7788 Em Yêu Anh - Chương 07 Phần 2
Ăn sáng xong, Phí Duật Minh cầm
cuốn truyện, đợi Khanh Khanh cài khuy áo khoác. Tuy cô cố tình đi từ đầu bàn
bên kia ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm xuống mũi giày, đi phía sau anh, nhưng khi
đi qua khu vui chơi dành cho trẻ em, anh vẫn dừng lại hỏi cô: “Ở trường mầm non
có cái này không?”.
“Cái nào?”. Hướng về phía tay
anh chỉ, Khanh Khanh nhìn thấy một chậu hoa màu xanh rất bình thường đặt ở cửa
ra vào của khu vui chơi. Cô vẫn chưa hiểu ra thì thấy lòng bàn tay âm ấm và bị
anh nắm tay dắt đi.
Phí Duật Minh quyết không chịu
buông tay cô, nói thế nào, làm thế nào cũng vô ích. Để tránh tranh chấp ở nơi
công cộng, Khanh Khanh đành phải để mặc cho anh dắt đi như thế đến tận khi quay
về chỗ đỗ xe.
Chiếc xe đi một vòng quanh cửa
hàng Macdonald. Anh mua một cốc cà phê và một cốc ca cao nóng, lái xe ra khỏi
chỗ đỗ xe, đi lên con đường bình thường vẫn hay đưa Tiểu Hổ đến trường.
“Người đó là anh út của em, vì
thế bây giờ em vẫn chưa có bạn trai, đúng không?”.
Đến chỗ rẽ, cuối cùng anh đã
tìm được cảm giác nói chuyện, giống như là nói chuyện phiếm vậy. Khanh Khanh nắm
chặt dây an toàn, chọn sự im lặng.
Chiếc xe mỗi lúc một chậm lại,
con đường không còn là con đường cô quen thuộc. Hình như anh cố tình đi vòng vo
trong khu biệt thự. Chốc chốc Khanh Khanh lại nhìn đồng hồ, sợ sẽ đi làm muộn.
Phí Duật Minh thì rất ung dung.
Anh mở loa, bật những bản nhạc điện tử. Anh vặn âm lượng ở mức thấp nhất, không
khí trong xe không còn yên lặng đến nỗi khiến người ta cảm thấy khó chịu nữa.
Nhưng tiếng nhạc du dương rất dễ khiến người ta nảy sinh ảo giác. Dường như họ
lại trở về với buổi tối ngọt ngào ấy.
“Rất tốt, không trả lời nghĩa
là thừa nhận”, anh đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, đợi một
lúc rất lâu rồi mới nói, “Anh thì thế nào?”.
Anh và cô đã quen nói chuyện bằng
tiếng Anh, đột nhiên bật ra câu tiếng Trung, Khanh Khanh ngơ ngác một hồi lâu
mà vẫn chưa phản ứng được, không hiểu anh đang nói gì.
“Anh làm bạn trai của em, thế
nào? Chúng
ta thử xem sao?”. Sợ mình bày tỏ không rõ ràng, Phí Duật Minh vội nhắc lại một
lần nữa bằng tiếng Trung, “Thật nghiêm túc ấy”.
Cái
gì mà thật nghiêm túc ấy?
Từ
trước đến nay thái độ của Khanh Khanh về bạn trai bạn gái đều rất nghiêm túc,
không biết còn có loại không nghiêm túc. Dù sao thì đối với cô mà nói tình cảm
không phải là trò trẻ con. Cô đã hai mươi tư tuổi rồi, hai lần yêu đều không thấy
cảm giác. Bây giờ muốn nói chuyện yêu đương với người đàn ông có thân phận đặc
biệt lại trở về từ nước ngoài này, Khanh Khanh không có đủ tự tin.
Cô
đã từng tin rằng mình không thể vượt qua sự khác biệt về văn hóa, sớm hay muộn
cô cũng sẽ tìm một người đàn ông Trung Quốc để kết hôn.
Lúc
gần đến cổng trường, Phí Duật Minh đỗ xe bên đường. Trước khi ôm đồ bước xuống
xe, Khanh Khanh lấy hết dũng khí nói: “Chuyện này... em phải nghĩ đã”.
“Được”.
Phí Duật Minh vui vẻ nói, rồi nhanh tay giữ cửa xe trước khi cô bước xuống.
“Gì
thế?”.
