Chuyện đêm Vong Xuyên đường - Chuyện thứ 2 - phần 1

Chuyện thứ hai:

Người mặt ngọc

“Sau khi có được khuôn mặt của Cửu Viễn,
ta phát hiện những thứ mình muốn ngày càng nhiều, ta muốn có giọng nói của nó,
muốn có trái tim của nó…”.

Cửa hàng đồ
cổ thường có một số khách quen, cứ cách dăm ba ngày lại tìm đến, có thể không
mua gì mà chỉ ngồi chơi uống trà nói chuyện phiếm, trong số đó có không ít người
rất thú vị.

Cửu Viễn
là một trong số đó.

Anh luôn
đeo một chiếc mặt nạ bằng ngọc, không có ngũ quan, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Lần đầu
tiên nhìn thấy anh, tôi giật cả mình, sau này gặp nhiều lần nên cũng dần quen.

Tôi rất tò
mò về tướng mạo của anh, cho nên thường không kìm được dán mắt vào chiếc mặt nạ
đó. Cửu Viễn là một người rất hòa nhã, cho dù phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm
vào mặt mình, anh cũng không hề tức giận, ngược lại còn thường xuyên nói chuyện
với tôi. Về điểm này, anh ta quả thực hơn Dao rất nhiều. Cho nên tôi rất quý Cửu
Viễn, mỗi lần anh đến cửa hàng, tôi đều thấy rất vui.

Cửu Viễn
thường đến vào dịp cuối tuần, anh nói mình là viên chức nhà nước.

Tôi không
biết bây giờ có cơ quan cho phép nhân viên đeo mặt nạ đi làm. Hoặc cũng có thể,
mỗi khi đi làm, Cửu Viễn không đeo mặt nạ chăng?

Lại là một
ngày cuối tuần, việc buôn bán của cửa hàng không được tốt lắm, đường phố bên
ngoài chỉ lác đác vài người qua lại. Thanh Minh không ở đây, tôi nằm bò ra bên
quầy, vừa thầm trách móc Dao lười biếng chỉ biết ngủ, vừa đếm cừu giết thời
gian.

Đúng lúc
này, Cửu Viễn bước vào, nhìn thấy dáng vẻ nhàm chán của tôi bèn bật cười. Giọng
của anh rất êm tai, đáng tiếc là không thấy được nụ cười.

- Để tôi kể
chuyện cho em nghe nhé - Cửu Viễn nói.

Tất nhiên
tôi rất vui, bê ghế đến mời anh ngồi, nghe anh chậm rãi kể.

Đã lâu lắm
rồi, dưới thời Dân Quốc, có hai anh em tuy cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm vô
cùng khăng khít, người em rất quấn quýt người anh, người anh cũng rất yêu
thương người em.

Vốn dĩ mọi
chuyện đều tốt đẹp.

Chỉ là,
người em sinh ra đã có dung mạo vô cùng đẹp đẽ, còn đẹp hơn cả con gái, đặc biệt
là khuôn mặt, giống hệt người mẹ làm thiếp của mình.

Xưa nay vẫn
nói hồng nhan là mầm họa, cho dù là đàn ông cũng không phải ngoại lệ.

Người em vốn
là một người cực kỳ thanh cao, ở bên ngoài thường bị lũ vô lại coi là con gái
và chọc ghẹo. Sau này, anh ta không thể chịu đựng thêm được nữa bèn đi học một
chút võ công, dạy cho bọn vô lại một trận, từ đó về sau chẳng có ai dám kiếm
chuyện với anh ta nữa.

Đáng tiếc
là thế gian này luôn có những kẻ “Ghen ăn tức ở”, nhìn anh em nhà người ta tình
cảm thắm thiết, trong lòng lại thấy khó chịu, ghen tức, lời qua lời lại, thậm
chí còn đồn đại những tin đồn chẳng tốt đẹp gì về quan hệ giữa hai anh em… Người
em cực kỳ tức giận, cũng may là người anh không thèm để ý.

Nói đến
đây, Cửu Viễn lại thở dài, có vẻ vô cùng căm hận những kẻ độc mồm độc miệng đó.

