Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 11

Chương 11: Bí mật kho báu

Thiết Thủ Tiên Viên Hầu Lâm
trợn tròn đôi mắt như định nổi cơn thịnh nộ, nhưng cố dằn lòng lại, ôm quyền
chào quanh một lượt, miễn cưỡng cười nói:

- Tại hạ để cho chư vị tiền
bối võ lâm phải đợi lâu, thật đắc tội với chư vị, đáng chết.

Mao Văn Kỳ nhíu mày ngạc
nhiên, nàng ta biết Hầu Lâm bình nhật tính nóng như lửa, nay sao lại nhẫn nhịn
như thế? Hơn nữa Hầu Lâm võ công không những cao siêu, mà còn là một tay hảo
thủ rất được Mao Cao coi trọng, nhóm “Thất kiếm Tam tiên” danh chấn võ lâm thực
ra là do Hầu Lâm thống suất, giậm chân một cái khắp thành kinh động, hôm nay
sao lại có người tỏ thái độ bất kính đối với gã ta như vậy?

Mao Văn Kỳ đưa mắt quan sát, thấy
khi Hầu Lâm xuất hiện, những nhân vật có mặt trong phòng có người cúi người
chào, có người chỉ ôm quyền thi lễ, có người lại ngồi trơ ra như bức tường, dường
như chẳng xem Hầu Lâm ra gì.

Tình hình xem ra khá trầm
trọng, Mao Văn Kỳ trong lòng phát lo, thầm nghĩ: “Lẽ nào những người này đều là
cao thủ các danh môn danh phái cả?”

Mao Văn Kỳ để ý kỹ, những
nhân vật này tuy cao, thấp, mập, ốm khác nhau, nhưng có một điểm tương đồng là
ánh mắt của họ rừng rực những tia nhìn sắc như dao.

Mở lời chào xong. Hầu Lâm chỉ
vào Mao Văn Kỳ, nói:

- Vị này chính là ái nữ của
Mao lão nhân. Hôm nay gặp dịp cùng đến đây.

Mao Văn Kỳ có cảm giác là mấy
mươi luồng nhãn quang sắc bén đều quét nhìn lên mặt mình, nhưng nàng ta vẫn
đứng ngang nhiên, thần sắc không thay đổi.

Mậu Văn đứng cạnh bên ngầm
gật đầu tán thán.

Hầu Lâm đi đến ngồi xuống bàn
chủ tọa chính giữa cầu thang, lại gần một bên với “Ngụy mập”.

Mậu Văn xem ra rất lạ lùng
đối với nơi này, với dáng dấp một chàng thư sinh, lại lẫn lộn trong các bậc cao
nhân. Nhưng tướng mạo khôi ngô tuấn mỹ của chàng cũng gây sự chú ý không ít cho
mọi người.

Chàng chỉ mỉm cười lặng lẽ
ngồi xuống bên cạnh Hầu Lâm.

Hầu Lâm đằng hắng mấy tiếng
để muốn mọi người chú ý về mình, sau đó đứng dậy nói:

- Với danh phận thấp hèn như
tại hạ, tự hiểu rằng dù có thỉnh cầu đi chăng nữa cũng khó mong được chư vị giá
lâm đến đây...

“Ngụy mập” liền hừ một tiếng
như hổ gầm, xen lời:

- Rất đúng.

Hầu Lâm dường như không để ý
gì đến gã ta, nói tiếp.

- Nhất là Mặc Nhất thượng
nhân của phái Thiếu Lâm. “Thanh Phong Kiếm” Chu đại hiệp của phái Võ Đang, chư
vị hương lão của Cùng Gia trang, và “Hỏa Nhãn Kim Điêu” Tiêu nhị gia tổng đà
chủ ở vùng lưỡng hồ, đều là những bậc tiền bối, đức cao vọng trọng...

“Ngụy mập” tức giận, dằn mạnh
cộc trà xuống bàn, thì ra Hầu Lâm giận gã ta nên cố ý không nói đến tên tuổi gã
ta.

Hầu Lâm nhìn quanh một lượt, tiếp
tục buông giọng:

- Nhưng biết rằng chư vị giá
lâm là muốn đề cập đến “chuyện đó”, có điều “chuyện đó” tại hạ không đứng ra
làm chủ.

