Cậu Chủ Hồ Đồ - Chương 25
Chương 25:
Cậu chủ, sao lại đưa tiền tiêu vặt cho em?
Học xong cách làm nhục người khác mà tâm
trạng của cậu chủ vẫn chẳng khá lên được.
Cậu một tay giữ tay lái, một tay chống cằm
đặt bên đôi môi đỏ mọng, mặt mũi nghiêm nghị, lạnh lùng im lặng lái xe.
Cô hầu ngồi bên cạnh ấm ức vọc vọc cái túi
Doraemon trong tay. Cô muốn nói chuyện, nhưng động phải cái mặt lạnh lùng của
cậu chủ lại không có dũng khí.
Cô hại cậu chủ hứng gió lạnh đợi tới mười
hai giờ hơn, thân làm người hầu như cô đúng là càng lúc càng thất bại rồi.
Mím môi lại, cô hít một hơi thật sâu, là ảo
giác của cô sao? Trong xe cậu chủ không có mùi nước hoa nồng nặc, nhẹ nhàng
sạch sẽ khiến cô ngạc nhiên.
Bị đôi mắt to tròn chớp chớp mang theo ánh
sáng mong đợi nhìn chằm chằm, cậu chủ hồ nghi liếc nhìn cô, mừng trộm cái gì
đó? Vì chờ cô cùng về nhà mà để cậu chờ tới mấy tiếng trong gió lạnh, thỏa mãn
kiêu hãnh lắm hả?
“Cậu chủ? Có phải cậu mới rửa xe không?”.
“… Làm sao?”.
“A! À! Không sao ạ!”. Cô xua tay, nhưng
không nén được cười, tựa vào cửa sổ xe vai run rẩy.
Bị người hầu cười nhạo vô duyên vô cớ, cậu
chủ vô cùng khó chịu, thừa lúc đèn đỏ phanh xe lại, kéo đầu cô hầu qua, “Cô còn
muốn bị làm nhục hả?”.
Đáp lại cậu là câu nói chập cheng của cô
hầu, “Cậu chủ, về nhà em xả nước tắm cho cậu, nấu mì bữa khuya cho cậu, xoa bóp
cho cậu, có được không ạ?”.
“…”. Sao đột nhiên cô lại tốt tính lăng
xăng phục vụ cậu thế? Nhất là đúng lúc cậu nói phải làm nhục cô? Cái sự làm
nhục của cậu hình như chẳng đáng sợ chút nào phải không? Người làm chủ như cậu
hình như càng lúc càng không có uy.
Thấy cậu chủ cau mày, cô nghĩ cơn giận ban
nãy còn chưa tan, vội vàng biểu hiện tấm lòng trung thành nịnh nọt, “Cậu chủ,
sau này cậu không cần chờ em để cùng về nữa đâu, em có thể tự về nhà mà…”.
“Xem ra cô đúng là còn muốn bị làm nhục”.
“Hả?”. Không có mùi nước hoa và mấy ả xấu
tính, cô đã không phụ sự giao phó của tổng quản bảo mẫu, có thể yên tâm về sự
an toàn và trinh tiết của cậu chủ, có thể không cần kè kè bên cạnh giám sát hai
mươi tư tiếng rồi. Sao còn muốn làm nhục cô chứ?
“Tin tin”.
Tiếng còi xe đằng sau vang lên rất vô
duyên, nhắc cậu chủ có làm nhục người ta cũng phải nhìn hoàn cảnh.
Thấy đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, cậu
chủ khó chịu điều chỉnh lại hơi thở bất ổn, tiếp tục lái xe đi.
Chiếc xe thể thao tiến vào khuôn viên của
biệt thự, Diêu Tiền Thụ sung sướng đi vào nhà trước, cậu chủ im lặng đi đằng
sau đóng cửa lại.
Còn chưa bật đèn, tiếng ra lệnh khe khẽ của
cậu chủ đã vang lên trong bóng tối.
“Này, không phải muốn phục vụ tôi sao?”.
“Vâng! Cậu chủ! Em đi xả nước tắm cho cậu
đây”.
“Giúp tôi cởi cà vạt trước đã”.
