Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 23

Chương 23: Loạn Phát Đầu Đà

Mậu Văn rụt tay lại như không
hề có chuyện gì. Trình Phong trong lòng kinh nghi, không biết đối phương đưa
đũa như vậy là cố ý hay vô tình?

Qua vài tuần rượu Trình Phong
đã “thực nhi bất tri kỳ vị”, nuốt chẳng vô, Mậu Văn vẫn cười điềm nhiên, ánh
mắt của Hoàn Hồn vẫn đờ đẫn và lạnh hạo.

Lâm Châu vuốt mái tóc xõa bên
vai, lên tiếng:

- Chủ nhân khảng khái, khách
nhân tận hoan lạc, lúc này rượu đã no say, chúng ta cũng nên đi thôi.

Trình Phong bèn phụ họa theo:

- Đúng vậy, đúng vậy. Chúng
ta đã quấy nhiễu một đêm, giờ nên phải đi.

Ông ta cười hăng hắc mấy
tiếng, định đứng dậy, Mậu Văn liền mỉm cười nói:

- Sao vội đi vậy, lẽ nào tại
hạ có gì không vừa lòng hay sao?

Trình Phong xua tay tiếp lời:

- Đâu có, đâu có, các hạ quá
lời.

Mậu Văn nhìn quanh một lượt, “à”
lên một tiếng, nói:

- Đúng rồi, nhị vị ắt hẳn là
nhìn không quen khuôn mặt xấu xí của tiện bộc, Hoàn Hồn, ngươi đi ra ngoài đi.
Ôi... người này tướng mạo tuy hung ác thực ra trong lòng trống rỗng như một đứa
trẻ, chẳng nhớ gì, cũng chẳng biết gì, thậm chí không nói ra được một câu cho
suôn sẻ.

Trình Phong giương đôi mày, buột
miệng thốt lên:

- Thật sao?

Ông ta vội bưng miệng lại, ho
“khục” một tiếng.

Mậu Văn cười ha ha, bưng bát
rượu uống cạn, chợt thâu liễm nụ cười, hai luồng nhãn quang nhìn xoáy vào Trình
Phong, nói chậm rãi từng chữ một:

- Người này tuy trí nhớ bị
mất hoàn toàn, nhưng có một chuyện anh ta không thể nào quên.

Trình Phong trong lòng phát
run, buột miệng hỏi:

- Chuyện gì?

Mậu Văn chằm chằm nhìn đối
phương một hồi lâu, rồi bật giọng cười kha khả nói:

- Các hạ cũng biết rồi, tại
hạ phải nói nữa làm gì?

Trinh Phong mặt biến sắc, thốt
lên:

- Ta biết gì? Chuyện gì? Ta
có biết gì đâu.

Tay giang hồ lão luyện danh
chấn võ lâm này, lúc này lời nói đã có phần lúng túng mất đầu mất đuôi.

Mậu Văn nhấn mạnh từng tiếng
một:

- Chuyện này trong thiên hạ
chỉ có các hạ biết, tại hạ biết và Hoàn Hồn biết mà thôi...

Chàng đột ngột ngừng lời, đôi
mày nhíu lại, bỗng vỗ mình bàn, thốt lên:

- Ai da, bất hảo.

Trình Phong vừa mới trấn định
tinh thần, bưng bát rượu lên, lúc này cũng để “cạch” một cái xuống bàn, hỏi
giọng hoảng hốt:

- Chuyện gì bất hảo?

Mậu Văn nhíu rậm đôi mày kiếm,
buông giọng than:

- Ngoài các ha, tại hạ và
Hoàn Hồn ra, chuyện này còn có một người khác biết nữa.

Lâm Châu gượng nụ cười miễn
cưỡng, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Nhưng lúc này Trình Phong đã
buột miệng thốt lên:

- Còn có người nào biết?

Chợt phát giác mình đã lỡ lời,
vô tình đã thừa nhận. Nhưng đã lỡ lời nói ra, không thể thu lại được.

