Việt cổ di tình - Chương 43 - 44 - 45

Chương
43: Trở về

Đại
Kiền, trong Vân Ẩn điện, Thương Khung ngồi trên ghế đá, mặt không cảm xúc.

Lắng
nghe tả hộ pháp nửa quì xuống đất bẩm báo tình hình Vân Ẩn điện nửa năm qua.

“Ngày
đó, sau khi bị hữu hộ pháp đâm kiếm vào tim thuộc hạ cũng không có chết! Sau
khi tỉnh lại vội vàng quay về Vân Ẩn điện bố trí hết thảy, đợi chủ thượng trở
về. Kết quả lại đợi được mấy ngàn môn hạ của thập cung tam phái! May mà thuộc
hạ sớm đã phòng bị, lại thêm địa thế Vân Ẩn điện hiểm trở, dễ thủ khó công. Đợi
bọn chúng rút lui rồi, thuộc hạ mới nghe được tin chủ thượng rơi xuống vực mất
tích.

“Vết
thương đã lành chưa?”. Nửa ngày, Thương Khung mới thản nhiên hỏi.

Tả
hộ pháp kinh ngạc ngẩng đầu, lại tức tốc cúi đầu đáp: “Bẩm chủ thượng! Thuộc hạ
đã lành rồi! Vốn dĩ tim của thuộc hạ không giống người thường, nó nằm bên
phải!”. Âm thầm nghĩ ngợi! Không ngờ chủ thượng mở miệng, câu đầu tiên lại là
hỏi thương thế của hắn? Không phải hỏi kẻ thù!

“Thi
thể hữu hộ pháp có tìm được không?”.

“Tìm
được… nhưng…”. Mắt tả hộ pháp lộ ra bi phẫn. “Đã không còn toàn vẹn nữa…”.

“Thiếu
cái gì?”. Ánh mắt Thương Khung âm u, bình tĩnh hỏi.

“Thiếu
chân trái và tay phải! Sau đó thuộc hạ tra ra được, bốn canh giờ trước khi
chủ thượng bị vây đánh, hữu hộ pháp đã bị điện chủ Phong Hoa điện dùng cực hình
phân thây, sau đó lại dịch dung thành hắn, lại thừa cơ ám sát thuộc hạ và chủ
thượng. Nghe đồn thuật dịch dung của điện chủ Phong Hoa điện Liễu Phong Hoa rất
cao. Đã đạt tới cảnh giới giống như thật!”.

Thương
Khung cười lạnh. “Giống như thật?”. Thong thả đứng dậy. “Nếu gã có thể thay đổi
mùi!”.

Nếu
không phải lần đó hắn bị thương nặng, máu tanh che lấp mùi lạ, gã làm sao dễ
dàng đắc thủ được? Ánh mắt lạnh lẽo tàn độc! Cùng một sai lầm vĩnh viễn không
cần mắc lại lần thứ hai.

************************

“Thiện
Thiện!”. Thải Linh đang dọn phòng, đột nhiên thấy Diệp Thiện Thiện nên mừng rỡ
kinh ngạc kêu to.

“Thải
Linh!”. Diệp Thiện Thiện đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng cười khẽ.

Thải
Linh kích động ôm lấy Diệp Thiện Thiện nhảy nhót.

“Không
phải muội đang nằm mơ chứ? Mọi người đều nói tỉ và chủ thượng rớt xuống vách
núi rồi… Tỉ là người thật sao?”. Thải Linh không tin thò tay tự nhéo tay mình.

Diệp
Thiện Thiện hết cách nhìn nàng, chẳng lẽ nàng cho là ban ngày ban mặt cũng thấy
ma được à?

“Là
tỉ mà!”. Nàng kéo Thải Linh ngồi xuống. “Vốn là lần đó chết chắc rồi! Có điều
may được người ta cứu!”.

“Thật
à?”. Mắt Thải Linh sáng lên. Nàng thích nhất là nghe mấy chuyện thú vị, kì lạ
“Thiện Thiện, mau kể muội nghe đi! Sau khi được cứu rồi thế nào hả?”.

“Sau
đó…”. Diệp Thiện Thiện ngửa mặt nhìn trần nhà! Được rồi! Cô cũng biết trước
rồi! Cái bệnh ưa nghe chuyện xưa của Thải Linh lại tái phát.


sao cô cũng có thời gian mà. Cô có thể từ từ kể, chỉ cố ý lược bớt phần chuyện
về người sói thôi.

***************************

Nháy
mắt mà đã an nhàn mấy tháng, khiến Diệp Thiện Thiện đột nhiên nhớ tới một
chuyện. Cô vác cái bụng đã hơn sáu tháng ì ạch xuyên qua vườn, tới thư điện của
Thương Khung.

Không
có trong này? Nhìn thư điện trống không, ở đâu nhỉ? Cô nghĩ nghĩ, bước thêm mấy
bước. Cô hơi mệt, có điều vẫn kiên trì đi tiếp, có lẽ là ở đại điện. Đợi tới
được trước cửa đại điện, mặt cô đã rịn một lớp mồ hôi. Ra sức đẩy cánh cửa sơn
đỏ.