“Rầm” một tiếng, “Ngụy mập”
vỗ mạnh bàn, gằn giọng nói:

- Nếu ngươi không làm chủ, thì
ai làm chủ nữa chứ?

Hầu Lâm cơn đại nộ trong lòng
bộc phát, lại nghe ở cầu thang có tiếng người vọng lên, bèn chuyển giọng.

- “Ngụy mập” ngươi muốn ra
oai ư? Ta không làm chủ ngươi cũng không phải không biết.

Giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng
người ta nghe phải chấn động màng nhĩ.

“Ngụy mập” vụt đứng dậy, đôi
mắt rực lửa, phẫn nộ quát:

- Người nào dám gọi ta là “Ngụy
mập”? Ta cần phải xem ngươi là thứ gì mới được.

Mao Văn Kỳ và Mậu Văn nhìn
nhau cười, trong lòng thầm nghĩ: “Gã tự xưng là “Ngụy mập”, nhưng người khác
gọi “Ngụy mập” gã ta lại nổi nóng.”

Từ cầu thang bước lên một
người, cất giọng oang oang:

- Ái da, nguy rồi. Ngụy đại
hiệp lại nổi giận. Ta nên bái “Ngụy mập” một lễ hay không?

Nhân vật này vừa xuất hiện, mọi
người đều thì thầm to nhỏ. “Ngụy mập” tuy đang giận dữ, liền ngồi xuống, dịu
giọng:

- Ta tưởng ai, thì ra lão...

Mao Văn Kỳ chăm mắt nhìn, thấy
lão ta thân hình gầy tựa mành trúc, áo quần vá trăm lớp nhưng rất sạch. Mặt tuy
đầy nếp nhăn nhưng nhìn qua khoảng độ bốn mươi. Nàng kéo tay áo Hầu Lâm hỏi
nhỏ:

- Lão ta có phải chính là “Cùng
Thần” Lăng Vong của Cùng Gia bang nổi danh hai mươi năm trước đây không? Còn gã
mập kia có lẽ chính là “Thần Vĩ” Ngụy Lăng Phong trong “Côn Luân ngũ lão”. Hầu
thúc thúc, tôi không hiểu tại sao mấy vị hòa thượng phái Thiếu Lâm và cả “Hỏa
Nhãn Kim Điêu” đều tề tựu ở đây cả? Chẳng lẽ có chuyện gì hệ trọng lắm hay sao?

Hầu Lâm chỉ ngồi lặng yên
không trả lời.

Một lát sau, yến tiệc được
bày dọn ra, có người cúi đầu ăn lấy ăn để, có người lại không động đến chiếc
đũa. Mao Văn Kỳ cảm thấy kỳ quái:

- Chuyện gì đã xảy ra. Hầu
Lâm nói nửa ngày cũng không đâu vào đâu, mọi người cũng không nói gì.

Thời gian trôi qua, Hầu Lâm
càng tỏ vẻ nôn nóng như đang đợi một người nào đó. Mao Văn Kỳ cũng không tiện
hỏi.

Mậu Văn vẫn giữ nụ cười trên
môi, ăn xong chàng ta đứng dậy đi đến dựa bên song cửa, ngắm nhìn cảnh vật xung
quanh, chợt cảm thấy sau lưng có luồng hơi ấm, không cần quay nhìn lại cũng
biết là Mao Văn Kỳ đang ở phía sau.

Chàng tươi cười nói.

- Tại hạ rất thích xem cảnh
trường náo nhiệt, hôm nay cũng là vận may Mao Văn Kỳ bặm môi hờn trách:

- Anh đắc ý lắm à? Người ta
lo hoảng muốn chết, không rõ sự tình ra sao, phụ thân không thấy đến. Hầu tứ
thúc lại không chịu nói ra.

- Cô nương thử nghĩ xem, với
thanh danh và địa vị của lệnh tôn trong võ lâm, có chuyện gì lại giải quyết
không được, cô nương việc gì phải lo đến thế?

Mậu Văn mở lời ngọt ngào, thả
mắt nhìn những chòm sao, biết rằng lúc này đã đến giờ Sửu.