Cô
ngoảnh đầu lại, túi đồ ăn của cửa hàng Macdonald lắc lư trước mắt cô, sau đó là
cái cằm của anh. Cô có cảm giác vòng eo của mình đang được thít chặt, đôi môi
mang theo mùi vị pha trộn giữa mùi trứng, thịt muối và mùi cà phê áp sát lại.
Cô đã mắc lừa, vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đã bị sa vào cái bẫy của anh.
Ánh
mắt của anh sắc bén như thợ săn, biết trước tất cả mọi sự đề phòng yếu ớt của
cô. Dù sao thì anh cũng không bận tâm đến điều gì, văn hóa lễ tiết không trói
buộc được anh. Anh vốn là người tham lam, là kiểu người đã có được trong tay rồi
thì không dễ dàng từ bỏ. Anh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để được gần gũi với
cô, giống như những người đàn ông đang yêu khác.
Phí
Duật Minh đã yêu. Anh trao cho Khanh Khanh mùi vị của bữa sáng và mùi của mình.
Lúc chỉ có hai người, anh không cần cô quá lý trí, quá bình tĩnh, quá sáng suốt.
Anh chỉ cần cô nghe lời, biết cách phối hợp, học cách hưởng thụ và biết cách
đáp lại anh.
Phí
Duật Minh sinh ra ở Đức, sau đó làm việc ở Pháp. Sự lạnh lùng hà khắc của người
Đức và sự lãng mạn, nhiệt tình của người Pháp được kết hợp hài hòa trong cơ thể
anh, tạo nên cá tính đặc biệt của anh. Còn Khanh Khanh là cô gái phương Đông
thuần túy, rất bảo thủ, rất khéo léo. Nếu muốn nói cô có điểm gì đặc biệt cuốn
hút người khác, bản thân Phí Duật Minh cũng không biết, chỉ có điều một chân đã
lún xuống rồi thì không thể thoát ra được.
Từng
cuốn sách rơi xuống xe, cuốn sách cuối cùng trên tay cô là Chú chó đốm ở Rwanda
cũng không tránh khỏi chịu chung số phận. Sau khi nụ hôn này kết thúc, cô ngả đầu
vào vai anh, đôi môi mềm mại tươi tắn, nhịp thở rối loạn, không còn dáng vẻ của
một cô giáo.
“Anh
nghiêm túc đấy!”. Anh vuốt ve bím tóc của cô, không nỡ buông tay, ghé sát vào
tai cô, giống như đang nói chuyện, cũng giống như đang ép cô, “Nghĩ kỹ rồi thì
nói cho anh biết, chờ tin em!”.
Một
mẩu giấy nhỏ không biết từ đâu xuất hiện trên tay Khanh Khanh. Cô vừa mở mắt,
cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuy áo trước ngực, không dám nhớ lại nụ hôn lúc trước,
càng không dám mở mẩu giấy ấy ra xem. Xe bus đưa đón học sinh đang lần lượt đi
vào cổng trường. Vòng tay của anh giống như một cái lò lớn nung chảy cô.
Anh
nhặt từng cuốn sách bị rơi trên xe lên và đưa cho cô cùng với túi đồ ăn
Macdonald. Khanh Khanh cố làm ra vẻ bình tĩnh, xuống xe cũng không nói tạm biệt.
Khi chạy qua đường, ngay cả những chiếc xe đang đi trên đường cô cũng không
nhìn, giống như chú mèo bị giẫm phải đuôi.
Phí
Duật Minh chờ đến khi chiếc váy hoa của cô gái Gypsy biến mất ở cổng trường rồi
mới ngả người vào ghế mở cửa kính bên cạnh, điều chỉnh âm lượng ở mức to hơn một
chút.
Những
chiếc xe bus đưa đón học sinh lần lượt đỗ ở cổng trường tạo thành một hàng dài.
Từng đứa trẻ được đưa xuống xe, xếp hàng ngay ngắn đi vào trường. Tòa nhà màu
trắng sữa toát lên không khí bận rộn. Một ngày mới lại bắt đầu.
Anh
không biết cô đang làm gì, có đọc mẩu giấy anh đưa cho không. Điều duy nhất anh
nhớ tới là nụ hôn lúc nãy và hình bóng của cô khi chạy trốn.
