Cậu Chủ Hồ Đồ - Chương 32

Quyển 3:

Di chứng sau khi ly hôn

Cậu nghĩ rằng tìm người cứ ồn ã ríu rít như cô
là được rồi, nhưng không phải cô, cậu thấy ồn ào quá.

Cậu
nghĩ rằng tìm người cứ nhõng nhẽo bám người như cô là được rồi, nhưng không
phải cô, cậu thấy phiền phức quá.

Hóa
ra, cô đơn không phải vì không có người ở bên, mà là vì người ở bên mình đâu
phải người trong lòng mình.

Chương 32:

Cậu chủ, trước đây cậu và cô ấy có gì với nhau?

Qua cái gương treo tường to to, Diêu Tiền
Thụ nhìn mấy cái dấu đỏ đỏ trên lưng mình mà run rẩy không ngừng.

Nhớ lại vẻ mặt lúc đó của cậu chủ, cô vẫn
còn thấy sợ.

Lần đầu tiên cô thấy cậu chủ giận dữ lạnh
lùng hờ hững như thế, mặt giận tới mức đỏ bừng, môi mím chặt nhếch lên, thở phì
phà phì phò.

Cậu đi xuống giường, đi đi lại lại trong
phòng, xoay qua rồi xoay lại, tính đè cơn giận xuống, khôi phục lại dáng vẻ
tiêu chuẩn của quý công tử lạnh lùng, nhưng vừa nhìn thấy cô người hầu đang
muốn trèo xuống giường như kiểu chẳng có chuyện gì xảy ra, lửa giận lại bốc
lên, cậu rút cái thắt lưng mềm trên hông mình ra, trói cô vào đầu giường chẳng
chút nể tình, không thèm để ý cô đang kêu khóc hu hu a a liên tục, vừa gặm vừa
cắn, hành hạ để lại một đống dấu đỏ đỏ tím tím như hạt ô mai trên lưng cô.

Hình ảnh đó… khiến mặt mũi của người hầu
chuyên nghiệp như cô mất sạch!

Sao cô lại phát ra âm thanh ưm ưm a a khi
bị cậu chủ cắn, cả người còn nóng lên khó chịu, thất vọng khi cậu chủ rút lui
đúng thời điểm mấu chốt nữa chứ.

Đó là cậu chủ đang trừng phạt cô nghiêm
khắc, đang bạo lực gia đình với cô, sao cô lại có bộ dạng chấp nhận rồi vô cùng
sung sướng, vô cùng thoải mái! Có phải thể chất của cô là thích bị ngược không?

Nhưng mà… kĩ thuật đè người thành thục
phóng túng này cậu chủ học ở đâu ra vậy? Không phải cậu ấy rất kiêng cữ, rất
lạnh lùng trong sạch sao? Không thì đã làm hổ thẹn cái tên Cẩm Ngọc tuyệt vời
của cậu ấy à?

Không phải tổng quản bảo mẫu đã nói cậu ấy
không có kinh nghiệm yêu đương, trong sáng như tờ giấy trắng sao?

Cậu chủ thực sự thuần khiết không nhiễm bẩn
như tờ giấy trắng thuần mỹ, thông tin này đã được những nhân viên tới dự bữa
tiệc cậu chủ hứa hẹn mấy ngày sau thể nghiệm toàn bộ.

Cạnh bể bơi sang trọng lấp lóa, cậu chủ nhà
cô mặc bộ lễ phục trắng như tuyết, đẹp như thiên tiên bồng bềnh xuất hiện, khí
chất cao ngạo quý tộc không thể đỡ được ấy cứ tỏa ra, khiến bao cô gái phải
choáng váng. Mái tóc rối có trật tự, đôi mắt đen thản nhiên có thần, môi hồng
khẽ nhếch, sợi xích bạc bên ngực trái lấp lánh dưới ánh đèn, chiếc nhẫn trên
ngón áp úp tay trái càng làm tôn thêm sự rực rỡ, khiến cả người cậu chủ như
phát hào quang lấp lánh, cao quý tới mức người khác không thể tới gần.

