Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 01

Chương 1: Cuộc chiến bí ẩn

Sắc trời man mác...

Ánh tà huy chiếu rọi, ráng
chiều ửng lên đầy màu sắc kỳ ảo. Trên đường cái không người, chàng kỵ sĩ cưỡi
ngựa rong ruổi, nắng chiều mùa thu tỏa chiếu, trông chàng ta càng thêm vẻ anh
phong tuấn tú.

Xung quanh là đồi núi bao la,
không gian tĩnh mịch vắng lặng, thậm chí có phần rờn rợn đáng sợ...

“Đêm nay nên có trăng.”

Chàng ky sĩ chợt vung roi, miệng
nói thầm như vậy. Nét mặt khôi ngô tuấn mỹ lại hòa lẫn giữa đám bụi trần, tạo cho
người ta một cảm giác lạnh lùng hiu quạnh. Trên đôi môi mỏng hiện lên nét giễu
cợt và mệt mỏi chán chường.

Dường như đối với cảnh vật mỹ
lệ và những chuyện xấu xa trên đời chàng ta đã từng trải qua rồi vậy.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Chàng ta hơi khép mắt lại, mặc
cho con ngựa thả bước trên con đường vắng lặng. Tiếng vó ngựa kêu lộc cộc, cộng
thêm tiếng thanh trường kiếm đeo lung lẳng bên lưng ngựa, tạo nên một âm thanh
tuy không êm tai nhưng nghe như một bản tiết tấu.

Xa xa, một đàn cò trắng đang
bay...

Chàng kỵ sĩ khẽ hé mở mắt
nhìn, hơi nhíu đôi mày kiếm, rồi khép mắt lại, tựa như đang nghĩ điều gì, hay
đang phát hiện điều gì.

Màn đêm mỗi lúc một dày đặc, chàng
ky sĩ tiến vào núi cũng càng lúc càng sâu...

Xung quanh bao trùm toàn một
màu đen, thì ra đêm nay không có trăng.

Đường núi lại nhỏ hẹp, khúc
khuỷu ngoằn ngèo, giống như lối về Diêm Vương địa ngục, nhưng cũng không hề làm
cho chàng ta nao núng vội vã.

Từ trong rừng sâu, tiếng kêu
của các loài côn trùng vang vọng giữa không gian...

Đột nhiên, có loại âm thanh
kỳ dị bất chợt phát ra, giống như tiếng đàn ong bay, nhưng có kèm theo tiếng
gió.

Chàng kỵ sĩ chợt mở bừng mắt,
ánh mắt như hai làn điện quét nhìn xung quanh rừng rậm, miệng cười nhạt, nét
mặt toát lên đầy vẻ lạnh lùng. Nụ cười vừa thâu liễm, bỗng có tiếng hét vang
lên như sấm, chàng ky sĩ thần sắc chợt biến, cặp nhãn quang rực lên.

Vù, vù, vù...

Hàng trăm ám khí từ tứ phía
bay vút nhanh ra nhằm vào người chàng.

Ám khí bay nhanh phàm tốc, tiếng
quát chưa dứt đã bay đến sát bên người.

Tình huống xảy ra quá đột
ngột, lại trong lúc không phòng bị, xem ra chàng ta khó thoát khỏi cõi chết.

Giây phút này phải nói là
thật sự quyết định vận mệnh mấy mươi năm về sau, vì sự sinh tử tồn vong của
chàng kỵ sĩ ngồi trên ngựa đó có ảnh hưởng đến vận mệnh võ lâm.

Chàng ta vẫn ngồi bình thản
trên lưng ngựa, mặt vẫn hiện nụ cười giễu cợt, hai tay thấy dường như đưa lên
chầm chậm, thế nhưng theo đó là một luồng kình lực vô cùng mãnh liệt bạt ra làm
cho làn ám khí đang bay giữa đường với tốc độ kinh hồn bỗng lệch hướng và rơi
ngổn ngang dước đất. Thủ pháp của chàng ta quả thật bất khả tư nghị.

