Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 21

Chương 21: Truy tìm dấu vết

Ba người cũng bước ra khỏi
tửu điếm, hai con tuấn mã đứng hứng gió giữa đêm khuya, đã không hí vang, cũng
không nhích động, toàn thân đều trắng toát thoáng nhìn qua đủ biết đây là một
đôi ngựa tốt được tuyển lựa từ trong cả ngàn vạn con.

Cẩm y đại hán bước lên, vỗ
nhẹ vào bờm ngựa, quay lại hỏi:

- Các hạ xuất thân thế gia, ắt
cũng giỏi về xem tướng ngựa?

Mậu Văn cười đáp:

- Đúng là ngựa tốt.

Cẩm y đại hán tỏ ra đắc ý, nói:

- Không biết các hạ cưỡi ngựa
đến đây, nếu không thì chúng ta cùng tản bộ cũng hứng thú nhỉ.

- Tệ xá cách đây một đoạn
đường, sợ rằng tôn phu nhân... ha ha, chúng ta cùng trở về trước, tại hạ sẽ sai
người đem ngựa đến sau.

Cẩm y đại hán mặt hơi biến
sắc, tay đang vỗ bờm ngựa tự dưng dừng lại.

Thì ra cặp phu thê này cả
cuộc đời chỉ có hám những vật màu vàng và trắng thôi.

Hai con tuấn mã này họ đã
không tiếc cả ngàn vàng để đổi lấy, lúc này trong lòng đều thầm nghĩ: “Chẳng lẽ
thiếu niên này muốn lừa để lấy hai con ngựa của ta sao?”

Chưa dứt dòng suy nghĩ, thấy
Mậu Văn vỗ nhẹ tay, miệng huýt một tiếng, từ phía góc đường chạy ra một chiếc
tứ mã.

Dưới ánh sao soi tỏa, thấy
chiếc đại xa toàn làm bằng bạc, tỏa ánh sáng óng ánh. Bốn con tuấn mã cũng
thuần bạch, thế chạy rất nhanh, tiếng vó ngựa thả xuống đường lại rất nhẹ. Ngựa
đến trước mắt, gã phu xe vận y phục màu trắng hô một tiếng nhẹ, bốn con tuấn mã
nhất tề dừng lại giống như những nội gia cao thủ với khinh công đã đạt đến
trình độ siêu tuyệt rồi vậy.

Cẩm y đại hán và phụ nhân
trung niên ngước mắt nhìn nhau, hai con tuấn mã mà họ đã không tiếc ngàn vàng
để đổi lấy, giờ đem so với bốn con tuấn mã này, chẳng đáng chút nào cả, cả hai
như bị mất mát một cái gì rất lớn.

Họ thấy hai con tuấn mã của
mình dường như cũng tự cảm thấy hổ thẹn, vẫy nhẹ đuôi, từ từ bước tới.

Mậu Văn vẻ như không hề chú ý
đến thần sắc biến đổi trên mặt họ, mỉm cười nói:

- Mời nhị vị lên xe, tôn mã
sẽ có người đưa về tệ xá.

Cẩm y đại hán ngập ngừng tiếp
lời:

- Ngựa của tại hạ tuy không
sánh nổi với ngựa của các hạ, nhưng tính nó rất kỳ quặc, người lạ đến gần nó
không chịu...

- Người điều khiển ngựa của
tại hạ vốn ở Quan Đông, chuyên huấn luyện ngựa, cứ để họ thử xem.

Mậu Văn vỗ tay một tiếng, một
trong hai tay ngự mã ngồi phía trước xe liền nhảy phóc xuống đất. Cẩm y đại hán
nhìn theo, thấy tay ngự mã vận y phục màu trắng, mang đôi hài có gắn minh châu
óng ánh, thân thủ lại siêu tuyệt, bước lên cúi chào Mậu Văn, rồi bước từng bước
tiến lại gần hai con tuấn mã, ánh mắt chú ý nhìn vào nó.

Hai con tuấn mã của cẩm y đại
hán như bị ma lực cuốn hút, đứng yên không hề nhích động.

Tay ngự mã Quan Đông liền nắm
lấy dây cương, phi người lên lưng ngựa.