Bầu không khí trong tửu lâu
nặng nề trôi qua, đột ngột Ngụy Lăng Phong vỗ mạnh bàn. rống lên:

- Ta hết chịu nổi sự im lặng
thế này. Lão Hầu. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải thực lòng trả lời cho ta...

Hầu Lâm hừ một tiếng, lạnh
giọng:

- Ngươi ỷ vào đâu chứ?

Hầu Lâm cũng là nhân vật
thành danh trên chốn giang hồ, không thể để bị lăng nhục trước mặt mọi người, bởi
vậy gã tức giận thốt lên lời đó.

Ngụy Lăng Phong quả nhiên đại
nộ, hét lên:

- Ngươi dám nói ta như vậy
hả? Được, được. Ta phải cho ngươi biết tay mới được.

Thân hình to tướng từ trên
ghế lại vọt thẳng lên nhanh tựa sao băng. Gã ta vốn ngồi gần Hầu Lâm, mới thoắt
người đã đến sát cạnh bên, hữu chưởng vung lên đánh vào vùng vai đối phương.

Hầu Lâm chớp mắt nhìn, thấy
lòng bàn tay của Ngụy Lăng Phong óng ánh tựa châu sa, phương pháp “Lục Dương
Thủ” này của phái Côn Luân đủ để xưng danh trong giang hồ suốt mấy mươi năm, cho
đến hôm nay trong võ lâm cũng không có bất cứ chưởng lực nào có thể kháng nổi.

Nhưng Hầu Lâm từng trải giang
hồ, phán đoán tình hình và phản ứng rất nhanh, gã ta tức tốc án tay xuống bàn, búng
người lui sau ba xích, buột miệng kêu lên:

- Tính Ngụy kia, đây không
phải là nơi động thủ, ngươi cũng là cao thủ võ lâm, sao lại giống như một tên
thất phu vậy, mở miệng là chửi mắng, đưa tay là đánh, thành cái thứ gì...

Chỉ nội trong tích tắc, Hầu
Lầm phải ứng biến thân pháp ba lần để tránh chưởng chiêu của đối phương.

Ngụy Lăng Phong bị lời nói
châm chỉa của Hầu Lâm làm kích động, gã rống lên như hổ dữ, song chưởng phát ra,
làm mâm bát trên bàn ở sau lưng Hầu Lâm bay vỡ tung tóe.

Hầu Lâm bị chưởng lực làm
chấn động, lời nói đứt quãng giữa chừng.

Chưởng này chưa đến, chưởng
khác đã phát ra, khiến cho gã ta trở tay không kịp. Hầu Lâm biết mình không
phải là địch thủ của đối phương, hơn nữa trên lầu chật hẹp, bàn ghế la liệt, nơi
nào cũng có chưởng phong đối phương bức áp. Hầu Lâm bị dồn ép đến cùng đường.
Ngụy Lăng Phong cười gằn một tiếng, định dốc toàn lực tung một chưởng cho đối
phương trở về với cát bụi, không ngờ bỗng có một đạo hồng quang lóe sáng, xẹt
thẳng vào vùng huyệt “Tàng Ngũ” sau lưng Ngụy Lăng Phong. Lão ta phát giác ra
bất giác thất kinh vội thu hồi chưởng lực lách người sang bên phải. Nhưng ánh
kiếm đã nhanh như làn điện thuận thế chém tới, lão ta vừa quay người lại thì
mũi kiếm đã kề sát huyệt “Thiên Đột” ở yết hầu, ánh hồng quang làm chóa cả mắt.

Ngụy Lăng Phong trở tay không
kịp, vội thoái lui hai xích, nhưng không ngờ sau lưng lại là bức tường, phía
trước là mũi kiếm cứ đâm thẳng tới.

Ngụy Lăng Phong sử dụng những
chiêu vừa rồi chính là “Lục Dương Thủ” nổi tiếng trong võ lâm mấy mươi năm nay.
Lão ta xem ra niên kỷ đã gần đến độ “thất thập”, nhưng tính khí vẫn còn hăng.

