Cậu Chủ Hồ Đồ - Chương 03 - 04
Chương 3:
Ai cho cô đi coi mắt hả?!
Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân
bay.
Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong
tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay.
Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh
tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay
như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và
tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu.
Những người xung quanh đều nhìn qua.
“Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?”.
“Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả
đồng phục nữa à?”.
“Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản
gia à?”.
“Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi
nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?”.
“Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già
cũng không tha?”.
“Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết
ngay à”.
“Thế nào thế nào?”.
“… Một thằng nhóc kháu khỉnh”.
“Hả? Ông già năm mươi tuổi thích… bé trai
kháu khỉnh?”. Sở thích gì lạ vậy?
Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong
ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada
quét tìm mục tiêu.
Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng
biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên
cao, cán gãy, bức chân dung lớn của cậu chủ rớt xuống đất.
“Cậu chủ cậu chủ gãy rồi! Tên trời đánh
thánh vật nào dám làm gãy đồ của cậu chủ nhà ta hả!”.
“Bộp”.
Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp
lên ảnh cậu nhóc, mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất.
“Ông nói đồ của ai bị gãy hả?”, giọng nói trầm
trầm có chút bực dọc, hình như đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới
nơi.
Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên
nhìn người đó.
Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest
màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương
quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng
bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp
kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài.
Một tay đút vào túi quần Âu, một tay giữ
tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó.
“Cậu… cậu chủ!”.
“Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu
xí ấy đi rồi à?”. Cậu khinh thường, nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu
của mình, kì thị nhìn đội hình không biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước
mặt mình. Sắp xếp linh đường cũng không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh
của mình rất đáng yêu há?
“Cậu chủ!”.
Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình,
cậu lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông “Đừng có lại gần đây. Đứng xa ra
một chút”.
“Cậu… cậu chủ, tôi xúc động, xúc động quá!
Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi, hu hu! Cậu có biết tôi nhớ thương cậu nhiều thế
nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả cậu về nhà rồi
sao?”.
“… Đại tổng quản, cậu chủ học trường Royal
Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra”.
“Đã sao nào, dù sao chỉ cần cậu chủ trở về,
tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi”.
Cậu chủ chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ
nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất
một chủ nhân của mình, “Hắc Thủ Đảng đâu?”.
Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng
- hộp thức ăn cho chó.
“À… Hắc Thủ Đảng nó…”.
Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản
bảo mẫu, cậu bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng
quản bảo mẫu.
Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con
nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị cậu để lại chăm sóc
Hắc Thủ Đảng.
“Đâu rồi?”.
“À, nó đang nằm trong chuồng chờ cậu chủ về
nhà ăn cơm trong ánh nến”.
“Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang
hỏi ông, người hầu của tôi đâu rồi?”. Cô ta đúng là đồ to gan lớn mật, người
trong nhà đều đứng ở đây đón cậu về nhà, cô ta thân là người hầu riêng của cậu
lại dám vắng mặt.
Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc?
Chuyện gì quan trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không
gặp, cô ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi.
“Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!”.
Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ,
người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời.
“Thưa cậu chủ, cô ấy đi lừa đàn ông cho cậu
rồi”.
Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại, “Lừa
đàn ông? Lừa đàn ông gì?”.
“À… ý là, cô ấy đi, à… xem mắt rồi”.
“Rắc”.
Hộp thức ăn cho chó trong tay cậu chủ bị
bóp nát.
“Soạt”.
Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay.
“Cậu chủ cậu chủ, cậu cướp chìa khóa xe của
tôi làm gì? Cậu muốn đi đâu?”.
“Cậu chủ! Lái xe trên đường không thể đụng
vào xe khác! Cậu đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên
phải!”.
Chương 4
Cậu chủ, em đi xem mắt không phải vì cậu sao?
Trong quán café Anh Luân Phong Tình, đang
có một màn trình diễn quái dị.
“Thưa cô, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng
cao cấp, không thể đem thú nuôi vào được”. Cô phục vụ cười áy náy.
“Ai? Nó đâu phải thú nuôi của tôi”.
“Không phải thú nuôi của cô sao? Vậy có thể
xin cô dắt nó đi không? Dẫu sao cũng là cô đưa nó vào nhà hàng”.
“Dắt đi? Thế sao được”.
“Sao ạ?”.
“Sao à? Đó là cậu chủ nhà tôi đấy! Tôi phải
hầu nó ăn cơm!”.
Chẳng những không thể dắt đi, cô còn phải
hầu nó ngồi vào bàn, giúp nó dọn dao thìa nĩa ra, buộc khăn ăn trắng vào, lấy
khăn nóng lau móng của nó.