Cẩm y đại hán bất giác đỏ mặt,
nhưng liền cười lớn nói:

- Năm xưa môn hạ của Bình
Nguyên công tử có tài huấn mã, được truyền tụng muôn đời. Ngày nay môn hạ của
các hạ không hơn gấp bội phần đó sao.

Mậu Văn nói giọng khiêm tốn:

- Các hạ quá khen.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, hai
phu phụ cẩm y đại hán ngồi trong xe, thấy thùng xe viền vàng khảm bạc, gắn đầy minh
châu, ánh lên đủ màu sắc làm choáng ngợp cả lòng khách nhân.

Nhìn ra ngoài thấy nhà cửa
hai bên lùi lại đằng sau vùn vụt, trong xe vẫn không một chút lay động, giống
như lúc chưa khởi hành vậy.

Hai phu phụ lúc này trong
lòng kinh nghi giao tranh, đoán không ra chàng thiếu niên lạ mặt này có lai
lịch từ đâu. Chàng ta có tướng mạo như Phan An, có cái giàu như Đặng Thông, nhưng
cử chỉ lại rất từ tốn, nói năng nhẹ nhàng, lúc này chàng ta lại kết giao với
mình, là vì mục đích gì?

Mấy mươi năm hành sự giang hồ,
họ chưa từng gặp người nào lạ như vậy, và chưa từng gặp điều gì kỳ lạ như thế
này. Chợt nghe Mậu Văn cất giọng hỏi:

- Các hạ lưng đeo kiếm, thần
thái oai phong, nghĩ ắt là đại hiệp thành danh trong võ lâm, không dám thỉnh
giáo đại danh nhị vị?

Cẩm y đại hán nhướng cao đôi
mày, nói lớn:

- Tại hạ Trình Phong, và tiện
thê Lâm Châu, được bằng hữu giang hồ ái mộ gán cho phu thê tại hạ với danh hiệu
Uyên Ương song kiếm.

Đối với chàng thiếu niên trẻ
tuổi này, chỉ cần đưa danh hiệu của mình ra cũng đủ để tự kiêu rồi, bởi vậy ông
ta nhấn mạnh bốn chữ Uyên Ương song kiếm ở cuối câu.

Mậu Văn quả nhiên tỏ ra rất
khâm phục, ôm quyền đáp:

- Tại hạ tuy là một thư sinh,
nhưng rất thích ngao du giang hồ. Vốn nghe đại danh nhị vị đã lâu không ngờ hôm
nay lại được nhị vị giá lâm.

Cẩm y đại hán Trình Phong
cười ha hả, phụ nhân trung niên cũng cười khanh khách nói:

- Bọn này dù có vanh danh bốn
bể, sao sánh được công tử đại phú đại quý.

Bà ta đánh mắt nhìn đức lang
quân một cái, tựa như rất ái mộ đối với chàng phú gia công tử Mậu Văn.

Mậu Văn điềm nhiên tiếp lời:

- Phàm phu phú quý, tại hạ đã
chán ghét lắm rồi. Chỉ mong sao được như những bậc hào hiệp vung roi tứ hải, tiêu
dao tự tại. Hôm trước tại hạ có duyên được gặp vị Mao lão đại gia ở Hàng Châu.

Trình Phong liền tiếp lời:

- Thì ra các hạ có quen biết
với Mao đại ca, vậy các hạ và la đều như người nhà cả.

Ông ta ngẩng đầu cười lớn, nhưng
ánh mắt cứ chằm chằm nhìn những hạt minh châu gắn xung quanh thùng xe.

Mậu Văn luôn hiện nụ cười vốn
có trên môi, và lúc này nụ cười đó càng rạng rỡ hơn.

Nhân vì chàng biết mình đã
nắm được yếu điểm của đối phương. Chàng tin rằng nếu đánh thẳng vào yếu điểm
này, nhất định sẽ đem đến thành công khả quan.

Trình Phong và Lâm Châu vẫn
nhìn nhau không nói. Hai phu phụ này mấy mươi năm chung sống bên nhau, do đó đã
quá hiểu ý nhau.

Lúc này cả hai cùng nghĩ: “Thiếu
niên này xem ra quả nhiên có máu mặt, cũng không uổng công ta đi theo hắn.”

