Chờ một ngày nắng - Chương 15 - Phần 1

Chương
15:

Sóng
gió trong buổi dạ hội

Nghe giọng nói lạnh như băng của Thẩm
Quân Tắc, Tiêu Tinh biết anh lại tức giận vô cớ, người đàn ông này bình thường
hờ hững lạnh lùng, lúc tức giận thật sự trông rất đáng sợ. Tiêu Tinh không muốn
dùng vũ lực với anh, chỉ có thể dùng cách lấy nhu khắc cương để hóa giải.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh ngẩng đầu,
nhìn anh với ánh mắt chân thành, cười hết sức thân thiện:

“Em muốn nói, lúc ở New York, một lần
đi tắm, em thấy nó vướng víu nên tháo ra đặt cạnh bồn tắm, sau đó em quên không
đeo, nhẫn cùng với nước tắm trôi xuống ống thoát nước rồi… Ha ha, em không cố
ý”.

Cô dám nhắc lại không sai một chữ?
Lại còn đứng đó cười? Trắng trợn quá mức rồi đấy?

Thẩm Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, im
lặng một lúc rất lâu rồi mới hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Sao em không
trôi luôn xuống ống thoát nước?”.

Tiêu Tinh tiếp tục cười tít mắt và
nói: “Hi hi, chẳng phải người em quá to sao, không chui xuống được”.

“Em…”.

Thấy cơn giận dữ của Thẩm Quân Tắc
sắp sửa bùng phát, Tiêu Tinh vội vàng ngắt lời anh, “Được rồi được rồi, đừng giận
nữa. Em biết chiếc nhẫn ấy rất đắt rất đắt, là quà cưới ông nội anh đặc biệt
mua cho chúng ta, hình như còn là hàng độc gì đó, phải đặt riêng…”. Tiêu Tinh
cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hai mắt lóe sáng, “Hay là thế này đi, ngày mai em đến
Đế Hoa tìm xem sao, ở đó có hai tầng chuyên bán nhẫn, quy mô rất lớn, chắc chắn
có thể tìm thấy mẫu tương tự. Em mua một chiếc chẳng phải là được sao”.

Thấy Thẩm Quân Tắc im lặng nhìn
mình, Tiêu Tinh lại mỉm cười bổ sung: “Dù sao thì cũng đã mất rồi, cũng chẳng
có cách nào, cứ coi như là của đi thay người đi. Chúng ta nên nhìn về phía trước,
chuyện đã qua rồi mà, nhớ lại càng buồn hơn”.

Thẩm Quân Tắc vẫn im lặng không nói
gì.

Tiêu Tinh nói tiếp: “Anh nghĩ mà
xem, nếu không mất chiếc nhẫn ấy, em cũng sẽ không vì tìm chiếc nhẫn mà không cẩn
thận làm rơi điện thoại xuống đất. Nếu không phải điện thoại rơi xuống đất bị hỏng
thì lần trước gặp tên cầm thú kia, em cũng không thể nhanh trí đưa cho hắn chiếc
điện thoại hỏng, dùng chiếc điện thoại tốt gọi điện cầu cứu anh. Không biết chừng
bây giờ em đã biến thành cái xác rồi. Một chiếc nhẫn đổi lấy một tính mạng, xứng
đáng biết nhường nào”.

Cô đúng là biết tự thôi miên mình,
như thế mà cũng liên hệ với nhau được?

Thẩm Quân Tắc nheo mắt, lạnh lùng
nói: “Nói như vậy em làm mất nhẫn là rất đúng, đúng không?”.

Tiêu Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với
ánh mắt chân thành, gật đầu như gà con mổ thóc.

Thẩm Quân Tắc bị ánh mắt “chân
thành” như chú chó con nhìn chủ nhân làm cho mềm lòng, cơn giận ban đầu hoàn
toàn tan biến. Đối với cô gái mặt dày ma quái này, anh không thể nổi giận được.
Cái gì mà chuyện đã qua nhớ lại càng buồn cô cũng lôi ra, cô đúng là nói năng
linh tinh!

Im lặng một lúc, Thẩm Quân Tắc thở
dài nói: “Thôi, theo anh ra ngoài”.

“Đi đâu?”. Tiêu Tinh cảnh giác nhìn
anh. Không phải anh sẽ nhồi cô xuống ống thoát nước để “đền mạng” cho chiếc nhẫn
đó chứ?

Thẩm Quân Tắc vừa nhìn đã biết cô
đang nghĩ gì, cố kìm nén ý nghĩ gõ vào đầu cô, khuôn mặt không chút biểu cảm:
“Đi mua nhẫn”.