Thế nên...
Một con chó già có cơ mặt chảy xuống, lông
quanh đầu xù lên như sư tử ngồi trên ghế sofa, chân trước đặt trên bàn ăn, thè
lưỡi ra, thở hồng hộc, đôi mắt như đậu đen nhìn chăm chắm vào người đàn ông
ngồi đối diện bên kia.
Cô phục vụ thấy bó tay với cô gái coi chó
là chủ, đành chuyển ánh mắt sang người đàn ông đẹp trai đối diện, anh ta trông
bình thường hơn, cũng dễ nói chuyện hơn.
“Thưa anh, anh xem có thể khuyên bạn gái
của mình được không…”.
“Không sao, cứ để cậu chủ thân yêu của cô
ấy ngồi cạnh đi! Tôi không để ý”.
“Thưa… thưa anh...”. Anh không để ý, chúng
tôi để ý nha!
Anh ta không để ý! Anh ta mà không để ý?
Câu trả lời này khiến Diêu Tiền Thụ nãy giờ vẫn bận rộn chăm sóc cho Hắc
Thủ Đảng mà không nhìn người đàn ông này sửng sốt, cuối cùng cô cũng có hứng
thú quay đầu nhìn người xem mắt ngồi đối diện với cô.
Bộ vest đen được đặt may ôm lấy dáng người cao, đôi chân dài vắt chéo, hai
tay đan vào nhau, chiếc cúc bạc tinh tế ở tay áo lóe lên ánh sáng lạnh. Dưới
đôi mày cao tuấn tú, cặp kính viền bạc che đi đôi mắt đen sáng có thần, nụ cười
lịch sự nho nhã vẫn luôn đọng trên môi, ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt già
quéo của “cậu chủ” cũng không biến mất.
Dáng vẻ bình tĩnh như không này tựa như anh ta có thể ứng phó được bất cứ
tình huống nào đột nhiên xảy ra, mà cảnh xem mắt kì quặc này với anh ta mà nói,
căn bản chẳng đáng kể chút nào.
Thấy cô đang đánh giá mình, anh ta thản nhiên đón nhận ánh mắt của cô, khóe
môi hơi nhếch lên như có như không, anh ta cầm thực đơn trước mặt, xoay một
trăm tám mươi độ đưa tới trước mặt cô, làm động tác “mời” lịch sự.
Hắc Thủ Đảng, mau nhìn đi kìa, đây là người đàn ông đầu tiên rộng lượng
không thèm quan tâm tới việc ngồi dùng cơm cùng bàn với mày kìa.
Thế giới này thực sự có người đàn ông phong độ khí phách tuyệt vời như thế
ư, anh ấy có thể hầu hạ mày cùng tao phải không? Phải không phải không, Hắc Thủ
Đảng. Mày đừng khinh tao, ngó lơ tao như cậu chủ nhé!
“Cô cứ cố sức lắc người cậu chủ thân yêu nhà cô như thế không sao chứ? Nhìn
nó như muốn cắn cô tới nơi vậy”.
“À… tôi… tôi…”.
“Bít tết thịt thăn bò không tệ, cậu chủ nhà cô thích ăn không?”.
“Tôi nghĩ có lẽ nó sẽ thích”.
“Thế còn cô?”.
“Tôi… Tôi cái gì cũng được”.
Anh ta nhếch môi cười, “Thực sự tôi thích quen với phụ nữ ngoan ngoãn, vậy
tôi quyết định giùm cho cô, cô không có ý kiến chứ?”.
“À, được... được ạ”.
Anh ta thản nhiên giơ tay lên gọi bồi bàn tới, thành thạo gọi mấy món, ngay
cả món điểm tâm ngọt sau bữa ăn cũng gọi giúp cô.
Lần đầu tiên cô được biết cảm giác được đàn ông quan tâm, mấy lần trước
toàn bị người ta bỏ đi giữa chừng, toàn chỉ vào Hắc Thủ Đảng mà mắng cô. Làm
sao đây, cô hơi lâng lâng rồi.
Gọi món xong, Thư Thành Nhạc quay lại nhìn cô, “Cô Diêu, tôi không thích
lãng phí thời gian. Chúng ta thẳng thắn nhé”.
“Thẳng thắn? Thẳng thắn cái gì?”.
“Trước khi chúng ta hẹn hò, tôi phải cho cô biết tôi thích tuýp phụ nữ nào,
nói đơn giản, là tiêu chuẩn phụ nữ của tôi”.