Thì ra đôi Uyên Ương song
kiếm có tính rất tham lam, như hôm nay gia tài đã vạn lượng, nhưng vẫn không
thỏa mãn tham vọng.

Ba người đều theo đuổi một
dòng suy nghĩ riêng, nhưng trên nét mặt họ vẫn tươi cười, như đang trò chuyện
rất dung hợp và ăn ý với nhau.

Đang cười nói rôm rả, chiếc
xe đột ngột dừng lại.

Trình Phong định đưa tay mở
cửa xe, cánh cửa đã tự động mở ra. Có một gia đinh đứng phía ngoài chắp tay
cung kính mở lời:

- Công tử trở về.

Trình Phong nhìn ra ngoài, thấy
chiếc xe dừng ngay trước cổng màu son lúc này đã được mở rộng, nhìn vào trong
sâu thẳm như biển.

Trình Phong và Lâm Châu lại
định mắt nhìn nhau, trên nét mặt họ đều thoáng hiện nụ cười vẻ đắc ý.

Đi hết con đường lát đá, họ
tiến vào một cánh cổng hoa leo phủ kín, vòng qua bức bình phong, lại đến ba
gian đại sảnh. Phía sau đại sảnh là chính viện, gồm năm dãy nhà khang trang
lộng lẫy.

Hai phu phụ Trình Phong cùng
Mậu Văn đi vào đại sảnh, nghe tiếng chim riu rít hót vang.

Thì ra ở hai bên hàng lang
treo đầy các loại chim họa mi, anhvũ...

Trình Phong thời gian gần đây
rất biết hưởng thụ, nhà cao cửa rộng, dùng toàn những phẩm vật đắt giá, nhưng
lúc này thấy đình viện nguy nga, mới biết rằng cuộc sống sinh hoạt của mình
không đáng gì đối với người khác.

Bước vào đại sảnh, phía trên
có treo một bức hoành lớn bằng vàng có hình rồng múa lượn, trên bức hoành có
viết bốn chữ: “Mãn đường phú quý.”

Dụng ý dung tục, nhưng nét
chữ không tục chút nào, cũng không biết thủ bút là ai.

Phía dưới là một bức hương án
chạm trổ công phu, trên đó có đặt một cái đỉnh bằng đồng xanh cao hơn ba xích.

Hai bên có cặp câu đối, chữ
được khắc bằng vàng rực rỡ.

“Tòa thượng châu cơ chiếu
nhật nguyệt

Đường tiền phủ phất hoán yên
hà.”

(Trên tòa ngọc châu chiếu
nhật nguyệt

Tiền đường hoa văn rực khói
mây.)

Nét chữ sắc sảo, đối chiếu
với bốn chữ trên bức hoành, rõ ràng không phải do một người viết.

Từ trong ra ngoài được trang
trí toàn những loại làm từ ngọc ngà châu báu, khiến người ta tưởng chừng như đã
đi lạc vào một kho báu.

Trình Phong tuy là người thấy
nhiều biết rộng, nhưng lúc này cũng không khỏi bị choáng ngợp.

Mậu Văn mỉm cười từ tốn nói:

- Đây là tệ xá của tại hạ, có
gì không vừa lòng, xin Trình đại hiệp chớ chê cười.

Trình Phong ngước mắt nhìn
quanh, cười lớn tiếp lời:

- Nơi này nếu gọi là tệ xá
giản lậu, thì trên đời này e rằng không có chỗ nào được gọi là sang trọng cả.

Khoảnh khắc sau, yến tiệc
được dâng lên, toàn là những loài sơn hào hải vị, tuy không thuộc những loại
trân quý lắm, nhưng kỳ quái là đêm khuya thế này sao lại có sẵn những thứ đó.

Đêm đã về khuya, tiệc rượu
cũng vừa tàn. Trình Phong và Lâm Châu được đưa vào nghỉ lại trong một căn phòng
tráng lệ, hơn cả đêm động phòng hoa chúc của họ trước đây.

Tiếng trống canh tư từ xa
vọng lại, trên bầu trời ánh trăng dần dần thưa thớt.

