Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 26 + 27

Chương 26: Cải trang nam giới

Không Ảo đại sư đứng dậy khỏi
ghế, thấy Lương Thượng Nhân vẫn quỳ một chỗ, nói giọng bi thương:

- Đệ tử sao không nhớ lão
tiền bối được, đệ tử tuy ngu muội nhưng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu
không có lão thì đệ tử đã phân thây nát cốt từ lâu, đâu còn có ngày hôm nay.

Không Ảo đại sư gật đầu thầm
nghĩ: “Người này quả là một hán tử đầy lòng trung nghĩa, cũng không uổng công
ta đến đây.”

Lương Thượng Nhân cúi đầu mặc
nhiên rất lâu mới đứng dậy nói.

- Đại sư có tín vật này sao
không nói trước, tại hạ đội ân Vạn lão tiền bối cao ngất như núi, chỉ cần có
nửa lời của Vạn lão tiền bối, thì dù có dầu sôi lửa bỏng tại hạ cũng không chối
từ, huống gì là việc nhỏ này.

Không Ảo đại sư nhấn giọng:

- Chuyện này nói ra tuy dễ, nhưng
thực hiện lại không dễ đâu.

- Bất kể có khó khăn đến đâu,
tại hạ đều tin chắc rằng sẽ thực hiện hoàn thành, chỉ cần trên đời này thật sự
có người đó.

- Thật không?

- Đại sư nếu không tin, tại
hạ quỳ trước mặt tín vật này phát thệ nếu không tìm ra được người đó...

- Thí chủ nếu không tìm ra
được tung tích người đó cũng không nên chết.

- Đành như vậy.

Không Ảo đại sư vui mừng, bắt
đầu nói:

- Người mà bần tăng muốn truy
tìm tuy không nổi danh trong giang hồ, nhưng nói ra ắt thí chủ cũng biết.

- Ai?

Không Ảo đại sư giữa hai chân
mày hiện lên vẻ oán hận, ánh mắt cũng toát ra một cổ sát khí trầm giọng:

- Người này là nam tử của ma
đầu Cưu Độc không có việc gì ác mà không làm năm xưa, bần tăng cũng không biết
hắn ta tên gì? Nhưng đến nay đã mười bảy mười tám tuổi rồi.

Lương Thượng Nhân trong lòng
chấn động, buột miệng hỏi:

- Đại sư vì sao phải tìm
người này?

Không Ảo đại sư ngẩng đầu
cười cuồng vọng, rít qua kẽ răng:

- Cưu Độc và ta thù chất như
núi, hận sâu như biển, ta hận không xé thịt lột da hắn ra, chỉ đáng tiếc hắn
không đợi ta, thù cha con trả, bởi vậy ta phải đến đây tìm con hắn.

Giọng đầy oán hận của lão ta
đã làm cho Lương Thượng Nhân lạnh toát cả xương sống, đứng lặng một hồi lâu, thầm
nói: “Cưu Thứ ơi Cưu Thứ, ngươi chỉ biết tìm người báo thù, lại không biết có
người tìm ngươi để phục thù, vòng dây ân cừu quanh quẩn của các ngươi, giờ bảo
Lương Thượng Nhân ta làm gì mới được đây...”

Thánh Thủ tiên sinh và ông ta
có tình nghĩa sư đồ, lệnh của Thánh Thủ tiên sinh ông ta đương nhiên chẳng quản
ngại dầu sôi lửa bỏng. Nhưng chủ nhân của tín vật này đối với ông ta lại càng
có ân lớn như trời bể, ông ta vừa rồi đã phát thệ, lúc này phải biết làm sao
khi một hảo hán giang hồ phải biết lấy nghĩa làm đầu, lấy tín làm trọng. Do đó
lức này trong đầu óc ông ta tựa như ba đào cuồn cuộn.

Không Ảo đại sư hơi cúi đầu, nhìn
thẳng vào mặt Lương Thượng Nhân, trầm giọng hỏi:

- Thí chủ đã nghe qua người
này chưa? Thí chủ có biết người này ở đâu không?

Lương Thượng Nhân mặc nhiên
một hồi lâu, cố gượng cười, ngập ngừng nói:

- Đại sư ở tận Côn Luân xa
xôi, lại không biết có mối thù hận gì với Cưu tiên sinh nhỉ?

Không Ảo đứng lặng người rất
lâu, dòng suy ngẫm như đang trở về quá khứ.

Miệng lẩm bẩm một mình, đoạn
trầm giọng hỏi:

- Ta hỏi thí chủ, thù giết
cha nặng, hay là đoạt vợ sâu?

Lương Thượng Nhân ngập ngừng
đáp.