Ngụy Lăng Phong được liệt vào
vị thứ hai trong “Côn Luân ngũ lão”, xét về võ công xác thực cũng rất ít gặp
đối thủ, đương nhiên một phần cũng do lão ít hành tẩu trên giang hồ.

Lúc này bị đối phương đột
ngột phát chiêu, dồn ép thối lùi liên tục, đến nỗi chưa kịp thấy rõ diện mạo
của đối thủ như thế nào. Ngụy Lăng Phong hết sức phẫn nộ, liền hét lên một
tiếng.

Theo tiếng hét, tả chưởng
đánh thốc lên, tay phải vụt nhanh ra đón lấy ngọn kiếm. Những cao thủ võ lâm
thấy vậy ngầm thốt lên: “Lục Dương Thủ” của Côn Luân chưởng pháp quả danh bất
hư truyền.

Mọi người chưa dứt dòng suy
nghĩ, bỗng nghe Ngụy Lăng Phong “hự” lên mặt tiếng, toàn thân bắn ngược lên, sau
khi rơi xuống cả người run cầm cập, sợ hãi mở to mắt nhìn, người đang cầm kiếm
đứng trước mặt lão ta chính là Mao Văn Kỳ.

Các cao thủ võ lâm đều trố
mất nhìn Mao Văn Kỳ với đầy nỗi ngạc nhiên, ái nữ của Mao Cao, một thiếu nữ đẹp
như tiên, lại có võ công cao đến kinh hồn.

Không chỉ các cao thủ võ lâm
tỏ ra ngạc nhiên, mà chính ngay cả Ngụy Lăng Phong cũng hết sức kinh nghiệm, không
hiểu vì sao lại thất bại một cách dễ dàng thế này?

Thì ra khi tay Ngụy Lăng
Phong vừa chạm vào thần kiếm, bỗng cảm thấy có một lực rất mạnh từ thanh kiếm
phát ra khiến cho công lực của lão ta tiêu thất hoàn toàn, toàn thân không trụ
nổi phải run bắn lên cả người. Lão ta thất bại, nhưng thất bại một cách vô lý.

Ngụy Lăng Phong nhìn đối
phương đứng trước mặt, chỉ là một thiếu nữ non nớt với nét mặt cười tươi như
hoa, thầm nghĩ: “Loại công lực kỳ dị đó không biết thuộc môn phái nào? Lẽ nào
cô ta tuổi trẻ như vậy, đã có công lực thần kỳ và truyền sang thanh kiếm để
phát ra như vậy.”

Ngụy Lăng Phong mười một tuổi
đã đầu nhập sư môn, cho đến nay đã hơn năm mươi năm luyện võ. Tuy bị giới hạn ở
thiên tư, không thể đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, nhưng vô luận như thế
nào, lão cũng là một trong những cao thủ võ lâm, nhưng hôm nay kể cả kiếm pháp
của đối phương cũng nhận không ra.

Bầu không khí trong phòng
chết lặng một hồi lâu. “Cùng Thần” Lăng Long đứng dậy cười lớn, thân hình lắc
nhẹ một cái đã đến cạnh bên Mao Văn Kỳ, nói:

- Trường Giang sóng sau xô
sóng trước, vị cô nương nay hôm nay thật sự cho ta được dịp đại khai nhãn giới...

Lão nói chưa dứt câu, Ngụy
Lăng Phong hoang mang thở hắt ra một cái, thân hình búng lẹ bay thẳng ra song
cửa biến mất trong màn đêm.

“Cùng Thần” Lăng Long than
nhẹ:

- Ngụy lão nhị tuy tính tình
nóng giận thất thường, nhưng lâu nay hành sự cương trực, vả lại ân oán rất phân
minh, đúng tư cách một đại trượng phu. Không ngờ lần này lại hung hãn như vậy.

Lão phất tay áo quay sang nói
với Hầu Lâm:

- Tiểu bằng hữu, ngươi tuy
không ngờ rằng bọn ta đều tề tựu ở đây, nhưng ngươi ắt cũng biết rằng bọn ta vì
sao phải đến vậy.