Đèn đuốc trong trang viên
cũng dần dần tắt hẳn. Nhưng từ phía căn phòng của Uyên Ương song kiếm nghỉ lại,
vẫn có tiếng người xầm xì rất nhỏ, tựa như tiếng muỗi kêu.

Nghe giọng nói của Lâm Châu
hỏi Trình Phong:

- Này, ông đang nghĩ gì vậy?

Giọng của Trình Phong càng
nhỏ hơn:

- Ta đang nghĩ... ta dù có
hành động, cũng sẽ không có người nào biết được ta hành động. Đây là tự hắn tìm
đến ta, chớ không oán trách ai được.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm
Châu nói:

- Tôi không cần gì cả, chỉ
cần quả dưa bằng ngọc bích trưng bày trên chiếc bàn cạnh song cửa. Lại còn...

- Lại còn bồn hương trân châu
nữa phải không?

Lâm Châu cười thỏa thích, nói:

- Mười tám năm trước đây, vào
đêm mà ông đi truy tìm hai lão Tống, Liễu đã lấy được một số châu báu ở Hàng
Châu, tôi vốn cho rằng những bảo vật đó đã thuộc vào loại quý hiếm trên đời.
Đến hôm nay mới biết những bảo vật đó không đáng gì.

Bà ta giục:

- Bây giờ đã canh tư, ông nên
đi nhanh đi. Nhưng mà... họ khoản đãi chúng ta tốt như vậy, ta lại...

Bà ta chợt ngừng lời, Trình
Phong mỉm cười nói nhỏ:

- Đúng là suy nghĩ của đàn bà...

Ông ta nói giọng quả quyết:

- Trước lấy đầu người, sau
lấy bảo vật, chỉ nội trong nháy mắt ta sẽ thực hiện xong ngay...

Chưa dứt lời Trình Phong đã
thoắt người lao ra song cửa. Điểm nhẹ chân xuống đất, thân hình đã lao vút lên
trên nóc nhà, thân pháp thuật khinh linh xảo diệu.

Đáp xuống nóc nhà, Trình
Phong quét mắt nhìn quanh, thấy mái nhà san sát, không biết chàng phú gia Mậu
Văn đang ở trong phòng nào?

Ông ta hơi do dự, thầm nghĩ: “Ta
chỉ lấy trân châu bảo vật cũng được rồi, hà tất phải cướp lấy sinh mệnh của hắn.”

Thân hình ông ta tựa như làn
khói mỏng lướt về phía đại sảnh. Bỗng nghe có tiếng ngâm thơ từ phía phải vọng
lại, ông ta lắng tai nghe. Chính là giọng của Mậu Văn:

“Hoàng hà nước biếc chảy về
đây

Ngọc lâu bóng lặng tiếp chân
mây

Nâng bát rượu đầy khách nhấm
nháp

Tiếng cười say đắm những ngất
ngây.”

Tiếng ngâm thơ vang vảng, Trình
Phong hơi ngừng bước, nhè nhẹ tiến về phía đó, thấy ba gian nhà phía tây vẫn
còn ánh đèn chiếu hắt ra.

Trình Phong dừng lại ngay
trên nóc nhà, không ngờ tiếng ngâm thơ đột ngột dừng lại.

Ông ta không khỏi ngạc nhiên,
nghe giọng của Mậu Văn chậm rãi nói:

- Cao Thăng, sáng mai ngươi
ra mở hai bộ yên ngựa trên ngựa của hai vị khách đó vào đây...

Trình Phong nhíu mày, hắt
giọng cười nhạt.

Nghe Mậu Văn nói tiếp.

- Đem hai bộ yên đó đặt trên
lưng con Đại Bạch và Nhị Bạch.

Trình Phong hơi ngớ người ra,
có giọng của một người khác tỏ ra rất cung kính:

- Công tử lẽ nào đem Đại Bạch
và Nhị Bạch tặng cho họ sao?

Mậu Văn trả lời:

- Đúng vậy.

- Nhưng, Đại Bạch và Nhị Bạch
đi, còn lại Tam Bạch và Tứ Bạch há không buồn tẻ sao? Huống gì hai con bạch mã
đó công từ đã hao tốn bao nhiêu công sức mới tìm được, hôm nay lại dễ dàng tặng
cho người ta như vậy, không tiếc lầm sao?