- Hai chữ thù và hận, ý nghĩa
vốn hoàn toàn không giống nhau. Thù cha bất cộng đới thiên, nhưng hận đoạt vợ...
ôi, xác thực hận cũng rất sâu.

Không Ảo đại sư bên khóe môi
hiện lên một nét cười thê lương và thù hận, ngẩng đầu cười như điên dại, cất
giọng hỏi:

- Thí chủ có biết ta vì sao
xuất gia không? Có biết ta trước khi xuất gia là ai không?

Lương Thượng Nhân theo đuổi
dòng suy nghĩ, lại nghĩ đến một người.

***

Trong ánh nắng mờ ảo của buổi
sắp hoàng hôn, chùa Linh Ẩn soi bóng bên bờ hồ, đây là nơi có khung cảnh thiên
nhiên kỳ ảo. Xung quanh khói núi bao phủ, ánh hồng lên trong ánh nắng chiều tà.

Có một thiếu niên thư sinh
non trẻ chắp tay đứng trước sơn môn, đôi mắt nhìn đăm đăm vào khoảng trời mênh
mông phía trước, thần tình tuy rất an tĩnh, nhưng ở giữa đôi chân mày hàm ẩn sự
nôn nóng, tựa hồ như đang chờ đợi gì.

Ngoài sơn môn, có mấy mươi kẻ
ăn xin đang ngồi ăn xin ở Linh Ẩn tự vốn là một cảnh thường ngày của Tây Hồ, nhưng
những người ăn xin này trông rất an nhàn.

Rất lâu sau, chàng thiếu niên
thư sinh quay đầu lại, ráng chiều ánh lên trên mặt chàng ta làm đôi má ửng hồng
như hoa đào. Chàng nhìn quanh một lượt, đi vòng tới trước sơn môn, nhẹ giọng
hỏi:

- Lăng lão tiền bối có thật
sự sắp đến không?

Ngồi phía bên trái sơn môn là
một thiếu niên ăn xin dáng người thon gầy, nhưng lại ngồi trên cái bao gai to
tướng, lúc này đôi mắt mở to, thần quang ẩn hiện, trả lời:

- Không chắc.

Thiếu niên thư sinh thần sắc
hơi biến đổi, hỏi tiếp:

- Ngươi vừa rồi nói lão ta sắp
đến mà?

- Cũng có thể đến, cũng có
thể không đến, có ai đoán chắc được.

Thiếu niên thư sinh nhướng
cao đôi mày:

- Đã như vậy ngươi vì sao bắt
ta đợi lâu thế này?

- Ai bảo ngươi đợi?

Thiếu niên thư sinh ánh mắt
lạnh đi, nét mặt càng ửng hồng lên, lớn tiếng:

- Thật vô lễ, dù là bang chủ
của các ngươi gặp ta e rằng cũng không dám có thái độ như vậy.

Thiếu niên ăn xin hừ một
tiếng, không nói năng gì.

Thiếu niên thư sinh quát gắt:

- Xem ngươi cũng là người
luyện võ, vậy đứng dậy để thiếu gia giáo huấn ngươi một bữa.

Thiếu niên ăn xin lướt nhìn
chàng ta một lượt buông giọng:

- Bổn nhân lâu nay không hề
động thủ với nữ nhân.

Thiếu niên thư sinh bất giác
ngớ người, hai đóa hồng vân chạy dài ra tận trái tai, đứng sững người giây lát
rồi giậm chân nói giọng gắt gỏng:

- Để bang chủ các ngươi đến
giáo huấn các ngươi.

Đám ăn xin cười xầm xì, thiếu
niên thư sinh đã bước đi xa, trống ngực đánh dồn, rõ ràng chàng ta đang nổi
giận, nhưng không thể động thủ cùng họ được, vì chàng ta cần tìm gặp vị bang
chủ của Cùng Gia bang để dò la về tin tức một người.

Ánh nắng hắt những tia chiếu
yếu ớt sau cùng, thiếu niên thư sinh càng đi chậm lại, miệng bất chợt phát ra
những tiếng thở than. Chàng ta trong lòng mang bao nỗi sầu tư mà ngay cả người
thân cũng không thể nói ra được, vì vậy chỉ có thỉnh cầu bang chủ Cùng Gia bang
trợ giúp, nhưng Lăng bang chủ như thần long giữa khoảng trời mênh mông, biết
tìm ở nơi nào bây giờ.

Chàng đưa tay trắng như ngọc
vỗ ở bắp đùi một cái, chàng tuy là nữ giả nam, nhưng tính cách của nữ tính vẫn
không che giấu được.

Chàng cúi đầu lặng lẽ bước đi,
ngước mắt nhìn lên, thấy có hai lão nhân tóc bạc, vận trang phục sang trọng
đang sánh vai đi tới, chòm râu trắng dài xõa bay trong gió.