“Ặc, hôm khác đi, bây giờ trung tâm
mua sắm đóng cửa hết rồi… À, tối nay em còn có chút việc…”.

“Nói nhiều thật đấy”, Thẩm Quân Tắc
ngắt lời cô, kéo tay cô lôi ra ngoài cửa. Đột nhiên anh phát hiện, dùng vũ lực
đối phó với Tiêu Tinh thì thích hợp hơn, nói ngon nói ngọt khuyên bảo, nói đến
ngày mai chưa chắc cô đã đồng ý, cứ lôi đi như thế này thì có vẻ trực tiếp và
hiệu quả hơn.

Quả nhiên, sau khi bị nhét vào
trong xe, cô không nói nhiều nữa, yên lặng ngồi đó, cúi đầu cầm điện thoại nhắn
tin.

Chẳng mấy chốc đã đến Đế Hoa, Thẩm
Quân Tắc đưa Tiêu Tinh lên thẳng tầng tám.

Đây là khu mua bán trang sức nổi tiếng
nhất vùng, trung tâm mua sắm tầm cỡ, những ngăn tủ kính nối liền nhau bày đủ loại
trang sức khiến người ta hoa mắt, các kiểu dây chuyền, nhẫn, lắc tay, bông tai
đủ loại mẫu mã tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn, khiến người ta nhìn không xuể.
Lúc này đang là giờ mua sắm cao điểm sau bữa tối, có không ít đôi tình nhân
đang đứng trước các quầy hàng chọn trang sức, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Tiêu Tinh ngoan ngoãn theo sau Thẩm
Quân Tắc, trên đường đi, cô liếc nhìn giá của những chiếc nhẫn trong tủ kính,
không kìm được lè lưỡi, trong lòng cảm thấy bực tức. Đây đúng là khu mua bán
trang sức chứ không phải khu cướp tiền chứ? Chiếc nhẫn nhỏ tý xíu mà bán đắt
như vậy, tiền mua một chiếc nhẫn đủ cho cô ăn lẩu dê cả đời…

Thẩm Quân Tắc dừng lại trước một quầy
hàng, ngoảnh đầu nhìn Tiêu Tinh đang tò mò ngó nghiêng, lạnh lùng hỏi: “Nhìn thấy
chiếc nào mình thích chưa?”.

Từ nhỏ Tiêu Tinh đã không hứng thú
với những đồ “phụ nữ” như trang sức hay mỹ phẩm. Mỗi lần nhìn thấy đồ ăn hai mắt
cô lại sáng lên, thấy trang sức thì chẳng có chút cảm hứng nào. Nhìn những chiếc
nhẫn lấp lánh trong tủ kính cũng không thấy thích thú, lướt nhìn một lượt, chọn
chiếc rẻ nhất, khẽ giơ ngón trỏ chỉ chỉ: “Chiếc này rất đẹp”.

Thẩm Quân Tắc chỉ cần nhìn ánh mắt
là biết suy nghĩ của cô, anh nhíu mày, sa sầm mặt xuống nói: “Thôi, anh chọn
cho em”.

Nhân viên bán hàng tươi cười bước lại,
“Thưa anh, có cần tôi giúp gì không?”.

Thẩm Quân Tắc chỉ vào quầy hàng,
“Phiền cô cho tôi xem chiếc này”.

“Được, ai đeo ạ, cần số mấy ạ?”.

“Cô ấy đeo”, Thẩm Quân Tắc kéo Tiêu
Tinh đang đứng bên cạnh tò mò ngó nghiêng lại, kéo tay cô lên cho nhân viên bán
hàng nhìn.

Nhân viên bán hàng mỉm cười với
Tiêu Tinh, nhanh chóng lấy một chiếc nhẫn đặt lên mặt quầy. Tiêu Tinh bị nụ cười
thấu hiểu của cô ấy làm cho ngượng ngùng, đang định rụt tay lại, không ngờ tay
phải đã bị Thẩm Quân Tắc túm lấy.

Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nắm tay
Tiêu Tinh, tay kia cầm nhẫn, đeo vào ngón áp út của cô một cách rất tự nhiên,
sau đó giơ tay cô lên ngắm nghía rất kỹ. Chiếc nhẫn ấy rất hợp với tay của Tiêu
Tinh, thậm chí như được đặt làm riêng cho cô, kích cỡ cũng vừa khít. Viên kim
cương trên chiếc nhẫn lóng lánh, làm tôn lên vẻ đẹp của ngón tay trắng mịn. Thẩm
Quân Tắc nhìn bàn tay của cô gái trước mắt, không khỏi có chút thất thần.