“Á…”.
Trước mặt đột nhiên nháng lên một bóng trắng làm cô nhảy dựng lên. Cẩn thận
nhìn lại thì thấy tả hộ pháp.

“Tả
hộ pháp?”. Vỗ vỗ ngực, thấy hắn đứng như tượng gỗ, chắn mất tầm nhìn của cô.
Vươn cổ nhìn nhưng không tới, lách sang một bên hắn cũng nhích theo, cuối cùng
trừng mắt nhìn hắn. "Tôi tìm chủ thượng! Anh làm gì cản tôi?”. Đằng sau
hắn nhất định có cái gì đó không cho cô xem.

“Thiện
Thiện!”. Tả hộ pháp nói, nhìn thân mình nhỏ nhắn của nàng lại vác cái bụng to
như vậy đến tìm người. Kì thật phải gọi nàng là chủ mẫu, nhưng Diệp Thiện Thiện
cực lực yêu cầu người trong điện gọi nàng là Thiện Thiện, vì nàng nói gọi chủ
mẫu rất khó nghe. Nữ nhân quái dị! Gọi thế khó nghe chỗ nào?

“Chủ
thượng căn dặn, người không thể đi vào trong!”. Tả hộ pháp nói.

“Tại
sao?”. Kì cục! Từ sau khi bụng cô ngày một lớn, tính tình cũng thay đổi. Dễ sầu
muộn, dễ nổi nóng. Cuối cùng giơ tay muốn đẩy hắn ra.

Tả
hộ pháp vốn định lùi lại nhưng lại sợ nàng té xuống, mặt không ngừng vặn vẹo.
Nếu nàng và bảo bối trong bụng có chút sơ xuất gì, chủ thượng nhất định không
do dự giết chết hắn.

“Tránh
ra!”. Diệp Thiện Thiện tức giận dùng toàn lực vẫn không đẩy được tả hộ pháp
nhích ra. Lúc này, một luồng kình phong quét qua, mang theo mùi máu tanh, làm
cô có cảm giác tởm lợm muốn ói.

Thương
Khung che mắt cô lại. Liếc tả hộ pháp một cái, bồng Diệp Thiện Thiện còn đang
giãy dụa rời khỏi đại điện.

Tả
hộ pháp quay người, than thở. Nữ nhân một khi mang thai sao cứ như biến thành
một người khác ấy. Rõ ràng lúc trước rất dịu hiền mà. Trở tay đóng cửa. Trong
điện máu tươi tràn lan, tay chân cụt gãy đầy đất. Có vài tên còn chưa chết,
đang ngọ nguậy nhúc nhích. Những khuôn mặt máu chảy đầm đìa đó chính là mấy đại
cung chủ và thuộc hạ đã vây công Thương Khung bên vách núi ngày ấy còn sót lại.

“Bên
trong có cái gì mà anh không cho em nhìn?”. Kéo cánh tay đang che mắt mình
xuống, cô tức giận nhìn hắn chòng chọc.

“Muốn
nhìn cái gì?”. Thương Khung đáp qua loa, bỏ tay ra. Một người áo trắng theo sau
bưng đến một mâm trái cây ngon. Chọn lấy một trái đưa cho Diệp Thiện Thiện.

Diệp
Thiện Thiện tức tối ngoảnh mặt đi. Không ăn!

“Nàng
nói ăn trái cây rất tốt cho hài tử mà?”. Thương Khung thắc mắc. Thế nên hắn mới
ra lệnh cho thuộc hạ bất cứ lúc nào cũng phải có trái cây phục vụ.

“Anh
chỉ biết chọc tức em! Ăn trái cây nhiều bao nhiêu nữa cũng không có tác dụng!”.
Viền mắt cô đỏ hoe, nhìn loài hoa lá to không biết tên trong vườn, tức giận
muốn khóc.

“Làm
gì có?”. Thương Khung hết cách, bế cô ngồi lên đùi mình. “Nước mắt sao mà nhiều
vậy chứ?”. Nhìn nước mắt nàng rơi lã chã, lau cũng không kịp. Thở dài! Từ sau
khi nàng mang thai, tính tình khó chịu lại tăng lên không ít.

“Anh
nói xem! Có phải anh lại giết người hay không?”. Nàng quay đầu, chảy nước mắt,
lên án hắn.

“Không
có!”. Hắn tức tốc phủ nhận! Không có giết! Chỉ làm cho bọn chúng đứt tay đứt
chân, máu chảy sạch, sau đó tự sinh tự diệt thôi!

“Vậy
sao trên người anh lại có mùi máu?”. Nước mắt cô đảo quanh, sục sạo trên y phục
của hắn, kết quả lại không tìm thấy một vết máu nào. Nhưng thân mình hắn rõ
ràng có mùi máu, hiện tại cô rất mẫn cảm với mùi này.