Hai lão nhân một rất mập, một
lại rất gầy, một mập một gầy đối nghịch nhau hoàn toàn.

Khi còn cách thiếu niên độ
mấy xích, ánh mắt chú nhìn vào người thiếu niên.

Sau đó cả hai cùng nhìn nhau,
lão bên trái nhỏ giọng:

- Giống nhỉ?

Giọng nói nghe ra rất kỳ dị.

Lão bên phải gật gật đầu, nói
càng nhỏ hơn:

- Hắn ta nếu là nữ nhân...

Lão kia ngắt lời:

- Hắn vốn chính là nữ nhân.
Ôi, nếu là hai mươi năm trước đây thì...

Nói đến đó, cả hai cùng ngưng
lời, ánh mắt cũng hạ nhìn xuống.

Thiếu niên thư sinh nhướng
cao đôi mày liễu, giận dữ nói:

- Các ngươi đang nói gì?

Chàng ta tai mắt rất linh, hai
lão nhân nói tuy nhỏ nhưng đều nghe rõ cả.

Hai lão nhân cùng nhìn nhau
một cái, lặng yên không trả lời, cùng bước đi ngang qua trước mặt.

Thiếu niên hơi dừng bước, cuối
cùng cũng cố gắng đè cơn nộ khí trong lòng.

Chàng ta vốn là người có tính
tình nóng nảy, nhưng thời gian gần đây không biết sao lại thay đổi rất nhiều.

Chiếc mã xa đang đợi bên hàng
liễu rủ xa xa, thiếu niên bước tới phía chiếc xe, sau khóm liễu bỗng có bóng
người thoắt hiện, một thiếu niên vận áo vàng có gương mặt tuấn mỹ xuất hiện, bồi
một nụ cười, nói:

- Cô nương sao lại đến đây?
Đến để thưởng ngoạn phong cảnh, hay là vì...

Thiếu niên thư sinh trừng mắt
lạnh giọng:

- Ngươi khỏi phải quan tâm.

Rồi bước đi tiếp, không ngờ
kim y thiếu niên thoắt người đến chặn trước mặt, nói:

- Ta sao lại không quan tâm
được, gia sư bảo ta...

Thiếu niên thư sinh quát gắt:

- Thiết Bình, ngươi không nên
cho rằng được phụ thân ta đắc sủng mà quên đi thân phận của mình là gì, bổn cô
nương ta chiếu theo đó để có biện pháp khắc chế ngươi.

Chương 27: Máu nhuộm cừu gia

Qua ngữ khí nói ra đủ rõ rằng
thiếu niên thư sinh đó vốn chính là Mao Văn Kỳ, ái nữ của Linh Xà Mao Cao.

Nhưng nàng ta không phải đi
trở về với sư phụ rồi sao? Sao lại quay lại Giang Nam?

Thiếu niên có lên Thiết Bình
cố ý than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng:

- Cô nương nếu nói như vậy, thì
ta sẽ không có gì để nói nữa.

Ánh mắt anh ta liếc nhìn Mao
Văn Kỳ, nói:

- Kỳ thực ta vì có một tin
tức nên mới đến đây để nói với cô nương.

Anh ta chính là Đoạt Mệnh sứ
giả Thiết Bình trong Ngọc Cốt sứ giả thuộc hạ của Mao Cao.

Thời gian gần đây Ngọc Cốt sứ
giả bị tàn hại nặng nề, do đó Mao Cao đặc biệt quan tâm đối với mấy đệ tử còn
lại.

Mao Văn Kỳ bước đi mấy bước, đành
phải dừng lại hỏi:

- Tin tức gì?

Thiết Bình cười cợt, nói:

- Cô nương nếu không muốn
nghe thì thôi vậy.

Mao Văn Kỳ trợn ngược đôi mày
liễu, phóng người lên xe, quát bảo gã phu xe:

- Đi!

Ngọn roi vung lên, Thiết Bình
mỉm cười khoanh tay đứng dưới gốc liễu, nụ cười lại có phần kỳ dị.

Con ngựa tung bốn vó lao đi, bỗng
nghe “binh” một tiếng, cửa xe mở tung.

Mao Văn Kỳ vọt người xuống
đất, chiếc xe thẳng đà chạy ra xa mấy trượng.

Mao Văn Kỳ sấn bước lên trước
mặt Thiết Bình, đôi nhãn châu mở tròn xoe, gắt giọng:

- Tin tức gì?

Thiết Bình cười gượng gạo, đưa
tay sờ đám râu mọc lởm chởm dưới cằm, chậm rãi nói:

- Tin tức này, hì... hì...