Chàng kỵ sĩ từ từ ghìm cương
ngựa, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, lên tiếng:

- Hôm nay các vị lại tìm đến
Cưu này để gây ân oán hả?

Rồi nhếch môi cười nhạt, giống
như những chuyện như vậy trước đây đã từng gặp qua nhiều rồi. Chàng nói tiếp
với giọng lãnh đạm:

- Các bằng hữu cũng nên xuất
đầu lộ diện để lộ rõ chân tướng.

Vừa dứt lời, từ trong rừng
bỗng vang lên một tràng cười đầy uy mãnh.

Tiếp đó là mười bóng người từ
trong rừng lao vọt ra đáp xuống vây quanh ngựa.

- Sao hôm nay chỉ có mấy vị
này thôi?

Chàng kỵ sĩ thầm mỉa mai.

Xung quanh là màn đêm đen kịt
đến khi vừa nhận ra những bóng người vừa xuất hiện là ai, sự mỉa mai trong ngữ
khí của chàng ta mới có phần giảm đi.

Chàng nói:

- Ồ! Không ngờ rằng Thất kiếm
Tam tiên xưng hùng xưng bá võ lâm hôm nay lại có mặt đủ cả.

- Nhãn lực của các hạ quả phi
phàm. Bần đạo Tính Liễu, được bằng hữu giang hồ ái mộ, đem đặt vào trong nhóm
Thất kiếm Tam tiên (gồm mười người, bảy tay kiếm và ba tay roi).

Lão đạo nhân với thân hình
cao ốm đang đứng trước ngựa đã đáp lại lời.

Lão ta chính là Ba Sơn kiếm
khách Liễu Phụng Minh, đứng đầu võ lâm ở hai vùng Xuyên, Kiềm.

Tiếng nói sang sảng truyền
vào không trung rất xa. Ánh mắt lão ngước lên nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của
chàng kỵ sĩ, nói tiếp:

- Bần đạo cửu ngưỡng đại danh
Cưu tiên sinh, hôm nay kiến diện, thật vinh hạnh? Nhất là vừa rồi Cưu tiên sinh
thi triển thủ pháp “Vạn Lưu Quy Tông” thật sự đã đạt đến cảnh giới Nhiếp Kim
hấp thiết vốn tương truyền bấy lâu nay.

Lão cất giọng cười, rồi tiếp:

- Bần đạo có duyên mới gặp
được thiên hạ đệ nhất kỳ nhân...

Chàng kỵ sĩ bèn ngắt lời:

- Không sai, ta chính là Cưu
Độc.

Thần sắc trên nét mặt trở lại
lãnh đạm như ban đầu, chàng phán tiếp:

- Các hạ nhãn quang quả không
tồi.

Cưu Độc chợt ngừng lời, hai
tia hàn quang nhìn thẳng vào mặt Liễu Phụng Minh, nhếch môi cười:

- Thất kiếm Tam tiên đều là
những hiệp sĩ quang minh lỗi lạc trong võ lâm, hôm nay lại lén lút trong rừng
để ám toán ta, quả thật làm cho ta quá thất vọng đối với thanh danh của các
người.

Liễu Phụng Minh chớp mắt, cố
tránh tia nhìn của Cưu Độc, đang suy nghĩ chưa biết nên trả lời như thế nào, gã
vận trang phục màu đen đứng cạnh bên liền lách người bước lên, thế như hành vân
lưu thủy, hắng giọng cười xen lời:

- Gã tính Cưu, ngươi nên biết
đối phó với người thấp hèn tốt nhất phải nên dùng thủ đoạn thấp hèn.

Gã ta chuyển giọng:

- Không sai, thủ đoạn của bọn
ta hôm nay không phải quang minh chính đại, nhưng dùng thủ đoạn như vậy để đối
phó với ngươi cũng quá khách khí rồi đấy.

Trong võ lâm hiện thời nếu
luận về võ công, e rằng không ai địch nổi Cưu tiên sinh Cưu Độc.