Cánh
tay dài ôm lấy người cô. “Nàng nhất định ngửi lầm rồi, không tin nàng ngửi lại
lần nữa xem!”. Nói xong còn dán lại gần để cô ngửi thử.


bĩu môi, bụng nghĩ: "Tin mới lạ! Cho dù có mùi, hiện tại cũng bay sạch
rồi! Cô làm sao ngửi ra được nữa?".

“Nhân
chi sơ, tính bản thiện! Anh lại quên rồi có phải không?”. Tiếp tục lên án!

“Không
có!”. Thương Khung đáp càng mau! Sao quên được? Hắn nhớ lần trước hắn và nàng
nghiên cứu vấn đề này ở trên giường!

“Chẳng
lẽ anh không thể làm gương cho bảo bối trong bụng sao?”. Cô tiếp tục khóc.

Thương
Khung hết cách. “Được rồi! Đừng khóc nữa! Nghe lời nàng là đươc!”. Cùng lắm
thì lần sau tuyệt đối không để nàng phát hiện ra! Tuyệt đối!

Diệp Thiện Thiện lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Nhẹ nhàng kéo bàn tay to của Thương Khung áp lên cái bụng tròn vo của mình.

“Vậy mới là ba ba tốt nha!”. Cô cười híp mắt, ngọt
ngào nói.

“Ba ba?”. Thương Khung nhìn dáng điệu vui vẻ của
cô, tâm đều mềm nhũn!

“Là phụ thân đó!”. Diệp Thiện Thiện sửa lại.

“A!”. Đột nhiên Diệp Thiện Thiện kinh ngạc kêu
lên, hai người đồng loạt nhìn xuống bụng cô! Bụng… động đậy, một cái đầu nhỏ
cách thành bụng chui vào lòng bàn tay hai người nũng nịu…

Quá thần kì!

Thương Khung chậm rãi vuốt ve cái bụng nhỏ tròn vo
của cô, Diệp Thiện Thiện bất chợt nhớ đến mục đích cô đi tìm hắn. Kéo kéo áo
hắn.

“Anh có thời gian không, có thể dẫn em đi Khôi
Hương lâu…”.

Động tác trên tay dừng lại, khóe miệng Thương
Khung cứng ngắc: “Đi làm gì?”.

Diệp Thiện Thiện bị hắn nhìn đến chột dạ: “Muốn
gặp Diễm tỷ và Hương Nhi…”. Cô nghe nói sau khi Trương Thanh Vân chết, Hương
Nhi lại bị Diễm tỉ đưa về Khôi Hương lâu!

“Có cái gì hay mà nhìn?”. Thương Khung thẳng người
ôm lấy cô. “Chẳng qua chỉ là một ả giảo hoạt tham lam, một ả đắm chìm trong
trụy lạc mà thôi!”.

“Gì cơ?”. Diệp Thiện Thiện nghiêng tai, cái gì mà
tham lam sa đọa?

“Được rồi!... Ta đưa nàng đi!”. Thương Khung cúi
đầu hôn cánh môi đỏ mọng của cô! Trong lòng suy tính, gặp mặt một lần cũng tốt,
giải tỏa tâm tư của nàng! Về sau cũng không cần gặp lại nữa!

…Đám nữ nhân đó… thật sự dơ bẩn không chịu nổi….

Chương 44: Tạm biệt

Lần nữa đến Khôi Hương lâu, lòng Diệp Thiện Thiện
ngổn ngang trăm mối. Lăn xuống vách núi rồi lại còn mạng trở về, lại nhớ đến đủ
thứ chuyện trước đây, thoảng qua như mây khói, không chân thật…

Lúc nhìn thấy Hương Nhi, cô sợ ngây người! Trước
đây Hương Nhi xinh đẹp, trong sáng, nhưng hôm nay đứng ở Khôi Hương lâu này,
quyến rũ tuyệt đẹp không gì so sánh được.

“Thiện Thiện!”. Hương Nhi nhìn thấy Diệp Thiện
Thiện liền tiến lên trước, nhiệt tình nắm lấy tay cô. “Từ lúc nghe nói muội rớt
xuống vực, ta rất lo lắng cho muội đó! Hiện tại không sao rồi, tốt quá!”.

“Đúng đó! Lần đó muội đã nghĩ là chết chắc rồi!
Không ngờ vẫn còn sống!”. Diệp Thiện Thiện kéo cô, cẩn thận quan sát, son phấn
dày cộm, nghe nói cô ấy là hoa khôi của Khôi Hương lâu, chắc là không sai rồi.

“Hương Nhi, sao tỉ…?”.

“Thiện Thiện!”. Hương Nhi cắt ngang câu sau của
cô. “Chúng ta vào phòng nói!”. Nói xong kéo cô vào phòng trong trên lầu ba.
Diệp Thiện Thiện vội vàng quay đầu, thấy Thương Khung ngồi tại sảnh lầu ba, cầm
chén trà, ánh mắt như có như không quét qua bên cạnh cô... Còn Diễm tỉ đang
nhiệt tình phân phó người hết lòng chiêu đãi.

