7788 Em Yêu Anh - Chương 17 Phần 1

Chương
17


mật, giấu diếm hay phản bội

Tuần
cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phí Duật Minh chuẩn bị cùng Khanh Khanh đi kiểm tra sức
khỏe. Tối hôm trước, anh chính thức mời cô đến nhà ăn cơm với thân phận bạn
gái, gặp anh trai và chị dâu của anh.

Mrs
Phí bận rộn sắp xếp quà cáp, chuẩn bị đưa bọn trẻ về Hồng Kông đón Giáng sinh.
Vì Khanh Khanh nên tạm gác mọi chuyện lại đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn
cho cô. Mr Phí cũng về nhà tham dự.

Họ
là người thân thiết nhất của Phí Duật Minh ở trong nước. Nhà họ Phí là một đại
gia đình, họ hàng thân thích rất nhiều. Trên Phí Duật Minh có một anh trai, dưới
có một cô em gái. Mọi người gọi anh Lão Bát là căn cứ vào thứ tự của các anh chị
em trong họ. Điểm này khá giống với nhà Khanh Khanh.

Tuy
trước đây Khanh Khanh thường xuyên ra vào căn biệt thự của nhà họ Phí ở Napa
Valley, nhưng lần này là đến làm khách nhà họ Phí, dù sao thì thân phận cũng
khác. Cô rất mong chờ, cũng rất lo lắng, có thể coi đây là lần đầu tiên chính
thức gặp người nhà của người yêu, trong đó lại có một tầng quan hệ nhạy cảm, muốn
xử lý tốt tình cảm cá nhân và công việc quả thực không hề đơn giản chút nào.

Tình
hình tốt đẹp hơn cô tưởng tượng. Trước tiên bọn trẻ không có nhà, không luôn miệng
gọi “Miss 77”. Vợ chồng Phí Duật Khâm lại là người rất cởi mở, thấu hiểu mỗi
quan hệ của họ. So với họ, Khanh Khanh thấy người nhà mình có chút bảo thủ cực
đoan. Thực ra hai người yêu nhau, là người nước nào hoàn toàn không quan trọng,
tình cảm đến một mức độ nhất định, hố sâu ngăn cách dù lớn đến đâu cũng có thể
vượt qua.

Như
thường lệ, bữa tối được sắp xếp trong phòng ăn nhà họ Phí. Mrs Phí đích thân xuống
bếp nấu thêm vài món, trong bữa ăn cũng nói những chuyện không liên quan đến cuộc
sống trường học. Vợ chồng Phí Duật Khâm hỏi thăm về gia đình Khanh Khanh, hỏi về
sở thích của cô, ngôi trường mà trước đây cô học… Sau đó họ lại nói về những
chuyện hồi Phí Duật Minh ở nước ngoài. Đến tận trước khi Ông Trác Thanh đưa
Dương Tân về nhà, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Mrs Phí còn mở rượu vang, rót
vào cốc thủy tinh, chạm cốc mấy lần, khiến Khanh Khanh có cảm giác giống như
đang ở nhà mình.

Ông
Trác Thanh vào cửa thì thấy cảnh tượng mọi người đang nâng ly cười nói vui vẻ.
Anh ta đứng trong phòng khách một lúc rồi kéo tay Dương Tân lên tầng, cũng
không chào một tiếng. Khanh Khanh ngồi cạnh Phí Duật Minh. Phí Duật Minh lờ đi
như không có chuyện gì xảy ra, gắp thức ăn vào đĩa của Khanh Khanh, để cô nếm
thử món thịt kho kiểu Hồng Kông của Mrs Phí. Dương Tân vốn định lại gần nói
chuyện nhưng bị Ông Trác Thanh kéo đi, đành phải theo anh ta lên tầng.