Mậu Văn thầm cười trong bụng,
nhưng vẫn nghiêm túc nói:

- Tại hạ được biết trước khi
Hoàn Hồn đến đây, đã từng bị Tả Thủ Thần Kiếm Đinh Y giam giữ rất lâu, e rằng...

Trình Phong cúi đâu mặc nhiên,
đôi mày nhíu lại càng sát hơn, nghe Mậu Văn chậm rãi nói tiếp:

- Nếu Đinh Y và các hạ có mối
giao tình sâu đậm thì không phương hại gì. Còn không thì... ôi, nếu bị người đó
biết được ắt nguy hại vô cùng.

Trình Phong bỗng trợn mắt vỗ
bàn lớn tiếng:

- Ngươi nói gì, ta hoàn toàn
không hiểu.

Cặp hung quang rực lên đầy
sát khi, Mậu Văn vẫn cười ha hả như không hề hay biết, nhấn giọng nói:

- Nếu tại hạ là các hạ, thì
cần phải... Mà thôi các hạ đã không tin, tại hạ nói làm gì.

Trình Phong sắc mặt biến đổi
liên tục. Trầm mặc một hồi lâu mới hỏi:

- Nếu các hạ là tại hạ thì
sao?

Mậu Văn trả lời:

- Nếu tại hạ là các hạ, trước
mắt phải cần trừ khử người đã biết chuyện này.

Trình Phong ngẩng đầu cười
cuồng vọng:

- Lẽ nào các hạ không biết ta
giết các hạ dễ như trở bàn tay sao?

Mậu Văn cũng cất giọng cười
lớn, nói:

- Các hạ nghe kìa, bên ngoài
có âm thanh gì.

Lời nói của Mậu Văn không
liên quan gì đến câu chuyện giữa song phương, Trình Phong không khỏi ngạc nhiên,
nhưng vẫn ngưng thần lắng nghe.

Có tiếng vó ngựa phi nhanh từ
trước đại sảnh phi ra cổng, chỉ trong nháy mắt không còn nghe gì nữa.

Trình Phong thầm kinh ngạc, nói:

- Ngựa phi nhanh thật.

Rồi chuyển giọng:

- Ngựa của các hạ, tại hạ
cũng từng thưởng thức qua.

Mậu Văn mỉm cười hỏi:

- Người ngồi trên ngựa là ai,
ắt các hạ cũng biết chứ?

Trình Phong vươn người đứng
lên, nói lớn:

- Lẽ nào lại là Hoàn Hồn?

- Không sai, người đó chính
là Hoàn Hồn. Đã cùng tay mã phu cưỡi con bạch mã của tại hạ, lúc này e rằng đã
ra khỏi thành Gia Hưng rồi. Anh ta tuy bị mất trí nhớ, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ
chuyện xảy ra vào một đêm mưa lớn cách đây mười bảy năm, và rất trung thành với
tại hạ...

Chàng nhấp một hớp rượu, ngưng
lời ngang đó.

Trình Phong lặng người đi một
lúc lâu, thấy những động tĩnh của mình đều bị đối phương phát giác ra, liền
trầm giọng hỏi:

- Các hạ làm vậy vì mục đích
gì?

Mậu Văn điềm tĩnh nói:

- Xin các hạ bình tĩnh một tí,
chớ nổi nóng như vậy. Kỳ thực tại hạ hoàn toàn không hề có ác ý đối với các hạ,
chỉ muốn cho các hạ biết trước nguy cơ sắp tới mà thôi. Các hạ lần này đến Hàng
Châu gặp Mao đại ca...

Trình Phong biến sắc, cắt
ngang lời:

- Ngươi sao biết ta đi Hàng
Châu, sao biết ta đi gặp Mao Cao?

Mậu Văn trả lời:

- Mao đại gia mười hôm sau sẽ
mở anh hùng đại hội ở Hàng Châu, thiên hạ đều nghe, tại hạ đương nhiên cũng
biết. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên sao?

- Nếu tại hạ là các hạ, lần
anh hùng đại hội này không tham dự được.

Trình Phong cúi đầu trầm ngâm
khoảnh khắc, miệng lẩm bẩm:

- Nếu không đi muôn phần
không thể được, không thể được.

