Cùng Quân Đồng Mộng - Chương 03

Chương 3

“Minh Tông lão nhân kia, võ
công của hắn có một đặc điểm, chính là biến hóa vi diệu, cho dù trọng thương, công
lực tổn thương dù nhiều, nhưng cũng giữ lại được ba phần nội lực trong cơ thể, thân
là đồ đệ của hắn, Thiếu Sơ yêu đệ, nội lực của ngươi thật sự bị bổn hoàng phong
bế lại hoàn toàn sao?”

Chu Dục đột nhiên bật cười
nói, cất bước đi đến thân thể bất động kia.

“‘Nhất khí hóa tam thức’ là
một trong những chiêu thức của Minh Tông võ chiêu, ngươi làm như vậy, chỉ càng
làm cho bổn hoàng tử thêm xác định, bên trong ngươi thật sự còn giữ ba phần
công lực.” Nếu không, với khoảng cách gần như thế, làm sao chỉ đẩy lui được hắn
mà thôi.

“Khụ, Thiếu Sơ cũng vô cùng
vui vẻ khi giúp được Tam hoàng tử xác định chuyện này.” Không thể vọng động, đành
mở mồm vậy.

“Như vậy, bổn hoàng tử nên
cảm động vì yêu đệ ngươi chủ động giúp đỡ sao?”

Thanh âm từng bước từng bước
đến gần nàng, tiếng cười càng lúc càng lạnh lẽo.

“Tam hoàng tử quá lời rồi, Thiếu
Sơ chỉ hy vọng giữa chúng ta có một... Ai, bắt đầu khó quên.”

“Vừa bắt đầu đã muốn dùng
‘Nhất khí hóa tam thức’ đả thương bổn hoàng tử, quả là khó quên.”

Cánh tay tráng kiện vòng ra
sau eo nàng, hơi thở nóng bỏng dán vào cần cổ đầy máu của nàng, liếm láp nhuệ
khí tuôn ra từ vết thương.

“Bổn hoàng tử nên làm thế nào
để hồi báo ngươi đây?”

“Tam hoàng tử, đây là Thiếu
Sơ phát huy thi ân, không cần hồi báo.”

“Ha ha.” Tiếng cười của Chu
Dục có chút khàn khàn, bàn tay to bắt đầu vỗ về thân thể mềm mại của nàng. “Bổn
hoàng tử có ân tất hồi, có thù tất trả, yêu đệ ngươi dĩ nhiên không ngoại lệ.”

“Tam hoàng tử nghĩ đây là ân
hay là thù đây?”

“Ngươi lại một lần nữa ra
chiêu với bổn hoàng tử, yêu đệ nghĩ rằng bổn hoàng tử nên làm như thế nào đây?”
Không đợi nàng đáp lại, Chu Dục tiếp tục nói: “Ừ, khí sắc của ngươi đã rất tốt
rồi!”

Chu Dục đứng ở phía sau, bàn
tay vỗ về cổ của nàng, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng bắt nàng ngửa đầu.

“Thiếu Sơ yêu đệ, gọi bổn
hoàng tử một tiếng phu quân xem, có lẽ vi phu còn có thể hạ thủ lưu tình.”

“Phu quân?” Nhìn thấy nụ hôn
từ đằng sau hướng đến, nàng cười nhẹ, chỉ vào ngực nói: “Thiếu Sơ rất muốn gọi,
nhưng nơi này nói cho ta biết, ta làm không được; dù sao nơi này vốn không
thuộc về Chu Dục ngươi, cũng không xem ngươi là đáp án.”

“Ngoan cố không đổi!” Chu Dục
nhẹ nói, nét mặt, bắt đầu hiện lên vẻ dữ tợn. “Tự làm tự chịu, bổn hoàng tử sẽ
thành toàn ngươi!”

Ngón tay quắp chặp vào một
vai của nàng, một luồng nội kình mang theo giận dữ, chợt truyền vào trong cơ
thể, tựa như lúc ở “Vân Sấu trai”, công lực của nàng hoàn toàn bị phong bế.