Mrs
Phí không khó nhận ra sự bất thường giữa bốn người trẻ tuổi. Chẳng bao lâu hai
người thay quần áo đi xuống, bị Mrs gọi lại: “Trác Thanh, em lại đây, dẫu sao
cũng phải nói một câu chứ, đâu phải là người lạ, cô Mục, sau này gọi Khanh
Khanh là được, cùng với Duật Minh…”. Mrs Phí cũng không tìm được từ nào thích hợp
để miêu tả mối quan hệ này, thế nên lấy hai ly thủy tinh rót rượu, “Đây là bạn
của Trác Thanh, Dương Tân, cùng uống một ly nhé”.

Phí
Duật Minh và Khanh Khanh tỏ ra rất thân thiện. Ông Trác Thanh vắt áo khoác lên
vai rồi nâng ly. Trong bốn người Dương Tân là người vui nhất. Cô không ngừng
nháy mắt với Khanh Khanh. Họ đều là những cô gái trẻ, hiểu rõ tâm tư của nhau,
ly rượu này uống vào, hương vị rất đặc biệt.

Ông
Trác Thanh đưa Dương Tân đi, để lại hai chiếc ly thủy tinh. Họ ra ngoài không
lâu thì vang lên tiếng khởi động ô tô.

Mr
Phí lại tìm chủ đề nói chuyện. Bốn người ngồi xuống tiếp tục nhấm nháp. Trước
khi bọn trẻ về nhà, bữa tối kết thúc trong không khí tươi vui, nhẹ nhàng.

Tiếng
bọn trẻ vang lên từ tiền sảnh. Phí Duật Minh định đưa Khanh Khanh về phòng
nhưng cô lại đứng ở cửa cầu thang, muốn lại gần nói chuyện với Tiểu Hổ.

“Mẹ
ơi, bao giờ Miss 77 lại đến?”. Là tiếng của Tiểu Hổ.

“Sau
lễ Giáng sinh, Miss 77 cũng phải đón Giáng sinh”, Mrs Phí nói.

“Con
nhớ Miss 77, con muốn cô ấy đến”, Tiểu Hổ nói.

“Miss
77 và chú đi rồi, chú không cho Tiểu Hổ Miss 77, chú cướp Miss 77 đi rồi. Miss
77 chỉ yêu chú, không yêu Tiểu Hổ, ô ô ô!”. Tiểu Long nói.

“Anh
đáng ghét, đánh anh”. Tiểu Hổ sắp khóc, Khanh Khanh không đành lòng muốn đi xuống
nhưng bị Phí Duật Minh kéo lại.

“Cứ
mặc kệ chúng, sau này sẽ quen thôi”.

“Em
xuống xem thế nào”.

“Đừng
đi, chúng không biết em ở đây”. Anh tiếp tục đi lên tầng, mặc kệ cô có muốn hay
không, vẫn kéo cô vào phòng.

Sau
thời kỳ rung động mãnh liệt nồng cháy, Phí Duật Minh đã suy nghĩ cân nhắc rất
nhiều chuyện, lúc nào có thể đưa cô đi đâu, làm những gì, làm thế nào mới có thể
khiến mối quan hệ này phát triển hơn nữa. Anh không phải là người có thể kiềm
chế ham muốn, có bạn gái rồi liền có ý nghĩ “hưởng thụ” theo bản năng, nhưng
suy nghĩ của cô thì không giống anh. Anh càng khao khát có một mối quan hệ vững
chắc thì càng phải chú ý đến nhiều thứ, dĩ nhiên là càng phải chú ý đến suy
nghĩ của cô hơn.

Phí
Duật Minh ngồi trên sofa, cầm mô hình xe Hummer, nói hai câu liên quan đến xe
hơi, thấy cô đang ấm ức như muốn nói gì đó, liền dừng lại.

“Nói
đi, em muốn nói gì?”.

“Trước
đây… anh cũng thế này sao?”.

“Thế
nào?”. Thấy cô chất chứa nhiều tâm sự, anh cũng muốn cô nói ra những điều mình
đang nghĩ.

Khanh
Khanh nghĩ một hồi lâu, cuối cùng chọn từ bảo thủ nhất: “Là… rất nhiệt tình…”.

