra, trong ba phút đã
uống sạch.

“Khụ.”

Vừa đặt chén súp xuống, Vô Ưu,
Vô Sầu đã thấy cha quay đầu đi, nét mặt có chút kỳ lạ, như thể muốn cười mà
phải nín nhịn lại vậy.

“Cha, sao ngươi không uống
đi!”

“Mặc kệ ngươi có uống hay
không, tối nay ngươi không được chiếm lấy mẹ không buông nữa, vừa rồi mẹ nói sẽ
trò chuyện vui đùa với chúng ta đó!”

“Nàng đã sớm đùa với các
ngươi rồi.” Chu Dục nhận lấy ly rượu mà bồi bàn đưa.

“Oa, cha, ngươi đừng nghĩ nói
thế là có thể chiếm lấy mẹ.”

“Đúng vậy! Chỉ cần nói chuyện
đến mẹ, cha đều hẹp hòi như thế.”

Mỗi lần ‘Tô công tử’ hứa hẹn
với các nàng đều vì cha mà phải nuốt lời, làm cho các nàng bất mãn không thôi.

“Lần này ngươi không được như
vậy nữa!”

“Mẹ tối nay là của chúng ta.”

“Sau này đi.” Chỉ cần liên
quan đến ‘Thiếu Sơ yêu đệ’ của hắn, là con gái cũng không được nói.

“Tại sao lại là sau này, cha,
ngươi đúng là không giữ lời...”

“Thân là cha, ngươi lại không
chịu nhường nhịn con gái của mình tí nào...”

Hai nha đầu này từ khi trở
thành quận chúa, được hoàng hậu dạy dỗ yêu chiều rồi, bắt đầu bạo gan hơn với
cha của mình!

“Nhường?” Chu Dục buồn cười.
“Tại sao phải nhường cho các ngươi, mẹ của các ngươi là dựa vào bổn hoàng tử hy
sinh mới có được, tại sao vì các ngươi là con gái của ta mà phải nhường nhịn
chứ?”

“Cha nói vĩ đại thật!” Vô Sầu
mặc kệ bất cứ giá nào, vạch trần chân tướng. “Rõ ràng là ngươi thừa dịp Tô công
tử chưa tắm, đến Tô gia mai phục bắt người.”

“Nói đúng lắm.” Chu Dục hoàn
toàn tán thành gật đầu. “Có nghe rõ lời của ngươi nói không? Tô công tử là vì
bổn hoàng tử ‘hy sinh vũ lực’ để giành được.”

“Nếu có thể làm vậy, chúng ta
cũng có thể xin hoàng hậu nương nương mượn người, đoạt Tô công tử về.” Vô Ưu
khua tay la lên: “Ngày nào cha cũng bảo chúng ta đã là quận chúa, không được
làm loạn.”

“Kết quả là ngươi làm loạn, cướp
đoạt người ta!”

“Đúng vậy! Lần này chúng ta
sẽ cướp mẹ!”

Một tay nắm chặt đũa, một tay
nắm chặt thìa, hai nàng vô cùng không khách khí tuyên bố.

“Ồ, còn nhỏ tuổi đã bạo gan
dám đoạt nữ nhân với bổn hoàng tử.” Chu Dục nhíu mày, tỏ vẻ hung dữ đáp lại. “Đúng
là dũng cảm.”

Huyết thống quả nhiên có thể
thừa kế, bắt người giam cầm, thiếu mất lương tâm, một lần là truyền được sang
hai người; Tô Thiếu Sơ ngồi thưởng thức rượu ngon, xem vở kịch mang tên ‘cha
con tranh chấp’ này.

“Đúng vậy, là cha không giữ
lời trước, chúng ta phải giành Tô công tử lại!”

“Cho chúng ta mượn Tô công tử
một đêm, cha cũng không chịu cho, đúng là chết tiệt!”

Hai tỷ muội Vô Ưu, Vô Sầu
quyết định, hôm nay phải kiên trì đến cùng với Chu Dục.

“Mặc kệ!” Các nàng càng nói, Chu
Dục càng cười. “Dĩ nhiên là không được, bổn hoàng tử không thể không ôm Thiếu
Sơ yêu đệ ngủ cùng.”

Chu Dục mập mờ liếc nhìn sang
bên cạnh, rõ ràng đang là tiêu điểm của mọi chuyện, vậy mà còn tỏ ra không đếm
xỉa đến gì cả.

“Cần gì phải ôm Tô công tử
ngủ, chúng ta cũng muốn!”

Hai tỷ muội cảm thấy bất công,
la lên!

“Các ngươi... Các ngươi có khả
năng sao!” Hắn buồn cười nhìn hai tiểu nha đầu, trong lời nói mang theo một hàm
nghĩa khác. “Thân thể của Tô công tử rất nhạy cảm, lỡ như ‘nơi nào đó’ buồn bực,
chỉ có bổn hoàng tử mới có thể an ủi được!”

Vô Ưu, Vô Sầu lập tức đỏ mặt
xấu hổ, càng bất mãn hơn...

“Cha đó là tàn phá Tô công tử
mới đúng!” Vô Ưu la to hơn trước. “Còn dám nói là an ủi, đừng tưởng là tuổi
chúng ta còn nhỏ thì không biết ngươi làm gì nha!”

“Đúng vậy! Sự tích hoang dâm
trước kia của cha, chúng ta đã chứng kiến nhiều rồi.” Vô Sầu cũng đánh trả cùng
Vô Ưu. “Trong số đó, Tô công tử phải nói là đáng thương nhất, bị ngươi bắt nạt
thê thảm nhất, mỗi lần được ngươi ‘an ủi’ xong, ít nhất là một ngày không được
thấy nàng.”