“... Vâng”. Không thể trách cô có chút phàn
nàn được, đôi lúc cậu chủ đúng là quá được nuông chiều, việc nhỏ như nhấc tay
lên cởi cà vạt mà cũng không tự làm được sao?
Phàn nàn thì phàn nàn, cô vẫn tới cạnh cậu
chủ, giúp cậu cởi cà vạt ra.
“Áo khoác”. Cậu chủ lại ra lệnh.
Được rồi được rồi, cà vạt cởi rồi, áo khoác
cũng tiện tay cởi ra.
“Áo sơ mi”.
Rồi rồi. Áo sơ mi cũng cởi ra cởi ra…
Cô hầu nhỏ bé cứ phục vụ mà chẳng có ý nghĩ
xấu xa nào, trong nháy mắt đã phục vụ cậu chủ thành trạng thái nửa thân trên
trần. Cô hoàn toàn không chú ý tới một bàn tay to lớn đã bò lên lưng mình từ
khi nào, âm thầm ép cô về phía trước.
“Cậu chủ”.
“Hả?”. Cậu hừ một tiếng nửa tập trung nửa
lơ đãng.
“Không phải cởi quần ngay trong phòng khách
chứ ạ?”. Câu nói rất mờ ám… tuy cô không khống chế được, đã động thủ cởi thắt
lưng của cậu chủ ra rồi.
“Tùy”. Tay kia cũng gia nhập vào hàng ngũ
đùa giỡn cô.
“Vậy cởi thế được rồi, em đi xả nước nóng
cho cậu chủ”. Ừm, sao tự dưng lại thấy hơi nóng nhỉ.
“Chuyện đó từ từ cũng được”. Không để tâm
lồng ngực mình đang để trần, cậu cúi đầu mập mờ nói, hai tay còn đặt trên thắt
lưng cô người hầu bé nhỏ, không để cô chạy mất.
“Cậu chủ, cậu đừng ép em nữa mà”.
“Tại sao?”.
“Chuyện đó… cậu còn đẩy nữa, mặt em sẽ
chạm… chạm chạm chạm vào ngực cậu mất”. Mùi hương khiêu gợi mê hoặc của cậu chủ
xông vào mũi, cô khó đỡ lắm.
“Thế chạm đi”.
“Ưm… không hay lắm thì phải?”.
“Tôi cho cô chạm, có gì mà không hay!”.
“…”. Sao tự dưng lại nổi giận chứ. Làm gì
có chủ nhân nào ra lệnh cho người hầu chạm vào ngực mình chứ.
Nhưng không thể làm trái lệnh của cậu chủ,
cô nhìn lồng ngực trắng bóc láng mịn của cậu chẳng biết tại sao lại rịn ra lớp
mồ hôi mỏng mê hoặc, còn khẽ phập phồng, cô ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sâu thăm
thẳm đang thúc giục…
Thật sự phải chạm vào sao? Dán mặt lên
khuôn ngực trần của cậu chủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó thở rồi…
Kiễng chân lên, cô nghiêng má phải chậm rãi
áp vào lồng ngực hơi ươn ướt của cậu.
Bỗng nhiên, “Tiểu Tiền đâu! Phó tổng Thư
gọi điện tìm cô, hỏi cô đã về tới nhà chưa, cô nhớ gọi điện lại cho người ta
đó, nghe rõ chưa?”. Từ căn phòng ở mé lầu một vang ra câu căn dặn của tổng quản
bảo mẫu.
Cậu chủ thở hắt ra, “Cô dám cho hắn số điện
thoại nhà à?”.
“Cậu… cậu chủ, chuyện này có nguyên nhân!”.
Cậu đừng mặc áo lại nhanh như thế, ra vẻ đạo mạo như chưa có gì xảy ra như thế!
Không phải ban nãy còn dám lớn mật lấy sắc đẹp ra dụ dỗ cô à?
“Cậu chủ, cậu nghe em giải thích đi! Là cậu
dặn không cho người khác số di động, cho nên em mới cho số điện thoại nhà”.
Cậu lạnh lùng trợn mắt nhìn cô.
“Cậu chủ… em nghĩ việc mình làm rất hợp lý,
suy nghĩ rất linh hoạt đấy chứ”. Trong di động của cô tới giờ này chỉ có mỗi số
của cậu chủ thôi.
