Cùng Quân Đồng Mộng - Tiết tử

Tiết tử

Chiều nay, trên đỉnh núi cao
vời vợi của Mi Tú núi, ánh trăng chói lọi, ở dưới tán cây tùng trước cửa phòng
trúc, có hai thân ảnh đang ngồi dưới bàn đá, ngưng mắt nhìn chằm chằm vào bàn
cờ trên bàn.

“Sơ Nhi, Mãn Nguyệt và Huyền
Nguyệt, con yêu ai?”

Nhìn thấy cậu bé đang nghĩ
ngợi về nước đi kế tiếp, một gã nam tử trung niên mở miệng, tuy chỉ một thân áo
trắng giản dị, nhưng gương mặt đoan chính trước mắt tạo nên một thần thái phi
phàm, thân ảnh cao gầy dưới bầu trời trời, gió nhẹ phất phơ tay áo, lộ ra vài
phần phong thái thoát tục.

“Nếu như trong tay có rượu, thì
con chọn Mãn Nguyệt(1); nếu trong tay có đàn, Huyền Nguyệt(2)
nên có, Nguyệt dù mê người đến mấy, cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.”

(1) “Mãn nguyệt” là ánh trăng tròn, dưới ánh trăng
tròn thì phải có rượu để say.

(2) Huyền là dây cung, vì vậy Thiếu Sơ tỷ mới nói nên
có đàn, “huyền nguyệt” là dây đàn của ánh trăng.

Đáp lại thanh âm trong sáng
nhẹ nhàng kia là thiếu niên một thân đạm sắc, thanh thấu dật nhã, nhưng trong
thần thái ấy, lại có một chút không thuộc về nam tử.

“Nếu như không có rượu, cũng
không có đàn thì sao?”

“Con hy vọng trong tay sẽ có
kiếm.”

“Vì sao?”

“Đồ nhi dù cho rằng, ánh
trăng không nên nhuộm mùi máu tanh, nhưng mượn ánh trăng xinh đẹp để trừng phạt
người khác, cũng coi như thú vị.”

“Như vậy chẳng phải là tầm
hoan tác nhạc(3), là theo đuổi vũ lực sao?”

(3) Tầm hoan tác nhạc: ý là tìm niềm vui, theo đuổi
hưởng lạc.

“Từ trước đến giờ, đồ nhi vốn
không nghe theo lời dạy bảo của kiếm sư và Cao đường trưởng bối, gặp chuyện bất
bình ra tay diệt ác, đây là trách nhiệm của con.”

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người
yêu sách.]

Lời đáp khẳng khái, nụ cười
thong dong bình thản chẳng thay đổi, đồ nhi này của hắn đích thật là vô tình, từ
trước đến giờ, thân là sư phụ như hắn, cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của
đồ nhi.

“Vậy tối nay là thế nào?”

“Ánh trăng đầu tháng chói lọi
rực rỡ, dùng làm bóng đêm để chôn vùi kẻ ác là tốt nhất.”

“Cho nên con mới nhờ Tuyết Sơ
đi chôn Mạc Bắc Tam Lang lão tam.”

Đệ đệ Tô Tuyết Sơ, cùng một
nét mặt với nàng, nhưng tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, tính
cách ít nói trầm ngâm, thường đi giao đấu thay cho tỷ tỷ!

“Đồ nhi chỉ là thi hành chính
nghĩa, triệt để tiêu diệt những người không nên sống nữa thôi.” Ai bảo lão đệ
nàng rèn luyện nên một thân giỏi võ nghệ làm chi, rảnh rỗi cũng là vô dụng.

“Luận tinh thần võ học và
phẩm hạnh, tương lai, Tuyết Sơ tất thành một đại tông sư.”

“Chúc mừng kiếm sư có người
kế thừa.” Lão đệ, ngươi cứ an tâm trở thành một đại tông sư đi, nể mặt một thân
võ học của ngươi, tỷ tỷ này đành phải hy sinh cuộc đời nhàn nhã đi chơi của
mình, tìm việc “tân dụng triệt để” giúp ngươi.

Minh Tông kiếm sư chỉ lắc đầu
than nhẹ.

“Kiếm sư không thấy cao hứng
sao?”

“Kiếm thuật và thân thể của
ngươi là cao thủ, nhưng lại có thể hơn thế nữa.”

“Ôi chao, là đồ nhi bất tài, làm
cho kiếm sư thất vọng.”

“Bất tài!” Minh Tông kiếm sư
nhìn đồ nhi chưa nói hết câu đã tự hạ thấp mình, nhưng nụ cười trên môi chưa
từng mất đi: “Nếu thật sự giao đấu, sợ rằng ngươi có thể thắng cả Tuyết Sơ, ngươi
rất có tư chất võ học, thậm chí là thiên phú hơn người, đáng tiếc, lòng ngươi
lại không muốn.”

“Sư phụ, thế sự dễ thay đổi, con
có lẽ sẽ rực rỡ như đêm nay, nhưng ngày mai có thể Minh Triêu sẽ tỏa sáng, vật
đổi sao dời, đó là chân lý muôn đời, đồ nhi chỉ có thể nói, võ học không phải
là những gì mà đồ nhi muốn.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Ừm, đồ nhi chỉ muốn cảm nhận
trần thế này lâu hơn một chút, chăm chỉ khám phá những chuyện làm cho nhân sinh
thú vị thêm.”