Mao Văn Kỳ nộ xung khí lên
tận đầu, vung tay tát “bốp” một cái vào mặt Thiết Bình, giận dữ quát:

- Ngươi có nói hay không?

Thiết Bình cười mếu máo, vẫn
sờ tay dưới cằm, giống như chưa từng bị lãnh bạt tai đó, nói:

- Tin tức này... có liên quan
tới người mà cô nương rất quan tâm...

Mao Văn Kỳ cố đè nén cơn nộ
khí trong lòng liền nở nụ cười tươi như hoa, dịu giọng:

- Chuyện gì? Ngươi nói đi.

Thiết Bình giả bộ ho húng
hắng mấy tiếng.

Mao Văn Kỳ cơn nộ khí sắp
phát tác, nhưng vẫn cố làm dịu, hỏi:

- Tin tức ngươi nói có phải
hên quan tới Mậu Văn không?

Thiết Bình gật gật đầu nói:

- Thật đáng buồn nếu cô nương
thật sự...

Mao Văn Kỳ vốn nôn nóng, nên
hạ giọng:

- Kỳ thực ta cũng không quan
tâm đến anh ta, chẳng qua vì ngươi không chịu nói ra nên ta bực tức mà thôi.

Thiết Bình ngập ngừng nói:

- Tên tính Mậu đó... lúc này
e rằng đã chết rồi.

Mao Văn Kỳ thân hình chấn
động, tâm trí hoang mang. Nhưng liền sau đó nàng không đau khổ, cũng không kinh
hãi, và cũng không tin là Mậu Văn đã chết, mà để lại trong lòng sự rối rắm và
mù mịt.

Trong lúc đang chìm trong mù
mịt đó, giọng của Thiết Bình lại tiếp cất lên:

- Gia sư cảm thấy hắn ta như
là hậu nhân của cừu địch, nhưng cũng không thể khẳng định được, cảm thấy hắn ta
bất lợi đối với mình, nhưng không thể xác định được đúng hay không, do đó mấy
hôm nay gia sư trong lòng luôn lo nghĩ. Nhưng rồi sau đó...

Anh ta cười hì hì nói tiếp:

- Có một hôm gia sư tuyên bố
với ta rằng: “Thà ta phụ thiên hạ, không để người phụ ta.” Ngày hôm sau, cũng
chính là hôm qua, gia sư liền điều phái mười mấy cao thủ đi đoạt lấy tính mệnh
của Mậu Văn, vả lại còn nói với họ có thể dùng bất cứ biện pháp nào và bất cứ
thủ đoạn nào.

Thiết Bình cười hắc hắc mấy
tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời, phán tiếp:

- Đến lúc này... tên tính Mậu
đó đâu còn sống được nữa.

Mao Văn Kỳ đứng lặng người
trong khoảng khắc, Thiết Bình chăm chăm nhìn trên mặt nàng ta với anh mắt cuồng
si, nói:

- Cô nương, những điều mà ta
biết đều đã nói cả rồi, cô nương...

Mao Văn Kỳ vẫn đứng yên bất
động, bỗng quay phắt người cùng toàn lực đánh “bốp” vào mặt Thiết Bình, người
đã thoắt lao đi ngoài năm trượng. Nàng nhảy lên xe, giật lấy dây cương trên tay
gã phu xe, ngọn roi vút lên, ngựa phóng đi như bay.

Thiết Bình bị cú đánh như
trời giáng đó hất lộn ngược người trên đất, mắt nổi đom đóm, tai nghe ù ù như
ve kêu, má bên trái đỏ ửng như ráng chiều bên khoảng chân trời phía trước.

Anh ta ngồi chết lặng một hồi
lâu, mới căm hận, nghiến răng ken két, nhưng hàm răng phía bên trái đã rụng mất
hai chiếc.

Đến khi cơn phẫn nộ trong
người vơi đi, Thiết Bình ngẩng đầu lên, bất giác giật mình, thấy hai vị lão
nhân một mập một gầy đang đứng sừng sững trước mặt.

Hai lão nhân này vận trang
phục tuy rất tầm thường, thần thái cũng tầm thường, nhưng ánh mắt và nụ cười
trông rất quái di, khiến người ta bất kể như thế nào cùng không thể xem họ là
kẻ tầm thường được.

Bốn luồng nhãn quang quái dị
nhìn xoáy vào mặt Thiết Bình không chớp mắt.

Thiết Bình tuy to gan, nhưng
lúc này trong lòng bất chợt run lên từng hồi, đến nỗi quên luôn cả sự phẫn nộ, nhục
nhã và đau đớn bởi cú bạt tai vừa rồi, chống hai tay ngồi trên đất, cũng không
biết là nên đứng dậy hay không.

