7788 Em Yêu Anh - Chương 20 Phần 2

Khanh
khanh lại đặt chiếc hộp màu trắng ấy trên cái tủ ở đầu giường, bắt đầu sắp xếp
những tấm thiệp chúc mừng. Rất nhiều tấm thiệp là của đồng nghiệp gửi đến,
trong đó có hai tấm của Phí Duật Minh. Cô vẫn nhớ trên bì thư gạch chéo màu
xanh nhạt có in hình hoa mờ mờ, trên tấm thiệp là hình cậu bé đánh chuông. Nét
chữ của anh rất to, nội dung cũng không nhiều. Cô chần chừ một lúc không biết
có nên mở ra hay không, cuối cùng vẫn không mở ra, đặt lên trên những tấm thiệp
không quan trọng. Khanh Khanh lại tiếp tục thu dọn những đồ ở dưới, có lúc lại
cầm bì thư màu xanh nhạt lên gạt gạt vào tay, vết dán rất chặt, mấy lần gần như
sắp xé ra rồi nhưng cô lại đặt xuống.

Tối
hôm ấy lúc chia tay, cô chạy xuống xe, anh buông tay khẽ thở dài một tiếng bên
tai cô.

Khanh
Khanh luôn coi tiếng thở dài ấy là ngầm thừa nhận. Anh muốn buông tay, bởi vì
người nhà cô đã gán hôn nhân lên người anh.

Bỗng
nhiên Khanh Khanh lại muốn khóc, dường như Mục Tuần đến cũng mang cả tuyến lệ của
cô tới. Cô đặt tấm thiệp ấy xuống, ôm chiếc gối nhỏ, vùi mặt xuống đó.

Đi
sang trái, đi sang phải, cuối cùng nữ chính và nam chính cũng gặp nhau. Còn anh
và cô đã sớm gặp nhau rồi, bước tiếp theo, có phải là chia tay không?

Buổi
chiều, Khanh Khanh cùng Mục Tuần ra bờ biển. Cô lại gọi xe của chị A Nghĩa, đứng
dưới bóng cây trước cửa khách sạn, mua cho Mục Tuần một cốc nước dừa.

Thấy
bên cạnh cô có thêm một người đàn ông, chị A Nghĩa dừng xe, lau mồ hôi, cười
tít mắt.

“Người
thành phố thật đẹp trai, bạn trai của Khanh Khanh rất phong độ”.

Mục
Tuần bê cốc nước dừa cố tình khoác vai Khanh Khanh. Khanh Khanh e thẹn, đẩy anh
ra, vội giải thích với chị A Nghĩa: “Ai bảo, anh ấy là anh trai em”.

“Anh trai cũng đẹp trai”.

Chị A Nghĩa lấy khăn phẩy chỗ
ngồi để hai người lên xe. Dù sao thì cũng thêm một người, chị đạp cũng vất vả
hơn, mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm áo chị. Khanh Khanh không đành lòng, vẫn chưa
đến trạm liền kéo Mục Tuần xuống, trả tiền xe.

Hai anh em một người đi trước một
người đi sau, men theo bờ biển đi nốt đoạn đường còn lại.

Mục Tuần xắn ống quần, đi chân
đất, gió thổi bay mái tóc của anh. Anh cầm chiếc vòng cổ làm bằng vỏ sò vừa mua
cho Khanh Khanh, chạy đến chỗ cô, ánh mắt vẫn ánh lên tình thương yêu, dù sao
thì anh và Phí Duật Minh không giống nhau, tình cảm anh dành cho cô mãi mãi sẽ
không thay đổi.

Khanh Khanh đút tay vào túi áo,
cười rất yếu ớt, nhếch mép lên rồi thôi.

“Lại nhăn nhó rồi”. Mục Tuần
đeo vòng vào tay Khanh Khanh, bị cô cuốn mấy vòng làm thành vòng đeo tay.

