Bữa trưa tình yêu - Chương 09 - 10

Chương 9

Sau khi trở thành nhân viên chính thức, Sam Sam có vẻ
sốt ruột, ngày nào cũng bấm đốt ngón tay đếm từng ngày đợi Đại boss quay về. Biểu
hiện cụ thể là, ngày nào đi làm trước khi vào tòa nhà Phong Đằng, cô cũng ngước
lên tầng 22 bằng ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, lúc tan sở ra ngoài, lại
ngước lên nhìn lần nữa với ánh mắt tráng sĩ chưa được đền đáp, cuối cùng mới rời
đi với vẻ quyến luyến bịn rịn.

Thế là cả tòa nhà Phong Đằng đã biết, trong những
tháng ngày tổng giám đốc không ở đây, Tiết Sam Sam phòng tài vụ lúc nào cũng
nhìn phía văn phòng tổng giám đốc với vẻ lưu luyến, hẳn nhiên đã tương tư lắm lắm
rồi.

Trưa hôm đó, Sam Sam ăn xong cơm, gục lên bàn ngủ một
giấc. Mới một lúc thì điện thoại réo vang, Sam Sam uể oải nghe máy, giọng A May
vẳng đến.

“Sam Sam, rảnh chứ, lên đây một chuyến đi”.

Lên trên?

Sam Sam ngồi thẳng dậy, lẽ nào Đại boss về rồi?

Sam Sam trang nghiêm nói một tiếng “Được”, rồi cúp
máy, hít một hơi thật sâu - trấn tĩnh trấn tĩnh! Tiết Sam Sam! Mày nhất định sẽ
thắng, vì nữ thần chiến thắng mãi mãi đứng về phía chính nghĩa! Tuyệt đối sẽ
không vì Đại boss đẹp trai hơn, giàu có hơn mà thiên vị!

Trong tích tắc Sam Sam đã từ trạng thái mơ ngủ sang
trạng thái chiến đấu, ý chí chiến đấu bừng bừng thiêu cháy đến tận tầng 22.

A May thấy cô đến thì vẫy tay gọi. “Sam Sam đến
đây”.

Sam Sam khoát khoát tay với cô, ý bảo rằng lát nữa
hãy nói, sải những bước chân kiên định đến trước cửa phòng tổng giám đốc,
nghiêm túc gõ cửa, vừa gõ vừa đọc thầm lời thoại.

Lúc này tuyệt đối không thể trò chuyện với A May, hễ
nói chuyện là ý chí quyết đấu sẽ tan biến - đó là chân lý mà tiểu thuyết kiếm
hiệp đã dạy cô.

Gõ rồi gõ… gõ rồi gõ… gõ rồi gõ… đổi sang tiết tấu
khác tiếp tục gõ…

Không ai đáp lại.

Sam Sam đần mặt, quay đầu nhìn.

A May và mấy thư ký khác đã bịt miệng cười đến ngạt
thở, A May vừa cười vừa thở hổn hển: “Sam Sam, tổng giám đốc chưa về mà”.

“… Vậy gọi tôi lên đây…”.

“Không phải tổng giám đốc thì không gọi cô được à?
Tuần trước tôi về quê, mang đến ít đặc sản quê nhà cho cô đây”.

A May cố nhịn cười đưa một chiếc túi cho cô.

“Hì, cám ơn cám ơn”.

Trong ánh mắt đầy ắp nụ cười của mọi người, Sam Sam
vuốt mồ hôi cầm túi đặc sản, ê chề xuống lầu dưới.

Lần đầu tiên, Tiết Sam Sam hoàn toàn thất bại, đến gấu
áo Đại boss cũng chưa sờ tới được.

Suốt buổi chiều tâm trạng A May rất vui vẻ, lại có
việc công phải gọi điện thoại hỏi ý kiến Phong Đằng, nói xong mọi chuyện, A May
buột miệng báo cáo: “Tổng giám đốc, cô Tiết rất nhớ anh đấy”.