Anh
rời khỏi trường, ban đầu chiếc Hummer đi rất chậm, sau đó đột ngột tăng tốc, đi
về tận cuối con đường, giống như một con chó săn đang lao ra. Đối với Phí Duật
Minh, buổi sáng ngày hôm nay là một sự khởi đầu hoàn toàn mới mẻ.
Suốt
cả buổi sáng, lúc nào Khanh Khanh cũng mơ mơ màng màng. Nọa Mễ nhận ra cô có
chút bất thường, chỉ có điều không dám hỏi. Buổi trưa ăn cơm xong, vốn dĩ Khanh
Khanh phải trực, nhưng Nọa Mễ chủ động trông bọn trẻ ngủ trưa để Khanh Khanh có
chút thời gian rảnh rỗi đến phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Khanh
Khanh không đi đâu, xem ảnh chụp hôm lễ Quốc tế, nằm bò ra bàn làm việc. Cô mơ
màng ngủ được một giấc. Trong giấc mơ toàn là Phí Duật Minh, rất nhiều Phí Duật
Minh. Những bức tranh chân dung về những danh nhân do học sinh vẽ được treo
trên tường ở hành lang như Aristotle, Dante Alighieri, Michelangelo,
Maupassant, Einstein... cũng biến thành khuôn mặt của Phí Duật Minh đi vào
trong giấc mơ của cô, nói các thứ tiếng khác nhau, từng bước đi vào cuộc sống của
cô, bao vây cô.
Buổi
chiều Khanh Khanh đưa bọn trẻ ra sân vận động chơi. Cô phụ trách đưa lịch làm
thêm trong buổi triển lãm sách cuối tuần. Nọa Mễ giúp cô lấy một bản đặt cạnh
bàn máy tính, vô tình nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ giống như giấy nhắn được gấp
thành hình chiếc thuyền nhỏ dưới điện thoại của cô.
Sau
khi tan học, Khanh Khanh đưa bọn trẻ lên xe bus. Cô dắt tay Tiểu Hổ, nhấc cậu
bé lên bậc thang cuối cùng, đưa lên xe rồi vẫy tay tạm biệt.
Tiểu
Hổ thò đầu ra khỏi cửa xe và hỏi: “Miss 77, cô có đến nhà không?”.
“Tuần
sau cô đến”, Khanh Khanh xoa đầu cậu bé, đóng cửa kính lại rồi kiểm tra chiếc
xe một lượt.
Về
đến hành lang, Khanh Khanh nhìn thấy Nọa Mễ bước ra khỏi lớp học với vẻ mặt thần
bí, trên tay là một tập truyện.
“Làm
gì thế?”.
“Trả
sách cho thư viện”, Nọa Mễ khó giấu được vẻ phấn khích, chỉ tay vào lớp học.
“Sao
thế?”.
“À...
có anh chàng đẹp trai tìm chị”.
Anh
chàng đẹp trai? Phí Duật Minh?!
Khanh
Khanh đi rất nhanh nhưng vừa bước vào lớp thì nhìn thấy Ông Trác Thanh đang ngồi
trên ghế của mình, tay cầm tờ báo của trường. Đột nhiên cô nhận ra điểm tương đồng
giữa anh ta và Shawn. Họ đều ngả người cạnh bàn làm việc của cô như thế này, đều
là người ngoại quốc, đều có một chút “tình cảm” nào đó với cô.
“Sao
anh lại đến đây?”. Trái tim tung tăng bỗng chốc nguội lạnh, Khanh Khanh nói với
giọng điệu đã được công thức hóa, ngồi xuống chỗ mà bọn trẻ thường ngồi.
“Về
chuyện dạy tiếng Trung, em vẫn chưa trả lời anh”, Ông Trác Thanh đặt tạp chí xuống,
đứng dậy đút tay vào túi áo, cách ăn mặc không còn quá chướng mắt, khuyên tai
cũng chuyển sang loại dễ nhìn hơn một chút.
“Tôi
đã nói rồi, bây giờ tôi không có thời gian, cũng không còn sức lực. Xin lỗi anh
Ông”.
“Vì
sao?”.
“Chẳng
vì sao cả”.
“Ngày
mai anh mang bữa sáng cho em, muốn ăn gì?”.
“Không
cần, đừng lãng phí thời gian nữa, anh Ông. Tôi... có thể giúp anh giới thiệu
giáo viên khác, tôi chỉ muốn dạy Tiểu Hổ”.
“Chúng
ta thử xem sao, vì sao không được?”.