“Trên đời này, có lẽ không có
ai giống như Tô Thiếu Sơ ngươi vậy, làm cho bổn hoàng tử trở nên điên cuồng, yêu
tận xương tủy, cũng như vậy, đối với khước từ hành hạ từ ngươi, làm cho ta hoàn
toàn muốn phá hủy ngươi...”

“A...”

Khí tức đánh sâu vào gân mạch
của nàng, truyền đến một cảm giác đau nhức, nóng bỏng, nhuệ khí dao động lần
nữa xuyên thấu cả sống lưng, bao trùm lấy toàn bộ mạch đập của nàng, có vẻ như,
đã hoàn toàn phong bế chút công lực còn sót lại cuối cùng của nàng.

“Phong bế trên người ngươi, trừ
phi là bổn hoàng tử tự mình mở, nếu không, ngay cả Minh Tông lão nhân kia cũng
không có cách nào.”

Chu Dục ôm lấy thân thể suy
yếu, thả nàng xuống bàn trà trước cửa sổ lưu ly.

“Chỉ cần ngươi rơi vào tay
bổn hoàng tử lần nữa, tuyệt sẽ không có cơ hội thoát thân, đến lúc đó, đừng
trách bổn hoàng tử ra tay tuyệt tình.” Đôi mắt sắc nhọn, chứa đựng nụ cười tàn
nhẫn. “Bổn hoàng tử tuyệt đối, không làm trái một chữ.”

Luồng nội kình phản xung lại,
làm cho thân thể nàng hoàn toàn vô lực, chỉ có thể mặc đối phương định đoạt, nhưng,
miệng lưỡi vẫn cao giọng như cũ không thay đổi.

“Tam hoàng tử chăm sóc như
thế... Tô Thiếu Sơ... khắc sâu trong trí nhớ.”

“Bổn hoàng tử thật muốn biết...”
Chu Dục kéo rèm lụa mỏng bên cửa sổ qua, trói hai cổ tay của nàng lên cửa sổ, cởi
quần dài màu trắng ngà của nàng xuống. “Đến tột cùng, phải hành hạ đùa bỡn
ngươi đến mức nào, mới có hể áp chế miệng lưỡi tự tin sắc bén của ngươi đây!”

“A!” Khi hai chân bị một cánh
tay vô tình đỡ lên, nàng kinh ngạc thở gấp.

“Yêu đệ lúc này là đau hay là
sợ?” Nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, hắn nhe răng cười hỏi: “Van xin
bổn hoàng tử, biết đâu bổn hoàng tử sẽ thương hương tiếc ngọc cho!”

“Ha ha...” Tô Thiếu Sơ khẽ
cười, đưa mặt vào gần vành tai hắn, nói nhỏ, “Chỉ tiếc Thiếu Sơ đã nói, chống
lại Chu Dục ngươi, chính là cách duy nhất.”

Không kịp nói xong, nàng đột
nhiên ngửa đầu, hai cổ tay bị kẹp chặt vào cửa sổ nắm chặt lại, hung hãn vùng
vẫy.

“Nói những lời bổn hoàng tử
muốn nghe xem sao? Thiếu Sơ yêu đệ.” Vừa liếm vừa hôn gò má đỏ bừng của nàng, dùng
ma sát để đáp lại nàng.

“Hạ lưu... Vô sỉ... A...”

Từng chữ nhả ra khỏi miệng, lại
vì một thứ đang nước rút ra vào mà gián đoạn, dục vọng rừng rực kịch liệt xỏ
xuyên qua!

Hắn hận chết nàng có thể nắm
lấy như thế này, muốn hung hăng xé tan nàng ra, nhưng rồi lại yêu chết khi tiến
vào trong cơ thể nàng, nghe tiếng thở dốc rên rỉ của nàng, cho dù là đau khổ, cũng
chỉ thuộc về hắn.

“Chỉ có thể trách yêu đệ
ngươi toàn nói những lời mê người, làm cho bổn hoàng tử không thể khống chế
được.”

Con ngươi như lửa đốt nhìn
thẳng vào nàng, ẩn chứa đầy dục vọng và chinh phục, thậm chí, như đang tuyên
thệ người chiến thắng, là hắn, đã giữ chặt được con mồi ngon này.

