Cậu Chủ Hồ Đồ - Chương 14
Chương 14:
Cậu chủ, em không thể kết hôn với cậu được!
“Người hầu của tôi, anh dựa vào cái gì mà
sai phái?”.
Cổ áo Diêu Tiền Thụ bị người đứng sau xách
lên kéo ra sau lưng theo câu nói lạnh lùng ấy, cô ngẩng đầu nhìn quanh, trước
mắt chỉ có đường nét hoàn mỹ của gương mặt nghiêng.
Cậu chủ cậu chủ, cậu muốn ra mặt giúp em
sao? Thật vĩ đại mà!
Diêu Tiền Thụ im lặng nháy nháy mắt, nhìn
cậu chủ nhà mình bằng ánh mắt sùng bái.
“Người hầu của tôi, cho dù cô ta có vô dụng
dở hơi thích quấy rối thì liên quan gì tới anh!”.
“… Cậu… cậu chủ…”. Cậu nói giúp người ta
đấy à? Cách cậu nói giúp người ta khiến người ta khó tiêu hóa quá. Hay cậu đừng
giúp em nữa, để mặc em tự sinh tự diệt đi. Hu hu…
Nhìn cậu chủ tính tình khó chịu trước mặt
mình, Thư Thành Nhạc không giận mà còn mỉm cười, đẩy kính lên nói, “Ái Tân Giác
La Cẩm Ngọc? Con trai của chủ tịch chúng tôi phải không?”.
Cậu chủ nheo mắt lại.
“Xin lỗi, tôi vẫn cho rằng Cẩm Ngọc phải là
một bé trai bụ bẫm kháu khỉnh, tiết mục chặn xe đánh người của cậu lần trước
thực sự đã vượt qua cả dự liệu của tôi, không nhận ra là cậu tới, xin thông
cảm. Nhưng…”.
Nhìn lướt qua cô hầu đang ở tâm bão mà
không biết gì, Thư Thành Nhạc nhướn mày nói, “Người hầu của cậu xin cậu hãy
mang về nhà, qua kiểm tra cô ấy không đủ tiêu chuẩn, chúng tôi không thể tuyển
người không biết một chút gì về lễ nghi trong phòng ăn được”.
“Hừ! Người hầu của tôi, tôi nói cô ta được
là được, không được cũng là được!”.
“Xin lỗi, đó là ở nhà cậu, cô ta có sao
cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng ở chỗ này, phó tổng giám đốc là tôi nói cô ta không
được là không được, dù cậu muốn sắp xếp người thân tín vào, cũng xin sắp xếp
người khác”.
Bầu không khí đối đầu căng thẳng khiến Diêu
Tiền Thụ bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, bên trái là ánh mắt khiêu khích
cười mỉa của anh Thư, bên phải là con mắt nheo lại đã hết kiên nhẫn của cậu
chủ.
“Cậu chủ cậu chủ, bỏ đi bỏ đi, đừng cãi
nhau vì em nữa, cậu như thế em sẽ rất ngượng, rất khó đỡ, tổng quản bảo mẫu sẽ
mắng em dụ dỗ quyến rũ cậu chủ… này này… hai người đừng nên phóng điện với nhau
nữa chứ? Tốt xấu gì cũng là cãi nhau vì tôi, gì thì gì cũng nên nhìn tới tôi
chứ?”.
Cô hầu loi choi nhận lại một nụ cười hiểu
biết của Thư Thành Nhạc, “Cô Diêu, tôi lấy làm tò mò cô phục vụ thái tử của
chúng tôi ra sao đấy. Chủ tớ tình sâu nghĩa nặng là tốt, nhưng phục vụ là một
học vấn - cô như người không chuyên”.
Diêu Tiền Thụ như bị sét đánh.
Cô sửng sốt. Cô làm phục vụ đã mười lăm
năm, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu, thế mà bị người ta nói là dân không chuyên,
ngay cả trình độ sơ cấp cũng không đạt?!
Tự tôn và đạo đức nghề nghiệp đều bị đả
kích nặng nề, cô mím chặt môi.