Buổi
sáng cũng có người nói với cô muốn thử nhưng tâm trạng của Khanh Khanh thì hoàn
toàn khác nhau.
“Tôi...
tôi đã có bạn trai rồi”. Cô buột miệng nói ra câu trả lời. Nói xong ngay cả bản
thân cô cũng thấy sợ. Cuối cùng thì nét mặt của Ông Trác Thanh cũng có chút biến
đổi, không còn cái vẻ cà lơ phất phơ. Bỗng chốc cả hai người đều có chút ngượng
ngùng, không biết nên nói gì.
“Vậy
anh đi đây”. Anh ta lấy chìa khóa xe, chiếc móc hình bộ xương rất chói mắt, giống
như hình xăm trên cánh tay.
Khanh
Khanh không tiễn mà vẫn ngồi trên ghế, chờ Ông Trác Thanh đi xa rồi mới đóng cửa
phòng học.
Họ
không thuộc cùng một lớp người nên rất khó có thể đến được với nhau. Làm việc ở
trường đã lâu, Khanh Khanh đã gặp rất nhiều kiểu người ngoại quốc. Những người
làm gì cũng sốt sắng như Ông Trác Thanh, Khanh Khanh cũng không thấy lạ. Cô bắt
đầu phân tích khả năng giữa mình và Phí Duật Minh một cách nghiêm túc. Điểm
khác biệt duy nhất giữa Phí Duật Minh và Ông Trác Thanh là anh chín chắn hơn
anh ta, sự nghiệp ổn định, còn những mặt khác gần như là giống nhau, vấn đề tồn
tại giữa cô và Phí Duật Minh cũng còn rất nhiều.
Nếu
bắt đầu thì có nghĩa là mạo hiểm. Mười mối tình xuyên quốc gia thì có đến chín
mối tình kết thúc bằng chia tay, hơn một nửa là không có kết quả, có thể đơm
hoa kết trái thực sự là rất ít. Suy cho cùng sự ngăn cách giữa hai người ngoài
gia đình còn có văn hóa và rất nhiều thứ khác.
Khanh
Khanh mở đi mở lại hòm thư. Hòm thư đến đều là những công việc thường ngày ở
trường. Hòm thư cá nhân có một bức thư Gia Lan viết cho cô, là thư tỏ tình mà nửa
năm trước tổ trưởng tổ giáo vụ gửi cho cô ấy. Lúc ấy Gia Lan đã từ chối, đổi lại
cuộc sống bình thường và rất nhiều sự quở trách nhưng cô ấy vẫn kiên quyết, đến
tận bây giờ vẫn không chấp nhận lời tỏ tình của tổ trưởng tổ giáo vụ. Đó là
nguyên tắc của Gia Lan, cũng là nguyên tắc của Khanh Khanh. Nhưng bây giờ, cô sắp
lật đổ nguyên tắc của mình, vì thế cô càng thấy mâu thuẫn hơn, không biết mình
làm như thế có đúng không.
Hôm
sau, hết giờ làm, Nọa Mễ đi đánh bóng, Khanh Khanh đến phòng nghỉ uống cà phê rồi
đến phòng tư liệu ép những tấm ảnh của bọn trẻ chụp trong ngày lễ Quốc tế, chuẩn
bị làm thành những album ảnh, sau đó lại đến chỗ giáo viên tâm lý nói chuyện về
tình hình của Tiểu Hổ. Khi quay về phòng học đã quá giờ tan ca. Cô cầm cốc cà
phê và một số tài liệu, vừa đẩy cửa phòng học thì nghe thấy giọng nói của một
người đàn ông vang lên từ phía sau cánh cửa, giống như là nói thầm.
“Tuần sau em phải làm thêm à?”.
Phí Duật Minh lại một lần nữa đột ngột xuất hiện trước mặt cô, khiến cô không hề
có sự chuẩn bị. Anh dựa người vào cửa, đứng sừng sững trước mặt cô, tay cầm lịch
sắp xếp các hoạt động của triển lãm sách mà Khanh Khanh vẫn chưa kịp xem.
“Sao anh lại đến đây?”.
“Sao anh lại không thể đến?”.
Dường như anh rất thích hỏi vặn
lại cô.
“Tiểu Hổ, Tiểu Long đi xe bus về
rồi”, Khanh Khanh ngồi xuống ghế, nấp sau màn hình máy tính, cố tránh ánh mắt của
anh.
