7788 Em Yêu Anh - Chương 13 Phần 2

Cốc
cà phê thứ hai vừa mới được đặt xuống, Khanh Khanh chưa kịp bóc túi đường thì
nhìn thấy Phí Duật Minh lảo đảo xuất hiện trước cửa quán cà phê. Sắc mặt của
anh không được tốt lắm, mái tóc rũ rượi lòa xòa trước trán, bước vào cửa, nhìn
quanh một lượt rồi phi thẳng về phía cô.

Giảng
viên trẻ vẫn đang giới thiệu về công việc của mình, bỗng nhiên một giọng nói
vang lên.

“Xin
lỗi, anh đến muộn”. Phí Duật Minh thản nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống,
khoác vai Khanh Khanh, kéo cốc cà phê trước mặt cô sang phía mình, lấy túi đường
trên tay cô, nắm tay cô không chút e dè, lịch sự bổ sung một câu: “Chuyện của
cô ấy tôi đều biết cả, có điều gì muốn hỏi anh cứ nói với tôi”.

Động
tác cơ thể và lời nói rất đơn giản nhưng lại bày tỏ rất rõ ràng những điều muốn
nói. Giảng viên trẻ kia hơi lúng túng, chuyển mình trên ghế một cách không tự
nhiên, không tìm được dũng khí của một giảng viên, ngay cả một câu hỏi cũng
không nêu ra được, chỉ bưng cốc cà phê trước mặt uống vài ngụm rồi rút tiền ra
trả.

“Cà
phê chúng tôi mời”, Phí Duật Minh nhanh tay lấy hóa đơn, bưng cốc cà phê của
Khanh Khanh lên, nhẹ nhàng khuấy thật đều rồi đưa đến trước mặt cô: “Em uống
đi!”.

Sự
quan tâm dịu dàng của anh càng khiến không khí trở nên khó xử hơn. Khanh Khanh
bưng cốc cà phê, không biết phải xử trí thế nào. Giảng viên trẻ rất giữ thể diện,
đứng dậy cũng không chào một tiếng, lấy áo khoác rồi đi thẳng ra cửa.

Phí
Duật Minh dõi theo bóng anh ta, anh cũng đứng dậy theo, sau đó bất ngờ cúi người
xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Khanh Khanh, giọng khàn khàn: “Em được lắm, càng
ngày càng thích tự làm theo ý mình”.

Đôi
mắt màu cà phê đậm của anh hằn lên những tia máu, bộ râu cũng chưa được cạo sạch,
nhìn gần trông càng hốc hác, tiều tụy hơn. Khanh Khanh cảm thấy lòng mình rối bời,
có chút xót xa, cũng có chút ân hận. Nhưng anh không cho cô giải thích mà nâng
cằm cô, đặt làn môi của mình xuống đó, cơn tức giận cố kìm nén cuối cùng đã
bùng phát.

Rất
nhiều người trong quán cà phê liếc nhìn họ. Khanh Khanh cũng thấy bối rối, kéo
anh ngồi xuống nhưng lại bị anh lôi dậy. Chắc chắn là anh bị ốm không nhẹ. Đôi
môi nóng rát, hơi thở rừng rực phả vào mặt cô, hôn xong lại ho khù khụ, mặt đỏ
bừng lên, nắm tay cô đặt lên má, vừa chạm vào đã thấy nhiệt độ rất cao, vẫn còn
sốt.

“Anh
đang sốt”. Cô không bận tâm đến đỏ mặt, không bận tâm đến việc giải thích, đặt
tay ra sau gáy anh, thấy gáy nóng ran.

Phí
Duật Minh cầm áo khoác của cô đi thanh toán, ngoảnh đầu lại kéo tay cô cảnh
cáo. Khanh Khanh không còn cách nào khác, đành phải để mặc cho anh kéo đi, đến
tận lúc lên xe mới buông tay ra. Trước khi lên xe, cô nghe thấy anh nói từ phía
sau: “Về nhà sẽ tính sổ với em”.

“Anh
có lái xe được không?”.

“Được”.

Phí
Duật Minh ngả người vào ghế, chống tay lên trán, trông anh có vẻ rất mệt mỏi,
râu ria lồm xồm, hai hốc mắt cũng hõm xuống.