“Đừng nên nói những lời mà
bổn hoàng tử không thích nghe nữa, nếu không, sẽ có chuyện đó... Ưm...”

Hắn vừa liếm vừa hôn đôi môi
đỏ mọng vì thở gấp mà mở rộng của nàng, mút mạnh vào lưỡi của nàng, đau đớn
truyền đến làm cho nàng muốn kháng cự, nhưng lại bị môi hắn kiềm chặt lại.

“Thiếu Sơ yêu đệ, để ngươi
nhớ cho rõ, thân thể của ngươi thuộc về ai, như vậy, những lời phát ra từ đôi
môi này cũng dễ nghe hơn nhiều.”

Rốt cuộc, đôi môi tàn bạo kia
cũng buông tha cho nàng, nhưng luật động của tứ chi vẫn như cũ.

“Thiếu Sơ... Còn những lời mê
người hơn... Mau nói đi...” Giữa tiết tấu không ngừng ra vào này, Tô Thiếu Sơ
cắn môi, từng chữ rõ ràng nói: “Thiếu Sơ chỉ cho người ta nhận định đụng vào ta,
không thuộc Tô Thiếu Sơ... Nhận định, đụng vào ta, có kết quả gì cũng đừng oán
đừng hối!”

Lại một lần nữa, nàng nói ra
những lời này với hắn, khóe môi Chu Dục âm trầm ngoan độc vung lên.

“Đúng là mê người đến mức làm
cho người ta giận dữ...”

Theo tiếng rống hô của hắn, lực
đạo rong ruổi càng mãnh liệt hơn, áp nàng lên tường cửa sổ, đôi mắt hung tợn
như muốn xé nát nàng ra, gào thét kêu lên.

“Tô Thiếu Sơ ngươi nhận định,
cả đời này chỉ có thể là ta...”

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lưu
ly trên cửa, chói rọi rèm cửa mỏng bên dưới, chiếu ra hai thân ảnh đang quấn
giao vào nhau.

***

Gió thu đã đến, “Tịch Ánh
thành” là một ngôi thành nhỏ Đông Phương nổi tiếng ở Lạc Nhật Hồng Hà, bốn phía
chung quanh thành đều là trái cây tươi ngon, vì vậy, những thương nhân, binh
đội sau một chuyến đường dài mệt mỏi, đều đặt chân nghỉ ngơi trong thành.

Thu về, cũng là mùa của hồng
và bưởi, trên phố xá của “Tịch Ánh thành”, thường xuyên nhìn thấy những gánh
hồng và bưởi xanh tràn ngập hai bên đường, thương nhân nhập hàng về, người dân
đi khắp nơi mua trái cây, tới lui lui tới cực kỳ bận rộn.

Cũng vì chính lý do như thế
nên trong thành có khá nhiều quán rượu nhỏ, kích thước lớn nhất phải nói đến
“Hồng Quan rượu uyển”, đây là tửu quán cho một vị lão thượng thư đã lui về ở ẩn
mở, khác với những tửu lâu khác, “Hồng Quan rượu uyển” tựa vào rừng phong phía
sau, mặt tiền nghênh đón rừng cây xanh mướt, bên trong uyển lại càng có nhiều
hoa cỏ sum suê, những cành liễu rủ xuống hồ, những văn nhân nghĩa sĩ thích yên
tịnh với thiên nhiên thường đến nơi đây, vừa đàm luận, vừa uống rượu, vừa ngắm
cảnh đẹp bên dưới.

Một cô gái xinh đẹp tao nhã, đằng
sau là mười hạ nhân đi vào Hồng Quan rượu uyển, mọi người đều sững sờ nhìn vẻ
đẹp tuyệt luân của cô gái.

“Lục Thiếu phu nhân, thỉnh
bên này.” Hồng Quan rượu uyển Nhị lão bản - Nguyên Trường Thanh - tự mình chào
hỏi, đưa nàng đến sương phòng sang trọng quý giá nhất. “Rượu và thức ăn đều đã
chuẩn bị đầy đủ theo ý của phu nhân, chỉ sợ thâm sơn cùng cốc, hầu hạ lỗ mãng, xin
Lục Thiếu phu nhân rộng lòng bỏ qua.”