Nói xong trong lòng bỗng thấy lo sợ, cảm giác mình bất
cẩn quá rồi. Phong Đằng không phải là dạng sếp gần gũi với nhân viên, không dễ
dàng gì tiếp cận, cấp dưới xưa nay luôn tỏ ra cung kính với anh, không dám nói
gì ngoài những chuyện về công việc, nhưng hôm nay bị Sam Sam quấy rối, tâm trạng
A May vui vẻ vô cùng, không hiểu sao lại buột miệng nói ra.

Phong Đằng rõ ràng cũng không ngờ cô lại nói chuyện
đó, một lúc sau mới đáp lại: “Ồ?”.

A May bắt đầu suy nghĩ về tiếng “ồ” của sếp tổng, cảm
giác chắc anh rất có hứng thú, bảo cô tiếp tục kể nên thầm thở phào nhẹ nhõm, vội
vàng kể hết chuyện hôm nay Tiết Sam Sam đã làm những gì.

Thế là buổi tối khi Tiết Sam Sam đang bò ra trước
máy tính chơi game thì nhận được một cuộc điện thoại lạ lùng.

“Hai tiếng sau tôi bay, trưa mai tới”.

Sau đó không đợi Tiết Sam Sam trả lời, đối phương đã
lạnh lùng cúp máy.

Ôm điện thoại một lúc sau, Sam Sam mới ý thức được
lúc nãy là giọng nói của Đại boss.

Quá huênh hoang, quá hợm hĩnh! Sam Sam giận dỗi ném
điện thoại lên giường - Tổng giám đốc còn chưa về đã đơn phương tuyên chiến rồi.

Mà còn gọi điện thoại quốc tế!

Tiền ơi là tiền… Sam Sam đau khổ cho cước di động,
quay lại nhìn máy tính, suýt nữa là nôn ra máu.

Lúc nãy rõ ràng đã đánh boss chỉ còn lại một vạch
máu thôi mà! Bây giờ kẻ nằm trong vũng máu lại là cô! Boss quái vật đang giễu
võ giương oai đi đi lại lại bên cạnh thi thể của cô…

Quả nhiên boss đều cùng một nhà, giương đông kích
tây, điệu hổ ly sơn!

Hận cũ lại thêm thù mới!

Ngày mai về chứ
gì! Sam Sam đỏ vằn mắt trợn trừng nhìn máy tính, nắm chặt tay~ing.

Hôm sau, Sam Sam vừa
đến công ty đã nhận được mật báo của A May, chuyến bay của tổng giám đốc mười
hai giờ đến thành phố S, khoảng một giờ sẽ về đến công ty. Thế là Sam Sam không
đợi Phong Đằng vẫy gọi, ăn cơm xong đã khí thế bừng bừng lao lên tầng 22, ở đó
ôm gốc cây đợi boss.

Đợi mãi, Sam Sam ngủ thiếp đi trên ghế của A May!

Mười hai giờ bốn lăm phút, Phong Đằng cùng Linda và
trợ lý Phương xuất hiện ở tầng 22, các thư ký đều đứng dậy nghênh đón, A May đẩy
Sam Sam một cái, không phản ứng, lại đẩy mạnh cái nữa, Sam Sam mơ mơ màng màng
ngẩng đầu lên.

Trong lúc lơ mơ buồn ngủ, mọi thứ trước mắt đều mờ mờ,
chỉ có bóng dáng thấp thoáng của vài người, một lúc sau, dần dần rõ rệt, rõ rệt,
Sam Sam đã nhìn thấy hết.

Với công lực của Tiết Sam Sam mà còn không thấu được
tình cảm sau đôi mắt kia, đôi mắt của chủ nhân nó đang nhìn cô, nhướn mày lên vẻ
lạ lùng, trong đôi mắt thoáng nét cười, một vẻ mặt vừa bất ngờ vừa như trong dự
đoán.

A May nói: “Tổng giám đốc, cô Tiết dùng cơm xong đã
đến đây”.

Phong Đằng ừ một tiếng rồi sải bước đi đến cửa văn
phòng. “Vào đi”.

Sam Sam vẫn đờ đẫn ngồi ở chỗ A May.

Linda nói: “Cô Tiết, tổng giám đốc gọi cô vào kìa”.

Á! Tổng giám đốc! Đại boss!

Sam Sam tỉnh hẳn!