Chiếc
xe đã khởi động, trên đường đi, rất nhiều lần Khanh Khanh giơ tay sờ cổ, sờ má
anh, chỉ thấy càng ngày càng nóng. Dáng vẻ của anh lúc lái xe cũng gượng gạo
hơn bình thường, mấy lần phanh gấp, lúc đi vượt lên suýt chút nữa thì đâm vào
chiếc xe bên cạnh.

“Phí
Duật Minh, đến bệnh viện khám đi, anh sốt cao lắm”, không ngờ anh ốm tới mức
này, cô áp vào mặt anh, khuyên anh mấy lần nhưng anh không nghe, cuối cùng còn
đáp lại cô một câu: “Không chết được đâu, về nhà rồi nói”.


ngồi cạnh, anh không dám thả sức phóng nhanh, chầm chậm lái xe về nhà riêng
trong thành phố. Trên đường đi tìm một hiệu thuốc nào đó, đuổi cô xuống xe.

“Vào
siêu thị bên cạnh mua thứ gì mà em thích ăn, anh đi mua thuốc, chờ em trên xe”.

“Vâng”,
cô không còn tâm trí nghĩ đến ăn uống, miệng nói vậy nhưng lại sợ anh giải
thích không rõ ràng nên chạy theo anh vào hiệu thuốc.

Cuối
cùng thuốc vẫn là do anh mua, mấy loại liền, mua cho cả hai người. Sau đó hai
người vào siêu thị, tùy ý chọn vài loại đồ ăn nhanh, đủ cho hai người ăn cả
ngày. Anh cầm giỏ hàng xếp hàng, nhét ví tiền vào tay cô, bảo cô ra ngoài chờ
thanh toán, còn dặn dò: “Gọi điện thoại về nhà, bảo là về muộn một chút”.


đến bên cạnh quầy thu ngân, gọi điện thoại xong cô lấy tiền trong ví của anh, một
tập tiền dày, ngăn để thẻ tín dụng còn có bằng lái xe của anh, trông trẻ hơn
bây giờ rất nhiều, tóc cũng không dài như bây giờ, lông mày dựng ngược, dáng vẻ
rất khó chịu. Khanh Khanh lén nhìn ngày tháng năm sinh trên đó, gấp ví lại,
nhìn về phía Phí Duật Minh đang đứng cách đó vài mét với chiếc giỏ trên tay, rất
khó để liên hệ anh với người trong bức ảnh.

“Sao
anh mua nhiều thuốc thế?”. Lúc bước vào thang máy cô hỏi anh.

Phí
Duật Minh mệt đến nỗi không muốn nói điều gì. Anh dựa người vào thang máy, uể oải
giơ tay nhấn nút, túm lấy bím tóc của cô, kéo lại làm chỗ dựa, ngả người vào
vai cô, hai tay vòng qua eo cô, khẽ cảnh cáo: “Lát nữa em nghe lời một chút”.


sao phải nghe lời? Khanh Khanh không dám hỏi, trong lòng bắt đầu nghĩ lung
tung, thầm nghĩ anh bị ốm chắc không dám làm gì, có điều qua chuyện lần trước,
cô không thể hoàn toàn yên tâm về anh.

Sau
khi vào cửa, anh đặt đồ trong túi lên chiếc bàn trong phòng khách, vào phòng bếp
rót hai cốc nước, đưa cốc nước ấm cho cô, sau đó mở hai gói thuốc, bày một hàng
thuốc trước mặt cô.

“Em
có đói không, có muốn ăn chút gì trước không?”.


lắc đầu và nói: “Không đói”.

“Vậy
thì uống cái này trước, lát nữa ăn sau”.

Anh
ngửa đầu dốc thuốc vào miệng, sau đó uống một ngụm nước lạnh. Anh đặt cốc xuống,
thấy cô vẫn còn đang ngồi nghịch, liền giúp cô xé gói thuốc ra.

“Uống
đi, đề phòng cảm cúm”.

Những
viên thuốc nhỏ bé vàng đỏ xen kẽ nằm gọn trong lòng bàn tay. Trông chúng thật
đáng thương. Khanh Khanh đã uống chúng dưới sự thúc ép của anh.

Phí
Duật Minh đặt cốc xuống bàn, kéo Khanh Khanh vào phòng ngủ. Anh không còn sức để
giằng co nữa, đứng ở cửa phòng ngủ, đưa ra yêu cầu vô lý: “Ngủ với anh một
lúc”.

Khanh
Khanh từ chối theo bản năng: “Em không ngủ”.