“Đừng nói vậy, ta thích Hồng
Quan rượu uyển cũng vì nó cách xa kinh thành, yên tĩnh thoải mái, ngay cả rượu
và thức ăn cũng ngon miệng giản dị hơn, phẩm vị này, không phải cứ ở đế đô, kinh
thành là có.”

“Cảm ơn lời khen ngợi của phu
nhân, ‘Bích Phú’ phòng của Hồng Quan rượu uyển vĩnh viễn đều chỉ cho thiếu phu
nhân sử dụng.”

“Miệng lưỡi của Nhị lão bản
ngươi càng ngày càng giống như Đại lão bản, hắn đến lâu rồi chứ?” Đôi môi ửng
hồng khẽ cười, hỏi mục tiêu của chuyến đi này.

“Ba ngày trước đã đến Tịch
Ánh thành.”

“Ai, mấy năm nay, tìm tung
tích của hắn so với ước mong trời hạ mưa đỏ còn khó hơn.”

“Ha ha, trò đánh cược kia, chẳng
những vĩnh viễn thay đổi cái nhìn, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm
của hắn, hơn nữa, hắn trước giờ chỉ lui đến cùng những người quen biết, người
ngoài khó tránh khỏi thấy hắn xa cách.” Nguyên Trường Thanh có giao tình thân
thiết với bọn họ, mỉm cười nói.

“Nếu không phải nể tình hắn
có tính cách giống như trượng phu của ta, bọn họ cũng có liên lạc với nhau, đúng
là khó mà đoán được hành tung của hắn.”

“Đoán được?” Theo hắn biết, phải
là người nào đó chịu khổ, mới trao đổi được tin tình báo này. “Nghe nói là Lục thiếu
phu nhân dạy dỗ “vi phu chi đạo” với thiếu tông chủ, mới làm cho thiếu tông chủ
chịu mở miệng.”

Lục gia thiếu tông chủ Lục
Minh Triêu, lớn hơn hắn vài tuổi, có một kiều thê xinh đẹp hơn người, nổi danh
là... yêu vợ, chỉ cần đôi mắt đẹp của kiều thê liếc qua, hắn lập tức vứt hết
khí khái anh hùng, trở thành chú cún nịnh hót bên cạnh kiều thê.

“Xem ra, tai mắt của lão bản
ngươi ở đế đô cũng không ít, hôm nay có thể gặp hắn ở đây, có lẽ là ngươi hợp
lực giúp đỡ?”

“Bạn bè trước giờ luôn là thứ
mà hắn coi trọng, ta bất quá cũng là tìm một bậc thang để hắn đi xuống thôi.”

Đi qua một cái ao lớn, đến
trước một cánh cửa trang nhã, bên trên có treo một tấm biển “Bích Phú” màu xanh
bằng gỗ.

“Những hạ nhân đi theo ta, làm
phiền ngươi vậy, Nguyên lão bản.”

Nhan San San gật đầu với hắn,
sau đó bước lên, đẩy cửa phòng ra.

Đập vào mắt là một cánh cửa
sổ được mở rộng, hiển lộ phong cảnh bên ngoài, sắc thu vui vẻ càng tôn lên vẻ
giản dị trong phòng, một sợi dây màu tím treo thanh kiếm lên, bên cạnh là một
thân ảnh, lúc này, đối phương chỉ ngồi uống rượu, không nói gì, cũng không xoay
người.

“Đã lâu không thấy! U buồn
thiếu niên.”

Nhan San San ngồi xuống đối
diện của đối phương, chủ động cầm lấy vò rượu trên bàn, đẩy chén rượu nhỏ qua, trực
tiếp rót một chén đầy cho nàng, ngửa đầu uống cạn, hình tượng này, hoàn toàn
đối lập với hình tượng xinh đẹp tao nhã bên ngoài của nàng, ngay cả người trước
mắt, định xem nàng như không khí cũng phải nhíu mày.