“Em á?”. Cô hỏi rất khẽ, có hay
không cô hiểu rõ hơn hay hết.

“Còn nói không, lại muốn khóc
à?”. Mục Tuần không cười nữa, xoa đầu Khanh Khanh, “Vốn dĩ không muốn hỏi,
nhưng lại không thể để mặc em. Dự định sau này làm thế nào chưa, với anh chàng
Phí Duật Minh kia?”.

Khanh Khanh tiếp tục đi về phía
bãi cát, bỏ mặc Mục Tuần đứng phía sau.

Sau này phải làm thế nào? Sau
này phải làm thế nào? Cô đã tự hỏi rất nhiều lần.

Khanh Khanh dừng lại bên cạnh
lâu đài cát mà bọn trẻ đã đắp, ngồi xuống vục một nắm cát. Bàn tay cô rất nhỏ,
cát chảy xuống qua kẽ tay, đành phải xòe tay ra, để cho cát bay đi rồi lại bốc
tiếp nhưng vẫn như vậy. Cát không có xương, cũng không dính vào nhau, không thể
nặn thành anh và em giống như trong thơ, cũng không cần phải đạp đổ đã không
còn hình dạng.

Mục Tuần chạy theo, ngồi xuống
cát, nắm tay Khanh Khanh, để cô ngồi cạnh mình.

“Nói đi, nghĩ thế nào thì cứ
nói như thế, anh hứa sẽ không nói cho họ biết”. Họ mà anh nói ở đây dĩ nhiên là
người lớn trong nhà, thậm chí còn giơ tay thề thốt.

“Anh út, còn nhớ lần trước anh
em mình cãi nhau chứ? Em nói em biết hạnh phúc mà em muốn là gì, em đã nghĩ đến
cuộc sống mà em muốn, em muốn chọn anh ấy”. Khanh Khanh vục một nắm cát, rắc xuống
chân mình.

“Dĩ nhiên là nhớ rồi”.

“Lúc ấy em vẫn chưa hề có sự trải
nghiệm, những gì đã trải qua trước đó có lẽ quá đơn giản. Tóm lại, hạnh phúc mà
em hiểu lúc ấy chính là anh ấy, hơn nữa nghĩ rất đơn giản. Cảm giác mà anh ấy
mang lại cho em thật sự rất khác, không phải vì anh ấy trở về từ nước ngoài mà
là con người ấy rất đáng tin cậy, khiến người khác muốn được ở bên anh ấy, hơn
nữa sẽ không thấy mệt. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em còn nghĩ anh ấy rất
chiều trẻ con. Tiểu Hổ là một đứa trẻ không thích giao lưu với người khác nhưng
lại rất thân thiết với anh ấy, vì thế em rất tò mò về anh ấy, muốn biết đó là
con người như thế nào”.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó... sau đó là tiếp xúc với
nhau một cách rất tự nhiên. Em bắt đầu biến từ tò mò sang một cảm giác không thể
diễn tả được. Anh biết không, mọi người không bao giờ phê bình em, không nói em
không tốt, nhưng ngay từ lúc đầu anh ấy đã nói với em có lúc em là giáo viên,
nhưng rất nhiều lúc trước mặt anh ấy em giống như một Tiểu Hổ thứ hai.

Cậu của Tiểu Hổ mua đồ ăn sáng
cho em rất nhiều lần. Shawn bày tỏ tình cảm với em từ ba năm trước cho đến tận
bây giờ nhưng em đều không rung động. Họ đều trở về từ nước ngoài, có thể giàu
có hơn anh ấy, đẹp trai hơn anh ấy, trẻ hơn anh ấy, nhưng chỉ riêng với anh ấy
là em thấy khác, cái gì cũng khác. Có thể trong mắt mọi người anh ấy không tốt,
không xứng với em, không nghĩ đến tương lai với em hoặc không có trách nhiệm với
em, nhưng ngay cả bản thân em cũng không biết rốt cuộc tương lai của em là gì.
Có lúc em nghĩ nếu có thể kết hôn với anh ấy thì em sẽ rất hạnh phúc. Có lúc em
nghĩ chúng em như thế này cũng rất hạnh phúc.

