Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 05 - Phần 1
Chương 5: Chân trời góc bể
Mà quyền pháp Hải Thiên Cô
Yến sử dụng, chính là Hóa Cốt thần quyền.
Từ khi Hải Thiên Cố Yến lặng
mất tung tích, trong giang hồ không có quyền pháp nào kỳ dị tuyệt luân như vậy.
Mấy mươi năm trở lại đây, người trong võ lâm hễ nhắc đến Hóa Cốt thần quyền đều
phải hồn tiêu phách lạc. Bởi vậy Thạch Lân vừa nói đến bốn chữ đó, Mao Băng lập
tức kinh sợ tột độ.
Nàng đứng chết lặng người, đôi
nhãn châu mở to nhìn hai vị quái khách hành tàng quỷ dị, thầm nghĩ: “Lẽ nào họ
sử dụng chính là Hóa Cốt thần quyền?”
Bỗng nghe Thạch Lân hừ một
tiếng, thân hình mềm nhũn rơi bịch xuống đất như khúc chuối.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong
chớp nhoáng, Thạch Lân vì Mao Băng mà lâm nạn, Mao Băng đâu nỡ bỏ đi. Huống gì
cái túi nhỏ vô cùng trọng yếu đó đang nằm trong tay người khác.
Nàng không chút chần chừ, nghiến
răng quyết liều: Dù ta có chết cũng phái lấy lại chiếc túi đó.
Nhưng nàng cũng biết rằng với
sức lực của mình không thể địch nổi đối phương. Trong tình huống này phải hành
đông như thế nào?
Hai vị quái khách chẳng cần
để mắt đến Thạch Lân đang bất tỉnh nhân sự, chiếc túi trên y vẫn đưa qua đưa
lại càng lúc càng nhanh.
Gã to mập dường như cũng biết
rằng Mao Băng không hiểu lời mình nói, cứ vò đầu rứt tai liên hồi.
Mao Băng tuy thông minh, nhưng
lúc này như bị quẫn trí, không hiểu được ý của đối phương muốn nói gì.
Nàng chợt mỉm cười nhìn gã gầy
ốm, gã ta cũng đáp lại một nụ cười. Lợi dụng trong lúc đối phương phân tán tinh
thần, nàng thoắt người lao tới như tên bắn giật lấy chiếc túi. Gã ta tựa như
không kịp phòng bị, tay cũng không co lại.
Mao Băng chạm tay vào vật đó,
trong lòng mừng rỡ, liền vận lực giật mạnh và nhảy lùi về phía sau cả mấy
trượng. Ngỡ rằng chiếc túi đã vào tay mình, bởi vậy định chạy trốn, thậm chí
quên cả Thạch Lân đang nằm bất tỉnh ở hiện trường.
Nhưng khi chân vừa chạm đất, mắt
nàng bỗng hoa lên, đối phương vẫn đứng lù lù trước mắt, trong tay vẫn nắm chiếc
túi khi nãy.
Mao Băng rất đỗi kinh ngạc, không
ngờ khinh công của đối phương lại đạt đền trình độ như vậy.
Gã to mập lướt đến bên cạnh
Mao Băng với thế như hành vân lưu thủy, miệng nói những câu gì nghe không hiểu
được. Nàng không biết nên đối phó thế nào, chạy thì không thoát, chẳng lẽ xuôi
tay để đối phương làm hại? Nàng thật sự kinh sợ và bi ai.
Gã gầy ốm trầm ngâm khoảnh
khắc, nét mặt chợt rạng lên như đang nghĩ ra điều gì. Gã liền chỉ tay vào chiếc
túi đang cầm, rồi chỉ sang trên cổ Mao Băng.
Nàng càng mê tâm loạn trí, thầm
nghĩ: “Họ cuối cùng muốn làm gì?”
Cúi xuống nhìn ở cổ, Mao Băng
bất chợt muốn kêu lên thành tiếng. Thì ra trên cổ nàng cũng có đeo một chiếc
túi nhỏ bằng da giống y hệt như vậy. Trong lòng nhẹ hẳn đi, thầm nói: “Hóa ra
chiếc túi đó không phải của ta. Nhưng sao lại giống hệt như vậy?”
Lẽ nào giữa họ và Cưu huynh
có liên quan gì chăng? Thật kỳ quái, thế thì bọn họ từ đâu tới? Họ bức bách ta
như vậy để làm gì?
Nàng đứng lặng người, tâm trí
như đang chìm trong chín tầng vân vũ.