“Cô… hừ!”. Tự bê đá đập vào chân mình khiến
cậu chủ vô cùng bực bội. Cậu liếc cô một cái, đẩy cô ra, đi nhanh lên lầu.
“Cậu chủ, em còn cầm thắt lưng của cậu
đây”.
“...”. Cậu chủ dừng lại, lạnh lùng trừng
mắt nhìn cô, quay người lại, giật lấy thắt lưng của mình.
“Cậu chủ… cậu muốn lấy thắt lưng đánh em
sao?”.
“… Mai cô không được đi làm nữa!”.
“Oa? Tại… tại sao?”. Cô mới cảm nhận được
niềm vui của việc đi làm mà.
“Không tại sao cả! Tôi không thích!”. Không
thích đám bạn tự dưng xuất hiện của cô, ghét cô làm việc nghiêm túc! Không
thích cô làm thêm giờ! Không thích cô bận hơn cậu! Không thích nửa đêm có người
gọi điện tìm cô!
“Không được đâu! Em nhất định phải đi
làm!”. Món nợ tông phải đuôi xe người ta còn chưa trả! Chứng minh thư suýt chút
nữa cũng đưa cho phó tổng Thư rồi, không trả tiền nhất định sẽ bị người ta đánh
mất.
“Cô dám chống đối tôi à?”.
“Không… không phải mà! Cậu chủ, cậu phải
hiểu chỗ khó xử của em chứ! Giờ em là thân bất do kỉ, nợ nần chồng chất, nghèo
rớt mồng tơi, em muốn đi kiếm tiền, em…”.
“Rầm”.
Còn chưa nói xong, tiếng sập cửa phòng tức
giận của cậu chủ đã vang lên, cho rằng những gì cô hầu nhỏ nói đều là viện cớ!
Tiếng động quá lớn khiến tổng quản bảo mẫu
phải xỏ dép vào chạy ra khỏi phòng, “Tiểu Tiền? Cô lại làm gì để cậu chủ giận
thế hả?”.
“… Đòi đi kiếm tiền cho cậu ấy tiêu có được
không?”.
“Hả?”.
“…”. Không lẽ nói với tổng quản bảo mẫu,
mặt cô không kịp thời chạm vào ngực cậu chủ, cậu chủ đang giận chó đánh mèo?
Hôm sau, thái tử sắc mặt sầm sì, vô cùng
xấu tính. Trong buổi họp, đám quản lý không ai dám liếc nhìn, căng thẳng hết
cỡ.
Nhưng đúng lúc mọi người đang căng thẳng,
di động của giám đốc bộ phận phòng cạnh tay thái tử đột nhiên rung lên.
Bốn chữ “Bà xã đại nhân” đột ngột hiện lên
trong tầm mắt của thái tử.
Đôi mắt tối tăm của thái tử lạnh lùng quét
qua, dọa giám đốc bộ phận phòng sợ vãi cả linh hồn, cầm di động định ngắt máy.
“Không được tắt máy. Nhận”.
“A? Nhận… nhận?”. Nhận điện thoại của vợ ở
đây à?
“Nhận. Ở đây”. Cậu chủ gật đầu ra lệnh.
“…”. Vạn bất đắc dĩ, giám đốc bộ phận phòng
đành nhận điện thoại, “A lô... A lô... A lô… sao thế, có gì lát nói đi, anh
đang họp…”.
Cả phòng họp tiếp tục im lặng, chỉ cảm thấy
cách thức trừng phạt của thái tử biến thái quá lắm rồi, ép người ta nhận điện
thoại của vợ trước mặt mọi người… ai cũng biết vợ giám đốc bộ phận phòng quản
chồng rất nghiêm, thế này thì xong đời rồi, quả nhiên.
“Anh đâu có viện cớ, anh đang họp thật
mà!”.
“Cái gì? Quỹ đen? Anh lấy đâu ra quỹ đen?
Không phải hôm qua anh đã nộp hết tiền lương cho em rồi à? Quỹ đen ở đâu ra?”.