“Tiêu… tiêu chuẩn?”. Hóa ra không chỉ cô có điều kiện chọn đàn ông, đàn ông
cũng có tiêu chuẩn chọn phụ nữ sao?
“Thứ nhất, tôi thích phụ nữ tự do phóng khoáng, không được ngày nào cũng
gọi điện hỏi tôi đang ở đâu, đang làm gì, ở cùng với ai, thứ hai, tôi thích phụ
nữ hiền thục một chút, tôi phải biết cô ấy đang ở đâu, đang làm gì, ở cùng với
ai, thứ ba, tôi thích phụ nữ chững chạc hiền lành, biết chừng mực, không được
ngày nào cũng hỏi tôi mấy chuyện vô vị như có yêu em không, yêu bao nhiêu, yêu
ở chỗ nào”.
“...”.
“Há mồm ngơ ra nhìn tôi làm gì? Cô thì sao?”. Anh ta thẳng tay đánh bóng
xong, giờ đã chuẩn bị đón bóng.
“Tôi? Tôi làm sao?”. Cô bị gương mặt nghiêm túc lắng nghe của anh ta làm
cho đơ rồi.
“Điều kiện của cô”.
“Điều… điều kiện của tôi? À, đúng rồi, điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ
có một thôi”.
Anh nheo mắt lại.
“Anh có đồng ý phục vụ cậu chủ với tôi, vì cậu chủ mà xông vào nơi dầu sôi
lửa bỏng không?”.
Đôi mắt đen sau kính thoáng dao động, liếc nhìn về phía con chó Tây Tạng
đang lấy bản mặt già nua bình tĩnh nhai miếng bít tết “nhọp nhẹp”.
“… Nó sao?”.
Cô gật mạnh đầu, “Tạm thời cũng chỉ có thể là nó”.
“…”. Cô ta còn có nhiều “cậu chủ” thân thiết giống vậy sao?
“A! Cậu chủ! Mày không thể bò qua ăn phần thịt của anh Thư được!”. Cô kéo
cậu chủ không khống chế nổi của nhà mình lại, cười trừ nói, “Anh Thư, xin lỗi
nha, cậu chủ nhà tôi quá vô phép rồi! Anh đừng để ý tới nó, cứ tiếp tục ăn,
tiếp tục ăn đi, ha ha”.
“…”.
Bị cậu chủ nhà cô ta liếm rồi, ăn sao được nữa?
“Này! Cậu chủ, đó là miếng bít tết của tao, mày qua đây làm cái gì? Móng
chân mày đè vào tao rồi. Mày quá đáng lắm, sao có thể ăn hết phần của tao
chứ!”.
“...”, van xin vô ích, không thể
hoãn cái sự thèm ăn của động vật được.
“Bánh ngọt là của tao! Nói sao cũng không thể cho mày cái này được, lượng
đường trong máu mày đã quá cao rồi, ăn nữa sẽ mắc bệnh tiểu đường với cao huyết
áp mất!”.
“...”. Dọa nạt cũng không xong, lưỡi đi một vòng, bánh ngọt đã vào bụng.
“Mày ăn đi, ăn đi, cho mày ăn hết đó! Coi tao còn giúp mày xỉa răng không
nhé! Để cho sâu đục hết hàm răng mày đi!”.
Đương lúc bữa cơm sang trọng đang diễn ra hỗn loạn, đột nhiên, tiếng di
động của Thư Thành Nhạc vang lên, anh ta gật đầu ra vẻ xin lỗi, vừa cầm khăn ăn
lau miệng, vừa tiếp điện thoại, “Gì đó?”.
Cô không nghe rõ giọng người gọi điện tới, chỉ thấy phần giữa hai lông mày
anh ta dần nhăn lại, “Được, tôi quay lại giải quyết ngay”.
Ngắt máy, anh ta nhìn Diêu Tiền Thụ còn chưa ăn được miếng thịt nào, khẽ
đẩy kính, biết thừa mà vẫn cố tình hỏi, “Đã ăn no chưa?”.
Đương nhiên chưa rồi! Không phải anh ta cũng thấy rõ rành rành ra sao? Vì
tranh miếng bít tết với Hắc Thủ Đảng mà cô chẳng ăn được miếng nào, còn đói
bụng hơn trước khi ăn, da bụng dính với da lưng đây này. Kính anh ta có nhiều
độ tới cỡ nào cũng đâu đến nỗi không thấy cô đói đỏ mắt ra chứ?
Không chờ cô mở miệng, anh ta đã giơ tay lên gọi bồi bàn trước, “Anh ơi,
cho thanh toán”.
“...”.
“Cô đang chửi thề à?”.