Anh ấy sẽ chiều chuộng em, cũng
sẽ bới móc khuyết điểm của em. Trên tủ lạnh của anh ấy dán giấy nhớ, viết những
thứ em thích ăn và không thích ăn, nhắc nhở anh ấy mỗi lần lấy nước lạnh phải
cho vào lò vi sóng hâm nóng cho em uống. Anh ấy nói em đánh răng bơm hai tầng
kem đánh răng rất lãng phí, thấy em kén ăn không chịu ăn rau, lại còn nói lúc
ngủ em thường nằm úp, lại còn nghiến răng, không tốt cho sức khỏe.

Anh ấy nói những điều đó em thấy
rất hạnh phúc, rất chân thực. Cái đêm trước kỳ nghỉ, em không về nhà là vì ở
quán bar xảy ra chút chuyện. Anh ấy không trách em, đón em về nhà, nói với em
không có chuyện gì xảy ra. Em rất cảm kích vì anh ấy đã làm như vậy, cho dù có
xảy ra chuyện gì, em nghĩ anh ấy cũng sẽ hiểu và tha thứ cho em. Em coi tất cả
những thứ đó là hạnh phúc, đặc biệt hạnh phúc, đến tận khi mọi người hỏi anh ấy
có muốn kết hôn với em không”.

Cát trên chân Khanh Khanh đã đắp
thành ngọn núi nhỏ, cô vẫn muốn tiếp tục rắc cát lên, dường như muốn vùi mình
dưới cát.

“Em thật sự chưa nghĩ đến chuyện
kết hôn. Em mới hai mươi tư tuổi. Anh ấy mới ở nước ngoài về cũng không vội kết
hôn. Nếu mọi người không hỏi anh ấy, có lẽ bọn em sẽ rất hạnh phúc. Có lẽ sẽ rất
ngốc, rất không thực tế nhưng ít ra thì em rất vui. Em biết anh ấy không nhận lời
lập tức kết hôn với em. Em không giận, nhưng rất... nói thế nào nhỉ, có thể coi
là rất thất vọng, dù sao thì kết hôn với người mình yêu là ước mơ của tất cả
các cô gái.

Em và anh ấy đã nói chuyện một
lần. Dường như anh ấy đã chùn bước, em sợ anh ấy chùn bước, bất kể có phải là
do áp lực kết hôn hay không, nếu bây giờ anh ấy lùi một bước, em sợ sẽ có một ngày
anh ấy lùi đến mức em không thể nắm tay anh ấy được nữa. Giống như mọi người đã
nói, nhà anh ấy không ở đây, anh ấy quay lưng bước đi thì em phải làm thế nào?

Nhưng em cũng muốn hỏi anh, anh
út, anh có kết hôn với cô gái mới quen chưa đầy nửa năm không? Khi nghe thấy
người nhà cô ấy phê bình hay phủ định anh sẽ không hề tức giận, quyết không nản
lòng không? Em không phải là anh ấy, không thể đứng vào hoàn cảnh của anh ấy để
nhìn nhận sự việc. Sau này phải làm thế nào, em thật sự không biết, rất nhiều chuyện
em vẫn chưa nghĩ rõ ràng, vì thế cũng không muốn quyết định ngay bây giờ. Em
nghĩ ít nhất thì bây giờ em không muốn rời xa anh ấy, hơn nữa em muốn kết hôn với
anh ấy. Kiểu như thật sự muốn ở bên người ấy mãi mãi, không giống với lúc đã kết
hôn, anh hiểu không? Những đối tượng mà mọi người giới thiệu cho em, không phải
họ không tốt nhưng bắt em sống với họ, em không muốn, em không thể... yêu được
họ...”.