“Đừng… cưng ơi, em đừng làm ầm lên, đừng
thắt cổ mà. Anh không giấu quỹ đen thật đấy… một trăm tệ trong túi quần đó là…
là tiền công quỹ”.
“Lát nữa anh về giải thích lại với em nhé,
ôi chao ôi chao, tín hiệu không tốt, tín hiệu không tốt, tín hiệu kém quá, mất
tín hiệu… thế nhé!”.
Giám đốc bộ phận phòng cúp máy cái “rụp”.
Cả phòng họp cố nín cười, ngoại trừ thái tử
đang sầm mặt.
“Tổng giám đốc... chuyện này, vợ tôi hơi
keo kiệt một chút… ha ha, cậu… cậu đừng để ý”.
Thái tử lạnh lùng lia mắt nhìn mọi người
đang cố nén cười, những người bị bão quét qua vội vàng nhịn cười, thái tử đứng
dậy, ngoắc tay với giám đốc bộ phận phòng.
“Vào phòng làm việc của tôi”.
Nói xong, cậu ra khỏi phòng họp, mọi người
ai cũng nhìn giám đốc bộ phận phòng bằng ánh mắt thông cảm.
Giám đốc bộ phận phòng ủ rũ đẩy cánh cửa
bằng kính vào phòng tổng giám đốc, còn chưa đứng vững, thái tử đã quay ghế lại
đối diện với ông, nghiêm túc hỏi một câu.
“Tiền lương của ông đều đưa cho vợ hết?”.
“Dạ?”. Không phải muốn hỏi ông một trăm tệ
tiền công quỹ đó à? Sao lại quan tâm tới chuyện ông đưa lương cho ai chứ?
“Có đúng không”.
“Vâng… vâng, tổng giám đốc, tiền lương hàng
tháng của tôi đều đưa hết cho vợ”. Không ai quy định người bị vợ quản chặt
không thể làm giám đốc chứ.
“Thế vợ ông làm việc gì?”.
“Cô ấy… việc của cô ấy? Cô ấy... chỉ chịu
trách nhiệm đi dạo, tiêu tiền, hành hạ tôi”. Nói đơn giản là toàn bộ những việc
của bà chủ gia đình.
“Một tháng ông có bao nhiêu tiền riêng?”.
“…”. Có cần phải quan tâm tỉ mỉ tới nhân
viên như thế không, “Tổng giám đốc… mỗi ngày tôi chỉ có năm mươi tệ tiền tiêu
vặt… còn lại đều bị vợ thu hết… bình thường muốn mua thêm gì, còn phải báo cáo
với vợ, cô ấy đồng ý tôi mới được cho tiền, làm gì có quỹ đen…”.
“Rất tốt”.
“Rất tốt? Tổng giám đốc… chuyện ấy có gì mà
tốt? Nếu ngày nào vợ cậu cũng chỉ cho cậu năm mươi tệ tiêu vặt, thu hết sạch
tiền lương của cậu, cậu sẽ không thấy rất tốt đâu”. Cùng là đàn ông, không nên
tàn nhẫn như thế chứ!
“Thế thì xem thử đi”.
“Hả?”. Xem thử? Xem thử cái gì? Xem thử mỗi
ngày chỉ có năm mươi tệ tiêu vặt có được hay không à?
Diêu Tiền Thụ ăn kem chạy tới ngân hàng,
kiểm tra coi số dư tài khoản bé nhỏ của mình thêm được bao nhiêu tiền lương.
Quét thẻ, nhập mật mã, đột nhiên… số dư tài
khoản sáu chữ số hiện lên trên màn hình, cô phun cả kem ra.
Chết mất! Hệ thống ngân hàng bị hack rồi!
Cô hoang mang lo lắng, ý nghĩ đầu tiên
trong đầu cô là báo lại với cậu chủ, cô bị hệ thống ngân hàng hack thành phú bà
rồi.
“Cậu chủ cậu chủ! Tài khoản của em, tài
khoản của em trúng thưởng rồi!”.
“... Đó là tiền lương của tôi”.
“Hả?! Tiền lương của cậu? Sao tiền lương
của cậu lại chạy vào tài khoản của em?”.
“... Tôi đưa cho cô, không được à?”.