“Há? Tôi... tôi đâu chửi?”.
“Nhưng nhìn miệng cô lúc nãy giống như nói, chết đi, đồ con ếch bốn mắt”.
“A ha a ha a ha ha ha, anh đúng thật biết nói đùa, sao tôi lại chửi thế
chứ”.
“Thế thì được rồi. Tôi thích con gái thanh nhã một chút”. Anh ta đứng dậy,
giúp cô kéo ghế ra.
Cô đứng dậy mới phát hiện ra thân hình của anh ta khá cao, cô đi giày cao
gót mới tới vai, phải ngẩng đầu lên nhìn.
Anh ta cười, nhưng sau cặp kính lại lóe lên ánh nhìn không kiên nhẫn, “Cô
Diêu, xem ra tôi phải bổ sung một tiêu chuẩn, tôi không thích phụ nữ lãng phí
thời gian của mình, dù chậm vì đi giày cao gót, dặm phấn mắt, kẻ viền mi, hay
là… tán tỉnh với chó lúc ăn cơm”.
Địa điểm xem mắt đột nhiên thay đổi, Diêu Tiền Thụ bị nhét vào trong xe Thư
Thành Nhạc, tới nơi chẳng rõ là chỗ nào.
“Anh… anh Thư, chúng ta đi đâu
thế?”.
Thư Thành Nhạc nắm tay lái, “Khách sạn”.
Khách sạn? Thuê phòng? Lần đầu gặp đã…
“Không không không! Thế này thì nhanh quá rồi! Cậu chủ nhà tôi sẽ không
thích đâu, anh Thư, anh không thể…”.
Anh ta cau mày, “Gì mà không thể? Hai bên đã nói điều kiện ra với nhau rồi,
cô muốn cái gì, tôi muốn cái gì. Sau đó chỉ cần nói cho tôi biết, cô muốn gì ở
tôi, tôi có thể cho cô cái gì, thương lượng xong xuôi, kí hợp đồng, hay cô cần
giấy chứng nhận kết hôn cũng được”.
Thế này có phải năng suất quá không ta?
“Chúng ta… không phải nên yêu nhau trước, hẹn hò vài lần, cãi nhau vài bận,
rồi lại làm lành mấy hồi, rồi mới nói tới chuyện kết hôn cần cấp độ cao này
sao?”. Hơn nữa, cậu chủ còn chưa tỏ thái độ, cô phải về nhà lấy khúc xương có
hai đầu lấy chồng và không lấy chồng ra, xem cậu chủ gặm bên nào mới có thể
quyết định chứ.
“Bớt đi rồi”.
“Bớt đi rồi?”. Những việc nhỏ nhặt đáng yêu cô mong rất lâu này cứ thế mà
bị bỏ đi à?
“Tôi nói rồi, tôi không thích lãng phí thời gian, những chuyện tôi làm đều
đạt được kết quả cao nhất, cái gọi là xem mắt, theo ý tôi là quyết định chuyện
cả đời bằng thời gian ngắn nhất mà lại có hiệu quả. Tôi có thể cho cô nhà và
xe, tiền bạc cho con cái sau này, còn cô, chỉ cần tạo cho tôi hình tượng người
vợ hiền mẹ đảm là được rồi, còn về phần cậu chủ của cô…”.
Anh ta hừ một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn con chó Tàng Ngao đang nằm
nhoài người ra ngủ trên băng ghế sau, “Tôi có thể chịu được cô vợ tương lai yêu
chó tới mê mẩn, chỉ cần cô đừng để nó nằm giữa giường cưới của vợ chồng chúng
ta là được”.
Hắc Thủ Đảng đang nhoài người ngủ trưa đột nhiên thoát khỏi tình trạng lười
biếng, lắc cái đầu có bờm lông, ngẩng cái mặt già quéo của mình lên, chẳng thèm
để ý tới đôi nam nữ ở hàng ghế lái xe đang nói chuyện rôm rả, nó chậm rãi bò
lên lưng hàng ghế sau, nhìn ra đường phố qua tấm kính sau xe.
Một chiếc xe thể thao mui trần đen bóng đang vọt lên từ phía sau, nó liên
tục tăng tốc lách qua xe trước mặt, tiếng động cơ vang lên khiến đôi tai lúc
nào cũng cụp xuống của Hắc Thủ Đảng rung lên, cái lưỡi thè ra liếm liếm, quay
người ngồi lại, cắn gấu váy của cô gái.
Nhưng đôi nam nữ ở ghế trước kia căn bản chẳng thèm để ý tới nó, vẫn chỉ
mải tìm hiểu nhau.
