Bữa trưa tình yêu - Chương 25 - 26

Chương 25

Sam Sam quỳ trên mảnh đất trồng củ cải, chăm chú
nhìn một lúc lâu rồi mới đưa tay nhổ vài cây lên, sau đó quay sang nhìn đám người
đang câu cá ven hồ, tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng.

Nhà tư bản gì đó đúng là quá hủ bại, câu cá thì câu
cá chứ, còn dựng cả một ngôi nhà gỗ chống lạnh, cả đoàn người ngồi trong đó uống
trà câu cá trò chuyện thoải mái, cô lại run lẩy bẩy trong gió lạnh để nhổ củ cải!

Nhân viên chính thức cũng không được sai khiến thế
này chứ!

Sam Sam bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về khả năng bãi
công…

Nhưng cứ nhớ đến mình đang ăn ở nhà người ta, tiền
vé máy bay cũng phải mượn người ta, suy nghĩ mới manh nha của Sam Sam lại bị dập
tắt, thôi bỏ đi bỏ đi, đám củ cải này xem như là tiền trọ vậy…

Sam Sam đành cam chịu phận nhổ củ cải, chỉ thỉnh thoảng
không kiềm chế được mà nhìn về phía hồ nước, lần nhìn trộm thứ N lại chạm ngay
vào ánh mắt của Phong Đằng. Ánh mắt anh lóe lên, rồi đứng lên bước đến chỗ cô.

Sam Sam vội vàng cúi đầu làm ra vẻ chuyên tâm nhổ củ
cải.

“Tiết Sam Sam, đây là thành quả nhổ củ cải nãy giờ của
cô?”.

Theo âm thanh trầm khàn quen thuộc, trong tầm mắt của
cô bỗng xuất hiện một đôi giày nam màu đen, trong lòng Sam Sam có phần ấm ức,
cũng mặc kệ anh, ngón tay cào vào bùn đất, ậm ừ đáp lại mấy chữ: “Tay cứng, nhổ
không được”.

“Tiết Sam Sam”. Phong Đằng hơi cúi người, như thể
đang quan sát vẻ mặt cô vậy, “Cô nói không biết câu cá”.

“… Tôi có thể học mà”.

“Thế à?”. Âm cuối hơi cao lên như đầy ắp hoài nghi,
“Nhưng, chẳng phải cô không có hứng thú với việc thả sợi dây dài để câu cá đó
thôi?”.

Sam Sam ngẩn người, câu này sao quen quá… Sau đó,
chuyện xương cá từ xửa từ xưa lại xuất hiện trong đầu…

“Tiết Sam Sam, cô không biết thả sợi dây dài câu cá
to à?”.

Câu nói còn mơ hồ không hiểu lúc đó, bây giờ hình
như bỗng có một hàm nghĩa khác. Tại sao bây giờ anh lại nhắc đến chuyện này?
Sam Sam bỗng luống cuống tay chân, nhìn đám củ cải dưới đất, cố lấy hết can đảm,
lắp bắp trả lời: “Bây giờ… bây giờ có hứng rồi”.

Nghĩ đến Nguyên Lệ Trữ, trong lòng lại có phần buồn
bực, cô hờn dỗi nói: “Nhưng cạnh hồ cá nhiều người quá…”.

Đang than vãn à? Đôi mắt Phong Đằng như thoáng nét
cười, anh bỗng hỏi: “Tiết Sam Sam, cô có muốn cho những người câu cá kia một tín
hiệu?”.

Sam Sam nghi ngại: “Tín hiệu gì ạ?”.

“Tín hiệu báo với người ta rằng, hồ cá này đã có người
bao rồi”.

Hả?

Sam Sam thắc mắc ngẩng lên nhìn anh, sau đó thấy mắt
tối sầm lại, đôi môi tiếp xúc với một thứ gì đó ấm nóng.

Cô cô cô… hình như… bị hôn?!

Người đàn ông cao lớn cúi người xuống, bàn tay giữ lấy
vai cô, hôn thật nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn chạm nước, sau đó thấy bộ dạng
khờ khạo ngốc nghếch của cô, anh thấp giọng cười: “Đây là dấu mộc chuyên dụng
cho hợp đồng bao thầu”.

Củ cải trong tay Sam Sam rơi xuống đất, lại trở về với
cái hố mà nó mới vừa rời đi…

Sam Sam cuối cùng vẫn không đi câu cá mà quỳ xuống mảnh
đất trồng củ cải, máy móc nhổ và nhổ, đựng đầy trong hai sọt.