Sam Sam vội vàng đứng lên khỏi chỗ A May, nhanh
chóng theo sau Phong Đằng vào văn phòng. Phong Đằng ném hết túi công văn trong
tay lên ghế sofa, dặn: “Đóng cửa lại”.

“Vâng”. Sam Sam đóng lại. Với mệnh lệnh của Đại
boss, Sam Sam có lúc hành động còn nhanh hơn suy nghĩ.

Đóng cửa rồi quay lại, Sam Sam đờ người.

Tổng giám đốc đang… đang cởi áo…

Được thôi, tuy chỉ là cởi áo vest, áo sơ mi bên
trong vẫn mặc đàng hoàng, nhưng động tác cởi áo đó sao mà đẹp thế. Chẳng trách
có người mua vé xem thoát y vũ, hơn nữa dáng người Đại boss thật là đẹp…

Sam Sam nhìn chằm chằm.

Phong Đằng cởi áo vest ra, thấy cô đờ đẫn đứng đó
thì tiện tay ném áo khoác cho cô, “Treo lên giúp tôi”.

Sau đó anh vào phòng vệ sinh, bỏ lại Sam Sam ôm áo
vest đứng tại chỗ hóa đá, hóa đá…

Đại boss chính là Đại boss, sai khiến người khác
cũng rất tự nhiên, cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn cô sẽ trở thành osin toàn
năng của tổng giám đốc mất.

Sam Sam nắm tay lại, quyết định, phản kháng, bắt đầu
từ việc không thèm treo áo vest!

Phong Đằng lau mặt rồi ra ngoài, thấy Tiết Sam Sam vẫn
nâng áo vest đứng tại chỗ thì nhíu mày: “Không tìm ra chỗ treo à?”.

“Không phải ạ”. Sam Sam lấy hết can đảm: “Tổng giám
đốc, tôi sẽ không treo giúp anh đâu!”.

“Tại sao?”.

Vẻ mặt Phong Đằng sầm xuống, bước chậm rãi về phía
cô, Sam Sam chỉ thấy không khí quanh mình như bị đè nén, áp lực mỗi lúc một
tăng.

“Vì…”. Sam Sam nghiến răng, dâng áo vest ra.

Chịu nhục vậy!

“Vì bây giờ thời tiết lạnh rồi, tổng giám đốc cứ mặc
vào đi, nếu không sẽ bị cảm mất!”.

Tiết Sam Sam mày hết thuốc chữa rồi… Sam Sam đau khổ
giương mắt nhìn áo vest trong tay.

Bỏ đi bỏ đi, treo áo là chuyện nhỏ, hôm nay chủ yếu
là đến vì chuyện cơm trưa, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!

Phong Đằng hơi mỉm cười: “Thì ra cô quan tâm tôi à,
lúc nãy tôi tưởng…”.

Vẻ mặt cười cười của anh khiến Sam Sam nổi hết gai ốc,
vội vàng chối đây đẩy: “Không không, đương nhiên là tôi quan tâm đến tổng giám
đốc rồi”.

“Tại sao?”.

Cái gì mà tại sao? Tại sao quan tâm anh? Sam Sam vận
dụng hết khối óc, ấp úng nói: “Vì… vì là… sức khỏe của tổng giám đốc là hạnh
phúc của nhân viên”.

“Sức khỏe của tôi chính là hạnh phúc của cô, câu này
được”. Phong Đằng hài lòng gật đầu, “Được rồi, tôi rất khỏe, cô cứ treo áo lên
đi”.

Hừm, câu nói của tổng giám đốc hình như hơi kỳ quặc,
Sam Sam vừa đi treo áo vừa nghi ngại. Treo xong áo quay lại, cũng vẫn chưa nghĩ
ra kỳ quặc chỗ nào, Sam Sam ném luôn câu hỏi đó ra sau đầu, thẽ thọt: “Tổng
giám đốc…”.

Không đúng không đúng, sao lại là giọng điệu này, có
phải đến cầu xin người ta đâu. Sam Sam ho một tiếng rồi nói lại: “Tổng giám đốc!”.

Phong Đằng bước đến sau bàn. “Sao?”.

“À à… cơm trưa ấy
mà…”.