Bị đối phương xưng “tiểu bằng
hữu”, Hầu Lâm không những không chối tai, ngược lại còn nghiêm túc đáp:

- Văn bối thực ra không có ý
làm kinh động đến chư vị lão tiền bối, nhưng không ngờ rằng việc làm ngẫu nhiên
của vãn bối đã khiến cho chư vị hiệp giá đến đây.

Trầm ngâm khoảnh khắc, gã nói
tiếp:

- Có điều vãn bối quả thật
không hiểu vì sao...

“Cùng Thần” Lăng Long cười ha
hả tiếp lời:

- Ngươi không hiểu vì sao bọn
ta đều biết chuyện đó phải không?

Lão la cố ý dừng lời, thấy
Hầu Lâm gật đầu, lão nói tiếp:

- Không những chuyện đó mà cả
những chuyện các ngươi đã gây ra trên chốn giang hồ mười mấy năm qua, đáng lẽ
ta phải ra tay ngay cản từ ban đầu.

Lăng Long đánh mắt nhìn sang
Mao Văn Kỳ, chợt dịu giọng nói:

- Nhưng ta nhìn thanh trường
kiếm trong tay cô nương kia rất giống vật mà một vị cố nhân của ta đã từng nắm
giữ trước đây, bởi vậy mới có nhiều lời như thế.

Mao Văn Kỳ càng nghe càng
miên man không hiểu sự tình đầu đuôi thế nào.

Nàng bước đến cạnh bên Hầu
Lâm đang đứng sững người, hỏi nhỏ:

- Hầu tứ thúc, chuyện gì vậy?
Nói ra tôi nghe thử nào.

Hầu Lâm thở dài thườn thượt, nói:

- Cô nương, có lẽ cô nương
cũng từng nghe lệnh tôn nói về chuyện có liên quan đến...

Mới nói nửa chừng, bỗng nghe
bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên, vẻ mặt Hầu Lâm lộ vẻ vui mừng. Liền sau đó
từ cầu thang bước lên bốn người. Hầu Lâm bất chợt reo lên.

- Đại ca, đại ca mới đến...

Mao Văn Kỳ cũng “A” một tiếng,
nhào bổ người tới.

Vị đi đầu với thân hình cao
ốm, ánh mắt đầy sâu hiểm, vừa thấy Mao Văn Kỳ liền gọi:

- Kỳ nhi, con cũng có mặt ở
đây à?

Không hỏi, người ta cũng biết
vị đó chính là “Linh Xà” Mao Cao.

Kế đó là một lão nhãn tuổi
vào độ ngũ tuần, lưng dài vai rộng, thân pháp oai phong, sau vai trái lộ ra
chuôi kiếm màu vàng. Lão ta chính là “Tả Thủ Thần Kiếm” Đinh Y.

Người thứ ba lại là một nữ
nhân trung niên kiều diễm, eo lưng thon thả, ánh mắt long lanh xinh đẹp, làn da
trắng muốt. Đó chính là “Bách Bộ Phi Hoa” Lâm Kỳ Trinh, sư muội của chưởng môn
phái Điểm Thương.

Mậu Văn lướt nhìn bọn họ, rồi
dừng ánh mắt lại ở người sau cùng, miệng mỉm cười, thì ra đó là “Bát Diện Linh
Lung” Hồ Chi Huy.

Mao Cao nói nhỏ với Mao Văn
Kỳ mấy câu, rồi quét ánh mắt nhìn mọi người, dáng bộ anh hùng khí khái ra vẻ
cao thủ đứng đầu võ lâm.

Những người trong phòng cũng
tỏ thái độ khác hẳn, chứ không như trước, ngoài mấy vị như “Cùng Thần” Lăng
Long và Mặc Nhất thượng nhân ra, tất cả đều đứng dậy ôm quyền thi lễ.

Nhìn khắp phòng một lượt, Mao
Cao bất chợt nhíu mày, dường như gã cũng không ngờ những nhân vật quan trọng
này lại có mặt ở đây, nhưng nét mặt lập tức trở lại bình thường, nói:

- Mao mỗ đến muộn, làm phiền
chư vị tiền bối và bằng hữu đợi lâu, đáng chết.