Trong đầu từ từ khơi dậy hồi
ức.
Vào một ngày kia, khi Cưu Độc
chia tay với Mao Băng trong tâm trạng đau buồn lưu luyến, nàng cảm thấy day dứt
và hổ thẹn với lương tâm.
Thế nhưng Cưu Độc lại cho
rằng nàng bùi ngùi lưu luyến lúc biệt ly, vì thế liền lấy từ trong người ra một
chiếc túi bằng da nhỏ trao cho nàng, và nói đây là kỷ vật quý giá nhất trong
đời chàng.
Từ đó về sau, Mao Băng luôn
đem theo chiếc túi bên người. Mỗi lần nhớ nghĩ đến Cưu Độc, nghĩ đến mình đã
đối xử thiếu tình cảm và lương tâm đối với chàng, nàng chỉ biết đem chiếc túi
ra ngắm nhìn, để đưa mình trở về với dĩ vãng.
Mao Băng ngẩng đâu lên, thấy
hai vị quái khách vẫn mỉm cười chăm chú nhìn nàng. Lúc này nàng đã hết lo sợ, nhưng
không biết làm thế nào để giải bày ý trong lòng mình cho đối phương hiểu.
Ngôn ngữ bất đồng là lần đầu
tiên nàng gặp phải, thầm nghĩ: “Đứng trước mặt họ, ta giống như một người câm.
Nhưng ta nói họ không hiểu, lẽ nào ta viết họ đọc cũng không ra?”
Mao Băng lộ vẻ vui mừng, vì
đã tìm ra cách để biểu lộ ý mình.
Thấy thần sắc thay đổi trên
mặt nàng, gã to mập quay sang nói gì với đồng bạn, ngữ khí nghe ra cũng đang
cao hứng.
Mao Băng liền ngồi xuống, dùng
tay viết trên mặt đất hai chữ Cưu Độc.
Hai vị quái khách ngồi xuống
theo, nhìn hai chữ Cưu Độc một hồi, bất chợt cùng vụt đứng dậy gật đầu lia lịa.
Họ không những có võ công xuất thần nhập hóa, biểu hiện bên ngoài còn có vẻ kỳ
dị thần bí. Tướng mạo hung dữ, thế nhưng họ có tính cánh ngây ngô chân chất như
một đứa trẻ.
Mao Băng mỉm cười. Nàng biết
rằng họ nhất định có quan hệ với Cưu Độc, vả lại họ không phải là nhân vật
trong võ lâm Trung Nguyên.
Họ đến Trung Nguyên chắc chắn
là kiếm tìm Cưu Độc. Nhưng Cưu Độc đâu?
Nàng càng trở nên hoang mang
hơn.
Nếu như tinh thần tỉnh táo
như thường ngày, Mao Băng sẽ phát hiện ra đối phương không những hiểu lời mình
nói, mà kể cả chữ viết cũng khó nhận ra. Đơn giản như hai chữ Cưu Độc, họ nhìn
một lúc lâu mới nhận ra. Thế nhưng nàng ta lúc này tâm trí biến loạn, cho nên
không chú ý đến điều đó.
Do đó, Mao Băng ngồi đợi đối
phương viết ra để giải bày ý nghĩ trong lòng...
Sau một hồi vui mừng nhảy
nhót hai vị quái khách ngồi xuống gật đầu mỉm cười làm bộ rất thân thiết, đôi
mắt chú nhìn trên tay Mao Băng như đang đợi viết tiếp. Thế là cả ba cùng ngồi
mặt đối mặt nhìn nhau.
Mao Băng đương nhiên không
biết lai lịch hai vị quái khách này, thậm chí trong võ lâm Trung Nguyên cũng ít
có người biết đến.
Tuy nhiên, sau khi thấy họ
thi triển quyền pháp, ai cũng biết rằng họ nhất định có quan hệ với Hải Thiên
Cô Yến.
Nhưng bản thân Hải Thiên Cô
Yến chính là một câu đố đầy bí ẩn. Không ai biết lai lịch của lão cũng không có
ai biết lão không những có quan hệ với hai vị quái khách này, mà còn có liên
quan với Cưu tiên sinh, bậc kỳ nhân trong võ lâm hiện thời.
Cuộc đời của Cưu Độc muôn
hình muôn dạng. Trong cuộc sống độ ba mươi năm ngắn ngủi của chàng, ngoài những
điều người ta đã biết ra, còn rất nhiều điều mà người ta chưa từng hay biết.
Cưu Độc đã từng ra hải ngoại.