Sam Sam đang định lấy
hết can đảm, chết chóc tính sau, thì Phong Đằng đã cắt ngang, “Đúng rồi, lấy
hai túi giấy trên ghế sofa lại đây”.

Lại sai cô! Được
thôi, giúp anh làm việc này lần cuối vậy.

Sam Sam lấy hai chiếc
túi giấy xinh đẹp đưa cho anh, Phong Đằng không nhận mà mở máy tính nhập
password, nói với vẻ lơ đãng: “Ừ, cho cô đấy, cầm đi”.

Cho - cô - đấy!

Ba chữ đó không
khác nào sét đánh, khiến Sam Sam hoàn toàn sững sờ, đến nỗi mấy phút sau vẫn
chưa phản ứng kịp. Lúc nãy nhìn lướt qua bên trong hình như là mỹ phẩm thì phải,
Đại boss lại mua mỹ phẩm cho cô…

Đáng… đáng… đáng sợ
quá!

Gần như là bản năng
sinh tồn đã mách bảo Tiết Sam Sam rằng, thứ này tuyệt đối không thể lấy, nếu
không thì sau này hết đường sống… Thế là Sam Sam há miệng: “Tổng giám đốc, tôi
không…”.

Vừa thốt ra chữ
“không”, ánh mắt Đại boss đã bắn đến, chữ “cần” trong cụm từ “không cần” lập tức
dừng ngay cửa miệng, Sam Sam suýt tí nữa thì bị nội thương!

“Không cái gì?”.

Lại dọa dẫm cô! Cứ
dùng chiêu này mãi, không sáng tạo gì hết! Sam Sam vô cùng khinh bỉ tổng giám đốc.

“Không… thể không cần”.

Lần nào cũng bị uy
hiếp bởi cùng một chiêu, Sam Sam càng khinh bỉ bản thân hơn.

Thấy cô cúi đầu chẳng
chút vui sướng vì được nhận quà, ánh mắt Phong Đằng cũng thoáng vẻ không vui.

“Được rồi, cô ra
ngoài đi”. Phong Đằng lạnh lùng, khoát tay bảo cô đi ra. Sam Sam đến cửa rồi
thì Phong Đằng lại nói. “Trưa mai nhớ lên đây”.

Sam Sam mới nhớ ra
chuyện cơm trưa chưa được giải quyết, kế hoạch đã bị món quà của Đại boss phá
tan.

Ra khỏi văn phòng tổng
giám đốc, Sam Sam đã quyết định, tiền này nhất định phải trả Đại boss, nhưng Đại
boss chắc chắn sẽ không nhận, nên Sam Sam đã sáng suốt nghĩ ra một ý rất hay -
sau này tăng ca không quẹt thẻ tăng ca nữa, không lấy tiền tăng ca, thế là được
chứ gì.

Linda thấy Sam Sam
xách túi giấy ra ngoài thì cười nói: “Cô Tiết à, quả nhiên là quà tặng cô”.

Cô nàng còn chọc:
“Nhãn hiệu này là tôi giới thiệu với tổng giám đốc đấy, lần trước chẳng phải cô
nói là mùa đông da dẻ rất khô, thậm chí còn bong tróc đó sao? Dùng cái này là
hiệu quả nhất đấy”.

Thực tế thì đến cả
việc mang quà về cho Sam Sam cũng do cô nàng đề nghị, nhưng câu đó tất nhiên
không thể nói với Tiết Sam Sam. Trước khi về nước cô làm ra vẻ vô tình hỏi tổng
giám đốc có cần mang ít quà về cho cô Tiết không, dường như Phong Đằng hơi bất
ngờ trước đề nghị đó, một lúc sau mới gật đầu bảo cô làm việc này, có lẽ trước
đó chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mang quà về cho Sam Sam chăng. Thế thì, địa vị của
cô Tiết này hình như không được vững chắc cho lắm.

Nhưng dù sao đi nữa
thì giờ vẫn cần tạo mối quan hệ tốt đã.

Sam Sam nghe Linda
nói thế, mới nhớ ra có lần cô lên lầu, quả thực có học hỏi những tín đồ thời
trang là Linda và A May, không ngờ…

“Linda”. Sam Sam nhớ
ra gì đó, căng thẳng hỏi: “Số mỹ phẩm này bao nhiêu tiền thế?”.