Vào trong phòng, Hương Nhi tao nhã ngồi xuống
chiếc ghế bạch đàn chạm trổ! Tư thế sang trọng, quyến rũ!

Diệp Thiện Thiện lê cái bụng bự đi qua.

“Hương Nhi, sao lại quay về đây?”. Trước đây liều
mạng cũng muốn chạy khỏi chỗ này, đến tột cùng vì sao còn quay lại?

Hương Nhi cười khẽ. “Ban đầu chúng ta cùng trốn,
sau đó lại đến Khôi Hương lâu này, muội mệnh tốt! Có điện chủ Đại Kiền đệ nhất
điện che chở! Còn ta?”. Nháy mắt vẻ mặt trở nên mất mát.

“Ở Khôi Hương lâu này ngày nào cũng bị quấy rối!
Cứ nghĩ rốt cuộc cũng có ngày trốn được khỏi đây mới phát hiện…”. Ánh mắt ảm
đạm nhìn Diệp Thiện Thiện. “Hóa ra có chỗ còn ghê tởm hơn nơi này nữa. Biết vì
sao Trương Thanh Vân mua ta không?”. Nàng cười gượng. “Trương Thanh Vân mang
danh nhân sĩ chính phái, thực tế còn không bằng cả heo chó!”.

Cảm xúc theo đó có chút kích động, nhìn cái bụng
bự của Diệp Thiện Thiện, ánh mắt mơ màng lại thê lương.

“Hiện giờ muội, có người đau, có người yêu! Còn có
thể sinh con cho người mình yêu, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Hạnh phúc đó
với ta mà nói, đã xa vời lắm rồi! Muội biết không Thiện Thiện? Ta đã…”. Hương
Nhi nghẹn ngào, nước mắt ứa ra khóe mi.

“Hương Nhi…”. Diệp Thiện Thiện chống eo, Chậm chạp
đi lại chỗ Hương Nhi. Cô không nghĩ đến việc sự tình sẽ thành ra thế này! Cô ấy
đã chịu bao nhiêu đau khổ?

Hương Nhi quệt nước mắt trên mặt, cười nói: “Tất
cả đã là quá khứ rồi! Ta còn chưa kể cho muội sao? Hiện tại Trương Thanh Vân đã
chết, ta giờ đã là hoa khôi nổi danh của Đại Kiền, cũng coi như là đạt được ước
nguyện! Diễm tỉ nói vài năm nữa còn có thể tiếp nhận vị trí của nàng ta, ta còn
đòi hỏi quá đáng gì nữa đâu?”.

Diệp Thiện Thiện đến trước mặt Hương Nhi, xoa tóc
nàng giống như trước đây, đau lòng nói: “Những chuyện không vui đều đã qua rồi!
Không nên nghĩ tới nữa!”.

Hương Nhi kéo tay cô xuống: “Ta không sao, không
sao! Ngược lại muội…”. Mắt nàng dời đến bụng Diệp Thiện Thiện, vẻ mặt có phần
hâm mộ…

“Có phải sắp sinh rồi không?”. Bàn tay chậm chạp
sờ tới. “Thiện Thiện, muội biết không? Ta không thể, không bao giờ có thể tự
mình…”.

Lúc tay nàng còn cách có mấy phân thì, cửa phòng
có tiếng gõ, chỉ thấy Diễm tỉ đứng ngay cửa. Hương Nhi vội vã đứng dậy.

“Hương Nhi ra trước giúp ta chiêu đãi khách đi, ta
có mấy câu muốn nói với Thiện Thiện!”.

Hương Nhi vội đáp ứng, quay người đi ra ngoài.

“Sao rồi? Mang thai hiện tại có khỏe không? Hài tử
trọng bụng không quậy chứ?”. Diễm tỉ mặt mày tươi cười đi tới, kéo Diệp Thiện
Thiện ngồi xuống ghế.

“Không quậy! Nó rất ngoan!”. Cô cười đáp.

“Người có phúc sẽ được trời phù hộ! Nhìn ngươi bây
giờ không thương tổn gì ngồi ở đây, trong lòng ta cũng thấy cao hứng! Ngươi từ
đây mà đi, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm thấy ngươi chịu khổ chịu nhọc!”.

“Cám ơn Diễm tỉ đã nhớ!”. Diễm tỉ lần này rất
nhiệt tình! Diệp Thiện Thiện hỏi nhỏ: “Diễm tỉ, Đồng Hoàn của tôi đã rất lâu
rồi, liệu có…”. Mãi gần đây cô mới nhớ. Lúc trước rơi xuống vực lại không tìm
thấy Thương Khung, mọi ý niệm đều tan thành đống tro tàn, không buồn để ý đến
chuyện này nữa. Gần đây nhất mới bất chợt nhớ ra, liệu có phải đã hết đường cứu
chữa rồi không?

“Đồng Hoàn?”. Diễm tỷ đáp. “Đồng Hoàn trong người
ngươi đã giải hết từ lâu!”.