Mậu Văn nghiêm nét mặt, nói:

- Tại hạ tuy buổi sơ giao với
các hạ, nhưng rất muốn kết giao bằng hữu với những người như các hạ. Các hạ nếu
đi dự đại hội anh hùng lần này, cũng không nên tận lực vì Mao Cao. Nên biết
rằng trên đời này bất cứ chuyện bí mật nào rồi một ngày sẽ bị lộ ra. Các hạ nếu
trợ lực cho Mao Cao khuếch trương cơ nghiệp càng lớn, sau này Mao Cao biết được
chuyện này, với lòng dạ hẹp hòi như lão ta, ắt sẽ không tha cho các hạ.

Chàng đánh mắt nhìn, thấy nét
mặt Trình Phong quả nhiên đã thay đổi, trong lòng nở nụ cười nhưng vẫn nghiêm
túc nói:

- Lợi hại được mất trong đó, ắt
các hạ cũng đã lường trước được. Mao Cao lúc này đã bị mọi người căm ghét, tứ
phía nguy cơ trùng trùng, các hạ khổ gì mà phải lao vào vũng đục. Huống gì lão
ta nếu thân bại gia vong, các hạ đâu yên thân được. Còn đối với Đinh Y... người
này hữu dũng vô mưu, giết đi không khó.

Trình Phong ngưng ánh mắt
nhìn khung trời xanh biếc ngoài khung cửa, lặng thinh không nói gì nhưng nhìn
hàm răng nghiến chặt và hai bàn tay nắm lại của ông ta, đủ biết trong lòng ông
ta đang loạn động.

Bên tai nghe giọng của Mậu
Văn từ từ truyền vào:

- Võ công và trí tuệ của các
hạ đều vượt bậc hơn người, quan hệ trong giang hồ còn hơn cả Mao Cao, nếu có
thêm tài bảo của tại hạ, thì ha ha, sao không giành lấy... địa... vị... về...
mình.

Bốn chữ “địa vị về mình” được
nói ra, tựa chiếc dùi sắt ngàn cân gõ từng nhịp vào giữa lòng của Trình Phong.

Trình Phong vẫn ngồi lặng yên,
đôi mày ba hồi dãn ra, ba hồi nhíu lại, ánh mắt nháy động không ngừng.

Đột nhiên ông ta vươn người
đứng dậy, nói:

- Đành lòng như vậy.

Mậu Văn trầm giọng hói:

- Các hạ đã quyết định rồi
sao?

Trình Phong rời khỏi bàn lên
trước mặt Mậu Văn vái một cái, nói:

- Nếu không có các hạ chỉ
giáo, tại hạ lúc này tâm trí mông lung, nghe được lời các hạ, như cởi tấc lòng,
hơn cả đọc sách thiên kinh vạn quyển.

Mậu Văn khiêm tốn tiếp lời:

- Nếu là người khác thì tại
bạ đâu nói lên những lời đó.

Trình Phong cười sảng khoái, nói:

- Không ngờ lần này trở lại
Giang Nam lại gặp được bằng hữu như các hạ. Sau này tại hạ nếu có được một ngày
thống suất võ lâm nhất định không quên các hạ.

Mậu Văn ôm quyền thi lễ:

- Như vậy tại hạ xin đa tạ
trước.

Chàng mỉm cười nói tiếp:

- Tại hạ tuy là một thư sinh
trong trắng. Nhưng rất ái mộ những bậc đại hiệp trong giang hồ.

Trình Phong cười kha khả, thầm
nghĩ: “Người này tuy tâm địa rất thâm, nhưng gia tài vạn bảo, không có quyền
thế, lại không thanh danh, vì vậy đã không tiếc giúp đỡ ta, chẳng qua hắn cũng
chỉ vì hai chữ Danh và Quyền mà thôi.”

Nghĩ đến điều đó, ý đề phòng
đối với Mậu Văn đã tiêu giảm đi không ít.