Nguyên Lệ Trữ lại câu được đến mấy con cá, nhưng niềm
vui thể hiện trên khuôn mặt nhìn sao cũng giống đang gượng cười. Lúc về, Nguyên
Lệ Trữ cũng quá giang xe họ, vẫn dáng vẻ tươi vui hào hứng, chỉ thỉnh thoảng có
vẻ thất thần. Nhưng so với bạn Tiết Sam Sam còn thất thần hơn, à không, Tiết
Sam Sam đã hoàn toàn không còn “tinh thần” nữa.

Trong đầu cô chỉ còn lại những cây củ cải.

Trạng thái đó thậm chí còn kéo dài đến bữa ăn đêm
giao thừa, một bữa dạ tiệc nhà giàu vô cùng thịnh soạn, ăn vào miệng lại toàn
thấy vị củ cải…

Nhưng cũng không thể trách cô được, bất kỳ một cô
gái bất hạnh nào bị mất đi nụ hôn đầu ở ruộng trồng củ cải, cũng sẽ không trở lại
thành người bình thường nhanh chóng được.

Về sau, đến khi Phong Nguyệt nói phải về nhà thì Sam
Sam mới hoàn hồn lại, bất giác kéo Phong Nguyệt, “Buổi tối cô không ở đây
sao?”.

Trước kia thì có, năm nay ông anh chẳng phải đã có
cô ở cạnh rồi ư. Phong Nguyệt cười híp mắt: “Ừ, sáng mai chúng tôi bay đến nhà
Ngôn Thanh lúc bảy giờ hơn, đồ đạc vẫn chưa dọn dẹp”.

“Thế… thế…”. Sam Sam không biết nói gì, bỗng nảy
sinh một ham muốn đêm nay sẽ gói ghém đồ đạc đến sân bay ngủ qua đêm.

Phong Nguyệt chớp chớp mắt: “Vui vẻ nhé!”.

Vui được mới lạ! Rõ ràng là căng thẳng muốn chết đây
này.

Nhưng khi những người giúp việc dọn dẹp bàn ăn rồi lần
lượt về nhà, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người họ thì trong lòng Sam
Sam lại dần dần dấy lên tâm trạng gần như chua xót.

Đêm giao thừa mà ngay cả một người thân cũng không ở
bên cạnh, cho dù “không là người” như boss cũng cảm thấy cô đơn nhỉ? Nghĩ thế
nên cảm giác căng thẳng khi ở riêng với nhau cũng giảm đi nhiều, Sam Sam lúng
túng hỏi: “Buổi tối chúng ta làm gì?”.

Phong Đằng hỏi ngược lại: “Em muốn làm gì?”.

Sam Sam nghĩ ngợi rất lung: “Xem… xem ti vi tiết mục
đêm giao thừa”.

Phong Đằng có vẻ bó tay, nhìn cô một cái rồi hai người
ra phòng khách, mở ti vi lên, đợi chương trình tối giao thừa.

Sam Sam nhìn đồng hồ treo tường, rất tốt, đã bảy giờ
bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu tiết mục rồi, chỉ cần ngoan
ngoãn hiền lành mười lăm phút đó, sau khi chương trình đã chiếu thì cô sẽ không
có vẻ rất ngốc, rất ngượng ngùng, không biết phải nói gì nữa!

Ồ ồ! Thế giới này có tiết mục đêm giao thừa thật là
tốt quá!

Sam Sam thoải mái lao về phía nhà bếp, “Em đi làm
chút hoa quả”.

Hì hục cả một lúc lâu trong nhà bếp, Sam Sam tính
toán đủ thời gian, mang hai đĩa hoa quả đầy ắp quay lại rất đúng giờ.

“Hoa quả tới đây!”.

Phong Đằng lại không nhúc nhích, anh ngồi trong ghế
sofa, mắt nhìn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay.

“Tiết Sam Sam, anh vừa nhận được một tin nhắn”.

“Hử?”. Sam Sam có vẻ không hiểu tại sao anh lại nói
với cô chuyện đó.

“Có người chúc anh năm mới vui vẻ”.

Sam Sam vẫn có vẻ hoang mang. Rất bình thường mà, nịnh
nọt boss gì gì đó… khoan đã… Hình như cô quên mất điều gì đó…

Phong Đằng thốt ra hai chữ: “Là em”.