Không biết vì sao khi thấy anh chăm
chú nhìn ngón tay mình, trong lòng Tiêu Tinh lại cảm thấy căng thẳng, tim đập
nhanh hơn, vội vàng rụt tay lại.

Nhân viên bán hàng nhìn hai người,
mỉm cười và nói: “Anh quả là có mắt nhìn, chiếc nhẫn này bạn gái anh đeo rất đẹp”.

Tiêu Tinh nghe thấy hai tiếng “bạn
gái”, tâm trạng có chút phức tạp, cúi đầu xuống, muốn tháo chiếc nhẫn ấy ra
nhưng đáng ghét là chiếc nhẫn này đeo vào thì dễ, tháo ra thì khó, bị mắc ở đốt
ngón tay, không tháo ra được.

Nhân viên bán hàng ân cần nói: “Cô
đừng lo, chúng tôi có nước xà phòng…”.

“Không cần đâu”, Thẩm Quân Tắc ngắt
lời cô ta, quay sang nhìn Tiêu Tinh, bình tĩnh nói, “Đừng tháo ra, cứ đeo đi”.

“Nhưng…”. Tiêu Tinh nhìn chiếc nhẫn
vô cớ xuất hiện trên tay, cảm giác có chút kỳ quặc.

Thẩm Quân Tắc nhếch mép cười, đột
nhiên ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Không tháo ra được càng tốt, để em đỡ làm mất”.

“…”. Anh cố tình! Tiêu Tinh ngẩng đầu,
gườm gườm nhìn anh, nhưng anh đã quay mặt đi, bình tĩnh quẹt thẻ tính tiền.

Hai người quay lại theo đường cũ,
đi được vài bước, đột nhiên Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu, nhìn Tiêu Tinh như chợt
nhận ra điều gì đó, sau đó đưa Tiêu Tinh đi sang hướng khác, dừng lại trước quầy
bán dây chuyền.

“Làm gì vậy?”. Tiêu Tinh nhìn anh với
ánh mắt nghi hoặc.

Thẩm Quân Tắc nói: “Chẳng mấy khi đến
đây, nhân tiện mua cho em sợi dây chuyền”.

Tiêu Tinh vội vàng lắc đầu nói:
“Không cần đâu không cần đâu, em có dây chuyền rồi”.

Thẩm Quân Tắc nhìn sợi dây chuyền mặt
khỉ Yoyo trước ngực cô, nhíu mày, ra phía sau cô, tháo sợi dây chuyền đó ra,
đút vào túi áo vest của mình, lạnh lùng nói: “Bây giờ không có rồi”.

“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói.

“Có thể mua được rồi chứ?”.

“Sao anh lại như thế! Trả lại cho
em, đây là quà sinh nhật Vệ Nam tặng năm em mười tám tuổi…”.

“Đeo nhiều năm như vậy, dây cũng có
vi khuẩn rồi, nên đổi dây chuyền mới”, Thẩm Quân Tắc thản nhiên nói.

Lý do này cũng được sao? Thẩm Quân
Tắc cũng thật là vô lý!

Thấy anh cúi đầu chọn dây chuyền
như không có chuyện gì xảy ra, Tiêu Tinh không kìm được lườm anh một cái. Hôm
nay anh ta bị làm sao vậy, vừa mua nhẫn vừa mua dây chuyền, lẽ nào đột nhiên
anh ta lên cơn biến thái, muốn đeo kim loại lên người phụ nữ bên cạnh mình?

Thẩm Quân Tắc nhanh chóng chọn được
một sợi dây chuyền. Anh nhìn Tiêu Tinh và nói, “Đeo thử xem”.

Tiêu Tinh định cầm rồi tự đeo nhưng
đột nhiên thấy anh tiến lại gần, hai tay vòng qua cổ cô rất tự nhiên. Lúc đeo
dây chuyền, ngón tay của anh vô tình chạm vào cổ Tiêu Tinh, khiến toàn thân cô
rùng mình trong thoáng chốc.

Thẩm Quân Tắc rụt tay lại rồi nhìn
Tiêu Tinh, lạnh lùng nói: “Khá đẹp”. Sau đó lấy chiếc gương bên cạnh, đặt trước
mặt cô, “Nhìn đi, thích không?”.

“Ừm… rất đẹp”. Không thể không thừa
nhận, thẩm mỹ của Thẩm Quân Tắc rất khá. Chọn trang sức mẫu mã rất tinh tế, cô
đeo vào cảm giác rất đẹp. Chỉ là bị ánh mắt sâu lắng của anh nhìn chăm chú,
trong lòng Tiêu Tinh có cảm giác rất kỳ quặc.

Mua xong dây chuyền, anh lại đưa
Tiêu Tinh đến chỗ bán vòng tay, mua cho cô một đôi vòng tay.