Thư Thành Nhạc nói xong, đang định bỏ đi,
lại ngoảnh đầu lại như nhớ ra cái gì, “Còn nữa, cậu chủ này… cuộc họp ban nãy,
không phải xương cụt của tôi có vấn đề, mà tôi căn bản không cần phải tới họp. Tại
sao nhỉ?”.
“…”.
Anh cười, rồi nói tiếp, “Vì cậu chưa thực
hiện được lời hứa với chủ tịch, nên giờ cậu hoàn toàn không có tư cách quản lý
khách sạn”.
“…”.
“Muốn nắm quyền cũng được, ngầm sắp xếp cho
người thân tín cũng tốt, cứ đợi tới lúc cậu ngồi lên vị trí cao nhất rồi hãy
nói tiếp nhé?”.
Nói xong những lời cay độc, Thư Thành Nhạc
thản nhiên đi lướt qua người cậu chủ, ngừng lại cạnh cô hầu một chút, đột nhiên
cúi người nói nhỏ bên tai cô, “Cô có nhớ còn nợ tôi tiền sửa xe không đấy?”.
“Hả?”. Cô bị nhắc, nhớ lại chuyện tông vào
đuôi xe, nhưng vừa nãy anh ta sỉ nhục mình tàn tệ, còn bắt nạt cậu chủ, cô đã
tính xù nợ rồi, hừ!
“Không cần gườm tôi kiểu trung thành bảo vệ
chủ thế, hóa ra cậu chủ của cô là cậu ấy hả?”.
“Liên… liên quan gì tới anh! Phì phì phì!”.
Với sự phản kháng bằng nước bọt chẳng đáng
gì của cô, anh coi như chẳng thấy gì, “Việc công thì tôi phải rõ ràng, không
ảnh hưởng gì đến việc tôi lén gọi cho cô nhỉ”.
“Chuyện… chuyện gì vậy?!”. Cậu chủ đang
nhìn chằm chằm vào cô, lườm cô, dọa cô, đôi mắt u tối gợi cảm tới rợn người.
Ngài phó tổng giám đốc không nên hại người
ta như thế chứ, để chứng minh cô tuyệt đối trung thành, sẽ không có quan hệ cá
nhân gì với kẻ địch của cậu chủ, cô hét to, “Không được gọi tới! Di động của
tôi đã bị bẻ gãy rồi!”. Trong thời gian ngắn, cô sẽ không có năng lực kinh tế
để cậu chủ được bẻ gãy nó lần thứ hai đâu.
“Suỵt”. Anh lại hạ giọng lần nữa, ngăn cái
sự cáu kỉnh của cô lại, giọng nói quấn quýt chui vào tai cô, “Bộ đồng phục hầu
nữ của cô bốc lửa lắm. Lần sau cân nhắc tới việc gặp tôi một mình nhé. Hẹn gặp
lại”.
Anh rút tay trong túi quần ra, xoa xoa đầu
cô như rất cưng chiều, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra đại sảnh.
“...”. Động tác đàn ông chín chắn lại thêm
lời dỗ ngọt rất dễ chịu, cô nhất thời quên béng mất mình đang còn nằm trong ánh
nhìn cấu xé của cậu chủ, phút chốc mất hết khí tiết - thực ra anh Thư… đúng là
khiến người ta không ghét nổi mà.
“Đứng lại”.
Cậu chủ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, cô
hầu còn say sưa trong hương vị đàn ông lập tức chỉnh đốn lại.
Thư Thành Nhạc dừng lại, nhưng kiêu ngạo
không quay đầu.
“Chỉ cần kết hôn là có thể phải không?“.
“…”.
“Chỉ
cần trong giấy đăng kí kết hôn có một cái tên của con gái là được, phải
không?”.
“… Chủ tịch nói như thế với tôi, chỉ cần
cậu chủ chịu hạ tấm thân tôn quý kết hôn, khách sạn Hoàng Tước sẽ do cậu quản
lý”.
“Anh chờ đó!”.
Cậu chủ bị kích động, hậu quả rất nghiêm
trọng.