Cuối cùng Sam Sam đã nhớ ra…

Đặt đĩa hoa quả trên bàn, Sam Sam gục đầu đón nhận
những lời chất vấn của Đại boss.

“Di động của em chẳng phải mất rồi à?”.

“Là phần mềm định giờ của di động”. Sam Sam nhỏ nhẹ
đáp.

“Đặt giờ khi nào?”.

“Mấy hôm trước”.

Phong Đằng khựng lại, “Em gửi cho tất cả mọi người
tin nhắn này?”.

“Không ạ”. Sam Sam càng lí nhí, “Chỉ có mình anh”.

Phong Đằng gật gù, không nói gì nữa. Tiết mục ti vi
đã chính thức bắt đầu, Sam Sam nhìn vào, trong lòng thấy rất rối loạn, có cảm
giác như phạm tội bị tóm vậy.

Bỗng nhiên, “tách” một tiếng, Phong Đằng tắt ti vi.
Trong phòng khách đột nhiên im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy
được.

“Tiết Sam Sam, đó cũng là muốn mà làm bộ à?”.

“Còn anh thì sao?”. Sam Sam không biết lấy can đảm từ
đâu, không đáp mà hỏi ngược lại, “Ở ruộng củ cải, anh… như thế… cũng là muốn mà
làm bộ ư?”.

Phong Đằng không ngờ cô lại biết hỏi ngược lại, cười
cười, nói với vẻ ý nhị sâu xa: “Không, là dụ địch thâm nhập”.

Cô đã ở nhà anh rồi, lẽ nào còn chưa đủ “thâm nhập”
sao, nếu đối phương cảm thấy cô vẫn chưa đủ thâm nhập, thế thì…

“Phong… Phong Đằng”.

Lần đầu gọi thẳng tên anh, Sam Sam có vẻ thiếu tự
nhiên, nhưng lúc này thì không thể gọi là tổng giám đốc được.

“Em chưa từng yêu ai, nên không biết rốt cuộc phải
thế nào. Trước tiệc năm mới, rõ ràng là em chưa nghĩ đến những chuyện này,
nhưng sau đó…”.

Cô ngước lên, cố gắng nhìn vào mắt anh.

“Mấy hôm trước không thấy anh, em rất hụt hẫng, thấy
anh đứng ngoài đồn cảnh sát đợi em, em cảm thấy rất mất mặt, nhưng lại rất vui,
khi anh đưa em đến đây, em… tuy không thích ứng lắm nhưng vẫn… vẫn rất vui. Lúc
nãy ăn bữa cơm giao thừa với anh, em vẫn… rất vui”.

Em không có mật mã của anh, nhưng em có thể nói anh
biết mật mã của em, mở ra cho anh xem. Em nghĩ em đã thích anh rồi, thế thì, anh
nhìn cho rõ, em là người anh thích ư?

Cô chẳng hiểu gì cả, nên đối diện với người thông
minh, chỉ có cách ngốc nghếch mà thôi.

Sam Sam bất giác ôm lấy đầu gối, co người vào ghế
sofa, nhưng đôi mắt lại nhìn anh không chớp. Vẻ mặt cô trông vừa yếu ớt lại vừa
dũng cảm, trong đôi mắt đầy ắp sự mong chờ e dè. Tiết Sam Sam bao giờ cũng khiến
người ta muốn đùa giỡn, nhìn rồi chỉ muốn bắt nạt mà véo cô mấy cái. Nhưng
Phong Đằng giây phút này lại rất khác lạ, đột nhiên thấy lòng rung động.

“Tiết Sam Sam”. Anh khoác vai cô, chậm rãi cúi xuống
hôn lên trán cô, anh nói: “Chúng ta thử xem”.

Chương 26

Đêm đó, sau khi Phong Đằng nói câu “thử xem”, tất cả
đã trở nên không được chân thực cho lắm.

Khi đôi môi nóng ấm rời khỏi trán cô, cả người Sam
Sam mụ mẫm hẳn. Phong Đằng hình như muốn hôn cô nữa nhưng thấy ánh mắt ngờ nghệch
của cô, anh lại cười, hơi đẩy cô ra xa: “Thôi”.

Từ từ.

Anh lấy di động, hỏi cô: “Chỉ có tin nhắn này?”.