Hai anh em
họ ở bên nhau từ bé tới lớn, chơi cùng nhau, sống cùng nhau, chưa bao giờ phân
chia trưởng thứ sang hèn. Người anh cũng chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình
mà bắt nạt em, có cái gì cũng phần cho em một nửa, cho dù lớn rồi cũng vẫn
không thay đổi thói quen đó.

Đáng tiếc
là trên thế gian này, có một thứ không bao giờ có thể chia sẻ được với người
khác, đó chính là tình yêu.

Sự tình
nói ra thì đơn giản. Gia đình sắp đặt hôn sự cho người anh, vị hôn thê chính là
cô con gái độc nhất của ông chủ cửa hàng vải bên cạnh. Người con gái này tuổi vừa
đôi tám, đương tuổi xuân thì, còn nhỏ hơn người em hai tuổi. Cô gái tên là
Lăng, lúc còn nhỏ thường chơi đùa cùng cả hai anh em, vốn là bạn thanh mai trúc
mã. Người anh đương nhiên rất vui mừng, so với việc phải lấy một người con gái
mà anh chưa từng biết mặt thì được lấy Lăng vẫn tốt hơn rất nhiều. Huống hồ
Lăng lại là con gái độc nhất, lấy được cô thì đương nhiên sẽ trở thành người thừa
kế của cửa hàng vải. Cả gia đình đều vui mừng phấn khởi, chỉ trừ người em.

Người em
và Lăng vì tuổi tác gần nhau, từ nhỏ đã thân thiết, lâu ngày dần dần tình cảm
trở nên sâu đậm. Người lớn hai nhà thường hay trêu đùa gán ghép, ngày qua tháng
lại, người em cũng có chút cảm mến. Ai ngờ người con gái nhà bên ấy sắp lấy chồng,
mà tân lang lại là người anh trai yêu quý. Cảm giác của người em, chẳng cần nói
ra cũng có thể biết được là như thế nào. Trong con mắt người ngoài, dù sao mình
cũng chỉ là con thứ, người em chẳng còn cách nào khác, chỉ biết một mình sầu tủi
mà thôi.

Lâu dần,
người anh chợt phát hiện ra người em chẳng còn bám dính lấy mình như xưa nữa, mỗi
lần gặp thường trốn tránh anh, mỗi ngày ăn xong thường nhanh chóng trở về phòng
riêng. Vì lẽ gì thì cũng không khó đoán, nhưng đó là chuyện lớn của cả đời người,
đâu có thể nhường cho em trai được? Vì thế cho nên quan hệ giữa hai anh em họ dần
dần nguội lạnh mà xa cách.

Không lâu
sau, cả nhà tổ chức đám cưới linh đình cho người anh.

Giờ ván đã
đóng thuyền, người em cũng đành từ bỏ mối tình riêng. Vốn dĩ người em có dung mạo
tuấn tú, gia cảnh giàu có, cũng không ít nhà đã đánh tiếng cầu thân, người cha
rất yêu thương cậu con trai nhỏ, nên đã chọn cho anh ta một cô dâu xinh đẹp đợi
ngày thành thân.

Nếu như sự
tình phát triển thuận lợi như thế thì hai anh em họ nhất định sẽ êm ấm hòa thuận
sống cùng nhau.

Nhưng cuộc
đời luôn có những điều không như ý muốn.

Người anh
vẫn luôn cảm thấy người vợ mới cưới chưa dứt tình với người em, thậm chí hai
người chỉ nhìn nhau một cái anh ta cũng nghi ngờ bóng gió. Kỳ thực chuyện đó
cũng hợp lý thôi, người em quá tuấn tú, khi đi ra ngoài các dì các cô nhìn thấy
đều đỏ mặt. Người anh không có cách nào khác, cả ngày dù chẳng có việc gì cũng
mắng nhiếc vợ, trút giận lên đầu cô. Tính tình người vợ cũng cứng cỏi ngang ngạnh,
anh không cho tôi làm tôi cứ làm, cho nên cô càng ân cần với người em.