“Anh biết, anh đến đón em”.
Haizz, người ngoại quốc không học
được cách nói ẩn ý. Khanh Khanh thở dài.
Phí Duật Minh cầm bảng phân
công chi tiết cho triển lãm sách cuối tuần, chỉ vào một mục trên đó và bắt đầu
đọc.
“Lúc ấy có cần anh đến không?”.
“Anh đến làm gì?”.
“Đến làm cùng em”, Phí Duật
Minh biết cô lại biến thành con rùa rụt đầu liền đi tới chống tay lên bàn, cầm
bím tóc của cô không cho cô chạy, “Nghĩ kỹ chưa, đến với anh chứ?”.
“Chưa... chưa... chưa...”.
Khanh Khanh nói một hồi rất nhiều câu “chưa”, đến tận khi anh buông tay ra.
Anh là kiểu người khi hài lòng
thì rất nhiệt tình, khi buồn bực thì rất lạnh lùng, còn cô thì cho dù là lúc
nào cũng tìm cách né tránh.
Cuộc nói chuyện này kết thúc
không mấy vui vẻ. Trước khi đi anh đặt tập tài liệu xuống bàn cô, chỉ nói đúng
một câu: “Ngày mai anh đến đón em”.
Đối với Khanh Khanh mà nói thì
một tuần sau là cả một sự giày vò. Cuối tuần về nhà cũng không thấy vui. Trong
cuộc tụ tập với những người bạn thân, Khanh Khanh kể chuyện Phí Duật Minh cho
Gia Lan nghe. Gia Lan khuyên cô suy nghĩ thật kỹ, bước thêm một bước, nếu bước
sai thì sẽ không lùi lại được.
Khanh Khanh và Phí Duật Minh vẫn
gặp nhau. Anh cố tình đến đón cô đi dạy phụ đạo cho Tiểu Hổ. Anh cố tình đứng
ngoài phòng vui chơi, nghe cô giảng bài cho bọn trẻ. Anh cố tình đứng ở hành
lang không cho cô đi xuống, lại còn cướp hộp đồ ăn trên tay cô. Buổi sáng sau
khi đưa Tiểu Hổ, Tiểu Long đến trường, anh cố tình đứng bên cạnh chậu hoa ở
hành lang nhìn vào trong lớp hoặc cố tình đi ngang qua lớp học.
Anh
không giống Ông Trác Thanh hay Shawn. Nhiệt tình của anh bị sự chín chắn và lý
trí kìm nén, kết thành tấm lưới dày đặc. Anh có thể không nói với cô một lời
nào, cho cô thời gian nhưng lúc nào cũng dõi theo cô, chờ đợi thời khắc kéo lưới.
Sau
một tuần, anh lại đến, đứng cạnh bàn làm việc của cô: “Chúng ta đi ăn cơm nhé!
Anh nói rồi, anh rất nghiêm túc”.
Nói
đến chuyện tình cảm, thái độ của anh rất thản nhiên. Khanh Khanh suy ngẫm đến sự
nghiêm túc ấy, nghi ngờ không biết anh có thể nghiêm túc được bao lâu.
“Em
không đi”, cô suy nghĩ rất nghiêm túc về khả năng của cuộc tình này, cho dù từ
chối là làm trái với lòng mình thì cô cũng phải thử từ chối một lần xem sao.
Phí
Duật Minh lấy chiếc bút chì màu trên tay cô, “tách” một cái bẻ gãy chiếc bút
chì làm đôi đặt xuống bàn cô.
“Anh
làm gì đấy?”.
“Anh
nói rồi, anh rất nghiêm túc!”. Anh cầm nửa chiếc bút chì, vẽ vài nét trên giấy.
“Nghiêm
túc hay không việc gì phải bẻ gãy bút chì?”.
Anh
lại lấy một chiếc bút trong hộp bút và vẽ thêm vài nét.
“Có
phải là màu của mình hay không thì phải vẽ mới biết được, phải thử, không hợp
thì thử lại”, anh lại lấy một chiếc bút khác, vẽ bên cạnh mấy đường mình đã vẽ
lúc đầu, “Màu sắc có hợp hay không, có biến màu hay không, không ai nói trước
được, vì thế phải thử, xem xem có thích hợp không, đến tận khi gặp được màu
thích hợp”.
Anh
giơ nửa chiếc bút chì còn lại trước mặt cô.