Mục Tuần nhặt một hòn đá ném xuống
biển, giúp Khanh Khanh đắp cát lên người cô, sau đó gối đầu lên cánh tay, nằm
trên bãi cát ngắm nhìn bầu trời.

“Thất Thất, hai câu hỏi mà em vừa
hỏi anh, thực ra đáp án rất đơn giản. Anh sẽ không kết hôn với người con gái mới
quen chưa đầy nửa năm, một năm còn tạm chấp nhận được, dù sao thì hai người có
thể sống chung với nhau hay không cần phải có một thời gian khảo sát. Còn về đối
mặt với áp lực của gia đình, anh không biết khả năng chống lại áp lực của anh
thế nào nhưng chí ít anh sẽ không lập tức chùn bước. Sự việc không thể thuận buồm
xuôi gió, nhưng nghịch cảnh không phải là không thể xoay chuyển, vì thế anh sẽ
không từ bỏ, cho dù người nhà cô ấy phản đối kịch liệt như thế nào, nói những lời
khó nghe như thế nào. Nếu anh thật lòng yêu một người con gái, anh sẽ cố gắng để
hòa hợp với gia đình cô ấy. Dù sao thì hôn nhân không chỉ là vấn đề của hai người,
cũng là vấn đề của hai gia đình. Còn về tình cảm của em và Phí Duật Minh... đến
bây giờ anh cũng không hiểu rốt cuộc em thích điểm gì ở anh ta, hay nói cách
khác anh ta có mưu đồ gì với em. Anh chỉ thấy hai người không nên dính dáng đến
nhau, hai người hoàn toàn khác nhau, đến với nhau muốn có kết quả tốt đẹp cũng
khó”.

“Sao anh lại nghĩ như thế?”.

“Tuy chưa tự mình trải qua
nhưng đã chứng kiến nhiều. Em xem bao nhiêu cô gái yêu người ngoại quốc, cuối
cùng kết hôn sống vui vẻ được mấy người? Xét từ góc độ của ông bà, chú thím, và
cả anh thì thấy trong chuyện này người thiệt thòi là em, không có một chút đảm
bảo nào, vì thế kiên quyết phản đối em tìm người ngoại quốc.

Hoàn cảnh sống của hai người
khác nhau, cách suy nghĩ cũng không giống nhau, cách sống thì khác nhau một trời
một vực. Suy cho cùng người ngoại quốc rất thoáng, tùy tiện, với tình cảm cũng
không có trách nhiệm giống người Trung Quốc. Nếu sau này em đi theo anh ta, bị ức
hiếp thì phải làm thế nào? Người nhà không ở bên cạnh, muốn giúp em cũng không
giúp được. Em là con gái, nhà chúng ta chỉ có một mình em là con gái, ông bà nội
đều yêu chiều em, không nỡ để em phải chịu một chút ấm ức nào, vì thế hy vọng
em có thể kết hôn với người trong vùng, sau này sống cuộc sống vui vẻ.

Tâm nguyện của ông bà thực ra rất
đơn giản, họ không hiểu thế nào là yêu hay không yêu. Họ chỉ muốn em được sống
yên ổn, vui vẻ. Em xem anh cả ở nước ngoài ly hôn rồi lại kết hôn, bây giờ lại
ly hôn rồi. Anh tư cũng ba mươi mấy tuổi rồi, đến bây giờ vẫn một mình. Anh ba,
anh năm còn ổn định một chút, nhưng vợ chồng anh năm không muốn có con. Anh hai
theo chủ nghĩa không kết hôn, chọn đến hoa cả mắt vẫn còn đang chọn. Vì thế mấy
anh nhà mình đi ra ngoài thực ra ông bà nội đều rất lo lắng. Năm nào gặp cũng
nhắc đến chuyện họ lập gia đình sinh con.