Không còn thú vui đùa cợt cô, cậu chủ tự
ngồi vào ghế lái xe, vòng xe về thẳng nhà, trên đường đi, cô lén nhìn cậu mấy
lần.
Đôi mắt đen huyền của cậu lóe lên ánh sáng
không cam chịu, nhìn thẳng vào con đường phía trước.
Câu “Anh chờ đó” của cậu chủ cứ quẩn quanh
mãi trong đầu cô, cậu chủ bảo anh Thư chờ đó, chờ cậu kết hôn, chờ trong giấy
đăng kí kết hôn của cậu có tên của một người phụ nữ là tới tiếp quản khách sạn.
Thảo nào cậu chủ vừa về nước đã vội vàng đi
xem mắt, cô và tổng quản bảo mẫu nghĩ cậu chủ đã lớn rồi, không ngờ là vì điều
kiện trao đổi ông chủ đưa ra.
Cậu chủ nói dứt khoát rõ ràng như thế là có
dự định trước, không lẽ trong lòng đã chọn được người rồi sao? Là cô tiểu thư
Nhược Nhược kia chăng?
“Cậu chủ… cậu thực sự phải kết hôn sao?”.
Liên quan gì tới cô? Cô quan tâm nhiều thế.
Thôi đi, đừng làm phiền tôi.
Cô chờ những câu trả lời như thế phát ra từ
đôi môi của cậu chủ, nhưng không ngờ bên tai mình vang lên tiếng khẳng định.
“Phải”.
Chỉ vì muốn kế thừa khách sạn, hoàn thành
yêu cầu của ông chủ, lấy đại một người phụ nữ cũng được sao? Chỉ vì những lý do
này nên cậu chủ mới có hứng thú với chuyện tình yêu, mới bảo cô dạy cậu cầu hôn
ra sao, hôn thế nào. Là vì vậy sao?
Cứ im lặng về tới nhà, cậu chủ tự nhốt mình
trong phòng, không xuống lầu ăn cơm tối.
Tổng quản bảo mẫu dưới lầu vô cùng lo lắng,
nhìn đồng hồ chỉ mười hai giờ, cậu chủ còn chưa ăn gì, không còn cách nào khác
ngoài việc sai Diêu Tiền Thụ bưng đồ ăn lên.
Gõ nhẹ lên cửa ba lần, không có tiếng trả
lời. Tổng quản bảo mẫu nói rồi, phá cửa vào cũng được, lấy đũa chọc vào miệng
cậu chủ cũng được, chỉ cần để cậu chủ ăn gì đó, sẽ không truy cứu trách nhiệm
gì hết.
Có kim bài miễn tội chết, Diêu Tiền Thụ đẩy
cửa đi vào.
Chỉ thấy cậu chủ đang gối đầu lên cánh tay
ngủ quên trước máy vi tính.
Cô tới cạnh cậu chủ, chỉ thấy màn hình vi
tính đang hiển thị bản kế hoạch về khách sạn cô xem cũng chẳng hiểu, còn khung
cửa sổ nhỏ nhất ở dưới cùng lại là một trang web xem mắt.
Cô nhếch nhếch khóe miệng, di động trên bàn
cậu chủ đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên xem, trên màn hình đột nhiên
xuất hiện cái tên “Quách Nhược Nhược”.
“Đưa di động cho tôi”.
Cậu chủ chẳng biết đã tỉnh dậy từ khi nào,
vươn tay bảo cô đưa di động.
Cái tên Nhược Nhược đang nhấp nháy, cô siết
chặt chiếc di động. Nếu trả lại di động cho cậu chủ, cậu ấy sẽ lập tức cầu hôn
phải không. Người được chọn nhân thể xuất hiện, cậu chủ sốt ruột như thế chắc
chắn sẽ mở lời cầu hôn rồi.
“Đưa cho tôi”.
Cô cắn môi, chẳng biết dây thần kinh nào
trong đầu bị đặt sai chỗ, “Cậu chủ, cô Nhược Nhược không được, cô ấy không thể
kết hôn với cậu được!”.
“Tại sao không được?”.