“Ai, chỉ mấy năm trôi qua
thôi, bộ dạng ngây thơ của ngươi đã thay đổi rồi, nhưng khí chất, đúng là vạn
năm cũng không đổi nha!” Nhan San San nhìn hắn, chắt lưỡi hít hà lắc đầu, lại
uống cạn thêm một chén rượu lớn, hưởng thụ cảm giác rượu xông lên khỏi cổ, cảm
thấy vô cùng thỏa mãn.

Nam tử đối diện đặt chén rượu
xuống, vốn là vẻ mặt buồn bã muôn đời, nhưng nhìn thấy cô gái có danh hiệu đệ
nhất mỹ nhân võ lâm này rồi, hai hàng lông mày của hắn khóa chặt lại, chưa từng
dãn ra.

“Nhớ năm đó, mỗi năm một lần,
chúng ta đều ước hẹn đến Đồng gia trang ở Nam Quan, dùng tửu lượng đánh cược, người
say trước sẽ làm người hầu ba ngày cho người say cuối cùng.” Nhan San San rơi
vào hồi ức.”Kỳ diệu nhất là, người say cuối cùng, lại chính là người ngươi đã
tránh mặt mấy năm qua.”

Lúc mọi người còn tỉnh táo, Tô
Thiếu Sơ đã bắt đầu say rồi, nhưng Phó Diêu Phong thường là người say cuối cùng
thề độc, nói trước khi hắn say khướt ngã xuống, vẫn thấy Tô Thiếu Sơ ngồi bên
cạnh mời rượu hắn.

“Cũng vì người say đầu tiên
và người say cuối cùng đều cùng là một người nên mấy năm nay, không có ai hầu
hạ ai cả, nhưng người say thứ hai và Phó Diêu Phong say cuối cùng, đều trong vô
hình, làm trâu làm ngựa cho nàng sai bảo.” Bây giờ nhớ lại chuyện thời còn trẻ,
đúng là làm cho người ta muốn ngừng mà không được, Nhan San San nhíu mày, nhìn
nét mặt nam tử dần chuyển qua khó chịu.

“Nói đi nói lại, Phó Diêu
Phong làm trâu làm ngựa thì có thể biết là vì trưởng công chúa, còn ngươi...
Lại ngây thơ đem thân đi dâng hiến cho kẻ vô tâm kia, kết quả... Ai! U buồn
thiếu niên, San San tỷ tỷ ta thật là đồng tình với ngươi nha!”

Vừa nói vừa thở dài, chân mày
của người đối diện càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, tóc
mai trên trán chuyển động, nhưng vẫn không nghe thấy đáp lại.

“Ta nói... Tiểu Thư Phương, mấy
năm nay ngươi có đến hoàng cung đế đô không?” Nhan San San hỏi lúc đối phương
nhíu chặt mày nhất, sau đó lại vờ che miệng kinh ngạc thốt lên: “Mấy năm nay
ngươi thật sự có đến đó sao? Yên lặng không nói gì không phải là tính cách của
ngươi, ăn nói khùng điên, ý nghĩ đen tối mới là ngươi nha!”

Vừa nói xong, tiếng một vật
nặng nề rơi xuống cũng đồng thời vang lên, Lưu Tinh kiếm thủ Lý Thư Phương trực
tiếp cầm lấy vò rượu bên cạnh, nặng nề đặt lên bàn.

“Nhân sinh có tám chữ khổ.”
Rốt cuộc, hắn cũng chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm trầm, ẩn chứa lạnh lẽo vô
biên trong đó. “Nhan San San ngươi đã là đại diện của năm âm rồi.”

Sau đó, lại cầm lấy vò rượu
lên tu ừng ực, giống như đang thể hiện ra khí khái nam tử vậy.

“Đã lâu như vậy rồi, cái nhìn
của ngươi với ta vẫn không thay đổi, vĩnh viễn cũng không thay đổi nha!” Nghe
thấy giọng nói quen thuộc, Nhan San San cười tươi tắn. “Vẫn là câu đáp lại như
cũ, rốt cuộc là ta có thể điều khiển được - sắc, thụ, tưởng, hành, thức - năm
âm này với Lưu Tinh kiếm thủ nhỉ?”