Ông bà đã có tuổi, cũng không
có mong muốn gì lớn, chỉ mong các con các cháu đều ở bên cạnh. Thực ra ban đầu
anh cũng không hiểu, hồi thi đại học đã làm găng với bố mẹ. Về sau vẫn ở lại, sống
với ông bà như thế này cũng rất tốt. Nếu em tìm một người mà không hạnh phúc
thì thà rằng em đừng tìm, hoặc không tìm thấy. Nếu em tìm Phí Duật Minh, cuối
cùng không đâu vào đâu, chắc chắn ông bà nội sẽ đau lòng, đau lòng hơn cả em đi
theo anh ta, hiểu chưa? Hạnh phúc không phải chỉ nói bằng miệng, cũng phải quan
tâm đến cảm nhận của người khác. Dĩ nhiên, đây là chuyện của em, mọi người nói
gì làm gì, quyền quyết định vẫn thuộc về em, vì thế anh mới hỏi em sau này thế
nào”.

Khanh Khanh cũng nằm xuống, đống
cát trên chân cũng chảy xuống, cảm giác nặng nề lại đè xuống tim cô theo một
cách thức khác. Hạnh phúc, quả thực không phải chỉ là hai chữ đơn giản.

Hai anh em cùng ngắm bầu trời
xanh không một gợn mây, bên bờ biển có tiếng những đôi tình nhân vui đùa, có du
khách đi dạo một mình, có những đám người cùng nhau đi du lịch, cũng có rất nhiều
đứa trẻ cầm xô, chạy đến bờ biển nhặt những vỏ sò vừa mới dạt lên bờ sau khi
cơn sóng qua đi.

“Anh út, nước xô lên bờ, những
tòa lâu đài trên cát sẽ sụp hết cả sao?”.

“Dĩ nhiên rồi, nó không có nền
móng vững chắc, lâu đài cát dù đẹp đến đâu nhưng nước tràn đến, sẽ chẳng còn lại
gì nữa”.

“Anh nói, em và anh ấy... là
như vậy sao?”.

“Hai người... anh chỉ thấy anh
ta sâu xa hơn em rất nhiều. Em bị dạt lên bờ sẽ dừng lại, anh ta có thể không?”.

“Nếu... anh ấy có thể dừng lại
thì sao?”.

“Anh ta có thể mãi mãi ở bên cạnh
em, vứt bỏ cuộc sống trước đây để ở lại đây sao?”.

Khanh Khanh mở mắt, chống người
dậy, rắc cát lên người Mục Tuần. Cô lại chọn cách không trả lời câu hỏi của
anh, chỉ vục từng nắm cát to vùi anh dưới cát. Mục Tuần không nhúc nhích, để mặc
cho cô vùi cát. Tòa lâu đài cát nhanh chóng biến mất, xuất hiện ngôi mộ trên
cát. Anh nằm trong đó, nhắm mắt. Thủy triều ở ngay cạnh chân, cô đạp sóng chạy
về, lấy vài vỏ sò đặt trên ngôi mộ bằng cát của anh để trang trí, xếp thành
hình ngộ nghĩnh đáng yêu.

Ráng chiều lên cao, Mục Tuần mở
mắt, chỉ nhìn thấy hình bóng của Khanh Khanh đang hướng về biển.

Anh ngồi dậy, hình vỏ sò trên
người dần dần trôi đi, xếp lại sơ qua có thể nhìn thấy ba chữ: Có thể không?

Nhà họ Mục đón tết Dương lịch ở
Hải Nam. Khanh Khanh nghe lời khuyên của chị A Nghĩa, đề nghị mọi người ra bờ
biển xem pháo hoa.

Ông bà nội đã có tuổi, xương khớp
không khỏe, không thể đứng ở ngoài hứng gió biển quá lâu. Bố mẹ Khanh Khanh
cũng sợ mệt, sau bữa cơm đoàn viên, sắp xếp để Mục Tuần đưa Khanh Khanh ra bờ
biển đón chào thời khắc giao thừa.

Năm nay, miền Bắc đón mùa đông
lạnh lẽo khắc nghiệt, Hải Nam vẫn ấm áp như mùa xuân.