Nhưng với bản tính ngang
ngạnh cố chấp, chàng cứ cho rằng mình là kẻ thuận thiên hành đạo, hành động hợp
đạo lý, bởi vậy cứ việc tùy hứng mà hành sự. Nhưng chàng có biết đâu trong đó
có rất nhiều điều không những trái với thiên lý nhân ảnh, mà còn phạm những
điều tối kỵ của võ lâm. Từ đó đã tạo nên bao mối hận thù đối với cả hắc lẫn
bạch đạo.

Lâu nay người trong võ lâm
rất nhiều lần muốn trừ khử Cưu Độc nhưng võ công chàng ta quá cao siêu, mọi âm
mưu sát hại chàng đều thất bại.

Từ đó tính cách của chàng
càng cuồng ngạo hơn, cũng càng tùy hứng mà hành sự hơn.

Ác danh Cưu tiên sinh ngày
càng vang rộng khắp. Có những điều chàng hành động không sai trái, nhưng rồi
cũng biến thành lỗi lầm.

Vì thế, những anh hùng hào
kiệt trong võ lâm đều coi Cưu Độc như một cái gai nhọn. Thất kiếm Tam tiên được
võ lâm Trung Nguyên tôn xưng là Chúa Sơn đẩu bắc cũng đã nhiều lần thương nghị
và lập mưu để trừ khử chàng.

Ba Sơn kiếm khách Liễu Phụng Minh
và Giang Nam đại hiệp Thanh Bình Kiếm Tống Linh Công vốn là bạn tri giao, bấy
giờ lão cùng liên kết với Tống Linh Công để khởi xướng thực hiện kế hoạch đó.

Trong võ lâm hiện thời có
mười người nổi danh nhất, ngoài Ba Sơn kiếm khách Liễu Phụng Minh và Thanh Bình
Kiếm Tống Linh Công ra còn có Hà Sóc song kiếm Uông Nhất Bằng và Uông Nhất Minh
(hai anh em); Tả Thủ Thần Kiếm Đinh Y ở Quảng Tây; phu phụ song hiệp Uyên Ương
song kiếm Trình Phong và Lâm Châu ở hai tỉnh Thiểm Cam.

Bảy người trên được xưng là
Thất kiếm.

Lại thêm Linh Xà Mao Cao ở
Triết Giang, Thất Tinh Tiên Đỗ Trọng Kỳ ở quan ngoại và hiệp nữ Bách Bộ Phi Hoa
Lâm Kỳ Trinh ở Vân Nam, chính là Thất kiếm Tam tiên trong võ lâm hiện thời. Họ
tuy ít quen biết nhau, nhưng mọi tin tức đều tương thông nhau.

Liễu Phụng Minh và Tống Linh
Công vốn căm hận Cưu Độc, đã mật báo với tám người kia cùng liên thủ để sát hại
Cưu Độc, tất cả đều tán đồng. Qua nhiều ngày trù hoạch, bọn họ mai phục ở cánh
rừng Thái Nhĩ này để đón đường Cưu Độc.

Lời của Mao Cao làm cho Cưu
Độc phẫn nộ. Chàng cứ nghĩ rằng mình luôn là đấng nam nhi chính trực, hai tiếng
“thấp hèn” đối với chàng hết sức xa lạ.

Cưu Độc ngẩng đầu lên cười
một tràng dài, tiếng cười phát ra từ cơn phẫn nộ tột độ, làm át tất cả mọi âm
thanh trong rừng sâu.

Chàng chợt thâu liễm nụ cười
trầm giọng:

- Tính Mao kia, ngươi cho
rằng ta là kẻ thấp hèn hả?

- Đương nhiên.

Mao Cao dường như suy nghĩ
những điều gì nên chỉ phát ra hai tiếng cộc lốc như vậy.

Liễu Phụng Minh lớn tiếng
tiếp lời:

- Các hạ sao hôm nay cũng rụt
người chui lủi nơi này, nếu là bần đạo cũng dám làm những chuyện thấp hèn mà
không sợ người khác cho là thấp hèn.