Cô kinh ngạc. “Giải lúc nào?”.

Diễm tỉ cười khổ. “Lần trước đến đây, Thương điện
chủ từ chỗ ta, thần không biết quỷ không hay trộm đi rồi!”.

“Hả?”. Diệp Thiện Thiện ngớ người! Sao anh không
nói cho cô biết? Ngay cả uống thuốc giải lúc nào cô cũng không biết nốt! Vốn cô
sợ nói với Thương Khung sẽ làm hại Diễm tỉ, lén lút lấy thuốc giải từ nàng là
được rồi. Hóa ra anh đã biết từ sớm!

Nhìn Diệp Thiện Thiện có vẻ kinh ngạc, mắt Diễm tỉ
đột nhiên chớp lên, kéo tay cô.

“Chủ thượng có tốt với ngươi không?”.

Không biết có liên quan đến mang thai không, cô
nhạy cảm với sự vật xung quanh hơn trước đây nhiều! Cứ cảm thấy sau lưng lành
lạnh, dường như có người, liền… bất an quay đầu nhìn… nhưng chỉ nhìn thấy vách
tường.

***********************

Thương Khung ngồi trong sảnh, bình tĩnh nghịch
chén trà trong tay. Đằng sau lưng thổi đến một làn hương.

“Hương Nhi bái kiến chủ thượng!”. Giọng nói êm ái.

“Nghe Thiện Thiện kể chủ thượng rất tốt! Hương Nhi
thực sự ngưỡng mộ. Hôm nay có thể gặp được chủ thượng, quả thật như nàng nói,
khí vũ bất phàm, ngọc thụ lâm phong!”. Tay Thương Khung đùa nghịch chén trà,
động tác ngón tay như nước chảy mây trôi.

“Nàng nói như thế sao?”. Thương Khung ngẩng đầu
nhìn nàng ta, vẻ mặt có chút hứng thú.

Hương Nhi không đáp, mỉm cười bước lên trước nói.
“Để Hương Nhi rót trà cho ngài!”. Nói xong rướn tay qua, khuỷu tay vô ý sượt
qua mu bàn tay Thương Khung, cầm lấy ấm trà, ấn nhẹ lên nắp ấm, rót đầy chén.

Nhìn nước trà trong chén, mặt Thương Khung đột
nhiên lạnh băng, nhìn Hương Nhi chòng chọc! Hương Nhi bị ánh mắt vô tình của
hắn làm cho đờ người. Nửa ngày!

“Nếu không có Thiện Thiện, căn bản không cần cho
ngươi bất kì cơ hội nào!”.

Nghe xong, Hương Nhi hoảng hốt lùi ra sau một
bước. Thương Khung búng ngón tay, ấm trà vỡ toác ra, nước trà chảy hết để lộ
một ngăn ngầm bên trong ấm. Nắp ấm xoay bên trái là nước trà có độc, bên phải
không có!

Mặt Hương Nhi trắng bệch, môi run run: “Xin lỗi…
ta bị ép buộc!”. Trong lòng lại gào thét! Vì sao? Hai người giống nhau, tại sao
chỉ có nàng thê thảm như vậy?

Nàng ta thậm chí có ý nghĩ điên cuồng muốn rạch
nát khuôn mặt hạnh phúc của Diệp Thiện Thiện khiến nàng ta thấy chói mắt kia!

Lúc này, phòng trong truyền đến một tiếng la thất
thanh…

Mặt Thương Khung sầm xuống, bóng người vọt qua… đá
bay cánh cửa…

Trong phòng, Diễm tỉ che miệng, một nam tử bị bắn
vào vách tường, miệng phun máu tươi…

Mặt Thiện Thiện tái nhợt ngồi trên ghế, vẫn còn
chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì…

Hóa ra, vừa rồi khi Diễm tỉ giữ chặt hai tay cô,
một bóng trắng liền ập đến bụng cô. Song kết quả là, vừa mới chạm vào áo cô,
hai người đã bị đẩy bật ra, Diễm tỉ chỉ ngã lăn xuống đất mà nam nhân kia hình
như bị thương nặng.

Thương Khung phất tay, bạch y nhân của Vân Ẩn điện
tóm Hương Nhi vừa định trốn vào trong phòng.

Thương Khung đi tới cạnh Diệp Thiện Thiện.

“Thương Khung…”. Thiện Thiện có chút sợ hãi, gọi
nhỏ. Mới rồi, thật kì quái! Hình như có một sức mạnh nào đó bảo vệ cô.

Ôm lấy cô, ra hiệu cho thuộc hạ lôi nam nhân bị
thương kia dậy.

“Liễu Phong Hoa, đã lâu không gặp!”. Thương Khung
cười lạnh.

“Thương Khung, không ngờ ta đã xem thường ngươi!”.
Hắn ho ra một bụm máu! Mới rồi bị sức
mạnh kì quái trên người Diệp Thiện Thiện đánh cho bị thương ngũ tạng, tổn hại
kinh mạch.