Tiêu Tinh cảm thấy rất nghi hoặc, lẽ
nào anh thật sự muốn cô đeo kim loại từ đầu đến chân? Thực ra thứ anh muốn đeo
cho cô không phải là vòng tay và dây chuyền mà là còng tay và xiềng xích?

Tiêu Tinh theo anh xuống tầng năm với
tâm trạng vô cùng phức tạp.

Vừa xuống đến đây Tiêu Tinh đã giật
nảy mình. Quần áo vô biên biển cả, các loại màu sắc mẫu mã khiến cô nhìn mà hoa
mắt. Có váy ngắn gợi cảm hở ngực hở lưng, váy dài chấm đất đính đầy trang sức,
thậm chí còn có trang phục dạ hội mà mấy hôm trước một vài ngôi sao đã mặc
trong chương trình trên tivi, đuôi váy to như đuôi chim công.

Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn Tiêu
Tinh, để tránh cơn ác mộng giày vò như lần Tiêu Tinh thử váy cưới tái hiện một
lần nữa, lần này anh thông minh hơn, chọn luôn cho cô một bộ, sau đó đẩy cô vào
phòng thay đồ.

Tiêu Tinh thay quần áo mà trong
lòng không muốn một chút nào. Đứng trước gương trong phòng thay đồ, cô không khỏi
giật mình.

Váy dạ hội màu xanh ngọc gợi cảm,
giày cao gót đồng màu sang trọng, thêm vào đó là trang sức lấp lánh từ trên xuống
dưới. Cô trang điểm thế này có thể trực tiếp biểu diễn trên sân khấu.

Cuối cùng Tiêu Tinh đã hiểu, không
phải Thẩm Quân Tắc bất bình thường muốn cô đeo trang sức từ đầu đến chân, chẳng
qua anh chỉ muốn đưa cô đi tham gia dạ hội gì đó, nhưng chê cô ăn mặc quê mùa,
vì thế mới đưa cô đến trung tâm mua sắm để “hóa vịt thành thiên nga”.

Mua xong tất cả trang sức, quần áo,
giày dép, như thế anh đưa “vợ” xuất hiện trong buổi tiệc sang trọng sẽ càng thấy
hãnh diện hơn, đúng không?

Đứng bên cạnh một người đàn ông ưu
tú như anh, làm đạo cụ cũng cần phải chuyên nghiệp, không thể để anh mất mặt.

Nhìn động tác gật đầu hài lòng của
anh, lúc này Tiêu Tinh không bận tâm đến cảm giác khó chịu mơ hồ đang trào dâng
trong lòng, nở nụ cười, ngoảnh đầu hỏi anh: “Lần này thì hài lòng rồi chứ? Còn
muốn mua gì nữa thì nhân tiện mua luôn đi, em… hơi mệt”.

“Xong rồi, thế này thôi”, Thẩm Quân
Tắc nhìn Tiêu Tinh rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đi thôi, buổi dạ hội sắp bắt
đầu rồi”.

Nói rồi anh nắm tay Tiêu Tinh nhưng
lại bị Tiêu Tinh cố tình tránh né.

“Ha ha, dù sao thì bây giờ cũng
không có người khác ở đây, không cần phải giả vờ như thế”. Tiêu Tinh ngẩng đầu,
cười rất gượng gạo, “Lát nữa đến buổi dạ hội rồi giả bộ cũng chưa muộn. Đi
thôi, đừng đến muộn không người ta cười cho”. Tiêu Tinh nói rồi quay người đi về
phía thang máy.

Nhìn hình bóng của Tiêu Tinh, bàn
tay của Thẩm Quân Tắc chơi vơi trong không trung một lúc lâu rồi mới buông xuống,
từ từ siết chặt lại.

Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến buổi
dạ hội.

Lúc này đã là gần tám giờ, đại sảnh
sang trọng quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Các quý
ông ai cũng complet, giày da bóng lộn, hết sức phong độ. Các quý bà cũng không
chê vào đâu được, những bộ váy dạ hội đủ loại màu sắc kết hợp với trang sức lấp
lánh, khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Tiêu Tinh rất ít khi đến những nơi
như thế này. Trong ký ức của cô, chỉ có hồi học cấp ba là đã từng bị bố ép đến
một buổi dạ hội, vì không đi quen giày cao gót nên lén chuồn đi. Sau khi về nhà
bị mẹ mắng cho một trận, nói cô là người không hiểu biết, cho dù ăn mặc trang
điểm giống tiểu thư khuê các thì bản chất cũng chỉ là con bé nhà quê.