Có tiếng cười lanh lảnh vang
lên từ phía sau, Cưu Độc ngoái đầu nhìn, luồng nhãn quang chạm phải ánh mắt
long lanh xinh đẹp của Bách Bộ Phi Hoa Lâm Kỳ Trinh, chàng chợt nhíu mày tỏ vẻ
khó chịu và quay đầu lại, trong đầu hiện lên hình bóng một thiếu nữ mỹ lệ và
thuần khiết mà chàng hết sức yêu quý.

Liễu Phụng Minh ngầm chỉnh
lại thanh kiếm đeo sau lưng để chuẩn bị sẵn sàng động thủ, rồi luận tội:

- Võ sư Vạn Tượng Đao Vương
Thiên Dân ở thành đô Tứ Xuyên mở trường thâu nhận đệ tử mấy mươi năm nay, sống
an phận thủ thường với các hạ có ân oán gì? Các hạ lại phá võ đường của lão ta
trước mặt mấy mươi đệ tử, còn lăng nhục lão, khiến cho lão tức giận thổ huyết
mà chết. Hành động đó không thấp hèn sao?

- Lão Vương làm hại lớp trẻ, đem
giết thời gian quý báu của mấy trăm thiếu niên dưới đao pháp vô dụng của mình, ta
không đích thân giết lão ta đã là khách khí lắm rồi.

Cưu Độc trả lời giọng cương
nghị.

Liễu Phụng Minh hỏi giọng gay
gắt hơn:

- Còn võ sư Triệu Quốc Minh ở
Triết Giang, vợ không giữ đạo thường, lợi dụng trong lúc Triệu Quốc Minh đi
khỏi, ở nhà lén lút ngoại tình, Triệu Quốc Minh không thể chịu nhục, cần phải
giết cặp gian phu dâm phụ đó. Nhưng các hạ lại điểm trúng huyệt đạo Triệu Quốc Minh,
để cặp gian phu dâm phụ thừa cơ trốn thoát. Hành vi trái với lẽ trời, quốc pháp
vô nhân tình đó lại gọi lạ gì?

- Chuyện tình ái giữa nam nữ
không ai có quyền ngăn cản, Triệu Quốc Minh không biết yêu thương vợ mình, làm
sao cấm đoán người khác được?

Cưu Độc cứ nhận định rằng
những điều mình làm đều hoàn toàn đúng.

- Lại thêm Thần Thương Uông
Lỗ Bình ở Hà Nam có nam tử ngỗ nghịch, lão ta muốn chấn chỉnh gia pháp, với các
hạ có liên quan gì, sao lại nhúng tay vào can thiệp?

- Nhân mệnh tại thiên, lão ta
có tư cách gì giết chết nam tử?

Nói đến đó, Cưu Độc đã đến
lúc phẫn nộ quát lớn:

- Lão Liễu, câm miệng!

Linh Xà Cao Mao cười nhạt xen
vào:

- Ngươi hổ thẹn quá phát giận,
đúng không?

Giọng gã ta càng cay độc hơn.

- Nhưng còn những chuyện càng
thấp hèn hơn như vậy nữa. Chư Cát Nhất Bình ở Hà Bắc vô tình đắc tội với ngươi,
bị ngươi bức bách đến độ không chốn dung thân, phải trốn sang Khai Châu mai
danh ẩn tích. Không ngờ rằng ngươi cũng tìm đến đó giết lão ta một cách rất
thảm hại. Ngươi thật quá tàn ác.

- Chư Cát Nhất Bình cấu kết
quan chủ, làm những việc tày trời, chết là phải lẽ.

Nghe những lời luận tội của
đối phương, Cưu Độc biện bạch đâu ra đó. Khi thấy rằng mình không hề phạm sai
lầm, trong lòng càng thư thái hơn. Chăng cười ngạo nghễ chuyển giọng:

- Cho dù hành động của ta là
thấp hèn đi nữa, cũng không bằng những chuyện mà ngươi đã gây ra ở Hàng Châu.