Bộ lễ phục màu trắng… không phải là bộ cô
dám tự ý mua thêm cho cậu chủ sao?!

Đã không biết bao nhiêu lần cô lén mơ tưởng
dáng dấp tuyệt vời anh tuấn sang trọng của cậu chủ sau khi mặc vào ở trong mơ,
nhưng không lần nào cậu chủ chịu hợp tác, cứ nhét vào chỗ sâu nhất trong tủ
quần áo không chịu mặc, còn nói mắt thẩm mỹ của cô quá kém lại ẻo lả, hôm nay,
tại… tại sao đột nhiên lại đổi khiếu thẩm mỹ, mặc bộ quần áo tiêu chuẩn của
hoàng tử bạch mã tới quyến rũ thiếu nữ ngây thơ chứ!

Vỗ vỗ micro thử âm, cậu chủ đứng trên bục
cạnh bể bơi hắng giọng, bắt đầu bài phát biểu.

“Chào mừng mọi người tới tham gia bữa tiệc,
tuy tôi vốn dĩ không muốn tiêu tiền cho cái chuyện hoang phí này, nhưng đã hứa
rồi, mọi người cứ vui chơi cho thoải mái đi”.

Phụt! Lời phát biểu của ông chủ gì mà lạ
vậy!

“Trong khoảng thời gian tôi nhậm chức, cảm
ơn mọi người đã ủng hộ, tuy tôi biết sau lưng mọi người gọi tôi là ma máu lạnh,
mặt đơ chết tiệt gì đó, nhưng hôm nay tôi không có ý so đo”.

=_=||| Cậu chủ, có thật là cậu tính khao
thưởng nhân viên, chứ không phải nhân cơ hội này mở đại hội trả thù chứ?

“Hôm nay tôi đứng ở đây, là muốn giới thiệu
cho mọi người được biết. Mặc dù… giờ tôi nhìn thấy cô ấy là thấy phiền, nhưng…
cái cô đang rụt đầu muốn chạy kia, cô lên đây cho tôi”.

=口=|||| Cậu chủ! Có đúng là cậu gọi em
không? Làm trò trước mặt nhiều người như thế, cậu muốn giới thiệu em với mọi
người làm cái gì hả? Quan hệ của chúng ta không phải bí mật sao? Tuyệt đối
không thể để người khác biết!

Trước mắt bao nhiêu người, Diêu Tiền Thụ
xoắn tay vò đầu bò lên trên bục, dưới đêm hè nóng bức, cô lại mặc cái áo sơ mi
cài kín cổ áo. Chỉ để che mấy cái dấu nhỏ sau khi bị cậu chủ SM.

Quý công tử mặc đồ trắng với cô ngốc đang
cúi đầu, hình ảnh này nhìn vào thấy chênh lệch quá rõ.

Nhưng anh chàng công tử tổng giám đốc không
ngại ngần, cầm micro nhìn cô thật chăm chú, thấy cô e thẹn càng lúc càng cúi
đầu xuống thấp, hận không thể ôm chân trồng nấm trong góc.

“Mọi người không biết, thực ra, cô ấy là…”.

Tâm trạng khó hiểu lưỡng lự buồn bực hòa cả
chút chờ mong nho nhỏ dường như cứ xoay vòng vòng trong đầu Diêu Tiền Thụ không
dứt. Cô nắm chặt gấu áo, mím chặt môi.

Cậu chủ! Không được nói! Không thể nói mà!
Dù cậu mặc bộ quần áo đẹp trai tới cực điểm, đẹp tới mức em vô cùng vui sướng,
mê mẩn, đặc biệt muốn quỳ bên chân của cậu, nhào vào cậu trước mặt mọi người,
nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng lại không thể làm. Cô vẫn hiểu được cương lý luân
thường, chủ tớ có sự cách biệt.

Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị cậu
giới thiệu với mọi người, người ta phải làm gì bây giờ?! Quan hệ kết hôn giả
của chúng ta nhỡ may bị người ta vạch trần, cậu thừa kế khách sạn sao được? Em
phải đối mặt với tổng quản bảo mẫu như thế nào đây? Cậu đừng nói một câu mà để
hận ngàn đời đó!

Đang chìm sâu vào suy nghĩ nửa mông lung
nửa chờ mong, cô chợt nghe cậu chủ ho một tiếng, đằng hắng giới thiệu.

“Diêu Giai Thị Tiền Thụ, người hầu riêng
của tôi”.

Oa! Xấu hổ quá! Cậu chủ, cậu không thể...
hả?! Cậu... cậu vừa nói gì? Người hầu? Không phải là... vợ sao?

“Cô ấy chỉ là người hầu riêng của gia đình
tôi, chỉ thế mà thôi. Chỉ thế thôi!”.

Sao hai chữ “chỉ thế” phải cố ý quay vào
tai cô mà hét vậy!

=口=|||| Sao lại khác xa với tưởng tượng
của cô như thế? Quần áo của cậu đẹp đẽ phong cách như thế, giới thiệu thận
trọng nghiêm túc như thế... không phải muốn thừa nhận thân phận xấu hổ của cô,
giới thiệu cô là vợ của cậu ấy à?

Giới thiệu phù hợp với cương lý luân
thường, chủ tớ có khác biệt của cậu chủ khiến trong lòng cô thấy hơi chua
xót...

TT___TT Mất mặt muốn chết! Cô đang cố mong
chờ điều gì chứ! Cậu chủ ác quá, hại cô hiểu nhầm hết rồi.

“Giới thiệu xong rồi, mọi người chơi thoải
mái đi”.

Cậu chủ nói xong thì vươn tay ra, trái tim
cô không kìm được mà lại rung lên, kích động trong khoảnh khắc, cắn môi, đang
muốn vươn tay đáp lại bàn tay mời khiêu vũ của cậu chủ, đã thấy cậu chủ mặc đồ
trắng lách qua người cô, thuận tay kéo một cô gái khác, cùng đi vào trong sàn
nhảy.

Như cô đã nói, cậu chủ tìm người khác thử
đi...

Còn cô là người hầu kiêm vợ bị vứt sang một
bên.

Mà cô cũng chẳng cô đơn được lâu lắm,
thoáng cái đã bị đám đồng nghiệp nữ vây chặt xung quanh, nhìn cô như quan sát
động vật quý hiếm.

“Tiểu Thụ! Hóa ra cô là con sen nhà tổng
giám đốc à!”. Con sen... cách gọi này còn thấp kém hơn cả người hầu.

“Không nhìn ra đó! Kiến thức cơ bản về ẩm
thực của cô kém như thế, bình thường phục vụ công tử nhà chủ tịch ra sao?”. Cô
kém cỏi như thế đó, chưa lần nào phục vụ cậu chủ chu đáo cả.

“Đã kém thế còn được vào làm việc trong
Hoàng Tước, công tử nhà chủ tịch cho cô đi cửa sau hả?”. Không phải đi cửa sau,
mà là để tiện cho việc gọi đâu thì đến nấy!

“Sao cô không nói với chúng tôi! Lúc trước
còn làm ra vẻ không biết tổng giám đốc! Cái gì chứ!”. Vốn dĩ cậu chủ và người
hầu cũng chẳng thân thiết bao nhiêu đâu! Quan hệ công việc thôi!

“Tiểu Thụ, nhất định là cô biết anh ấy
thích loại con gái nào đúng không? Nói nghe chút đi nào! Anh ấy có thích kiểu
nóng bỏng như tôi không?”. Câu hỏi của các cô có cần càng lúc càng quá giới hạn
như thế không!