Người em
là một người thông minh sáng suốt, trước sự đối đãi của chị dâu, anh chỉ luôn tỏ
ra lịch sự nhã nhặn, không hề dám trái lễ dù chỉ một chút. Nhưng càng như vậy,
chị dâu càng thấy anh đáng yêu. Dù gì trước đây hai người cũng là thanh mai
trúc mã, khi trước còn nhỏ nên cô không hiểu rõ lòng mình, nhưng giờ ngày ngày
tiếp xúc, rốt cuộc cô đã thực sự đem lòng yêu em chồng mất rồi.

Tình yêu đến
muộn vô cùng mãnh liệt, Lăng cũng ngốc nghếch, có một đêm, bỗng chạy vào phòng
của em chồng. Nào ngờ, người anh trai vốn đã theo sát sau cô, chỉ chờ cô chạy
vào phòng em trai là xuất hiện để bắt quả tang.

Tuy rằng
hai người không hề làm gì, nhưng bị người khác bắt gặp trong hoàn cảnh như vậy
thì cũng chẳng còn thể diện gì nữa. Khi ấy người em lao ra ngoài, từ đó trở đi
không thấy quay trở lại nữa.

- Vậy anh
ta đi đâu? - Tôi hỏi Cửu Viễn.

Cửu Viễn
im lặng, tôi không biết dưới chiếc mặt nạ bằng ngọc kia là vẻ mặt gì, nhưng tôi
đinh ninh rằng, hẳn đó phải là vẻ mặt u buồn.

Người em xấu
hổ, phẫn uất vô cùng, bèn chạy ra ngoài. Người anh cũng gấp rút đuổi theo.

Chỉ còn
Lăng ở lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng uất ức u sầu, chẳng bao lâu sau
thì qua đời.

Hai đứa
con trai mất tích, con dâu mới thì qua đời, hỷ sự biến thành tang sự, đúng lúc
người trong nhà cảm thấy bi thương khôn xiết thì có người nói bắt gặp người em ở
bên ngoài, gọi anh ta về nhà nhưng anh ta không chịu. Người nhà vội vàng đi
theo hướng mà người kia mách, nhưng chẳng thấy người em đâu.

Từ đó về
sau, không ai gặp lại hai anh em họ nữa.

Cửu Viễn kể
đến đây thì không chịu kể tiếp.

Sau đó thì
sao? Hai anh em họ ra sao? Tôi rất tò mò, đương nhiên tò mò hơn về chuyện người
em đẹp trai kia đã đi đâu.

- Chuyện
sau đó thì chẳng có gì hay cả - Cửu Viễn thờ ơ đáp.

Ánh đèn
khi mờ khi tỏ chiếu lên chiếc mặt nạ của anh, bạch ngọc ánh lên loang loáng như
có một tầng ánh sáng dịu dàng bao phủ, khiến tôi không kìm được ý nghĩ, khuôn mặt
đằng sau chiếc mặt nạ kia của Cửu Viễn ắt hẳn phải vô cùng tuấn tú.

Trước sự
khẩn cầu năn nỉ của tôi, Cửu Viễn kể tiếp câu chuyện này.

Em có biết
vì sao người em không chịu quay về không?

Bởi vì người
em đã không còn mặt mũi mà quay về. “Không còn mặt mũi”, không phải nghĩa là mất
thể diện, mà thực sự không còn mặt mũi.

Năm đó,
khi người anh đuổi kịp người em, giữa hai người đã xảy ra giằng co, và người
anh đã lột da sống gương mặt của người em.

Mặt người
bị lột da sống cảm giác sẽ như thế nào?

Rõ ràng mới
cuối tháng tám, sao tôi lại thấy ớn lạnh toàn thân, giọng của Cửu Viễn vẫn bình
thản, tựa như đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường.

Người anh
lột mặt của người em ra, dán lên mặt mình, cho nên anh ta đã biến thành người
em. Cho dù như vậy, anh ta vẫn không thể học được giọng nói và vóc dáng của người
em, vì thế anh ta không dám quay về nhà. Người em mà người ta nhìn thấy kỳ thực
lại chính là người anh.