Chu Dục lành lạnh hừ một
tiếng. “Tuổi của các ngươi, nếu có thể hiểu chuyện của người lớn thì cái vương
triều này dâng cho tứ đại gia tộc xé xác rồi.”

“Nhưng mà...”

“Ngoan, ăn cơm, phải làm quen
gọi ‘mẹ’, nghe không?”

Hai nha đầu còn đang muốn cãi
thêm, nhưng bị uy lực của Chu Dục đè xuống, mỗi khi cha mỉm cười kêu các nàng
‘ngoan’, chính là muốn các nàng câm miệng, không được phá phách nữa, nếu không
nghe lời, nhất định sẽ cho các nàng đẹp mắt.

“Thật không công bằng, mỗi
lần muốn nói tiếp thì đều bảo đó là chuyện của người lớn!”

“Đúng vậy! Chẳng phải từ mười
ba tuổi hắn đã bắt đầu hiểu chuyện của người lớn sao.”

Hai nha đầu lẩm bẩm bĩu môi, trong
cung, các nàng đã nghe được rất nhiều sự tích huy hoàng về người cha “Tam hoàng
tử” của mình rồi.

Thấy cha con ba người bọn họ
rốt cuộc cũng không tranh chấp nữa, Tô Thiếu Sơ không những không thấy khó xử, mà
còn rất nghiêm túc nghĩ: xem ra, hoàng hậu phiền não không phải không có nguyên
nhân, bây giờ cha con ba người họ đã vì nàng mà tranh chấp thành như vậy, sợ là
sau này, hai tiểu nha đầu kia bắt đầu cứng cáp, không biết có cùng cha của mình
đấu đến long trời lở đất hay không!

Cũng không thể trách hoàng
hậu xem nàng như thứ đáng sợ như thế...

Sau đó, hai nha đầu không
ngừng tách Chu Dục và Tô Thiếu Sơ ra, kiên trì ngồi bên cạnh nàng, cũng chỉ có
chút thời gian này, các nàng mới chiếm được Tô Thiếu Sơ.

“Cha, ăn cơm xong đừng vội
trở về mà! Phố xá náo nhiệt như thế, đi dạo một vòng đi!”

“Cha, cha ôm Tô công tử cả
đêm thì thôi đi, cho chúng ta đến ngã tư đường chơi một chút cũng đâu hề gì!”

Dùng cơm xong, Vô Ưu, Vô Sầu
bước xuống bậc thang đi ra, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

“Không được.” Chu Dục trực
tiếp cắt đứt mong đợi của các nàng. “Thế lực của Ma Hi vẫn còn ở Tĩnh Hủy thành,
vì an toàn, mấy ngày nay tạm thời không được chạy loạn, đợi đến khi đến biệt
thự ở Giang Nam rồi, thì tùy ý cho các ngươi chơi.”

Phong Ngôn cùng nhóm võ vệ
trong hoàng cung không ngừng đuổi bắt Mạnh Diêm Ty, người này xảo trá âm tàn
chí cực, vốn là mấy ngày nay, hắn không có ý định rời khỏi “Phiếu Hà Phong”, muốn
đợi đám người từ Đông Vực sẽ sa lưới không còn ai, rồi mới rời khỏi Tĩnh Hủy
thành, nhưng hai nha đầu này ồn ồn ào ào, lại thêm Thiếu Sơ nói giúp, cho nên
mới có bữa ăn tối nay.

“Giang Nam không giống ở đây
chút nào, còn phải đợi thêm nhiều ngày nữa.”

Hai nha đầu lẩm bẩm ấm ức nói,
Chu Dục vỗ vỗ vai hai đứa con gái.

“Ngoan, cha không muốn các
ngươi có việc gì.”

“Thật... thật sao!”

Các nàng cũng không muốn như
thế, nhưng một khi cha đã quyết định rồi thì ai cũng không thể thay đổi được.

Tô Thiếu Sơ đứng bên cạnh
nhịn không được che miệng cười.

“Thiếu Sơ yêu đệ phát hiện ra
chuyện gì thú vị ư?”

“Không có gì, khó khi thấy
ngươi dịu dàng như thế, đúng là... rất tốt.” Nàng nhướng mày.

“Bị bổn hoàng tử mê hoặc rồi
sao?”

“Cái này thì...” Nàng tinh
nghịch nháy mắt với hắn, bảo: “Ngươi đã không chịu từ bỏ ta, vậy thì đi theo ta
làm một việc đi!”

“Ồ, yêu đệ muốn bổn hoàng tử
làm gì với ngươi?”

“Tô... Tô công tử... cha...
các ngươi đi đâu...”

“Đi chơi cũng phải mang theo
chúng ta chứ...”

Tô Thiếu Sơ chợt kéo tay Chu
Dục, chạy về hướng chợ, Vô Ưu, Vô Sầu bất mãn ồn ào gọi lại!

“Chủ nhân...”

“Thiếu gia! Thiếu phu nhân...”

Yến Bình Phi cùng bồi bàn bị
hành động đột ngột này làm cho kinh ngạc, nhưng không kịp đuổi theo nữa, bóng
dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất trong biển người.

“Chúng ta cũng muốn...”

Hai nha đầu ầm ĩ la lên, sau
đó tranh nhau chạy về phía cửa.

“Ngăn cản tiểu thư lại!”

Yến Bình Phi đột nhiên thét
lên, đám hạ nhân bên cạnh nhanh chóng chạy lên ngăn hai nàng lại!

“Buông ra coi!”

Vô Sầu bị kéo lại, thở phì
phò vùng vẫy!

“Đại tiểu thư...”

Vô Ưu nhân cơ hội này bỏ chạy
ra ngoài.

“Mau đuổi theo... nhất định
phải đưa đại tiểu thư về!”

Báo cáo nội dung xấu