Nghe lão nhân phía bên trái
cất giọng hỏi:

- Nữ nhân vừa rồi là ai?

Thiết Bình ngạc nhiên giây
lát, đột nhiên vụt người đứng dậy, không nói không rằng quay người bỏ đi.

Không ngờ anh ta vừa nhấc
bước, hai lão nhân kia tuy không thấy cử động nhưng đã đứng chắn ngang trước
mặt.

Lão nhân bên phải chậm rãi
nói:

- Nữ nhân vừa rồi là ai?

Vẫn cùng một câu hỏi đó, cùng
một ngữ điệu đó, nghe ra giống như một người hỏi, không khác biệt tí nào.

Thiết Bình ưỡn ngực, cơn hào
khí trỗi dậy, quát lớn:

- Các ngươi miễn hỏi?

- Ngươi không nói ta đánh
chết ngươi.

Lão nhân bên trái cất giọng
nói một câu rùng rợn, khiến Thiết Bình lông tóc dựng đứng. Ngước ánh mắt cầu
cứu nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng không có bóng người.

Lão nhân bên phải cười hắc
hắc nói:

- Ngươi nói ra sẽ có lợi cho
ngươi.

Thiết Bình bỗng trợn mắt
quát:

- Cút!

Liền vận chân lực toàn thân
xuất một chiêu “Song Long Đoạt Châu”, song quyền đánh bật vụt ra.

Thiết Bình vốn biết trước
song quyền này không thể quật ngã được đối phương, bởi vậy anh ta xuất chiêu
tuy tận lực, nhưng vẫn giữ lại phần nào, chỉ cần đối phương sơ hở sẽ lao người
chạy trốn, vì anh ta không thể chịu nổi ánh mắt quái dị đó.

Không ngờ song quyền vừa vung
ra, hai đầu quyền không biết sao đã lọt gọn trong tay hai lão nhân, chỉ nghe “bịch”
một tiếng, như đánh vào bùn lỏng, kình lực tiêu thất toàn bộ.

Anh ta trong lòng phát run, liền
hét tiếp một tiếng, giật mạnh hai tay, ngờ đâu chân lực toàn thân cũng tiêu
thất cả. Ngước mắt lên, thấy bốn luồng tinh quang đó vẫn chiếu thẳng vào mắt
anh ta.

Lão nhân bên trái cất giọng:

- Ngươi đánh không nổi ta
đâu.

Lão nhân bên phải cười nhấn
giọng:

- Ngươi nói ra đi.

Thiết Bình cảm thấy dũng khí
trong người tiêu tan đâu cả, tự nói ra:

- Đó là ái nữ của Linh Xà Mao
Cao.

Hai lão nhân đánh mắt nhìn
nhau, tựa như đang thầm nói: “Quả nhiên không sai.”

Lão nhân bên trái tiếp lời:

- Vậy ngươi chính là đồ đệ
của Mao Cao.

Hai lão nhân thân hình vẫn
không di động nhưng không biết sao thân hình của Thiết Bình đã bị họ kẹp ở
giữa. Lúc này dưới rặng liễu dường như có bóng người thoắt hiện, nhưng liền
biến mất ngay sau đó.

***

Thành Hàng Châu mấy hôm nay
rộn ràng náo nhiệt, bên Tây Hồ cảnh sắc rực rỡ muôn màu.

Nhưng trong hồ, làn nước vẫn
trong xanh, không thay đổi màu sắc.

Hoàng hôn buông xuống...

Trong mặt hồ trong xanh, thuyền
buồm cặp nhau san sát, nhưng trong thuyền lại thiếu vắng đi tiếng ngâm thơ của
những văn nhân nhã sĩ mà thay vào đó là tiếng khua trống hát ca của những hào
sĩ võ lâm.

Dưới chân đê, từng làn sóng
nhỏ dào dạt vỗ bờ, đột nhiên...

Một dòng máu tươi nhỏ xuống
làn nước trong xanh, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hòa tan vào dòng nước.

Trên đê, Mậu Văn đang đứng
với ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc chăm nhìn vị đạo nhân đang ở bên cạnh - Hoa Sơn
Ngân Hạc.

Tay kiếm thủ nhất đẳng của
Hoa Sơn phái lúc này đang cầm ngang thanh trường kiếm, mũi kiếm sắc bén vạch
lên trên tay anh ta một nhát, dòng máu đỏ nhỏ xuống hòa vào dòng nước xanh.

Mậu Văn rất đỗi ngạc nhiên, buột
miệng hỏi:

- Đạo trưởng, huynh làm vì
vậy?

Ngân Hạc đạo trưởng ngẩng đầu
nhìn trời, đứng lặng người rất lâu mới buông giọng than một tiếng, nói:

- Thù hận.