Chồng mình đang nhảy với cô gái khác, còn
mình thì bị đồng nghiệp vây quanh ép hỏi mấy chuyện linh tinh của cậu ấy!

Ngọn lửa vô danh bùng lên, cô bực bội hừ
một tiếng, “Cậu ấy đã kết hôn rồi!”. Lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu cậu chủ.
Từ góc độ pháp luật mà nói, giờ cậu chủ là của riêng mình cô, mấy cô gái kia
không có tư cách hỏi tới!

“Kết hôn? Ha! Tiểu Thụ, giờ là thời đại nào
rồi? Kết hôn thì đã sao chứ? Kết hôn được thì cũng ly hôn được nha. Hơn nữa, cô
chủ nhà cô căn bản là không được cậu chủ nhà cô yêu! Cô coi, anh ta thà đưa
người khác đi nhảy, cũng không dẫn vợ mình ra mắt mọi người, bi kịch của người
giàu đó!”.

“Này! Có phải anh ấy rất đào hoa, rất lăng
nhăng như báo đưa tin không? Tối nào cũng đưa về nhà một cô khác nhau? Tới giờ
mà vợ anh ấy không quản được chồng à? Có phải không?”.

Cô không tìm nổi lời giải thích. Cô chủ như
cô đúng như những lời mấy người đó nói, không được cậu chủ thích sao?

“Không... không phải! Cậu chủ đối xử với
cô chủ rất tốt! Mỗi tháng cậu chủ đều đưa rất nhiều tiền cho cô chủ nhà tôi
đấy!”.

“Tháng nào cũng đưa tiền cho vợ à?”.

“Đúng... đúng vậy!”.

“Trời đất, quan hệ vợ chồng buồn cười quá! Dùng tiền mua à?”.

“Cô... ý cô là gì?”. Sao nghe câu này lại khó chịu như thế?

“Ý gì à? Cô ngốc quá đó, Tiểu Thụ! Cái này không phải kết hôn, căn bản là
được bao!”.

“Bao... bao?”. Từ này không phải nói về tình nhân à? Cô đâu phải tình nhân,
cô là vợ chính, vợ cả đó!

“Cô còn không hiểu à? Bao tình nhân đó! Không đưa ra ngoài gặp mọi người,
giấu ở trong nhà, sau đó mỗi tháng trả tiền qua đêm, nuôi cô gái kia! Có lẽ
tổng giám đốc vì muốn thừa kế tài sản gia đình, để cho tiện mới tùy ý cưới một
cô vợ chứ gì? Cho nên, tiền này căn bản chỉ là phí bịt miệng mà thôi”.

Mỗi tháng cậu chủ đưa cô tiền, mua cô giả làm vợ cậu ấy, tiện cho việc miễn
cưỡng che giấu mối quan hệ...

Mọi người nói, cái này gọi là bao tình nhân. Là thủ đoạn đê tiện khi một
người đàn ông không yêu một người phụ nữ, nhưng thỉnh thoảng lại muốn chiếm lấy
vì danh lợi, vì dục vọng.

Giữa cô và cậu chủ… không phải là quan hệ chủ tớ đơn thuần sao? Cô là của
cậu chủ, cậu ấy cần gì phải nói tới chuyện tiền bạc làm sứt mẻ tình cảm này
chứ?

Phụ nữ rất dễ bị tiền làm mềm lòng, nhưng càng lâu lại càng bị trò chơi
tình cảm đầy mùi tiền này làm tổn thương cùng cực.

Ai cũng muốn là một người phụ nữ đáng để đàn ông tiêu tiền, chứ đâu muốn
làm một người phụ nữ bị đàn ông lấy tiền để dàn xếp.

Cô bị cậu chủ tổn thương rồi.

Đau quá.

Ngực như bị siết chặt, cô còn chưa hoàn hồn thì sự chú ý của mấy cô đồng
nghiệp bên cạnh lại bị kéo đi.

“Nhìn xem nhìn xem, cái cô Vương Oánh làm người đại diện cho khách sạn
chúng ta kìa!”.