“Hả?”. Tự dưng đưa tiền cho cô cũng tốt
thôi, nhưng, “Nhiều quá mà... cậu chủ... cậu chuyển hết tiền lương vào tài
khoản của em à?”.
“Ừ”.
“Thế… cậu cần dùng tiền thì sao đây?”.
“Hỏi cô đưa”.
“Hả? Thế không phải phiền lắm sao? Cậu tự
cầm tự tiêu là được rồi. Em…”.
“Cô là vợ tôi! Ai cũng đưa qua đưa lại thế
này hết, tôi không ngại phiền, cô ngại phiền gì hả?”.
“… Vâng”. Mọi người? Ai cơ? Có cậu chủ nhà
nào đòi người hầu lấy tiền tiêu hả? Sao cô không biết?
“Sau này mỗi ngày cô đưa tôi chút tiền tiêu
vặt là được rồi”.
“… Ấy…”.
“Nếu tôi muốn mua thêm gì đó, cô phải cảm
thấy có thể mua được thì hãy cho tôi thêm tiền”.
“… Nhất… nhất định phải thế sao?”. Như thế
được thật chứ? Sao cứ cảm thấy quái quái thế nhỉ.
“Đúng!”.
“... Ừm… Thế được rồi. Vậy em cứ giúp cậu
chủ quản lý tiền lương trước nhé, không để nó bị tiêu lung tung hết được”. Cô
chép miệng, “Vậy cậu chủ, mỗi ngày em cho cậu bao nhiêu tiền tiêu vặt thì được
đây?”.
“Mỗi ngày cứ cho tôi năm mươi tệ tiền tiêu
vặt trước đi”.
“... Cậu chủ...”. Việc gì cậu phải tự hành
hạ mình thế chứ… =_=|||
Né khỏi sự thám thính và theo dõi của đồng
nghiệp, Diêu Tiền Thụ ôm túi Doraemon lén lút chui cửa sau của khách sạn Hoàng
Tước, cô lấy tay bịt miệng, lấm la lấm lét, nhìn chung quanh, xác định không có
ai, chạy thật nhanh, bò vào trong một chiếc xe thể thao kiêu ngạo bên cạnh.
Cửa đóng lại cái “rầm”.
Cô thở phào một hơi rồi quay lại cười toe
toét với cậu chủ đang nhăn mày, “Cậu chủ! Em rất cẩn thận đó, không để người
khác phát hiện!”.
“…”. Hai người họ gặp mặt có cần lén lút
tới mức đó không? Tình cảm lén lút
à? Hay là cậu khó coi lắm. Đã đưa tiền cho cô rồi, còn đi làm làm gì?”.
“Hả? Không đi làm kiếm tiền? Thế cậu muốn em làm gì cho cậu đây?”.
“Đi dạo phố, mua sắm, tiêu tiền, mua quần áo. Tùy cô, không phải cô nên làm
mấy chuyện của một người vợ bình thường à?”.
“…”. Nên nói người trong lời cậu chủ vừa nói tuyệt đối không giống một
người vợ bình thường, hay nên nói yêu cầu của cậu chủ với người vợ bình thường
quá thấp nhỉ? Rốt cuộc là ai nhồi nhét thứ tư tưởng kì quặc đó cho cậu ấy, cô
lén liếc nhìn cậu chủ đang nghiêm túc, “Nhưng, cậu chủ này, nếu em làm mấy việc
đó, sẽ không có người phục vụ cậu… chuyện đó không hợp với quy định”
“... Lời của tôi là quy định, cô nghe lời là được rồi”.
“Nhưng mà, em phục vụ cậu bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên bị người ta nói
không biết phục vụ, em thấy hoang mang lắm!”.
“…”. Tên khốn nào nói thế, hừ, “Dù sao tôi cũng quen rồi!”.
TT__TT||| Cậu chủ, không phải em khinh cậu chứ, cậu đúng là không có kinh
nghiệm an ủi người ta….
“Em biết rồi, cậu ghét người ta rồi! Em biết rồi, cậu cũng biết em hết
thuốc chữa rồi, gỗ mục không thể khắc hoa, em biết… biết rồi!”.