Vì thế cuộc rượu khác lại bắt
đầu, đến quá Ngọ Trình Phong mới mở lời chia tay:

- Đại kế đã thành, tại hạ xin
cáo từ. Bảo mã và minh châu tương tặng, tại hạ dù không muốn cũng phải nhận lấy,
ngày sau còn dài...

Mậu Văn làm ra vẻ rất ngạc
nhiên, hỏi:

- Tại hạ đem con bạch mã và minh
châu tương tặng, các hạ sao biết được?

Trình Phong cười ha hả nói:

- Không giấu gì các hạ, đêm
qua khi các hạ trò chuyện trong phòng sách, tại hạ ở ngoài song cửa nghe được.

Mậu Văn nói giọng thán phục:

- Các hạ quả là thân hoài
tuyệt học, khiến cho tại hạ bội phục vô cùng.

Trình Phong càng hớn hở cười
to. Cả hai cùng đi ra khỏi phòng. Mậu Văn bảo đem ngựa tới, Trình Phong nhảy
lên lưng ngựa vung roi. Mậu Văn nói:

- Xin các hạ bảo trọng, tại
hạ ở đây mong tin...

Trình Phong cất cao giọng:

- Các hạ được Thế, tại hạ
được Lợi, còn chữ Danh thì cả hai đều được. Ha ha...

Ngọn roi vung lên, hai con
bạch mã lướt bụi phóng đi như bay.

Mậu Văn nhìn bóng họ khuất
dần, nhếch môi cười nói thầm trong lòng: “Uông Nhất Bằng và Uông Nhất Minh ta
chọc giận để kích động, đã lọt vào kế sách của ta. Lâm Kỳ Trinh đa tình lãng
mạn, ta chỉ cần dùng hư tình giả ý, ả sẽ dễ dàng lọt vào tay ta, Uyên Ương song
kiếm đã bị ta dùng Danh và Lợi để quyến rũ...”

Chàng ngầm gật đầu vẻ thỏa
lòng, nghĩ tiếp: “Tả Thủ Thần Kiếm đã có Uyên Ương song kiếm đối phó thay ta.
Giờ chỉ còn lại một người là Thất Tinh Tiên Đỗ Trọng Kỳ mà thôi. Còn bọn Hồ Chi
Huy và Hầu Lâm thì đâu đáng để mắt tới.”

Bụi trần trên đường tan dần, chàng
cười thầm trong lòng, từ từ quay người lại...

Không ngờ, từ sau lưng có
giọng cười ha hả vang lên:

- Liên hoàn diệu kế của các
hạ thật lợi hại. Hà Sóc song kiếm bị các hạ kích động đến nổi giận. Bách Bộ Phi
Hoa bị các hạ dùng hư tình để làm mê loạn tầm trí. Uyên Ương song kiếm bị các
hạ dùng Lợi để dụ, chỉ còn Thất Tinh Tiên Đỗ Trọng Kỳ mà thôi. Lần này Mao Cao
bị chúng phản thân ly, ắt chết đến nơi chứ chẳng chơi.

Mậu Văn kinh tâm động phách, vã
mồ hôi trán, vội lách người sang một bên quát:

- Ai?

Nghe tiếng cười vẫn sang sảng
sau lưng, bên bậc đá gần cổng có một người ăn xin trung niên đang ngồi, áo quần
vá chằng chịt, nước da lại trắng như ngọc, ánh mắt tựa như hai làn điện đang
quét nhìn Mậu Văn. Lão ta đứng dậy cười lớn nói:

- Ở tửu lâu tiểu trấn Túc
Thiên, tại hạ có duyên được gặp mặt công tử, lẽ nào công tử đã quên rồi sao?

Mậu Văn định thần phóng ánh
mắt nhìn, bất chợt cười lớn kêu lên:

- Tại hạ tưởng là ai, thì ra
Cùng Thần Lăng Long đại hiệp.

Chàng ta trong lòng tuy kinh
hoảng, nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ có ánh mắt phát ra tia nhìn kỳ dị. Lúc
này chàng đang nghĩ gì, định làm gì đối với Cùng Thần Lăng Long khi đã phá vỡ diệu
kế của mình, tuyệt đối không ai biết được.