Chàng chỉ thẳng ngọn roi vào
mặt Mao Cao, nói tiếp:

- Ngươi cho rằng chuyện ngươi
làm thần không biết quỷ không hay hả? Ngươi thật sai lầm.

- Uông Nhất Bằng, Uông Nhất Minh.

Chàng hướng ngọn roi sang hai
người kia, rồi quay lại chỉ vào Lâm Kỳ Trinh, nói tiếp:

- Các ngươi nên nhớ, nếu muốn
người không biết. Trừ phi... Phế ngôn!

Uông Nhất Bằng quát lớn, thần
hình lắc nhẹ, ánh kiếm lóe lên xẹt thẳng vào người chàng.

Cùng một lúc, Uông Nhất Minh
cũng phóng tới vung ngọn kiếm áp đảo phía đối diện, hai mũi kiếm xanh lè nhắm
hai vùng trọng huyệt Kiên Tĩnh và Kiên Trinh trên vai Cưu Độc bổ tới Hà Sóc
song kiếm xưng hùng ở Lưỡng Hà, kiếm pháp quả thật bất phàm, trong đêm tối nhắm
huyệt chính xác, thân pháp phàm tốc, chỉ trong nháy mắt kiếm quang đã bức sát
người Cưu Độc.

Trong giây phút nguy ngập này,
chỉ thấy ngọn roi ở tay phải Cưu Độc phất tay nhẹ về phía ngọn kiếm của Uông
Nhất Bằng, Uông Nhất Minh bỗng cảm thấy như có một kình lực kỳ dị đánh đến, khiến
cho kiếm trong tay không tự chủ bạt lệch sang hướng tả. “Keng”, ngọn kiếm bị
bật ngược trở lại.

Cưu Độc xuất chiêu chính xác,
kinh nghiệm nhiều khi lâm địch, nội công thâm hậu, khiến cho Thanh Bình Kiếm
Tống Linh Công phải gật đầu buột miệng thét lên:

- Quả nhiên, danh bất hư
truyền, hảo!

Hà Sóc song kiếm hơi chùn thế,
chân vừa chạm đất lại tiếp tục lao vào tấn công.

Mao Cao cũng thuận thế vung
ngọn trường tiên, ngọn roi uốn cong điểm vào huyệt Tương Đối trước ngực Cưu
Độc.

Hà Sóc song kiếm công kích
tới tấp, cộng thêm ngọn roi của Mao Cao tựa như con Linh Xà kiếm quang tinh ảnh
trùm khắp người chàng.

Cưu Độc huýt một tiếng, ngọn
roi trên tay vạch một vòng tròn, chuôi roi điểm nhanh vào uyển mạch ở tay phải
của Uông Nhất Bằng, mũi roi quất vào ngọn roi đều bật lên trên. Chàng thoắt
vung tay trái, thế nhanh như sao xẹt, Uông Nhất Bằng thủ uyển bỗng tê rần, đã
bị Cưu Độc chộp trúng hữu uyển. Lão liền quay ngược cánh tay để muốn thoát khỏi
ngũ trảo của Cưu Độc.

Nhưng đã chậm một bước, Cưu
Độc giật tay trái vặn “rắc”, tay phải của Uông Nhất Bằng bị chàng bẻ gãy, thả
xuôi xuống lủng lẳng trên người.

Ba danh thủ võ lâm cùng công
kích một người, đã không những bị đối phương dùng chiêu hóa giải, lại còn bị đánh
trả làm thọ thương. Chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tin
được.

Bách Bộ Phi Hoa Lâm Kỳ Trinh
nghiến răng, nghĩ đến Cưu Độc đã biết chuyện xấu của thị, bất chợt mặt đỏ lên.
Lâm Kỳ Trinh tuổi chưa đến hai mươi, sở dĩ nổi danh trong võ lâm phần lớn là
nhờ vào sư huynh Thần Kiếm Thủ Tạ Khanh.