Trên một hòn đảo lẻ loi ở Hoàng hải, chàng đã quen biết rất nhiều nhân vật mà
người trong võ lâm cho rằng đã chết, Hải Thiên Cô Yến cũng là một trong những
nhân vật đó.
Những bậc tiền bối võ lâm này,
có người trước đây gặp phải những điều nan giải không tháo gỡ được, cũng có
người ngán ngẩm thế sự nhân tình, đều được Hải Thiên Cô Yến đón nhận lên đảo.
Cưu Độc ngao du tứ hải, vô
tình đặt chân đến tiểu đảo này. Đây quả là một cơ duyên hiếm có để học võ nghệ,
chàng vô cùng hoan hỉ.
Chàng cũng rất muốn ẩn thân
trên đảo, muốn học những môn võ công mà từ lâu đã được nghe nhưng chưa hề thấy.
Nhưng Hải Thiên Cô Yến, một
người sống đã hơn trăm tuổi mà tinh thần rất thông tuệ, đã nói với chàng:
- Người ở lại trên đảo này
đều phát thệ vĩnh viễn không rời khỏi đảo, người có thực hiện được không?
Cưu Độc rất khó trả lời. Và
lúc đó chàng mới có hai mươi tuổi, chính là giai đoạn trai trẻ sung sức và đẹp
đẽ nhất của cuộc đời. Nếu hy sinh cả thời trai trẻ để đổi lấy võ công, quả là
điều không nên. Cho dù phải học thành võ công cái thế nhưng suốt đời ở trên cô
đảo thì làm được gì?
Hải Thiên Cô Yến quá hiểu
điều đó, vì thế lão ôn tồn bảo:
- Ngươi chớ băn khoăn, nếu ta
vào độ niên kỳ như ngươi cũng không chịu thực hiện theo như vậy.
Tình cảm đáng quý nhất là
giữa hai người có sự đồng tình và thấu hiểu nhau.
Cưu Độc chưa bao giờ nể phục
ai, thế nhưng đối với bậc tiền bối này chàng nghiêng lòng ngưỡng mộ. Hải Thiên
Cô Yến cũng rất quý mến chàng. Giữa hai người tuổi tác chênh lệch quá nhiều, nhưng
họ kết thân và xem nhau như bằng hữu. Cưu Độc nán lại trên đảo một tháng, là
một điều ngoại lệ.
Trong tháng đó, Hải Thiên Cô
Yến tuy không đàm đạo về võ công, nhưng không biết hữu ý hay vô tình, đã nói ra
những bí quyết bất truyền trong võ công.
Cưu Độc là người thông minh
xuất chúng, từ đó đã lãnh hội được tất cả.
Tâm pháp Vạn Lưu Quy Tông mà
chàng đã làm kinh động võ lâm, cũng từ đó mà ra.
Trên tiểu đảo mỗi người đều
cất giữ một chiếc túi bằng da rất nhỏ, bên trong là gì, không có ai mở ra xem
cả. Trước khi ra đi, Hải Thiên Cô Yến cũng trao cho chàng một chiếc túi, còn
nói rằng chiếc túi sẽ giúp chàng rất nhiều, như một chiếc bùa hộ mạng. Nhưng
khi nào chưa lâm nguy đến thập tử nhất sinh, thì tuyệt đối không được mở nó ra.
Khi lên thuyền, lão còn căn
dặn:
- Nếu như ngươi ngán kiếp
sinh nhai ở võ lâm thì hãy trở lại đây bất cứ lúc nào.
Giọng Hải Thiên Cô Yến trở
nên bùi ngùi:
- Cho dù ta còn có tại thế
hay không, nơi này luôn hân hoan đón tiếp ngươi.
Ý nói rằng lão sắp lìa đời, phân
ly tại thử, tái kiến vô kỳ, Cưu Độc vô cùng cảm động.
***
Hải Thiên Cô Yến dùng kiếm
pháp kỳ bí quỷ dị làm chính, tuy có khác với kiếp pháp lưu truyền trong võ lâm,
nhưng từ xưa đến nay vốn vẫn cùng một gốc, có điều mỗi phái đi theo một con
đường riêng mà thôi.
Hai vị quái khách vốn là cao
thủ của Hải Nam kiếm pháp, tuy đảng tích giang hồ chưa nhiều, nhưng kiếm pháp
quả thật phi phàm.
Trước đây ở Hải Nam, uy danh
của họ vang khắp.