“Tìm
physical partner rất dễ, tìm spiritual lover rất khó, còn muốn tìm soul mate
thì gần như là không thể. Nhưng dù vậy vẫn phải thử, không biết chừng lại tìm
thấy. Tình cảm không thử thì sẽ không có kết quả, vì thế anh phải thử, em phải
thử, em phải thử chấp nhận anh”.
Anh
đặt hai nửa bút chì cạnh nhau, rút một chiếc bút khác, kéo cô đứng dậy.
“Anh
rất nghiêm túc, thật sự rất rất nghiêm túc!”. Anh lại nói bằng tiếng Anh, nắm
chặt đến nỗi cô thấy đau tay.
“Em...
em phải suy nghĩ thật kỹ”.
“Được,
anh cho em suy nghĩ, em đã suy nghĩ một tuần rồi, đến lúc nào em mới nghĩ
xong?”. Anh đi đến cửa lấy áo khoác cho cô. Tay anh cầm chìa khóa xe, vẫn muốn
đưa cô ra ngoài, “Hôm nay có nghĩ xong được không?”.
“Không
biết”.
“Ok,
anh chờ, đi thôi”.
“Đi
đâu?”.
“Ăn
cơm!”. Anh lớn tiếng hơn một chút, đi tới nắm tay cô, vuốt ve từng khớp nhỏ
trên mu bàn tay, nhưng ánh mắt rất dịu dàng, giống như dáng vẻ khi hôn cô tối
hôm ấy, “Em có thể vừa ăn vừa nghĩ”.
Khanh
Khanh không thể tranh luận được với anh, đành phải thở dài ôm áo khoác ra khỏi
phòng học. Bỗng nhiên cô chợt nhớ chưa tắt máy tính, mẩu giấy của anh vẫn nằm
trong ngăn kéo từ tuần trước nên vội vàng chạy về cất vào túi, nhân tiện mang
theo hai mẩu bút chì mà anh đã bẻ gãy khi nãy.
Khanh
Khanh chạy ra khỏi phòng học thì thấy anh đang đứng chắn ở cửa. Nét mặt rất
bình thản, cũng rất uy nghiêm, giống như nét mặt khi phê bình cô không biết lái
xe.
“Mặc
áo khoác vào đã, không phải vội, không cần chạy, anh đợi em”.
Khanh
Khanh không nói được lời nào, chỉ biết cúi đầu.
Bắt
đầu từ nụ hôn ấy, cô đã không còn đường lùi rồi.
Hai
người đi trong sân trường, một người đi trước, một người đi sau. Nếu không để ý
thì thấy rất giống giáo viên và phụ huynh hoặc là hai phụ huynh. Khi gặp đồng
nghiệp Khanh Khanh mỉm cười chào hỏi, cố gắng rảo bước thật nhanh.
Đội
bóng đá cấp ba đang luyện tập trên sân vận động. Các em mặc đồng phục của đội
bóng đi qua người họ, có người huýt sáo với Khanh Khanh. Phí Duật Minh dừng lại,
nhìn chằm chằm về phía cậu thanh niên huýt sáo ấy. Cậu thanh niên thấy bẽ mặt,
cúi đầu chạy đi. Đợi đến khi cô theo kịp, Phí Duật Minh mới bước tiếp, vòng qua
cửa bên ra ngoài.
Cô
lên xe ở chỗ rẽ của trường. Trước khi ngồi vững, cô giơ tay ngăn không cho anh
hôn: “Không được!”.
Phí
Duật Minh tỏ vẻ bực bội, động tác đột ngột dừng lại, khó chịu khởi động xe. Rất
hiếm khi anh để người khác chiếm ưu thế trước mặt mình. Tiếng động cơ vang lên,
Phí Duật Minh quay người lại thắt dây an toàn cho cô. Anh đặt tay vào nút điều
chỉnh rộng hẹp, càng thít càng chặt, khiến Khanh Khanh thấy đau.
Chiếc
xe đi vào đường cao tốc vào thành phố, qua trạm thu phí, đúng lúc đồng hồ trên
xe chỉ vào thời gian tan học. Khanh Khanh rút điện thoại gọi điện về nhà. Vì sự
xuất hiện của Phí Duật Minh, cô đã nói dối rất nhiều lần, hơn nữa càng nói càng
trôi chảy, không nói vấp chỗ nào.