Mặc dù lời nói của mẹ Tiêu Tinh có
chút nghiệt ngã nhưng lại rất có lý, nói đúng bản chất của Tiêu Tinh.

Từ nhỏ cô lớn lên bên cạnh ông nội,
đã sớm hình thành tính cách thoải mái phóng khoáng, ghét nhất những buổi dạ hội
chính thức như thế này. Lúc này, nhìn nụ cười rạng rỡ của những người xa lạ ăn
mặc lộng lẫy trong đại sảnh, trong lòng Tiêu Tinh không khỏi cảm thấy sợ hãi,
không kìm được muốn tìm cơ hội lẻn đi nhưng đột nhiên bị Thẩm Quân Tắc túm lấy
cánh tay.

“Em đi đâu?”. Thẩm Quân Tắc lạnh
lùng hỏi.

Tiêu Tinh vội vàng ngẩng đầu, mỉm
cười với anh, “Ha ha, em… đột nhiên…”.

“Đột nhiên đau đầu?”. Giọng nói của
Thẩm Quân Tắc rất bình thản, ánh mắt nhìn cô cũng vô cùng sắc bén, “Hay là đột
nhiên muốn vào nhà vệ sinh?”.

Bị anh nói trúng tim đen, nụ cười của
Tiêu Tinh liền trở lên gượng gạo, cô khẽ ho một tiếng, rồi lẩm nhẩm: “Nhà… nhà
vệ sinh”.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt
không chút biểu cảm, im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói: “Nếu đã đến rồi
thì tốt nhất em nên an phận một chút. Bây giờ muốn trốn thì đã quá muộn rồi”.
Anh nói rồi giơ tay ra, ngầm bảo Tiêu Tinh khoác tay anh.

Thấy anh sa sầm mặt xuống, hình như
tâm trạng rất tồi tệ, Tiêu Tinh chỉ có thể lén bĩu môi, mặc dù không muốn nhưng
vẫn đưa tay ra, lặng lẽ khoác tay anh.

Thẩm Quân Tắc vốn đã khôi ngô tuấn
tú, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người, thêm vào đó
hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, bộ complet đen vừa khít, chẳng khác nào người
mẫu trên trang bìa tạp chí Đàn ông thời thượng. Tiêu Tinh cũng được trang điểm
kỹ lưỡng, bộ váy dạ hội màu xanh ngọc làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn gợi cảm của
cô, sợi dây chuyền kim cương lấp lánh trên cổ càng khiến cô trở nên lộng lẫy, nổi
bật.

Hai người đi cạnh nhau trông rất đẹp
đôi, sự xuất hiện của họ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Một cô gái xa lạ chưa từng xuất hiện
trong những buổi dạ hội như thế này, khoác tay Thẩm Quân Tắc vô cùng thân mật,
cảnh tượng kỳ lạ này đã khơi dậy trí tò mò của mọi người. Hầu hết mọi ánh nhìn
đều ẩn chứa sự tò mò, mọi con mắt đều không kìm được liếc nhìn Tiêu Tinh.

Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó,
trong đó còn ẩn chứa sự đố kỵ và oán hận, Tiêu Tinh chỉ thấy sống lưng lạnh buốt.
Cô không quen đi giày cao gót, mỗi bước đi cảm giác như bước trên dây thép. Thật
sự Tiêu Tinh muốn hét lên một tiếng: Đâu phải là đười ươi xổng khỏi vườn bách
thú, có cần thiết phải tò mò ngắm nghía như thế không?

Trong khi đó Thẩm Quân Tắc vô cùng
bình tĩnh, gật đầu chào hỏi những người thân quen, đưa Tiêu Tinh đi giữa hội
trường mà khuôn mặt vẫn không có nhiều cảm xúc.

“Ôi, giám đốc Thẩm, lâu lắm không gặp”.
Một người đàn ông xa lạ đứng chắn trước mặt hai người, tươi cười rạng rỡ.

Tiêu Tinh không kìm được nhìn Thẩm
Quân Tắc thì thấy anh đang mỉm cười, bắt tay người đàn ông trước mặt và nói:
“Giám đốc Dương, lâu lắm không gặp”.

Người đàn ông quay sang nhìn Tiêu
Tinh, cười nói: “Chắc đây là bà Thẩm, quả nhiên xinh đẹp hơn người”.

Bà Thẩm? Ông ta đang gọi mình sao?

Tiêu Tinh sững người, thấy đối
phương đang cười tít mắt nhìn mình, nhớ ra người đàn ông bên cạnh mình đúng là
họ “Thẩm”, vì thế mình bị gọi là “bà Thẩm”, nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng
có chút bực tức.