“Không
ngủ cũng phải ngủ, anh đang sốt đây này”. Anh lấy cảm cúm làm cái cớ, kéo cô
vào phòng ngủ.

Anh
không nghĩ gì cả, cởi áo khoác rồi đè cô xuống giường, dựa vào ưu thế về thể
hình, vừa kéo chăn, vừa cởi hàng cúc áo nhỏ trên chiếc áo len dài của cô.

“Phí
Duật Minh!”.

Thân
hình nóng hừng hực đè xuống. Người anh nóng như một cái lò lửa, cách lớp quần
áo gối lên ngực Khanh Khanh, chạm vào cánh tay mát lạnh của cô, không kìm được
thở dài dễ chịu.

“Suỵt…
đừng làm ồn, ngủ đi”. Anh thật sự rất buồn ngủ, hai mắt cứ díp lại với nhau,
không còn sức lực để nổi cáu, chỉ muốn được nghỉ ngơi. Cho dù cô có co mình như
thế nào thì anh cũng có cách làm cho chân tay cô duỗi thẳng ra, xếp gọn tư thế
cuộn mình trong vòng tay anh. Anh áp trán vào nách cô, ngửi mùi hương thoang
thoảng trên người cô, hài lòng nhắm mắt.

Không
thể nói lý lẽ với người bị sốt, ban đầu Khanh Khanh còn đếm lông mày của anh,
lén thổi những sợi tóc trên trán anh. Một lúc sau, thuốc cảm cúm phát huy tác dụng,
cô ngáp lên ngáp xuống, buồn ngủ tới mức gục đầu xuống gối. Muốn chăm sóc anh
nhưng sự việc trái với ý muốn, cô bị cuốn theo giấc ngủ ấm áp của anh, chẳng
bao lâu cũng chìm vào giấc chiêm bao.

Khanh
Khanh đã mơ một giấc mơ, cô cưỡi ngựa bạch chở hàng hóa rong ruổi đi trên thảo
nguyên bao la, gió thổi hiu hiu. Phí Duật Minh phóng Hummer đuổi theo sau nhưng
không đuổi theo được, khiến cô cảm thấy vô cùng đắc chí. Không biết vì sao một
lúc sau cô ngoảnh đầu lại thì chiếc Hummer của anh đã biến mất. Cô tiếp tục cưỡi
ngựa lao đi nhưng bị mất phương hướng, quay đầu tìm thì chỉ thấy thảo nguyên
mênh mông, khắp nơi đều là màu xanh, giống như đại dương xanh ngắt. Gió thổi dạt
những ngọn cỏ cao đến lưng người, dường như muốn nhấn chìm cô. Cô nhìn về phía
xa, lớn tiếng gọi tên anh: “Phí Duật Minh! Anh đang ở đâu?”.

Khanh
Khanh trượt xuống gối, giật mình tỉnh giấc. Cô dụi mắt, muốn nằm xuống ngủ tiếp
nhưng không thể nhúc nhích được. Cô thấy rất tức ngực, nhìn xung quanh tìm anh,
cúi đầu thì thấy mái tóc đen rậm rạp. Cô đưa tay sờ trán anh, trán lấm tấm mồ
hôi, không còn nóng ran như lúc nãy, nhiệt độ sau gáy cũng giảm xuống.

Lần
đầu tiên cô được ngắm nhìn dáng vẻ của anh lúc ngủ, bên tai vẫn còn nhịp thở
khe khẽ. Một cảm giác yên lòng trào dâng trong lòng Khanh Khanh. Cô đặt tay lên
gáy anh, không thể ngủ tiếp được nữa.

Tình yêu là mù quáng. Khanh
Khanh thường tự hỏi mình tình cảm giấu kín này sẽ có kết quả như thế nào, nghĩ
rất nhiều nhưng không nghĩ thông suốt điều gì, vì thế không nghĩ nữa, nghe theo
cảm giác của mình. Rất nhiều lần chạm mặt Shawn ở trường, cô cũng đã từng suy
nghĩ vì sao lúc đầu lại từ chối Shawn dứt khoát như vậy mà bây giờ lại tiếp nhận
tình cảm của Phí Duật Minh không chút do dự. Lẽ nào chỉ vì anh mang trong mình
huyết thống Trung Hoa?