Vậy người em thì sao? Một người không có
gương mặt sẽ như thế nào? Tôi chẳng dám nghĩ tiếp.

Trong ý thức của tôi, dung mạo của Cửu Viễn
cùng với gương mặt của người em mà tôi tưởng tượng ra đã dần dần hợp lại làm một.
Đó thực sự là một gương mặt rất đẹp, trong đôi mắt tràn đầy sự bi thương. Sau
đó biểu cảm trên khuôn mặt ấy dần dần thay đổi, bắt đầu là sợ hãi, sau đó là
không thể tin nổi và méo mó, tiếp theo vẻ mặt dần dần trở nên đau khổ, cuối
cùng là máu thịt bầy nhầy…

Tôi nhắm chặt mắt, chìm đắm trong nỗi đau
khổ chỉ nhìn mà không làm gì được, không có cách nào thoát ra.

Một bàn tay vuốt lên mặt tôi, nhẹ nhàng day
day trên đầu mày đang nhíu lại của tôi.

- Đó đâu phải là em - Cửu Viễn khẽ nói - Đó
đâu phải là em, cho nên, tỉnh lại đi.

Khuôn mặt đó liền rời khỏi ý thức của tôi.

Tôi mở mắt, Cửu Viễn đã trở lại dáng vẻ
bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Dường như chưa từng có gì xảy ra thật,
trong không khí bình lặng, dòng suy nghĩ âm thầm cuộn trào.

Nhưng tôi biết đó không chỉ đơn giản là một
giấc mộng.

Tôi không còn muốn biết dung mạo thực sự của
Cửu Viễn nữa.

“Cốc!”, Dao gõ một cái vào đầu tôi.

- Tiểu Hạ, sao lại ngây người ra thế?

Chiếc ghế Cửu Viễn ngồi đã trống không.

- Cửu Viễn…

- Cửu Viễn? - Con ngươi của Dao đảo qua đảo
lại - Ơ, anh ấy có đến sao? Anh ấy đâu?

Đương nhiên có đến, mà vẫn ngồi suốt ở đây
trong lúc Dao ngủ.

Câu tiếp theo của Dao làm tôi càng không hiểu
gì.

- Tối nay bản thiếu gia có ngủ tý nào đâu,
cũng chẳng nhìn thấy Cửu Viễn nào cả. Chỉ có em ấy, cả tối ngồi ngây ra, nhớ
anh chàng nào hả?

Có lẽ chỉ là mơ thôi, một giấc mơ giống hệt
như thật.

Tôi men theo đại lộ trở về nhà như mọi khi.
Sáu giờ sáng, trời đã sáng bảnh rồi. Đây là khoảng thời gian rất “trong sạch”,
đương nhiên tôi không chỉ nói đến không khí, đối với những người như tôi thì
đây là thời điểm dễ chịu nhất trong ngày.

Ở đầu ngõ, ngay từ xa đã nhìn thấy căn nhà
cũ khiến người ta phải kinh sợ, mấy ngày trước đột nhiên nó đổ sụp xuống trong
đêm. Nhìn bề ngoài người bình thường sẽ cho rằng do xây dựng lâu ngày, không được
tu sửa nên bị sập. Có lẽ là thọ mệnh của nó đã đến, hoặc là do sự ra đi của Hà
Mục gây nên chăng? Còn về nguyên nhân thực sự thì không ai biết được.

Tim tôi nảy lên, bởi vì có một người đang đứng
trước cửa căn nhà đó, lúc ẩn lúc hiện, không nhìn rõ được hình dáng. Hà Mục đã
không còn, tuyệt đối không phải là anh ta, tuyệt đối không phải là anh ta. Tôi
đưa tay nén chặt trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, bước qua thật mau.

Người đó quay người lại, đột nhiên giơ tay
kéo tôi, tôi giật mình, gần như ném cả túi xách vào mặt hắn.

Là ai?

Hắn đội mội chiếc mũ rộng vành màu đen,
vành mũ kéo xuống sùm sụp, khiến tôi không nhìn rõ được khuôn mặt.