“Hả? Lần trước cô ả bị tổng giám đốc làm mất mặt một lần, không phải tức
tối khó chịu lắm, phát biểu là không muốn hợp tác rồi mà? Sao lại ở đây? Cái
ông già đi bên cạnh cô ta là ai thế?”.

“Đồ ngốc, cô nghĩ tại sao tổng giám đốc lại chọn kiểu người mẫu ít nổi làm
người phát ngôn hả, ông già đi bên cạnh là ông Vương, chú của cô ta, không phải
là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn tài chính có quan hệ kinh tế với khách
sạn của chúng ta sao! Người ta là thiên kim tiểu thư đó!”.

Diêu Tiền Thụ nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô nước hoa kia
đang đứng cạnh cậu chủ, ông chú đang gõ lên trán cô ta, như đang trách cô ta
không hiểu chuyện, cô ta cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, ông cụ kia nói mấy câu
rồi để lại cô cháu đứng cạnh cậu chủ, đi chào hỏi người khác.

Cảnh tượng làm mối rõ ràng tới mức khiến hai hàng lông mày của Diêu Tiền
Thụ nhíu chặt vào nhau.

Cô thừa hiểu đó là chuyện riêng của cậu chủ, cô là người hầu không có tư
cách hỏi, nhưng chân vẫn khẽ khàng bước tới trước mấy bước.

“Chú bảo em xin lỗi anh, nói em không nên giận dỗi còn kéo dài hợp đồng làm
đại diện, nhưng mà... cũng không hoàn toàn là lỗi của em. Ai bảo anh đứng trước
giới truyền thông mà nói em thế chứ”.

Cậu chủ im lặng không đáp, hình như chẳng có hứng thú với những gì cô ta
nói, cất bước định bỏ đi.

Thấy cậu chủ không chịu dừng lại, Vương Oánh quýnh quáng, túm lấy tay áo
màu trắng của cậu, hỏi, “Mùi nước hoa của em đáng ghét như thế sao?”.

“...”.

“Anh ghét mùi nước hoa của em, hay là cố ý né tránh em? Phụ nữ thượng lưu
có ai lại không dùng nước hoa chứ? Trước đây anh có nói là ghét đâu?”.

Trước đây? Trước đây cái gì? Cô ta với cậu chủ lấy đâu ra trước đây?

Rốt cuộc cô làm người hầu tắc trách tới cỡ nào, tại sao cô chẳng biết gì về
trước đây của cậu chủ?

Cậu chủ và cô nước hoa kia có trước đây, là chuyện khi nào?

Không phải cậu chủ không có kinh nghiệm gì về phụ nữ sao?

Lúc tiểu học thì không có khả năng, hai mươi tư tiếng cô đều ở cùng với cậu
ấy, ngay cả lúc cậu chủ đi tắm, cô cũng ngồi bên cạnh đưa khăn.

Mặc dù, cô chẳng biết bị cậu chủ ghét từ lúc nào, đá ra ngoài cửa đứng chờ
phục vụ.

Lúc trung học lại càng không thể, cậu chủ học trường nam sinh quý tộc, hơn
nữa dưới con mắt giám sát cao độ của tổng quản bảo mẫu, phương pháp phục vụ
nhằng nhẵng bám đuôi của cô, cậu chủ trong sáng tinh khiết không có khả năng bị
động vật giống cái có mưu đồ nhúng chàm được.

Chỉ có một khả năng duy nhất là khi đi Anh du học cô và tổng quản bảo mẫu
không thể nào chen chân nổi.

Trước khi cậu chủ tới Anh du học thì có chút kì lạ, thỉnh thoảng nhìn cô
chằm chằm bằng ánh mắt kì quặc, trong đôi mắt đen ấy toàn sự mơ màng và hoài
nghi chỉ khi đọc Mười vạn câu hỏi vì sao mới có.