Lúc Phí Duật Minh tỉnh dậy,
Khanh Khanh vẫn đang ngủ, những sợi tóc lòa xòa dính vào người. Tác dụng phụ của
thuốc cảm cúm khiến anh có cơ hội hưởng thụ cảm giác không chút ngăn cách với
cô. Anh đang định sát lại gần thì đột nhiên cô mở mắt, xua đi mọi ý nghĩ của
anh.

“Ngủ ngon không?”. Hai người gần
như hỏi câu hỏi giống nhau cùng một lúc.

Cô nhìn vào mắt anh, chủ động
hôn lên đó, sau đó gối đầu lên tay anh.

“Chúng mình nói chuyện nhé!”.

“Ừ, nói chuyện gì?”.

“Anh không được đi. Anh đã suy
nghĩ chuyện làm thế nào để bố mẹ em chấp nhận anh chưa?”.

“Nghĩ rồi”.

“Anh út của em đã chấp nhận như
thế nào thì anh sẽ nói với bố mẹ em như thế, chắc họ cũng có thể chấp nhận
anh”.

“Không được! Nếu anh nói như thế
thì cả đời này đừng có mà gặp em”.

“Vì sao? Thế bạn trai trước đây
của em nói thế nào?”. Anh hỏi rất nghiêm túc nhưng lại bị cô cho hai cú đấm.

Lòng bàn tay của Khanh Khanh chịu
lực bắn ngược trở lại khiến cô vừa đau vừa tê. Thấy anh không biết đau, cô lại
đấm một cú vào phần cơ bắp rắn chắc nhất trên ngực anh. Lần này thì anh đau thật,
lấy tay xoa xoa.

“Làm gì thế, không thể hỏi được
sao?”.

“Em…”. Khanh Khanh cứng họng.
Suy nghĩ của họ về chuyện riêng tư và những vấn đề quan tâm không giống nhau.
Cô không có thói quen nói về quá khứ, cũng không chủ động hỏi. Bây giờ bị anh hỏi
như vậy, cảm thấy rất khó xử.

“Bạn trai trước đây của em nói
thế nào? Anh xem có giúp ích được gì không. Anh không biết ở trong nước phải
nói thế nào, ở nước ngoài không cần được sự đồng ý của người nhà, mình thích là
được, trước khi kết hôn hai nhà mới gặp mặt”.

“Trước đây… trước đây chẳng có
gì để nói cả, cũng không nghiêm túc lắm, đều là chuyện hồi còn đi học, giống như
bạn học, bố mẹ cũng không biết”.

Phí Duật Minh nghĩ một lúc, kéo
Khanh Khanh dậy, hỏi cô: “Trước đây em có mấy người bạn trai?”.

Giữa người yêu với nhau, đây là
vấn đề tương đối bình thường, nhưng Khanh Khanh không muốn trả lời, im lặng một
hồi lâu. Phí Duật Minh đổi cách hỏi: “Trước đây em mấy lần?”.

Đây là bí mật tương đối nhạy cảm,
Khanh Khanh càng không biết trả lời, vì thế rơi vào thế bế tắc. Anh muốn biết,
cô không nói. Cuối cùng không có cách nào cả, Phí Duật Minh mở ngăn kéo lấy một
thứ cho cô xem rồi hỏi: “Đây là cái gì?”.

Khanh Khanh không nhìn kỹ mà
nói ngay: “Mặt nạ đắp mắt à?”.

Phí Duật Minh không nói gì đúng
năm phút, sa sầm mặt xuống lấy bao bì trong ngăn kéo cho cô xem. Khanh Khanh vừa
nhìn lập tức biến sắc, nhảy dựng lên, ném bay thứ đang cầm trên tay đi rất xa.

“Không sao, không sao”. Anh kéo
cô ngồi xuống, lòng bàn tay nóng ran, dường như cô cũng hơi sốt, “Đến lúc đó…
hơn nữa, không cần phải sợ… đến lúc đó anh dạy em, học một cái là biết ngay”.

Không nói thì không sao, nói rồi
Khanh Khanh càng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Chuyện này vốn là do ông bà
bố mẹ giáo dục. Khanh Khanh cũng chưa gặp được người thích hợp, bây giờ bị anh
phát hiện ra, cảm giác như đó là một chuyện vô cùng mất mặt. Vốn dĩ tư tưởng
quan niệm của người nước ngoài rất thoáng, những chuyện như thế này là bình thường,
không có quá nhiều định kiến. Chỉ có điều đối diện với một cô gái ngoài hai
mươi tuổi mà cuộc sống riêng tư vẫn giống như một tờ giấy trắng Phí Duật Minh
có chút bó tay. Anh có thể đoán trước sau này để được gia đình cô chấp nhận
không phải là chuyện dễ dàng gì. Phí Duật Minh thấy vui vui, nhưng nhiều hơn là
phiền não. Anh không biết sau này phải đối xử với cô như thế nào. Lúc nào cũng
có cảm giác như nợ cô thứ gì đó.