“Thành thật mà nói, tôi hài lòng khi thấy cô ngoan ngoãn dịu dàng như thế,
tuy cô hơi ngơ ngơ, chậm chạp khiến tôi không thích, nhưng nhờ kịch bản xem mắt
được dàn dựng cẩn thận của cô mà lần đầu tiên tôi thấy phụ nữ cũng không tới
nỗi chán”.
“Hả? Chờ một lát, tôi dàn dựng kịch bản gì?”.
“Tiết mục cậu chủ chó độc đáo của cô ấy. Đây không phải thủ đoạn của cô,
muốn tôi ấn tượng à?”.
“Không, anh hiểu lầm rồi, cậu chủ của tôi không phải là giả, nó là…”.
“Tôi thích kiểu làm việc có chuẩn bị đầy đủ của cô, thái độ khi thương
lượng hợp đồng rất thành thực”. Anh ta liếc nhìn dáng vẻ cào tóc ngây thơ của
cô, dậm phanh đứng lại trước đèn đỏ đang đếm ngược một phút.
“Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò, lấy đó làm tiền đề kết hôn”.
Anh ta nói xong, thừa lúc đèn đỏ hãy còn đếm ngược về không, vươn tay vòng
qua vai cô, cúi người nghiêng mặt, môi sắp áp lên đôi môi hơi nhếch lên kia.
“Két”.
“Rầm”.
Tiếng phanh gấp cùng tiếng va đập rất mạnh vào tấm kính chắn gió khiến Thư
Thành Nhạc ngừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc, chỉ thấy cái bảng hiệu được kết
hoa hồng “Cậu chủ đã về!” từ từ trượt xuống tấm kính chắn gió.
Một chiếc xe thể thao mui trần quyến rũ nhưng không thực dụng chẳng biết đã
vượt qua vạch chờ đèn đỏ từ khi nào, đỗ lại ngay giữa đường.
Một chàng trai tỏa ra khí chất âm u ngang ngược đứng chắn trước mặt anh ta.
Cặp kính râm màu trà sậm phối hợp với bộ vest màu trắng, cậu ta kiêu ngạo giơ
chân lên đá lên nắp xe phía trước của anh ta, hất hàm làm động tác tay thô bỉ.
Thư Thành Nhạc còn chưa kịp phản ứng, chàng trai kia đã bước nhanh tới bên
ghế lái phụ, thô lỗ mở cửa xe ra, túm lấy cô gái đang nửa ngồi nửa tựa trong
lòng anh ta kéo ra ngoài xe.
“Chưa được tôi cho phép, cô dám tự ý tìm đàn ông?”.
Giọng nói âm u của ác ma phủ lên Diêu Tiền Thụ như băng đá, cô không kìm
được mà rùng mình một cái, trong cái oi bức của mùa hè, khí lạnh nổi lên tứ
phía.
Ánh mặt trời bỏng rát hắt vào mặt cô, cô nhìn không rõ gương mặt bị khuất
sáng của chàng trai, chỉ có thể nâng mặt lên cao hơn, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc
anh chàng khó đối phó này là ai.
“Cô còn dám trang điểm sau lưng tôi à?”.
Một tay kéo cổ cô, khiến cô ngẩng đầu tới gần mình hơn, tay kia tháo cặp
kính râm xuống, đôi môi hé ra lạnh nhạt nói, “Tôi không ở nhà, hình như cô cũng
tự do quá đáng rồi. Diêu Giai Thị Tiền Thụ, tôi chưa đồng ý mà cô lại tự ý đi
xem mắt à?”.
Đôi mắt đen sâu thẳm lại sắc bén này…
Sức đe dọa quen thuộc này…
Sức mạnh tạo không khí lạnh tê người khủng
khiếp này...
Cùng với tiếng sủa “gâu gâu” vui vẻ làm nền
của Hắc Thủ Đảng…
Không… không lẽ… anh chàng dáng người cao
lên, vai rộng ra, giọng trầm đi, toàn thân tỏa ra thứ hormone gợi cảm, nhưng
tính tình lẫn kiểu ăn nói vẫn xấu xa độc ác đó là…
“… Cậu… cậu chủ?”.
Tiếng hô khó phân biệt được là vui mừng hay
buồn bực khiến Thư Thành Nhạc ngồi bên nhíu này, cậu chủ? Lại cậu chủ? Rốt cuộc
cô ta có bao nhiêu cậu chủ thân ái đây? Anh có thể để một con chó đực nằm lên
giường của mình, không có nghĩa có thể độ lượng cho một tên đàn ông nằm lên đó!