- Thù hận?

Mậu Văn ngạc nhiên thốt lên.

Ngân Hạc đạo trưởng hạ ánh
mắt nhìn xuống, ánh mắt anh ta xanh biếc tựa như làn nước ở mặt hồ, và cũng
xanh ngắt tựa như ánh kiếm trên tay.

Anh ta nhìn Mậu Văn, trầm
giọng:

- Thù hận. Chính là vì thù
hận.

Ngân Hạc đạo trưởng cuốn tay
áo rộng lên cao. Mậu Văn chăm mắt nhìn, thấy trên tay anh ta lằn sâu một đường
kiếm, máu tươm ra loang lổ, trong lòng không khỏi quặn thắt.

Ngân Hạc đạo trưởng nói tiếp:

- Mậu huynh, huynh xem đây, tất
cả đều là thù hận, hai mươi năm nay trong lòng ta ngoài thù hận ra hầu như
không còn có gì khác. Thù hận này không thể nào vơi được, ta...

Anh ta than dài một tiếng, nói:

- Ta chỉ biết tự hủy hoại
thân thể mình để bao nỗi thù hận trong lòng được vơi đi phần nào theo dòng máu
chảy ra, nếu không thì... ôi, nếu không thì ta thật không biết làm sao để sống
được cho tới ngày hôm nay.

Mậu Văn mặc nhiên một hồi lâu,
miệng lẩm bẩm:

- Thù hận... thù hận...

Ngân Hạc đạo trưởng cười
giọng thiểu não, nói:

- Thù giết cha, một mối thù
bất cộng đới thiên, nghĩ kỹ ra thì không phải là điều mà ai ai cũng đều có thể
đền mạng cả...

Anh ta chợt nhìn thẳng vào
Mậu Văn nói tiếp:

- Mậu huynh, huynh có biết ý
vị của thù hận không? Nó ngoài làm cho người ta đau khổ ra, còn khích động hùng
tâm tráng chí của con người.

Anh ta hơi ngừng lời, than
một tiếng rồi nói giọng đượm buồn:

- Huynh đương nhiên không biết...
không biết thù giết cha, thù diệt gia...

Anh ta khép đôi mắt lại, tựa
như muốn ngăn cản dòng lệ sắp tuôn trào.

Mậu Văn ngưng ánh mắt nhìn
vào chốn xa xăm, chợt trầm giọng hỏi:

- Cừu nhân của huynh là ai?
Có thể nói ra cho tiểu đệ biết được không?

Ngân Hạc đạo trưởng chậm rãi
buông giọng:

- Nói ra để làm gì?

- Tiểu đệ tuy bất tài, nhưng
nhiều lúc cũng giúp được huynh phần nào.

Ngân Hạc đạo trưởng chăm chăm
nhìn Mậu Văn không chớp mắt, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu mới
buông ra mấy tiếng.

- Cừu gia của ta...

Chưa dứt lời, bỗng nghe có
tiếng gọi lớn:

- Ở nơi đây.

Cả hai cùng giật mình quay
lại, thấy hai bên bờ đê xuất hiện mười mấy người lưng đeo trường kiếm. Sáu
người bên trái cùng reo:

- Đây rồi.

Họ chạy tới trước mặt Hoa Sơn
Ngân Hạc.

Người dẫn đầu vận áo dài, đi
đôi giầy đỏ, thần thái phiêu dật, đó chính là Thanh Phong Kiếm Chu Bạch Vũ nổi
danh khắp thiên hạ.

Chu Bạch Vũ lướt nhìn Ngân
Hạc đạo trưởng cười lớn nói:

- Hơn mười năm nay không thấy
kiếm khách Hoa Sơn phái, không ngờ hôm nay lại gặp vị này. Không dám thỉnh giáo,
đạo huynh e chính là Ngân Hạc đạo trưởng của Hoa Sơn chăng?

Hai người nhìn nhau với ánh
mắt ngưỡng mộ, sau những lời thăm hỏi hàn huyên. Chu Bạch Vũ giới thiệu những
tay kiếm khách cho Ngân Hạc đạo trưởng.

Những người này đều ra vẻ thư
sinh nhưng họ đều là những hiệp khách nổi danh một phương. Mới gặp nhau đã trò
chuyện tâm đầu ý hợp.

Năm người phía bên phải cũng
reo lên:

- Đây rồi.

Rồi cùng chạy ào tới đứng
trước mặt Mậu Văn. Người dẫn đầu chính là Trình Phong trong Uyên Ương song
kiếm.

Mậu Văn mỉm cười nói:

- Trình huynh cũng đến đây...

Chàng quét ánh mắt nhìn bốn
người đứng phía sau, thấy họ niên kỷ độ trên dưới ba mươi, lưng đeo trường
kiếm. Trên mắt người nào cũng hiện một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị.