Khanh Khanh ngượng ngùng chui
vào chăn, miệng lẩm nhẩm như đang nói: “Phí Duật Minh, anh là đồ lưu manh!”.

Anh vẫn rất oan uổng, nhưng
cũng chẳng có cách nào cả, sau khi nỗi lo lắng qua đi trên vai có thêm một phần
trách nhiệm và một chút đắc chí. Lưu manh thì lưu manh, mặc kệ cô muốn nói gì thì
nói. Anh đã hạ sốt, mỉm cười mãn nguyện.

Phí Duật Minh theo cô đi xem mặt,
lại còn rêu rao là chuyện của cô anh đều biết. Kết quả là chuyện quan trọng nhất
thì không biết, lại còn liên quan đến lợi ích thiết thân của anh. Buổi tối,
trên đường đưa cô về nhà, Phí Duật Minh cứ nghĩ mãi không biết nên làm thế nào.
Bước quan trọng nhất buộc phải bước nhưng bước như thế nào, lúc nào bước, phải
ăn nói như thế nào trước mặt người nhà cô thì mới có thể được hiểu và chấp nhận.
Những điều này quan trọng hơn niềm vui trong phút chốc của hai người.

Sau khi nói chuyện xong, Khanh
Khanh cứ thấy mơ mơ hồ hồ, tác dụng của thuốc cảm cúm vẫn chưa hoàn toàn mất
đi. Ngoài cảm giác ngượng ngùng, cô còn thấy mất mặt, bữa tối ăn cũng không thấy
ngon, lúc nào cũng cố tình tránh nói về chủ đề nhạy cảm. Bối rối suốt cả đường
đi, lúc gần về đến nhà cô mới nhớ ra mình quên không hỏi câu quan trọng nhất.

Chiếc xe dừng lại ở phía đối diện
cổng Champagne Town. Khanh Khanh lấy một viên thuốc ho bọc đường ngậm trong miệng,
lấy lại bình tĩnh, sau đó giơ chiếc hộp kim loại nhỏ ra trước mặt anh, nói với
giọng điệu khi chia hoa quả cho bọn trẻ trong lớp: “Anh cũng ăn một viên”.

Anh nhíu mày, lấy một viên kẹo,
miễn cưỡng cho vào miệng. Từ trước tới nay anh chỉ uống thuốc Tây, chưa bao giờ
dùng thuốc Đông y, cũng không thích ăn ngọt. Lúc ấy anh mua thuốc ho chỉ đơn
thuần là vì cô muốn mua, hơn nữa anh tin rằng đó không phải là thuốc. Còn cô
thì hình như thích thuốc Đông y hơn. Cô cho rằng nguyên nhân khiến tinh thần
không tốt suốt cả buổi chiều đều là vì viên nang cảm cúm.

Thực ra nghĩ kỹ lại mới thấy điểm
nào họ cũng không giống nhau, trong cuộc sống có quá nhiều chuyện đều là một
đông một tây.

“Em có chuyện này muốn hỏi
anh”. Khanh Khanh đậy nắp, đặt hộp thuốc ho trước kính chắn gió, lấy giọng để
trông mình hùng hồn hơn một chút: “Buổi chiều anh nói… con số ấy… của anh là
bao nhiêu?”.

Nghe xong câu hỏi ấy, cảm giác
đầu tiên của Phí Duật Minh là tự đào huyệt chôn mình. Nếu là bạn gái trước đây
thì những câu hỏi như thế này không có gì là không thể nói được. Lúc còn trẻ mọi
người đều phóng đãng, cười xong thì thôi, ai cũng phải trải qua giai đoạn này.
Nhưng bây giờ anh biết cô chưa từng có người khác, nếu bắt anh nói thì rất khó.
Một là sợ cô giận dỗi, hai là có thể có suy nghĩ không tốt về anh, vì thế anh
chỉ có thể chọn cách nói mơ hồ nhất: “Nhiều hơn em”.