“Vâng,
hôm nay cùng với khối tiểu học chuẩn bị bài... vâng vâng... buổi tối ăn tối với
đồng nghiệp, ở ngay gần trường thôi... yên tâm... không cần không cần, cứ để
anh út làm việc của anh ấy, con đi nhờ xe của đồng nghiệp về nhà, rất an
toàn... vâng, con biết rồi, tạm biệt thím Trương”.
Anh
yên lặng nghe cô nói chuyện điện thoại, rẽ sang làn đường tốc độ cao nhất. Đường
cao tốc hôm nay bị tắc, ra khỏi ngã tư đầu tiên thì trời đã tối. Đúng giờ tan tầm
ra vào thành phố, Khanh Khanh nhìn một hàng dài xe phía trước, sờ mẩu giấy
trong túi áo, suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói chuyện gì với anh.
Về
lý mà nói thì công việc và tình cảm nên rõ ràng rành mạch. Nếu muốn ở cùng anh
thì không nên dạy phụ đạo cho Tiểu Hổ. Nếu muốn dạy phụ đạo cho Tiểu Hổ thì
không nên nhận lời anh, lại còn áp lực gia đình nữa. Khanh Khanh không cần nghĩ
cũng biết thái độ của mọi người sẽ như thế nào. Cô liếc nhìn dáng vẻ của anh
khi lái xe, rất chuyên nghiệp, còn nhớ có đứa trẻ đã gọi anh là 007.
James
Bond có rất nhiều bạn gái, không biết anh thì thế nào?
Khanh
Khanh không kìm được cắn móng tay. Nếu muốn buông tay, đối diện với một người
đàn ông khiến trái tim mình rung động như thế này, quả thật đúng như anh nói,
không thử thì không can tâm. Chuyện của hai người, nếu không thử thì sao biết
được có hợp hay không? Cô vò nát mẩu giấy trong túi áo, những gì viết trên ấy
cô đã học thuộc từ tuần trước rồi.
Trên
mẩu giấy có hai số điện thoại, tên của anh, sau đó là câu hỏi ấy - Ở bên anh
nhé?
Đường
dưới còn tắc khủng khiếp hơn, nhích được mấy bước lại phải dừng xe. Anh bật nhạc
lên, tiếng nhạc du dương nhanh chóng làm cho trái tim của Khanh Khanh bình tĩnh
trở lại.
“Đây
là nhạc gì vậy?”. Cô ngồi thẳng người hỏi, quên đi nỗi phiền muộn trước đó.
Phí
Duật Minh chỉnh âm lượng to hơn một chút, nghe hết cả bài mới nói một từ nước
ngoài.
Ngôn
ngữ là một chướng ngại lớn. Nếu tìm một người ngoại quốc, Khanh Khanh không chịu
được cuộc sống ngày nào cũng có từ mới. Tên bài hát mà anh nói cô chưa nghe bao
giờ, cũng không hiểu. Khi hỏi lại thì anh ngoảnh đầu, cố làm ra vẻ thần bí rồi
cười, nói một câu rất không quân tử: “Hôn một cái thì nói”.
Khanh
Khanh xị mặt xuống, một tên bài hát một nụ hôn, cô biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Anh
không nhắc đến chuyện bài hát nữa mà chuyên tâm lái xe, rẽ trái ngoặt phải,
nhanh chóng thoát ra khỏi dòng xe tắc nghẽn trên đường, đi vào một con đường nhỏ
mà cô chưa từng đi. Chiếc xe đi qua một nhà hàng tên là “Hoa hồng phố cổ”, dừng
lại trước mấy thùng bia. Anh lùi xe bằng một tay, một tay đặt sau ghế ngồi của
cô, những đường nét trên khuôn mặt trở nên rất nghiêm túc.
“Xuống
xe chờ anh nhé!”. Anh đập tay vào ghế, mở cửa xe cho cô.
Đỗ
xe cần chút thời gian. Khu đỗ xe được ngăn bằng những thùng bia rất hẹp, khó
khăn lắm chiếc Hummer mới lái qua được. Nhưng dù sao thì anh cũng là người
trong ngành, kỹ thuật lành nghề, vòng hai vòng là đỗ được xe. Khanh Khanh đứng
bên cạnh nhìn, không thể không thán phục kỹ thuật lái xe của anh. Lần đầu tiên
ngồi xe của anh, anh đã khiến cô “bay” đến nỗi nôn thốc nôn tháo.