Cô gật đầu.

Phong Đằng tắt máy, ném lên bàn. Sau đó đưa cô vào
phòng làm việc của anh, ban đầu anh muốn dạy cô chơi cờ, nhưng thấy cô thực sự
lơ đãng thì anh bỏ cuộc. Thế là tự ai nấy xem sách của mình.

Thỉnh thoảng đi lấy chút hoa quả, thỉnh thoảng đi
pha trà, thỉnh thoảng trò chuyện vu vơ vài câu, Sam Sam cầm quyển sách cô chọn,
lật đến mấy trang.

Mười hai giờ, bầu trời xanh thẫm nở rộ những tràng
pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp.

Vì cả khu này không có nhà cao tầng nên đứng trước
khung cửa sổ rộng trong phòng làm việc là có thể nhìn được rất xa, rất xa, Sam
Sam đặt sách xuống, chạy đến trước cửa sổ ngắm.

Phong Đằng cũng bước đến, đứng cạnh cô.

“Muốn bắn pháo hoa?”.

“Phong Nguyệt nói mọi người chưa bao giờ bắn cả”.

“Ừ”. Phong Đằng gật đầu, sau đó quay sang nhìn cô, rồi
cúi xuống hôn cô mà không báo trước.

Đó là lần thứ ba anh hôn cô trong ngày hôm nay.

Cô cảm thấy hình như có hơi nhiều, nhưng không hề thấy
đáng ghét.

Sau đó…

Cô đã lê đôi dép mềm mại, mềm nhũn người trôi về
phòng ngủ.

Sáng sớm mùng một, Sam Sam vẫn mềm nhũn chân bước xuống
phòng ăn để ăn sáng. Gặp Tiểu Chu đang vui cười hớn hở ở cầu thang, Tiểu Chu
híp mắt chào cô: “Năm mới vui vẻ, cô Tiết”.

“Năm mới vui vẻ”. Sam Sam vội vàng chúc lại.

Tiểu Chu tươi tỉnh nói: “Cô Tiết mau đi ăn sáng đi,
ngài Phong đang đợi, đến lấy phong bao lì xì luôn nhé”.

“Bao lì xì?”. Sam Sam bỗng tỉnh hẳn, vui mừng hỏi:
“Tôi cũng có sao?”.

“Chắc chắn là có”. Tiểu Chu nói, “Ngài Phong mùng một
năm nào cũng đều phát bao lì xì cho chúng tôi, sao cô Tiết lại không có chứ?”.

Ý Tiểu Chu là họ, còn hai người quan hệ không bình
thường như vậy, bao lì xì đương nhiên còn lớn hơn, dày hơn rồi.

Nhưng suy nghĩ của đồng chí Tiết Sam Sam là…

Đúng rồi!

Cô cũng là nhân viên của Đại boss mà!

Đương nhiên phải có bao lì xì rồi!

Sam Sam thấy bước chân cũng không mềm nhũn nữa, mà
nhanh nhẹn đi đến phòng ăn.

Hoạt động phát bao lì xì hình như đã tan, trong
phòng khách chỉ có Đại boss và bác quản gia. Phong Đằng hình như đang dặn dò quản
gia gì đó, liếc thấy cô xuất hiện ở cửa phòng ăn thì gật đầu nói: “Sam Sam đến
đây”.

Sam Sam vội vàng phóng đến, ánh mắt bất giác điều chỉnh
sang dáng vẻ chó con thèm được gặm xương. Phong Đằng nghẹn với ánh mắt lấp lánh
sáng của cô, khựng lại một tí mới hỏi: “Nhà em có những ai?”.

“Hừm?”. Điều tra gia đình ư? Sam Sam kể hết một lượt
gia phả họ hàng thân thích ra, “Có bố mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, còn
có bác và chú, hai người dì, mỗi nhà một đứa con, thế đấy”.

“Ừ”. Phong Đằng gật đầu, nói với quản gia: “Chuẩn bị
đi”.

Quản gia gật đầu, nhận lệnh rời đi.

Sam Sam ngơ ngẩn hỏi: “Chuẩn bị gì ạ?”.

Phong Đằng hờ hững nói: “Em không phải lo”.

“Ồ…”. Sam Sam cảm thấy chắc là không liên quan đến
mình nên cũng không hỏi nhiều.