Anh
là người từng trải, chỉ cần nghe là hiểu. Anh đặt mô hình xe vào tủ, đi đến góc
phòng và nói: “Anh hiểu ý của em. Nói thẳng nhé, phải xem là với ai, vì là em
nên anh mới như thế, nếu là một người không có tình cảm nào khác thì anh sẽ
không thế. Môi trường, bối cảnh sống của chúng ta không giống nhau, quan điểm về
rất nhiều vấn đề cũng khác nhau, chỉ có thể là hai người dựa vào nhau, cọ xát lẫn
nhau. Anh không thể hoàn toàn biến thành người như em mong muốn. Em cũng sẽ
không giống như các cô gái phương Tây. Vì thế hãy cứ là chính mình, cố gắng tiếp
nhận đối phương. Giống như em thích dỗ dành trẻ con, không đành lòng khi thấy
Tiểu Hổ khóc. Nhưng ở nước ngoài, bọn anh không quan tâm đến việc trẻ con khóc,
có nước mắt mới từ từ học cách biết tự lập, kể cả lúc chúng ngã cũng sẽ không đỡ
chúng dậy. Từ nhỏ chúng phải ở phòng riêng. Nếu cứ bảo vệ chúng theo cách mà
người Trung Quốc làm thì mãi mãi chúng cũng không trưởng thành được, em hiểu
không? Giống như anh út và mọi người trong gia đình em đối xử với em vậy, lúc
nào cũng coi em là trẻ con”. Anh lấy chiếc gạt tàn đã lâu lắm rồi không dùng đến
trên bệ cửa sổ, xoay xoay trên tay rồi nói, “Không nói chuyện này nữa, tóm lại,
anh hy vọng em có thể từ từ thích nghi. Thời gian chúng ta đến nhà em do em quyết
định, đến lúc đó cần phải chú ý những gì em suy nghĩ rồi nói cho anh biết”.

Tuy
ngoài miệng Phí Duật Minh nói hy vọng Khanh Khanh hoàn toàn tự lập nhưng vẫn
đưa cô đi khám sức khỏe.

Thời
gian khám sức khỏe rất dài, phải kiểm tra rất nhiều thứ, nam nữ tách riêng.
Trong thời gian chờ đợi anh ngồi ở đại sảnh đọc tạp chí. Vì không biết nhiều chữ
nên anh chỉ giở ra xem tranh.

Lúc
cô đi ra thì cũng đã quá trưa, tay cầm bản photo kết quả khám sức khỏe, sắc mặt
u uất. Anh chạy lại muốn cầm đồ cho cô nhưng cô lại quàng khăn đi về phía thang
máy ở đầu bên kia hành lang, hơn nữa càng đi càng nhanh.

Phí
Duật Minh đuổi theo đến tận chỗ đỗ xe bên ngoài Khanh Khanh mới dừng lại, không
biết cô đang giận chuyện gì mà hai tay run run. Anh đang định đi lên hỏi thì cô
ngoảnh đầu lại lườm anh, sau đó đá cho anh một cái không chút khách khí. Tuy
không đá mạnh nhưng trên quần của anh vẫn còn dính vết giày của cô.

“Sao
thế? Nói hẳn hoi xem nào”.

“Không
có gì”.

“Kiểm
tra có vấn đề gì sao?”.

“Không!”.


gào lên với anh, sau đó ra sức kéo cửa. Chìa khóa trong tay anh, anh không mở cửa
xe cô không có cách nào cả.

“Anh
mở cửa ra!”. Cô lại giận dỗi, Phí Duật Minh không hiểu gì cả.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”.

“Không sao”.

Hai người lớn đấu khẩu ở bãi đỗ
xe giống như hai đứa trẻ con. Phí Duật Minh không nói lại được với cô, đi ra mở
cửa. Trước khi lên xe cô lại quay người giẫm vào chân anh. Tuy cô chỉ cao một
mét năm mươi tám nhưng trọng lượng toàn thân dồn vào ngón chân vẫn rất đau.