Cách gọi này quả thực rất khó nghe,
từ nhỏ đã quen bị gọi là “Tiêu Tinh”, “Cô Tiêu”, “nhóc”, đột nhiên bị gọi là
“bà Thẩm”, thật sự rất kỳ quặc. Cái từ “bà” này khiến cô rất dễ liên tưởng đến
những bà lão lưng gù, da dẻ nhăn nheo, vàng vọt trong phim hoặc những người phụ
nữ vô vị mặc áo dài tô son đỏ chót, suốt ngày tính xem chồng mình có bao nhiêu
thê thiếp. Cô mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã phải gắn với tiếng “bà”? Chi bằng
gọi là “bà cô” nghe còn thích hơn.

Trong lòng Tiêu Tinh cảm thấy bực tức
nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tươi cười, bắt chước Thẩm Quân Tắc bắt tay đối
phương, khách sáo nói: “Chào giám đốc Dương, thường nghe Quân Tắc nhắc đến ông.
Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, rất hân hạnh, rất hân hạnh”.

Ông ta lại cười, hai mắt híp lại,
“Ha ha ha, bà Thẩm khách sáo quá. Tôi và giám đốc Thẩm cũng là bạn bè thân thiết
quen nhau nhiều năm rồi, nghe nói hai người mới kết hôn, vốn định đích thân đến
chúc mừng, đáng tiếc là việc làm ăn bận rộn không đi được, ha ha, hiếm khi thấy
bà Thẩm công khai lộ diện, nào, tôi mời hai người một ly, chúc hai người sống đến
đầu bạc răng long”.

Nói rồi liền lấy ly rượu bên cạnh,
đưa cho Tiêu Tinh.

Tiêu Tinh vẫn chưa kịp nói gì, đột
nhiên Thẩm Quân Tắc giơ tay chắn trước người cô, lạnh lùng nói: “Cô ấy không biết
uống rượu, tôi thay cô ấy uống ly này, cảm ơn giám đốc Dương”. Nói rồi anh vui
vẻ nâng ly rượu vang ấy và uống cạn.

Người đàn ông kia mời rượu xong, biết
ý đi ra chỗ khác. Tiêu Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt của anh vẫn
không một chút biểu cảm, uống hết ly rượu mà lông mày không hề nhíu lại.

Sau khi người đàn ông họ Dương kia
mở màn, Thẩm Quân Tắc và Tiêu Tinh liên tiếp bị chặn lại. Thỉnh thoảng Thẩm
Quân Tắc cũng giới thiệu một số người bạn của mình cho Tiêu Tinh làm quen. Tiêu
Tinh liền phối hợp diễn xuất với anh, khách sáo hàn huyên với những người đó.
Dĩ nhiên, ngoài miệng thì nói rất hân hạnh, rất hân hạnh, thất kính, thất kính
nhưng vừa quay đi là cô quên ngay tên họ của đối phương.

“Trời ơi, đây chính là bà Thẩm?
Xinh đẹp hơn người, rất xứng với giám đốc Thẩm! Nào, tôi mời hai người một ly,
chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”.

“Quân Tắc à, cuối cùng anh cũng đưa
vợ đi cùng? Đừng giấu nữa, sau này thường xuyên đưa vợ ra ngoài nhé. Nào, mời
bà Thẩm một ly”.

“Ôi, phải chăng đây chính là bà Thẩm?
Nào, cạn ly!”.

“…”.

Ban đầu nghe thấy có người gọi “bà
Thẩm”, trong lòng Tiêu Tinh còn thấy bực tức một chút, nhìn trái nhìn phải xem
đối phương đang gọi ai, sau đó miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Về sau bị gọi nhiều rồi,
vừa nghe thấy hai tiếng “bà Thẩm”, Tiêu Tinh liền ngẩng đầu như phản xạ có điều
kiện, phối hợp với Thẩm Quân Tắc diễn vở vợ chồng tình nghĩa sâu đậm.

Đúng là đáng ghét, cô bị đám người
này đổi họ nhưng vẫn phải nín nhịn tươi cười chào hỏi.

Có điều Thẩm Quân Tắc rất trượng
nghĩa. Những người đó chuốc rượu Tiêu Tinh đều bị anh thản nhiên ngăn lại. Một
số người thân thiết với anh không đồng ý để anh uống thay, nói cái gì mà “Nếu cậu
muốn uống thay thì phải uống gấp đôi!”. Thẩm Quân Tắc cũng không nói gì, nâng
hai ly rượu uống cạn. Tiêu Tinh nghi ngờ không biết liệu dạ dày của anh có đặt
thêm túi đựng nước để chứa rượu không, nếu không uống nhiều rượu như vậy, sao vẫn
có thể không thay đổi sắc mặt như thế.