Linda thầm thấy khó
chịu, cảm thấy cô nàng thực sự quá tính toán, đàn ông tặng quà thì cứ nhận là
được, hỏi giá tiền thì tầm thường quá, nhưng cô vẫn cười nói ra một con số.

“…”.

Nghe đến giá tiền,
Sam Sam chỉ có một suy nghĩ, hãy để gió thổi cô đi thổi cô đi… Đắt như thế, cô
phải tăng ca bao lần đây!

Sam Sam hoàn toàn sụp
đổ, lảm nhảm: “Linda, cô không thể giới thiệu nhãn hiệu nào rẻ hơn hay sao?”.

Sau đó trong ánh mắt
thắc mắc lạ lùng của mọi người, Sam Sam lờ đờ trôi xuống lầu như bị mộng du.

Chương 10

Cả buổi chiều như
người mộng du, tối đến, Sam Sam lại ngồi trên giường thẫn thờ nhìn đống mỹ phẩm
đó. Đại boss không hổ là tư bản, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa vận dụng quá thuần thục.

Haizz~~~

Sam Sam mở hộp quà
xinh đẹp ra, định thử xem sao, dù gì đây cũng là tiền tăng ca N năm sau này của
cô đổi lấy nó, không thể cứ để cho quá hạn dùng được. Nhưng khi lấy những chai
lọ đó ra xem, Sam Sam thấy bó tay quá.

Trên đó viết cái gì
thế này?

Tuy mỗi chữ cái cô
đều biết, nhưng khi ghép lại thì cô lại không biết, hình như là tiếng Pháp?

Trên mặt Sam Sam toàn vạch đen(*).

(*) Trong hoạt
hình, truyện tranh vẽ mặt nhân vật có vạch đen là thể hiện tâm trạng rất xấu
(BTV).

Ném hộp qua một bên, Sam Sam nằm lăn ra giường nhìn
lên trần nhà, sau đó lại ngồi dậy, lấy giấy bút ra chép lại chữ trên các chai lọ
đó như vẽ hồ lô, định ngày mai sẽ hỏi đồng nghiệp trong văn phòng xem sao.

Hôm sau nữa đi làm, Sam Sam hỏi hai đồng nghiệp khá
sành sỏi về mỹ phẩm, kết quả họ cũng không hiểu. Sam Sam ngẫm nghĩ, xem ra đành
hỏi Linda vậy, nếu là nhãn hiệu cô nàng giới thiệu thì chắc phải hiểu chứ.

Rồi giờ ăn đến rất nhanh, Sam Sam lên lầu với vẻ ủ
rũ vô cùng.

Ủ rũ vì trong lòng Sam Sam rất mâu thuẫn. Tục ngữ
nói ăn đồ chùa của người ta, lấy đồ chùa của người ta, cô đã ăn cũng đã lấy,
nhưng lại từ chối không giúp người ta, hình như rất giống tiểu nhân, rất vong
ân bội nghĩa, nhưng nếu không từ chối thì sau này vẫn phải ăn nữa, chưa biết chừng
còn phải lấy nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy, chẳng phải cô từ osin gắp rau
thành osin bao hay sao?

Osin bao… Sam Sam sực tỉnh, toàn thân ớn lạnh -
không được không được, như thế thì mãi mãi cũng không có ngày ngẩng cao đầu được!
Thà làm tiểu nhân cũng không thể làm osin bao!

Vế trước là vấn đề về nhân cách, vế sau là vấn đề về
nhân sinh.

Sam Sam lại quyết tâm thêm lần nữa.

Nhưng vừa vào đến văn phòng, Sam Sam đã phát hiện ra
tâm trạng hiện giờ của Đại boss không thể gọi là vui vẻ được. Cũng đúng, khi
boss đói bụng đều tỏ ra không vui, thậm chí là rất hung dữ, muốt vuốt râu cọp cứ
đợi cho boss ăn no đã rồi tính sau.