Trình Phong nghe vậy thầm
chửi: “Gã nô bộc đáng chết.”

Giọng của Mậu Văn vang lên:

- Ngươi biết gì, Trình tiên
sinh đó là đại anh hùng, đại hào kiệt đương thời, ngựa quý tặng anh hùng, đó là
điều thiên kinh địa nghĩa. Ngươi lẽ nào không biết đời ta rất thích kết giao
những anh hùng hào kiệt đỉnh thiên lập địa sao?

Trình Phong nghe vậy, cảm
thấy thẹn lòng. Mậu Văn nói tiếp:

- Cao Thăng, sáng mai đặt yên
ngựa xong, ngươi đem toàn bộ số trân châu lặng lẽ bỏ vào trong yên ngựa hai vị
khách đó, không được để cho họ biết.

Cao Thăng cung kính ứng thanh
ấp úng:

- Nhưng...

- Nhưng ngươi ngạc nhiên vì
sao ta không cho họ biết chứ gì? Nên biết là những anh hùng hào kiệt này hành
động không như những người bình thường, nếu ta tặng trước mặt họ thì họ nhất
định không nhận, bởi vậy mới ngầm tặng.

Ngừng giây lát, Mậu Văn nói
tiếp:

- Lại có, hôm nay ta thấy vị
phu nhân đó để ý đến quả dưa ngọc bích, bồn hương trân châu, nghĩ rằng bà ta
rất thích những thứ đó, sáng mai ngươi cũng đem hết vào đây, cột ở sau yên ngựa
cho ta.

Cao Thăng đáp lời lia lịa.
Trình Phong nghe vậy thầm nghĩ: “Thiếu niên này khảng khái hiếu nghĩa như vậy, ta
nếu cố hại hắn ta há không hổ thẹn với lương tâm sao?”

Ông ta liền quay người lướt
nhẹ trong màn đêm, trở về phòng mình, không còn nghe thấy gì nữa.

Nhưng ở căn nhà phía tây, ánh
đèn càng sáng lên, song cửa cũng được mở ra.

Trong căn phòng, ngồi bên
cạnh chiếc bàn bằng gỗ đàn hương chính là phú gia công tử Mậu Văn.

Đứng sau lưng chàng ta là một
tay hán tử to mập, lại chính là Trương Nhất Thông. Lúc này gã ta đưa ngón tay
cái lên, tán thán:

- Công tử thật tài tình, chỉ
đáng thương cho gã tính Trình kia nghe vậy mà vội mừng.

Gã ta chợt hỏi:

- Công tử, công tử đem bảo mã
minh châu cho họ thật hay sao?

Mậu Văn trong ánh mắt rực lên
đầy sát khí, đoạn vỗ bàn cười nói:

- Bảo mã minh châu cũng chẳng
có nghĩa lý gì. Đương nhiên là thật.

Chàng nhíu đôi mày kiếm, vẻ
nôn nóng:

- Trời đã sắp sáng, vị Thiết
Khiếu Vương Bình sao chưa thấy đến nhỉ?

Trương Nhất Thông đáp:

- Xin công tử yên tâm, Vương
nhị ca hành sự rất chu toàn, tuyệt đối không có gì sai trái, rồi gã sẽ đến ngay
thôi.

Mậu Văn tươi cười nói:

- Lâu nay ta từng nghe đệ tử
của Lương Thượng Nhân có Tứ Đại Kim Cương, đều là những bậc kỳ tài. Đáng tiếc
là ta hôm nay mới chỉ gặp được ngươi và Khoái Mã Trình Thất. Tài đoán nhận sự
việc của ngươi thì khỏi phải nói, cùng xảo thuật luyện mã của Trình Thất cũng
đủ để làm cho thiên hạ nể phục, chỉ một lần ra tay đã thu phục được hai con
tuấn mã của gã tính Trình.

Trương Nhất Thông cười híp
mắt tiếp lời:

- Tài luyện mã của Trình Thất
thật tuyệt vời, bất cứ con ngựa nào vào trong tay anh ta đều ngoan ngoãn nghe
lời. Còn Vương nhị ca, ha ha, anh đối với người giống như Trình Thất đối với
ngựa vậy. Bất cứ người nào hễ gặp đến anh ta, chỉ độ năm ba lời là nghe theo
ngay.