Rồi lão quay sang trách Hầu
Lâm:

- Lão tứ, sao ngươi không nói
trước với ta, không những nhị vị Tiêu, Lăng lão tiền bối giá lâm, mà cả vị thần
tăng Thiếu Lâm cũng đến, nếu không thì Mao mỗ dù có gan trời cũng không dám để
chư vị đợi lâu.

“Cùng Thần” Lăng Long cười
lớn tiếp lời:

- Lão Mao, bọn ta không phải
đợi ngươi, ngươi cũng chớ lấy làm khó chịu.

Giọng lão trở nên lạnh lùng:

- Điều mà bọn ta đang đợi là
gì, không cần nói ra ắt ngươi cũng đã rõ rồi chứ?

Mao Cao bước tới bưng chén
rượu trước mặt Mậu Văn đưa lên, nói lớn:

- Chuyện khác hãy từ từ nói
sau. Mao mỗ trước hết xin kính chư vị một bát rượu.

Gã đưa chén rượu xoay quanh
một vòng rồi ngửa cổ uống sạch. Mọi người cũng uống theo.

Mao Văn Kỳ có phần đắc ý, mọi
người đối với phụ thân của nàng dù sao cũng rất coi trọng.

Nàng quay sang nhìn Mậu Văn, thấy
chàng ta vẫn ngồi yên một chỗ, bèn nhỏ giọng:

- Phụ thân kính tửu, anh sao
không uống?

Giọng nói nghe ra có phần oán
trách, hờn dỗi, và cũng có phần hoài nghi.

Mậu Văn nhún vai đáp lại:

- Bát rượu của tại hạ, lệnh
tôn đã bưng rồi, lấy gì mà uống?

Mao Văn Kỳ bật cười, lấy cốc
rượu cạnh bên đưa cho Mậu Văn, nhưng lúc này mọi người đã ngồi xuống. Mậu Văn
bưng cốc ngửa uống, nhưng chỉ là cốc rượu không. Mao Văn Kỳ cũng không chú ý
đến.

Mao Cao cất cao giọng:

- Hôm nay bất kể chư vị đến
đây bởi nguyên nhân gì, Mao mỗ vẫn cảm thấy rất hào hứng.

Ngừng lại giây lát, gã chậm
rãi nói:

- Hôm trước Hầu lão đệ báo
tin về Hàng Châu, nói là đã đến Hồng Trạch và Cao Bưu thuộc lưỡng hồ để muốn
liên minh thủy bộ, tại hạ cũng rất phấn khích. Hôm sau lại hay tin có phát hiện
một kho báu vật nằm sâu dưới lòng hồ ở giữa Hồng Trạch và Cao Bưu. Chư vị là
những bậc cao nhân tiền bối, tại hạ không dám hư ngôn vọng ngữ.

Một giọng cười sang sảng vang
lên. Thì ra đó là “Hỏa Nhãn Kim Điêu” Tiêu Trì, tổng đà chủ của mười bảy liên
hoàn thủy trại vùng lưỡng hồ Cao Bưu và Hồng Trạch. Lão ta dõng dạc nói:

- Ta sang đến niên kỷ lớn như
thế này, gặp qua không ít người tốt kẻ xấu, lại không ngờ rằng Hầu tứ hiệp đã
đến Cao, Hồng thủy trại lấy danh nghĩa là khách nhân để ngầm thăm dò bảo vật
dưới lòng hồ.

Lời nói của lão ta làm cho
sắc mặt Hầu Lâm biến đổi lúc trắng lúc xanh.

Mao Cao cũng đổi sắc mặt định
mở lời nhưng Tiêu Trì đã nói tiếp:

- Ta hôm nay đến đây gặp Mao
đại hiệp để cần nói một điều: kho “bí kíp” ở Cao, Hồng lưỡng hồ huynh đệ Mao
đại hiệp tuy đã biết đích xác địa điểm, mà ta đến nay vẫn không biết, nhưng nếu
Mao đại hiệp còn đến thủy trại của ta để dò tìm bảo vật tiếp, thì ta sẽ dốc hết
lực lượng bốn đời tổ tông của bọn tiêu ta quyết một trận một mất một còn với
Mao đại hiệp mới được. Chỉ bấy nhiêu lời là đủ, ta xin cáo biệt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3