Trình Phong cười ha ha cất
giọng:

- Tại hạ đoán định rằng Mậu
huynh không chịu bỏ qua cảnh trường náo nhiệt này, nhất định phải tới Hàng Châu
mà.

Ông ta đang nói, Chu Bạch Vũ
bước tới bên cạnh nói to:

- Hôm nay tại hạ xin mời vị
Ngân Hạc đạo trưởng cùng uống một bữa no say.

Trình Phong hơi ngớ người
ngạc nhiên, nhưng miệng lại mỉm cười tiếp lời:

- Rất tốt, rất tốt. Nhị vị
đều là kiếm gia đương đại, khó có ngày tụ hội.

Chu Bạnh Vũ chìa tay về phía
Mậu Văn niềm nở mời:

- Vị công tử này cũng là bằng
hữu với Ngân Hạc đạo trưởng, tại hạ cũng xin mời luôn. Tại hạ vốn muốn để công
tử cùng trò chuyện với chư vị thêm vài lời, nhưng con ma rượu trong người phát
tác không nán thêm được nữa, rất có lỗi.

Ngân Hạc đạo trưởng mỉm cười
mở lời:

- Mậu huynh, Chu đại hiếp có
thịnh ý như vậy, không ngại gì cũng đi cho vui.

Trình Phong chưa nói gì, bốn
tay lam y kiếm thủ đứng phía sau thần sắc bất chợt thay đổi.

Trình Phong nhíu mày nói:

- Nhưng tại hạ và Mậu huynh
lâu ngày chưa gặp nhau, cũng chưa muốn cùng chung vui một bữa...

Mậu Văn lưỡng lự tiếp lời:

- Như vậy tại hạ và Ngân Hạc
đạo trưởng đành phải chia hai mới được.

Ngân Hạc đạo trưởng thoáng
trầm ngâm giây lát. Chu Bạch Vũ đã cười lớn lên tiếng:

- Hảo hảo. Chia hai cũng
được.

Lão ta liền nắm tay Ngân Hạc
đạo trưởng kéo đi, được mấy bước, lão nói nhỏ:

- Người này lai lịch không rõ,
chúng ta khỏi phải đề cập tới, đi thôi.

Ngân Hạc đạo trưởng đang nấn
ná thì bị Chu Bạch Vũ cầm tay kéo đi.

Mậu Văn cùng Trình Phong sánh
vai nhau đi trên đê. Trình Phong tuy nói đông nói tây nhưng không hề giới thiệu
bốn tay lam y kiếm thủ với Mậu Văn.

Bốn người này bước đi rất nhẹ,
ánh mắt rừng rực hữu thần, xem ra võ công nhất định không tồi. Nhưng vừa rồi
qua thần tình biểu hiện của Chu Bạch Vũ khi gặp bọn họ, xem ra họ dường như
không phải là những nhân vật thành danh trong võ lâm.

Lúc này bốn tay kiếm thủ hai
người đi trước mặt Mậu Văn, còn hai người đi sau, tuy phân ra hai phía nhưng
bước đi lại đều răm rắp. Mậu Văn thoáng nhìn qua trong lòng đã sinh nghi, nhưng
vẫn rất yên tâm, vì chàng vững tin rằng Trình Phong đã bị chàng cám dỗ và xiêu
lòng.

Băng qua hàng liễu rủ, thẳng
xuống chân đê bỗng nghe “xẹt, xẹt” bốn tay kiếm thủ nhất tề bạt kiếm ra. Mậu
Văn mặt thoáng biến sắc, trầm giọng hỏi:

- Trình huynh, vậy là sao?

Trong lòng thầm than một
tiếng, đoạn biết Mao Cao đúng là kẻ giảo hoạt, chỉ nội trong mấy ngày ngắn ngủi
đã thu phục Trình Phong về tay mình. Chàng không biết Trình Phong vốn là người
thấy gió chiều nào bổ theo chiều đó.

Trình Phong nét mặt trầm hẳn,
trả lời gỏn gọn:

- Là vậy.

Ông ta phất tay, bốn ngọn
kiếm nhất tề chém bổ vào người Mậu Văn.

Mậu Văn cho đến lúc này tuy
vẫn không chịu hiển lộ võ công nho người khác biết, nhưng bốn mũi kiếm đã bức
áp đến sát, khiến cho chàng không thể lựa chọn cách nào hơn.

Trong luồng kiếm quang phân
tỏa kín, Mậu Văn liền lắc nhẹ người vọt ra khỏi vòng vây.

Trình Phong ngẩng cổ cười lớn
nói:

- Một thư sinh không biết võ
công... ha ha. Xem ra Mao đại ca hơn người một bậc.