“Sơ Nhi, cả đời này, ngươi
đều có ba phần nhu tình với các cô gái.” Minh Tông kiếm sư bùi ngùi đánh giá đồ
nhi của mình.

Đôi mắt đang trầm xuống của
Tô Thiếu Sơ chợt dừng lại, hưng phấn nhíu mày. “Kiếm sư thật sự hiểu lòng của
đồ nhi sao?”

“Thoải mái, phóng túng lại
thích làm bậy, tạo nên một người mâu thuẫn lạnh nhạt, ba phần nhu, bảy phần đạm,
ngươi có hứng thú với thế sự, nhưng lại chưa từng đặt thế sự vào lòng, xem ra, đồ
nhi của ta thật sự không phải là người hữu tình.”

Tô Thiếu Sơ khẽ cười. “Mọi
người xung quanh đều nói Thiếu Sơ dịu dàng đa tình, không ngờ kiếm sư lại nghĩ
đồ nhi như thế.”

“Ngươi đa tình thành tính, chuyện
giữa người và người, ngươi rất có hứng thú, nhưng đó chỉ là che giấu cho tâm
hồn vô tâm lạnh nhạt của ngươi.”

“Kiếm sư cho rằng đồ nhi đa
tình cũng là vô tình?”

“Sơ Nhi có từng nghĩ đến, đa
tình dẫn đến vô tâm, con sẽ dần dần mất đi tình cảm không?”

“Mất đi tình cảm thật sự?” Tô
Thiếu Sơ thưởng thức nhìn con cờ trong tay, bắt đầu định giá về vấn đề này: “Cố
tình có tình là cái gì nhỉ? Dưới mắt của đồ nhi, vạn vật đều có tình, mỗi một
tình cảm đều là xuất phát từ trong lòng.”

“Một người nghĩ vạn vật đều
có tình, vậy người đó là người có tình sao? Người đa tình nhất, cũng là người
vô tình nhất, không thèm quan tâm đến những mối tình được trao đến mình, giống
như trong mặt vạn vật, mọi thứ đều là đáng yêu, đều là không nên bỏ, Sơ Nhi cho
rằng đây là đa tình hay là lạm tình?”

“Kiếm sư đang nói với đồ nhi,
cho dù là đa tình hay lạm tình, đều là vô tình sao?” Tối nay, “thiên cơ” của
kiếm sư quả nhiên là có hàm ý quá sâu xa. “Bởi vì đồ nhi vô tâm với tình?”

“Ngươi chỉ là cười nhìn bức
tranh trần thế, nhưng tâm lại đặt nó cách một khoảng cách giới tuyến, trước kia
vượt qua giới tuyến này, cho dù là kẻ nào, cho dù là bất cứ chuyện gì, cũng sẽ
không vào được trong lòng ngươi.”

“Khoảng cách vô tâm...” Tô
Thiếu Sơ nắm lấy đốt tay, nụ cười xuất hiện lần nữa, xinh đẹp nhưng lạnh giá.
“Vậy... kiếm sư cho rằng, người đang ở ngoài hay trong giới tuyến? Đồ nhi là
đang cách một giới tuyến để nói chuyện cùng người sao?”

“Trả lời vấn đề này của ngươi,
chính là tự té vào bẫy do ngươi tạo ra.” Đối với đồ nhi thông minh chí cực này,
Minh Tông kiếm sư di chuyển con cờ đến một vị trí mấu chốt. “Ván này thắng bại
tương minh!”

“Ai! Kiếm sư cố tình ra tay, thật
sự là không để lại đường sống nào cho đồ nhi.” Ván cờ tối nay, kiếm sư rõ ràng
là cố tình đưa nàng vào cục diện bế tắc, áp chế nhuệ khí của đồ nhi nàng.

“Hôm nay ngươi không còn lối
thoát, nếu như sau này có xảy ra chuyện gì, thì đừng trách người làm thầy như
ta không nhắc nhở ngươi.” Hắn nhắc nhở đồ đệ trước mắt. “Đừng quên, thua ván cờ
lần này, trong ba năm, ngươi không được xuống Mi Tú núi, không được bước vào
Trung Nguyên.”

Tối nay, trước khi chơi ván
cờ này, Minh Tông kiếm sư đã cùng đồ nhi của mình hạ một ước định về kết quả.

“Kiếm sư sợ đồ nhi sẽ chết
dưới “vô tình vô tình” của mình sao?” Kiếm sư từng tính toán giúp nàng, trong
ba năm nay, ở Trung Nguyên, nàng sẽ không thoát được nước cờ định mệnh.

“Đúng là sợ ngươi vô tâm vô
tình, rồi lại tính kế người khác, cuối cùng, rước lấy kiếp số về mình.” Với
tính cách của nàng, dĩ nhiên sẽ là chủ động trong ván cờ định mệnh này.