Khi cậu chủ không thấy cô sẽ trầm giọng gào to, thấy cô rồi lại ảo não
hoạnh họe tại sao cô lại xuất hiện trong tầm mắt mình.

Cô còn nhớ rõ cảnh tượng trước khi cậu chủ lên máy bay.

Tổng quản bảo mẫu khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, nói gì mà không thể
chịu được cảnh chia xa cậu chủ, trịnh trọng sai cô đưa cậu chủ lên máy bay.

Cậu ngồi trên chiếc ghế ở phòng chờ VIP, mở báo ra che khuất tầm nhìn.

Cô ngồi xổm, kiểm tra hành lý của cậu chủ lần cuối cùng.

“Tinh dầu bên kia không bán, nước hoa bên kia không bán, tương ớt bên kia
không bán, dưa muối bên kia không bán, cậu chủ, dao cũng phải mang một cái theo
à?”.

Vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện cậu chủ đã hạ tờ báo xuống từ khi nào, đôi
mắt đen nhìn thẳng vào cô, thấy cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu lại vội vàng
giơ tờ báo lên che mặt.

Vành tai cậu chủ... đỏ ư?

Cô không để ý nhiều, tiếp tục hỏi câu ban nãy.

“Em đã hỏi thăm rồi, nghe bảo dao bên kia dùng không tốt đâu, tự mang dao ở
nhà đi chặt thịt róc xương thì tốt hơn. Em đi mua thử xem”.

“Sao cô không chui vào trong hành lý đi?”.

“Cậu chủ, cậu lại đùa em rồi, không nỡ xa em hả!”.

Một câu nói đùa vô ý nhưng lại chọc cậu chủ giận tím mặt, “Ai không nỡ xa
cô hả! Cô cho là mình rất quan trọng với tôi, tôi không có cô thì không được à?
Chẳng hiểu ra sao cả! Hừ!”.

@____@ Người chả hiểu ra sao rõ ràng là cậu chủ, sao tự dưng lại quát cô.

Sau khi kiểm tra kĩ càng tất cả hành lý, cô đưa cậu chủ tới cửa đăng kí,
cậu cầm cái va ly to từ tay cô, nhìn cô thật chăm chú, cô nhìn vào đôi mắt đen
của cậu chủ, nở nụ cười tươi tắn của người hầu được rèn luyện chuyên nghiệp.

Cậu chủ nhíu mày, nhìn sang chỗ khác, nói như lơ đãng.

“Cô... không có gì muốn nói với tôi à?”.

“Có! Nếu cậu chủ lên máy bay có khó chịu, thì em đã mua cho cậu ít thuốc
chống say rồi, để ở ngăn ngoài cùng túi xách ấy, dùng tốt lắm”.

“...”. Cậu chủ trừng mắt lạnh lùng, “Còn gì nữa?”.

Còn à? =~=

“A, đúng rồi, tổng quản bảo mẫu nói, tới bên kia có muộn cỡ nào cũng phải
gọi điện về, mọi người ở nhà chờ điện thoại của cậu chủ!”.

“... Còn. Gì. Nữa. Không!”.

Còn gì nữa nhỉ? Không còn mà! Cô lắc đầu.

“Không còn à?”.

Cô gật đầu.

Cậu chủ thở dài một hơi, tốt bụng hướng dẫn cô, “Tôi sắp đi đâu?”.

“Nước Anh ạ...”.

“Có xa không?”.

“Siêu xa đó”. Cô đã từng đo trên bản đồ bằng tay rồi, cách mấy bàn tay lận.

“Thế cô sẽ không nói với tôi...”. Đừng đi sao?

“A a a! Em biết rồi, cậu chủ đi thong thả,
lên đường bình an, em ở nhà sẽ cầu trời phù hộ cho cậu”. Hóa ra là chờ cô nói
lời từ biệt cuối cùng, cậu chủ đúng là người hình thức quá!

“...”.

“Cậu chủ? Cậu sao thế?”. Sao cổ cậu lại nổi
gân xanh thế này.