Tại sao không được? Đúng… tại sao không
được? Cô sao dám nhiều chuyện quan tâm tới việc của cậu chủ. Cô Nhược Nhược là
bạn học cũ của cậu chủ, là nhân viên trong khách sạn, là người con gái duy nhất
có thể hẹn hò và trao đổi số điện thoại với cậu chủ, là người con gái tiến tới
bước hẹn hò có thể ngỏ lời cầu hôn với cậu chủ, là người con gái duy nhất mà
cậu chủ kĩ tính nghĩ là hữu dụng.
Cậu chủ lấy điện thoại trong tay cô, cô cố
sống cố chết giữ rịt lấy di động, không chịu buông tay ra.
“Cậu chủ! Cô ta là bạn gái cũ của anh Thư!
Cậu chủ, em có chứng cứ!”. Lời nói có chút đê tiện tuôn ra từ miệng cô không
thể khống chế được.
“Bỏ tay ra”.
Mệnh lệnh lạnh lùng của cậu chủ khiến cô
không thể không buông tay, mặt cô đau như mất người thân, nhìn cậu chủ thong
thả bắt máy, cảm thấy bóng lưng lạnh lùng của cậu chủ càng lúc càng xa, như sắp
không thể nhìn thấy nữa.
“Tôi sắp kết hôn rồi. Đừng gọi tới nữa”.
“Cạch”.
Di động bị ngắt, bóng dáng vĩ đại của cậu
chủ dường như đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, cô há hốc mồm trợn tròn mắt
nhìn cậu chủ đứng đó, không thể xác định cậu vừa nói cái gì. Nhưng câu nói tiếp
theo của cậu chủ càng khiến cho cô đần người hơn nữa.
“Là cô đi, kết hôn với tôi”.
“… Hả?! Cậu… cậu chủ nói gì vậy?”. Cái kiểu nói như đi chợ mua thịt lợn này
là có ý gì?
“Kết hôn, cô và tôi”.
“Soạt” một tiếng, chân Diêu Tiền Thụ nhũn ra, cô ngồi bệt xuống đất, hai
mắt trống rỗng ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình.
Cậu chủ điên rồi sao? Quên cô là ai rồi sao? Trời ạ! Từ nhỏ tới lớn, tới
già cô mãi mãi là nô tỳ, là tùy tùng, là người hầu riêng của cậu chủ. Thậm chí
người chồng tương lai của cô cũng thuộc về cậu chủ, sao có thể kết hôn với cậu
ấy được?
Cô có thể ăn đồ thừa của cậu chủ, có thể phụ trách việc dạy dỗ kinh nghiệm
yêu đương hôn hít của cậu chủ, nhưng kết hôn… có là đùa thì cũng quá đáng lắm
đúng không?
“Cậu… cậu chủ. Cậu đừng nên đùa em như thế, cậu cứ ăn cơm đi, em ra ngoài
trước đây. Tạm biệt, chúc cậu ngủ ngon”.
Cô quay người đi ra như chạy trốn, cái nơ bướm to đằng sau bộ đồng phục hầu
nữ bị cậu chủ kéo giật lại.
“Ai đùa với cô?”.
“Cậu chủ! Cậu buông em ra đi, em có thể ăn nước bọt của cậu, có thể chịu
phạt đọc Mười vạn câu hỏi vì sao, có thể đi lau chân dung của cậu một trăm lần,
có thể hôn cậu chủ Hắc Thủ Đảng, nhưng không thể chơi trò kết hôn với cậu
được…”.
Cô hầu bé nhỏ cố chạy đi, cậu chủ ở đằng sau túm chặt lấy, “Kết hôn với tôi
đáng sợ lắm sao? Đáng sợ hơn cả hôn Hắc Thủ Đảng?”.
“... Có thể nói thật không ạ?”.
“Không được phép nói!”.
“… Thế cậu muốn em trả lời gì chứ?”. Cô hầu bé nhỏ đảo mắt vẻ bất đắc dĩ.
“Được, kết hôn”. Một câu thừa cũng chẳng có.
“Không được mà!”.
“Cô dám nói không với tôi à?”.