Phong Đằng ngồi xuống dùng bữa sáng, “Vé máy bay đã
đặt xong, lát nữa anh có việc, bảo Tiểu Trương đưa em ra sân bay”.

Đến khi ra sân bay, lúc tài xế Tiểu Trương lôi ra
hai thùng lớn đồ đạc từ cốp sau xe, Sam Sam mới hiểu ra điều mà Phong Đằng bảo
là “chuẩn bị” là chuẩn bị cái gì.

“Sếp đã dặn, những thứ này là quà năm mới cho nhà cô
Tiết”.

Quà năm mới gì đó… Đại boss cũng quá chu đáo rồi.

Nghĩ đến hàm nghĩa mờ ám trong món quà năm mới, Sam
Sam vừa thấy vướng mắc lại vừa thấy vui vui, nhìn chiếc thùng lớn đó, cô bắt đầu
phát phiền vì không biết phải mang nó về thế nào, quan trọng là nói gì với người
lớn đây, quà của boss chắc chắn không rẻ, cô phải giải thích nguồn gốc thế nào.

Tiểu Trương nhiệt tình giúp cô check in, làm thủ tục
gửi hành lý… Sam Sam đành đứng nhìn, đi lẽo đẽo phía sau. Cuối cùng trước khi
vào cửa kiểm soát, Tiểu Trương lại đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.

“Cô Tiết, sếp nói để cô tạm dùng điện thoại cũ của sếp
trong thời gian này”.

Sam Sam đần người, mở hộp ra xem, quả nhiên là một
chiếc điện thoại di động kiểu nam giới dùng.

Đến khi ngồi một mình trong phòng chờ, Sam Sam mới
có thời gian xem kỹ điện thoại. Nó vẫn còn rất mới nhưng đã có dấu vết dùng
qua. Cô lật danh bạ, bên trong chỉ có số của Đại boss. Cô nhìn một lúc lâu,
không kìm được cầm di động đến trước cửa sổ, gọi cho Phong Đằng.

Người bên kia vừa nghe máy đã hỏi: “Đến rồi à?”.

“Vâng, em đang ngồi trong phòng đợi, thấy quà anh
chuẩn bị cho nhà em rồi, cả di động nữa”.

“Ừ”. Phong Đằng đáp lại, “Khỏi cám ơn”.

“… Ai nói em định cảm ơn đâu… đồ nhiều thế này khó
xách đi lắm”.

Bên kia cười, “Tiểu Trương không nói em biết là bên
kia có người đón em à?”.

Sam Sam ngẩn người, bỗng cảm thấy mất tự nhiên.

“Anh đừng như thế… em không quen”.

“Sẽ quen thôi, được rồi, Sam Sam, năm mới vui vẻ”.

Máy bay đến thành phố Sam Sam ở là vào buổi chiều,
sau khi xuống máy bay, quả nhiên ở lối ra có người đang đợi, là một người đàn
ông trẻ họ Lý, tự giới thiệu là nhân viên hành chính của chi nhánh công ty tập
đoàn Phong Đằng ở đây. Thấy anh ta cứ một điều cô Tiết hai điều cô Tiết, rất ư
là kính cẩn.

Sam Sam thấy rất không quen nhưng lại không biết người
bên này chỉ nhận mệnh lệnh của tổng công ty ban xuống, hoàn toàn không biết là
do Phong Đằng ra chỉ thị, nếu biết thì tuyệt đối sẽ không chỉ phái một nhân
viên hành chính đến đón cô. Lúc đó e rằng cô càng không quen nổi.

Nhà Sam Sam ở thành phố G gần trung tâm tỉnh, ngồi
xe khoảng hai tiếng rưỡi, bị tắc đường mấy chỗ, đến nhà đã là buổi tối. Người
đó đưa cô đến tận dưới nhà, còn đòi giúp cô xách đồ đạc lên lầu. Sam Sam vội vã
từ chối khéo.

Cảm ơn qua lại một lúc, đợi người ta đi rồi, Sam Sam
mới gọi điện về nhà, nhờ bố mẹ xuống giúp khuân đồ đạc lên.

Suốt đoạn đường Sam Sam cứ thấy như đang ở trong mây
mù, tất cả đều có vẻ không chân thực chút nào, cho đến phút này, nhìn nơi mà
mình đã lớn lên từ nhỏ, mới có cảm giác đã đặt được chân đến nơi này.

Cô hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào
cơ thể, xua tan chút hỗn độn còn lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3