“Trước kia ta cho rằng ngươi
chỉ hãm hại Lục Minh Triêu, bây giờ ta tin chắc, ngươi hãm hại tất cả mọi người
bên cạnh mình, chỉ cần mất cân đối năm âm này, không khổ cũng khó.”

“Vậy thì càng tốt, ta bây giờ
thậm chí còn có năng lực hành hạ cao thủ võ lâm, xem ra giết Lưu Tinh kiếm thủ
ngươi không cần tốn nhiều sức lắm!”

Khiêu khích lập tức làm cho
Lý Thư Phương trở nên hung dữ, kéo sợi dây tím trên người, trường kiếm bay lên,
sau đó rơi xuống bàn.

“Chuyện diệt trừ tai họa tận
gốc, ta quyết không mềm lòng.” Tóc mai trên trán lùa ra, hiện lên hai hàng lông
mày vặn vẹo vì giận. “Trực tiếp nói nguyên nhân ngươi đến tìm ta đi!”

“Tiểu Thư Phương à, cuộc đánh
cược năm đó, có chặt đứt lòng nghĩa hiệp của ngươi không?”

“Ngươi vì ai tới?”

“Ngươi hiểu rõ, người có thể
làm cho San San ta tự mình mở miệng, vĩnh viễn chỉ có một.”

“Người này chắc chắn không
phải là tướng công nhà ngươi.” Lục Minh Triêu đáng thương, đường đường là Lục thiếu
tông chủ, nhưng ở trong lòng ái thê, địa vị vĩnh viễn chỉ đứng ở hàng thứ hai.

“Nhan San San ta hiểu rõ năng
lực của tướng công nhà ta, bản lĩnh và thân phận của Minh Triêu, không làm cho
ta quá lo lắng.”

Lý Thư Phương nhíu mày nghi
ngờ. “Nhưng người có thể khiến ngươi mở miệng này, năng lực, bản lĩnh đều hơn
người, ngay cả trí tuệ hơn người của Nhan San San ngươi cũng chưa chắc bằng
được với trí thông minh của nàng, cần gì phải nhờ người khác cứu?”

“Tìm tới ngươi thì đã biết, đối
thủ của nàng không dễ đối phó.”

“Với thân phận và quyền thế
của Tô gia ở hoàng cung lẫn giang hồ, còn sợ không cứu được người sao?”

“Nhưng đối phương là người
hoàng thất, như vậy tứ đại gia tộc không thể làm bậy được.”

Hoàng thất? “Không phải là
Tam hoàng tử Chu Dục trong lời đồn chứ?” Trước kia, hắn từng nghe Phó Diêu
Phong và Nhan San San nhắc đến cái tên này, đây cũng là nguyên nhân khiến Tô
Thiếu Sơ rời khỏi Tô gia mười mấy năm. “Năm ngoái, chuyện giữa Thiếu Sơ và vị hoàng
tử này, ta cũng có nghe Minh Triêu huynh loáng thoáng nhắc tới.”

“Ngươi nghe Minh Triêu đề cập
đến?” Đôi mắt đẹp của Nhan San San mở to, nụ cười bên môi xuất hiện sát khí. “Các
ngươi gặp khi nào thế? Sao Minh Triêu lại không nói đến với nương tử thân yêu
của hắn?”

“Chỉ là vô tình gặp được
thôi.” Tự biết lỡ lời, nhưng Lý Thư Phương vẫn mặt không đổi sắc, hời hợt. “Chẳng
lẽ chuyện này không tốt sao?”

“Tốt? Với Chu Dục sao?” Như
thể nghe được một câu chuyện hoang đường, Nhan San San không khách khí cười to,
“Nếu ngươi đã nghe Minh Triêu nói rồi, thì ‘tốt’ chưa bao giờ đi chung với Chu
Dục hắn.”

Trong lòng nàng không quên
thầm nói, khi trở về nhà nhất định sẽ giáo dục lần nữa với tướng công nhà mình,
cho hắn biết, không thành thật với vợ sẽ có kết quả như thế nào.