Nếu cái đạp chân trước đó vẫn
còn có chút bông đùa âu yếm thì lần này Phí Duật Minh tức giận thật sự. Ở nhà
thì thế nào cũng được nhưng ở bên ngoài, anh không thích con gái giận dỗi vô cớ.
Nhưng thấy cô tức tối đến đỏ mặt, anh lại không nỡ nói gì, đành phải chui vào
xe.

Vừa ngồi vào trong xe, hai mắt
Khanh Khanh đã đỏ hoe, ném kết quả khám sức khỏe lên người anh, nghẹn ngào nói:
“Em có thai rồi”.

Nghe xong anh thấy đầu óc trống
rỗng trong đúng năm giây, ngồi trên ghế lái nắm chặt chùm chìa khóa.

“Không thể nào! Không… thể như
thế được…”.

Kết quả khám sức khỏe đều là tiếng
Trung, Phí Duật Minh không hiểu, trong lòng chỉ thấy kinh ngạc và tự trách,
không thấy vui một chút nào.

“Đều tại anh”.

Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của
cô, anh không biện minh cho mình, xoay đi xoay lại tờ kết quả, không tìm thấy
chỗ nào viết cô mang thai, nói những lời an ủi hay xin lỗi cũng vô ích. Anh lập
tức cầm tờ kết quả xuống xe, ấn nút khóa, nhốt Khanh Khanh trong xe.

“Phí Duật Minh, anh quay lại!
Anh đi đâu?”.

“Anh đi hỏi”.

Anh đứng ngoài xe ngoảnh đầu
nhìn cô, trong nháy mắt hai người đều biến thành hai con thú bị nhốt. Sự xuất
hiện của đứa trẻ này quá đột ngột, hoàn toàn không nằm trong sự mong đợi của
hai người.

Khanh Khanh đập cửa kính, Phí
Duật Minh không hề lay động, nhanh chóng chạy lên tầng, để lại cho cô một cái
bóng đổ dài.

Hai mươi phút sau anh mới quay
lại, khóa điều khiển từ xa nảy lên, Khanh Khanh lập tức bật dậy khỏi ghế, mở cửa
chạy xuống. Cô dùng hai mươi phút để suy nghĩ về mối quan hệ của họ, liệu có phải
đã sai hay bị lừa rồi, lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng hối hận vì sự nhẹ dạ và
tùy tiện của mình.

Hai mươi phút không đủ để suy
nghĩ rõ ràng, khoảng thời gian ở bên anh, cô rất khó để suy nghĩ một cách rõ
ràng. Cô cảm thấy mình cách sự bình tĩnh và lý trí mỗi lúc một xa hơn.

Anh không tốn chút công sức nào
chạy hai, ba bước là đuổi tới nơi, nhìn thấy cô cũng không nói gì, cầm tờ kết
quả gõ vào đầu cô.

“Còn chạy à, em lấy nhầm kết quả
rồi, không hề có thai!”.

“Cái gì?”.

Khanh Khanh vẫn nước mắt ròng
ròng, nghe anh nói vậy cũng thấy sững sờ. Sự sai lệch về kết quả quá lớn, kích
thích cũng càng lớn hơn. Phí Duật Minh vốn đang rất tức giận, nhưng nhìn thấy
dáng vẻ mất hết hồn vía của cô cũng không đành lòng. Người đi qua đường, thấy
hai người Trung Quốc cãi nhau bằng tiếng Anh, thi nhau nhìn họ với ánh mắt tò
mò.

“Không mang thai?”.

Anh cầm kết quả khám sức khỏe
gõ vào đầu cô, gõ rất nhẹ nhưng ý trách móc thì rất nặng.

“Lên xe rồi nói”.