“Nhiều hơn bao nhiêu?”. Khanh
Khanh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện cuộc sống trước đây của anh như thế nào,
chỉ bất giác liên tưởng tới câu nói anh là ngựa hoang trên trang web. Ngựa
hoang chính là chú ngựa rất không an phận, rất không có quy tắc, thậm chí rất bừa
bãi. Anh lại còn làm công việc thường xuyên phải đi xa, không có chỗ ở ổn định,
không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là có rất nhiều bạn gái, không khéo lại
còn để tình cảm rơi vãi khắp nơi. Vì thế cô càng bận tâm tới con số này hơn, “Rốt
cuộc là nhiều hơn bao nhiêu?”.

Phí Duật Minh ngậm viên kẹo
trong miệng, càng ngậm càng cảm thấy đắng chát, chỉ muốn đưa cô xuống xe, lảng
sang chuyện khác. Nhưng trong vấn đề này, phụ nữ đặc biệt rất cố chấp, không
nói chắc chắn sẽ không để yên. Anh nói mấy câu khác nhưng hình như cô đều không
nghe, chỉ chờ anh trả lời. Cuối cùng Phí Duật Minh không còn cách nào khác,
đành phải nâng mặt cô, thở dài, giống như đang cầu xin: “Dĩ nhiên là nhiều hơn
em một chút, nhưng cũng chẳng được mấy người”.

“Thế anh nói đi, em muốn biết”.
Cô tránh không để anh chạm vào người, con số trong đầu mỗi lúc một tăng lên. Cô
thầm hy vọng câu trả lời của anh không nhiều hơn cô đã nghĩ: “Anh phải nói cho
em, em đã nói hết cho anh rồi”.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ mãi
không biết có nên bịa ra một lời nói dối thiện chí không. Nhưng dù sao thì cô
cũng là người anh muốn nghiêm túc tiến tới, tình huống lại rất đặc biệt, nói thế
nào cũng là mạo phạm. Cuối cùng anh không đành lòng, kéo cô vào lòng, dường như
đang khẩn cầu: “Hay là không nói có được không? Nói bao nhiêu em cũng tức giận,
dù sao thì cũng có, đều là lúc ở nước ngoài”.

Cô xòe tay anh ra, viết vào đó
một con số, hỏi anh có phải không? Anh lắc đầu, cô lại viết, nhưng anh vẫn lắc
đầu. Về sau, con số mỗi lúc một lớn dần, trái tim của Khanh Khanh cũng nguội lạnh,
nhưng anh vẫn giữ thái độ như lúc đầu.

“Đều không đúng, em đừng đoán nữa,
anh sẽ không nói cho em biết”.

“Anh có nói không?”. Cô có chút
sốt ruột, nắm chặt nắm đấm, nhưng có cảm giác giống như bị anh bóp cổ, không thể
thở bình thường được.

Trong
lòng anh đã quyết. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước đây, giọng nói rất
bình tĩnh: “Khanh Khanh, anh không muốn nói, cũng không thể nói”.

Anh
từ chối rất kiên quyết, tức giận cũng vô ích. Cô ngồi trên ghế, cảm giác ngực
đau dữ dội. Cuối cùng thực sự không còn cách nào, cô nắm tay anh cắn một cái rất
đau, sau đó lấy hộp thuốc trước kính chắn gió ném vào mặt anh, ấm ức hét lên một
câu: “Em ghét anh!”, đẩy cửa xe lao ra.

Đường
bắn đầy người anh, cạnh của chiếc hộp kim loại rơi trúng vào lông mày của anh,
nhưng anh không thấy đau, chỉ thấy trong lòng không thoải mái. Lúc anh chạy xuống
thì Khanh Khanh đã chạy sang đường, chạy vào cổng khu phố, đuôi váy dài mất đi
màu sắc tươi sáng vốn có trong bóng đêm, không biết là cô có khóc hay không.
Chiếc xe tải trên đường chắn đường anh. Lúc anh đuổi theo thì đã không thấy
bóng cô đâu.

Chưa
về đến cửa, Khanh Khanh đã tắt điện thoại, sau đó cũng không thèm bật máy, cố
tình để anh không liên lạc được. Phí Duật Minh rất lo lắng nhưng không biết làm
thế nào, đứng ở cổng khu phố hút thuốc. Sau khi về nhà cũng không dám ngủ, vốn
dĩ bệnh đã đỡ nhưng đến nửa đêm lại sốt cao.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3