Rất nhiều người trẻ tuổi tụ tập
trên bờ biển, mấy người đang chơi bóng chuyền trên cát, còn có người luyện cho
thú cưng nhặt đĩa bay, những người không có việc gì làm thì tìm củi nhóm lửa.
Khanh Khanh đi kiếm củi, sau đó ôm gối ngồi cùng mọi người ngồi bên đống lửa.
Hòn đá đã nung nóng rất ấm, Khanh Khanh lấy xiên xiên kẹo bông cho lên bếp nướng.

Sóng biển dạt dào, không ai nhận
ra cô vui hay buồn, chỉ có Mục Tuần biết một chút. Sau khi trở về từ sân chơi
bóng chuyền trên cát, anh ngồi xuống bên cạnh Khanh Khanh.

Hai anh em nói chuyện tối hôm ấy,
họ cũng ngồi như thế này trên ban công, Mục Tuần kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ,
Khanh Khanh chăm chú nghe, thử nhớ lại. Về khu vườn xưa, cây quế, những hạt lạc
rơi ra ngoài trong nhà bán lạc rang, thời gian như nước trôi, trôi qua rồi sẽ
không quay lại. Đắm mình trong ký ức của thời thơ ấu, sau đó là thanh thản.
Khanh Khanh mỉm cười, những thứ đè nặng trong lòng cũng vơi đi một chút, mặc dù
nó vẫn còn ở đó.

Hai mặt xiên kẹo bông nướng có
chút cháy vàng, thơm mùi gạo nếp, trông cũng ngon miệng hơn, cũng không ngọt
như trước. Khanh Khanh không muốn ăn, chỉ nếm một hạt rồi lại cho lên bếp nướng.
Nướng rất lâu, kẹo bông cũng không chống lại được uy lực của ngọn lửa, cháy
đen, cuối cùng biến thành một đống bột than. Xem ra thứ gì cũng phải chú ý độ lửa.
Lửa vừa tới mùi vị mới thơm ngon, Khanh Khanh đã nghĩ như vậy, lại nhớ đến chuyện
của người. Mùa đông ấm áp không thích hợp để thương xuân sầu thu. Cô không thở
dài nữa, ném thêm củi vào đống lửa. Ngọn lửa cháy bùng, nóng đến nỗi mặt cô lấm
tấm mồ hôi. Mục Tuần khoác áo khoác lên vai cô, cùng mọi người đi tìm cành cây
khô.

Khanh Khanh ngồi bên đống lửa
tiếp tục nướng xiên kẹo bông mới, không giống với lúc nướng tỏi ở nhà, lần này
cô cẩn thận hơn, sợ rằng nướng không đúng lại khiến nó cháy đen, kẹo bông trong
túi không còn nhiều nữa.

Năm mới đến, phải chúc phúc mọi
người. Khanh Khanh không thích nhắn tin cho tất cả mọi người, đành phải gọi điện.
Cô lấy điện thoại tìm từng người một, trước tiên gọi cho thím Trương.

Thím Trương ở nhà một mình,
chăm lo hai ngôi nhà ở Champagne Town và ngôi nhà trong thành phố. Chiếc áo len
của thím không thể đan xong được, lúc nào cũng nghiên cứu thực đơn không biết
chán, còn nói là ở nhà đang có tuyết, đợi đến khi họ về, thím sẽ ra sân bay,
mang áo lông và dép bông cho ông bà. Lúc cô đi, thím Trương đã đặt hai chậu thủy
tiên trên bệ cửa sổ trong phòng cô, chăm sóc nó để mùa xuân nở hoa. Búp hoa thủy
tiên bọc trong mầm giống như củ tỏi. Khanh Khanh không thấy gì đẹp, chỉ biết đợi
đến mùa xuân, chụp ảnh kỷ niệm với những nụ hoa mới nở. Cô nói bản thân không coi
trọng kết quả, thực ra vẫn rất coi trọng, hơn nữa kỳ vọng một kết quả tốt đẹp,
mang theo một chút mơ tưởng thời thiếu nữ.