- Trên người cô có mùi của nó… - Người đàn
ông cất giọng khàn đục trầm trầm.

Chuyện gì thế này, chẳng nhẽ tôi gặp phải kẻ
bệnh hoạn sao?

Tôi không hiểu gì cả, nhưng tôi có thể khẳng
định, mình không hề quen người này.

- Xin lỗi, ông nhầm người rồi! - Tôi vùng
khỏi tay hắn, cúi đầu cố chạy thật nhanh.

- Cửu Viễn… - Chất giọng khàn đục lại vang
lên, dường như nó từ trong lồng ngực thoát ra.

Tôi vội quay đầu lại nhìn, phía sau vô cùng
tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc trên những vòm cây.

Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, chỉnh sửa
xong bản thảo cần gửi, tôi liền lăn ra ngủ luôn.

Tôi nằm mơ, người đàn ông đội mũ đến đứng
trước giường tôi, ánh mắt toát lên sự bi thương khôn xiết, nhắc đi nhắc lại lời
xin lỗi tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, đó chính là
khuôn mặt của Cửu Viễn mà tôi đã từng tưởng tượng ra! Đó là người anh đã lột da
mặt em… Tôi rất sợ, cứ lùi mãi về phía sau, hắn giơ tay ra phía trước, bàn tay
đẫm máu khua khoắng không ngừng trước mặt tôi. Tôi kinh hãi đến cực độ, phút chốc
bỗng tỉnh lại.

Trong phòng rất tối, một bóng người đen đen
đang đứng bất động trong một góc. Tôi sợ hãi vội bật công tác đèn, trong khoảnh
khắc ánh sáng bao trùm lấy căn phòng, đứng trong góc đó là cái giá treo áo, chiếc
áo khoác treo trên đó nhìn qua trông rất giống bóng một người. Tôi nhìn quanh,
những lá bùa ở bốn góc vẫn nằm yên chỗ cũ, căn phòng im ắng, đêm đã về khuya,
chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên.

Chỉ là một giấc mơ mà dọa cho tôi thần hồn
nát thần tính. Tôi tự cười mình nhát gan, thì đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ.
Chiếc áo khoác mắc trên giá là của đàn ông.

Đột nhiên một cánh tay choán lấy tầm nhìn,
tôi chưa kịp kêu lên thì đã bị bịt chặt miệng. Còn không kịp nghĩ ra chuyện gì
đang xảy ra phía sau lưng mình thì đầu lưỡi đã cảm nhận thấy vị của gỉ sắt, đó
là mùi máu tanh đến từ lòng bàn tay kia, dần dần lan ra khắp khoang miệng.

- Không được kêu!

Giọng nói khàn đục cất lên phía sau lưng
tôi. Tôi cảm thấy không thở nổi, không phải vì bị bịt chặt miệng, mà vì mùi máu
trên cơ thể người đàn ông đó không ngừng phát tán trong không khí. Tôi còn chưa
kịp giãy giụa thì gọng kìm phía sau đã thả lỏng ra.

Tôi quay người lại, hỏi:

- Ông muốn gì?

Điều khiến người ta không ngờ tới là trên
khuôn mặt của hắn ta thoáng hiện vẻ bối rối. Hắn không ngừng lảm nhảm:

- Ta không có ác ý… Ta chỉ muốn tìm thấy
nó… Thực sự chỉ muốn tìm thấy nó…

Nó - không nghi ngờ gì nữa - chính là Cửu
Viễn.

Người tôi run bần bật nhưng vẫn giả đò bình
tĩnh hỏi hắn:

- Vậy ông tìm tôi để làm gì?

- Trên người cô có mùi của Cửu Viễn - Một lần
nữa hắn lại buông ra câu này.

Tôi có mùi của Cửu Viễn, thực là buồn cười.
Tôi ngửi lại mình, chẳng có gì cả.