Hai người ngồi vào trong xe, nhất
thời không có cảm giác gì. Phí Duật Minh ném kết quả khám sức khỏe lên trước
kính chắn gió. Khanh Khanh giống như quả bóng xịt hơi ngồi ngây trên ghế. Cô lấy
tờ kết quả, có một tờ hóa nghiệm bị đổi, kết quả chẩn đoán cũng được viết lại.

“Em đã tự đi khám bệnh chưa,
trước đây ấy?”.

Nhịp thở của Khanh Khanh từ từ
cân bằng trở lại, nửa khuôn mặt vẫn còn giấu dưới chiếc khăn quàng, không muốn
nhìn anh.

“Không, có lúc thím Trương đi
cùng, có lúc là anh út hoặc đồng nghiệp”.

Anh thở dài một tiếng rồi ngả
người vào ghế.

“Vừa nãy anh chạy vào cãi nhau
với họ một hồi, sau đó người ta nói cho anh một trận. Lúc nãy trông anh giống
như một thằng ngốc vậy, thật đấy, năm nay anh ba mươi hai tuổi rồi nhưng chưa
bao giờ ngốc như lúc nãy. Người ta hỏi anh và em có quan hệ gì, anh nói đứa trẻ
là của anh”.

“Giống như lần trước anh đã
nói, em vẫn chưa đủ tự lập. May mà anh phát hiện sớm, nếu không sửa lại, sau
khi bản chính được gửi về nhà thì chắc chắn ông bà bố mẹ em sẽ không chịu được.
Anh trai em cũng sẽ lao tới giết chết anh”. Anh muốn kêu ca tiếp nhưng lại buồn
cười, “Ngay cả khám bệnh mà em cũng chưa tự mình đi bao giờ, kết quả hóa nghiệm
không phải của em, tên tuổi đều không đúng, nhưng lại dán vào kết quả của em,
có thể là em vội quá nên lấy nhầm. Từ lần đầu tiên đến bây giờ, thời gian chắc
chắn là không đúng. Anh xin em hãy tìm hiểu một số kiến thức thường thức đi, nếu
có thai thật thì em làm thế nào? Anh có thể yên tâm được không?”. Anh ngoảnh đầu
lại, giọng nói nghiêm khắc ôn hòa hơn rất nhiều, “Anh không thể ngày nào cũng ở
bên em. Nếu anh không đến, có phải là em sẽ tự dọa mình như thế này, sau đó vừa
khóc vừa đi về không?”.

“Sao có thể lấy nhầm được… rõ
ràng là của em…”.

“Của em của em! Trước khi chưa
chuẩn bị xong anh sẽ không để em mang thai”. Cuối cùng anh không kìm được cốc
vào trán cô, không chiều chuộng cô như mọi ngày, “Có ai làm giáo viên như em
không? Bác sĩ còn nói những gì nữa?”.

Những vấn đề liên quan đến mang
thai Khanh Khanh nhớ lại đều thấy đó là một cú sốc quá lớn, không dám nói lại
cho anh nghe. Huống hồ còn có rất nhiều từ cô không biết phải giải thích bằng
tiếng Anh như thế nào.

“Em có biết lúc nãy khi xuống
xe anh đã nghĩ gì không?”.

Cô cúi đầu xuống, từ một con
báo nhỏ biến thành mèo con ngoan ngoãn. Khuôn mặt vốn hầm hầm tức giận lúc nãy
giờ chỉ còn mắc cỡ và hổ thẹn.

“Anh tự hỏi mình nếu có thật
thì phải làm thế nào. Dù sao thì cũng là con của anh và em, anh muốn giữ lại, một
ý nghĩ rất mãnh liệt, sau đó mới là làm thế nào để ăn nói với người nhà em.
Chúng ta ở bên nhau mới được hơn bốn tháng, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, có lẽ là
quá sớm, nhưng nếu có thật, anh sẽ bảo em giữ lại”, dường như muốn hứa hẹn một
điều gì đó với cô, anh đặt tay lên bụng cô, “Lần trước anh trai em gặp anh, điều
đầu tiên anh ấy nói là bảo anh chịu trách nhiệm, sau đó mới lấy mũ bảo hiểm
đánh anh. Nếu mang thai thật, em định sẽ làm thế nào?”.