“Kiếm sư đã từng nói, với tài
năng của đồ nhi, có thể quay ngược lại, đảo lộn kết cục, kiếm sư nên tin tưởng
đệ tử sẽ có cách vượt qua chứ!”

“Trong thiên hạ, việc khó
khăn nhất là đo lường lòng người, thế sự dù có bi ai thế nào, cũng khó vượt qua
được lòng người, hôm nay ngươi có thể nắm giữ cục diện của ván cờ này, không có
nghĩa là ngày mai thiên hạ sẽ là của ngươi.”

“Kiếm sư, thực tế cách xa cục
diện rất nhiều, cho dù là sáng nay hay sáng mai, nếu chỉ suy nghĩ mà không tìm
cơ hội thì cũng chẳng làm được gì, nghịch cảnh luôn cho ta một đường lui, chỉ
cần biết nắm chắc nó, tựa như lúc này.”

Tô Thiếu Sơ vươn tay, di
chuyển một con cờ, đa số quân của nàng đã chết hết, vì vậy không thể chiếm được
ưu thế, nhưng lại thần kỳ chặn được bước kế tiếp của đối thủ.

“Ngươi muốn xoay chuyển cục
diện của ván cờ?” Nhìn ván cờ một lượt, Minh Tông kiếm sư cười hỏi.

“Có lẽ đó chỉ là kéo dài thời
gian thôi, nhưng đồ nhi biết, cục diện này kiếm sư không thể tiếp tục đi được
nữa.”

“Sơ Nhi chắc chắn như thế.”

Tô Thiếu Sơ trợn mắt nhìn, khó
khi thấy trưởng bối nở nụ cười tinh nghịch như thế. “Ai bảo đồ nhi am hiểu nhất
là lòng người, đồ nhi cho rằng, kiếm sư tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm mà ép Sơ
Nhi hoàn thành “kết quả” đâu.”

“Người làm thầy như ta cũng
không thể nắm bắt được lòng ngươi, xem ra, Mi Tú núi cũng không giữ được ngươi
thêm ba năm.” Hắn hiểu rõ khả năng của đồ nhi này.

“Phải nói là với tính cách
của đồ nhi, nếu phải ở Mi Tú núi ba năm, nhất định oán hận sẽ đầy bụng mất...”
Tô Thiếu Sơ hắng giọng, “Khụ, kiếm sư à, đồ nhi chưa bao giờ muốn làm phiền sự
yên tĩnh của người đâu!”

“Ta có nên cảm động vì lòng
hiếu thảo của ngươi hay không?”

“Ôi chao, có thể làm cho kiếm
sư cảm động, đồ nhi cảm thấy tối nay hao tâm tổn trí thật sự rất đáng giá.” Đối
với sự cảm động này, nàng tự nhất rất là thản nhiên. “Mong rằng kiếm sư nhớ kỹ
sự hiếu thảo của đồ nhi, sau này, đồ nhi ở Trung Nguyên nhớ nhung người, người
nhớ xuống núi đến thăm đồ nhi.”

“Ngay cả sư phụ mình ngươi
cũng muốn tính kế sao?” Thân là đồ nhi, không đến thăm sư phụ thì thôi, còn bắt
lão nhân gia ngài xuống núi thăm sao.

“Đồ nhi chỉ nghĩ, với phong
thái của kiếm sư, không nên chỉ ở trên ngọn núi đìu hiu này, đi lại nhiều một
chút cho mọi người càng thêm kính ngưỡng người.” Phong thái, phong thái, cuối
cùng cũng phải phát huy cho mọi người xem, mới gọi là phong thái.

“Đối với lòng hiếu thảo của
ngươi, ta chỉ dám nhận.”

“Nhưng đồ nhi bị phá, kiếm sư
cũng nhẫn tâm thấy chết không cứu sao!”

“Ta dạy võ công cho ngươi, ngươi
lĩnh ngộ được bao nhiêu, ta hiểu rất rõ, không có gì có thể thật sự hủy diệt
được ngươi, nếu có, chẳng qua là ngươi đang che giấu mình thôi.” Minh Tông kiếm
sư nhìn đồ đệ, thông minh chí cực, nhưng trong lòng lại rất khó để thấu hiểu. “Đối
phó với đồ nhi vô tình như ngươi, cách tốt nhất là, tiến sát từng bước, tuyệt
không cho ngươi cơ hội được xoay người lại.”

“Kiếm sư, người nhất định là
người duy nhất trên đời mà đồ nhi không dám chống lại, thật là ác độc mà!”

“Dưới mắt của vi sư, có tình
vô tình đều là người, nhưng dung hợp hai thứ này thật nhuần nhuyễn, mới gọi là
thông minh ngoan độc!”

“Chẳng lẽ đồ nhi vừa có tình,
vừa vô tình được sao?”

“Đến khi tâm và tình của
ngươi không lừa gạt nhau nữa, ngươi sẽ hiểu.”

Hai hàng lông mày vung lên
nghi ngờ, Minh Tông kiếm sư đành thở dài nói: “Ngươi vô tâm vô tình, một khi
động tình, ngay cả chính bản thân ngươi cũng bị lừa gạt thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3