Còn Cùng Thần Lăng Long thuộc
Cùng Gia bang danh chấn cả hắc bạch lưỡng đạo, tiếng cười vẫn vang lớn, lão ta
đến đây có ác ý hay thiện ý, không có ai đoán ra.

Hai người cùng cười lớn, tiếng
cười phá đá xuyên mây vang vọng giữa không trung.

Ánh tà dương chiếu xuống con
đường vắng lặng không người.

Mậu Văn quét mắt nhìn quanh, đưa
tay vỗ vào vai Lăng Long, nói:

- Lâu ngày không gặp, Lăng
Long đại hiệp vẫn khỏe mạnh chứ?

Đang nói cười, tay trái liền
xuất thủ chỉ như điện điểm vào vùng Thương Khúc đại huyệt ở vùng sườn bên phải
của Lăng Long.

Cùng Thần Lăng Long cứ ngẩng
đầu cười như không hề hay biết gì. Thủ chỉ của Mậu Văn vừa chạm vào áo đối
phương liền ngừng lại. Lăng Long tắt hẳn nụ cười, chăm nhìn vào mặt Mậu Văn.
Mậu Văn thả lỏng tay xuống.

Lăng Long trầm giọng nói:

- Thủ chỉ của công tử nên
nhích xuống một tí, nếu không thì hỏng cả đại sự.

Mậu Văn bất giác ửng hồng nét
mặt, mỉm cười nói:

- Lăng đại hiệp không hề có ý
đề phòng, hiển nhiên không có ác ý đối với tại ha. Lăng đại hiệp đã không có ác
ý, tại hạ hà tất phải ra tay.

Lăng Long thoáng ngạc nhiên, đoạn
ngẩng đầu cười, cất giọng:

- Một người tốt hà tất phải
hạ thủ. Nghĩ rằng Lăng mỗ nếu có ác ý, công tử đã ra tay rồi.

- Đúng vậy.

- Lăng mỗ hành tẩu giang hồ
nhiều năm, nhân vật như công tử Lăng mỗ quả thực mới thấy lần đầu.

Mậu Văn đột ngột hỏi:

- Lâu ngày không gặp Lương
Thượng Nhân, không biết Lương Thượng Nhân nay ở đâu? Lăng đại hiệp đã là tri
giao với lão ta, ắt hẳn cũng biết chứ?

Lăng Long ngạc nhiên hỏi lại:

- Công tử sao biết?

Mậu Văn trả lời:

- Tại hạ hành sự tuy không
hoàn toàn bí mật, nhưng nếu như Lương Thượng Nhân không đem chuyện đó ra nói
với Lăng đại hiệp, thì làm sao Lăng đại hiệp biết rõ được như vậy. Huống gì
Cùng Gia bang và Cửu Túc Thần Thù, mọi tin tức đều tương thông nhau.

Lăng Long nhìn sững Mậu Văn
buột miệng tán thán.

- Hành sự như thánh, liệu sự
như thần, bất kể ai nếu kết thù địch với công tử quả là điều quá bi ai.

Mậu Văn trỗi cơn hào khí, nói:

- Không quá mười ngày nữa sẽ
đến kỳ anh hùng đại hội, đến lúc Mao Cao sẽ nếm mùi bi ai như thế nào. Lăng đại
hiệp nếu có hứng thú hãy đi xem cảnh trường náo nhiệt đó?

Lăng Long trầm ngâm giây lát,
tiếp lời:

- Công tử bày kế sách như vậy
tuy rất chu mật, nhưng Hà Sóc song kiếm, Uyên Ương song kiếm cho đến Bách Bộ
Phi Hoa đến nay vẫn đang khiếp sợ uy lực của Mao Cao. Dù cho họ nảy sinh sự bất
bình đối với Mao Cao, nhưng e rằng họ không dám chống lại Mao Cao.