“Muốn
dùng Thiện Thiện uy hiếp ta?”. Thương Khung hừ lạnh. “…Sai lầm như vậy, Thương
Khung ta tuyệt không phạm phải lần hai! Đem hắn về giao cho tả hộ pháp!”.

Bạch
y nhân vâng dạ lui ra ngoài.

“Thương
Khung!”. Nhìn mặt hắn lạnh lẽo tàn khốc, cô níu tay hắn! Anh lại muốn giết
người sao?

Anh
nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng, ngón tay trỏ Hương Nhi đang đứng đờ đẫn, cúi đầu
hỏi cô:

“Nàng
còn xem ả là bằng hữu sao?”.

“Hương
Nhi làm sao vậy?”. Diệp Thiện Thiện ngạc nhiên hỏi.

“Hai
ả này cùng một bọn với Liễu Phong Hoa!”. Ánh mắt anh vô tình lóe sáng. “…cùng
muốn làm hại phu quân nàng và hài tử trong bụng nàng! Nàng cảm thấy bọn chúng
còn là bằng hữu của nàng sao?”.

“Hả?”.
Diệp Thiện Thiện biết được chân tướng, sững sờ, nhìn Diễm tỉ và Hương Nhi. Nếu
là Diễm tỉ thì còn hiểu được! Hương Nhi sao lại?

Diễm
tỉ cười gượng gạo: “Thiện Thiện, nhân vi tài tử, điểu vi thực vong! Người làm
ăn, có người đưa tiền tự nhiên ta phải giúp hắn rồi! Hi vọng ngươi đừng trách
ta!”.

Hương
Nhi ngược lại thờ ơ nhìn cô: “Không cần ngươi tha thứ cho ta… Nếu ngươi trải
qua tất cả mọi chuyện như ta, ngươi sẽ biết, có lúc sống còn đau khổ hơn chết!
Cho nên ngươi cứ việc nói ta ích kỷ vô tình, tùy ngươi!”. Một nữ nhân nếu bị
giày vò tới mất nhân tính, đối với người đó mà nói, nhân tính thực là ti tiện!

Mặt
Thương Khung vô cảm, lạnh lùng nói: “Nếu cảm thấy sống quá đau khổ, ta đây
thành toàn cho ngươi!”. Ngón tay trong ống tay áo khẽ động.

Diệp
Thiện Thiện khó chịu ôm lấy hắn: “Thương Khung, đừng giết họ! Chúng ta đi
thôi!". Nước mắt lưng tròng, khẩn cầu.

“Đi?”.

Hắn
cúi đầu nhìn cô, trầm tư.

“Đúng!
Chúng ta đi đi! Tha cho bọn họ được không?”. Bụng cô dán sát vào cánh tay hắn,
ngăn cản mục tiêu nơi ngón tay.

Thương
Khung nhìn cô, nửa ngày mới hỏi nhỏ: “Không bao giờ đến đây nữa?”.

“Không
bao giờ đến nữa!”. Diệp Thiện Thiện nghẹn ngào.

Thương
Khung lúc này mới hài lòng ngừng tay, ôm cô: “Được rồi, đi thôi…”.

Theo
chân hắn, Thiện Thiện rưng rưng quay đầu nhìn một cái…

Vẻ
mặt Diễm tỉ hiếm khi thấy hổ thẹn, Hương Nhi trong mắt mơ hồ có hơi nước…

Trong
lòng cô lặng lẽ: "Diễm tỉ, Hương Nhi, tạm biệt! Sau này cũng sẽ không gặp
lại nữa!". Nhưng vẫn hi vọng hai người có thể may mắn, có thể hạnh phúc…
giống như cô. Nước mắt rơi xuống, cô quay đầu, cùng Thương Khung đi càng lúc
càng xa…

Chương
45: Kết cục

Đêm
dông, Diệp Thiện Thiện ôm bụng, cuộn mình trong lòng Thương Khung.

“Anh
không sợ sét đánh nữa à?”. Cô phát hiện ra, hiện giờ lúc sét đánh ngoại trừ
toàn thân hắn hơi cứng ngắc ra thì không còn dáng vẻ thống khổ như trước nữa.

Thương
Khung hừ mũi không đáp.

Diệp
Thiện Thiện bất mãn đẩy hắn: “Lúc trước anh rất sợ mà?”. Cô nhớ lúc sét đánh,
cô còn phải kể truyện thần điêu hiệp lữ cho hắn nghe nữa.

“Bởi
vì huyết chú giải rồi!”. Đợi nửa ngày Thương Khung mới chịu mở miệng.

“Huyết
chú gì kia?”. Trong bóng tối, Diệp Thiện Thiện ngửa đầu, chỉ nhìn thấy cằm hắn
lờ mờ. Vì sao anh không nói cho cô biết?

“Không
có gì!”.

Diệp
Thiện Thiện im lặng… Nửa ngày, Thương Khung bất lực than nhỏ: “Ta nói cho
nàng!”.