Hiện thực hối thúc, giấc mộng
đã tỉnh.

Miền Nam không có tuyết, bên bờ
biển chỉ có màn sương rất mỏng, rất mảnh, cùng với đó là tiếng sóng biển dạt
dào. Chiều tối, Khanh Khanh và Mục Tuần đi dạo trong khu rừng nhỏ bên bờ biển.
Hai người đi cách nhau vài bước, đi mãi đi mãi, lúc ngoảnh đầu lại không thấy
anh đâu, chỉ còn lại mấy điểm đen mờ ảo. Cô sẽ hoảng hốt ngỡ rằng gặp Phí Duật
Minh, thực ra chỉ là người xa lạ, cũng có những đôi tình nhân nắm tay nhau băng
qua khu rừng.

Kẹo bông nướng biến thành đốm
sáng nhỏ, trông giống như đom đóm. Mục Tuần quay trở về từ phía khu rừng, trên
tay là xiên cánh gà, xiên thịt, bắc lên bếp nướng, không biết anh kiếm được hạt
tiêu ở đâu. Đàn ông thường thực tế như thế, thỉnh thoảng lãng mạn một chút còn
được, lâu rồi sẽ chán ngấy. Kẹo bông cháy đều bị Khanh Khanh chôn vào hố cát
cách đó không xa, que xiên cháy đen vẫn còn cắm ở trên, chôn xong cô đứng dậy
đi về phía biển.

Sóng rất lớn, cuộn một đường trắng
xóa từ phía xa. Pháo hoa vẫn đang được chuẩn bị, chỉ có trên bờ đê là nghìn nghịt
người đứng chờ xem pháo hoa. Trước Giáng sinh, trên bờ biển vẫn còn thoáng chút
lạnh. Đến trước tết Dương lịch, khắp nơi đều là người, rất nhiều đôi tình nhân.
Nhìn người khác tay nắm tay, Khanh Khanh lại ngoảnh mặt đi, sau đó giở điện thoại
ra nhìn. Mục Tuần ngồi cạnh đang ăn cánh gà nướng ngon lành, giơ giơ xiên thịt
trước mặt cô. Nếu có thể vô ưu vô lo mở lòng mình như anh, Khanh Khanh cũng biết
đủ. Nhưng cơ thể theo phản ứng trong tim, lúc không vui, ăn gì cũng không thấy
ngon.

Qua tết Dương lịch phải quay về
đón học kỳ mới, còn có câu trả lời mà cô muốn biết.

Sắp đến nửa đêm, đám lửa cháy bập
bùng, xung quanh chỉ còn lại mấy hòn đá, mọi người đều chạy đến bờ đê xem pháo
hoa. Lúc đếm ngược, một tràng pháo hoa bay lên trời, vụt sáng giữa bầu trời
đêm, màu sắc rực rỡ tạo thành rất nhiều hình thù khác nhau. Trong mấy giây cuối
cùng của năm, bất kỳ cảnh đẹp hay một thứ nhỏ bé nào đều có thể chạm đến nỗi nhớ
nhung Khanh Khanh dành cho anh. Cô ngả vào người Mục Tuần, ngắm nhìn pháo hoa lấp
lánh trên bầu trời đêm, ngây người nhìn đến thất thần.

“Chúc mừng năm mới”, cùng với một
chùm pháo hoa rất lớn, Mục Tuần túm bím tóc của Khanh Khanh, kéo hồn vía của cô
quay về, “Mau ước đi”.

Chùm pháo hoa ấy rất rực rỡ,
khiến rất nhiều người phải ồ lên, hai mắt Khanh Khanh cũng sáng bừng.

“Chúc anh út năm mới vui vẻ,
mau chóng tìm cho em một chị dâu xinh đẹp hiền thục”. Cô nói rồi chỉ lên bầu trời,
lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng lõm xuống.