Mậu Văn thầm nghĩ: “Ai nói
giữa chốn chợ đô không có bậc kỳ tài. Có mấy người này trợ lực, thảo nào Cửu
Túc Thần Thủ Lương Thượng Nhân dễ dàng nổi danh trong thiên hạ.”

Nhìn qua song cửa, thấy đông
phương đã ửng hồng, nụ cười trên môi Mậu Văn lúc này chợt tắt hẳn.

Bỗng nghe từ ngoại cửa có
tiếng bước chân vội vã, Mậu Văn phấn chấn hẳn lên. Trương Nhất Thông vui mừng
nói:

- Tới rồi.

Gã ta bước tới mở cửa phòng, một
gã đại hán râu ria xồm xoàm, người cao tám thước lách người vào phòng.

Mậu Văn liền đứng dậy, ngạc
nhiên thầm nghĩ: “Người này tướng mạo hung dữ như vậy, nhất định chính là Đại
Lực Thần Đinh Bá, một trong Tứ Đại Kim Cương... Sao Thất Khiếu Vương Bình không
đến, lại để người này đến? Lẽ nào Vương Bình gặp chuyện gì bất trắc hay sao?”

Gã đại hán bước vào phòng, cúi
mình thi lễ, cung kính nói:

- Các hạ phong thần như ngọc,
ắt chính là Cưu công tử mà Lương đại ca ta đã nói.

Giọng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng,
hoàn toàn không tương xứng với diện mạo bên ngoài của gã ta.

Mậu Văn gật đầu mỉm cười, nhưng
cũng lắm phần ngạc nhiên, gã đại hán tướng mạo thô kệch này sao lại nói ra
những lời nhã nhặn dịu dàng như thế.

Gã đại hán nói tiếp:

- Những điều công tử dặn bảo,
tiểu nhân may không nhục mệnh, đã thực hiện hoàn tất. Nhưng xa mã bị chậm trễ, do
đó đến hơi chậm, mong công tử thứ tội.

Mậu Văn buột miệng hỏi:

- Các hạ chính là Thất Khiếu
Vương Bình sao?

Gã đại hán đáp:

- Tiểu nhân chính là Vương
Bình.

Mậu Văn thấy người này diện
mạo bên ngoài tuy thô tháp uy mãnh, nhưng thái độ rất trầm tĩnh, nói năng từ
tốn, làm chàng càng lưu ý hơn.

Thất Khiếu Vương Bình nói
tiếp:

- Tiểu nhân cùng mấy huynh đệ
phải mất nhiều thời gian tra hỏi mới nắm được chính xác sự việc. Số bảo vật bị
mất ở Hàng Châu cách đây mười bảy năm chính là thuộc ám tiêu (nơi cất giữ bảo
vật ngầm) của Linh Xà Mao Cao.

Mậu Văn giương đôi mày kiếm, ánh
mắt rực lên, bảo:

- Các hạ ngồi xuống, uống bát
nước trà nóng rồi hãy nói.

Thất Khiếu Vương Bình vẫn đứng
nghiêm nghị, nói:

- Mười bảy năm về trước, tiêu
cục trên Giang Nam đa số là của thuộc hạ Tống Linh Công. Tống Linh Công suốt
đời hành sự quang minh lỗi lạc.

Mậu Văn “hừ” một tiếng, Vương
Bình ngạc nhiên ngừng lời. Mậu Văn giữ lại nụ cười trên môi, giục:

- Cứ nói đi.

Vương Bình ho khan một tiếng,
kể tiếp:

- Sau đó bị thế lực của Mao
Cao lấn át và chiếm lĩnh, những tiêu cục đó dần dần thuộc vào tay Mao Cao.
Nhưng vì nghĩ đến thanh danh của mình, Mao Cao hành động rất bí mật, và rất ít
khi ra tay, mọi chuyện đều giao phó cho bọn thuộc hạ. Bát Diện Linh Lung Hồ Chi
Huy, Thiết Thủ Tiên Viên Hầu Lâm và Thiết Toán Tử Kế Mưu đều đầu nhập làm môn
hạ của Mao Cao từ thời đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3