“Vậy
anh nói mau đi!”. Trái hẳn với bộ dạng giận dỗi vừa rồi, cô vui vẻ níu tay hắn.

“…Ngân
Lang tộc vẫn có một lời nguyền bằng máu! Có một vu nữ sau khi sinh sói con
xong, trong đêm dông lập ra huyết thệ. Trừ phi Ngân Lang vương có thể tìm được
một nữ tử thực tình yêu hắn, đôi bên yêu thương lẫn nhau, bằng không đời đời
kiếp kiếp chịu nỗi khổ bị dông tố thôn tính!”.

“Vu
nữ đó vì sao làm vậy?”. Diệp Thiện Thiện lấy làm lạ thắc mắc.

“Bởi
vì hận!”. Thương Khung trầm giọng.

“Sau
đó bà ấy thế nào?”.

“…Huyết
thệ phải lấy máu làm dẫn, mãi đến lúc máu cạn khô mà chết…”.

“Người
phụ nữ đó thực ngốc! Không đáng…”. Diệp Thiện Thiện than thở. Đột nhiên nghĩ ra
một vấn đề, kéo tay áo hắn.

“Tìm
được nữ tử thật tình yêu thương thì sao?”.

Thương
Khung im lặng mấy giây: “Huyết chú giải trừ!”.

“Vậy
hiện giờ anh… rốt cuộc giải chưa?”. Diệp Thiện Thiện dè dặt hỏi. Cảm giác cánh
môi nóng ấm của Thương Khung rơi trên ánh mắt hiếu kì của mình, hôn nhẹ.

“Bởi
vì nàng yêu ta, nên giải trừ rồi!”. Anh thong thả nói.

“Vậy
anh yêu em sao…?”. Diệp Thiện Thiện đỏ mặt hỏi.

Hắn dán bên tai cô. “Nàng nói xem?”. Chọc lỗ tai
khiến cô ngứa ngứa, vội vã van xin.

“Tổ tiên của anh, chẳng lẽ không tìm được một nữ
tử yêu mình thật lòng?”.

Thương Khung ngẩn ra! Ôm lấy cô thủ thỉ: “Thiện
Thiện, nếu muốn lấy mạng nàng đổi mạng ta, nàng nguyện ý sao?”.

“Nguyện ý!”. Diệp Thiện Thiện không hề chần chừ
đáp ngay.

Cọ cằm lên tóc cô, than nhỏ, lẩm bẩm trong miệng:
“Trên thế giới này, trừ nàng ra, còn có ai nói như vậy chứ?”.

*****************************

Nửa đêm, tỉnh dậy vì đau. Đau quá, Diệp Thiện
Thiện ôm bụng kêu thành tiếng, dưới thân ướt một mảng, nước ối vỡ rồi…

Thương Khung nghe tiếng búng tay thắp đèn, quay
đầu nhìn cô mồ hôi ướt đẫm.

“Thương
Khung… em muốn sinh rồi!”. Diệp Thiện Thiện ôm bụng hít hơi.

“Tả
hộ pháp!”.

Bóng
trắng lóe lên. “Có thuộc hạ!”.

“Bà
đỡ… nhanh lên!”.

“Vâng!”.
Nói dứt liền không thấy người đâu nữa.

Ôm
Diệp Thiện Thiện, ngón tay vuốt mái tóc mướt mồ hôi của cô, nghe tiếng rên đau đớn
của cô… Thương Khung nhíu mày.

Tiếng
trẻ sơ sinh gào khóc kinh thiên động địa vang lên.

Mặt
Diệp Thiện Thiện đầy mồ hôi, yếu ớt vươn tay, cất giọng khàn đặc.

“Để
tôi nhìn… xem…”.


đỡ bồng hài nhi đã lau rửa sạch sẽ quấn trong khăn bông qua, Diệp Thiện Thiện
đưa tay, ngón tay chạm vào khuôn mặt non nớt, hơi nhăn nhăn của em bé! Con của
cô! Cười mỉm! Tay đột nhiên thõng xuống…

Thương
Khung sớm đã liếc mắt nhìn tiểu bất điểm trong tay bà đỡ! Cũng không có một
thân toàn lông như hắn dự đoán.

Quay
đầu nhìn Diệp Thiện Thiện mệt mỏi ngủ thiếp đi, bước lại chỗ cô.

****************************

Đại
Kiền, trên bãi cỏ hậu viện của Vân Ẩn điện, một nữ tử cười híp mắt ngồi trên
bãi cỏ, ôm một tiểu oa nhi đang chơi bóng gỗ. Một bàn chân to của tiểu Ngân
Lang lười nhác xoải ra bên cạnh chân đứa bé. Cảnh tượng hài hòa.

Một
nam tử mặt mày sa sầm đi về phái bọn họ, dừng lại trước mặt nữ tử, lãnh đạm
nhìn nàng.

Nữ
tử ngơ ngác ngẩng đầu, hắn làm sao thế?

Đứa
bé cũng ngừng động tác nghịch bóng trong tay. Ngửa mặt cùng góc độ như nữ tử,
nhìn người khổng lồ trước mặt.