Rồi tự nhiên họ đột ngột biến
mất, nhân sĩ giang hồ trên Hải Nam đều lấy làm ngạc nhiên, vì hai người này
tuyệt đối không ẩn cư trong núi, mà trong võ lâm Trung Nguyên cũng không biết
đến hành tung của họ.
Không ngờ họ lại được Hải
Thiên Cô Yến tiếp nhận lên cô đảo và truyền đạt võ nghệ.
Cưu Độc trước đây một mình
thâm nhập lên cô đảo, thấy hai vị quái khách hình tướng dị dạng, chàng ít tiếp
xúc. Nhưng sau đó không biết sao, họ lại kết thân với nhau.
Hai vị quái khách vốn là anh
em thúc bá, người mập tên Trình Câu, người gầy là Trình Thiêm. Họ ẩn thân trên
đảo mười năm, cuối cùng cũng không chịu được những năm tháng tịch mịch trên cô
đảo, bèn lặng lẽ ra đi. Hơn nữa bọn họ từng nghe Cưu Độc nói về phong cảnh
Giang Nam, võ lâm Trung Nguyên, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Họ nghĩ là làm, cùng rủ nhau
đến Giang Nam. Nhưng ở đây cảnh vật lạ lùng, nhất là với tướng mạo và trang
phục quỷ dị như vậy, càng bất tiện. Vì vậy họ muốn tìm đến vị bằng hữu duy nhất
trong võ lâm Trung Nguyên, đó là Cưu Độc. Bởi vậy khi thấy Mao Băng đeo chiếc
túi nhỏ trên cổ, hai vị quái khách mừng đến phát cuồng, vì đã mất nhiều ngày đi
tìm kiếm Cưu Độc không có kết quả.
Cũng do họ có hành tung quỷ
dị, đối tượng cần tìm lại là Cưu Độc, nên không có ai muốn chỉ dẫn rõ ràng.
Họ phát âm theo phương ngôn vùng
Bách Việt, Mao Băng lại sinh trưởng ở Giang Nam, nghe làm sao hiểu được.
Ngôn ngữ bất đồng tạo nên sự
hiểu lầm giữa song phương. Hai vị quái khách phải khó khăn lắm mới khiến cho Mao
Băng hiểu được mối quan hệ giữa họ và Cưu Độc. Mao Băng đau buồn viết thêm hai
chữ “chết rồi” sau hai chữ Cưu Độc. Trình Câu và Trình Thiêm vừa nhận ra, ánh
mắt bỗng rực lên những tia nhìn ghê rợn.
Cả hai cùng rống lên một
tiếng, bổ đến ôm chầm cánh tay Mao Băng, miệng hỏi đầy vẻ cấp thiết.
Hai tay Mao Băng bị nắm chặt
làm đau buốt đến tận xương, trên đồi bờ mi dòng lệ ngấn dài. Dòng lệ đó không
phải vì đau đớn mà chảy, mà vì nàng quá vui mừng và xúc động.
Lâu nay không có người nào tỏ
vẻ thương tiếc bi ai đối với cái chết của Cưu Độc. Chính ngay cả Mao Băng, cho
dù rất thương nhớ Cưu Độc nhưng chỉ biết khóc thầm trong lòng, che giấu đi
những tình cảm chân thật. Nhưng nàng ta không thể làm như vậy, vì xung quanh
nàng đều là địch nhân đối với Cưu Độc.
Lúc này gặp được bằng hữu
chân chính của Cưu Độc, Mao Băng xúc động đến rơi lệ.
Trình Câu và Trình Thiêm hay
tin Cưu Độc chết tựa như sét đánh bên tai, hỏi giọng cấp hoảng:
- Cưu Độc vì sao chết? Bị ai
giết? Cừu nhân của chàng là ai?
Mao Băng như người bị điếc không
hiểu được câu nào. Dù có hiểu đi chăng nữa nàng đâu thể nói ra cừu nhân của Cưu
Độc, vì người đó chính là ca ca của nàng - Mao Cao.
Trình Câu và Trình Thiêm
không thể biểu đạt ý mình ra được, cả hai càng lúc càng cấp hoảng, cứ nắm hai
tay Mao Băng day mạnh.
Bỗng có ánh kiếm vụt sáng
nhằm đâm vào huyệt Huyền Châu ở vùng tai của Trình Câu.
Lúc này huynh đệ họ Trình
hoàn toàn để tâm đến chuyện Cưu Độc, không hề có sự phòng bị. Đường kiếm đó lại
phóng tới cực nhanh, xem ra họ hết đường né tránh.