Năm trước thị bước vào cái
tuổi xuân tình nở rộ, rất khát khao trong chuyện ái tình.

Lúc đó, Thần Kiếm Thủ Tạ
Khanh vừa tạ thế, cũng chính là lúc Lâm Kỳ Trinh dương danh giang hồ. Thị là
thiếu nữ vô tri, lại bị thinh danh làm choáng ngợp, đã làm những chuyện không
thuận nhãn. Cưu Độc lãng tích giang hồ, đã vô tình bắt gặp.

Thị vốn không có ác cảm đối
với Cưu Độc, thậm chí còn say mê bởi phong độ tuấn mỹ của chàng.

Nhưng trong tình huống này ắt
phải ra tay. Ngọc uyển vung lên, ngọn roi vùn vụt quất tới Cưu Độc. Có điều rất
kỳ lạ là con ngựa không những không sợ hãi, lại còn tùy theo thế đao cường kiếm
để tránh né và cùng với Cưu Độc đối chọi với cường địch.

Thấy đối phương thi triển
chiêu thức, Cưu Độc khịt mũi thầm nghĩ: “Thất kiếm Tam tiên thì ra cũng chỉ như
vậy.”

Cây roi trong tay quay tít
như một rừng roi, kết hợp với tả chưởng bạt, thốc một cách xảo diệu, dư sức đối
phó các cao thủ võ lâm.

Uông Nhất Bằng tay phải bị
gãy, sắc mặt trắng bệch đứng một bên. Thất Tinh Tiên bước qua giơ tay sờ nắn, bất
chợt nhíu mày, miệng lại an ủi:

- Uông huynh chớ lo lắng, thế
thương không sao.

Thật ra lão cũng biết rằng
cánh tay đó đã tàn phế.

Tống Linh Công là người lịch
duyệt giang hồ, hành sự cũng rất thận trọng.

Lúc nay lão nhìn bọn huynh đệ
họ Uông và Lâm Kỳ Trinh, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào những người này thật sự
đã làm những chuyện đồi bại sao? Vô luận như thế nào, cũng không thể để tên Cưu
Độc này sống ở trên đời được. Hôm nay nếu không trừ khử hắn, sợ rằng sau này võ
lâm vĩnh viễn bất an.”

Lão suy nghĩ nhiều lần, cuối
cùng quyết định: Cho dù hôm nay chúng ta dùng thủ đoạn đê hèn, nhưng vì võ lâm
mà còn trừ cơn đại họa cũng xứng đáng rồi.

Bởi vậy lão gật đầu ra hiệu
cho Liễu Phụng Minh.

Liễu Phụng Minh phất tay áo, thanh
trường kiếm sau lưng đã nằm gọn trong tay. Lão lướt nhanh người, một tiếng huýt
vang lên.

Lập tức, Uyên Ương song kiếm
Đỗ Trọng Kỳ, Đinh Y và cả Tống Linh Công vung binh nhẫn đồng loạt tấn công.

Trừ Uông Nhất Bằng bị thọ
thương ra, chín luồng binh nhẫn do những cao thủ võ lâm thi triển, phong trú
quanh người Cưu Độc chỉ cách độ hai thốn.

Đối với Cưu Độc mà nói, đây
là một tình huống nguy khốn. Trong đầu hiện lên một ý niệm là chết: “Ta chết
thế này cũng xứng đáng.”

Hình ảnh người thiếu nữ mỹ lệ
và thuần khiết lại hiện lên trong đáy lòng.

Chàng nghĩ: “Ta đã đạt được
điều khát khao nhất trong cuộc đời.”

Tống Linh Công chợt lên tiếng
làm cắt đứt dòng suy nghĩ:

- Cưu tiên sinh, hôm nay ý
của huynh đệ ta vây áp ngươi ở đây, tuy không nói ra nhưng người cũng rõ rồi
chứ?