Tiểu
Ngân Lang bên chân dịch mông, nấp sau đùi đứa bé.

“Thiện
Thiện…”.

“Hả?”.

Phiền
muộn nhìn cô, đột nhiên quay lưng bỏ đi.

“Bảo
bảo phải ngoan nha!” Cô xoa xoa đầu đứa bé, vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Tiểu
oa nhi dang tay, cất giọng non nớt: “Nương, nương…”. Nhìn bóng nương theo phụ
thân đi xa, tiểu oa nhi thất vọng thả tay xuống. Thấy tiểu Ngân Lang núp bên
chân mình đang ngủ, đảo mắt. Chân nhỏ co lại, ra sức đạp một cái, tiểu Ngân
Lang bị đạp lăn mấy vòng, ngã sấp xuống bãi cỏ. Ngọ nguậy bật dậy, tức giận
nhìn tiểu oa nhi trước mặt cười đến không thấy mắt đâu nữa! Lòng oán hận: nếu
không phải Thương Khung dùng viên nội đan đó mua nó, nó đâu cần phải bảo hộ
tiểu quỷ này! Hứ!

“Thương
Khung!”. Cô thở hổn hển níu tay áo hắn! Thương Khung dừng bước!

“Anh…
thực ra anh làm sao thế?”. Tức giận cũng không chịu nói nữa!

Thương
Khung nhìn cô không nói, đôi mắt tối lại.

Diệp
Thiện Thiện bị trừng đến nổi da gà. Biết rõ hắn sẽ không làm gì mình nhưng việc
hắn đối xử trước đây đã tạo thành bóng ma tâm lí. Mỗi lần đụng phải biểu tình
này, tim cô đều đập thình thịch.

Thương
Khung quét mắt nhìn bàn tay hơi sưng đỏ của cô: “Tay em làm sao thế?”.

Diệp
Thiện Thiện hấp tấp giấu ra sau lưng: “Không có gì!”.

Thương
Khung cau mày trừng cô.

“Bà
Lưu cách vách không có con, em giúp bà giặt hai bộ đồ…”. Cô cúi đầu nói nhỏ.

“Giặt
hai bộ đồ mà sưng tay?”.

“Ách…
cái này!”. Mắt Diệp Thiện Thiện đảo lên đảo xuống không ngừng. “Bà Trương kế
bên, còn có nhà mấy ông bà lão cũng thuận tiện giặt dùm họ luôn…”. Cô gấp rút
về trông con, lại sợ Thương Khung biết cho nên giặt đồ hơi hấp tấp, mới làm hư
tay! Kết quả vẫn bị anh biết được.

“Quần
áo lại có chuyện gì?”. Hắn hỏi.

“Quần
áo?” Cô ngớ ra, đột nhiên nhớ tới…

“…Em
thấy… đồ của anh nhiều như vậy, cũng không mặc nữa, nên cho người khác mấy
bộ…”.

Càng
nói càng nhỏ hơn.

“…Tùy tiện cho người ta?”. Thương Khung giận dữ
trừng cô. Lại còn không nói cho hắn biết?

“Xin lỗi!”. Diệp Thiện Thiện cúi đầu, nghĩ bụng,
anh không mặc nữa thì cho người ta cũng được mà.

Thương Khung thật sự dở khóc dở cười. Rốt cuộc
nàng có biết hay không, nàng đem mấy bộ đồ trắng kia cho người ta, bị họ đem
bán ra ngoài, y phục của Đại Kiền đệ nhất điện Thương Khung… cho nên mới truyền
đến tai hắn…

“Vì sao nàng cứ thích làm mấy chuyện thế này?”.
Người khác khẩn cầu không bao giờ biết cự tuyệt?

“Làm nhiều việc thiện tích phúc đức mà!”. Cô nịnh nọt lay lay cánh tay hắn.

Thương
Khung hờ hững nhìn cô một cái, quay lưng đi về phía hoàng hôn ấm áp…

Bóng
lưng thon dài vững vàng cùng ánh tà dương rơi vào đáy mắt cô, trong phút chốc,
cô cảm thấy muốn rơi lệ, cảm giác kì lạ…

Chùi
nước mắt, chạy theo bước chân hắn.

Chạy
tới cạnh hắn, giúi tay mình vào bàn tay to của hắn, hắn cúi đầu nhìn cô một
cái, cũng không đáp lại cô. Cô không nổi giận, hai bàn tay cùng nắm chặt lấy
tay hắn..

Lần
này hắn không cự tuyệt, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô.

Tuy
không nhìn cô lần nào nữa, nhưng lòng bàn tay ấm nóng khiến cô hởi lòng hởi dạ.

Dưới
ánh hoàng hôn, ráng chiều nhuộm trời…

Hai
bóng trắng một lớn một nhỏ, phảng phất hợp làm một với cảnh sắc đất trời, nhàn
nhạt, lờ mờ đi xa…

…Cảnh
đẹp như thi như họa…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3