Sam Sam tự giác ngồi xuống bắt đầu gắp rau, gắp xong
lại cung kính mời Đại boss đến dùng cơm, sau đó vừa ăn vừa len lén quan sát, ừ,
quả nhiên vẻ mặt của Đại boss mỗi lúc một dịu dàng hơn.

Thế là ăn xong rồi, cuối cùng Sam Sam cũng anh dũng
lên tiếng. “Tổng giám đốc, công việc gắp rau sau này tôi có thể không làm được
không ạ?”. Thấy hàng lông mày của Phong Đằng nhướn lên, Sam Sam vội vàng tìm
bia đỡ đạn. “Có thể bảo trợ lý Phương làm!”.

Trợ lý Phương, tôi có lỗi với anh…

“Á, không đúng, bảo A May làm!”. Sam Sam bỗng nghĩ
ra cách tốt đẹp nhất. Đó không phải là cô hãm hại bạn bè, mà là do A May tự
nói. Lần trước dạo phố, A May nói việc này cô cầu cũng không được, còn bảo nếu
Sam Sam không làm nữa thì để cô nàng làm.

“A May học lực cao lại tài giỏi, vừa tinh tế vừa dịu
dàng, hơn nữa lại ở ngay gần đây, gọi là đến liền!”. Sam Sam liệt kê một loạt
ưu điểm của A May như bán rau ngoài chợ.

Phong Đằng nheo mắt lại. “Gắp rau cho tôi, cô cho là công việc?”.

Không thì cho là
gì? Sam Sam rất muốn hỏi lại, tiếc là dũng khí của cô đã cạn kiệt, không có gan
mở lời. Vẻ mặt của tổng gám đốc hiện nay còn đáng sợ hơn lúc đói bụng ban nãy nữa!

“Nếu đã không muốn
làm công việc này, thì đừng xem nó là công việc”.

“Hả?”. Vậy rốt cuộc
là làm hay không? Lời tổng giám đốc sao sâu xa thế, không thể trả lời một cách
thẳng thắn hơn hay sao? Sam Sam sắp choáng rồi…

“Cô nói A May học lực
cao lại tài giỏi…”.

Ủa, có chuyển biến?
Sam Sam hỉ hả cật lực đề cử: “A May là thạc sĩ”.

“Vậy nên để cô ấy
làm chuyện này thì quá lãng phí nhân tài”. Phong Đằng hừ lạnh lùng, “Cô làm thì
vừa hay”.

= =

Không đồng ý thì
không đồng ý chứ, tổng giám đốc sao anh lại công kích người ta như thế, Sam Sam
đau khổ.

Thấy bộ dạng cô tức
giận mà không dám nói, tâm trạng Phong Đằng khá hơn, chuyển sang chủ đề khác:
“Quà hôm qua tặng cô có dùng được không?”.

“… Tôi vẫn chưa
dùng”.

Sắc mặt Phong Đằng
đang trong xanh bỗng xuất hiện mây mù.

Sam Sam vội giải
thích: “Không phải không dùng mà do hướng dẫn trên đó tôi không hiểu, nhưng tôi
đã chép ra, đợi lát nữa hỏi Linda”.

Phong Đằng trách
móc: “Chuyện đó mà cũng đi hỏi người khác, cô không thấy mất mặt thì tôi cũng
thấy”.

Không hiểu tiếng
Pháp thì mất mặt lắm à? Sam Sam cảm thấy mình quá ư là bất hạnh, cô chỉ là một
nhân viên tài vụ bé nhỏ, tổng giám đốc đừng đòi hỏi cô bằng tiêu chuẩn của siêu
nhân được không. Còn nữa, cho dù mất mặt cũng là cô mà, liên quan gì đến Đại
boss. = =

“Lấy ra đây”. Phong
Đằng tỏ vẻ nóng nảy kiểu “hận thép không thành gang”.

“Gì cơ ạ?”. Sam Sam hoang mang.

“Cô chép ra rồi đúng không? Chép ở đâu?”.

“Ồ”. Tuy không biết anh định làm gì, nhưng Sam Sam vẫn
ngoan ngoãn lấy tờ giấy ra khỏi túi quần.

Phong Đằng liếc nhìn rồi đặt lên bàn, “Lại đây”.

Gì thế này? Sam Sam xích lại.