Sau khi sự sợ hãi qua đi là cảm
giác hụt hẫng ngu ngốc. Khanh Khanh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, không trả lời
câu hỏi giả thiết của anh.

“Không biết, chắc là không thể
đâu”.

“Không thể? Lúc nãy em vẫn còn
khóc, nếu có thể thì thế nào?”. Anh kéo bím tóc của cô, hỏi rất nghiêm túc, “Mọi
việc đều không phải là tuyệt đối, không có cái gì là không thể. Khanh Khanh, em
cũng không còn là trẻ con nữa”.

“Buông tay ra…”. Cô giật bím
tóc của mình nhưng lại bị anh túm lại.

“Anh còn có thể buông ra được
sao?”. Phí Duật Minh lấy cuốn Từ điển Hán - Đức trong xe, lật đến một trang đặt
lên đùi cô, “Chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng. Bây giờ đừng có vội. Em còn trẻ,
hơn nữa người nhà vẫn chưa đồng ý. Lúc nãy… anh nói như thế hoàn toàn không phải
là không muốn. Nếu có thật… chúng ta kết hôn!”.

Quan niệm về gia đình của anh
sâu sắc hơn cô nghĩ. Đây là vấn đề mà Khanh Khanh đã nghĩ đi nghĩ lại suốt cả
buổi chiều khi nằm trên giường của Phí Duật Minh. Cô tự biết làm chuyện ngu ngốc
không có mặt mũi nào nhìn anh nên khóa trái cửa.

Kết hôn với anh, cô không dám
nghĩ. Có con với anh, cô càng không dám nghĩ. Nghĩ lại chuyện khám sức khỏe, cô
vẫn còn có đôi chút sợ hãi.

Phí Duật Minh ra ngoài mua đồ,
không đánh thức cô. Lúc quay về vào thư phòng làm việc, đợi đến khi trong phòng
không có động tĩnh gì mới lấy chìa khóa mở cửa. Anh kéo rèm cửa, bật một ngọn
đèn nhỏ, chỉnh ánh sáng xuống mức nhỏ nhất.

Chiếc máy bay mà anh nhờ bạn
mua cho cô được đặt trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, cửa băng mở, người máy có
thể tháo dỡ, biến hình trong đó đã bị cô lấy ra ngoài nghịch, đặt lên bệ cửa sổ.
Từ sau khi cô dùng cuốn băng để so sánh với mối quan hệ của họ, lúc một mình
anh cũng lấy câu nói ấy để đo mối quan hệ của họ.

Khi ý nghĩ kết hôn xuất hiện,
tuy anh biết cô không hề có thai nhưng vẫn muốn nói ra để cô có thể hiểu được
thái độ của anh. Phản ứng đầu tiên họ đều không đủ bình tĩnh, trong khi đó kết
hôn là lời hứa cần phải thận trọng hơn một mối tình. Lùi một bước, Phí Duật
Minh nghĩ đến việc khả năng họ ở bên nhau, phải nói với cô như thế nào, phải
nói với gia đình cô như thế nào.

Để xua đi màn mây đen do lần
khám sức khỏe này gây ra, anh chủ động đề nghị ra ngoài ăn tối. Khanh Khanh đã
thu mình trong mai rùa suốt cả buổi chiều, vì thế vui vẻ đồng ý.

Để tiện đưa cô về nhà, trên đường
về Napa Valley anh tìm nhà hàng Trung Quốc chuyên các món ăn Tứ Xuyên mà mình vẫn
thường đến. Buổi trưa cô không ăn ngon miệng, lại nghĩ ngợi lung tung suốt cả
buổi chiều nên giờ ăn rất ngon lành, khuôn mặt cũng hồng hào hẳn lên. Dáng vẻ của
cô lúc ăn trông rất giống mèo con, chỉ khác là không có râu. Anh không kìm được
xoa cằm cô, sờ lông tơ trên trán cô.