“Cô mong tôi đi nhanh thế cơ à!?”.

“Hả?”. Cô có nói thế đâu?

“Không phải phục vụ cậu chủ khó tính như
tôi, cô tự do rồi đó, hài lòng lắm đúng không?”.

“Hả?”. Tại sao phải đọc ra suy nghĩ của cô
như vậy? Cô đã thầm nghĩ như thế thật, nhưng nơi cậu chủ phải tới xa quá, cô
cũng từng ủ ê vì không thể đi cùng cậu ấy mà...

“Tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không phải
là cô! Mắt tôi không kém như thế đâu!”.

Cái gì mà tuyệt đối không phải là cô? Mắt
cậu chủ với cô có quan hệ gì?

Không đợi cô phản ứng, cậu chủ đã lôi va ly
tới cửa lên máy bay, bóng lưng kia nhìn như cậu bị cô đuổi đi vậy.

Năm ấy, cậu chủ mười chín tuổi, cô mười sáu
tuổi.

Tình cảm còn chưa nảy nở đã bị bóp chết, bỏ
qua cơ hội lớn lên.

Vèo một cái đã năm năm trôi qua.

Năm năm của cô trôi qua đơn giản lại chán
chường, không còn cậu chủ kiếm chuyện hành hạ, thỉnh thoảng cô cũng không tự
trọng mà nhớ tới gương mặt lạnh lùng của cậu chủ, đôi môi nhếch lên, còn cái
giọng ra lệnh của cậu ấy nữa, có phải cô làm người hầu lâu lắm rồi, cái tính
thích bị đàn áp bám chắc tới mức không có cậu chủ sai bảo, cô cảm thấy vô cùng
khó chịu! Có khi, cô lo lắng nghĩ, cậu chủ ở Anh có sống như thế này không.
Không có cô, mọi việc có thuận lợi không? Đối với cậu chủ mà nói, cô thực sự không
quan trọng như thế sao?

Nhưng giờ xem ra, thiếu cô cũng chẳng có gì
đáng kể với cậu chủ. Không có cô, cuộc sống của cậu chủ ở Anh vẫn thuận lợi vui
vẻ như xưa.

Có phải cậu ấy và cô nước hoa kia đã từng
có gì ở Anh không?

Cô muốn mở miệng hỏi, rồi lại sợ bản thân
mình không có tư cách hỏi.

Hôm sau vẫn đi làm như thường lệ, Diêu Tiền
Thụ đang sắp xếp bộ đồ ăn, lại bị giám đốc gọi riêng vào một phòng, cô nước hoa
đang bắt chéo chân ngồi cạnh cửa sổ, nhìn từ đầu tới chân cô gái hôm qua nhảy
với cậu chủ, quay đầu nói với giám đốc.

“Tôi không thích cô này, sa thải đi”.

Sắc mặt giám đốc có chút khó xử, Vương Oánh
hừ một tiếng cười nói, “Chú tôi có cổ phần trong khách sạn đấy, tôi nói một câu
nhỏ như thế mà cũng không có tác dụng hả? Không thì để chú tôi tới đây nói với
ông nhé?”.

Chữ ông mỉa mai kia nhảy ra, khiến giám đốc
chỉ có thể gật đầu đồng ý, vừa đưa cô đồng nghiệp bị sa thải ra khỏi phòng, vừa
ra hiệu bằng mắt cho Diêu Tiền Thụ, ý bảo nên thức thời nghe lời dạy bảo của cô
tiểu thư họ Vương trước mặt đi.

Vừa tới đã bị cô ta cho một đòn ra oai
trước, Diêu Tiền Thụ cắn môi tới trước mặt Vương Oánh, hít một hơi, chẳng ngờ
không hề ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc đặc trưng của cô ta.

“Cô là người hầu của Cẩm Ngọc?”. Vương Oánh
khoanh tay lại, nhìn cô từ trên xuống dưới. Không để cho cô đáp đã tự nói tiếp.