“Nghe đây”. Phong Đằng chỉ vào một dòng chữ nào đó rồi
bắt đầu giải thích, “Cái này là…”.

Anh bắt đầu dịch ra từng dòng, Sam Sam sững sờ, tổng
giám đốc lại đích thân giải thích cho cô cái này?

Cô vẫn chưa hết bàng hoàng thì Phong Đằng đã nói
xong, hỏi: “Nhớ chưa?”.

Sam Sam: “…”.

= = Lúc nãy chỉ mải mê kinh ngạc, căn bản chưa nghe
kỹ mà.

Phong Đằng nhìn Tiết Sam Sam bằng ánh mắt như đang
nhìn chú ỉn, Sam Sam xấu hổ cúi đầu.

“Rốt cuộc là cô được tuyển vào đây bằng cách nào nhỉ?”.
Phong Đằng lắc đầu thở dài.

“Thôi”. Anh cầm bút lên, viết những dòng giải thích
tiếng Trung sau mỗi dòng chữ.

Dáng cầm bút của anh vô cùng mạnh mẽ, nét chữ cũng
vô cùng rắn rỏi… Ánh mắt Sam Sam bất giác di chuyển từ tờ giấy sang người Phong
Đằng, dần dần nhìn anh đến ngẩn ngơ.

Tại sao lại cảm thấy khi Đại boss cúi đầu viết lách
lại dịu dàng thế… Rõ ràng là anh đang rất nóng nảy… Ảo giác, chắc chắn là ảo
giác.

Phong Đằng viết xong ngẩng lên, nhìn thấy ngay Tiết
Sam Sam đang đờ đẫn nhìn mình, thì tâm trạng anh bỗng tốt hẳn lên, đưa giấy cho
cô.

“Cầm lấy”.

“Vâng”. Sam Sam nhận lấy.

Phong Đằng mỉm cười: “Ngày mai nhớ đến đúng giờ”.

Sam Sam thất thần vì nụ cười đột ngột của Đại boss,
váng vất gật đầu: “Vâng”.

Phong Đằng hài lòng. “Cô về đi”.

Sam Sam choáng váng ra ngoài.

Cho đến khi về đến văn phòng mình, Sam Sam mới tỉnh
lại.

A a! Đại boss vô nhân đạo quá, vừa đấm vừa xoa còn
chưa đủ, lại còn dùng cả mỹ nam kế, mà tệ hơn là, cô lại trúng kế!

Qua hai lần giao đấu, Sam Sam đã hiểu ra, không thể
đấu với Đại boss bằng vũ lực, chỉ có thể dùng trí tuệ. Thẳng thắn nói chuyện là
không được, phải nghĩ ra cách nào uyển chuyển khéo léo hơn. Mấy ngày nữa lại
trôi qua, vừa đúng lúc kết quả CPA(*) đã có, trong văn phòng có người tham dự kỳ
thi, ngày nào cũng nói về chuyện này, đầu Sam Sam bỗng lóe lên một suy nghĩ.

(*) CPA là tên
viết tắt từ thuật ngữ tiếng Anh là: Certified Public Accountant (hoặc Chartered
PA). Đó là một chứng chỉ hành nghề kế toán - kiểm toán. Chứng chỉ này dành cho
người đã trải qua các kỳ xét tuyển và thi hành nghề kế toán, kiểm toán hoạt động
trong các công ty kế toán - kiểm toán là Hội viên của Hiệp hội ngành nghề kế
toán - kiểm toán ở mỗi quốc gia (BTV).

Hôm ấy sau khi ăn cơm với Phong Đằng xong, Sam Sam
nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc, để nâng cao trình độ nghiệp vụ, phục vụ cho
công ty tốt hơn, tôi định thi CPA, buổi trưa phải ôn tập chăm chỉ, nên…”.

Sam Sam ngừng lại, nhìn Phong Đằng đầy vẻ mong chờ,
mong anh hiểu ra, sau đó biết ý mà bảo rằng ngày mai cô không cần đến nữa, cứ đọc
sách đi. Tổng giám đốc chắc chắn không biết CPA tháng chín năm sau mới thi đâu
nhỉ?