Đến tám giờ, buổi dạ hội chính thức
bắt đầu trong tiếng nhạc. Người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Chúng ta hãy
cho một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng chủ nhân của buổi tối ngày hôm nay,
anh Thẩm Quân Tắc”.

Đột nhiên Thẩm Quân Tắc ghé sát vào
tai Tiêu Tinh, khẽ nói: “Chờ anh ở đây”.

Tiêu Tinh sững người, chỉ thấy anh
quay người, rảo bước đi về phía sân khấu. Ánh đèn chiếu vào người anh, làm nổi
bật dáng người cao lớn. Khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt bình thản, đôi chân thẳng tắp
bước những bước chậm rãi về phía sân khấu. Dáng vẻ ấy giống như ngôi sao đang
biểu diễn vậy.

Anh đứng trên sân khấu, cầm micro,
bình tĩnh nói: “Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian tham gia buổi lễ tối ngày
hôm nay. Trong một năm qua, tập đoàn Thẩm Thị chúng tôi nhận được sự ủng hộ và
giúp đỡ của rất nhiều bạn bè…”.

Sau khi anh bước lên sân khấu, đại
sảnh huyên náo bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh. Qua micro, giọng nói trầm lắng của
anh vang vọng bên tai, mọi người ở phía dưới đều hướng ánh nhìn về phía anh, thậm
chí có người nhìn anh không chớp mắt. Anh là người cầm quyền trong đế quốc
thương nghiệp này, cũng là bậc kỳ tài trẻ tuổi nhất, anh tuấn nhất trong giới
doanh nghiệp.

Anh còn là chồng hợp pháp của cô.
Nhưng khoảnh khắc này, ai còn bận tâm đến điều đó?

Nhìn người đàn ông đang phát biểu
trên sân khấu, đột nhiên Tiêu Tinh cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng mơ hồ.

Mặc dù anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như
trước nhưng anh bây giờ có phong thái ung dung, dáng vẻ tự tin, hoàn toàn là
người có thể làm rung chuyển trời đất trong giới doanh nghiệp, không còn giống
người đàn ông vì một bức tranh mà cãi nhau với cô, càng không phải là người đàn
ông nhăn mặt thái cà chua trong nhà bếp… Một Thẩm Quân Tắc hoàn toàn khác lúc ở
nhà khiến Tiêu Tinh cảm thấy vô cùng xa lạ.

Mặc dù chỉ cách vài bước chân nhưng
Tiêu Tinh hiểu thực ra hai người cách nhau rất xa. Cô chưa bao giờ thực sự hiểu
Thẩm Quân Tắc, thậm chí chưa hề nghĩ đến việc sẽ hiểu anh. Cô luôn cho rằng
trong cuộc hôn nhân giao dịch này không cần phải bỏ ra quá nhiều tâm tư, đối với
cô, thế giới của Thẩm Quân Tắc là một thế giới hoàn toàn xa lạ, cô không muốn
bước chân vào.

Anh đứng trên sân khấu, khí chất ấy,
phong độ ấy đúng là của chàng hoàng tử bạch mã trong lòng các cô gái. Mọi người
xung quanh đều nhìn anh với ánh mắt ca tụng và tôn sùng, không ít cô gái chăm
chú dõi theo anh, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, trong đó có một cô
gái rất có khí chất, cứ nhìn anh không chớp mắt, nụ cười lúc ẩn lúc hiện…

Tiêu Tinh cảm thấy khó chịu trong
lòng, đứng trong đám đông nhìn Thẩm Quân Tắc trên sân khấu, không kìm được khẽ
hấm hứ một tiếng rồi quay mặt đi.

Thẩm Quân Tắc phát biểu rất ngắn gọn
súc tích, ba phút đã kết thúc.

Thì ra hôm nay là bữa tiệc kỷ niệm
một năm ngày thành lập công ty con của Thẩm Thị. Những người đến tham dự đều là
đối tác làm ăn quan trọng và lãnh đạo cấp cao của công ty. Vì thế anh mới đặc
biệt đưa Tiêu Tinh đến, muốn giới thiệu để mọi người làm quen.

Thẩm Quân Tắc bước xuống sân khấu,
thoáng nhìn đã thấy Tiêu Tinh đang quay người đi ra khỏi đám đông. Anh nhíu
mày, đang định đuổi theo thì bị một người chặn lại.

“Ha ha, vội đi đâu vậy?”.

Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ
váy dạ hội màu đen bó sát, tóc ngắn trẻ trung, đeo đôi khuyên tai rất to, khẽ hếch
cằm lên, dáng vẻ như cười mà không phải là cười, rất có khí chất của nữ hoàng.