Diêu Tiền Thụ nóng ruột gãi gãi đầu, “Em cũng biết tình huống của cậu chủ
lần này nguy ngập, là bất đắc dĩ. Nhưng em thực sự không được đâu, cậu chủ!
Chồng em do cậu chọn chẳng thành vấn đề, nhưng không thể là cậu được”.
“Tại sao không thể là tôi?”. Mắt cậu nheo lại, hiển nhiên rất khó chịu với
sự kì thị phân biệt sâu sắc này.
Cô không ngoảnh đầu lại được, không còn cách nào khác là hét tướng lên, “Vì
điều thứ ba của quy định hầu nữ là em tuyệt đối không thể yêu cậu chủ được!”.
Cậu chủ nhướn mày lên, đôi mắt đen chớp chớp, sắc mặt bình thản, đôi môi
mỏng khẽ mở, “Kết hôn với tôi và yêu tôi thì có liên quan gì?”.
“Hả?”.
“Tôi chỉ muốn cô kết hôn với tôi. Không bảo cô yêu tôi”.
“Hả hả hả?”. Đây là kiểu ngụy biện mị dân gì đây?
“Là cô chột dạ hả? Vì vi phạm điều thứ ba của quy định, thầm yêu tôi rồi,
cho nên mới không dám kết hôn với tôi hả?”.
“…”. Mồ hôi lạnh đổ ầm ầm. Thế này thì bảo cô nói lý đằng nào đây?
Cậu chủ lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Nghe bảo mẫu nói, cô biến ảnh chân dung
của tôi thành linh đường, còn ngày nào cũng nhìn nó chảy nước miếng, có phải cô
có ý nghĩ gì không nên có, không an phận không hả?”.
“Nói… nói vớ vẩn! Chuyện đó là do tổng quản bảo mẫu làm, ông ấy ngày nào
cũng dâng hoa, dâng hương, còn bày đồ cúng, còn chảy nước miếng, hại em nghĩ
cậu chủ ở nước ngoài xảy ra chuyện gì rồi”.
“Đừng có lảng sang chuyện khác. Kết hôn”.
Cậu nhấc cô lên, lắc lắc cái nơ bướm sau lưng cô, cả người cô đều bắt đầu rung
rung theo, “Không kết hôn với tôi, thì bán cái đồ người hầu không nghe lời nhà
cô đi, hoặc là đuổi ra khỏi nhà, tự chọn đi”.
“Không kết hôn, cậu sẽ không cần em sao?”.
“Ừ”.
“…”. Tự nhiên lại “ừ” quả quyết thẳng thắn
lại chắc chắn thế, còn dùng chiêu thức đê tiện như thế bức ép người hầu bé bỏng
tay không tấc sắt, nước mắt cô chảy như thác, “Vậy… phải kết hôn bao lâu?”.
Cậu chủ nhướn mày, không hiểu được câu hỏi
của cô.
“Thì chuyện kết hôn giả này phải thực hiện
trong bao lâu ạ?”. Kết hôn lại không được phép yêu, đó không phải là đóng giả
sao? Nhưng mà, coi như là hình phạt có thời hạn, không thể biến thành tù chung
thân chứ?
“… Kết hôn giả?!”. Cậu chủ nheo mắt, cụm từ
này hiển nhiên khiến cậu không hài lòng.
“Không phải cậu chủ vì muốn hoàn thành yêu
cầu của ông chủ, mới bất đắc dĩ muốn kết hôn giả sao ạ?”.
“…”. Cậu chủ trừng mắt nhưng không tìm ra
lời nào để phản bác, rầu rĩ hừ một tiếng.
“Một tháng?”.
“…”. Ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
“Nửa năm?”.
“...”. Hít vào bực bội.
“Một năm?”.
“Cút ra ngoài!”.
“Tuân lệnh! Chúc cậu chủ ngủ ngon, cậu yên
tâm đi. Em tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ không yên phận với cậu!”.
Túm được cơ hội lấy hơi, cô hầu vội vã chạy
nhanh như chớp ra khỏi phòng cậu chủ.
“Rầm”.
Con chuột trong tay cậu chủ bị đập mạnh lên
bàn, vỡ nát.