Phong Đằng quả nhiên lĩnh ngộ được, biết ý bảo rằng:
“Văn phòng của cô ồn quá à? Ừ, buổi trưa cô có thể đọc sách ở đây”.

Sam Sam héo hắt!

Tuy lần này lại thất bại, nhưng Sam Sam là một cô bé
mạnh mẽ, đã tìm thấy thú vui trong chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trường kỳ
kháng chiến, thế nên cũng không thấy shock nhiều lắm. Còn về chuyện Phong Đằng
nói đọc sách ở chỗ anh gì đó, thì Sam Sam vốn dĩ không để tâm lắm.

Thế nên hôm sau trong văn phòng tổng giám đốc, Sam
Sam nhìn một đống sách “vĩ đại” trên bàn, vẻ mặt phải gọi là vô - cùng - thú -
vị!

“Gì thế ạ?”.

“Tài liệu ôn luyện CPA”. Tổng giám đốc thong thả trả
lời.

Sam Sam cuối cùng đã hiểu ra thế nào là “tự bê đá đập
vào chân mình”.

“Chẳng phải cô muốn đọc sách ở đây à? Tôi đoán chắc
cô sẽ quên sách, nên bảo Linda chuẩn bị sẵn”.

Phong Đằng vừa nói vừa đến gần cô, lật xem một lúc rồi
cau mày: “Sao chỉ có mấy quyển này”.

Hai mắt Sam Sam tối sầm, không kìm nổi, buột miệng:
“Số này vẫn chưa đủ sao?”.

CPA vốn có năm môn, chỉ riêng giáo trình đã nhiều lắm
rồi, nhưng đống sách này không chỉ gồm giáo trình mà còn có cả sách tham khảo
và vô số đề thi thử.

Vậy mà anh còn chê ít!

Phong Đằng băn khoăn lật một quyển đề thi thử.

“Số đề thi thử này không tính là sách”. Phong Đằng lật
xem rồi nói: “Cô bắt đầu xem đi, sau này cứ nửa tháng thi một lần”.

Thi? Không thể nào! Đại boss còn đòi kiêm cả chức
giáo viên chủ nhiệm sao?

“Nhưng tôi phải đi làm”.

“Vậy thứ bảy đến đây”.

“Thứ bảy chẳng phải là được nghỉ, không cần đi làm
ư?”.

“Tôi bảo cô đi làm
à?”. Phong Đằng mỉm cười vui vẻ, “Bảo cô đến thi. Nâng cao trình độ nghiệp vụ
cá nhân, để phục vụ công ty tốt hơn nữa”.

Sam Sam vật vã. “Vậy
tôi thi một môn… huhm… hai môn là được, thi một lúc năm môn không qua được”.
Thi CPA nổi tiếng là biến thái mà.

“Còn một năm nữa mới
thi, thời gian còn dài”.

Thì ra anh đã biết
lúc nào thi! Nham hiểm quá.

“Hơn nữa…”. Phong Đằng
khẳng định chắc nịch, “Tôi có cách cho cô qua được”.

Ủa, chẳng lẽ tổng
giám đốc có đường nào khác? Sam Sam hai mắt sáng rực. Tuy cô sẽ
không làm điều gì gian trá, nhưng trong lòng tự sướng một chút cũng khoái mà!

“Chỉ cần một câu thôi”.

Quả nhiên quả nhiên! Dáng vẻ tổng giám đốc vô cùng tự
tin! Sam Sam kích động.

“Thi không đủ điểm, trừ tiền lương”.

Trước khi vào làm buổi chiều khoảng năm phút, với vẻ
mặt biến đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác Sam Sam bị Đại boss thả ra
khỏi văn phòng, ôm mấy quyển sách dày cộp trên tay, hai mắt tối sầm xuống lầu.

Đó gọi là một sự bùng nổ, thuyên giảm, rồi tắt ngóm.

Chỉ qua một lần mà Sam Sam hoàn toàn cạn kiệt sức lực.

Đồng thời cũng ngộ ra được một chân lý…

Đấu với trời, vui sướng vô cùng.

Đấu với đất, vui sướng vô cùng.

Đấu với boss, khờ khạo khó tả.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3