“Ước
cho mình đi”.

“Em?
Em đã để nó ở lại năm ngoái rồi”.

Đôi
mắt cô trong veo, lại có chút thần bí, Mục Tuần không hiểu là ý gì.

Xem
pháo hoa xong, bên cạnh đống lửa lại có một nhóm du khách mới, chủ yếu là người
trẻ tuổi, có người mang radio và ghita, thế là các loại nhạc đan xem với nhau,
cùng với tiếng lửa cháy lách tách, dệt thành thứ âm nhạc vui tai mà Khanh Khanh
chưa bao giờ được nghe.


nằm trên bãi cát ngắm nhìn bầu trời, không nhận ra đâu là thiên hà Andromeda,
coi tất cả các ngôi sao đều là một phần của thiên hà Andromeda.

“Đang
nghĩ gì đấy?”. Mục Tuần ngồi xuống, xoa xoa nắm cát trên tay.

“Không
có gì, đang mơ”. Cô nhắm mắt, mỉm cười.

“Về
nhà thôi, buổi tối gió lạnh, đừng nằm lâu”.

“Không
lạnh, như thế này rất thích”.

“Bị
cảm cúm thì thích”. Mục Tuần cởi áo khoác đắp lên người cô, ngồi cạnh cô, “Muốn
về nhà chưa?”.

“Về
nhà á?”. Khanh Khanh mở mắt, vốc nắm cát rắc lên giày Mục Tuần, “Muốn chứ,
không đâu tốt bằng nhà, nhớ thím Trương, món đậu phụ thối của thím Trương, nhà
hàng cay ở đường Lâm Ấm, còn nhớ chiếc xe đạp của em nữa”.

“Nên
về nhà rồi”. Mục Tuần cũng có chút bùi ngùi, “Anh nhớ chiếc xe máy nhất, xe ba
bánh ở đây chẳng thích chút nào”.

“Vậy
về nhà nhé?”. Khẽ hỏi.

“Bây
giờ à?”.

“Vâng”,
Khanh Khanh gật đầu.

Hai
ngày sau tết Dương lịch có chút bận rộn. Họ phải đi tìm mua đặc sản ở Hải Nam
chuẩn bị mang về biếu họ hàng thân thích. Khanh Khanh đến bờ biển mua rất nhiều
vỏ sò kết thành vòng cổ, đếm số bạn bè thân thiết trong trường, tặng mỗi người
một chiếc. Từ cái đêm ở quán bar ấy, cô chỉ đeo chiếc vòng vỏ sò mà Mục Tuần
mua cho một lần, những lúc khác trên cổ đều trống trơn. Cô gần như quên đi cảm
giác mặc chiếc váy boheimieng, trước ngực đeo đầy phụ kiện trang trí.

Tính
ra, đã lâu lắm rồi cô không đứng trước gương trang điểm cho mình một cách thoải
mái.

Quả
nhiên là câu nói ấy, con gái trang điểm vì người đàn ông mình thích, bây giờ
thì Khanh Khanh đã tin rồi.

Từ
sau cuộc điện thoại ấy, Phí Duật Minh không còn liên lạc với cô nữa, cũng có thể
vì cô lựa chọn tắt máy nên bỏ lỡ điện thoại liên lạc của anh.

Trước
khi lên máy bay, cả nhà Khanh Khanh chụp một tấm ảnh ở phòng chờ ở sân bay, về
đến nhà cô liền đi rửa ảnh, kẹp vào nhật ký, viết thêm vài câu.

Đó
là chuyến đi tạm biệt quá khứ, lúc quay trở về cô muốn một cái tôi hoàn toàn mới,
giống như cô đã từng nói với Mục Tuần, cô để “nó” ở lại năm ngoái.

“Nó”
ở đây là gì, cô đã ghi từng nét, từng nét trong nhật ký.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3