“…”. Này này này, cái kiểu một khóc hai làm loạn ba thắt cổ học đâu ra thế?
Im lặng một lát, cậu bỗng nhiên nói, “Di động đưa cho cô đâu rồi?”.
“Cậu chủ! Em không nói số cho người khác thật mà, trong này cũng chỉ có
mình số của cậu, không tin thì cậu xem đi!”. Cô nghĩ cậu chủ còn giận việc mấy
hôm trước phó tổng Thư gọi điện tới, vội vàng đưa di động ra cho cậu chủ kiểm
tra.
Quả nhiên cậu chủ cũng chẳng khách khí, giật lấy di động của cô kiểm tra
thật, bấm bấm hồi lâu, hình như phát hiện cô không nói dối, không có bằng chứng
cô làm loạn ở bên ngoài, lúc này mới trả lại di động cho cô.
Kiểm tra xong rồi à?
Cô chớp mắt.
Cậu chủ dễ tính như thế từ khi nào vậy nhỉ?
Hôm sau, trong phòng thay quần áo trong giờ nghỉ trưa, di động của Diêu
Tiền Thụ đột nhiên vang lên.
Trên màn hình di động hiện ra tên người gọi tới, không phải “Cậu chủ”, mà
là:
“Ông xã!? Đây là thứ gì hả?”. Cô hầu ngây ra.
“Hả? Ông xã? Tiểu Thụ có ông xã rồi à? Ông xã nhà cô gọi điện tới sao?”.
“Là bạn trai hả? Ối trời đất ơi, trong điện thoại của Tiểu Thụ có ông xã
này!”.
“Không phải mà! Cậu ấy không phải ông xã của tôi… cậu ấy là…”.
“Cô nói tôi là ai của cô hả?”.
Cậu chủ?!
Thôi rồi! Cô không cẩn thận nhấn vào nút nhận điện thoại rồi!
Cô vội vàng giơ ngón trỏ lên ý bảo đồng nghiệp im lặng, cầm di động chui
vào góc tường ấm ức nói với cậu chủ.
“Cậu chủ. Lạ lắm nhé. Có phải di động của em hỏng rồi không nhỉ? Sao tự
dưng nó biến tên của cậu thành ông... ông... ông…”. Cô không nói ra từ ông xã
được.
“Cô tính cho tôi già thêm bao nhiêu tuổi đây?”. Cậu chủ hứ một tiếng.
“Không phải mà… chuyện này đúng là kì lạ lắm. Sao cậu lại biến thành ông…
ông… ông… ông…”.
“…”. Còn chưa ông đủ à, “Tôi sửa đó. Sao nào!”. Vốn dĩ là ông xã của cô ấy!
Sửa như thế thì sai chỗ nào? Hừ!
“Hả? Cậu chủ, sao cậu có thể…”. Cậu chủ à, giờ em nên làm gì với cậu
đây…@__@
“Năm mươi tệ hôm nay của tôi, lúc nào thì đưa?”.
“… Hôm qua em đã đưa cho cậu hơn một trăm tệ rồi… sao cậu không chịu
cầm...”.
“Tiền hôm nay là tiền hôm nay!”.
“...”. Có cần sống nghiêm túc tới vậy không, “Thế… cậu có cần gấp không?”.
“Chưa tới mức”.
“Thế hết giờ làm em đưa cho cậu nhé?”.
“Ừ”.
“Cụp. Tút...”.
Oa? Cứ dập máy dứt khoát như thế à? Không phải cố ý gọi tới đòi tiền tiêu
vặt sao? Ừm… cậu chủ đúng là như mây trôi nước chảy, coi tiền bạc như rác.
Là cô nghĩ nhiều quá sao? Cứ thấy cậu chủ hành động kì quặc, có dụng ý
khác. Tự nhiên đưa hết tiền cho cô giữ, rồi cứ rút dần mỗi ngày năm mươi tệ…
cậu ấy không ngại phiền à?
Hay là… cậu ấy đơn thuần chỉ muốn lấy cái kiểu xưng hô ông… ông… ông gì đó
ra dọa cô một chút?
Không lẽ vẻ mặt bị sét đánh của cô thú vị thế sao? Cậu ấy có nhìn thấy đâu…