Mậu Văn nói vẻ tự tin:

- Tại hạ đã đem vật dẫn lửa
đi theo, đến lúc đó chỉ cần phát hỏa tất cả sẽ bùng nổ, nếu không thiêu cháy
Mao Cao thành tro bụi thì đâu nguôi được cơn hận trong lòng ta.

Nụ cười trên môi dần dần thâu
liễm, nét mặt trở nên lạnh như băng.

Lăng Long nhíu đôi mày thầm
nghĩ: “Thiếu niên này trí dũng kiêm vị, văn võ song toàn, chỉ tiếc rằng có phần
ngạo khí, đối với bất cứ việc gì đều quá tự tin.”

Mậu Văn lại tươi cười hỏi:

- Lăng đại hiệp đến đây ắt
hẳn có nguyên nhân, không biết có gì kiến giáo?

Chàng vừa hỏi, vừa chìa tay
mời vào cổng, nhưng Lăng Long vẫn đứng nguyên một chỗ, quét ánh mắt nhìn quanh,
không thấy có bóng người, liền trầm giọng:

- Vì chuyện công tử, Lương
Thượng Nhân đã đến cầu ta, nói rằng đến lúc tất yếu cần phải ra tay tương trợ, Cùng
Gia bang có cả ngàn huynh đệ. Ta tuy ái mộ anh danh Cưu lão tiền bối đã lâu, cũng
biết công tử là khách hải ngoại đến, nhưng chuyện này lại liên quan đến đại sự,
do vậy Lăng mỗ chỉ ngầm truy tùy theo công tử, để xem...

Mậu Văn ngắt lời:

- Xem tại hạ có thực hiện
được đại sự không chứ gì?

- Không sai.

Lăng Long nói tiếp:

- Lâu nay ta thấy công tử quả
là rồng giữa bầy người, hạc giữa đàn gà, bởi vậy lần này mạo muội đến đây hỏi
thử công tử có gì cần Cùng Gia bang trợ lực hay không?

Mậu Vàn xếch đôi mày kiếm, miệng
vẫn cười trả lời:

- Thiện ý của đại hiệp, tại
hạ tâm lĩnh. Nhưng sự tình đến lúc này dường như không còn gì để đại hiệp trợ
giúp nữa. Huống gì đại hiệp tứ phương hành hiệp, tại hạ đâu dám vọng cầu đại
hiệp vì mối thù riêng tư mà phải ra tay?

Chàng tuy vừa nói vừa cười, nhưng
ngữ khí nghe ra có phần lạnh hạo lại nhấn mạnh chữ “cầu”, vì chữ “cầu” trong
lời nói của Lăng Long đã chạm đến cơn ngạo khí của tuổi thiếu niên.

Lăng Long cười nói:

- Nói như vậy tại hạ chỉ là
khách bàng quan đứng nhìn công tử ra tay. Đến lúc đó công tử chớ quên mời ta
uống một bát rượu thành công nhé.

Trong tiếng cười, lão ta đã
thoái lui mấy bước, vẫy tay và bước đi.

Mậu Văn nhướng đôi mày, tựa
như muốn nói gì, nhưng lại thôi, chỉ với theo:

- Lăng đại hiệp đi nhé, lượng
thứ cho tại hạ không tiễn xa được.

Trong lòng lại thầm mỉa mai:
“Cùng Gia bang dù có thế lực bằng trời, Cưu Thứ này cũng chẳng cần cầu ngươi.”

***

Mặt trời chếch bóng về tây.

Một chiếc xe tứ mã bạc trắng
như ngân lao nhanh giữa đường cái đông người trong thành Gia Hưng.

Trên đường đông đúc người qua
lại, thế nhưng chiếc xe vẫn cứ lao nhanh, lạng lách giữa dòng người tựa như cá
lượn dưới nước.

Gã ngự mã vận bạch y ưỡn
người ngồi phía trước xe, ngọn roi trong tay vung cao, điều khiển ngựa chạy như
bay.

Xe màu trắng, bốn con bạch mã
bạc trắng, tay ngự mã cũng vận y phục màu trắng, những đặc điểm đó đủ khiến cho
người ta đoán được nhân vật ngồi trong xe là loại người nào.