Tiếng ngọn kiếm xé gió vùn
vụt làm át luôn cả tiếng cười. Chỉ nội trong chớp mắt bốn tay kiếm thủ đã công
kích liên tiếp hai mươi tám đường kiếm, từng luồng kiếm nối tiếp nhau bổ đến
tới tấp, hai mươi tám chiêu dường như cùng phát ra một lượt.

Mậu Văn phất tay áo, thân
hình thoắt động, mỗi đường kiếm đều chém sượt qua áo chàng, nhưng không hề làm
rách một tí nào.

Bốn tay kiếm thủ nét mặt tuy
vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã thầm kinh hãi, họ không ngờ rằng bộ
pháp của thiếu niên này lại linh diệu đến như vậy.

Mậu Văn trong lòng đâu phải
không kinh ngạc, bốn tay kiếm thủ này kiếm chiêu sắc bén lợi hại, phối hợp xảo
diệu, vượt ngoài sức tưởng tượng của chàng.

Trình Phong đứng một bên quan
sát, qua ba chiêu đầu, ánh mắt ông ta cứ chăm nhìn theo thân hình Mậu Văn
chuyển động.

Ông ta cảm thấy kỳ quái, sao
Mậu Văn đến lúc này vẫn không ra tay chống trả. Đang suy nghĩ, bỗng nghe những
tiếng “lách cách” vang lên, bốn mũi trường kiếm đã bị Mậu Văn nắm gọn trong
tay.

Trình Phong giật mình kinh
ngạc, bốn tay kiếm thủ càng kinh hồn thất sắc.

Họ đều là những cao thủ được
Mao Cao khổ tâm tận lực luyện tập mấy năm nay, suốt năm không rời khỏi Mao
trang. Tuy không nổi danh trong giang hồ, nhưng Mao Cao thỉnh thoảng lại mời
những nhân vật thành danh trong võ lâm đến cùng tập dượt, đã chứng minh được võ
công của những tay kiếm thủ này không thua kém gì so với những nhân vật thành
danh võ lâm Nên biết rằng Mao Cao những năm trở lại đây danh thành lợi tựu, nên
rất coi trọng sinh mệnh của mình. Nỗi ám ảnh mà gã ta không thể rút bỏ được
chính là khuôn mặt của Cưu Độc trước khi chết trong rừng sâu cách đây mười tám
năm.

Gã ta khổ công tài bồi những
vệ sĩ kiếm thủ này là để sử dụng khi nguy cấp.

Bởi vậy Mao Cao rất coi trọng
những tay kiếm thủ này, và những tay kiếm thủ này cũng hiểu rất rõ giá trị của
bản thân mình. Không ngờ hôm nay mới động thủ, đã rước lấy thảm họa.

Mậu Văn quét mắt nhìn, thấy
xung quanh không có người, ánh mắt chàng bỗng rực lên đầy sát khí, thủ uyển
quay nhanh, bốn thanh trường kiếm đầu bị gãy làm hai. Bốn mũi kiếm gãy trong
tay đột ngột phóng bay ra, những tay kiếm thủ còn đang kinh hãi chưa kịp phản
ứng, đã bị bốn mũi kiếm cắm phập vào ngực.

Những tiếng kêu thảm thiết
vang lên, bốn thân hình đổ nhào xuống đất.

Trình Phong mặt trắng như tờ
giấy, thất thanh kêu lên:

- Ngươi... ngươi...

Ông ta thấy võ công thần kỳ
bất khả kháng của Mậu Văn, trong đầu bỗng nghĩ đến hình ảnh một người hơn mười
năm nay ông ta một mực không muốn nghĩ đến hình ảnh của người đó, bởi vậy hình
ảnh đó dần dần lu mờ đi trong ký ức.

Mà lúc này hình ảnh người đó
lại đột ngột hiện lên rất rõ.

Mậu Văn từ từ sấn bước, mỗi
bước đi của chàng làm cho khoảng không gian tối đen thêm một phần, hàng liễu rủ
xa xa cũng bị chìm ngập trong màn đêm hắc ám đó.

Đôi mắt của Trình Phong dần
dần mở to ra, bóng người trong đầu ông ta hầu như đã hợp làm một với bóng người
trước mặt... Cũng diện mạo anh phong tuấn tú đó, cũng dáng dấp hào hoa phong
nhã đó, lại có nụ cười khinh thị và giễu cợt treo trên môi, ánh mắt sắc bén và
sáng quắc.

Đột nhiên trong khoảnh khắc
này vị kiếm gia danh chấn thiên hạ dường như mất đi dũng khí tranh chiến, run
giọng nói:

- Ngươi... ngươi là...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3