“Chỉ có thể nói, tên thiên
gia yêu ma kia tuyệt đối thông minh không thua gì Thiếu Sơ, nhưng xét theo thủ
đoạn đáng sợ và độ tàn nhẫn, người này tuyệt đối có thể nằm trên Thiếu Sơ.”

“Thiên gia yêu ma?”

“Là Thiếu Sơ gọi Chu Dục như
vậy.”

“Ồ, đúng là sói cười hổ tàn
nhẫn, hổ cười sói máu lạnh!”

Trong nhận định của Lý Thư
Phương, Tô Thiếu Sơ cũng chẳng khác gì một con yêu quái. Thiên gia yêu ma
chuyên hãm hại người khác, cũng giống như con yêu quái hoàn toàn cách biệt với
người thường kia thôi.

“Tên Chu Dục này là hổ sói
hỗn hợp, ngươi cứ tưởng tượng, một người mặc hoa phục tuấn mỹ quyền quý, hưởng
thụ nhất chính là thi thể của người chết, máu tươi là món trang sức mà hắn yêu
thích, xem thịt người như món ăn ngon, hơn nữa, khi hắn cười lên, lại tạo cho
người khác một cảm giác, không rét mà run.”

“Kiếm của ta chỉ có thể giết
được người thường, không giết được quỷ quái yêu ma.”

“Chưa thử làm sao biết không
giết được yêu ma?”

“Thấy ngươi còn sống là
biết.” Nhan San San nàng căn bản cũng là một con yêu tinh chẳng khác gì.

“Như vậy là không được.” Nhan
San San lập tức vỗ tay, vô cùng tán thành lời nói của hắn, “Thoạt nhìn ta giống
yêu tinh, nhưng thật sự là một con người, cho nên ta còn sống; nhưng Tam hoàng
tử thoạt nhìn là người, nhưng thật ra là yêu, kiếm của ngươi nhất định không
nên lưu tình.”

“Người và nàng đều có điểm
giống nhau, chiếm hết tiện nghi rồi, rồi lại chửi người biết phân phải trái là
ngốc.”

“Vừa rồi ngươi phân phải trái
với ta sao?” Nàng cười nhẹ nhàng, hỏi ngược lại.

Lý Thư Phương lại nổi gân
xanh lần nữa, nếu trả lời nàng là đúng, thì chẳng khác nào thừa nhận mình ngốc.

“Ta không muốn trả lời vấn đề
ngu xuẩn này.” Sợi dây màu tím động đậy lần nữa, trường kiếm trên bàn đã trở về
lưng hắn. “Ta sẽ nói với Trường Thanh, tạm thời ta sẽ không ở lại Hồng Quan rượu
uyển, cho đến khi phiền nhiễu biến mất.” Ý tứ rất rõ ràng, đừng nghĩ đến tìm
hắn nữa.

“Đứa con bất hiếu này!”

“A!” Một câu nói của Nhan San
San, làm cả người hắn chấn động.

“Đừng quên, ván bài năm đó là
ngươi thua, cho nên thân phận giữa ngươi và Thiếu Sơ đã định chắc rồi.”

“Ngươi, ngươi, ngươi... câm
mồm!” Lý Thư Phương cơ hồ là lùi ra khỏi nàng ba bước, “Đừng có nhắc đến chuyện
đó nữa.”

“Câu chuyện tràn đầy ý nghĩa
như vậy, làm sao có thể không nhắc đến!” Nhan San San đứng dậy, bước nhẹ đến
phía hắn. “Năm đó, Lưu Tinh kiếm thủ Lý Thư Phương ngươi tỏ tình với Tô Thiếu
Sơ, hoàn toàn không để ý đến chênh lệch nữ lớn nam nhỏ, còn nói rằng, chỉ cần
được nàng nhận tình cảm, điều kiện gì ngươi cũng đồng ý.”

“Ngươi dám nói thêm nữa, ta, ta...”
Sợi dây màu tím động đậy, trường kiếm trên lưng rơi xuống tay, thị uy chĩa vào
người đến. “Đừng bảo ta không nể tình bạn cũ, xuất kiếm giết ngươi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3