Trong khói bụi mịt mờ, bốn
con bạch mã bỗng ngẩng đầu hí vang một tiếng, dựng ngược hai vó trước lên trời,
hai chân sau đạp loạn xạ xuống đường, chiếc xe ngựa đứng phắt không thể tiến
thêm một bước nào nữa.

Tay ngự mã Khoái Mã Trình
Thất hết sức kinh ngạc, vội quay đầu lại nhìn.

Chỉ nghe sau xe có tiếng
người quát gắt:

- Xe ngựa của người nào dám
lao nhanh giữa đường đông người không sợ đụng người khác thụ thương hả?

Khoái Mã Trình Thất liền nhảy
xuống xe, trong tiếng người la ó, thấy một lão khất thực vận áo màu đen, trên
đầu tóc bù xù xõa ngang vai có quấn một viền bạc lấp lánh, tay trái ghì lấy
thanh ngang sau xe. Lão có thân hình cao, tiếng như núi, xe tứ mã đang chạy
nhanh đã bị lão dùng một tay kéo đứng lại.

Trình Thất thấy vậy trong đầu
bừng bừng chấn động, đứng sững không nói ra lời. Trong ánh đèn hoàng hôn từ hai
bên đường chiếu ra, thấy hắc y lão nhân tay phải bị cụt, tay áo nhét sau lưng, trên
mặt có một vết đao từ mắt trái chạy dài xuống má. Chỉ còn lại con mắt phải, nhìn
rừng rực sắc tựa dao.

Một lão nhân cao to như vậy, có
thần lực kinh nhân như thế, không những khiến cho Trình Thất kinh hồn thất sắc,
mà kể cả những người qua đường nhìn thấy cũng tái mặt bạc mày.

Tiếng la ó vừa lắng dịu, hắc
y lão nhân trừng một mắt, gắt giọng:

- Ngươi bị điếc hay là câm.
Chẳng lẽ không nghe lời ta nói ư?

Trinh Thất đằng hắng một
tiếng, mở lời:

- Đại sư chớ...

Chưa dứt lời, đã nghe từ
trong xe có tiếng nói vọng ra:

- Trình Thất, chuyện gì vậy?

Cửa xe từ từ được mở ra, một
thiếu niên thư sinh phong thần như ngọc, vận áo cẩm bào bước xuống xe, ánh mắt
như sao đảo nhìn quanh, đôi mày kiếm cũng bất chợt nhíu lại đầy vẻ kinh ngạc, nhưng
ngay sau đó liền nở nụ cười, ôm quyền nói:

- Thần lực của đại sư thật uy
mãnh. Bá vương ngày xưa e rằng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Chàng tuy mở lời từ tốn, nhưng
giọng điệu nghe ra có phần quyền quý cao sang, khiến người khác không dám khinh
thị.

Hắc y lão nhân mở to một mắt
nhìn chàng ta, liền thả tay ra, bước lên quát lớn:

- Ngươi chính là chủ nhân
chiếc xe này hả?

Tiếng quát như sấm rền, mọi
người đứng xung quanh đều bạt vía dạt lùi lại, nhưng chàng thiếu niên vẫn đứng
yên mỉm cười nói:

- Tại hạ Mậu Văn, chính là
chủ nhân chiếc xe này...

Hắc y lão nhân cắt ngang lời:

- Ngươi phóng xe giữa nơi
đông đúc, cố ý làm thương hại ngươi khác. Ngươi ỷ vào đâu lại dám ngang tàng
như vậy?

Mậu Văn điềm nhiên đáp lại:

- Xin đại sư cho biết, tại hạ
đã làm thương hại ai chưa?

Hắc y lão nhân hơi ngớ người,
đoạn ngẩng đầu cười một tràng dài, nói:

- Đó là hạnh vận của ngươi
đấy. Không những có ngựa tốt mà tay ngự mã cũng tài nghệ. Chỉ trách cho lão phu
chưa đợi các ngươi làm thụ thương đã kéo xe lại.