Đột nhiên tôi nhớ ra, thứ lôi tôi ra khỏi
tưởng tượng tanh mùi máu chính là bàn tay của Cửu Viễn. Khi ấy, bàn tay của anh
có tiếp xúc với tôi. Mũi của vị đại ca này còn thính hơn mũi chó sao? Nếu như
thế, tìm được Cửu Viễn còn dễ hơn trở bàn tay.

- Tôi không quen Cửu Viễn nào cả! - Tôi quyết
định tiếp tục giả ngốc.

- Cô nói dối! Rõ ràng cô quen nó! Các người
cùng một giuộc, đều là lũ lừa đảo!

Hắn đột nhiên trở nên hung dữ, cứ lắc đầu
quầy quậy. Tôi hoảng hồn, sợ hắn lại tóm lấy tôi lần nữa. Nhưng hành động tiếp
theo của hắn lại ngoài dự liệu của tôi.

- Ta cầu xin cô, hãy giúp ta tìm thấy nó
đi…

Người đàn ông này lấy tay bưng mặt, khóc nấc
lên, thứ thanh âm khàn đục, khó nghe đó vang lên trong đêm tối khiến người ta dựng
tóc gáy.

Người anh trai từ thời Dân Quốc mà vẫn còn
sống tới bây giờ, chắc chắn không còn là người nữa. Nhưng có thể phá kết giới
mà xông vào nhà tôi thì cũng chẳng phải là quỷ. Cửu Viễn chắc cũng như vậy
thôi.

Mấy tháng trước, tôi còn bị một nữ quỷ dọa
cho sợ phát khiếp, chẳng ngờ bây giờ tôi lại có thể bình tĩnh nói chuyện với một
kẻ khác loài. Tóm lại là tôi vẫn là một kẻ bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài, có lẽ vì
kẻ khác loài kia có vẻ ngoài của con người cho nên trông không đáng sợ.

Nếu đó là một khuôn mặt hung ác thì chắc chắn
là tôi đã co giò chạy trốn rồi.

Đã lâu như thế, hắn vẫn tìm Cửu Viễn làm
gì?

- Ông tìm anh ta để làm gì? - Tôi không kìm
được bèn hỏi một câu. Khuôn mặt của Cửu Viễn đã bị hắn hủy hoại, hắn còn muốn
làm gì nữa đây?

Tôi không hề nhận được câu trả lời.

Bởi vì điện thoại của tôi đã đổ chuông.

Là mẹ tôi gọi tới, cứ cách một thời gian mẹ
lại gọi điện đến hỏi thăm, không ngoài mấy chuyện vặt vãnh như dạo này có khỏe
không, ăn ngủ ra sao… Bị giọng nói dịu dàng và những câu chuyện vụn vặt của mẹ
bủa vây, tôi suýt chút nữa đã quên mất trước mắt mình đang có một kẻ không phải
là người.

Thực tế thì hắn đã không còn ở đây nữa, khi
gác điện thoại, trời đã sáng bảnh.

Người đàn ông đó đã biến mất như thể chưa
bao giờ xuất hiện vậy.

Cả căn phòng vẫn trống trải như thế.

Tôi lại đột nhiên cảm thấy lo sợ bất an, ước
muốn mãnh liệt đang chiếm lĩnh tâm trí tôi là ngay lập tức đến cửa hàng.

Tôi thu dọn đồ đạc rồi đến Vong Xuyên đường.

Đây là lần thứ hai tôi đến Vong Xuyên đường
vào ban ngày. Ban ngày, nhìn nơi đây không khác gì những cửa hàng xung quanh,
chẳng có điểm khác biệt nào.

Cửa ra vào khép hờ, tôi đẩy cửa, một màn bụi
ập tới làm tôi ho sặc sụa, giống như đã rất lâu rồi chưa có ai quét dọn. Rõ
ràng hôm qua tôi đã quét dọn rồi, nhưng lúc này nhìn lại, cửa hàng toát lên vẻ
cũ kỹ, trên mặt quầy phủ một lớp bụi dày, trong góc nhà còn chăng đầy mạng nhện.

Vắng tanh vắng ngắt, không có ai ở nhà.

- Meo…

Một con mèo đen nhảy vào lòng tôi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3