Ăn xong vẫn còn sớm, họ lại đến
quán rượu gần đó. Anh gọi bia cho mình, rồi lại gọi một ly Tequila, nhúng quả
anh đào đặt vào đầu lưỡi của cô cho cô thưởng thức. Cô là người thật thà, bảo
cô uống cô liền uống thật, mấy lần suýt cắn vào lưỡi, khiến anh không nhịn được
cười. Vì không có thai, hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi nghịch diêm trên
bàn, Phí Duật Minh nhân cơ hội đó bày tỏ suy nghĩ sống thử.

“Sau này buổi tối nào cũng như
thế này, được không?”.

“Ngày nào cũng thế này á?”.
Khanh Khanh tưởng rằng anh muốn nói ngày nào cũng đến quán bar. Cô biết cuộc sống
về đêm của người ngoại quốc không thể thiếu được quán bar, anh lớn lên ở nước
ngoài nên cũng có thói quen như thế, hơn nữa trong bữa tiệc họp mặt lại thấy
anh uống rất nhiều, cô bắt đầu thấy lo lắng về sức khỏe của anh, “Anh đừng uống
quá nhiều là được, uống rượu không tốt cho gan, hơn nữa anh còn lái xe, uống rượu
rồi lái xe rất nguy hiểm”.

Anh ăn quả anh đào trong cốc,
không uống bia nữa.

“Không phải anh nói đến chuyện
uống rượu. Anh muốn nói ngày nào chúng ta cũng thế này, em và anh”.

Xung quanh đều là người ngoại
quốc, cũng có những đôi tình nhân giống như họ, từng đôi từng đôi ngồi trong
góc của mình, Khanh Khanh nhìn một vòng, không thấy họ có điểm gì khác với người
khác. Không gian âm nhạc rất dễ chịu. Trông anh không khác gì với mọi ngày, sau
khi tắm tóc cũng không thẳng như bình thường, cởi áo khoác rồi chỉ còn chiếc áo
sơ mi kẻ ô sậm màu, xắn tay áo đến khuỷu tay theo thói quen.

“Cũng tốt mà, chúng ta vẫn rất
tốt đẹp mà”, cô xoay xoay cốc Tequila, bím tóc lại bị túm lấy.

“Nghiêm túc một chút, anh muốn
nói là ngày nào cũng như thế này, hai người ở bên nhau, cùng ăn cơm, cùng chơi,
cùng chung sống”.

“Á… cái này… không được đâu…”.
Cứ nói đến vấn đề quan trọng là Khanh Khanh lại rụt đầu rụt cổ, “Trong nước
không chú trọng chuyện sống cùng nhau trước khi kết hôn, đặc biệt là nhà em,
ông bà bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, trừ phi kết hôn rồi mới được”.

“Vì sao? Không thử thì làm sao
hai người biết được có hợp nhau hay không?”. Phí Duật Minh không hiểu, đẩy cốc
Tequila sang một bên rồi gọi cho cô một cốc nước hoa quả, “Không thử thì làm
sao biết được người này có tốt hay không, sau này có thể sống chung với nhau được
hay không? Chỉ ăn cơm, xem phim là cách yêu của học sinh trung học, chúng ta là
người trưởng thành, muốn sau này sống chung với nhau thì buộc phải sống thử,
như thế mới biết được đối phương có phải là người mình thích không, đặc biệt
là…”.

Anh nói khá lớn tiếng, phía sau
lại xuất hiện từ ngữ nhạy cảm, Khanh Khanh bịt tai không nghe: “Không được
nói!”.

“Vì sao không được! Em hãy suy
nghĩ chuyện này thật kỹ”. Anh kéo cô ngồi thẳng, áp tay cô lên mặt bàn không để
cô nhúc nhích, “Anh nói nghiêm túc đấy, hôm nay suýt chút nữa thì có thai rồi,
chi bằng suy nghĩ sâu xa hơn một chút”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3