Lão ta đưa bàn tay to tướng
vỗ vào vai Mậu Văn, cười khục khục nói:

- Nói thật với ngươi, lão phu
thích ngươi ở sự can đảm ấy, bằng không thì đâu chịu tha cho ngươi.

Tiếng cười còn vang, lão đã
ngoảnh người bỏ đi.

Mậu Văn vội gọi:

- Xin đại sư dừng bước.

Hắc y lão nhân quay lại, Mậu
Văn niềm nở mời:

- Trời đã tối, gió xuân xe
lạnh, đại sư nếu không vội hãy cùng lên lầu uống bát rượu nồng.

Hắc y lão nhân vuốt chòm râu
lưa thưa dưới cằm, ngẩng cổ cười nói:

- Hứng thật, hứng thật. Hai
mươi năm nay không trở lại giang hồ, không ngờ hôm nay lại gặp thiếu niên ngẫu
hứng này. Nào, đi...

Mậu Văn vừa mỉm cười vái chào
khách, vừa đánh mắt thị ý cho Trình Thất, tuy không nói nhưng ý bảo gã ta đi
thăm dò lai lịch vị khách này.

Gió lùa hiu hắt, uống rượu
vừa chống lạnh, vừa được chuyện trò vui thích, ai lại không muốn.

Trời chưa tới hẳn, trên tửu lâu
khách ngồi đông đúc. Mậu Văn và hắc y lão nhân chiếm một góc phòng rộng rãi.
Qua vài vòng rượu, lão bắt đầu cười nói rôm rả.

Hai người một thô kệch dữ tợn,
một lịch sự trang nhã, khiến cho mọi người đều đổ dồn mắt nhìn với bao nỗi kinh
ngạc.

Điều mà Mậu Văn không ngờ là
hắc y lão nhân không những thần lực kinh người, mà kiến thức cũng rất uyên bác,
từ Giang Nam đến hải ngoại từ Hoàng Hà đến Thiên Sơn lão ta đều đi qua. Nhưng
Mậu Văn hỏi đến lai lịch, lão ta lại nói lung tung, thân thế lão ta vẫn đang nằm
trong vòng bí mật.

Thấy Trình Thất thoáng hiện ở
đầu cầu thang. Mậu Văn liền rời khỏi bàn vội vã đi xuống. Trình Thất chạy lại
nói nhỏ:

- Tiểu nhân vừa rồi hỏi khắp
những huynh đệ ở thành Gia Hưng, được biết lão này mới tới hôm qua, cũng không
tá túc nơi nào cả. Lão ta uống rượu suốt đêm cũng không say. Người khác hỏi
tính danh lão ta, lão tự xưng là Loạn Phát Đầu Đà. Ban ngày lão ta đi loanh
quanh thành Gia Hưng, như đang dò la hành tung của người nào vậy.

Mậu Văn trầm ngâm giây lát, hỏi:

- Ngươi hành tẩu trên giang
hồ, có từng nghe thấy trong võ lâm có nhân vật nào như vậy không?

Trình Thất lắc đầu đáp:

- Không. Chỉ cần lão hơi nổi
danh trên giang hồ, tất sẽ khó lọt qua tai mắt của bọn tiểu nhân này.

- Cũng kỳ quái thật. Người
này không những có thần lực kinh thế hãi tục, mà còn có kiến thức rất uyên bác,
đâu thể là kẻ vô danh trên giang hồ? Nhưng lão ta có dị tướng như vậy, lại tàn
phế, nếu lão hơi có tiếng tăm, đi đến đâu người ta nhìn qua sẽ không bao giờ
quên.

Chưa dứt lời, bỗng thấy một
thiếu niên đạo nhân vận áo bào màu xám tro, lưng đeo thanh trường kiếm, từ sau
lưng đi qua, bước chân nhẹ tựa hoa rơi lá rụng.

Khi ngang quan bên cạnh Mậu
Văn, anh ta quay lại nhìn một cái, trong ánh mắt hàm ẩn một nụ cười.

Mậu Văn đang bàng hoàng ngạc
nhiên thì vị thiếu niên đạo nhân đó đã đi khuất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3