“Đúng là loại người thấp kém. Này! Qua đây
rót trà cho tôi”.

Tim Diêu Tiền Thụ co lại một cái, vẫn nâng
ấm trà lên rót trà cho cô ta.

“Ai bảo cô rót đầy thế hả! Tôi uống trà
phải thêm sữa tươi và đường, cô rót đầy như thế, tôi thêm sữa vào sao được? Rốt
cuộc cô có hiểu cách pha hồng trà của Anh không hả? Sao cô phục vụ Cẩm Ngọc
được? Đúng là đồ nhà quê!”.

=皿= Con bà nó chứ! Cô phục vụ cậu chủ
ra sao ai cần cô ta lắm mồm xen vào hả? Cô ta muốn coi cô phục vụ cậu chủ thế
nào đúng không?

Cô cầm cái chén lên, làm một hơi hết hơn
nửa chén hồng trà, dằn chén xuống.

“Giờ có thể thêm sữa vào rồi, thêm đi!”.

“Cô! Cô uống rồi sao tôi uống được!”.

Hừ! Cô phục vụ cậu chủ như thế đó! Lần nào
cô rót quá tay, cậu chủ cũng ra lệnh tự cô uống hết phần rót thừa đi, dù cô
uống rồi, cậu chủ cũng uống hết đó thôi! Cô ta khó chịu thì đừng có uống!

“Thôi, không thèm so đo với loại người như
cô, mất cả hứng!”. Vương Oánh bỏ qua chén hồng trà cô vừa uống, mím đôi môi đỏ
mọng, đi vào chuyện chính.

“Tôi gọi cô tới là muốn cô chuyển lời cho
cô chủ nhà cô giúp tôi. Dù tôi không biết cô ta là loại phụ nữ kiểu gì, nhưng
chắc chắn cô ta không thể xuất hiện, nên mới bị Cẩm Ngọc quẳng ở nhà. Sở dĩ Cẩm
Ngọc kết hôn với cô ta chẳng qua là vì tôi ở Anh chưa về, anh ấy lại gấp gáp
muốn thừa kế khách sạn nên mới chọn người không tài sản, không gia thế như vậy,
Cẩm Ngọc đã nói rồi, người phụ nữ của anh ấy phải xuất thân từ gia đình thượng
lưu giàu có. Tôi là tiểu thư của tập đoàn Vương Thị, đã quen Cẩm Ngọc từ lúc du
học ở Anh, cô ta cùng lắm chỉ là cái bia dùng khi khẩn cấp, giờ tôi đã về rồi,
cô ta nên tự giác mà rút lui đi thôi”.

“... Cô Vương, cô có thể nói lại một lần
nữa để tôi mang giấy bút ra chép lại được không? Cô nói nhiều quá, tôi sợ không
chuyển hết lời được”.

“Cô!”. Đôi môi đỏ mọng của Vương Oánh cong
lên, dằn gót giày cao gót đứng bật dậy, “Cô chỉ là người hầu mà dám hỗn với tôi
à? Đừng tưởng có Cẩm Ngọc chống lưng mà cô làm càn!”.

“Tôi chẳng hỗn gì cả, tôi là người hầu, tôi
hỗn gì được chứ? Ý của cô, tôi hiểu, gửi lời cho cô chủ nhà tôi, nói cô đã về,
muốn cô ấy ly hôn với cậu chủ, đúng không? Lời của cô, tôi nhất định chuyển,
tôi còn chuyện phải làm, tôi đi trước đây”.

Cô không chờ Vương Oánh nổi điên lên, ra
khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Tại sao không ngửi thấy mùi nước hoa nồng
nặc kia, cô vẫn thấy đau đầu như hồi đó, cô thực sự không muốn ở chung một mái
nhà với người phụ nữ này, nhưng nếu cô ta ở bên cậu chủ thật, có phải cô phải
phục vụ cô ta như phục vụ cậu chủ không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3