Anh
xuống xe chạy về phía cô, áo khoác cũng không đóng, để lộ chiếc áo sơ mi đen
bên trong. Anh đứng trước mặt cô, vén tóc cô ra sau tai và hỏi: “Đói không?”.
Khoảnh
khắc ấy anh không còn là chú của Tiểu Hổ. Khuôn mặt phương Đông thuần túy, đôi
mắt màu cà phê đậm, một con người lạnh lùng nhưng có thể hỏi một câu hỏi đi sâu
vào tận trái tim cô.
Khả
năng miễn dịch của Khanh Khanh rất thấp. Cô có thể cùng với một người như thế
này được không?
Cô
đút tay trong túi áo, bàn tay lướt qua đầu chiếc bút chì bị bẻ gãy. Anh cũng
thò tay vào túi áo của cô, cùng cô nắm một mẩu bút chì.
“Nghĩ
kỹ chưa?”. Anh hỏi.
“Đó là bài hát gì?”. Cô hỏi.
“Em (Anh) nói trước”, hai người
đồng thanh nói, sau đó bật cười.
“Vì sao lại là em?”. Cô hỏi.
“Vì thích”. Anh lại hỏi: “Nghĩ
kỹ chưa?”.
“Chưa, bài hát ấy tên là gì?”.
“Hôn một cái thì nói”.
Một hồi nói đi nói lại, cô
không phải là đối thủ của anh, mẩu bút chì bị anh giật lấy.
“Anh rất nghiêm túc, Khanh
Khanh”. Anh lại quay về chủ đề đầu tiên, nghiêm túc nắm tay cô, vuốt ve đầu
ngón tay mềm mại, không bỏ qua một ngón nào.
Dòng điện chạy qua đầu ngón tay
chạy vào tim cô không thể diễn tả được là cảm giác gì, vì thế Khanh Khanh không
còn vùng vẫy nữa.
“Đến với anh, được không?”. Anh
không tìm được từ tiếng Trung nào chuẩn xác hơn để bày tỏ lòng mình, giữa đôi
lông mày hằn lên nếp nhăn rất sâu.
Cột đèn hai bên đường lần lượt
vụt sáng, một mét năm mươi tám với một mét tám mươi lăm, không phải là thắng
hay thua, có lúc vui cũng có lúc buồn. Sức hấp dẫn của anh quá lớn, trái tim cô
đã rung động.
“Vì sao lại là em?”.
“Vì em là em, không phải người
khác”.
“Anh không phải là người Trung
Quốc”.
“Thế thì sao, có quan trọng
không?”.
“Em là cô giáo của Tiểu Hổ”.
“Anh biết, có ảnh hưởng
không?”.
“Em...”.
Một người hỏi một người đáp, những
gì có thể nói đều đã nói hết, cuối cùng không còn gì để nói. Khanh Khanh lại hỏi:
“Bài hát ấy tên là gì?”.
“Nhận lời rồi sẽ nói cho em biết”.
“Nếu em không nhận lời thì
sao?”.
“Anh sẽ làm cho em nhận lời”.
Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cô,
từ từ ghé sát lại, bỏ chiếc bút ra, nắm chặt tay cô.
“Đến với anh nhé?”.
Khanh Khanh vừa muốn gật đầu vừa
muốn lắc đầu, cuối cùng đã gật đầu. Một cái gật đầu khe khẽ, gần như cằm chỉ khẽ
lướt qua cổ áo khoác.
Cô thu mình trong chiếc áo gió
của anh, được anh ôm vào lòng, giống như lần ở bụi hoa, tay vòng ra sau gáy
anh. Lúc ấy cô và anh cao bằng nhau.
“Nhận lời rồi?”. Anh không chịu
thôi, vẫn hỏi lại.
Khanh Khanh bặm môi “Vâng” một
tiếng, khẽ đạp chân làm cho chiếc giày rơi xuống. Mặt cô đỏ bừng, nhịp thở gấp
gáp. Phí Duật Minh nở một nụ cười rất tươi, rất thư thái, cười đến nỗi hai mắt
híp lại, để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ trên má. Ánh mắt dịu dàng khiến Khanh
Khanh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Khanh Khanh đã bị mê hoặc. Cô mở
miệng, chưa kịp hỏi tên của bài hát ấy thì đã bị nụ hôn của anh che lấp tất cả
mọi câu hỏi.