Rõ ràng là Thẩm Quân Tắc không hy vọng
nhìn thấy cô, khẽ nhếch mép, thấp giọng nói: “Cậu đến đây làm gì?”.

“Nghe nói buổi dạ hội kết thúc sẽ
có tiệc, mình đến kiếm ăn”.

Thẩm Quân Tắc nhíu mày, “Ngôi sao
chạy lung tung khắp nơi như cậu thật hiếm thấy, không sợ bị những tay săn ảnh
bám theo, ngày mai lên trang nhất à?”.

“Có paparazzi chẳng phải càng tiện
cho cậu gây án sao? Ví dụ lần trước ở sân bay, lấy cớ paparazzi chụp trộm, nhân
cơ hội ôm Tiêu Tinh của cậu…”.

“Phương Dao”, Thẩm Quân Tắc sa sầm
mặt xuống, “Cậu vẫn nói chuyện cái kiểu ấy?”.

Phương Dao mỉm cười: “Mình chỉ nói
sự thật mà thôi. Sao, giẫm vào chân đau của cậu à? A, xin lỗi nhé, mình không cố
ý”.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt
không chút biểu cảm.

Phương Dao là một trong số những
người bạn khác giới hiếm hoi của Thẩm Quân Tắc. Vì cùng lớn lên với nhau từ nhỏ,
rất thân thiết nên cô chưa bao giờ nói năng khách sáo trước mặt Thẩm Quân Tắc.
Lần trước gặp cô ở sân bay cũng đúng lúc cô đang bị những tay săn ảnh bám theo
nên cũng không chào cô. Không ngờ hôm nay cô lại chạy đến buổi dạ hội.

Thấy Thẩm Quân Tắc không nói gì,
Phương Dao nhếch mép, đột nhiên áp sát lại gần, khẽ đặt ly rượu vang lên tay
anh, “Nào, cầm lấy, tăng thêm chút ghen tuông cho cuộc sống bình yên của cậu”.

Thẩm Quân Tắc cau mày, “Ghen
tuông?”.

Phương Dao nói: “Mình nói cho cậu
biết, chẳng qua lúc nãy mình chỉ nhìn cậu lâu một chút, thế mà Tiêu Tinh nhà cậu
đã tặng cho mình một cái lườm, lại còn lạnh lùng hấm hứ. Ly rượu này chua quá,
mình không uống được, cậu tự thưởng thức đi”.

Nghe Phương Dao nói vậy, Thẩm Quân
Tắc thấy lòng nhói một cái, không kìm được nhìn về phía Tiêu Tinh, chỉ thấy cô
đang ăn bánh gato ngon lành, dường như không hề có chút ghen tuông nào?

Có lẽ phụ nữ đều rất kín đáo, ghen
tuông chỉ giữ trong lòng, không bộc lộ ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không
kìm được nhếch mép cười, không phát hiện Phương Dao đứng bên cạnh quay mặt đi,
cười rất nham hiểm.

Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện
trước mặt Tiêu Tinh, cười tít mắt bắt chuyện với cô. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt
xuống, rảo bước đi về phía Tiêu Tinh.

Công tử phong lưu nổi tiếng trong
giới doanh nghiệp đang chòng ghẹo Tiêu Tinh, cầm ly rượu ra sức đặt vào tay cô.
Không ngờ đột nhiên một bàn tay xuất hiện trước mặt chặn ly rượu lại, quay sang
thì thấy Thẩm Quân Tắc đứng bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng
nói: “Cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy”.

Anh nói rồi đỡ lấy ly rượu, uống cạn
trước ánh mắt kinh ngạc của người đó.

Thẩm Quân Tắc đặt ly rượu xuống,
vòng tay khoác vai Tiêu Tinh, khẽ nói: “Giới thiệu một chút, giám đốc Chu, đây
là vợ tôi”.

“Ha ha ha, thì ra là bà Thẩm, ha
ha, hai người nói chuyện, tôi không làm kỳ đà nữa”. Người đó mỉm cười với Thẩm
Quân Tắc rồi chuồn đi.

Tiêu Tinh lườm người đó một cái rồi
tiếp tục ăn bánh gato.

Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ như
không có chuyện gì xảy ra của cô, không kìm được nhíu mày, “Em làm gì ở đây?”.

“Đói bụng nên đi ăn, anh không thấy
em đang ăn bánh ngọt sao?”. Tiêu Tinh không ngoảnh đầu lại mà hờ hững nói.

“Không phải là đã bảo em đừng đi
lung tung rồi sao?”.

“À, em thấy hình như anh và người
phụ nữ kia có chuyện cần nói nên đi trước”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3