Cưu Độc hừ một tiếng, Tống
Linh Công vẫn nói tiếp:

- Lâu nay nghe các hạ võ công
cái thế, hành động cũng chớp nhoáng, vậy tại hạ cũng bất tất đa ngôn.

Thanh trường kiếm khua lên, một
đạo hàn quang lóe sáng. Lão bèn tiếp:

- Thật ra mà nói, hôm nay các
hạ nếu không chống nổi mười binh khí trong tay huynh đệ ta, thì đừng mong ra
khỏi núi.

Cưu Độc vẫn rất bình tĩnh, nét
mặt không hề có biểu hiện gì.

Thái độ lãnh đạm của chàng
khiến cho Tống Linh Công không ít bất ngờ.

Trầm ngâm khoảng khắc, lão
nói.

- Chính như các hạ nói, hôm
nay hành động của huynh đệ ta xác thực không quang minh chính đại. Nhưng thông minh
như các hạ, ắt cũng biết được nguyên nhân trong đó.

Cưu Độc ngẩng đầu cười lớn, lạnh
giọng:

- Lời của lão quá khách khí, có
điều giọng điệu đó đối với ta như đàn gảy tai trâu.

Ngữ khí của chàng hàm ý mỉa
mai, khiến cho Tống Linh Công đỏ mặt.

- Ta đã biết rõ, lão bất tất
phí tâm giải thích, muốn động thủ thì các vị cứ việc ra tay.

Cưu Độc cười gằn, thách thức:

- Cho dù các người đông gấp
bội, Cưu này cũng sẵn sàng nghênh tiếp.

Chàng đưa nhanh thanh roi
sang cầm ở tay trái, tay phải rút thanh trường kiếm. Khi kiếm quang chạm vào
ánh mắt, trong đầu khơi dậy bao điều suy nghĩ: “Mọi chuyện đều không thể tiên
đoán trước được. Ta nếu không gặp đến nàng, thì hôm nay dù thế nào cũng không
đến nỗi nguy hiểm. Nếu không kháng cự nổi mười cao thủ này thì thoát thân cũng
là chuyện dễ, nhưng...”

Chàng cố xoay chuyển dòng suy
nghĩ: “Cuối cùng, ta đã đạt được ước vọng của mình, thế thì chết có sao đâu?”

Rồi thầm nhủ: “Nếu ta không
gặp đến nàng, sống đâu có ý nghĩa gì?”

Lần đầu tiên Cưu Độc cảm thấy
sinh mệnh tuy trọng yếu, nhưng trên đời này còn có những cái còn quý hơn cả
sinh mệnh, đạt được nó rồi có chết cũng xứng đáng.

Chàng trầm mặc tự mỉm cười, khiến
cho các cao thủ võ lâm đứng xung quanh đều bàng hoàng ngạc nhiên, cùng nghĩ: “Lẽ
nào hắn cho rằng hắn sẽ thắng.”

Chỉ có Linh Xà Mao Cao cười
thầm: “Ta biết ngươi đã cười gì, ngươi đang cao hứng bởi những điều ngươi đã
đạt được phải không? Hừ...”

Nét mặt trở nên quỷ quyệt, gã
thầm nói: “Ta phải cho ngươi nếm mùi đau khổ trước khi chết mới được.”

Đêm về khuya, núi rừng tĩnh
mịch. Không khí càng thêm rùng rợn lạnh lùng.

- Các vị nhanh ra tay giết
hắn đi.

Uông Nhất Bằng đứng ngoài sốt
ruột lớn tiếng, cánh tay bị gãy làm đau buốt tận tâm, lão càng hận Cưu Độc đến
xương tủy.

Cưu Độc cười nhạt lên tiếng:

- Đúng vậy, nếu không động
thủ trời sẽ sáng, người qua đường thấy đường đường Thất kiếm Tam tiên lại liên
thủ vây đánh một người, sau này truyền ra trên giang hồ e rằng không hay.

Đang nói, trong đầu chợt nổi
lên ý nghĩ: “Hôm nay nếu ta bị họ giết chết, trong giang hồ không còn có người
nào biết đến.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3